Trước kia Lâm Vĩnh Thường chỉ nghe nói thế tộc kiêu ngạo, hôm nay mới là lần đầu tiên kiến thức.
Người của Từ gia mới từ đại lao bước ra, không chịu tự kiểm điểm an phận, trái lại còn quay đầu đến Tổng đốc nha môn cáo trạng Hà Thiên Sơn cậy vào hầu tước tôn sư, lạm dụng tư chức, bóc lột dân chúng.
Còn luôn mồm nói, “Nếu Tổng đốc đại nhân không làm chủ cho Từ gia chúng ta thì chúng ta đành phải đến đế đô thỉnh Hoàng thượng chủ trì công đạo!”
“Từ gia chúng ta nhiều đời là danh môn quan lại, không có bằng chứng mà đã vội vã bắt người là thế nào? Đây là đạo lý gì?”
Nếu Lâm Vĩnh Thường thật sự là kẻ hồ đồ thì hiện tại đã động tay động thủ với Từ gia mất rồi.
Xem ra Từ gia đã biết chính hắn là người yêu cầu thả bọn họ ra, có lẽ bọn họ cũng đơn phương cho rằng Lâm Vĩnh Thường hắn và Hà Thiên Sơn đã có xung đột. Hà Thiên Sơn có tước vị cao quý, không để tân nhậm Tổng đốc như hắn vào trong mắt.
Như vậy, Từ gia đến đây là để châm ngòi thị phi.
Người của Từ gia quả thật suy nghĩ quá mức đơn phương, chỉ cần bọn họ hơi nghiên cứu một chút lưu trình thăng chức của Lâm Vĩnh Thường thì sẽ biết chỉ số thông minh của vị Lâm đại nhân này hoàn toàn cao hơn những người thông minh.
Lâm Vĩnh Thường không nhận nhân tình của Từ gia, chỉ thản nhiên nói, “Hoàng thượng đã từng nói, vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân. Từ Bỉnh Sinh và Từ Bỉnh Trung giao dịch lương thảo với hải tặc, phạm phải trọng tội là thông đồng cấu kết ngoại tặc! Truyền các ngươi đến để thẩm vấn vài điều là chuyện cần thiết, Hà đại nhân có tội gì cơ chứ? Nếu các ngươi muốn cáo ngự trạng thì xin cứ tự nhiên!”
“Bản quan cũng nói trước, vụ án của Từ Bỉnh Sinh và Từ Bỉnh Trung chưa kết án ngày nào thì các ngươi phải chuẩn bị đến lấy khẩu cung ngày đó!” Lâm Vĩnh Thường lạnh lùng chửi mụ nó, “Lâm mỗ xuất thân hàn vi, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên gặp phải đám danh môn thế tộc như các ngươi, dạy dỗ ra đám con cháu cũng chỉ đến mức đó mà thôi!”
“Cho dù là dân chúng thì cũng sẽ không có kẻ chân ngoài dài hơn chân trong, tư thông ngoại phỉ bại hoại như vậy!’
Từ gia cứ tưởng rằng mình sẽ có mặt mũi trước mặt Lâm Vĩnh Thường nên mới oai phong một phen, nào ngờ bị Lâm Vĩnh Thường châm chọc hai ba câu hoàn toàn mất hết thể diện.
Từ Uyên tái mặt, lạnh lùng nói, “Thỉnh Lâm đại nhân ăn nói khách khí một chút.”
Lâm Vĩnh Thường đã gặp đủ loại uy hiếp, vì vậy chỉ cười lạnh đối với đám Từ gia cỏn con này, “Bản quan đã khách khí đến cực điểm rồi!”
“Nếu không phải bản quan khách khí thì ngươi có cơ hội nói như vậy hay không?”
Không cần bưng trà tiễn khách thì Từ gia đã tức giận xin cáo từ, coi như tự biết tự hiểu.
Lâm Vĩnh Thường cúi đầu ngồi xuống, thắt lưng thẳng tắp, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Đế đô.
Minh Trạm mặc xong y phục, chuẩn bị đi xem Võ tiến sĩ tỷ võ.
