DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Sư Chấp Vị
Quyển 1 - Chương 7

Trương Huyền thế nhưng một chút cũng không cho rằng trong lời nói của mình có vẻ ám muội, rành mạch công đạo xong xuôi mọi thứ, cũng không hề nhìn đến vẻ mặt cổ quái của Lý Đình, ngâm nga một tiểu khúc về nhà.

Hiện tại là thời khắc nguy hiểm, cậu cũng không muốn tách khỏi Niếp Hành Phong, bất quá về nhà trừ bỏ nhìn xem em trai bảo bối, còn có việc trọng yếu hơn phải làm, dù sao chiêu tài miêu cũng phúc lộc song toàn, cho dù không có cậu ở tại bên người, cũng nhất định không có việc gì.

Cậu về đến nhà, một bé trai xinh đẹp mười hai mười ba tuổi lập tức chạy tới, nhiệt tình ôm lấy cậu.

“Đại ca, anh rốt cục đã trở về.”

“Anh hai ngày không ở nhà, em có phá phách gì không?

“Sao có thể thế được? Em rất ngoan mà.”

Hoắc Ly chạy tới rót một chén nước trà, bưng tới cho Trương Huyền.

Trương Huyền đi vào phòng khách, ngay chính giữa là hương án thờ phụng tổ sư gia, cậu tiến lên cầm lấy ba que hương, đốt hương vái ba vái, đem hương cắm vào lư hương, lúc này mới ngồi xuống uống trà.

“Đại ca, hai ngày này anh làm gì vậy? Ngay cả nhà cũng không về, nếu phải hàng yêu bắt quái, nhớ rõ kêu em với nha.”

Trương Huyền liếc mắt nhìn Hoắc Ly một cái, “Kêu em? Chờ khi bắt yêu, cũng đem em bắt luôn phải không?”

Hoắc Ly là hai năm trước Trương Huyền nhặt về khi đang trên đường về nhà, lúc đó nó còn nho nhỏ gầy teo không có rắn chắc như bây giờ, ngồi xổm dưới đèn đường cuộn lại thành một đoàn, bởi vì đói khát, không ngừng nuốt nước miếng, mắt to xinh đẹp nhìn bốn phía xung quanh, vẻ mặt sợ hãi.

Trương Huyền liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là con tiểu hỏa hồ ly vừa mới tu thành hình người, tiểu tử kia chỉ sợ ngay cả năm trăm năm đạo hạnh cũng chưa đến, bình thường yêu tinh mới vừa tu thành hình người sẽ không lui tới những mảnh đất phồn hoa, thâm sơn dã lâm (núi sâu rừng hoang) mới là nơi thích hợp với bọn họ, cho nên cậu rất kỳ quái con tiểu hồ ly ngốc nghếch này làm cách nào đến được thành phố.

Vì thế Trương Huyền tiến lên nhẹ nhàng đá nó một cước, tiểu hồ ly ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn cậu.

“Đi theo ta, tiếp tục ở đây, không phải bị bọn buôn người đưa lên cửa khẩu bán, thì cũng sẽ bị người làm phép hủy đi nguyên thần của ngươi, trăm năm đạo hạnh cũng không dễ dàng mà có đươc.”

Tiểu hồ ly không nhúc nhích, nhìn trong ánh mắt nó tràn ngập hoài nghi.

Trương Huyền xoay người bước đi, ngoài miệng lại từ từ nói: “Không sợ đói thì tiếp tục đợi đi!”

Lần này Hoắc Ly không do dự, lập tức chạy theo, còn lấy lòng hỏi: “Có phải có đồ ăn ngon không?”

“Ít nhất sẽ không để ngươi đói bụng.”

Cứ như vậy, thiên sư kế thừa Trương Huyền, vô cùng đơn giản liền đem con tiểu hồ ly mới vừa tu luyện thành hình này lừa về nhà mình.

Yêu tinh không thể tiến vào cửa nhà có thờ cúng bài vị thiên sư, Trương Huyền về nhà dùng vải đem bài vị bao lại, mới để cho nó vào nhà, lại làm cho nó một bát mì trứng nóng hôi hổi, một bát mì liền đem Hoắc Ly và cậu lập tức từ người xa lạ biến thành anh em.

Trương Huyền theo lời kể lại của hồ ly biết được, nó là vì tìm kiếm cha mẹ mới một đường đi đến nơi này, nhưng sau khi tới thành phố, liền mất đi mùi của cha mẹ, nơi này hoàn toàn không giống chỗ thâm sơn nó ở, nó chỉ biết một chút tiểu pháp thuật hù dọa người, lại không biết đường đi như thế nào, không thể quay lại núi rừng, lại không biết nên đi nơi nào tìm cha mẹ, cho nên mới chờ ở dưới ngọn đèn đường.

