DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Quy Đồ
Chương 22: Run rẩy…

Đường Phi bị cơn đau làm thức giấc. Vết thương toàn thân đều giống như có ngàn vạn con kiến cắn xé, vừa đau nhức lại vừa ngứa ngáy, hận không thể dùng tayđể gãi mới thoải mái. Đường Phi khó chịu nhíu mày, hô hấp có chút trầm trọng, vừa định nâng tay cào một đường trên miệng vết thương, mới cảm giác được tay phải của mình đã bị người chặt chẽ giữ lấy, tay người nọ dày rộng, sạch sẽ, ấm áp. Nghiêng đầu nhìn lại, Đường Phi ngẩn ra, Phượng Thần Anh chính là đang ghé vào bên giường hắn ngủ say, vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay chính mình, hai đáy mắt thâm quầngchứng tỏchủ nhâncủa nó cực kỳ mệtmỏi.

Là hắn, chiếu cố mình một đêm? Đường Phi có chút đăm chiêu nhìn gương mặt ngủ say của Phượng Thần Anh, dung nhan khi ngủ không hề phòng bị hoàn toàn không giống như bình thường, lộ chút tính trẻ con cùng–ôn nhu. Hắn, Đường Phi nhíu mày biểu tình có chút cổ quái, hắn...... nguyên lai hắn đang ngủ, lại còn ngáy nhè nhẹ! Không biết vì cái gì, nhìn hơi thở Phượng Thần Anh thoát ra từ đôi môi mỏng gợi cảm hơi hé mở, Đường Phi thực lỗi thời muốn bật cười, hắn còn tưởng rằng người giống như Phượng Thần Anh, cho dù đang ngủ cũng sẽ đối với bất luận kẻ nào đều phòng bị, nếu không nữa thì cũng là bộ dáng phong tình vạn chúng, mê chết một xe đầy mĩ thiếu niên thiếu nữ, như vậy mới phù hợp với tính cách âm tình bất định hỉ nộ vô thường của Phượng Thần Anh. Không nghĩ tới...... quả thật nhìnngười không thể nhìn tướng mạo.

“Ngươi nhìn mặt của ta nở nụ cười lâu như vậy, sẽ chọc người khác hiểu lầm kỳ thật ngươi rất thích ta.” Phượng Thần Anh lúc nãy vẫn nhắm mắt lại ngáy ngủ,bỗng nhiên tỉnh, ánh mắt nhập nhèm cười dài nhìn Đường Phi.

Đường Phi buồn cười hỏi: “Ai sẽ hiểu lầm? Đại gia nào cũng đều biết ánh mắt của ta đặt trên đỉnh đầu.”

Phượng Thần Anh không thèm để ý lời bóng gió của Đường Phi, nắm thật chặt tay hắn, vẫn là một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, ngữ khí lại cực kỳ nghiêm túc nói: “Ta.”

Đường Phi sửng sốt, tươi cười đông cứng ở trên mặt, có chút mất tự nhiên rút tay mình về, nhưng không có tránh đi ánh mắt hơi nhu tình của Phượng Thần Anh, mà là nhìn thẳng mắt hắn nói: “Phượng Thần Anh, ngươi đã cứu ta, ta thực cảm kích ngươi, nhưng mà, ta không có khả năng đáp lại ngươi bất luận cái gì. Những chuyện tình cảm loại này, thật sự không thể miễn cưỡng......”

Phượng Thần Anh tươi cười cứng lại, thật lâu sau mới nhẹ nhàng vuốt ve vết roi trên mặt Đường Phi, nhẹ giọng nói: “Ngươi nói đúng, loại chuyện cảm tình này thật sự miễn cưỡng không được. Ta không miễn cưỡng ngươi đáp lại ta, cho nên ngươi cũng không thể ép ta không thích ngươi......”

“Ngươi......” Đường Phi không biết nói gì, cuối cùng mới bất đắc dĩ: “Tùy ngươi......” Nói xong, liền không tự giác vươn một bàn tay đi gãi chỗ ngứa nhất trên người.