Văn võ đều có ân khoa mùa xuân, bất quá tỷ võ chậm hơn tỷ văn một tháng.
Võ cử nhân tuyển ra cống sĩ, sau đó tiến hành tỷ thí cung ngựa, như vậy mới có thể quyết định thứ tự tiến sĩ. Lúc trước đã có hai cuộc tỷ thí, đây là cuộc tỷ thí cuối cùng.
Minh Trạm di giá quay về hoàng thành đế đô, đến trước Chiêu Đức điện để nhìn cống sĩ tỷ võ.
Đầu tiên là bắn tên, dựng lên một loạt người gỗ, sau đó là mười người tiến đến, rút tên kéo cung, thành tích cá nhân sẽ được ghi lại cẩn thận.
Minh Trạm nhìn cảnh này mà suýt nữa đã ngủ gục, gọi Bộ binh Thượng thư Cố Nhạc Sơn lại đây rồi ngáp một cái, chỉ chỉ vào giữa sân mà nói, “Tỷ thí chính là như vậy à?”
Cố Nhạc Sơn đáp, “Bẩm bệ hạ, trước tiên võ cử sĩ sẽ đưa ra những đáp án về sách lược, sau đó mới là tỷ võ. Tỷ võ chia ra làm hai phần là bắn cung và kỵ ngựa.”
Minh Trạm đứng dậy từ ngai vàng, Hà Ngọc bước lên phía trước rồi đi theo ngay phía sau, các đại thần đang ngồi cũng đều đứng dậy, không biết Hoàng đế bệ hạ có cao kiến gì muốn nói.
Minh Trạm đi đến võ đài, ba trăm cống sĩ ăn mặc chỉnh tề, xếp hàng ngay thẳng, Minh Trạm tiến đến sờ sờ người gỗ rồi lắc đầu nói, “Như vậy không được, các ngươi thi khảo, ngày sau sẽ làm võ quan, khó tránh khỏi sẽ phải đến chiến trường chém giết. Trên chiến trường tình huống phức tạp, có ai sẽ như đám người gỗ này đứng yên cho các ngươi bắn hay sao?”
“Ta không thiện võ, bất quá cũng biết tài nghệ thiện xạ của tỷ tỷ trong nhà, không phải trẫm khoác lác, chim chóc trên trời, muông thú dưới đất, Ninh Quốc công chúa từ mười ba tuổi đã là bách phát bách trúng. Từ trước đến nay học bắn cung để làm gì, có ai đần độn chỉ đi bắn chim chóc bằng gỗ hay không?” Minh Trạm khoát tay, “Các ngươi về trước đi, đợi trẫm nghĩ lại, ba ngày sau sẽ tiếp tục tỷ thí.”
Người ta đã trải qua hai đợt kiểm tra, sau cuộc tỷ thí ngày hôm nay thì có thể phân ra tam giáp. Vậy mà Minh Trạm đột ngột bảo dừng, thật sự không phải chỉ một hai người muốn hộc máu.
Tỷ võ xưa nay do Bộ binh trực tiếp phụ trách, Cố Nhạc Sơn ngậm một họng máu, đuổi theo Minh Trạm, có vài phần buồn bực. Cho dù ngươi là Hoàng đế thì cũng không thể làm như vậy a!
“Bệ hạ, bệ hạ, quy của của Thái tổ chính là như thế mà.” Cố Nhạc Sơn tận tình khuyên bảo, “Hay là lão thần làm việc không ổn khiến bệ hạ bất mãn. Bệ hạ cứ giáo huấn, thần nhất định sẽ sửa đổi.”
Minh Trạm lắc lư đi chậm lại, khóe môi mang theo ý cười, “Vì sao lão Cố nhà ngươi lại nghĩ như vậy? Trẫm chỉ thấy tỷ võ như thế này quả thật là ngốc, nhìn không ưng nên muốn sửa lại quy củ thôi. Chúng ta đều là chọn nhân tài cho triều đình, đều rất khổ tâm, ngươi đừng nghĩ nhiều quá.”