Trương Huyền không dám nói cho nó nguyên nhân tìm không được cha mẹ, cha mẹ nó có thể là đã đắc đạo thành tiên, có thể là bị đạo sĩ bắt được bị hủy nguyên thần, dù là kết quả nào, sau này có thể là không có khả năng gặp lại. Cũng may Hoắc Ly đối với việc tìm người không quá cố chấp, hoặc là nói trừ bỏ ăn, nó đối với những chuyện khác cũng không chấp nhất.

Tiểu hồ ly là hỏa hồ, Trương Huyền liền quyết định cho nó lấy tên là Hoắc Ly, lại đưa cho nó một đôi vòng tay bằng bạc bỏ thêm trên đó bùa chú Bắc Đẩu, như vậy Hoắc Ly không những dễ dàng đi lại trong nhà, cũng được chứng minh thân phận, về sau nếu gặp phải người tu đạo, thấy vòng bạc trên tay nó, liền biết chủ nhân nó là người cùng giới, tự nhiên sẽ không lùm bắt, không làm khó nó.

Vì thế Hoắc Ly cứ như vậy ở lại, thành yêu tinh đầu tiên từ xưa đến nay dám chạy qua chạy lại ở trước bài vị nhà Trương thiên sư, ngay cả mỗi ngày dâng hương cho thiên sư cũng thành nhiệm vụ của nó, bởi vì Trương Huyền thường xuyên quên.

Trương Huyền uống trà xong, đến trước bàn vị cung phụng tổ sư gia lấy ra một đạo bùa, dính chu sa ở trên đó viết tên”Kiều Dương”, dựng vào giữa, miệng niệm bùa chú chiêu hồn, bùa bay lên trời, ở không trung hóa thành một ngọn lửa hồng, ngọn lửa hồng theo bùa chú trong miệng cậu lượn vòng không ngừng, đột nhiên văng ra khắp nơi, cậu vội vung hai ngón tay, quát: “Trụ!”

Trong không trung một ngón tay làm thành một bức tường vô hình ngăn chặn, nhiều nhúm lửa nhỏ thoát phá ra bị khí thế của cậu giữ lại, đụng vào bức tường vô hình sau mới rớt xuống, Hoắc Ly thường gặp Trương Huyền chiêu hồn, thấy tình cảnh như vậy liền biết hồn phách không thể triệu về, không khỏi kỳ quái hỏi: “Tại sao lại chiêu không được?”

“Xem ra là đụng tới người đồng đạo .”

Vụ án tham ô của công sau khi Chu Ngôn tử vong tựa hồ như đã kết thúc, nhưng Trương Huyền cảm thấy được sự tình không đơn giản như vậy, Trần Tuyết Nhi chết, Kiều Dương chết, hiện tại ngay cả Chu Ngôn cũng đã chết, liên tiếp xảy ra chuyện phát triển rất trùng hợp, trùng hợp làm cho cậu cho rằng phía sau nhất định che dấu cái gì đó.

Hồn phách của Chu Ngôn ở tại hiện trường cậu không triệu về được, cho nên nghĩ rằng chỉ cần chiêu hồn Kiều Dương tới hỏi rõ ràng, nếu có thể tìm ra dấu vết để lại, không những thay đổi được sự cố chấp của Niếp Hành Phong, nói không chừng còn có thể kiếm rất nhiều tiền, ai ngờ tính sai, vất vả nửa ngày mà vẫn không chiêu được hồn.

Chưa từ bỏ ý định, lại thử chiêu hồn phách của Trần Tuyết Nhi, kết quả vẫn như trước.

Luyện nhiều năm như vậy, cậu đối với thuật chiêu hồn xem như là rất lành nghề. Hồn phách trong tam giới lục đạo, cậu tự tin tuyệt đối dễ như trở bàn tay, trừ phi có một loại tình huống, có người chiêu hồn trước, khống chế hồn phách Kiều Dương, vậy cũng sẽ không khó để giải thích tại sao ở hiện trường Chu Ngôn tự sát, cậu triệu không được hồn .

Thực hiển nhiên, người chiêu hồn lúc ấy nhất định ở ngay trong đám người vây lại xem, người vừa mới chết, hồn phách hỗn độn, rất dễ dàng bị chế trụ. Nhưng muốn phá giải pháp thuật của đối phương, tiếp tục gọi hồn phách trở về cũng không khó, chỉ cần có người thân ở đây, huyết nhục tương liên, liền có thể làm cho hồn phách thoát ly khỏi sự khống chế của đối phương.

Chu Ngôn thân nhân ở nước ngoài, còn chưa kịp trở về, nhưng phía Kiều Dương thì không thành vấn đề, chiêu tài miêu hẳn là có thể liên hệ được với Kiều Linh.

Trương Huyền từ bỏ việc chiêu hồn, quyết định ngày mai đi công ty đem gánh nặng giao cho Niếp Hành Phong.

“Tiểu Ly, ngày mai em đến chùa Thiên Hoa một chuyến, mua nước ngũ sắc chỗ lão Khương hộ anh.”

