Trần Cảnh Văn lấy lại bình tĩnh, lần nữa ngẩng đầu nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt của Sở Chích Thiên, nắm chặt nắm tay của bản thân, trong lòng đã có quyết định.
Anh không ghét Tiêu Tử Lăng, chẳng qua anh cảm thụ được rất rõ sự tồn tại của Tiêu Tử Lăng ảnh hưởng tới Sở Chích Thiên. Nếu cứ bỏ mặc mặc kệ, nhất định Tiêu Tử Lăng sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của Sở Chích Thiên, đây không chỉ là việc khiến cho Sở Chích Thiên vốn tường đồng vách sắt có nhược điểm, càng làm cho Tiêu Tử Lăng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Có lẽ bây giờ còn chưa thể hiện ra được điểm này, bởi vì Sở Chích Thiên còn chưa chân chính bước trên võ đài của anh ta. Trần Cảnh Văn hiểu rất rõ dã tâm của Sở Chích Thiên, chỉ cần Sở Chích Thiên tiếp tục đi tiếp dựa theo mục tiêu trước đây, chờ đợi Tiêu Tử Lăng tất nhiên sẽ là loại kết quả kia.
Nếu anh đã nhận được sự dặn dò của Khôi Thủ đại nhân, muốn anh chiếu cố tốt Sở Chích Thiên, như vậy anh sẽ không thể để cho Khôi Thủ đại nhân thất vọng. Nhất định phải làm đến mức tuyệt đối không sai sót, nhất định phải cách ly tai hoạ ngầm là Tiêu Tử Lăng, cho dù lúc đầu Sở Chích Thiên tuyệt sẽ không thể chấp nhận. . .
Tiêu Tử Lăng đang đứng ở chỗ bồn rửa tay của phòng tắm giặt quần áo không hề biết cậu đã bị Trần Cảnh Văn liệt vào tai hoạ ngầm, đã tiến vào trong nhật trình trục xuất cách ly. Mấy ngày nay cậu trải qua quá bi ai, sau khi ăn vụng bữa sáng của Sở Chích Thiên bị Sở Chích Thiên bắt được, Sở Chích Thiên chưa cho cậu cơ hội biện giải đã trực tiếp xử phạt.
Đương nhiên Sở Chích Thiên không nói như vậy, còn nguỵ biện cho hành vi đó, mỹ kỳ danh là chỉ đạo. . . Có chỉ đạo như thế sao? Không chút nào lưu tình lưu lại vết tích đánh đập thao luyện trên người cậu, đó là ngược đãi sáng loáng loáng a.
Cậu đáng thương mỗi buổi tối đều bị thao luyện lập lòe ánh xanh, lão đại mới thỏa mãn thả cậu một con ngựa, để cho cậu nhanh chóng tu luyện, tuy rằng tốc độ tu luyện đích xác nhanh hơn nhiều so với trước khi chưa thao luyện, nhưng cậu sẽ không cảm kích, thử nghĩ mỗi ngày bị cuồng ngược. . . Ai chịu nổi a!
Đáng hận nhất chính là tên nhóc thối lãnh khốc vô tình Sở Tiểu Thất kia, rõ ràng là mình chịu tội thay nó, một chút cũng không biết cảm kích như thế nào. Cho dù không cảm kích nó cũng không thể hoàn toàn đứng ở bên Sở Chích Thiên chứ. . . Vì cái răng cậu vừa định trộm lười một cái, ngủ một giấc lười một cái, Sở Chích Thiên liền xuất hiện? Khẳng định là tên nhóc đó mật báo. . . Mụ nội nó, tên nhóc đó khi vừa mới tới không phải một cái miệng vỏ trai ngọc, thế nào cũng không chịu nói chuyện sao? Sao bây giờ lại nhiều chuyện như vậy?
Tiêu Tử Lăng nôn máng trong lòng, việc trong tay lại không hề đình chỉ, cậu hung hăng chà chà quần áo trong tay, hận không thể trực tiếp chà quần áo trong tay thành một cái lỗ. . . Tốt nhất là tẩy thành vải không thể mặc, như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng cậu.