“Ngươi đi cùng trẫm đến đây đi, trẫm sẽ nói tỉ mỉ với ngươi chuyện tỷ võ sẽ như thế nào.”
Đương nhiên Minh Trạm không quên giải thích vơi dân chúng thiên hạ, hắn lại chấp bút viết một chương Tầm quan trọng của tỷ võ rồi khắc lên Tập san Hoàng thất.
Tuy rằng mọi người đều biết văn chương của Hoàng đế bệ hạ thật sự quá kém, ngay cả mấy từ chi hồ giả dã cũng không biết dùng, chỉ thường sử dụng ngôn ngữ đường phố, bất quá vẫn có rất nhiều người thích đọc văn chương của Hoàng đế bệ hạ, trong đó không chỉ bao gồm quan viên sĩ nhân, tú tài thư sinh mà ngay cả đám nữ tử suốt ngày ở trong nhà cũng đặc biệt thích đọc những thứ mà Hoàng đế bệ hạ viết.
Cho nên mỗi khi Minh Trạm viết cái gì hay có gì cần phát biểu thì Trầm Chuyết Ngôn và Ngụy Tử Nghiêu sẽ đặc biệt tăng số lượng ấn phẩm, bởi vì lượng tiêu thụ vào những dịp này hơn hẳn ngày bình thường.
Lần đầu tiên Minh Trạm đưa ra lý luận Tỷ võ tướng tài, hắn trực tiếp viết, “Ân khoa mùa xuân dành cho Văn cử nhân đã qua, Hàn Lâm viện cũng đã nạp thêm người mới; Võ tiến sĩ thì không có vinh hạnh được gia nhập Hàn Lâm viện, trẫm tính từ thời Thái tổ thì võ cử nhân đã có hàng trăm người, trong đó tiến sĩ dùng võ tấn thân rồi rốt cục leo lên hàng nhất phẩm đại quan lại chỉ có hai mươi lăm người mà thôi, thật sự là ít ỏi.”
Tiếp theo Minh Trạm lại trình bày đến tình trạng sinh tồn của võ tiến sĩ ở quan trường, cho thấy việc cải cách tỷ võ đã đến mức lửa sém lông mày, hắn đưa ra quyết định ba ngày sau tỷ võ bao gồm ba vòng: Vòng đầu, tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, đao kiếm, quyền kích, thương pháp; vòng hai tỷ thí khả năng điều khiển doanh trận, lôi, hỏa dược, chiến xa vòng ba tỷ thí binh pháp, thiên văn, địa lý.
Cách tỷ võ này được hậu nhân lưu truyền đến ngàn năm.
Minh Trạm nói với Cố Nhạc Sơn, “Trẫm muốn chọn tướng tài.”
Trên thực tế cách tỷ võ này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của đám cống sĩ, rất nhiều năm về sau vẫn có vô số sử học gia nghiên cứu không mệt mỏi về cải cách cực kỳ ngoạn mục trong cuộc đời của Võ hoàng đế.
Tuy rằng sự tình phát sinh thật đột ngột, Võ hoàng đế bỗng nhiên kêu dừng lại trong cuộc tỷ võ, dùng ba ngày thời gian để xác định nội dung chủ yếu cho cuộc cải cách này, thật sự là khiến người ta không thể tin nổi. Trên thực tế cũng không mất đến ba ngày, bởi vì chỉ cần có ngươi hơi lưu tâm liền biết ngày thứ hai Võ hoàng đế phát biểu trên Tập san Hoàng thất đã xác định rõ nội dung tỷ võ.
Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người hoài nghi Võ hoàng đế kỳ thật đã sớm có ý cải cách, không ai có thể chỉ trong một đêm liền nghĩ ra phương án cải cách tỷ võ hoàn thiện đến như vậy. Cho nên đại đa số mọi người đều hoài nghi việc tạm dừng tỷ võ ngày hôm đó chỉ là thủ đoạn lôi đình để Võ hoàng đế giảm bớt lực cản từ phía triều đình mà thôi.
Dù sao năm đó Minh Trạm đã giải thích với toàn thể thiên hạ, hơn nữa cũng yêu cầu cử hành cuộc tỷ võ cấp bách này sau ba ngày.