“Đừng nhúc nhích.” Phượng Thần Anh xem thấu ý đồ,nhanh chóng đem tay hắn ngăn chận, nói: “Miệng vết thương trên người ngươi không thể gãi, chỉ vừa mới bắt đầu kết vảy.Cốc Dương nói trong khoảng thời gian này phải nhịn một chút.”

Đường Phi có chút khó chịu vặn vẹo thân mình, cau mày hỏi: “Nhịn kiểu gì? Ta hiện tại ước gì có thểlấy bàn chải đem chính mình chà một lần từ đầu tới đuôi mới thoải mái!”

“Không sao, Cốc Dương cho ta một lọ cao dán thanh mát, xoa vào sẽ dễ chịu.” Phượng Thần Anh từ một bên lấy qua một bình sứ ngọc quơ quơ ở trước mắt Đường Phi.

“Như thế nào không nói sớm?” Đường Phi liếc trắng mắt, khởi động cả người đau đớn, Phượng Thần Anh nhanh chóng nâng hắndậy. Xem Đường Phi giơ tay lấy qua dược bình cũng không có muốn ý tứ muốn hắn hỗ trợ, Phượng Thần Anh buồn cười hỏi: “Tay ngươi dài tới đầu gối hay là không có xương? Miệng vết thương sau lưng ngươi làm sao với tới?”

Đường Phi sửng sốt, nhìn nhìn dược bìnhtrên tay, lại nhìn nhìn Phượng Thần Anh, sau đó đem bình ném cho hắn, không rên một tiếng mà bắt đầu cởi quần áo.

Phượng Thần Anh ngược lại bị hoảng sợ, lanh lẹ như vậy?

“Không phải nói giúp ta sao? Phát ngốc cái gì?” Đường Phi đã đem quần áo trên thân quần áo thoát ra, cau mày thúc giục.

“Ách, khụ khụ......” Phượng Thần Anh có chút không được tự nhiên nhìn Đường Phi nói: “Ta còn nghĩ đến ngươi làm gì cũng sẽ -- nhăn nhó một chút......”

Đường Phi khẽ nhíu mày, gợi lên khóe miệng: “Xùy, ta cũng không phải nữ nhân! Huống chi lấy tình huống hiện tại của ta quả thật rất khó tự gánh vác, đã có người hầu miễn phí đưa tới cửa, ta cần gì phải cự tuyệt?”

Phượng Thần Anh không có cãi lại, chỉ là lắc đầu mỉm cười, mở ra dược bình giúp Đường Phi thượng dược.

Dược vừa được vẽ loạn lên miệng vết thương, Đường Phi liền thoải mái thở dài, thuốc mỡ thanh lạnh còn có công hiệugiảm đau, lập tức làm cho đau đớnnóng bỏng trên người giảm bớt không ít.

“Đây là cái gì vậy? Hiệu quả thực không tồi.” Đường Phi nhắm mắt lại vẻ mặt hưởng thụ, còn không quên phân phó nói: “Động tác mau một chút, miệng vết thương trên người còn rất nhiều......”

“Dạ, đại thiếu gia......” Phượng Thần Anh ngữ khí bất đắc dĩ trả lời, ánh mắt ở các miệng vết thương trên người Đường Phi lưu luyến, động tác trên tay có gắng dùng lực nhẹ nhất.

“Ngươi như thế nào tìm được ta?” Đường Phi đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết là ai bắt cóc ta không?”

“Toàn bộ Hoàng Diệp đều có người của ta, huống chi là Miên Cẩmthành? Muốn tìm được ngươi dễ như trở bàn tay. Về phần ai bắt cóc ngươi, ngươi thật sự không biết sao?” Phượng Thần Anh ngữ khí bình thản, không có trả lời thẳng vấn đề của Đường Phi.

Đường Phi ngẩn ra, hắn đã quên Phượng Thần Anh ở nơi này thế lực rất lớn. “Ta nghĩ những người đó hẳn là trước đó vài ngày giúpngười lên công đường, không cẩn thận đắc tội đi, bọn họ không cần tiền, chỉ đem ta ngược đãi một ngày một đêm mà thôi, có lẽ chỉ muốn trả thù......”

