Nguyễn Hồng Phi gọi một tiếng “Vệ tỷ tỷ”, Vệ thái hậu cười nói, “Mấy ngày không gặp, ngươi cũng bắt đầu học từ Minh Trạm rồi đó, càng ngày càng dẻo mồm.”
Nguyễn Hồng Phi chỉ cười mà không nói gì, xắn tay áo pha trà cho Vệ thái hậu.
“Minh Trạm có chút tật xấu, Hồng Phi à, ngươi là người thân cận nhất với Minh Trạm, có lẽ cũng phát hiện điểm đó, đúng không?” Vệ thái hậu nhìn Nguyễn Hồng Phi rồi mở miệng hỏi.
“Vấn đề này thì Vệ tỷ tỷ hỏi sai người rồi. Trong lòng ta, Minh Trạm là người hoàn mỹ nhất.”
Nguyễn Hồng Phi cũng không chịu kê bậc thang cho Vệ thái hậu bước xuống, đương nhiên một chút khó xử nho nhỏ này đối với Vệ thái hậu mà nói thì chẳng tính là gì cả, Vệ thái hậu thản nhiên nói, “Minh Trạm cũng không phải người sẽ dễ dàng tin tưởng bọn đạo sĩ, lúc trước hắn triệu tập đạo sĩ luyện đan, nay lại đột nhiên giết hết cả ba tên đạo sĩ. Ban đầu thì rất bình thường nhưng vì sao lại kết thúc bạo lực như vậy? Nếu ta đoán không lầm thì nhất định đã xảy ra một vài chuyện không thể nói ra ngoài có đúng không?”
Nhạy bén như Nguyễn Hồng Phi mà khi đối mặt với câu một vài chuyện không thể nói ra ngoài của Vệ thái hậu thì cũng mất đi vẻ ung dung vốn có, hắn mỉm cười, nhấc tay đem một bình nước sương hoa sen thượng hạng tưới vào chiếc bếp hồng. Chiếc bếp nhỏ phát ra một tiếng xì, một trận khói đen tỏa ra, ùa vào mặt khiến Vệ thái hậu phải cau mày che mũi.
Vệ thái hậu tức giận, ho nhẹ hai tiếng rồi mắng Nguyễn Hồng Phi, “Này! Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả? Cái tên tiểu tử chết tiệt này! Ngươi muốn làm gì?”
Nguyễn Hồng Phi vui vẻ, lộ ra một nụ cười xấu xa rồi nhắc nhở Vệ thái hậu, “Chú ý một chút đi, uy nghiêm Thái hậu của ngươi đâu rồi? Muốn thất thố ư? Muốn mất mặt ư?”
Thái dương của Vệ thái hậu hết giật lại rút, cố gắng kiềm chế lắm mới không thất thủ đánh người. Nguyễn Hồng Phi ngồi dậy, đẩy ra cửa sổ trong phòng, gió lạnh len vào, thổi tan đi một chút hơi khói ngột ngạt, không khí nhất thời trở nên tươi mát hơn nhiều.
Nguyễn Hồng Phi kéo ghế ngồi gần Vệ thái hậu một chút, cố gắng nhịn cười mà gọi một tiếng, “A Du–”
Đã từng tuổi này mà còn dám gọi nhủ danh của Thái hậu, Vệ thái hậu quả thật không muốn để ý đến Nguyễn Hồng Phi. Nguyễn Hồng Phi cười làm lành, “Nếu không thì để ta chắp tay tạ tội với ngươi.”
Nói xong liền thật sự muốn đứng dậy, Vệ thái hậu bất đắc dĩ, bèn nói một cách không khách khí, “Được rồi, nhanh nhanh nói chuyện chính sự đi. Ngươi cũng biết ta muốn hỏi ngươi cái gì mà!”
“Biết.” Nguyễn Hồng Phi cười một cách đỉnh đạc, còn hơi trách cứ Vệ thái hậu vài câu, “Ngươi cái gì cũng tốt, chẳng qua lại đi học bản tính không thành thật của Phương thị. Trước khi nói chuyện cứ giả thần giả quỷ.”
Vệ thái hậu nghiêm mặt nói, “Sau này ngươi có thể gọi ta một tiếng mẫu thân như Minh Trạm, ta cũng không ngại đâu!”
Lúc này đến phiên Nguyễn Hồng Phi hơi mất đi vẻ ung dung tự tại, nay Nguyễn Hồng Phi ở trên giường đã mất đi một nửa giang sơn, có chút chuyện thật sự không muốn nói nhiều. E hèm vài tiếng rồi đi vào chính sự, “Minh Trạm chẳng dối gạt ngươi chuyện gì cả, có lẽ ngươi đã sớm nghe thấy chuyện của bọn đạo sĩ.”
Vệ thái hậu cũng không phủ nhận nàng rất chú ý chuyện triều chính, hàng lông mày dài mảnh lộ ra một chút trang nghiêm, “Ta chỉ nghĩ không thông, là ai có lá gan lớn như vậy mà dám đối nghịch với Minh Trạm! Là thần tử, muốn mưu cầu địa vị tốt hơn thì cũng là chuyện thường tình, con người đều có tư tâm mà. Nhưng dùng những chuyện giả thần giả quỷ này thì ta thấy đây cũng không phải mưu mô tầm thường, ngươi biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra hay không?”
“Sự tình kỳ thật kể từ khi Minh Trạm lộ ra chuyện muốn mở rộng hàng hải, xây dựng hải cảng thì đã có chút không đúng.” Nguyễn Hồng Phi thản nhiên nói, “Kể từ lúc ấy Hoài Dương đã xảy ra không ít chuyện. Sừ tình xuất phát từ phía Hoài Dương, kẻ chủ mưu ở Hoài Dương đương nhiên chiếm lợi ích rất lớn.”
“Hồng Phi, ngươi ở Đông Nam một thời gian khá lâu, chắc là cũng biết một chút chuyện trên biển.” Vệ thái hậu nói.
