DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 57: Thu lưu, một đại gia đình cẩu cẩu

Lời này của Sở Chích Thiên là đang khoe khoang sáng loáng loáng a! Tiêu Tử Lăng khinh bỉ liếc anh ta một cái, mọi người tại hiện trường cũng chỉ có một mình Sở Chích Thiên có thể miễn dịch, còn lại đều trúng chiêu.

Lúc này, Trần Cảnh Văn Đới Hồng Phi đã đi tới, dây trường xuân biến dị cấp bốn rốt cục cũng bị trảm thủ, trong lòng hai người đều vui mừng.

Đới Hồng Phi thấy tinh hạch màu xanh rêu trong tay Sở Chích Thiên, hiếu kỳ hỏi: “Sở đội trưởng, đây là tinh hạch của dây trường xuân biến dị cấp bốn kia?”

Sở Chích Thiên đưa tay chuyển đưa qua: “Đúng vậy.”

Đới Hồng Phi cẩn thận tiếp nhận, thận trọng lật xem ở trong lòng bàn tay, tán thưởng nói: “Quả nhiên là tinh hạch cấp bốn, bất kể màu sắc hay là năng lượng ẩn chứa đều thuần túy hơn rất nhiều, cũng lớn hơn rất nhiều so với cấp hai.” Đới Hồng Phi từng thu hoạch qua tinh hạch của tang thi cấp hai, so sánh với tinh hạch cấp bốn này, năng lượng đó ngay cả phân nửa cũng chưa đến, hơn nữa còn có không hề ít tạp chất.

Trần Cảnh Văn tiếp nhận tinh hạch Đới Hồng Phi chuyển tới, niết ở trong tay cảm thụ năng lượng một chút: “Ừm, để xông cấp là một lựa chọn rất tốt, năng lượng không cuồng bạo như của tang thi.” Nói xong đem trả tinh hạch lại cho Sở Chích Thiên.

Sở Chích Thiên tiếp nhận trực tiếp vứt vào túi của mình, khiến cho Tiêu Tử Lăng vẫn luôn lo lắng chờ đợi chuẩn bị thưởng thức bên cạnh phiền muộn không thôi: Lão đại, anh thế nào quên còn có em chửa có xem đây. . .

“Tuy rằng đã giải quyết dây trường xuân biến dị, bất quá chỉ sợ bên trong đó cũng không đơn giản.” Lực chú ý của Sở Chích Thiên đã tập trung tới trong nhà, tinh thần lực anh cường đại đã cảm thụ được bên trong có hai khí tức có thực lực gần kề anh.

Tiêu Tử Lăng trước khi Trần Cảnh Văn Đới Hồng Phi tới gần đã đóng Linh Nhãn đương nhiên hiểu rõ bên trong là cái gì, chẳng qua khi chiến đấu với dây trường xuân cấp bốn, thứ bên trong vẫn luôn bàng quan không tương trợ, cậu cũng liền để qua một bên, chỉ cẩn thận phòng bị.

Trần Cảnh Văn đương nhiên cũng cảm thụ được: “Chỉ sợ cũng là mấy thứ lưu lại dấu răng gặm trên người ba đội viên kia đi, làm sao giờ?” Lời này của Trần Cảnh Văn không phải hỏi thăm vấn đề ứng đối sinh vật bên trong thế nào, mà là hỏi thăm trạng thái trước mắt của Sở Chích Thiên, có thể tiếp tục chiến đấu hay không? Hay là lui lại?

“Thanh lý đi!” Tuy rằng hệ lôi điện của Sở Chích Thiên tiêu hao tương đối nhiều, nhưng tuyệt không giảm thiểu bao nhiêu chiến lực, hơn nữa khí tức bên trong chỉ mới tới cấp ba, anh với Trần Cảnh Văn hẳn có thể ứng phó được.

“Hồng Phi lần này không tiến công, bảo vệ tốt bản thân!” Sở Chích Thiên quan tâm một câu, ban nãy Đới Hồng Phi vừa tới gần, anh đã biết anh ta bị thương không nhẹ, vì vậy hiện tại phân phó một câu.

“Tiểu Lăng, trốn một bên trước!” Được rồi, tên nhóc Tiêu Tử Lăng này luôn khiến cho Sở Chích Thiên lo lắng, tuy rằng có Linh Nhãn, nhưng dị năng tốc độ chưa khôi phục cậu thật đúng là không có thực lực gì để ứng phó chiến đấu kế tiếp.

Sau cùng gật gật đầu với Trần Cảnh Văn, tỏ ý chuẩn bị sẵn sàng. Một đạo thiểm điện sáng rực trong tay Sở Chích Thiên trực tiếp oanh về phía cánh cửa căn nhà nửa khép kia.

“Đùng!” một tiếng, là tiếng vang sau khi cửa căn nhà bị giật hủy, toàn bộ cửa căn nhà rơi vuông góc xuống đất.