Trương Huyền nói to với Hoắc Ly đang chơi điện tử ở trong phòng ngủ.

Nếu đụng phải người đồng đạo, cậu dùng phép thuật cao nhất mà không cảm giác được hồn phách cũng rất bình thường, trong đạo thuật có loại thuật câu hồn có thể định trụ sinh hồn, làm cho hồn phách không thể đi luân hồi, người nọ nhất định là dùng loại pháp thuật này, có điều sẽ gây nên oán niệm tràn ngập, chứng tỏ Trần Tuyết Nhi bị giết ở đâu đó, có lẽ thân thể bây giờ vẫn còn ở công ty.

Mệnh lệnh lại bị em trai hồ ly từ chối.

“Không muốn!” Hoắc Ly lắc mạnh đầu, “Em không muốn đi, lão Khương mỗi lần nhìn thấy em đều véo mặt em, vân vê như thể em là cái bánh bao vậy.”

Trương Huyền bỏ xuống mồi câu hấp dẫn, “Làm xong việc, cuối tuần anh sẽ cho em ăn KFC.”

Hoắc Ly có chút động tâm, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là cố gắng không gật đầu, Trương Huyền đành phải nhịn đau nói: “Cộng thêm cả gà ngũ vị nữa.”

“Được. . . . . . Đi. . . . . .”

Mỹ vị ở phía trước, Hoắc Ly cuối cùng đáp ứng.

******

Trương Huyền không đến làm phiền làm cho Niếp Hành Phong có cảm giác vui mừng như ‘mây tan thấy trăng sáng’, đêm đó về đến nhà, liền đem những thứ như gà bới cậu ta dán tại trên tường đều xé ra, ném vào thùng rác.

Chiều ngày hôm sau, con gái Chu Ngôn rốt cục về đến đây, xảy ra loại sự tình này, bọn họ mặt mày cũng rất ảm đạm, đơn giản hỏi Niếp Hành Phong vài câu xong liền vội vàng rời khỏi. Tiễn bọn họ, Niếp Hành Phong ngồi ở trên ghế quay đầu nhìn rèm cửa sổ, không biết vì cái gì, anh có chút không thể chấp nhận đối với lời giải thích của cảnh sát.

Có lẽ phía sau tấm rèm rách còn cất dấu bí mật gì đó, nhưng hắn trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.

Tay bỏ vào túi áo, chạm đến đến một vật thể cứng cứng, Niếp Hành Phong lấy ra, là một đoạn lò xo cứng, khi Chu Ngôn gặp chuyện không may, anh nhặt được ở bên cạnh bàn, sau lại bị Trương Huyền cắt ngang, liền thuận tay bỏ vào túi áo.

Anh đem đoạn lò xo dài hơn một tấc lập qua lật lại nhìn xem, nghĩ không ra công dụng của nó, đành phải đem nó thả lại vào túi áo, đi toilet dùng nước lạnh rửa mặt, hy vọng có thể làm cho đầu óc thanh tỉnh một chút.

Trở về đến văn phòng, anh nhìn thấy một cậu nhóc xinh đẹp ngông nghênh ngồi ở trên ghế, cầm trong tay chén cà phê của anh nhìn nhìn, tựa hồ đang cân nhắc có nên uống hay không.

“Cậu là ai?” Niếp Hành Phong lớn tiếng quát hỏi.

Ra vào công ty đều có kiểm tra cẩn thận thẻ căn cứ, mà văn phòng anh cũng cần có thẻ từ mới có thể vào, vừa rồi khi anh rời đi rõ ràng đã đóng cửa lại, cậu nhóc này vào bằng cách nào?

Đứa nhỏ nháy đôi mắt to nhìn, tựa hồ không rõ ý tứ của anh, Niếp Hành Phong đành phải hạ ngữ khí, hỏi: “Ai cho em tùy tiện vào đây?”

“Em không phải tùy tiện vào, em có gõ cửa mà.”

Cậu bé bộ dạng rất được, dưới lông mi đậm dài nhỏ là đôi mắt linh động, khi nói chuyện khóe miệng hơi hơi cong lên, nó đáng thương hề hề nhìn Niếp Hành Phong, rất không muốn nhưng đành đặt lại chén cà phê lên bàn, lấy lòng nói: “Cốc của anh thật là đẹp!”

Lúc cậu nhóc thả chén xuống, Niếp Hành Phong nhìn thấy cổ tay nó đeo hai cái vòng bạc, trên vòng tay có hoa văn thực đặc biệt, giống như bức vẽ, mang ở trên người cậu ta, có loại cảm giác hài hoà kỳ dị, bất quá câu trả lời của cậu ta làm cho Niếp Hành Phong cảm thấy thực vô lực.

“Em trai nhỏ, có thể nói cho anh biết ai đem em tới đây không?”

“Em tự mình đáp thang máy đi lên, em tới tìm đại ca, có điều quên mất văn phòng anh ấy ở tầng nào, cứ như vậy đáp thang máy đi lên chỗ này.”