“Kẻ chủ mưu nhất định không phải bọn giang hồ lỗ mãng, cứ nhìn mấy vụ án ở Hoài Dương là biết, mọi chuyện đều liên lụy đến các thế tộc. Nếu nói không liên quan đến bọn họ thì cũng không đúng.” Nguyễn Hồng Phi gõ tay lên đầu gối, “Lần đầu tiên bọn họ thành công là việc Mã Duy được điều trở về Tây Bắc, Minh Trạm bất đắc dĩ phải xây hải cảng ở Thiên Tân. Lần thứ hai bọn họ muốn đuổi Vĩnh Định Hầu về đế đô, chẳng qua khí đó lại là tiền mất tật mang.”
Xây cảng ở Thiên Tân đương nhiên yên ổn hơn xây cảng ở Hoài Dương, cho dù là Vệ thái hậu thì cũng phải tán thưởng nước cờ này của Minh Trạm rất kỳ diệu. Chẳng qua Vệ thái hậu chú ý cũng không phải kết cục đã định của cảng Thiên Tân, điều mà Vệ thái hậu muốn nói chính là, “Lâm Vĩnh Thường xem như có khả năng.”
Nguyễn Hồng Phi cũng đồng ý với lời của Vệ thái hậu, “Lâm Vĩnh Thường thông minh khôn khéo, dám ra tay cương quyết, có thể áp chế Hoài Dương, ở tuổi này của hắn mà làm được như vậy quả là hiếm thấy. ”
Vệ thái hậu bỗng nhiên hạ thấp giọng, “Ngươi có cảm thấy Lâm Vĩnh Thường và….” Tỉnh lược câu nói của mình, Vệ thái hậu hỏi, “Rất giống hay không?”
“Đúng là có chút tương tự.” Nguyễn Hồng Phi hiểu rõ ý của Vệ thái hậu, hắn cười một cái, “Cơ hội thu mua lòng người này cứ để Minh Trạm làm đi.” Tiểu Minh ù thích nhất là chiếm lợi, ngày thường chỉ hận không thể dát vàng lên mặt, chuyện tốt như vậy mà để hắn làm thì hắn chắc chắn rất cao hứng. Chỉ cần nghĩ đến cái bụng hẹp hòi của Minh Trạm thì Nguyễn Hồng Phi lại nhịn không được mà lộ ra nụ cười hiểu ý.
“Ngươi có biết rõ tình hình bên phía Hoài Dương hay không?” Vệ thái hậu hỏi, trước tiên liền ngăn chặn cái miệng của Nguyễn Hồng Phi, “Đừng nói những lời qua loa tắc trách với ta, tuy rằng Minh Trạm đăng cơ, nhưng đó là hang ổ của ngươi, nếu ngươi không phát hiện thì xem như ta nhận lầm kẻ mù rồi!”
Nguyễn Hồng Phi bỗng nhiên phát hiện tính khí thường xuyên không phân rõ lý lẽ của Minh Trạm kỳ thật có chút giống với tính khí thỉnh thoảng không phân rõ lý lẽ của Vệ thái hậu. Hơn nữa nếu chính mình không giải thích thì sẽ từ vạn người mê bị hạ xuống thành cấp bậc kẻ mù, làm sao mà không khiến Nguyễn Hồng Phi oán hận cho được.
“Đương nhiên là ta biết một ít, nhưng ta sẽ nói với Minh Trạm trước đã.” Ý là: ngươi xếp ở phía sau.
Minh Trạm là một người thật phức tạp, nhưng không thể phủ nhận Minh Trạm là người rất đa nghi. Tuy rằng Minh Trạm bày tỏ sự tín nhiệm vô điều kiện đối với Nguyễn Hồng Phi nhưng nếu để Minh Trạm biết chuyện gì mà Nguyễn Hồng Phi không chịu thương lượng với hắn, ngược lại đi mật đàm với mẫu thân của hắn trước thì nhất định Minh Trạm sẽ cảm thấy khó chịu.
Loại khó chịu này có lẽ trên căn bản sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu hay tình cảm mẫu tử gì cả, nhưng Nguyễn Hồng Phi không hy vọng chính mình là người gây cho Minh Trạm cảm giác khó chịu như vậy.
Minh Trạm tin tưởng hắn, hắn đương nhiên sẽ lo nghĩ cho Minh Trạm trước.
Cho dù hắn và Vệ thái hậu quen biết đã lâu trước kia, là hảo hữu nhiều năm, lại có ân cứu mạng nhưng ở trong lòng của Nguyễn Hồng Phi thì không có bất kỳ ai có thể quan trọng hơn Minh Trạm.
Vệ thái hậu cảm thán một tiếng, “Như vậy cũng tốt, ngươi không nói cũng không sao. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, tốt nhất ngươi cũng đừng nói với Minh Trạm.”
Nguyễn Hồng Phi nhìn về phía Vệ thái hậu.
Vệ thái hậu xoa mi tâm mệt mỏi của mình, “Ta có một chút cảm giác. Ta không muốn ngươi lộ ra với Minh Trạm bởi vì người làm Hoàng đế là Minh Trạm! Hắn vừa mới đăng cơ, nếu mọi chuyện đều để người khác nhắc nhở nâng đỡ thì vĩnh viễn hắn sẽ không thể trở thành một Hoàng đế chân chính. Minh Trạm bảo rằng hắn sẽ làm Hoàng đế hai mươi năm. Hai mươi năm này chẳng phể dễ dàng gì đâu.”
“Vị trí của hắn lúc nào cũng có người mưu tính ham muốn, không nắm vững thì sẽ chết! Nếu hắn không chết thì hết thảy mọi thứ liên quan chặt chẽ đến hắn đều phải chết.” Vệ thái hậu thản nhiên nói ra quyết định vô cùng lãnh khốc của mình, “Phải để Minh Trạm lãnh hội được điều này! Quyền vị của hắn có được quá dễ dàng! Phải để cho hắn hiểu rõ thế nào là khống chế thần tử! Thế nào là thu nạp lòng người! Thế nào là chống đối cường địch! Thế nào là dẹp yên triều cương!”
Nguyễn Hồng Phi thở dài một tiếng, im lặng không nói gì.
Liên quan đến việc Minh Trạm khai triển bài trừ các hoạt động mê tín dị đoan trên cả nước, mặc dù Triển Thiếu Hi không sợ bị bêu danh, thái độ cứng rắn đặt lên hàng đầu, nhưng trên thực tế cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng của Minh Trạm.