Tùy cơ ứng biến, bước phát triển mới trong cuộc thi tỷ võ này của Minh Trạm cho dù vô dụng thì cũng phải hữu dụng.
Đương nhiên đám thần tử nhịn không được mà lải nhải một trận về các vấn đề tổ tông gia pháp này nọ. Minh Trạm hoàn toàn xem như gió thoảng bên tai.
Kỳ thật việc cải cách đột ngột của Minh Trạm bị nhiều người phỉ nhổ, ngay cả võ cử nhân cũng cảm thấy bất mãn vì điều này.
Bất quá ai bảo triều đình họ Phượng làm chi.
Muốn làm quan thì phải tuân thủ quy củ của Hoàng đế.
Kết quả tỷ võ cũng làm cho Minh Trạm mừng rỡ, đương nhiên sau khi ánh mắt mừng rỡ của Minh Trạm đảo qua khuôn mặt của Võ trạng nguyên thì điều đầu tiên mà hắn làm là hung hăng thầm mắng Nguyễn Hồng Phi một trận.
Nắm tay của Võ trạng nguyên Tống Diêu, Minh Trạm mỉm cười nhìn người ta từ trên xuống dưới, rồi khen ngợi, “Chẳng những khanh tài hoa đầy bụng mà nay xem ra cũng là tài mạo song toàn. Khanh lại là họ Tống, không biết có quan hệ gì với Tống Ngọc hay không?”
Tống Diêu đương nhiên hào phóng nói, “Bệ hạ thánh minh. Diêu tổ xác thực có chút liên hệ với Tống Ngọc.”
“Tốt, thật sự rất tốt.”
Minh Trạm cố nén lửa giận, đem tầm mắt đặt lên người thứ hai tên là Triệu Lệnh Nghiêm. Triệu Lệnh Nghiêm năm nay hai mươi ba tuổi, lông mày như trăng rằm, đôi mắt như ánh sao, thân thể cũng không tráng kiện như quân nhân mà lại tao nhã như thư sinh.
Trên thực tế khả năng cung tiễn của Triệu Lệnh Nghiêm hoàn toàn thấp kém, ngang ngửa với trình độ của Minh Trạm, sở dĩ hắn có thể khiến Minh Trạm nhìn bằng ánh mắt khác chính là người này trên phương diện binh pháp, thiên văn, địa lý, thậm chí chỉ huy doanh trận đều thể hiện bản thân là một nhân tài xuất sắc hiếm thấy. Vài vị đại thần chấm điểm cũng suýt nữa đã vì hắn mà đánh nhau một trận, cho nên Minh Trạm liền chọn hắn làm Bảng nhãn.
“Lệnh Nghiêm à, võ công không giỏi cũng không sao nhưng thân thể nhất định phải khỏe mạnh.” Minh Trạm vỗ vai Triệu Lệnh Nghiêm, “Ngươi rất gầy.”
Triệu Lệnh Nghiêm mỉm cười, “Thần đa tạ bệ hạ quan tâm, ngày sau nhất định sẽ ăn nhiều thịt một chút.”
Minh Trạm hỏi, “Ngươi thích ăn thịt gì? Xương sườn, xí quách, bắp chân, ba chỉ, thịt bò, thịt dê hay thịt nai, hươu? Ăn như thế nào? Hấp chiên nướng hay là kho? Hoặc là hầm nấu canh?”
Nếu là người bình thường nghiêm túc câu nệ thì nhất định sẽ khó có thể trả lời vấn đề của Minh Trạm, nhưng Triệu Lệnh Nghiêm lại cực kỳ nhạy bén, hắn nói, “Thần biết làm chân giò dê hầm.”
“Tốt, nam nhân biết nấu nướng đều là hảo nam nhân.” Minh Trạm bất chợt phát ra cao kiến.
Đám người Lý Bình Chu thật hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ, bọn họ hoàn toàn không biết Minh Trạm làm cách nào mà từ lời dạy bảo của thánh nhân rằng Quân tử viễn trù phòng lại đúc kết thành Nam nhân biết nấu nướng đều là hảo nam nhân.