“Không biết tầng, tại sao không hỏi bảo vệ?”

Cậu bé nháy mắt mấy cái, lắc đầu, “Bọn họ không có nhìn thấy em.”

Không thấy được?

Niếp Hành Phong nhíu mày.

Xem ra cả công ty đều cần chỉnh đốn, cửa ít nhất có bốn năm vị bảo vệ, mà sao không có ai phát hiện đứa nhỏ này đi vào?

“Vậy anh em tên là gì?”

“Trương Huyền.”

“Trương Huyền!”

Niếp Hành Phong rống to một tiếng, cậu nhóc sợ tới mức lập tức nhảy xuống khỏi ghế, lẻn đến góc tường, ánh mắt trừng lớn nhìn hắn.

Một phút đồng hồ sau, bị thông báo đi lên nhận người Trương Huyền vừa vào cửa liền nhìn đến một bức hình ảnh – Niếp Hành Phong lãnh nghiêm mặt ngồi ở trước bàn, em trai cậu Hoắc Ly đứng ở góc tường, chu cái miệng nhỏ nhắn vẻ mặt ủy khuất.

Trương Huyền vội chạy đến bên cạnh Hoắc Ly, nhỏ giọng hỏi: “Em chạy đến tầng cao nhất làm cái gì?”

“Em quên mất không biết anh làm việc ở tầng nào.”

Hoắc Ly là lần đầu tiên đến Niếp thị, tòa nhà hùng vĩ làm cho nó thực hưng phấn, túm túm ống tay áo Trương Huyền, hỏi: “Đại ca, từ nơi này nhìn xuống thật sự rất đẹp, tại sao anh không làm việc ở chỗ này?”

Mới vừa nói xong, đầu liền bị đánh một cái, Trương Huyền nhỏ giọng nói: “Ít nói lời vô vị, nơi này là văn phòng của chủ tịch, nhanh nhanh về nhà cho anh!”

“Nhưng mà, thứ đó anh không lấy sao?”

Hiện tại trường học đang được nghỉ hè, Hoắc Ly kết thúc công việc ở chỗ làm thuê, liền theo lời Trương Huyền nhắc nhở, chạy tới chùa Thiên Hoa mua nước ngũ sắc của lão Khương, còn đưa tới giúp cậu.

Trương Huyền vội bịt miệng hồ ly lại, dẫn nó đi đến trước mặt Niếp Hành Phong, cười làm lành nói: “Chủ tịch, đây là em họ của tôi – Hoắc Ly, nó luôn luôn ngốc nghếch như vậy đấy, anh đừng để bụng, Tiểu Ly, còn không mau nhận lỗi!”

Đầu bị đè xuống, Hoắc Ly bị bắt liên tục cúi đầu hướng Niếp Hành Phong, nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Hóa ra cậu bé này chính là Tiểu Ly mà Trương Huyền thường nhắc tới, anh vốn tưởng là con của Trương Huyền, thì ra lại là anh em, hai anh em nhà này thật đúng là giống nhau, đều có một chút mơ mơ màng màng.

Niếp Hành Phong trong lòng âm thầm buồn cười, lại vẫn nghiêm mặt, nói: “Công ty có nguyên tắc của công ty, nói cho em trai cậu, sau này không được tiếp tục đi lại lung tung ở công ty.”

“Việc này trên cơ bản là không thể, Tiểu Ly thích nhà cao tầng, hơn nữa luật lao động cũng không quy định. . . . . .”

“Trương Huyền!”

“Còn có, tôi vừa lúc có việc tìm anh, đến đây mấy lần đều bị Lý Đình đuổi về. Anh giúp tôi gọi điện thoại cho Kiều Linh được không?”

“Cậu tìm Kiều Linh làm gì?”

“Chiêu hồn, tôi muốn triệu hồn Kiều Dương, cần người thân có mặt hỗ trợ.”

Niếp Hành Phong cảm thấy chung quanh huyệt Thái Dương lại bắt đầu đau đến nhảy dựng, anh tận lực làm khống chế mình bình tĩnh hòa nhã, “Tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh để làm loạn với cậu, bây giờ cậu lập tức trở về làm việc cho tôi.”

“Đã hết giờ làm việc, tôi hiện tại đang làm nghề phụ, thời gian không đợi người, anh giúp. . . . . .”

“Đi ra ngoài!”

Khí huyết bay lên, Niếp Hành Phong rốt cục không kiềm chế được mình, phát ra rống giận, chiêu này đối với Trương Huyền rất linh nghiệm, cậu ta lập tức không nói thêm gì nữa, nhéo áo Hoắc Ly, kéo nó đi ra cửa, chỉ nghe giọng Hoắc Ly xa xa truyền đến.

“Đại ca, chủ tịch của anh thật là khủng khiếp.”