Cho dù là văn sĩ thì cũng có nhiều người phản đối. Đương nhiên bọn họ không phản đối việc nghiêm trị bọn giang hồ lừa đảo, bọn họ chỉ cho rằng Hoàng thượng quá mức khắc nghiệt đối với tôn giáo.
Minh Trạm là người cương quyết, chỉ cần quân quyền nằm trong tay thì hắn thật sự không sợ bọn văn sĩ mù lòa nói này nói nọ. Hắn dùng một sự kiện để dời đi tầm mắt của đám văn sĩ. Minh Trạm trực tiếp chọn người biên soạn đại điển, đương nhiên không phải Tiễn Vĩnh Đạo, mà là một học giả có thanh danh tương xứng với Tiễn Vĩnh Đạo, Hàn lâm học sĩ Chung Kính Thư.
Học vấn của Chung Kính Thư cũng không thua gì Tiễn Vĩnh Đạo, danh vọng của hắn không bằng Tiễn Vĩnh Đạo là bởi vì hắn xuất thân từ hàn môn, Tiễn Vĩnh Đạo lại xuất thân từ thế tộc trăm năm. Nhất là Tiễn Vĩnh Đạo còn dựng nên trường học ở phía Nam, dạy học viết sách, bồi dưỡng vài môn đệ lừng lẫy trứ danh. Cho nên về thanh danh thì Chung Kính Thư quả thật thua hẳn Tiễn Vĩnh Đạo.
Nhưng đối với Minh Trạm thì Chung Kính Thư mới chân chính là người nghiên cứu tri thức.
Các Hoàng đế ở những đời trước kia đều thích công tác biên soạn sách để củng cố thanh danh của mình, thuận tiện bôi nhọ cừu nhân. Chỉ cần xem công tác của Hàn Lâm viện mấy năm nay, Chung Kính Thư vùi đầu trên án thư hai mươi năm, đương nhiên việc biên soạn sách không thể thiếu cái tên của hắn. Chẳng qua người này không phải danh sĩ khí khái có phong độ tiêu sái, cũng không phải bộ dáng tiên phong đạo cốt như Tiễn Vĩnh Đạo, lại có xuất thân thấp kém như vậy, nhưng vẫn có người tôn sùng Chung Kính Thư, chứng tỏ người này rất có bản lĩnh.
Hơn nữa quan trọng nhất ở chỗ Chung Kính Thư là mệnh quan triều đình.
Cho dù chức quan này không lớn, chỉ là ngũ phẩm mà thôi.
Nhưng chính vì điểm này mà những người trong triều như Lý Bình Chu và Vương Duệ An lại tình nguyện để cho Chung Kính Thư với danh vọng không bằng Tiễn Vĩnh Đạo chủ trì biên soạn đại điển, Vương Duệ An nói thẳng thắn nhưng rất có lý, “Trong triều thiếu gì nhân tại mà chư vị lại muốn tiến cử một người bên ngoài, chẳng lẽ xem thường chư vị học sĩ ở Hàn Lâm viện hay sao?”
Một câu đơn giản như vậy liền chặn miệng hơn phân nửa triều thần, trong đó bao gồm Lễ bộ Thượng thư Âu Dương Khác.
Tuy rằng Minh Trạm đã lệnh cho Tiễn Vĩnh Đạo làm cố vấn nhưng vẫn có người nguyện ý ra mặt thay cho Tiễn Vĩnh Đạo, cho rằng với học vấn của Tiễn Vĩnh Đạo mà làm cố vấn thì thật sự là uổng phí tài năng.
Lời này của Vương Duệ An liền hòa giải cục diện rối loạn trong triều.
Các ngươi cứ luôn mồm nói thay cho họ Tiễn, chẳng lẽ các ngươi xem thường chư vị học sĩ Hàn Lâm viện hay sao?
Thật sự là một câu độc địa!
Hàn Lâm viện là nơi nào? Lục bộ Thượng thư trong triều đều xuất thân từ Hàn Lâm, từ trước đến nay tam đỉnh giáp đều tiến vào Hàn Lâm viện nhậm chức, trong quan trường có câu: không phải Hàn Lâm không được vào Nội các.
Hàn Lâm viện quả thật giống như thánh địa trong lòng của văn sĩ!
Ai dám nói chính mình xem thường Hàn Lâm viện?
Cho dù có bao nhiêu người mắng văn sĩ là thối nát thì cũng không ai dám thẳng mặt nói một câu xem thường Hàn Lâm viện! Nếu muốn có tiền đồ thì ngươi phải coi trọng Hàn Lâm viện! Đây xem như quy tắc của quan trường!
Minh Trạm nhìn Vương Duệ An bằng ánh mắt khen ngợi, lão già này thiết diện vô tư, lúc trước dám đọc thư tình của Minh Trạm làm Minh Trạm bị mất thể diện với các triều thần, nay đến phiên Âu Dương Khác, đương nhiên Âu Dương Khác càng không ở trong mắt của Vương Duệ An. Hơn nữa Vương Duệ An cho rằng mình hoàn toàn có lý!
Thấy Âu Dương Khác câm mồm thì Minh Trạm bèn cười một cái, bày đặt làm người tốt đứng ra giảng hòa, “Các ái khanh đều có ý tốt, dù sao thì Tiễn tiên sinh cũng đã lớn tuổi, trẫm cũng không nhẫn tâm thấy Tiễn tiên sinh làm lụng vất vả quá mức vì quốc sự.”
“Chung ái khanh cũng cả đời nghiên cứu thi thư, học vấn uyên bác, lại đảm nhiệm chức vụ nhiều năm ở Hàn Lâm, nay Chung ái khanh chỉ mới bốn mươi ba tuổi, vẫn còn tráng kiện khỏe mạnh, lần này biên soạn đại điển bách khoa toàn thư sẽ rất tốn công phí sức, nếu không có sức khỏe thì khó có thể đảm nhận.” Minh Trạm liếc mắt nhìn Chung Kính Thư đang âm thầm kích động rồi cười nói, “Chung ái khanh, việc này sẽ giao cho ngươi.”