Minh Trạm bắt đầu cùng Triệu Lệnh Nghiêm thảo luận về các món mỹ thực và cách nấu nướng tâm đắc. Cuối cùng quân thần hai người còn đưa ra một kết luận giống nhau, Minh Trạm cười ha ha, “Đúng đúng, trẫm cũng nghĩ như vậy, trẫm không thích mấy thứ quý hóa khó cầu. Ngũ cốc hoa màu mới là bổ dưỡng, tỷ như một bát cháo trắng, khi nước và gạo hòa lẫn vào nhau thì sẽ tỏa ra mùi hương thật thanh nhã.”
Lý Bình Chu không thể không nhắc nhở, “Bệ hạ, trong chốc lát các tân tiến sĩ phải cưỡi ngựa diễu phố nữa ạ.”
“À à.” Minh Trạm mỉm cười nói với Thám hoa Kỷ Vịnh Tồn, “Trẫm thích nhất ở chỗ ngươi là từ Tây Bắc trở về, trong đánh giặc thì kiêng kỵ nhất chính là lý luận suông.”
Thân người của Kỷ Vinh Tồn cao trên thước chín, mi như đao tước, sóng mũi thẳng tắp, anh tuấn bá đạo, Minh Trạm khen, “Tên của Võ thám hoa thật xứng danh.”
Sau khi xem qua tam đỉnh giáp, Minh Trạm vung tay lên, “Tỷ võ chấm dứt. Đã đến lúc xuân phong đắc ý mã đề cấp, nhất nhật khán biến đế đô hoa rồi. Đi cuồng hoan đi.”
Đương nhiên một lúc lâu sau mọi người mới hiểu được tại sao lại gọi là cuồng hoan.
Triều thần đã miễn dịch đối với tật xấu thường xuyên động kinh phun ra từ ngữ mới lạ của Minh Trạm, Lý Bình Chu và Cố Nhạc Sơn thấy Hoàng đế bệ hạ rốt cục cũng lải nhải xong, bèn vội vàng nắm chặt thời gian mà an bài cho tân khoa tiến sĩ cưỡi ngựa diễu phố.
Minh Trạm chuẩn bị quay về hành cung tìm Nguyễn Hồng Phi tính sổ, chưa kịp nhích người thì Cố Nhạc Sơn đã vùn vụt chạy vào, phía sau mang theo một gã quan binh mặc quân phục, sắc mặt tiều tụy. Minh Trạm vẫn chưa dừng chân, Cố Nhạc Sơn không quên hành lễ, thuận thế bái lạy rồi chạy đến bên cạnh Minh Trạm, gấp rút nói, “Bệ hạ, Tây Bắc gửi văn kiện khẩn cấp!”
Minh Trạm ôm văn kiện khẩn cấp trở lại hành cung, bất chấp đang buồn tiểu, cứ đi tìm Nguyễn Hồng Phi hỏi tội trước đã.
Không biết Nguyễn Hồng Phi đang cầm quyển cổ thư gì đó đọc một cách say sưa. Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ bên ngoài thì Nguyễn Hồng Phi liền biết Minh Trạm đã trở về, hắn cầm sách, tỏ vẻ hoan nghênh với Minh Trạm, “Mũm mĩm, về rồi ư.”
Thấy sắc mặt của Minh Trạm thật sự rất kém, bèn cười hỏi một câu, “Sao vậy? Không thấy được tiểu mỹ nam hay sao?”
Kỳ thật Minh Trạm rất muốn dẫn Nguyễn Hồng Phi đi cùng, kết quả là Nguyễn Hồng Phi người ta thà rằng ở lại hành cung đọc sách, Minh Trạm liền nói với Nguyễn Hồng Phi, “Đám võ tiến sĩ có nhiều mỹ thiếu niên lắm đấy, ngươi không sợ ta di tình biệt luyến ở bên ngoài hay sao?”
Kết quả là Nguyễn Hồng Phi vẫn không đi.
Minh Trạm đành phải tự mình đi.