“Em bây giờ mới biết anh của em kiếm tiền không dễ dàng sao, em phải ngoan một chút, nếu làm hại anh bị đuổi việc, anh liền đem em bán đổi tiền.”

“Nhưng mà, anh không phải nói lúc người ta tức giận chỉ cần khen tặng vài câu, họ sẽ vui vẻ đúng không? em vừa rồi thử nói cái cốc của chủ tịch rất đẹp, nhưng hoàn toàn vô dụng, anh ấy đến cười cũng chưa cười!”

“Ngu ngốc, em nhớ rõ lần sau phải khen ngợi diện mạo của người ta, chứ không phải cái cốc của họ!”

Rốt cục không nhịn nổi, Niếp Hành Phong bật cười.

Thần côn thật đúng là có cách dạy em, một đôi dở hơi.

Trương Huyền túm áo Hoắc Ly đưa nó vào thang máy, ấn nút xuống lầu, nói: ” Đưa đồ cho anh.”

Hoắc Ly lấy một bình sứ nhỏ từ trong ba lô ra.

“Lão Khương bán cho em với giá là tám trăm đồng, tiền anh đưa cho không đủ, còn lại ba trăm là em thêm vào, nhớ rõ sau này trả lại cho em nha.”

“Cái gì? Lại tăng giá!” Trương Huyền tức giận trừng mắt, “Nói với ông ta, tiếp tục tăng giá, anh sẽ không buôn bán với ông ta nữa , biết bào chế đồ cũng không phải chỉ có mỗi ông ta.”

“Chính là lão Khương nói không có biện pháp, đầu năm nay ngay cả giá xăng đều liên tiếp tăng giá, ông ta cũng muốn thuận theo nhu cầu thị trường thôi, đại ca, anh chừng nào thì trả tiền cho em?” Tiền mới là chính yếu, tiểu hồ ly đuổi sát hỏi.

“Ta dựa vào, người ta là dầu, ông ta là nước, cũng dám ăn theo!”

Trương Huyền tức giận bất bình xong, lại thấy Hoắc Ly còn tội nghiệp ngửa đầu nhìn mình, vội có lệ nói: “Em trả dùm thì sau này anh sẽ trả lại cho em.”

“Mỗi lần anh đều nói như vậy, nhưng cũng không thấy anh hoàn lại. . . . . .”

Hoắc Ly nhỏ giọng than thở một câu, thấy thang máy dừng lại, đành phải ngậm miệng lại, cửa mở ra, Lý Thuận Trường cùng vài nhân viên ôm một đống lớn tư liệu báo cáo đi vào, nhìn thấy bọn họ, gật gật đầu.

Hoắc Ly lui lui về phía sau, để một khoảng trống cho bọn họ, nhìn đến nó, Lý Thuận Trường hỏi Trương Huyền, “Thật là ngoan, là em trai cậu?”

“Là em họ tôi.”

Lý Thuận Trường bọn họ đi ra ở tầng mười lăm, cửa thang máy đóng lại, Trương Huyền lập tức lại giáo huấn.

“Nhớ rõ lần sau đến công ty, nói bảo vệ báo cho anh biết, không cần tự mình vụng trộm chạy vào, nơi này rất nhiều nơi đều có kính trừ tà, cẩn thận chiếu em về nguyên hình.”

Hoắc Ly bĩu môi, giương lên cổ tay, “Vài cái gương đồng kia sao có thể so với được với vòng tay Bắc Đẩu anh cho em, em liền nghênh ngang vào được.”

“Vậy em cũng nghênh ngang về nhà cho anh!”

Trương Huyền đem Hoắc Ly tống xuất khỏi công ty, lập tức lại vào thang máy trở lại tầng cao nhất, nhìn xung quanh xem không có ai, liền đem bình sứ nhỏ lấy ra, mở nút bình, trong miệng niệm chú ngữ, nói: “Càn Khôn mượn lực, quỷ thần câu đi, thiên địa ngũ hành mở ra, hồn phách trở về!”

Nước ngũ sắc thủy tên như ý nghĩa, dắt thiên địa ngũ hành tập hợp, phàm là du hồn dã quỷ ở vào trong trời đất, sẽ có phản ứng với nước ngũ sắc, cậu có trực giác Trần Tuyết Nhi ở ngay gần đây, chỉ cần tìm được hồn phách, sẽ không sợ cái tên chiêu tài miêu cố chấp kia không cúi đầu.

Nước ngũ sắc trồi lên ở miệng bình trong tiếng chú ngữ rì rầm, hướng lên không trung, sau một trận rung động trải ra thành mặt phẳng, hình thành hình người trong suốt như kính.

Trương Huyền khóe miệng mỉm cười.

Hoàn hảo, chú ngữ nhớ không lầm, đây là dấu hiệu ngũ sắc thủy cảm ứng ra có sinh hồn, rất nhanh, nó sẽ dắt. . . . . .

“Cậu lại đang làm cái gì!”

Ách. . . . . .