Chung Kính Thư cung kính lĩnh mệnh, “Vi thần lĩnh chỉ, sẽ không phụ lòng Hoàng thượng!
“Sau này trẫm sẽ phái người khắc tên các ngươi lên đài tưởng niệm, vĩnh viễn lưu truyền!”
Minh Trạm rất biết cách mê hoặc lòng người, câu này vừa nói xong thì rất nhiều người mới nhận ra đây không phải là một nhiệm vụ đơn giản. Nhưng việc này đã rơi vào tay của Chung Kính Thư, muốn nhúng chân vào thì chẳng hề dễ dàng gì.
Sau khi Chung Kính Thư lĩnh mệnh thì liền hỏi, “Bệ hạ, đại điển này sẽ là điển tịch có một không hai, như vậy chúng ta nên chọn tên gì cho nó?”
Lúc này Minh Trạm mới nhớ ra rằng hắn đã quên đặt tên cho đại điển! Chẳng qua Minh Trạm là người nhạy bén thông minh, hắn lập tức suy nghĩ rồi thản nhiên nói, “Cứ gọi là Đại điển Hoàng thất đi” Dựa theo cái tên của Tập san Hoàng thất.
Bản tính của Minh Trạm là vậy, sự tình ta giao cho ngươi, phương hướng đại khái cũng đã chỉ cho ngươi, cụ thể muốn làm cái gì cũng đã nói ra rõ ràng. Sau đó muốn dùng người nào thì Minh Trạm sẽ tự tay chọn lựa, cũng sẽ cho ngươi một chút linh động nhất định, cho phép ngươi tự mình đề cử vài người.
Mặt khác, Minh Trạm muốn dùng Đại điển Hoàng thất để dời đi sự chú ý của mọi người khỏi sự kiện tôn giáo, giúp Triển Thiếu Hi có thể nhanh tay quét sạch những hạt sạn trong tôn giáo. Minh Trạm làm chuyện này rất thành công, chẳng qua hắn chỉ đoán trước mở đầu mà chưa thể đoán được kết cục.
Minh Trạm nghĩ rằng ở niên đại này thì tứ thư ngũ kinh kỳ thật tập trung chủ yếu vào phương diện triết học. Có thể đưa ra những vấn đề về triết học thì ít nhất đều không phải kẻ ngốc.
Nhưng Chung Kính Thư dường như là một người khác biệt.
Tuy rằng học vấn của Chung Kính Thư rất tốt, ngòi bút có thể tuôn trào những lời hoa mỹ, nhưng lại không giỏi trong việc đối nhân xử thế.
Cho dù Minh Trạm không thích Tiễn Vĩnh Đạo, nhưng phải thừa nhận đúng là mạnh vì gạo bạo vì tiền, nếu đứng trên phương diện hô hào thế lực ủng hộ thì Chung Kính Thư hoàn toàn thua xa Tiễn Vĩnh Đạo. Thậm chí hắn còn không thể lay động được những người ở trong Hàn Lâm viện nữa là.
Vừa nghe nói Hoàng thượng giao việc này cho Chung Kính Thư thì rất nhiều người đều không tán thành.
Đương nhiên Minh Trạm có cách khống chế triều thần, vì vậy bao nhiêu chuyện xảy ra ở Hàn Lâm viện thì hắn đều biết rõ.
Nay hắn đem chuyện này giao cho người ta, Chung Kính Thư vừa tiếp chỉ, lại đang hăng hái nhiệt tình, Minh Trạm làm Hoàng đế thì cũng không thể thay đổi xoành xoạch! Minh Trạm cân nhắc khi nào rãnh rỗi sẽ tìm thời cơ thích hợp để nói chuyện với đám phò tá Chung Kính Thư, như vậy cũng giúp Chung Kính Thư có thể chuyên tâm biên soạn đại điển.
Quên đi, dù sao thì có một số thiên tài cũng chẳng giống người thường. Minh Trạm tự an ủi chính mình.
Nhưng sự việc thường không đơn giản như vậy.
Theo Minh Trạm hình dung thì để biên soạn bộ điển tịch này cũng không phải chuyện dễ.
Thứ nhất là Hàn Lâm viện cũng không có nhiều người có thể sử dụng.
Thứ hai là cũng may trước kia Minh Trạm đã triệu đám người nổi danh về học thức đến đế đô, nay bọn họ có thể phát huy công dụng.
Nếu Chung Kính Thư là người hơi có chút nhạy bén thì sự kiện Đại điển Hoàng thất được ghi chép trong sử sách cũng sẽ không xảy ra. Nhưng Chung Kính Thư lại là người có bản tính chất phát. Hắn học cao hơn người khác nhưng trên phương diện đối nhân xử thế thì thật sự là quá kém.
Theo như lời của Minh Trạm thì đại điển đương nhiên sẽ được phân loại các mục thiên văn, địa lý, nông nghiệp, công nghiệp và vân vân, sau đó từ các mục lớn sẽ chia thành mục nhỏ, như vậy có thể sắp xếp các chương theo thứ tự.
Biên soạn theo mục lục là cách đơn giản và dễ hiểu nhất, đây cũng không có gì là sai.
Vấn đề của Chung Kính Thư là ở chỗ công trình này cực kỳ lớn, cần phải huy động rất nhiều người, Vì tỏ vẻ ủng hộ việc biên soạn Đại điển Hoàng thất, Minh Trạm cố ý chọn một căn phòng mới để bọn họ làm công tác. Số người tham dự biên soạn ban đầu đã đạt đến ba trăm người.
Trong đó có quan viên Hàn Lâm viện, cũng có văn sĩ dân gian, cũng có đệ tử xuất sắc với thành tích nổi trội của Quốc Tử Giám.
Đến khi Minh Trạm biết có người đốt sách, ẩu đả với Chung Kính Thư, ầm ĩ náo loạn ngự tiền thì hắn tức giận đến mức suýt nữa đã muốn lật bàn.
Minh Trạm thấy xương gò má của Chung Kính Thư bầm tím một cục, mái tóc
hơi rối, xiêm y cũng nhiều nếp nhăn. Trong khi người còn lại thì sắc mặt tái mét, nhưng vẫn mang theo một chút sát khí.
“Là ai đốt sách?” Minh Trạm lạnh giọng hỏi.
