“Điện hạ!” Lam Minh hoảng hốt vội đỡ lấy Vinh Khô suýt nữa đã ngã quỵ, nôn nóng bảo “Người thân thể không khỏe, để nô tài thỉnh thái y…”
Ổn định cơ thể lại, Vinh Khô chậm rãi nhắm hai mắt, có chút khó chịu áp chế cảm giác chóng mặt đau đầu lại. Để Lam Minh dìu mình, thật cẩn trọng bước đến ải tháp ngồi xuống.
“Lam Minh”
Cơn hoa mắt đã bớt đôi chút, Vinh Khô ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của Lam Minh, sắc mặt có chút tái nhợt “Không cần khẩn trương, ngày mai ngươi đến Thái y viện bảo thái y kê dược phương chữa đau đầu cho ta là được rồi. Bệnh của ta là bệnh cũ, mỗi khi hơi lao lực có chút đau đầu kịch liệt.”
Lam Minh nghe thấy, trong lòng bỗng dưng nổi lên ẩn ẩn chua xót.
“Điện hạ sao lại mắc phải bệnh như vậy?” Lam Minh bảo người cho thêm than đốt vào noãn lô, lại phân phó người chuẩn bị một ít nước ấm cùng khăn, bảo Vinh Khô nằm nghỉ, hiếm thấy mà nhiều lời thán “Người trong thời gian lưu lạc chắc chắn là chịu rất nhiều khổ cực.”
Vinh Khô im lặng nằm, nhắm mắt mỉm cười, tùy tiện trả lời “Cũng không phải là chịu khổ gì.”
So với kiếp trước, hắn cảm thấy như vậy đã là may mắn rồi, một năm kia lưu lạc đối với hắn mà nói cũng không tính là chịu khổ.
Có điều bệnh cũ đau đầu này, chẳng biết trước được khi nào lại đột ngột phát đau. Hồi đầu chỉ là đôi lúc ngẫu nhiên, nên hắn không bận lòng lắm. Hai năm trở lại đây, cơn đau thường xuyên tái phát, lúc ở Phó phủ cũng từng đến lang trung xem bệnh.
Lang trung bảo hắn lúc nhỏ bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể, bệnh căn không dứt, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn. Chỉ cần lưu tâm một chút, lúc thường chú ý tĩnh dưỡng là được, đừng để bản thân quá mệt nhọc.
Vô thức đưa tay xoa xoa thái dương, Vinh Khô đột nhiên nhớ tới cơn động đất lúc còn ở Mạn Thành. Khi đó hắn bị đá vụn va trúng đầu, cơ thể hoàn toàn không có bị thương gì, chỉ có sau đầu bị va đập.
Khi đó, cảm thấy đầu óc một trận tê dại, trước mặt phút chốc tối sầm, suýt nữa đã đoạn khí. Cũng may sau đó dần dần hoãn khí lại, tuy máu chảy không ít nhưng chung quy không bị bể đầu.
…Bênh này, nói không chừng là di chứng do lần đó để lại.
Vinh Khô không hiểu y thuật, nên chỉ có thể đoán lung tung như thế.
Lam Minh thỉnh thoảng lại đổi khăn ấm, đắp lên trán Vinh Khô. Thấy đối phương sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, y khẩn trương nói “Điện hạ, để nô tài đi Thái y viện…”
Vinh Khô trầm mặc, cũng không ngăn cản.
Gần đây chứng đau đầu thường xuyên tái phát, hơn nữa lần sau so với lần trước càng nghiêm trọng hơn. Hắn cũng không định giấu bệnh không chữa, vậy cứ để Thái y xem qua một chút cũng tốt… Tuy rằng ngày mai không rõ lại sẽ có cái tin đồn loại gì truyền ra.
Vừa nghĩ tới đó, Thái y đã ba chân bốn cẳng chạy đến. Hiện tại là hơn nửa đêm, thế là kinh động đến Hoàng đế.
Vinh Khô định đứng dậy hành lễ, Hoàng đế không kiên nhẫn vung tay.
“Mạc lão.”
Hoàng đế đứng cạnh đầu giường Vinh Khô, nhìn chằm chằm thiếu niên thoạt nhìn có vẻ hết sức yếu ớt đang nằm trên giường, hỏi “Lý Quận vương có gì đáng ngại?”
Lão Thái y thăm dò mạch của Vinh Khô, vừa kê dược phương vừa nói hiện trạng Vinh Khô, so với lang trung trước kia nói cũng không khác nhau mấy, cũng chỉ bảo Vinh Khô nhất định cần phải đại bổ một phen.