Tiếng rống giận vang lên ở phía sau, Trương Huyền bản năng quay đầu lại, nước ngũ sắc ở đỉnh đầu mất đi chú ngữ khống chế, từ trên không rơi xuống.

Không có thời gian do dự, Trương Huyền xông lên trước, Niếp Hành Phong không phòng bị, bị cậu ta bổ nhào vào, thật mạnh đè xuống dưới thân, chỉ mành treo chuông, ngũ sắc xối xả xuống ngay bên cạnh hai người.

Trương Huyền vuốt mồ hôi, “May quá, may quá.”

Nước ngũ sắc dùng để dắt âm hồn, trúng vào người sẽ không tốt, hơn nữa Niếp Hành Phong thuần âm nên lại càng không xong, bị ngã tuy rằng chật vật một chút, nhưng vẫn tốt hơn so với gặp chuyện xui xẻo.

Ngẩng đầu, nhìn đến khuôn mặt cực độ âm trầm hắc lệ, Trương Huyền cuống quít đứng dậy, lại lấy lòng kéo Niếp Hành Phong lên, hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Tôi không sao, có việc chính là cậu đấy!” Niếp Hành Phong âm trầm nói.

Anh đã liên tiếp gặp chuyện biến thành sứt đầu mẻ trán, ông trời còn cố tình phái khắc tinh đến cả ngày bám lấy anh, biến anh thành thần kinh suy nhược, mới có thể dễ bị xô ngã như vậy.

Niếp Hành Phong đứng vững xong, nói: “Nếu cậu không giải thích rõ ràng ở đây làm gì, tôi lập tức gọi bảo vệ mời cậu xuất môn. Đừng nữa theo tôi nói cái gì luật lao động, tôi chỉ biết, tôi mời cậu về làm việc, không phải làm thiên sư!”

“Không xong, tám trăm đồng của tôi!”

Trương Huyền bất tri bất giác, đột nhiên nhớ tới nước ngũ sắc rơi xuống trên mặt đất, cậu đã quên phù chú bị cắt ngang nên như thế nào làm lại, nói đúng ra là, tám trăm đồng liền như vậy tiêu tan.

Khóc không ra nước mắt, Trương Huyền quay đầu nhìn Niếp Hành Phong.

“Anh làm gì mà đi ra ngay lúc này? Anh có biết hay không vừa rồi còn kém một chút, tôi có thể tìm được hồn phách của Trần Tuyết Nhi. Tôi hoài nghi Trần Tuyết Nhi một tuần trước bị hại chết ở đây, có thể thi thể vẫn còn ở trong tòa nhà này, nếu có thể xử dụng pháp thuật tìm được hồn phách của cô ta, là có thể tìm hiểu nguồn gốc. . . . . .”

Niếp Hành Phong sắc mặt lại đen thêm vài phần.

“Tôi đề nghị cậu tốt nhất lập tức đi gặp bác sĩ tâm lý, cậu có biết hiện tại là tháng mấy không? Tháng tám! Tháng tám một khối thi thể chết một tuần mà một chút hư thối cũng không có, cậu không cho rằng nói hơi quá sao?”

“Việc này rất đơn giản, chỉ cần câu trụ sinh hồn, hồn phách vẫn ở trong cơ thể, cho dù tử vong, thi thể cũng giống như người bình thường, loại sự tình này nói với anh anh cũng không hiểu được, anh không tin, cứ thử nhìn xem camera theo dõi hai tuần trở lại, tôi dám đánh cuộc, không có hình ảnh Trần Tuyết Nhi đi ra ngoài.”

Trương Huyền thanh âm so với Niếp Hành Phong còn vang hơn vài phần, đôi mắt lam nhạt lóe ra ra chấp nhất quang mang.

“Anh luôn nói quỷ thần là mê tín, vậy anh cứ khăng khăng quan điểm của mình như thế không phải là một loại mê tín sao? Anh căn bản chưa từng bước vào lĩnh vực này, anh có cái gì tự tin nói thứ đó là không tồn tại?”

Khó nhìn thấy Trương Huyền có biểu tình nghiêm trọng như vậy, Niếp Hành Phong ngược lại tỉnh táo lại, thản nhiên hỏi: “Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?”

“Đương nhiên biết, ‘nồi cơm’ thôi, bất quá, theo dõi ghi hình nhất định có thể chứng minh lời tôi nói là chính xác, nếu có sai lầm, anh cứ việc viết văn bản sa thải!”

Trong phòng bảo vệ, hai giờ sau, đem băng ghi hình vào giờ tan tầm hai tuần trước đều xem xong, Trương Huyền trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Cậu vừa rồi giống như đã làm một việc thực ngu xuẩn. . . . . .

Tan tầm là giờ cao điểm, trong thang máy chen chúc, căn bản không có khả năng nhận ra trong đó có Trần Tuyết Nhi hay không, có mấy hình ảnh chụp đến cô gái có hình dáng rất giống, nhưng cũng không thể khẳng định đó chính là cô ta.

