DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xui Xẻo, Chia Tay Đi
Chương 5: Điều dự cảm “Đáng sợ” ấy…

Ngôn Tư Diễn từ nhỏ có thể chứng kiến một vài thứ bồng bềnh hoặc đáng yêu hoặc không đáng yêu, nhưng mà cậu còn nhớ rất rõ, lúc cậu còn rất nhỏ, khi đó cậu ở tại nông thôn, do gia gia nãi nãi nuôi, bởi vì người nghịch ngợm, chạy đến bờ sông nhỏ chơi đùa, cuối cùng rơi vào giữa sông.

Cậu đến nay có thể nhớ rõ cảm giác hít thở không thong khi bị nước vùi vào miệng mũi, thì cũng tại lúc ấy, một bàn tay nắm được, có lẽ bởi nước quá lạnh, có lẽ bởi liên quan đến thể chất đối phương, cậu nhớ rõ cánh tay kia thật lạnh, lạnh đến có thể thẩm thấu vào tim của cậu.

Mãi đến khi được người nọ kéo ra trong nước, cậu mới phát hiện đó là một anh trai chừng hai mươi tuổi, mặc áo sơmi màu trắng, quần jean đơn giản, nhìn thấy cậu mở mắt, người kia mỉm cười nói, “Vẫn còn con nít đây mà.” Sờ sờ đầu của cậu, trên đỉnh đầu cánh tay ấy như trước thật lạnh, sau đó lại biến mất sau bụi cỏ lau bờ sông.

Khi đó cậu còn nhỏ, chỉ cho là ai đó hảo tâm cứu mình, về sau cậu hồi tưởng lại một màn này, đều nhớ tới quần áo trên thân người nọ khô ráo, còn có bàn tay nọ lạnh buốt. Có lẽ người kia là quỷ thuỷ bởi mình là đứa bé, cho nên buông tha cậu a.

Từ sau sự kiện kia, bà nội nói cho cậu biết, quỷ có đôi khi so với người càng có thiện tâm. Ít nhất, rất nhiều quỷ không biết làm chuyện hại người không lợi mình, nhưng mà con người lại không giống vậy.

Nói thí dụ như hiện tại Hàn Dương, rõ ràng tự mình lái xe không cẩn thận, nhưng bây giờ nói liên miên cằn nhằn phàn nàn với cậu, cái này không phải là điển hình thương tổn người đã xui xẻo sao?

Nghe Hàn Dương còn lải nhải giống như mấy bà ngoài chợ, Ngôn Tư Diễn bất đắc dĩ mở miệng, “Anh chờ một chút, tôi đi mua hai chai nước.” Nói lâu như vậy, cũng không chê khát nước.

Bởi vì xe hư mất, hai người chỉ có thể đợi bảo hành sửa chữa đến kéo xe đi, sau đó Hàn đại trợ lý liền ngồi xổm bên đường bắt đầu không ngừng lải nhải.

Đi đến quán bên cạnh, nhìn tới nhìn lui, vẫn là mua hai chai hồng trà Hee sư phó ướp lạnh, mất hết năm đồng đại dương, đưa cho Hàn Dương một chai, đã bị hắn khinh bỉ.

“Đây là cái gì?” Hàn Dương rất là ghét bỏ nhìn đồ uống rẻ tiền trong tay, nhíu mày.

“Anh không biết?” Ngôn Tư Diễn nheo mắt, đồ uống này không phải ở trong nước rất nổi danh sao? Nghi hoặc trừng mắt nhìn, đồng tình nhìn Hàn Dương, “Khụ, kỳ thật cũng không có gì, kỳ thật cũng có vài người không biết đại danh Hee sư phó.”

Hàn Dương nổi giận, đó là ánh mắt rách gì, thằng nhóc này có ý tứ là anh chưa từng thấy qua các mặt của xã hội, ta bức kháo, thằng nhóc này là từ đâu chui đi ra, thật muốn làm cho người ta bóp chết nó. Bày đặt hơn mười đồng một chai nước suối không uống, uống loại đồ uống này ai biết có thêm ba sắc tố rẻ tiền hay không?