“Rầm ầm ầm!” Ngay sau đó, cửa căn nhà ngã xuống thẳng tắp vào bên trong nhà, rung động đinh tai nhức óc, khiến cho bụi trầm tích bên trong nhà nhất thời tràn ngập ra, đường nhìn của mọi người thoáng cái mơ hồ.

Hai thân ảnh gần như mắt thường không cách nào đuổi theo kịp trực tiếp đánh về phía hai người ở cửa.

“Thủy Long Thuẫn!”

“Màn Điện!”

Tiếng quát lăng lệ gần như là đồng thời, hai người Sở Chích Thiên Trần Cảnh Văn dùng ra kỹ năng phòng thủ của mỗi người, trực tiếp bắn bay hai thân ảnh đó, hung hăng nện lên trên mặt đất.

“Ngao ô!” Con bên phải giãy dụa đứng lên, nó không có phản kích trước tiên, trái lại nhanh chóng chạy về phía con còn lại, dùng đầu đẩy đẩy thân thể đối phương, phát hiện không chịu thương tổn lớn nào, lúc này mới cong lưng một bộ cảnh giác nhìn chằm chằm hai người Sở Chích Thiên.

Đó là một con chó Husky trắng đen giao nhau, khác biệt với động vật biến dị khác, ánh mắt của nó là màu đen mà không phải màu đỏ.

Trần Cảnh Văn vốn muốn tiếp tục công kích, lại bị Sở Chích Thiên ngăn cản: “Chờ một chút, con chó này không giống với con lần trước gặp phải, xem xem trước rồi lại nói.”

Mà con ngã xuống đất kia lại là một con chó Samoyed màu trắng, nó công kích chính là Sở Chích Thiên, trực tiếp bị Màn Điện giật cho có chút đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời không thể đứng lên.

Lúc này, năm con chó nhỏ gần như còn ở vào thời kỳ ấu niên đột nhiên tập tễnh lăn lê lộn nhào từ trong góc xuất hiện ở trước mặt mọi người, chúng nó đứng mà còn chưa có cách nào đứng vững vậy mà không sợ chết sủa lao nhao một trận với Sở Chích Thiên cùng Trần Cảnh Văn.

Hai con hoàn toàn màu trắng cực giống chó Samoyed, ba con còn lại một con trong đó gần màu trắng, chỉ có phía sau lưng có một bộ lông màu xám nhạt đến mức cơ hồ không thể thấy được loáng thoáng hiện lên, hai con khác thì lại là trắng đen giao nhau, cực giống chó Husky.

Husky thấy năm con chó con xuất hiện, lại càng khẩn trương thấp giọng gầm gừ cảnh cáo người trước mắt không nên hành động thiếu suy nghĩ, xem ra đây là một gia đình.

Trần Cảnh Văn cười: “U, còn không sợ chết lại đây báo thù cho momy? Thực sự là vật nhỏ đáng yêu.” Nói xong muốn ngồi xổm xuống đùa chó con, chó Husky cảnh giác bên cạnh lần nữa điên cuồng kêu một tiếng, cảnh cáo Trần Cảnh Văn không được tới gần.

Sở Chích Thiên khinh bỉ nhìn lướt qua Trần Cảnh Văn, nhất định là momy sao? Chẳng lẽ không thể là papa?

Lúc này, chó Samoyed màu trắng cũng đứng lên, cùng chó Husky một trái một phải bảo vệ cục cưng nhỏ của chúng nó, cảnh giác nhìn những kẻ địch xâm lấn này.

“Sở ca, thoạt nhìn mấy con chó này còn bảo lưu lý trí, không có cuồng hóa.” Lúc này Trần Cảnh Văn cũng đã nhìn ra.

“Ừm, thấy chó con thì rõ, chó cuồng hóa là không nhận họ hàng, mấy con chó con này đã sớm bị cắn chết, làm sao còn chiếu cố tốt được như vậy.” Sở Chích Thiên một bên trả lời một bên đi lại nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm đầu mối.

“Trông bộ dáng của chó con, hẳn là sau ngày diệt vong mới sinh ra, không ngờ tới chúng nó chống qua được lần tập kích bệnh độc đó.” Trần Cảnh Văn có chút cảm thán, đại đa số người đều không chống qua được, mà một nhà cẩu cẩu này lại may mắn chịu qua được một cửa đó.

“Chủ nhân nhà này cũng rất có tâm, xem ra trước khi mạt thế giáng lâm vừa vặn đi xa nhà, chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho chúng nó. . . Cũng may mà không ở đây, vạn nhất trở thành tang thi, sợ rằng một nhà cẩu cẩu này cũng khó tránh vận rủi.” Sở Chích Thiên thấy được trong phòng bếp có rất nhiều túi thức ăn cho chó mở ra, nhiều chậu rửa mặt đã khô, đã biết một nhà này là dựa vào cái gì sống sót. Đương nhiên cũng không bài trừ khả năng ăn thịt người, dù sao trên người ba đội viên có vết cắn của chúng nó.