“Là vi thần.” Người nọ khấu đầu hành lễ, “Vi thần có chuyện muốn bẩm báo với bệ hạ.”
“Vì sao phải đốt sách?” Minh Trạm liếc mắt nhìn chứng cứ tội
phạm, một nửa quyển sách bị thiêu dang dở, một vài bụi than của trang
sách nằm lẳng lặng trên chiếc khay gỗ lim khắc hoa, khiến Minh Trạm thật sự cảm thấy đau mắt.
Hắn thản nhiên hỏi người này, cũng liếc mắt nhìn xem một chút.
“Vi thần vốn là biên soạn Hàn Lâm, phụng lệnh bệ hạ biên soạn về các công trình thủy lợi trong Đại điển, nay thần vừa mới nhận công tác
thì Chung đại nhân lại phái việc này cho người khác.” Giọng nói của
người nọ hơi run, “Vi thần là người do bệ hạ phái đến, Chung đại nhân
không để ý đến lệnh của bệ hạ mà lại phái một văn sĩ dân gian không có
chức vị để làm công việc của thần, thần có oan khuất mà chẳng biết tố
với ai. Vi thần hỏi Chung đại nhân đây là ý gì, Chung đại nhân nói năng
thận trọng, sau đó cứ đuổi vi thần đi. Dù sao thì vi thần cũng phụng
lệnh thánh chỉ, làm sao có thể tùy ý để Chung Kính Thư vô cớ làm nhục
như vậy cơ chứ?” Nói đến câu cuối thì xưng thẳng tên của Chung Kính Thư, có thể nói là khinh thường đến cực điểm!
Minh Trạm vỗ mạnh bàn, lạnh giọng trách mắng, “Trẫm hỏi ngươi
những điều này hay sao? Trẫm hỏi ngươi là vì sao lại đốt sách! Chung đại nhân làm sai, chẳng lẽ quyển sách này cũng làm sai hay sao? Ngươi là
ai, có hiềm khích với Chung đại nhân thì lập tức đốt sách! Sau này nếu
ngươi có lòng oán hận trẫm thì có phải cũng đòi phóng hỏa thiêu cung hay không?”
Người nọ bị dọa toát mồ hôi lạnh, cúi người dập đầu, “Vi thần không dám!”
“Ngươi có gì mà không dám! Với bản chất vô tài vô đức của ngươi
thì ngươi không xứng đáng biên soạn đại điển!” Minh Trạm giận dữ cười
to, “Đốt sách! Đốt Sách! Ngay giữa ban ngày ban mặt, trẫm đang lệnh cho
Chung đại nhân chủ trì biên soạn Đại điển Hoàng thất mà lại có người đốt sách! Ngươi quả nhiên là to gan tày trời!”
“Bệ hạ, tiểu thần oan uổng, tiểu thần tuyệt đối không có ý này.”
“Hà Ngọc, đếm xem quyển sách mà hắn đốt có bao nhiêu trang, mỗi trang là một trượng, kéo hắn ra ngoài, đánh một trận cho ta!”
Thị vệ bên cạnh Minh Trạm đều là những người rất nhanh nhạy, lập tức bịt mồm kẻ đang kêu oan rồi kéo ra ngoài. Kỳ thật người này nên cảm thấy may mắn, quy củ trong cung chính là, chỉ cần Hoàng thượng chưa nói đánh chết thì tuyệt đối sẽ không đánh chết người.
Đương nhiên đánh cho tàn phế lại là chuyện khác!
Cơn tức giận trong lòng của Minh Trạm nhảy lên liên hồi, hắn
thật muốn đánh chết cái tên chết tiệt kia. Nhưng bản tính của Minh Trạm
quả thật cũng khá nhân từ, rất nhiều lúc hắn luôn hy vọng không xảy ra
tai nạn chết người!
Mà ở địa vị này của Minh Trạm thì việc hắn có thể kiềm chế được chính mình đã là vô cùng hiếm thấy.
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Minh Trạm lạnh giọng hỏi Chung Kính Thư.
Chung Kính Thư xấu hổ, thành thật trả lời, “Là thần vô năng. Bởi vì Trần đại nhân khi biên soạn không chịu tiếp thu ý kiến, rất nhiều
người mang sách trong nhà đến, nhưng Trần đại nhân chỉ xem sách trong Đồ Thư quán là chuẩn mực, không thèm để ý đến sách ở bên ngoài. Thần nghĩ
rằng, phàm là sách được khắc bản in cuốn thì luôn có đạo lý nhất định
của nó. Thần biết rõ việc biên soạn một quyển sách gian nan cỡ nào, bệ
hạ muốn tổng hợp thư sách của toàn thiên hạ thì đương nhiên phải thu gom tất cả, cho dù quan điểm của hai quyển sách là tương phản thì cũng
không hẳn là không có đạo lý của chúng, cũng không cần phải khăng khăng
giữ ý kiến của một quyển mà vứt bỏ quyển còn lại. Thần nghĩ rằng Trần
đại nhân không phù hợp với vị trí này, nhất là Trần đại nhân luôn mỉa
mai nhóm tiên sinh mà bệ hạ triệu đến. Bệ hạ, chúng thần xuất thân từ
hàn môn, có rất nhiều người không làm quan, nhưng cũng không hẳn là học
thức không tốt, bằng không thì bệ hạ cũng sẽ không triệu bọn họ đến đế
đô. Nay bọn họ góp một phần sức lực vì Đại điển Hoàng Thất, thật sự là
tận trung vì triều đình. Chúng ta may mắn có những quan viên trong
triều, nhưng cũng không nên xa lánh các tiên sinh khác.”
“Cũng là vì thần vô năng, không giải thích rõ ràng với Trần đại
nhân thế cho nên Trần đại nhân….mới làm ra hành động kịch liệt như vậy.”
Minh Trạm liếc mắt nhìn vết thương trên mặt của Chung Kính Thư
rồi hỏi hắn, “Ngươi là kẻ ngốc hay sao vậy? Người khác đánh ngươi mà
ngươi cũng không biết né hay sao?”