Nguyên bản nghe được Đường Phi đoán là chính mình đắc tội người khác mới gặp phải tai họa bất ngờ này, không hoài nghi đến hắn trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nghe được sáu chữ “ngược đãimột ngày một đêm” này, Phượng Thần Anh ánh mắt bỗng biến lạnh, ngữ khí lại cực ôn nhu nói: “Người ta phái đi cứu ngươi nói, thời điểm hắn đến ngươi đã được phóng xuất, có phải hay không còn có kẻ kháccứu ngươi?” Hắn biết đêm đó Ưu nhi cũng đi cứu Đường Phi, Ưu nhi sau khi trở về liền thành thành thật thật nói cho hắn, nhưng hắn lại bảo thời điểm đến Thừa vương phủđã thấyVô Tướng cứu Đường Phira, mà Vô Tướng lại nói thời điểm hắn tới, Đường Phi cũng đã được phóng xuất! Như vậy người chân chính đem Đường Phi mang ra đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ còn tiềm tàng thế lực người thứ ba?

Đường Phi mạnh mẽ chấn động, hai tay nắm thành đấm run nhè nhẹ, cúi đầu tránh đi tầm mắtPhượng Thần Anh, trầm giọng nói: “Ta, không nhớ rõ ......”

Phượng Thần Anh ánh mắt tối sầm, lại mỉm cười nhẹ giọng: “Không quan hệ, không nhớ rõ cũng không cần nhớ, dù sao cũng không phải hồi ứctốt đẹp gì......” Đường Phi nhất định biết ngườithứ ba là ai, nhưng hắn giống như sợ hãi cái gì mới bảo trì im lặng , trước khiVô Tướng tìm được hắn, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Lão gia, nô tài đưa thuốc cho công tử đến đây.” Ưu nhi đang cầm khay ở ngoài cửa nói.

“Tiến vào.” Phượng Thần Anh phân phó, sau đó buông dược bình lấy tấm áo khoác phủ thêm cho Đường Phi,

Đường Phi quét hắn liếc mắt một cái, vừa mới thượng dược liền đem quần áo mặc vào không sợ dính thuốc?

Ưu nhi đẩy cửa tiến vào nhìn thấy Đường Phi đã tỉnh, vẻ mặt vui sướng cùng kích động, một bộ dáng cao hứng muốn khóc, lại ngại Phượng Thần Anh nên không dám tiến lên cùng hắn khóc lóc kể một chút nỗi khổ tương tư mấy ngày qua đã lo lắng cho Đường Phi, chỉ có thể đi đến trước mặtPhượng Thần Anh, mắt tràn đầynước mắt rưng rưng nhìn hắn.

Đường Phi cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Ưu nhi, biết hắn thật sự lo lắng cho mình, liền ngẩng đầu đối hắn lộ ra một cái tươi cười trấn an.

Phượng Thần Anh mắt lạnh nhìn hai người mày qua mắt lại, nâng tay tiếp nhận chén thuốc nói: “Ngươi có thể lui xuống.”

Ưu nhi tươi cười trên mặt cứng đờ, không quên nhìn Đường Phi liếc mắt một cái, thấp giọng đáp: “Dạ.” sau đó không tình nguyện lui ra bên ngoài.

“Uống dược đi.” Phượng Thần Anh nhìn về phía Đường Phi, trên mặt cười rất ôn nhu, bưng chén thuốc tự mình uy hắn uống.

“Được rồi, ta tự mình làm.” Đường Phi né tránh, không nhìn đến giả vờ mất mát trên mặt Phượng Thần Anh,tiếp nhận chén thuốc.

“Xoảng” một tiếng, bát đánh rơi xuống đất, toàn bộ thuốc đều đổ ra.

Vươn tay phải còn kịch liệt run rẩy, cúi đầu nhìn tay trái cũng đồng dạng như vậy, Đường Phi không dám nhìn xem tay chính mình, lại nhìn chén thuốc rơi trên mặt đất, mạnh mẽ bừng tỉnh thu tay trở về nhét vào trong chăn, trên mặt một trận xanh một trận trắng, bộ dáng cực kỳ khó coi !

Phượng Thần Anh cau mày nhìn về phía Đường Phi, động tác nhỏ của hắn tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt y, nhưng cũng không hiểu hắn bị làm sao vậy.