Nhìn trộm xem gương mặt bình tĩnh như nước của Niếp Hành Phong, Trương Huyền tâm giống như con thỏ nhỏ chờ chết đập thình thịch, than thở thất sách, cậu bình thường có thói quen tăng ca, không biết tình trạng đúng giờ tan tầm như thế nào, giờ cao điểm rất người nhiều, tất nhiên sẽ xuất hiện điểm mù, căn bản không thể chứng minh cậu suy luận chính xác.

“Ha ha, chủ tịch, tôi vừa rồi là nói giỡn thôi, anh sẽ không vì một câu như vậy, liền đuổi việc tôi chứ?”

Trương Huyền ở trong lòng còn cố gắng tính toán lí do thoái thác, Niếp Hành Phong đột nhiên nói: “Tôi từng hỏi qua phòng tài vụ, bọn họ nói thường đến cuối tuần mỗi cuối tháng , công tác bề bộn nhiều việc, tất cả mọi người thường tăng ca đến khuya.”

Trương Huyền mừng rỡ: “Nói cách khác, Trần Tuyết Nhi đúng giờ tan tầm, theo người ra khỏi công ty có thể tính bằng không!”

Niếp Hành Phong gật gật đầu, nói bảo vệ tiếp tục bật băng ghi hình sau giờ tan tầm, nhưng vẫn không thấy Trần Tuyết Nhi xuất hiện, phát đến ngày đầu tiên anh đến công ty đi làm, khi vào thang máy ra về, ghi hình đột nhiên xuất hiện tình trạng trắng xóa, sau khi chờ vài giây camera phục hồi như cũ, Niếp Hành Phong kinh ngạc phát hiện, trong thang máy chỉ có bốn người anh Lý Đình và hai cô bạn, từ đầu đến cuối, Trần Băng Nhi đều không có xuất hiện qua.

“Gặp quỷ, nhất định là gặp quỷ!” Nghe xong Niếp Hành Phong giải thích, Trương Huyền lập tức thực khẳng định kết luận.

“Đó căn bản không phải Trần Băng Nhi, mà là Trần Tuyết Nhi, camera theo dõi quay không đến sự tồn tại của cô ta, chính là chứng minh tốt nhất, nhưng mà. . . . .” cậu nhức đầu, “Nếu hồn phách của cô ta bị người dùng pháp thuật giam cầm , như thế nào có thể tùy tiện đi lại? Sự tình rất quỷ dị , không nghĩ ra. Chủ tịch, anh hơi quá đáng, cùng hồn phách Trần Tuyết Nhi chạm mặt chuyện lớn như vậy cũng không nói cho tôi biết, anh có biết hay không anh lúc này rất nguy hiểm? Nếu Trần Tuyết Nhi bám lấy anh, anh liền thảm !”

“Shut up!” Rốt cục không nhịn nổi, Niếp Hành Phong mắng những lời rất không phù hợp với thân phận.

Đáng chết, rõ ràng biết thói hư tật xấu của Trương Huyền, anh tại sao còn có thể ngốc nói ra chuyện anh từng gặp Trần Băng Nhi?

May la, tiếng chuông vừa lúc vang lên cắt ngang những lời vô nghĩa của Trương Huyền, Niếp Hành Phong lấy điện thoại di động ra, thấy màn hình biểu hiện là Kiều Linh, Trương Huyền vội giựt giây nói: “Mau nghe, mau nghe!”

Niếp Hành Phong nghe máy, đối diện lập tức truyền đến giọng nói nôn nóng của Kiều Linh.

“Niếp chủ tịch, xin chào, tôi là Kiều Linh, tôi hôm nay sửa sang lại di vật của anh trai, phát hiện trong những bản ghi chép của anh ấy có những số liệu rất kỳ quái, không biết có liên quan gì đến việc anh ấy thiếu hụt công khoản của công ty hay không, tôi nghĩ đem nó đưa cho anh, xin hỏi anh lúc nào thì rảnh?”

“Cô hiện tại ở nhà phải không? Tôi lập tức tới đó.”

“Xin lỗi, tôi bây giờ còn ở nghĩa địa công cộng, có chút văn kiện cần tôi ký tên, tro cốt của anh hai mới có thể hạ táng, xong xuôi tôi sẽ đến công ty tìm anh, chỉ sợ sẽ muộn một chút.”

“Không sao, tôi ở công ty chờ cô.”

Trương Huyền ghé vào bên cạnh Niếp Hành Phong, đang cố gắng lắng nghe, chợt thấy dây bạc trên cổ tay trái căng thẳng, trái tim mạnh nhảy dựng lên.

Không xong, tiểu hồ ly ngốc nghếch đã xảy ra chuyện.

Cậu từng dùng một giọt máu của Hoắc Ly làm thông linh chú ở trên dây bạc của mình, để khi Hoắc Ly bị thương tổn, sẽ lập tức biết được.