Quần áo chà giặt trong tay đương nhiên không phải của bản thân, bằng không cho dù tức giận thế nào cậu cũng sẽ không lấy quần áo ra để trút giận, quần áo hiện tại cậu giặt là của Sở Chích Thiên. Tên lão đại không biết xấu hổ kia. Vậy mà mặt không đổi sắc tâm không đập loạn, một bộ dáng đương nhiên vứt quần áo dơ qua, không chỉ có anh ta như thế, anh ta còn dạy hư đứa nhỏ. . .
Trước mắt Tiêu Tử Lăng hiện lên tràng cảnh sáng nay. Sáng sớm, đứa lớn kia liền mặt không biểu cảm đi vào phòng tắm. Thấy cậu đang giặt quần áo cho bản thân, không nói một câu trực tiếp xoay người trở về. Lúc đó cậu còn rất buồn bực, chẳng lẽ Sở Chích Thiên mộng du. . .
Một màn khiến cho cậu kinh ngạc xuất hiện tiếp theo, Sở Chích Thiên lần nữa trở về cầm quần áo đã thay qua của anh ta, trực tiếp vung về phía cậu, chính xác vứt vào trong cái thau mà Tiêu Tử Lăng đang giặt quần áo của bản thân, bỏ lại một câu: “Giặt sạch!”
Không đợi cậu phản ứng lại kháng nghị, đứa nhỏ đi theo phía sau Sở Chích Thiên đột nhiên thình thịch chạy đi, sau đó lấy ra quần áo đã thay của bản thân, dùng biểu tình tương đồng động tác tương đồng. . . Bỏ lại một câu tương đồng: “Giặt sạch!”
Vì vậy, Tiêu Tử Lăng trừng mắt nhìn hai bộ quần áo một lớn một nhỏ không hiểu ra sao lại nhiều thêm trong thau. . .
Nhìn hai đứa không biết lễ độ là thứ gì kia, Tiêu Tử Lăng trực tiếp muốn lật tung cái thau, sau đó kêu to một tiếng, gia nổi giận rồi! Mặc kệ! Bất quá, không đợi cậu phát tác, Sở Chích Thiên quay đầu lại quăng qua ánh mắt uy hiếp, trực tiếp uy hiếp cậu không còn kháng nghị. Được rồi, cậu là một quân tử khiêm tốn, gia báo thù mười năm không sợ muộn, cậu nhịn!
Thật vất vả phơi nắng xong hết thảy quần áo, Tiêu Tử Lăng lại bận rộn làm bữa sáng cho hai đứa ngồi trên sô pha chờ ăn điểm tâm. Thật vất vả đối phó xong toàn bộ, bưng bữa sáng lên bàn ăn, liền cảm thấy eo đau lưng đau a. Tiêu Tử Lăng có chút hối hận, làm đàn em của Sở Chích Thiên thực sự tốt sao? Trông bộ thảm trạng hiện tại của cậu, cậu không thể không suy nghĩ mục đích trước kia cậu có phải quá tắc trách hay không.
Không đợi cậu suy nghĩ vấn đề này, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên đã đi tới ngồi xuống, trong miệng nhàn nhạt nói: “Lát nữa, cậu với Tiểu Thất theo tôi đi ra ngoài.”
Tiêu Tử Lăng nhanh nhẹn đưa đũa cho Sở Chích Thiên, sau đó đưa một đôi đũa khác cho Sở Tiểu Thất đang đưa tay qua đòi đũa, lúc này mới ngồi xuống hỏi: “Được, Sở ca, không biết muốn đi đâu?”
“Căn cứ Huy Hoàng của Hoài Thành, chúng ta đi nơi đó dò xét tình hình.” Sở Chích Thiên giải thích.
Bởi vì đề nghị của Trần phó đội, hai ngày nay vẫn luôn thu thập tin tức của Hoài Thành. Biết có hai nơi có kho hàng vật tư phong phú tuyệt không bị chiến đội Hoài Thành chiếm lĩnh, nhưng lại không biết thái độ của bên đó, nếu như bị bọn họ miệng cọp đoạt ăn, có thể dẫn tới sự căm thù của hết thảy chiến đội của Hoài Thành hay không? Tuy rằng đội ngũ của Sở Chích Thiên rất cường đại, nhưng bọn họ không có tự đại đến mức cho rằng có thể ngăn chặn được toàn bộ chiến đội của Hoài Thành.