Ưu nhi còn chưa đi tới cửa, nghe được động tĩnh lập tức chạy trở về, nhìn đến đống hỗn độn trên đất nhanh chóng tiến lên thu thập, một bên lo lắng hỏi: “Công tử, ngươi thế nào? Có bị thương hay không?”

“Không có việc gì......” Đường Phi cúi đầu đáp, hắn khống chế hai taycủa mình, tay hắn không nghe lệnh của bản thân màlại run rẩy không ngừng: “Có thể là có điểm mệt mỏi......”

Ưu nhi còn muốn nói cái gì, Phượng Thần Anh lại phất tay ngăn trở hắn.

“Mệt mỏi thì liền nghỉ ngơi một chút, đợi dược sắc xong ta sẽ lấy tới cho ngươi.” Phượng Thần Anh giúp đỡ Đường Phi nằm xuống, giúp hắn chỉnh hảo góc chăn, sau mới nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng ngủ, Ưu nhi theo sát ở phía sau hắn.

Đợi Phượng Thần Anh cùng Ưu nhi rời đi, nguyên bản ánh mắt đã mệt mỏi nhắm lại, nay lại mở choàng ra, chậm rãi rút hai tay giấu ở trong chăn, cho dù là cố gắng khống chế, vẫn có rung động rất nhỏ.

Đường Phi thống khổ nhắm mắt lại, hai đấm nắm chặt, như thế nào lại...... như vậy?

Ngày hôm saukhi Đường Phi thanh tỉnh, hắn liền quay trở vềTố Tâm viện của mình, vẫn là Ưu nhi một mình hầu hạ. Phượng Thần Anh muốn phái cho hắn hai nha đầu tay chân lanh lợi đi qua cho hắn sai sử, nhưng lại bị cự tuyệt. Đường Phi nói hắn chán ghét cảm giác bị nhiều người nhìnnhư vậy, chỉ cần một mình Ưu nhi chiếu cố là đủ rồi. Phượng Thần Anh cơ hồ mỗi ngày đều đi qua xem hắn, giúp hắn thượng dược, bồi hắn tâm sự. Bởi vì Đường Phi không thể tắm rửa, cho nên thậm chí cả chuyện lau thân thể cũng đều là Phượng Thần Anh tự mình làm. Ưu nhi thật ra lại rất an nhàn, suốt ngày trừ bỏ sắcthuốc thì chính là nấu cơm, những chuyện hầu hạ chiếu cố Đường Phi đều để cho Phượng Thần Anh đoạt lấy, khiến hắn buồn bực không thôi lại không dám biểu hiện ra ngoài. Ưu nhi kỳ thật cũng thấy không rõ Phượng Thần Anh đối với Đường Phi đến tột cùng là tâm tưgì, nói hắn không thích Đường Phi, nhưng hắn lại cẩn thận chiếu cố quan tâm cùng nhu tình trong mắt lại chân thành tha thiết; Nói hắn thích Đường Phi, nhưng lấy quan sát cùng hiểu biếtcủa Ưu nhi theo hắn mười mấy năm qua, hắn càng bày ra bộ dáng thâm tình liền đại biểu hắn đối với người kia sẽ càng vô tình, giống như lần này Thừa vươngbắt Đường Phi, hắn cư nhiên một chút cũng không lo lắng, thậm chí chạy đến Hiền vương phủ uống rượu mua vui. Nhưng mà, nhưng mà vì cái gì hắn lại phái cao thủ thần bí không có mặt kia đi cứu Đường Phi? Ưu nhi trong lòng rối rắm, rốt cuộc có nên hay không nhắc nhở công tử phải cẩn thận Các chủ, hay là nói cho hắn biết kỳ thật bởi vì Các chủ nên hắn mới gặp phải tai họa bất ngờ này?

Tay Đường Phi nguyên lai lại run rẩy nghiêm trọng, có đôi khi cả chiếc đũa cũng cầmkhôn ổn, Phượng Thần Anh năm lần bảy lượt nói bóng nói gió hỏi hắn đến tột cùng làm sao vậy, đều bị hắn quanh co chối đi.