Cũng mặc kệ Hàn Dương bi phẫn như thế nào, Ngôn Tư Diễn làm chuyện đầu tiên là vặn vẹo khui mở nắp chai, sau đó lật trên nắp chai, rất tốt, vẫn như cũ bốn chữ to “Cảm ơn chiếu cố”, kỳ thật, cậu hận bốn chữ nhìn như cung kính hữu lễ này, trên thực tế tràn ngập vô số chữ trào phúng, nhiều năm như vậy, cậu nhìn chán rồi, vô luận là cạo thưởng, hay khi còn bé trong bịch đồ ăn vặt năm xu một tệ đổi tặng tập, hay tiệm cơm quay phiếu xổ số, hay là xổ số lọ dưa chua nhất thống lão, vẫn là hiện tại hồng trà Hee sư phó ướp lạnh, cậu nhìn qua vĩnh viễn cứ bốn chữ này, cái này đúng là tình yêu thâm sâu biết bao, mới có thể để cho cậu cùng với chúng luôn gặp nhau?

“Anh đem nắp chai vặn mở, nhìn xem chữ bên trong,” ánh mắt Ngôn Tư Diễn liếc về phía đồ uống trong tay Hàn Dương.

Miệng mềm uống người ta thì tay cũng phải mềm, tuy rằng đây chỉ là một chai đồ uống rẻ tiền, chẳng qua??? Ai bảo người cậu phải có thái độ đúng mực chứ?

“Ừm, lại thêm một chai?” Hàn Dương khó hiểu nhìn người nào đó hình như mắt mở to một chút, “Có ý tứ gì?”

“U-a..aaa?” Ngôn Tư Diễn một tay đoạt lấy cái nắp trên tay anh ta, đang chuẩn bị đi đổi đồ uống, vừa lúc ấy, một cỗ BMW dừng lại ở bên cạnh hai người.

Cửa sổ xe hạ xuống, nhô ra đầu BOSS đại nhân, “Lên xe.” Quét mắt thanh niên đứng ở một bên, cũng không biết người này đến tột cùng không may thành ra cái dạng gì, chỉ là đổi lại cương vị công tác đều có thể có nhiều chuyện nháo tâm như vậy, thật đúng là rắc rối người này có thể tăng cao như vậy.

Lên xe, Hàn Dương dường như nghe thấy có thanh âm cào kích, nghiêng đầu xem xét, chỉ thấy Ngôn Tư Diễn mỉm cười cúi đầu uống đồ uống, chỉ là cái tay còn lại cũng tại trên cửa sổ xe vạch tới vạch lui, “Cậu đang làm gì đấy?”

Ngôn Tư Diễn mở trừng hai mắt, thu hồi cái tay cào cửa sổ xe, nghiêm túc trả lời, “Kiểm tra chất lượng cửa sổ xe được không.” Sau đó, lại cực kỳ đản đĩnh uống một ngụm đồ uống, chỉ là trong lòng bàn tay còn nắm lấy cái nắp chai có chữ “Lại thêm một chai”.

Hàn Dương đối người tốt nghiệp sinh này triệt để không còn từ ngữ.

“Vậy chất lượng như thế nào?” BOSS đại nhân lái xe đột nhiên mở miệng hỏi.

Ngôn Tư Diễn thiếu chút nữa không để cho đồ uống sặc chết, trong văn phòng vài đồng sự nọ không phải từng giới thiệu cho mình ông chủ này rất lạnh lùng sao, sao lại??? Hay là nói, ông chủ này là khó chịu không ổn định, hơn nữa ở sâu trong nội tâm che dấu một trái tim hừng hực?

“Rất không tồi,” Ngôn Tư Diễn bày móng tay cắt sạch sẽ của mình, lại sờ sờ cửa kính, “Đều không có cào trầy.” Sau đó còn có bộ dạng rất thành khẩn gật đầu.

Hàn Dương trầm mặc, cái móng tay có thể đem thủy tinh cào trầy? Cậu cho rằng cậu là Hắc Sơn lão yêu sao?

Ngược lại Tần BOSS rất nghiêm túc gật đầu, “Ừm, xem ra cái bộ xe này thật không tồi.”

Hàn Dương kéo khóe miệng, nghi hoặc nhìn ót Tần Húc Cẩn, người này thật là BOSS nhà mình sao? Sao lại làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh như vậy chứ? Hay là nói, BOSS hôm nay cũng bị tai nạn xe cộ, đầu óc không thanh tỉnh rồi?