Vì vậy tam đại đầu sỏ liền quyết định tiến vào một căn cứ nào đó dò xét tình hình, kiểm tra quan hệ giữa mỗi một chiến đội của căn cứ Hoài Thành, nếu tuyệt không phải là bền chắc như thép, có lẽ bọn họ sẽ có cơ hội. Chỉ cần có khoảng cách, Trần Cảnh Văn sẽ có nắm chắc khiến cho vết rạn đó lớn hơn nữa, anh am hiểu chính là tìm kiếm chỗ trống tiến hành ly gián. . .
Tiêu Tử Lăng nghe thấy lời giải thích của Sở Chích Thiên liền nhanh chóng gật gật đầu, cậu hỏi: “Cần chuẩn bị gì?”
Sở Chích Thiên đánh giá cách ăn mặc của Tiêu Tử Lăng, khẽ cau mày nói: “Cậu mặc bình thường một chút, dạng hiện tại không được.”
Tiêu Tử Lăng nghe vậy kiểm tra quần áo của bản thân, có chút nghi hoặc, quần áo của mình rất bình thường a. . . Tới cùng Sở Chích Thiên muốn cậu bình thường thế nào?
Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng còn chưa tìm được đáp án, liền nhàn nhạt nhắc nhở: “Đừng mặc ngay ngắn sạch sẽ như vậy, nhăn một chút bẩn một chút, như vậy mới giống một người sống sót bình thường.” Cứ một thân như vậy của cậu ta đi ra, rõ ràng chính là nói cho mọi người, không phải cường giả thì là một con dê béo, bất kể loại nào đều không lợi cho bọn họ lẻn vào.
Lúc này Tiêu Tử Lăng mới phản ứng lại, vội vã nga một tiếng, lộ ra nụ cười ngại ngùng, có chút cảm thấy ngượng ngùng.
Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng trẻ con, cười đặc biệt thuần khiết, khiến cho Sở Chích Thiên càng thêm lo lắng, anh nhịn không được nhắc nhở thêm một câu: “Đừng quên, xuất môn bên ngoài, nhìn ánh mắt của tôi mà làm việc. . .”
Tiêu Tử Lăng liếc liếc Sở Chích Thiên một cái, bất mãn nói: “Lời này, anh bàn giao Tiểu Thất còn được, những điều này em đều biết.”
“Tiểu Thất thông minh hơn so với cậu!” Sở Chích Thiên nói không chút nào lưu tình, khiến cho Tiêu Tử Lăng trực tiếp mài răng.
Mà Sở Tiểu Thất bắt đầu ăn phần bữa sáng đủ lượng thứ hai bên cạnh nghe thấy tên của mình, rốt cục cũng chịu ngẩng đầu lên từ trong cơm nước mỹ vị, nó nhìn nhìn hai người, phát hiện hổng có chuyện của nó, vì vậy lại cúi đầu chuyên chú cơm nước trong bát. Ừm, nó phải ăn hết nhanh lên một chút, trong phòng bếp còn có một phần nữa kìa. . . (Kính nhờ, Sở Tiểu Thất, nhóc đều đã ăn hai phần, vậy mà còn muốn ăn nữa? Cái bụng của nhóc là không đáy sao? Lấp thế nào cũng lấp không đầy.)
Rốt cục ba người đã chỉnh lý thỏa đáng, mặc một thân trang phục vận động cố ý bôi dơ đi ra, không hẹn mà cùng, ba người tập thể lựa chọn màu đen.
Tuy rằng Tiêu Tử Lăng rất muốn kêu Sở Tiểu Thất lựa chọn màu sắc khác, bất quá dường như Sở Tiểu Thất chỉ có hứng thú đối với màu đen, trực tiếp không nhìn đối với đề nghị của Tiêu Tử Lăng.
Sở Chích Thiên thu liễm khí thế của bản thân anh, tóc màu bạc giấu trong mũ lưỡi trai, anh thoáng cái không còn sự khí phách bình thường, vành nón buông xuống chặn khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc của anh đi bảy tám phần, thoáng nhìn, không khác một người sống sót bình thường bao nhiêu. Duy nhất có chút không được tự nhiên chính là, anh đứng quá thẳng tắp cao ngất, căn bản không có loại cảm giác chán chường vì sinh tồn mà vứt bỏ hết thảy tự tôn của người sống sót bình thường.