Giờ khắc này nghe thấy Nguyễn Hồng Phi nhắc đến tiểu mỹ nam gì gì đó thì Minh Trạm liền sầm mặt, chộp lấy quyển sách trong tay của Nguyễn Hồng Phi rồi cả giận nói, “Còn dám nhắc đến tiểu mỹ nam với ta nữa ư! Khốn kiếp, có cả con riêng luôn rồi! Ngươi tưởng là ta bị mù hay sao!” Nhào đến nắm lấy tiểu Nguyễn ca, nghiến răng nghiến lợi hỏi cung Nguyễn Hồng Phi, “Nói! Ngươi sinh dã chủng từ khi nào?! Xem ta như kẻ khờ mà lừa gạt ta hơn nửa đời! Không thành thật khai ra thì lão tử sẽ cắt tiểu Nguyễn ca của ngươi đem ngâm rượu uống!”
Nguyễn Hồng Phi mù mịt không hiểu chuyện gì, “Ngươi nói gì vậy? Mũm mĩm, chẳng lẽ ta có nhi tử mà ta lại không biết hay sao? Ngươi nghe ai nói bậy vậy?”
“Ngươi còn không chịu thừa nhận? Định giả ngu với ta ư?!” Minh Trạm rống một tiếng, suýt nữa đã khiến Nguyễn Hồng Phi trở thành kẻ điếc, Minh Trạm tiếp tục rống, “Hà Ngọc, ngươi tiến vào cho ta!” Hà Ngọc đang canh ở bên ngoài nhẹ chân nhẹ tay bước vào cửa, cúi đầu không dám ngẩng mặt, Minh Trạm tiếp tục rống, “Ngươi nói với cái tên khốn kiếp này đi! Cái tên Tống Diêu kia giống ai?!”
Hà Ngọc lanh lợi thuật lại chuyện lúc lâm triều, “Võ trạng nguyên năm nay họ Tống, tên một chữ là Diêu. Chẳng những văn võ song toàn mà tướng mạo cũng giống như thiên nhân. Thật sự như khuôn đúc với Quốc chủ ngài. Bảo người ta nhìn thử thì…thật sự, ừm, phải sinh nghi.”
Hà Ngọc còn miêu tả trái tim tan nát của chủ tử nhà hắn, “Nếu không phải khi lâm triều nhiều người như vậy thì nô tài thật sự cảm thấy bệ hạ không khóc cũng không được. Tấm lòng của bệ hạ đối với Quốc chủ ngài thế nào? Đó là thật lòng a.” Cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó Hà Ngọc nghiêm túc nói, “Còn thật hơn cả trân châu.” Vậy mà ngài lại lén lút nuôi dưỡng con riêng mà không chịu nói.
Hà Ngọc nói xong liền vội vàng thấp giọng thối lui để tránh trở thành vật hy sinh.
Nguyễn Hồng Phi không nghĩ như thế, chỉ cười cười, “Trong thiên hạ có rất nhiều người giống nhau, không chừng còn có một hai người nữa cũng giống ta. Chẳng qua chuyện con riêng tuyệt đối là không có.” Thấy Minh Trạm định tiếp tục gầm rú, Nguyễn Hồng Phi thật sự sợ hắn lớn tiếng, bèn nói, “Ngươi động não chút đi, hiện tại xem như ta cũng có chút gia sản, nếu thật sự có nhi tử, theo tính tình của ta thì tuyệt đối sẽ không để con phải lẩn tránh như vậy. Với lại, chẳng lẽ ta ngốc đến mức để con riêng đi thi Võ tiến sĩ, chẳng phải là có sẵn nhược điểm cho ngươi nắm hay sao?”
Minh Trạm bán tín bán nghi, “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”
“Thần kinh.” Nguyễn Hồng Phi không thừa nhận
Minh Trạm hơi dùng sức nắm tiểu Nguyễn ca, nheo mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi nói, “Ta tự hỏi chính mình quang minh lỗi lạc, không làm chuyện gì sai trái, ngươi muốn ta thừa nhận thế nào đây. Ngay cả Tống Diêu Tống trạng nguyên cũng có phụ thân mà, ngươi cố chấp để người ta phải đổi phụ thân khác thì người ta có nguyện ý hay không?”