Sở Chích Thiên trái lại có chút trách lầm chúng nó, kỳ thực chúng nó công kích ba đội viên là muốn đuổi bọn họ ra khỏi đại viện, bởi vì chúng nó biết trong đại viện có thứ chúng nó đều kiêng kỵ, chẳng qua hành động việc làm của chúng nó tốn công vô ích, trái lại vì sự công kích của chúng nó để cho dây trường xuân biến dị có cơ hội có thể thừa dịp, nhất cử kích sát những người đó.

Năm tên nhóc con thấy dường như đã không còn nguy hiểm, cũng không sợ chỗ lạ bắt đầu đùa giỡn với nhau, một con chó nhỏ trong đó lại chui xuống dưới bụng của chó Samoyed, bộ dáng dường như tìm sữa uống. Thấy nhóm mấy nhóc con manh đến mức tận cùng này, Trần Cảnh Văn tâm động: “Sở ca, chúng ta thu nuôi chúng nó đi.”

“Trước xem xem, không biết chúng nó có thể nhịn xuống được bản tính thị huyết hay không. Hơn nữa, cũng phải do chúng nó nguyện ý mới được.” Sở Chích Thiên tuyệt không lạc quan, dù sao hai con lớn đã cấp ba, xem như là cường giả một phương, chưa hẳn thích bị người sai sử. Năm con nhỏ cũng có cấp một, một con trong đó vậy mà tiến hóa tới cấp một đỉnh cấp, sát biên giới cấp hai, vừa đến cơ duyên là sẽ có thể thăng cấp.

Trần Cảnh Văn nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên, nhất thời hăng hái bừng bừng, anh ngồi xổm xuống, nói với chó Husky ở phía trước nhất: “Có nguyện ý theo bọn tao hay không a, tuy rằng uống thơm ăn cay có chút trắc trở, bất quá tuyệt đối sẽ không để đói bọn mày, thế nào?”

Husky trực tiếp chuyển đầu đi, dường như chẳng thèm để ý đối với lời nói của Trần Cảnh Văn, biểu tình sinh động để cho Tiêu Tử Lăng mới vào cười khùng khục lên. Ban nãy thu được ám hiệu của Sở Chích Thiên, biết bên trong không có uy hiếp quá lớn, vì vậy cậu với Đới Hồng Phi cùng nhau vào, không ngờ tới vừa vào đã thấy được một màn cực buồn cười này.

Trần Cảnh Văn nghe thấy tiếng cười của Tiêu Tử Lăng, biết mình đã làm việc ngốc, bất quá anh không muốn không công buông tha Tiêu Tử Lăng như thế, muốn ngốc thì cùng nhau ngốc đi, ai biểu cậu cười: “Tên nhóc này rất khó giao tiếp a, Tiểu Lăng cậu tới thử xem.” Nói xong anh liền đứng lên nhường ra vị trí.

Tiêu Tử Lăng tuyệt không đùn đẩy, trực tiếp ngồi xổm xuống cười nói: “Chào mấy nhóc, bằng hữu trung thực của chúng ta. Hiện tại bọn anh rất cần thiết sự trợ giúp của mấy nhóc, đương nhiên bọn anh có thể chiếu cố tốt bảo bảo của mấy nhóc, xem như là đôi bên cùng có lợi. Xin hai nhóc suy nghĩ một chút đi.”

Nói cũng kỳ quái, Tiêu Tử Lăng vừa mới dứt lời, Husky liền nâng đầu, làm ra một bộ dáng suy nghĩ sâu xa, dường như đang suy nghĩ lời nói của Tiêu Tử Lăng là thật hay giả.

Rất nhanh, Husky với chó Samoyed bên cạnh ô ô uông uông giao lưu một phen, lúc này mới uông một cái với Tiêu Tử Lăng, tiếp theo nhìn thân ảnh của Sở Chích Thiên, dường như muốn nghe lời hứa hẹn của Sở Chích Thiên.

Chúng nó rất rõ người mạnh nhất nơi đây là ai, nam nhân có thể diệt được quái vật trong đại viện, anh khiến cho chúng nó tâm phục.

Tiêu Tử Lăng thấy thế nhanh chóng gọi lại Sở Chích Thiên: “Sở ca, cẩu cẩu muốn nói chuyện với anh.”

Trán Sở Chích Thiên xuất hiện mấy cọng hắc tuyến, tên nhóc này nói cái quỷ gì thế, cái gì kêu cẩu cẩu muốn nói chuyện với tôi, chẳng lẽ tôi biết tiếng cẩu sao? Bất quá anh vẫn đi tới, khi lướt qua Tiêu Tử Lăng, không lưu tình chút nào liền búng một cái búng tay qua, lưu lại Tiêu Tử Lăng ôm đầu của mình giậm chân không thôi.