Tiêu Tử Lăng không mang kính râm của cậu, người sống sót bình thường nào lại mang cái thứ trông được mà không dùng được đó? Rơi vào đường cùng, chỉ đành bôi bôi vài vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bản thân làm che giấu, đương nhiên không thiếu mũ trên đầu, cậu đội cái nón thêu trực tiếp chặn đến tận phía dưới lỗ tai, Sở Tiểu Thất cũng khó trốn kết cục khuôn mặt nhỏ nhắn bị bôi đen, trực tiếp đội lên nón quân phòng không (hình bên cạnh đó =))).
Chỗ cửa chính của trung tâm nghỉ phép, một chiếc xe việt dã bình thường đã dừng ở đó, Đổng Hạo Triết đang chờ bọn họ đến.
Nhìn Sở Chích Thiên leo lên ghế lái, khởi động xe, Đổng Hạo Triết canh giữ ở một bên lo lắng nói: “Sở ca, vẫn nên để tôi đi theo anh đi, các anh chỉ có ba người, hơn nữa còn mang theo Tiểu Thất, thế này thực sự quá không an toàn.” Ở trong lòng Đổng Hạo Triết, Sở Tiểu Thất là một đứa trẻ cần được bảo vệ, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Sở Chích Thiên phải phân tâm chiếu cố Sở Tiểu Thất, thấy thế nào cũng không thỏa đáng.
Sở Chích Thiên kéo mũ lưỡi trai trên đầu, lắc lắc đầu nói: “Cậu đi sẽ làm người hoài nghi.” Khí thế của Đổng Hạo Triết quá mạnh mẽ, hơn nữa anh còn không học được ẩn tàng luồng khí thế đó thế nào, anh đi theo, khẳng định sẽ khiến người của căn cứ Huy Hoàng cảnh giác, như vậy bọn họ sẽ không lấy được tin tức chân thực nhất của nơi đó.
Đổng Hạo Triết biết vấn đề này, anh ảo não bản thân làm sao lại không học được thu liễm khí thế chứ, Sở Chích Thiên đã từng chỉ đạo qua việc đó, đáng tiếc anh rất không cảm giác được đối với việc đó, luôn không học được. Trần Cảnh Văn thì khác, cách nắm bắt ẩn tàng khí thế của anh còn tốt hơn so với Sở Chích Thiên, nếu như anh đi ra khẳng định sẽ không ai hoài nghi.
“Nếu không, kêu Cảnh Văn cùng đi?” Nghĩ đến chọn người Đổng Hạo Triết đề nghị.
“Nơi đây không rời khỏi được sự chủ trì của cậu ấy. Cậu yên tâm, tôi sẽ cẩn thận.” Sở Chích Thiên từ chối, anh thấy sự lo lắng khó nén của Đổng Hạo Triết, đành phải an ủi một câu.
Sở Chích Thiên tuyệt không cho Đổng Hạo Triết cơ hội tiếp tục nói chuyện, anh tỏ ý Đổng Hạo Triết tránh ra, liền trực tiếp giẫm lên chân ga, liền xông ra ngoài. Chờ xe vừa mới rời khỏi đường nhìn của Đổng Hạo Triết, Trần Cảnh Văn ở bên trong vội vội vàng vàng xông ra.
“Thế nào vậy?” Đổng Hạo Triết thấy khuôn mặt đỏ bừng do chạy của Trần Cảnh Văn, tránh không được hiếu kỳ hỏi.
“Sở ca đâu?” Trần Cảnh Văn vừa thấy không có thân ảnh của Sở Chích Thiên, liền hỏi Đổng Hạo Triết.
“Sở ca, mới lái xe rời đi rồi.” Đổng Hạo Triết trả lời như thực chất.
“Cậu vì sao không lưu anh ấy lại!” Trần Cảnh Văn rống giận với Đổng Hạo Triết.
Đổng Hạo Triết bất đắc dĩ sờ sờ đầu, cười khổ nói: “Quyết định của Sở ca, tớ có thể không nghe sao?”
Trần Cảnh Văn thở gấp: “Vậy cậu có thể lập tức cho tớ biết, để tớ tới khuyên.”
Đổng Hạo Triết thấy bộ dáng này của Trần Cảnh Văn, đột nhiên thu liễm nụ cười, anh nghiêm túc nói với Trần Cảnh Văn: “Cảnh Văn, chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu đã có chút vượt giới hạn rồi sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 112: Quân tử! Báo thù mười năm không sợ muộn!
Chương 112: Quân tử! Báo thù mười năm không sợ muộn!