Trên đường đi trầm mặc, lần này lại là Tần BOSS mở lời trước tiên, “Đã đến lúc tan việc, Tư Diễn cậu còn buổi sáng ngày mai tới công ty đưa tin, hiện tại chúng ta cùng đi ăn bữa tối.”

Không đúng a, rất không đúng, Hàn Dương sờ lên cằm, BOSS đem nhóc con này điều đến tổng bộ đã xem như trường hợp đặc biệt rồi, nhưng bây giờ còn chủ động mời cậu ta ăn cơm, anh có thể nhớ rõ lúc trước mới bổ nhiệm quản lý cũng còn chưa được đãi ngộ này, chẳng lẽ nói??? Nghiêng đầu mắt nhìn người bên cạnh, mặc dù là nhìn rất đẹp, nhưng mà cũng không có đẹp mắt đến mức sẽ cho người ta cảm giác phụ nữ a?

Ngôn Tư Diễn đem nắp chai để trong túi quần mình, “Không cần, tôi về nhà mình làm tốt rồi.”

“Tôi mời khách,” Tần Húc Cẩn nhìn thấu vẻ mặt của người nọ trên gương, “Cậu không muốn đi sao?”

BOSS mặt tê liệt mời khách? Ngôn Tư Diễn nghe vậy xán lạn cười cười, “Đi, tại sao không đi?” Có bữa tối có thể ăn chùa không mất tiền, cậu một đại nam nhân lại chả sợ quy tắc ngầm gì, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn, cậu không may nhiều năm như vậy, rốt cục có hồi báo rồi.

Chợt nổi sấm, Hàn Dương vẻ mặt hoảng sợ nhìn đại ca nhà mình, người này, người này, thật là đại ca sao? Cái thế giới này quả nhiên huyền huyễn rồi.

Tuy rằng Hàn Dương một bộ dạng lộn xộn trong gió, nhưng mà cũng không có đường làm cho anh lộn xộn quên chuyện chực BOSS bữa tối nay, vài thứ trên bàn, là ba miếng bò bít-tết được nướng cẩn thận.

Tần Húc Cẩn tuy rằng biểu lộ lạnh lùng, nhưng mà tư thế dùng bữa rất tiêu chuẩn, rất ưu nhã, thậm chí ưu nhã đến một loại cực hạn, lại để cho Ngôn Tư Diễn ngồi bên cạnh anh có cảm giác nói không nên lời, như phảng phất hiện rõ trước mắt là một bức tranh màu sắc tiên diễm, lại làm cho người ta thú vị nhìn thấy mỗi bức tranh thuỷ mặc.

Rất không hài hoà, mà lại cảm thấy đẹp mắt, Ngôn Tư Diễn rất ít dùng cơm Tây, bởi vì cậu cảm thấy hoa một số tiền lớn ăn một miếng bò bít-tết nhỏ như thế này không bằng đến nhà hàng quán nhỏ cả bàn cơm tàu, mặc dù bò bít-tết thực không tồi.

“Tiểu Ngôn tư thế dùng cơm rất tiêu chuẩn nha,” Hàn Dương nói lời này cũng không có thành phần giễu cợt, dù sao một đứa nhóc vừa mới tốt nghiệp đại học, căn bản không có bao nhiêu tiền nhàn rỗi thường xuyên chi tiêu tại nhà hàng Tây, đương nhiên, ngoại trừ nhị thế tổ hoặc là phá gia chi tử.

Nuốt xuống bò bít-tết trong miệng sau mới nhẹ giọng mở miệng nói, “Ừm, ngẫu nhiên sẽ đến ăn cơm Tây,” mặc dù cậu là sinh viên vui khổ, nhưng mà cũng chưa ngốc đến mức vào trường hợp này còn làm ba loại hành vi thô lỗ nói chuyện lớn tiếng doạ người, trong kịch truyền hình nhân vật chính cấp ba làm hết thảy hành vi mất mặt như vậy đều có thể gọi là đáng yêu, trong sinh hoạt hiện thực chính cậu nếu làm như vậy, chỉ có thể được xưng là ngốc B.