“Ngươi còn nói nữa! Phụ thân trên danh nghĩa của Tống Diêu đã qua đời từ lâu rồi, là Tống Tử Trù, ngươi có biết không? Có quen với người ta không?” Thấy trên mặt của Nguyễn Hồng Phi hơi lộ ra kinh ngạc, Minh Trạm lập tức cho rằng người này là có tật giật mình, nhất thời mây đen kéo đến đỉnh đầu, trong tay dùng sức, Nguyễn Hồng Phi đau đến tái mặt, cao giọng nói, “Ngươi nghe ta nói đã, Tống Tử Trù là biểu ca của ta!” Minh Trạm hơi thả lỏng bàn tay, Nguyễn Hồng Phi vội hỏi, “Ngươi quên rồi sao? Mẫu thân của ta họ Tống.”
Minh Trạm bình tĩnh cân nhắc một chút, liền biết chính mình hiểu lầm tình nhân rồi, vội vàng cười ha ha, cúi đầu chiếp chiếp mỏ làm ra bộ dáng hôn gió với tiểu Nguyễn ca, “Ôi chao, uất ức tiểu Nguyễn ca của nhà ta rồi. Ngoan, lần sau ca ca sẽ để ý chút nha.”
“Phi Phi à, ngươi cũng thật là, không nói sớm để ta biết rõ ngọn ngành, hại ta hiểu lầm.” Minh Trạm rạng rỡ mặt mày ôm cổ của Nguyễn Hồng Phi, cao hứng nói, “Chắc ngươi chưa dùng ngọ thiện đúng không, chúng ta cùng ăn đi.” Lại lớn giọng kêu Hà Ngọc, “Truyền ngọ thiện!” Mau chóng gạt chuyện mất mặt này sang một bên, sợ Nguyễn Hồng Phi gây rắc rối cho hắn.
Hà Ngọc ở bên ngoài cao giọng da một tiếng.
Nguyễn Hồng Phi than nhẹ, “Vậy mà ta không biết Tử Trù ca lại qua đời sớm như thế.”
Minh Trạm lập công chuộc tội hòng lấy lòng Nguyễn Hồng Phi, “Không sao, chẳng phải điệt tử của ta có tiền đồ hay sao, ta nhất định sẽ bồi dưỡng hắn thành tài. Lại thú thê cho hắn, sinh tiểu hài nhi, đến lúc đó ta sẽ được bế tôn tử.”
Rốt cục Nguyễn Hồng Phi cũng bị Minh Trạm chọc cười, một tay ôm lấy thắt lưng của Minh Trạm, “Không cần, chỉ có một cái đầu thì làm sao mang được nhiều mũ, cho hắn làm ở vị trí không thích hợp sẽ hại hắn mà thôi.”
“Nếu không để hôm nào ta gọi hắn đến hành cung cho ngươi gặp hắn!?”
“Không cần.” Nguyễn Hồng Phi thản nhiên nói, “Ta và Tống gia đã sớm không còn liên hệ.”
Minh Trạm nhìn bộ dáng lãnh đạm của ái nhân, trong lòng lại lên men một chút, vội vàng ôm lấy ái nhân, trịnh trọng tuyên thệ, “Phi Phi, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”
“Tốt bao nhiêu?”
“Rất tốt rất tốt.”
“Rất tốt là rất tốt bao nhiêu?”
“Vô cùng tốt.”
“Thể hiện bằng cách nào?” Nguyễn Hồng Phi hôn một cái lên bầu má phúng phính của Minh Trạm, rồi trêu ghẹo, “Bóp lão nhị của ta, quỵt bạc của ta?”
Minh Trạm hổ thẹn.
Nguyễn Hồng Phi tiếp tục cười, “Mũm mĩm à?”
“Sao?”
“Ăn ít một chút đi, giảm bớt chút thịt, ngươi lại béo lên rồi!”
Minh Trạm nhất thời làm loạn với Nguyễn Hồng Phi một trận.
………
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Đế Nan Vi
Chương 47
Chương 47