Xem Đường Phi khí sắc càng ngày càng nặng nề cùng vết roiđầy người, Phượng Thần Anh chưa từng có lương tâm bỗng nhiên trong nháy mắt giống như thức tỉnh, nếu không phải bởi vì hắn xem y như một quân cờ sứ, yhiện tại cũng sẽ không biến thành bộ dángthê thảmnày. Không bằng......

“Hôm nay thời tiết không tồi, dấu vết trên mặt ngươi cũng đã biến mất không sai biệt lắm, muốn hay không ra ngoài dạo một chút?” Phượng Thần Anh đi hướng về phía Đường Phi đang ngẩn người nhẹ giọng nói.

Đường Phi sửng sốt, theo bản năng sờ sờ vài đạo vết roicơ hồ không thấy rõ trên mặt của mình, mới nhớ tới chính mình đã hơn nửa tháng không có ra khỏi Đông viện.

“Được rồi, đi chỗ nào?” Đường Phi đứng lên, tùy ý đem quần áo sửa sang lại.

Phượng Thần Anh cười, nâng tay giúp hắn mặc quần áo sau mới nói: “Đi một địa phươngcó thể di tình dưỡng tính.”

Phượng Thần Anh nói địa phương di tình dưỡng tính kia chính là Hoàng Diệp đệ nhất trà lâu -- Tao Nhã lâu.

Hơn nữa ở trong này, Đường Phi đã thật lâu không gặp Hà Tịch.

Hà Tịch cũng là đồng dạng, nhìn đến Đường Phi tự nhiên là cao hứng, tiến lên thân thiết hỏi: “Đường huynh, hồi lâu không thấy, gần đây thế nào?” Từ ngày đó hắn tới muộn hơn hai hắc y nhânkia một bước, không có thể cứu thoát Đường Phi, hắn vẫn chưa thểgặp lại Đường Phi. Thám tử ởPhượng Tê Các tuy rằng hồi báo nói rằng Đường Phi đã trở về, nhưng tựa hồ thụ thươngrất nặng, Hà Tịch lại không thể đếnPhượng Tê Các xem hắn, thực là lo lắng hơn nửa tháng, hôm nay có thể tái kiến, tự nhiên là vui sướng kích động .

Cảm giác được Hà Tịch tình chân ý thiết, Đường Phi phiền muộn nhiều ngày cũng tiêu biến không ít, không tự giác nâng tay vuốt đôi mắtquen thuộc kia, nhẹ giọng nói: “Ta tốt lắm......” Nhưng vừa mới đụng tới mí mắtHà Tịch, liền bị người nào đó tay mắt lanh lẹ kéo lại, sau đó gắt gao bị vây ở trong tay hắn. Phượng Thần Anh nhíu mày đối Hà Tịch cười: “Hà huynh? Thật trùng hợp, hôm nay chỉ có một mìnhngươi?”

Hà Tịch xem nhẹ đi mất máttrong lòng, không nhìn Phượng Thần Anh đối Đường Phi nói: “Ta đi một mình, Đường huynhcó nể mặt bồi tiểu đệ phẩm trà nói chuyện phiếm không?”

Không đợi Đường Phi mở miệng, Phượng Thần Anh liền nhanh chóng nói: “Nếu Hà huynh không bận, như vậy ta cùng Đường Phi liền mời ngươi cùng nhau đi.”

Đường Phi liếc Phượng Thần Anh một cái, nói với Hà Tịch: “Có thể chứ?”

Hà Tịch đối Đường Phi sáng lạn cười: “Đương nhiên có thể !”

Trong nhã gian, Đường Phi cùng Hà Tịch không coi ai ra gì hào hứng nói chuyện phiếm, đem Phượng Thần Anh ném ở một bên. Phượng Thần Anh không cam lòng ý đồ muốn chen vào, chỉ tiếc nói không đươc hai câu lại bị Hà Tịch thực xảo diệu đá ra. Phượng Thần Anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!

“Các vị công tử, đã quấy rầy.” Đang lúc không khí nhã gian hừng hực khí thế, cửa đã bịmở ra.

Tiến vào là một vị phụ nhânphong tư trác trác, mỹ diễm phong hoa tuyệt đại, phía sau đi theo hai tiểu nha hoàn, trong tay cầm một đống lớn này nọ.