Hoàng đế khẽ gật đầu, nhíu mày nhìn Vinh Khô, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần. Lại nhớ đến lúc trước còn ở Phó phủ, Phó Miễn có từng giải thích qua, Vinh Khô sở dĩ không học võ là do thể chất rất yếu. Bệnh căn là mắc phải trước khi vào Phó phủ, đến khi phát hiện đã vô phương vãn hồi.
Lúc đó y không hề để ý đến nhi tử này của mình, chỉ căn dặn Phó Miễn chăm sóc hắn, những thứ khác không quan tâm đến.
“Vinh Khô” nhìn sắc mặt Vinh Khô tái nhợt, nghĩ đến nhi tử của y mấy năm kia hẳn đã trải qua đủ loại khó khăn gian khổ, Hoàng đế chợt có vài phần tâm phiền ý loạn, ánh mắt dịu lại, ngữ khí hòa hoãn chậm rãi nói “Thân thể ngươi không khỏe, vậy tạm thời cứ ở lại Thanh Thu cung tĩnh dưỡng vài ngày, khi nào tốt rồi mới đến Tây thư viện học.”
Vinh Khô không từ chối, nhẹ giọng trả lời ” Nhi thần đa tạ phụ hoàng quan tâm.”
“Đến khi ngươi khỏi hẳn…” Hoàng đế nói tiếp “Trẫm sẽ phái người dạy ngươi một bộ tâm pháp dưỡng thể và võ công thích hợp để ngươi luyện tập. Thân là hoàng thất tử tôn ta thì phải văn thao võ lược, quyết không chấp nhận kẻ yếu kém.”
“Phụ hoàng giáo huấn rất phải.”
Thấy Vinh Khô ngoan ngoãn nghe lời, nói ra lời gì liền đáp ứng lời ấy, Hoàng đế càng sinh phiền hơn bèn đứng dậy, ném lại một câu “Nghỉ ngơi cho tốt.” rồi xoay người ly khai Thanh Thu cung.
● ● ●
Ngũ Hoàng tử lâm trọng bệnh.
Thái y được thỉnh vào cung chẩn bệnh cho Vinh Khô ngày hôm trước, hôm sau đã truyền ra tin tức này.
Trong nhất thời, Thanh Thu cung trở nên phi thường náo nhiệt. Triều thần, phi tử cùng các hoàng tử đều mượn việc thăm bệnh làm cớ để có thể đến Thanh Thu cung dò hỏi ít nhiều.
Ngày kế tiếp Vinh Khô sinh bệnh, Tấn Hầu cùng Bàng Thái úy lại một phen đến Thanh Thu cung.
Vinh Khô dựa người ngồi trên tọa ỷ rộng lớn, kiên nhẫn nghe lời dặn dò tỉ mỉ của Tấn Hầu. Lúc nhàn thoại, đôi lần ngẫu nhiên nghe hai người đề cập đến việc triều đình, phần lớn chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Đến khi quá giờ dùng ngọ thiện, hai người mới tạm hoãn lại để dùng cơm.
Nhìn thấy thần sắc Vinh Khô cũng không xấu lắm, lại không phải bộ dáng như bệnh nặng, Tấn Hầu an tâm, đàm thoại từ những việc vặt vãnh trong sinh hoạt dần dần triệt để chuyển sang chuyện trong cung, chuyện trên triều, nhìn thấy bộ dáng ôn thuận khiêm hòa của Vinh Khô, Tấn Hầu cùng Bàng Thái úy trao đổi ánh mắt, rồi viện cớ để Vinh Khô đuổi Lam Minh đi.
Thấy hai người tựa như có như không thử mình, Vinh Khô cũng không tham gia lạm bàn, chỉ ngẫu nhiên nhắm vào một hai chuyện mà hỏi han.
“Cữu phụ đại nhân…” Vinh Khô cười cười “Hiện tại cũng đến giờ dụng thiện, sau khi dùng bữa xong, người lại tiếp tục nói một chút chuyện trong triều cho Vinh Khô được không.”
“Xem ta thật sự là hồ đồ…” Tấn Hầu từ ái mở miệng “Điện hạ thân thể không khỏe, phải mau mau bồi bổ.”
Vinh Khô gật gật đầu, liền truyền Lam Minh vào hầu hạ, chậm rãi dùng bổ dược.
Đến lúc dùng ngọ thiện xong, hai ngươi Tấn Hầu lưu lại Thanh Thu cung gần một canh giờ mới rời đi.