Chung Kính Thư nghẹn đến đỏ cả mặt, ấp úng nói, “Trần đại nhân
biết chút quyền cước, thần, thần thật sự không phải đối thủ. Các đồng
liêu cũng giúp đỡ ngăn cản, cũng không phải cố ý làm bị thương. Chỉ là
một chút vết thương, cũng không đáng gì.”
“Trước kia trẫm cảm thấy ngươi rất chất phác, có lẽ không thích
hợp làm thủ lĩnh!” Minh Trạm nói thẳng, “Nhưng hiện tại trẫm phải nói
lại! Mặc dù ngươi hơi ngốc một chút, nhưng trong lòng lại là người hiểu
chuyện! Ngươi nghĩ đúng, làm cũng đúng! Trẫm không phải muốn tri thức
phiến diện, trẫm muốn là tất cả thi thư của toàn bộ thiên hạ! Chư tử
bách gia đôi khi vẫn chống đối gay gắt với nhau đấy thôi, huống chi là
những chuyện khác! Chỉ cần sách nói có lý thì phải thu nạp!”
“Nếu sau này có kẻ nào giống họ Trần thì ngươi cứ việc đuổi hắn
đi!” Tân quan tiền nhiệm mà không chịu giết gà dọa khỉ thì làm sao có
thể giữ vững cái ghế của mình? Minh Trạm lại cho Chung Kính Thư một cơ
hội nữa, hắn trầm giọng nhắc nhở, “Trẫm chọn ngươi làm chủ biên, ngươi
đã có quyền lợi này thì cũng phải có sự quyết đoán của chính mình! Ngày
sau trên quyển Đại điển bách khoa toàn thư này sẽ có cái tên Chung Kính
Thư của ngươi! Nếu ngươi làm hỏng chuyện thì trẫm sẽ là người đầu tiên
không tha cho ngươi, tương lai, thế hệ sau này cũng sẽ nói, xem đi, cái
tên họ Chung kia soạn ra đại điển rác rưởi kiểu gì thế này?”
Chung Kính Thư có chút không tiêu đối với ngôn ngữ thô tục của Hoàng đế bệ hạ, nhưng hắn chỉ liên tục gật đầu.
Minh Trạm lại an ủi hắn vài câu, “Bình tâm lại đi, trẫm đã chọn ngươi vị trí này thì ngươi sẽ làm được!”
Cái số của Chung Kính Thư thật sự không suông sẽ, nếu đổi lại là một Hoàng đế khác thì hắn tuyệt đối sẽ không thể bảo đảm vị trí chủ
biên Đại điển Hoàng thất của mình. Bởi vì sự kiện ẩu đả Đại điển Hoàng
thất nên các đại thần dường như ngửi được mùi, bọn họ ở nhà viết tấu
chương rồi thượng tấu, cũng không phải là bọn họ nói Chung Kính Thư mắc
sai lầm. Dù sao Minh Trạm đã phạt Trần đại nhân, như vậy ở trong lòng
của Hoàng thượng thì Chung Kính Thư đương nhiên có lý.
Nhưng ánh mắt ác độc của chính khách thật sự cũng khiến Minh Trạm phải bội phục.
Bọn họ lập tức nắm chặt tử huyệt của Chung Kính Thư.
Không ai nói Chung Kính Thư có lỗi, nhưng triều thần đều chỉ ra
chuyện này có liên quan đến việc lai lịch của Chung Kính Thư quá thấp
kém không thể phục chúng, nhất là không thể hòa giải quan hệ giữa các
thuộc hạ của mình. Tóm lại chính là, người này có học vấn cao, nhưng
chức vị thấp, không thích hợp làm chủ biên Đại điển Hoàng thất!
Một miếng mỡ được đặt lên bàn, hương thơm ngào ngạt tỏa ra sẽ khiến vô số con mèo đến tranh giành!
Minh Trạm nghe đám triều thần hết người này đến kẻ khác giảng cả đống đạo lý, hắn chỉ chậm rãi nheo mắt lại, lộ ra một nụ cười thần bí
đến khó lường.
Tuy rằng Minh Trạm chọn niên hiệu cuối cùng cho mình là Võ,
nhưng kỳ thực cho dù là sử sách ghi lại hay là trên thực tế thì bản tính của Minh Trạm cũng không được tốt cho lắm, nhưng hắn cũng không phải kẻ ương ngạnh.
Trên phương dện này thì sử học gia có một cách giải thích rất nhất trí.
Bởi vì trong thời kỳ Võ hoàng đế chấp chính, các quan viên có cơ hội bày ra những trạng thái sinh động dị thường, thậm chí có một vài kẻ nói năng rất làm càn, cho dù là Nhân Tông hoàng đế được xưng là hiền
lương bậc nhất trong các triều đại của dòng họ Phượng thì cũng sẽ không
chịu nổi, nhưng đến phiên Võ hoàng đế thì chỉ cười mỉm cho qua chuyện.
Có lẽ đúng là Võ hoàng đế tốt tính nên mới dẫn đến thói ngạo mạn của bọn văn sĩ.
Minh Trạm nhìn bá quan vãn võ đang nghị luận chức vụ chủ biên
Đại điển Hoàng thất, rất nhiều người được đề cử, nào là Tiễn Vĩnh Đạo,
chưởng viện Hàn Lâm viện, hoặc là Lễ bộ Thượng thư và vân vân.
Dù sao thì không có gì mà bọn họ không thể nghĩ ra.
Hơn nữa kỳ dị ở chỗ, tuy rằng người mà bọn họ tiến cử không
giống nhau, nhưng bọn họ đều có cùng chung một mục tiêu chính là: Chung
Kính Thư tuyệt đối không thích hợp với chức vị chủ biên Đại điển Hoàng
thất.
Minh Trạm làm Hoàng đế cũng được một thời gian, cho dù nóng tính nhưng hắn cũng có thể kiềm chế chính mình, hắn là người quyết định cuối cùng, cho nên hắn cũng không vội vàng kết luận mà chỉ để đám triều thần tự nghị luận.
Không cho quan văn nói chuyện thì coi chừng bọn họ mắc nghẹn mà chết!
Minh Trạm nghe bên dưới ồn ào như cái chợ, ngươi nói một câu, ta bác bỏ một câu, vì chức vụ chủ biên Đại điển Hoàng thất mà đỏ mặt tía
tai, chỉ hận không thể đánh một trận để lập tức phân ra thắng bại.