“Yêu, Yến lão bản, ngọn gió nào đem ngài thổi tới đây?” Phượng Thần Anh ngồi ở trên tháp lười biếng nói, trước mặt người bên ngoài, hai bọn họ thể hiện tình bằng hữu thân phận, không có người nào đoán được Phượng Thần Anh mới là người lãnh đạo trực tiếp của Yến Tự. Chỉ là Yến Tự vì cái gì lại đến đây, Phượng Thần Anh cũng không rõ ràng, lần trước sinh thần Hà Tịch, hắn cùng Đường Phi đến đây một lần, hơn nữa đương triều Thái Tử có mặt nàng cũng không hiện thân, hôm nay lại rảnh rỗi như vậy chạy tới nơi này giúp vui?

Đường Phi cùng Hà Tịch đều là sửng sốt, lão bản nương Phương Hoa Lâu? ! Còn rất trẻ,rất yêu mị đi?

“Ta nghe nói Phượng gia đến đây, lần trước ngài đã tới ta không rảnh tiếp đón, lần này tuyệt đối không thể chậm trễ!” Yến Tự phong tình vạn chủng khẽ liếc mắt nhìn Phượng Thần Anh, nàng chính là đến để xem náo nhiệt a! Vừa rồi ở dưới lầu nghe các cô nương này nói, Phượng đại gia lại dẫn theo công tử tuấn lãng vô song lần trước đến, nàng tò mò muốn xem nam nhân có thể được Phượng Thần Anh hai lần mang đến Phương Hoa Lâu đến tột cùng là bộ dáng gì, nàng vẫn nghĩ đến Các chủ chỉ biết mang mỗi Hiền vươngđến nơi này thôi chứ!

Nay vừa thấy, quả thực, khó trách các cô nương vẫn nhớ thương vị Đường công tử này! Bất quá, Yến Tự chân thành ngồi ở giữa Đường Phi cùng Phượng Thần Anh, tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, diện mạo Đường công tử thật ra rất hợp mắt với các đại cô nương tiểu cô nương, thấy thế nào cũng không có khí chất của nam sủng, càng không loại hình mẫu có thể lọt được vào mắtPhượng Thần Anh, hắn luôn luôn thiên vị những mỹ nhânâm nhu mảnh mai, vô luận là nam hay nữ!

“Như thế nào, Yến lão bản chuẩn bị tự mình giúp chúng ta phao trà?” Phượng Thần Anh tựa tiếu phi tiếu hỏi, hắn chỉ biết lão bà này tiến vào là muốn xem náo nhiệt!

Yến Tự che miệng cười, phất tay để chohai tiểu nha hoàn phía sau nàng đem đồ này nọ đặt xuống, sau đó phân phó các nàng ra ngoài. Tiếp theo hơi hơi giương mắt, một bộ dáng xấu hổ bẽn lẽn nhìn về phía Đường Phi, nói: “Ta có vinh hạnh giúp vị công tử này phao một ấm trà không?”

Đường Phi sửng sốt, không rõ lão bản nương này như thế nào bỗng nhiên đối tốt với hắn, nàng rõ ràng thoạt nhìn có vẻ giống như lão bằng hữu với Phượng Thần Anh hơn a! Không được tự nhiên gật đầu, nói một câu: “Làm phiền Yến lão bản .”

Hà Tịch ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Yến Tự liếc mắt một cái, điềm đạm cười không nói chuyện.

Lão bản nương Yến Tự tự mình chiêu đãi, trà cụtốt nhất, tiểu trà lôtinh xảo, từng món bài khai ở trên bàn trà trước mặt Đường Phi.

Xem Yến Tự pha trà, là một chuyện vui mắt rất đáng để thưởng thức.