Sở Chích Thiên chỉ đứng ở trước mặt hai con chó lớn, lạnh lùng nhìn chăm chú chúng nó, chúng nó cấp ba lớn hơn rất nhiều so với những con bình thường.

Dường như cảm thụ được khí thế ẩn tàng của Sở Chích Thiên, hai con cẩu cẩu rốt cục cúi đầu, sau khi kêu nhỏ một tiếng dùng đầu đẩy đẩy cẳng chân Sở Chích Thiên, dường như đang nói cho Sở Chích Thiên chúng nó nguyện ý đi theo anh.

Sở Chích Thiên sờ sờ đầu chúng nó, trấn an chúng nó một phen. Lúc này mới nói với Trần Cảnh Văn đang mắt bốc lên tim hồng vẻ mặt hâm mộ: “Cậu an bài một chút, mang năm con chó con kia đi.”

Vẻ mặt Trần Cảnh Văn hưng phấn gật gật đầu, khi vừa định tới gần năm con chó con, con chó con sắp thăng cấp hai ngẩng đầu quăng qua một đạo băng tiễn, thiếu chút nữa đâm trúng Trần Cảnh Văn.

Trần Cảnh Văn bất đắc dĩ, tâm phòng bị cũng quá nặng đi, tới gần cũng không cho phép.

Tiêu Tử Lăng bên cạnh mang tính thăm dò sờ về phía con chó con phóng băng tiễn đó, lại phát hiện chó con chỉ dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn cậu, tuyệt không chống cự sự tiếp cận của cậu.

Tiêu Tử Lăng không dám dùng lực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, chó con vẻ mặt hưởng thụ hơi híp mắt, thực sự là càng đáng yêu hơn.

Trần Cảnh Văn lần nữa tâm động, đưa tay vừa định tới gần, chó con vốn hưởng thụ đột nhiên giương lớn mắt, há mồm lại quăng một đạo băng tiễn, dường như cực kỳ bất mãn đối với sự tới gần của Trần Cảnh Văn.

Trần Cảnh Văn bi ai, vì sao có thể tiếp thu Tiêu Tử Lăng mà không thể tiếp thu anh chứ? Chẳng lẽ khuôn mặt đó vô hại như vậy?

Anh chưa từ bỏ ý định chuyển biến phương hướng, tiến công về phía mấy chó con khác, dẫn tới mấy chó con khác gà bay chó sủa một mảnh rối ren, nhóm chó con muốn tránh cũng không được bắt đầu nóng nảy sủa điên cuồng, dường như chúng nó cũng thập phần không thích sự tới gần của anh.

Đới Hồng Phi vốn là quân nhân cũng rất thích loại động vật cẩu này, thấy con chó con vẻ mặt hưởng thụ trong tay Tiêu Tử Lăng, lại thấy nhóm chó con vì Trần Cảnh Văn đến mà hoảng loạn một đoàn, anh cũng nhịn không được nữa. Anh thoáng tới gần, liền sờ về phía một con chó con trong đó.

Con chó con đó như được cứu vớt, trực tiếp chui vào trong tay anh, Đới Hồng Phi cẩn thận nâng lên, vuốt ve đầu chó con, chó con lười biếng tựa lên lòng bàn tay anh, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi thân mật liếm ngón tay anh.

“Ha ha, nó thích tôi!” Đới Hồng Phi bị chó con trong tay làm cho manh ngã, vẻ mặt cười ngu nói với Sở Chích Thiên.

Đám người trước mắt này, bởi vì sự xuất hiện của chó con, chỉ số thông minh toàn bộ bị giảm xuống số âm. Trần Cảnh Văn hiện tại một lòng muốn thu được niềm vui của mấy con chó con kia, không chịu hết hy vọng tiếp tục trêu chọc chúng nó, Đới Hồng Phi với Tiêu Tử Lăng mỗi người nâng một con chó nhỏ vẻ mặt say sưa vuốt ve, làm sao còn nghĩ đến làm chuyện khác nữa.

Sở Chích Thiên cảm thấy tiền đồ vô lượng, nhịn không được liếc nhìn hai con chó lớn trước mắt, suy nghĩ thu lưu chúng nó có phải thực sự thỏa đáng hay không.

Dường như nhìn ra được sự không thích của Sở Chích Thiên, hai con chó lớn lần nữa thân mật tựa lên trên đùi Sở Chích Thiên, bắt đầu lấy lòng.

Ừm, biểu tình này rất có hương vị của Tiêu Tử Lăng. Trong lòng Sở Chích Thiên nghĩ như thế.

Đọc truyện chữ Full