Nhưng Minh Trạm phát hiện văn sĩ ở thời này kỳ thật rất thú vị.
Tuy rằng bọn họ thường xuyên tranh cãi ầm ĩ nhưng trong cuộc
sống bình thường hoặc trên phương diện kết giao thì vẫn là những hảo hữu thân thiết. Tỷ như Vương Duệ An và Lý Bình Chu.
Lúc trước Vương Duệ An cực lực phản đối Tiễn Vĩnh Đạo làm chủ
biên đại điển, hắn ủng hộ quan viên trong triều tiếp nhận chức vụ đó.
Đứng trên lập trường này thì hắn và Lý Bình Chu rất nhất trí. Hơn nữa
Minh Trạm biết Vương Duệ An và Lý Bình Chu có giao tình không ít.
Nhưng hiện tại nghe nói có người tiến cử Lý Bình Chu kiêm nhiệm
chức vị chủ biên thì Vương Duệ An không đồng ý, hắn không lôi thôi dài
dòng với người tiến cử Lý Bình Chu mà chỉ hỏi trực tiếp đương sự, “Lý
tướng, ngươi muốn nhậm chức chủ biên Đại điển Hoàng thất hay sao?” Rồi
tự lắc đầu, sau đó nói một cách nghiêm túc, “Ta thấy ngươi không thích
hợp, ngươi ngày thường bận rộn bao nhiêu chuyện quốc gia đại sự, làm sao có tinh lực kiêm nhiệm chức vụ chủ biên? Nếu chỉ để mang danh cho nó
sang thì Lý tướng à, ngươi cũng không giống người như thế đâu.”
Khiến Lý Bình Chu nổi nóng, “Ta có nói là đòi là chủ biên đâu.”
Vương Duệ An lập tức đem lời này của Lý Bình Chu nói cho người
tiến cử Lý Bình Chu, “Nghe thấy không, Lý tướng người ta không có ý này, ngươi ngậm miệng của mình lại đi.”
Lý Bình Chu xụ mặt, hắn cảm thấy chính mình nói chuyện với Vương Duệ An hoàn toàn giống như một kẻ ngốc, thật sự là mất mặt.
Minh Trạm cười thầm rồi nâng tay ra hiệu im lặng, “Được rồi, các ngươi đừng nói nữa, trẫm đã hiểu ý của các ngươi.” Hắn còn không quên
châm chọc những người này vài câu, “Có môt chút việc nhỏ mà cũng cãi
nhau ầm ĩ. Các ngươi là trung thần của quốc gia, đều là những kẻ có
phong độ và học thức, chú ý hành tung của mình một chút đi.”
Nhìn đám triều thần hung hăng muốn đạp Chung Kính Thư xuống đài, tầm mắt của Minh Trạm lướt qua quần thần rồi dừng trên người Chung Kính Thư, nhưng thật đáng tiếc là hắn không nhìn thấy vẻ mặt của Chung Kính
Thư. Chung Kính Thư đang cúi đầu, vì vậy Minh Trạm chỉ nhìn thấy đỉnh
đầu bất động của Chung Kính Thư.
Trong lòng của Minh Trạm đã sớm có chủ ý, hắn phân phó, “Chuyện
này cũng đơn giản thôi. Vương Duệ An, ngươi làm công tác thống kê cho
trẫm, để xem bọn họ tiến cử những ai. Hà Ngọc, truyền giấy mực đến đây,
cắt giấy thành hình vuông nhỏ, sau đó mang hòm không đến.”
“Còn các ngươi, viết tên của người mà mình tiến cử xong rồi gấp
lại, đừng cho ai thấy cả, sau đó đặt vào cái hòm này, mỗi người một
phiếu, chúng ta sẽ đếm lại số phiếu cuối cùng, để trẫm xem ai là người
được đề cử nhiều nhất.” Minh Trạm như cười như không mà liếc mắt nhìn
đám quần thần, “Trẫm muốn biết ai là người thích hợp nhất với vị trí chủ biên Đại điển Hoàng thất trong lòng các khanh.”
Nội tâm của Minh Trạm không phải người bình thường có thể so sánh.
Những ai đăng cơ khi còn quá trẻ như hắn, không có kinh nghiệm
làm Hoàng đế thì làm bất cứ chuyện gì cũng phải nể trọng lão thần. Đương nhiên đám lão thần cũng nghĩ như vậy, bèn rộng lòng chuẩn bị làm chỗ
dựa cho Hoàng đế. Kết quả là Hoàng đế không cảm kích, bất cứ chuyện gì
người ta cũng có chủ ý của riêng mình khiến đám lão thần vô cùng nóng
lòng.
Giống các bậc quân vương trước kia mỗi khi nghị sự, hoặc là
Hoàng đế chuyên tài độc đoán, hoặc là hỗ trợ thương nghị để tiến cử,
nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện bỏ phiếu giống thế này. Minh Trạm vừa
nói thì các đại thần cũng cảm thấy rất mới mẻ, Minh Trạm còn trấn an bọn họ, “Đừng lo lắng, cứ việc bầu đi, không phải ghi tên đâu. Các khanh
ủng hộ ai thì cứ viết tên của người đó, không cần để lại tên của mình.
Cũng không cần phải lo lắng sẽ đắc tội với người khác. Đương nhiên nếu
có ai ủng hộ chính mình thì cứ tự đề cử, trẫm cũng rất hoan nghênh.”
Người nói kẻ khác là thị phi mới chính là kẻ thị phi.
Minh Trạm lén nhìn một chút, để xem ai giở trò sau lưng, muốn đạp Chung Kính Thư xuống đài.
Khi về già Chung Kính Thư từng viết một quyển hồi ức, hắn miêu
tả cảm giác của mình ngay lúc đó là: Tâm như tro tàn, thân như củi mục,
được ăn cả ngã về không, quanh co khúc khuỷu.
Đương nhiên khi đó Chung Kính Thư đã công thành danh toại, hắn
muốn nhắc lại chuyện trước kia cũng là bình thường. Hơn nữa căn cứ theo
sự phân tích của giới sử học gia đối với tình trạng của Chung Kính Thư
ngay lúc ấy thì tâm trạng này quả thật có tám chín phần rất thú vị.