Ngọc thủ xanh miết cầm một chiết phiến ở trên trà lô nhẹ nhàng quạt, lô hỏa vừa nóng liền đem muỗng trà đặt ở mặt trên. Đợimuỗng trà bốc ra hương khíđạt đủ tiêu chuẩn thuần thục, sau đó liền đổ một chút nước vào trongấm trà, một lát sau lại đem một số lượng vừa phải lá trà để vào. Chờ lọc xong lần trà thứ nhất, sau mới rót tiếp vào một lần nước ấm, cuối cùng một ly nước lạnhtừ trên ấm trả chậm rãi đổ xuống làm nguội trà lô, từ đợt nướcthứ hai pha xong, mới xem như chân chính tỏa ra mùi thơm ngát. Trong lúc phao trà, một đôi ngọc thủ cầm lá trà xanh biếccùngđống trà cụ lần lượt thay đổi, quả thật là xem rất đã mắt.

Trong không khí quanh quẩn trà hươngthanh nhã, làm cho phiền toái cùng bất an nhiều ngày trong lòng Đường Phi an tĩnh lại không ít.

“Nghe nói trà kĩ của Yến lão bản là đệ nhấtHoàng Diệp, quả nhiên hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.” Hà Tịch thản nhiên cười nói, trong mắt tràn đầy tán thưởng đối với truyền kỳ nữ tửnày.

“Hà công tử quá khen, danh hào đệ nhất Hoàng Diệp quá lớn, ta chỉ là một thiếu phụ, thật sự là không dám nhận.” Yến Tự khóe miệng mang theo tươi cườikhiêm tốn, trong mắt không gợn sóng.

“Là Yến lão bản quá khiêm nhường.” Hà Tịch đánh giá nàng liếc mắt một cái, nhẹ giọng trả lời.

Yến Tự đối hắn cười, liền bưng lên trà trảntrong tay, đưa tới Đường Phi, mỉm cười nói: “Đây là Tuyết Nhađầu xuân, thỉnh công tử thử một lần tay nghề của ta.”

Đường Phi sửng sốt, thời điểm vừa rồi hắn ngửi được trà hương, chỉ biết đây là Tuyết Nha, nhưng Tuyết Nha không phải cống phẩm đại nội sao? Tiểu trà lâu này như thế nào có khả năng sở hữu đồ quý như vậy? Huống chi hắn là lần đầu tiên gặp đượcYến lão bản, nàng như thế nào biết mình thích uống cái gì? Mang theo nghi vấn nhìn Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, Phượng Thần Anh cười, nói: “Phương Hoa Lâu từng hấp dẫn không ít hoàng tôn quý tộc lại đây, bao gồm cả Hoàng Thượng năm xưa vẫn còn là thái tử, có Tuyết Nha không có gì ngạc nhiên . Bất quá --” Phượng Thần Anh lắc lắc chiết phiến trong tay, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Xem ra hôm nay Yến lão bản là quyết tâm muốn trấn lột ta một trận .”

“Phượng gia nói đùa,” Yến Tự che miệng cười nói: “Trà hôm nay là ta đưa cho Đường công tử thưởng thức, không lấy tiền .”

“Nga? Như thế nào, ta cùng vị Hà công tử không đáng để cho ngài chiêu đãi?” Phượng Thần Anh gợi lên khóe miệng cười nói. Hà Tịch cũng nhìn về phía Yến Tự, trong vẻ tươi cười mang theo một tia nghi hoặc.

Yến Tự cười nhìn xem người này, lại nhìn xem ngươi kia, cuối cùng cười vang bám vào trên vai Đường Phi nói: “Ha ha ha ha, ta chính là xem Đường công tử thuận mắt, nam nhântuấn lãng như vậy có người nào không thích? Huống chi ta cũng chỉ là nữ nhân bình thường phổ thông thôi, luôn muốn gả cho một vĩ ngạn nam tử, tỷ như -- Đường công tử vậy .”

Đường Phi sắc mặt ửng đỏ, lớn như vậy, lần đầu tiên bị người đùa giỡn, lại còn là một “thục nữ”mỹ diễm nhiệt tình, thật đúng là làm cho người ta có chút -- chịu không nổi !

Hà Tịch vẫn cười lạnh nhạt, chỉ là độ cong khóe miệng,không thể nhìn thấy,đã giảm xuống một chút. Phượng Thần Anh không hàm súc như vậy, cười hơi có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Phải không? Chỉ tiếc Đường công tử sớm đã có hôn phối, Yến lão bảnxem ra không có hy vọng.”