Không có lòng dạ tiếp tục nghe điện thoại với Niếp Hành Phong, Trương Huyền chạy qua một bên, nhanh chóng gọi di động cho Hoắc Ly, tiếng chuông vang đã lâu mới chuyển được, bên kia truyền đến giọng rầu rĩ nức nở của tiểu hồ ly.

“Đại ca, cứu em. . . . . .”

“Xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu?”

“Hu hu, không biết, bọn họ đánh thuốc mê, còn bịt mắt của em, đem em trói lại đặt ở trong cốp sau xe, em thật vất vả mới giãy ra khỏi dây thừng, may mắn bọn họ không phát hiện trong túi quần có di động. . . . . .”

“Là ai?”

Nhất định không phải người thường, Hoắc Ly tuy rằng pháp thuật không nhiều lắm, nhưng đối phó người thường vẫn là dư dả.

“Không biết, có điều nghe bọn họ nói phải thiêu chết em, em rất sợ. . . . . .”

Đem yêu quái đánh quay về nguyên hình, thiêu hủy linh thể của nó là chuyện người thường học theo đạo sĩ làm, Trương Huyền nghe thấy kinh hãi, vội an ủi nói: “Đừng sợ, anh lập tức đi cứu em, trước tiên tắt điện thoại, đừng để cho bọn họ phát hiện.”

Cậu ngắt máy, thấy Niếp Hành Phong đã chấm dứt cuộc nói chuyện, ra khỏi phòng bảo vệ, vội đuổi theo, kéo tay phải Niếp Hành Phong, vung hai ngón tay ở trên mu bàn tay anh vẽ nhanh bùa trừ tà.

“Tôi bây giờ phải đi một lát, có việc thì gọi di động cho tôi.”

Không đợi Niếp Hành Phong đáp lời, Trương Huyền đã chạy vội ra ngoài, theo khí tức từ vòng bạc truyền đến, cậu rất dễ dàng tìm ra vị trí của Hoắc Ly, chạy xe nhanh như chớp đến vùng ngoại ô.

Đã qua chín giờ tối, so với vùng phố xá sầm uất, vùng ngoại thành có vẻ hoang vắng hơn rất nhiều. Ra vùng ngoại thành, xe lại đi về phía trước hơn mười dặm, cậu nhìn thấy ven gần chân núi có gian nhà gỗ cũ, xem chừng là nơi nhân viên quản lý rừng núi dùng để nghỉ ngơi.

Trương Huyền dừng xe ở vùng đất trống bên cạnh, đẩy cửa đi vào, thấy Hoắc Ly bị trói tay ra sau lưng treo trên xà nhà, đầu gục xuống không động đậy, tình cảnh này làm cho cậu có chút há hốc mồm.

Phương pháp trói thấy thế nào đều giống như là cách đốt nướng nơi sơn dã.

“Con hồ ly ngu ngốc này, lúc này còn có thể ngủ!”

Đây là cách giải thích duy nhất, sau khi ăn no sau hoặc là quá mức đói khát, Hoắc Ly sẽ xuất hiện loại trạng thái giả ngủ này.

Quả nhiên, nghe được tiếng hô, Hoắc Ly mở to mắt, nhìn thấy Trương Huyền, lập tức kêu to lên, đáng tiếc ngoài miệng bị băng dán dán sát vào, la lên biến thành âm thanh hừ hừ khe khẻ.

Trương Huyền giơ tay lên, đạo phù bay ra, lá bùa sắc bén như lưỡi dao, cắt đứt dây thừng đang treo Hoắc Ly. Sau đó cậu vươn người lên, đem tiểu hồ ly ôm vào trong lòng , thuận thế chụp lên trán nó, đem lá bùa trấn trụ linh lực của nó tháo ra.

Đó chỉ là lá bùa trói buộc đơn giản, Hoắc Ly trên người có mang vòng tay Bắc Đẩu mà cậu tặng, hẳn là sẽ không kiêng kị loại đạo phù này, Trương Huyền ánh mắt đảo qua cổ tay của Hoắc Ly, phát hiện trên đó không có gì.

“Vòng tay đâu?”

“Em sau khi về nhà, thấy vòng tay hơi vướng, liền tháo nó ra , ai ngờ có người tới bắt em, vừa rồi bọn họ phát hiện em cởi được dây thừng, lại lần nữa đem em trói chặt lại, còn dán băng dính lên ngoài miệng, nói phải đốt nướng em, hức hức. . . . . .”

“Đồ hồ ly ngu ngốc!”

Thật sự là tức chết người không đền mạng, một con hồ ly tu luyện thành tinh cư nhiên bị phàm nhân bắt được, còn khóc đến nước mắt nước mũi dàn dụa, nói ra thật mất mặt.

Trương Huyền đem tiểu hồ ly đang khóc sướt mướt khiêng lên đầu vai, lao ra khỏi phòng nhỏ.

Đọc truyện chữ Full