Chỉ có Chung Kính Thư tự mình biết rõ cho dù là mười tám chữ đó cũng không đủ để hình dung tâm tình thật sự của hắn ngay lúc ấy.
Bất luận ngày sau có hiển hách như thế nào thì vào lúc này Chung Kính Thư vẫn chỉ là một quan viên Hàn lâm ngũ phẩm nho nhỏ, cho dù là
Võ hoàng đế lệnh cho Chung Kính Thư chủ trì biên soạn Đại điển Hoàng
thất nhưng có điểm kỳ lạ là lúc ban đầu Võ Hoàng đế không ban chức quan
cho chủ biên Đại điển Hoàng thất. Cho nên khi Chung Kính Thư lĩnh mệnh
biên soạn sách thì hắn vẫn chĩ là một Hàn lâm biên soạn ngũ phẩm mà
thôi.
Lâm triều đã được một lúc lâu, đám triều thần bình thường đều để bụng trống vào triều, vì khi ngươi vào triều thì tuyệt đối không cho
phép đi tiểu tiện. Cho nên bình thường khi các đại thần tiến cung thì
chỉ húp một bát canh lót dạ, thứ này rất bổ, có thể giúp cầm cự trong
chốc lát. Đợi đến khi bãi triều thì tự ai về nhà nấy mà dùng bữa.
Còn có người không thích húp canh nhưng lại chịu không nổi cơn
đói, thì bình thường buổi sáng thức dậy sẽ ăn hai cái bánh bao, sau đó
uống ít nước một chút.
Cho nên đừng nhìn đám đại thần trong triều đứng ngay ngắn nghiêm túc, trên thực tế, hầy, không phải bị đau dạ dày thì sẽ bị bệnh táo bón kinh niên, cũng rất đáng thương.
Đám triều thần xưa nay đều sáng sớm tinh mơ đã lọ mọ vào triều,
lúc này mặt trời đã dâng lên cao, ánh nắng xuyên thấu cửa sổ dán giấy
trên đại điện, chiếu xuống nền gạch sáng bóng. Minh Trạm cũng cảm thấy
hơi đói bụng.
Hà Ngọc là người nhanh mắt nhạy bén, thuở nhỏ hắn đã đi theo
Minh Trạm, rất quen thuộc tính nết của Minh Trạm, hắn khom người xuống,
dâng cho Minh Trạm một bát canh gà thơm ngào ngạt.
Các đại thần bên dưới ngửi thấy mùi canh gà hấp dẫn khiến bọn họ phải ngầm nuốt nước bọt, càng hoài nghi không biết có phải Hoàng thượng cố ý chỉnh bọn họ hay không. Nếu ở thời hiện đại thì bọn họ đã sớm thầm chửi mụ nó rồi. Nhưng người xưa luôn đặt địa vị của Hoàng đế trên cả
phụ thân của mình, mắng Hoàng đế còn nghiêm trọng hơn cả mắng phụ thân.
Bọn họ chỉ đành báo oán vài câu ở trong lòng, trong khi động tác bỏ
phiếu cũng bắt đầu nhanh hơn.
Còn đám võ tướng không thích can dự vào chuyện này thì nói thầm
trong bụng, cái đám văn nhân vô dụng chỉ biết đánh rắm. Biên soạn mấy
quyển sách rác rưởi thì ai mà biên soạn không được, để ý nhiều quá làm
chi, khiến cho mọi người cũng phải chịu đói.
Minh Trạm húp canh gà, lại ăn thêm hai cái tròng đỏ thì mới vững bụng. Hắn còn vô sỉ mặt dày mà nói, “Trẫm đây không thể so với các
ngươi, các ngươi lớn rồi, tay chân đã định hình hết rồi. Trẫm thì còn
rất trẻ, vẫn đang trong thời kỳ trưởng thành. So với năm trước trẫm lại
cao hơn cả tấc. Cho nên mới nói, trẫm không được để bụng đói, các ngươi
bỏ qua cho trẫm một chút đi.” Với những lời vô sỉ như vậy thì vài vị lão thần thật muốn đáp lại, bệ hạ có đói một chút thì cùng lắm là không cao hơn thôi. Chúng ta tay chân già yếu, nếu để đói bụng thì chẳng phải sẽ
sớm đi gặp Diêm Vương hay sao?
Nhưng gặp phải Hoàng đế như vậy thì có cách nào đâu?
Dù sao thì Minh Trạm người ta tuy rằng thỉnh thoảng khiến các vị đại thần phải đưa ra nhiều ý kiến nhưng tài cán của Minh Trạm cũng
khiến quần thần kính nể ngưỡng mộ, hơn nữa bản tính của Minh Trạm cũng
không tệ lắm.
Hoàng đế đói bụng, húp một bát canh gà cũng không tính là gì?
Mặc dù có vài đại thần âm thầm có chút ý kiến đối với chuyện này nhưng bọn họ cũng không muốn vì một bát canh gà mà khiến cho Hoàng
thượng chán ghét.
Cho nên chỉ có thể nhịn.
Còn phải òm ọp nuốt nước miếng mà nói chuyện, “Hoàng thượng là
tôn sư, thánh thể quan trọng, đương nhiên không thể vì một chút chuyện
nhỏ mà tổn hại sức khỏe, nếu bệ hạ vì đói bụng mà khiến thánh thể bị
thương thì chúng thần đều đắc tội.” Hôm nay chúng ta quả thật không nên
nhắc đến chuyện này!
Bởi vì các đại thần đều đói bụng cho nên bỏ phiếu cũng rất
nhanh. Vương Duệ An nhanh chóng kiểm tra kết quả, số phiếu của Tiễn Vĩnh Đạo cũng không cao, bởi vì hắn từng bị quần thần phủ quyết, nhưng có
một người có phiếu bầu cực cao.
Minh Trạm cũng không xa lạ với người này, Chưởng viện Hàn Lâm viện Thi Trung Vị, Thi đại nhân.
Xếp phía sau Thi Trung Vị chính là Chung Kính Thư.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Đế Nan Vi
Chương 102
Chương 102