Hôn phối?! Ba người kinh ngạc nhìn Phượng Thần Anh.

Ta khi nào thì cùng người khác đính hôn?! Đường Phi nghiêm mặt lạnh lùng vô thanh chất vấn Phượng Thần Anh.

Đường Phi không phải...... như thế nào khả năng có hôn phối chứ? Hà Tịch có chút đăm chiêu nhìn Phượng Thần Anh cùng Đường Phi.

Ai nha nha, Các chủ ghen tị? Đúng là thiên cổ đệ nhất kỳ chuyện! Còn dám nói Đường Phi này bất quá chỉ là một quân cờ chứ! Lại khiến cho ngươi phát hỏa! Yến Tự giảo hoạt cười, thân thủ quấn lấy cổĐường Phi, thổ khí như lan, thanh âm kiều mỵ: “Nhưng mà, ta thật sự rất thích công tử, ta không ngại làm thiếp nga......” Ánh mắt đã có ý vô tình nhìn Phượng Thần Anh, ý tứ khiêu khích không nói cũng hiểu.

Đường Phi mày khẽ giựt hai cái, không có phản ứng để mặc nàng ôm, bộ ngực mềm mại cao ngất không ngừng mà cánh tay hắn cọ xát. Phượng Thần Anh xem đến trong mắt như bốc ra lửa! Đây là ý tứ gì?! Không phải nói đối với nữ nhân không có hứng thú, không có cảm giác sao?Như thế nào còn cho nàng làm thiếp nhanh như vậy?! Bình thường nếu đổi là hắn động tay động chânliền muốn đánh muốn giết, nếu không nữa thì liền châm chọc khiêu khích, nga, nhìn đến mỹ nữ lại động tâm luyến tiếc?!

Hà Tịch tươi cười suýt nữa không còn giữ được, ánh mắt cũng ảm đạm đi rất nhiều, Đường Phi là thích nữ nhân đi? Hắn đã sớm nhìn ra, Đường Phi cùng Phượng Thần Anh không giống như loại quan hệ này, quả nhiên chỉ là thủ thuật che mắt sao?

Bất quá may mắn trước khi Phượng Thần Anh có hành động, Đường Phi rốt cục tiên hạ thủ vi cường.

“Yến lão bản,” Đường Phi lễ phép vươn hai tay kéo Yến Tựra, yên lặng nhìn hai tròng mắt dụ dỗ của nàng, nghiêm túc nói: “Về chuyện hôn phối này tại hạ phải làm sáng tỏ, đây chỉ là Phượng Thần Anh nói bừa.” Liếc măt nhìn Phượng Thần Anh một cái sau đó tiếp tục nói: “Bất quá, cho dù tại hạ không có người trong lòng, cũng không có khả năng nhận hảo ý của Yến lão bản.” Yến Tự ngẩn ra, có chút không cam lòng cắn răng hỏi: “Vì cái gì? Công tử ghét bỏ ta xuất thân không tốt sao?”

“Đương nhiên không phải, Yến lão bản là nữ trung hào kiệt, cho dù là kẻ như Phượng Thần Anh ta cũng không để ý, như thế nào lại ghét bỏ xuất thân của ngươi?” Đường Phi giải thích nói.

Yến Tự bị lời này của hắn chọc cười, quét mắt nhìn Phượng Thần Anh đang buồn bực, lại hỏi: “Nếu vậy, vì sao công tử không thể nhận ta?”

“Bởi vì......” Đường Phi nhìn mắt Phượng Thần Anh, lại nhìn mắt Hà Tịch, sau đó giơ tay chỉ chỉ hai người bọn họ, vẻ mặt thản nhiên, ngữ khí bình thường nói: “Bởi vì ta trời sinh chỉ thích nam nhân, đối với nữ nhân ta không có cảm giác.”

Yến Tự trừng lớn hai mắt giật mình nhìn Đường Phi, Hà Tịch bộ dáng lạnh nhạt rốt cuộc duy trì không được, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Chỉ có Phượng Thần Anh chớp mắt một cái tỏ vẻ ngạc nhiên sau đó giương lên khóe miệng, cười đến tà khí xông thiên.

--------------

Đọc truyện chữ Full