● ● ●
Lam Minh đứng sau lưng Vinh Khô, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp trán đối phương.
Cúi đầu nhìn biểu tình thanh nhàn của chủ tử nhà mình, mấy lần y mở miệng định nói nhưng rồi lại do dự.
“Lam Minh” Vinh Khô không mở mắt, chỉ nhàn nhạt mỉm cười “Ngươi hồ như có chút không tập trung, là mệt mỏi sao? Nếu vậy thì ngươi lui xuống trước nghỉ ngơi đi, gọi những người khác đến hầu hạ.”
“Phiền Điện hạ bận tâm…” Lam Minh vội vàng trả lời “Nô tài vẫn rất khỏe, không cần phải nghỉ ngơi. Mấy hôm nay đều là nô tài hầu hạ Điện hạ, để những người khác nô tài không yên tâm.”
Vinh Khô nhẹ giọng đáp lời, không miễn cưỡng nữa.
Lam Minh lại cắn răng nói tiếp “Điện hạ, người mới hồi cung không bao lâu, thân thể lại không khỏe, nô tài thấy người vẫn là đừng quá phí sức, nghỉ ngơi nhiều một chút…”
Vinh Khô có chút giật mình, nghĩ lại một chút mới biết đối phương thật sự chỉ là có ý tốt bèn cười nói “Lam Minh cứ an tâm, ta tự có chừng mực.”
Mặc kệ người khác có mục đích gì, hảo tâm hảo ý chân thật, hắn tất sẽ nhận lấy.
Tấn Hầu cũng được, Lam Minh cũng được, thậm chí ngay cả Hoàng đế… vô luận sự quan tâm của họ hàm chứa tâm tư gì đi nữa cũng chẳng sao, hắn đều thành tâm tiếp nhận, cũng sẽ lưu lại cảm kích trong lòng.
…Như vậy đủ rồi.
Những thứ thị thị phi phi khác, hắn không có lòng dạ nào mà bận tâm, cũng vô năng vi lực1.
Lam Minh nghe xong, âm thầm thở dài, cũng hông tiếp tục lắm lời nữa.
Dược phương lão thái y kê cho rất hữu hiệu, khoảng thời gian này Vinh Khô để đối phương châm kim trên đầu, cơn đau đầu tựa như hoàn toàn biến mất. Chỉ mấy ngày mà hắn đã khôi phục lại tinh thần khí tức.
● ● ●
“Điện hạ, Bàng tiểu công tử cùng Lưu công tử đều đang đợi ngoài điện.”
Vinh Khô mặc y bào xong, nghe thấy bèn gật mình với Lam Minh, bảo “Chúng ta ra ngoài đi.”
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi học, Hoàng đế chọn cho hắn hai thư đồng. Bàng Thái úy kia quả thật là có bản lĩnh, dám đem yêu tôn của mình cùng trưởng tử Quan Tây Tướng quân sắp xếp để lại bên cạnh hắn.
Thư đồng là ai, với Vinh Khô cũng đều không quan trọng, nên tự nhiên cũng không lên tiếng phản đối.
…Chỉ là, Tấn Hầu cùng Bàng Thái úy kia, dường như nhúng tay vào chuyện của hắn càng ngày càng nhiều hơn.
“Điện hạ” Lam Minh cắt ngang suy nghĩ của Vinh Khô, kề sát vào tai hắn nhẹ giọng nói “Nô tài vừa mới gặp Thống lĩnh thị vệ Nam Uyển, hắn bảo nô tài đem thư tín này giao cho ngài, bảo là Phó Tể tướng nhờ hắn chuyển giao.”
Phó Tể tướng?
Vinh Khô giật mình, lại chợt nhớ tới, mấy ngày trước, Phó lão gia nhân mãn nhiệm kỳ được triệu hồi về kinh thành. Cùng lúc Tể tướng Thích Phùng Nguyên tuổi già xin cáo lão, Hoàng đế bèn hạ chỉ thay Phó lão gia vào vị trí Tể tướng.
Không cần hỏi, người viết thư tín này, nhất định là Phó Hòa Cẩn.
_______________
1 Vô năng vi lực: Không có khả năng thực hiện, cái này lẽ ra muốn chuyển luôn thành ngữ việt, nhưng lại thấy nó không được ổn cho lắm.
.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vinh Khô Hoa Niên
Chương 11: Thanh thu tỏa nguyệt
Chương 11: Thanh thu tỏa nguyệt