Hàn Dương nhìn Ngôn Tư Diễn xứng loạt động tác tiêu chuẩn này, tuy so ra kém hơn BOSS nhà mình, nhưng mà cũng có thể được xưng tụng tao nhã rồi, thỉnh thoảng đến còn có thể học được tốt như vậy, vậy thật đúng là nhân tài, anh thay đổi chủ đề nói, “Tiểu Ngôn à, về sau chúng ta chính là đồng sự rồi, tôi còn chưa biết cậu là tốt nghiệp trường nào.”

“Đại học C,” Ngôn Tư Diễn cắt lấy bò bít-tết, “Học được một nghề vô vị.”

Động tác cắt miếng bò bít-tết của Tần Húc Cẩn dừng một chút, nhưng anh vẫn bảo trì lễ nghi dùng cơm ưu nhã vô cùng, chỉ là dư quang khóe mắt ngẫu nhiên một chút không chú ý, rơi xuống mu bàn tay trắng nõn cầm dao nĩa của đối phương.

Đốt ngón tay rất dài, thoạt nhìn thực thoải mái, móng tay gọn gàng cũng rất sạch sẽ, không có thói xấu lôi thôi, làn da trắng, ừm, không sai; còn có bộ dạng dùng bữa cũng nhìn rất đẹp, ừ, rất không tồi; ngoại trừ trong thời gian làm việc trộm đồ bị ngốc hồ hồ tóm ra ngoài, những thứ khác đều rất không tồi, ừ, rất không tồi, cực kỳ không tồi.

Hàn Dương cảm thấy, ánh mắt BOSS nhà mình càng ngày càng hèn, bỉ, giống như là mấy cha già quái dị, hơn nữa WS đối tượng của anh ta còn là một người đàn ông, chẳng lẽ nói linh cảm trái phép của mình từ trước tới nay đều đặt chính xác lên cấp trên lần này?

Bởi vì nhà hàng Tây này là sát đường, cách thủy tinh có thể ngắm cảnh sắc bên ngoài, cho nên thời điểm Ngôn Tư Diễn nhìn về phía ngoài cửa sổ, quang mâu cậu loé lên.

“Cậu đang nhìn cái gì?” Hàn Dương hiếu kỳ theo ánh mắt của cậu trông qua, ngoại trừ trên đường dành riêng cho người đi bộ có một ít người đi đường, thật chẳng thấy được cái gì đáng giá khiến người ta ngây người cả, huống chi người này ngay cả bị kẹt trong thang máy còn ra dạng nhóc con bàng quan.

“Không có gì,” lắc đầu, Ngôn Tư Diễn cúi đầu xuống tiếp tục chiến đấu cùng miếng bò của mình, chỉ là một dao cắt xuống bò bít-tết ra miếng lớn chút.

BOSS đại nhân mặt tê liệt giương mắt hướng phía ngoài nhìn lại, nhìn thấy một ả đàn bà bộ dạng có mắt có mũi cùng một gã đàn ông chẳng ra sao đi cùng một chỗ, lông mày anh cau lại, là đang nhìn ả đàn bà kia sao?

Bữa ăn tối này thực sự yên ổn, không ai cướp bóc, không có bóng đèn vỡ, cũng không có ai ẩu đả, không có sự kiện ngộ độc thức ăn gì phát sinh, điều này lại làm cho người nào đó có chút không quen, thẳng đến lúc cậu được BOSS đại nhân đưa đến bên ngoài cư xá của mình, cậu vẫn cảm thấy có chút không chân thực, rõ ràng??? Cứ thuận lợi như vậy mà trở về rồi.

Xuống xe, vừa mới vào cư xá, chợt nghe thấy một tiếng thét lên, sau đó chính là một cái chậu hoa nện xuống bên cạnh chân của cậu, cậu đá đá N mảnh vỡ chậu hoa, quả nhiên thuận lợi ấy chẳng qua là truyền thuyết a.

Nhìn xa xa chậu hoa rơi vào bên chân thanh niên, khóe môi cứng ngắc của Tần Húc Cẩn nhếch lên độ cong nho nhỏ, “Thật đúng là một cơ thể kỳ quái.”

Nổ máy ô tô, BMW màu đen rất nhanh biến mất vào trong màn đêm.

Đọc truyện chữ Full