Phương Hoa Lâu, Ngọc Lan nhã gian.
Tần Phiền sắc mặt âm trầm nhìn Thiết Hoán rời đi, chén rượu ở trong tay cơ hồ muốn bóp nát! Hắn không thể tưởng được Phượng Thần Anh cư nhiên để cho một quản gia đến phó ước!
Thiết Hoán cùng hắn đàm phán chỉ trong một khắc ngắn ngủn, nói với hắn một câu: “Nếu Vương gia thích nam sủng này chỉ cần nói một tiếng là tốt rồi, không cần thiết gióng trống khua chiêng lao công nhọc sức, Các chủ nhà chúng ta nói, nam sủng này cấp cho Vương gia, tùy ngài muốn ngoạn như thế nào cũng được.” Sau đó vẫy vẫy tay áo bước đi!
Phương Lâmkia không phải là tân sủng gần nhất Phượng Thần Anh thích nhất sao?! Vì cái gì hắn không tự mình phó ước?! Quả nhiên là bản thânđã quá xem nhẹ lãnh tìnhcủa Phượng Thần Anh, Phương Lâmvới hắn chỉ là một quân cờ, muốn lợi dụng nó để dẫn dụ mình ra! Như vậy xem ra thân phận của Ngũ Phi,Phượng Thần Anh đã sớm biết được, chỉ là ngại kẻ làm chủ ở phía sau chưa hiện thân nên mới để mặcNgũ Phi hành động. Phượng Thần Anh sẽ không bỏ qua Ngũ Phi, Tần Phiền trong mắt hiện lên một tia âm ngoan, hắn sẽ không để cho Tần Nhan cùng Phượng Thần Anh có cơ hội nắm được điểm yếu của hắn! Nếu lỡ nhưNgũ Phi đem kế hoạch từ đầu tới cuối của hắn nói ra, không bằng tiên hạ thỉ vi cường, chỉ có người chết mới không nói chuyện!
“Hắc Trủng, giết Ngũ Phi.” Tần Phiền âm trầm cười, đối với một hắc y nam tử phía sau hắn nói. Nam tử này chính là hắc y nhân từ trước đến nay âm thầm liên hệ với Ngũ Phi!
“Thuộc hạ tuân mệnh !” Hắc Trủng lĩnh mệnh mà đi.
Phượng Tê Các, Liễu viện.
Ngũ Phi thoải mái nằm ở trong dục dũng được trộn dược liệu an thần, hơi nước trong không khí hàm chứa một chút hương khíthản nhiên.
Phượng Tê Cácan tĩnh đến có chút dị thường, bất quá Ngũ Phi biết đó chỉ là mặt ngoài mà thôi. Phượng Thần Anh từ buổi sáng nhận được lá thư liền đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa có trở về. Xem ra Vương gia cùng Phượng Thần Anh đàm phán hẳn là rất thuận lợi. Ngũ Phi ác độc nghĩ, Phương Lâmkia nói vậy kết cục sẽ thực thê thảm đi? Lọt vào trong tay củaThừa vương, không chết cũng phải mất một tầng da.
Ngũ Phiđang nhắm mắt nhập thần, một đạo thân ảnh màu đen im ắng xuất hiện ở sau lưnghắn. Cảm giác được khác thường,Ngũ Phi mở choàng mắt xoay người qua xem, sửng sốt qua đi mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó gợi lên một nụ cười quyến rũ nói vớiHắc Trủng: “Như thế nào, việc đã thành? Vương gia bảo ngươi đến báo hỉ?”
Hắc Trủng không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm Ngũ Phi,gương mặt tinh xảo đến có chút yêu mị, bỗng nhiên trong lòng nghi hoặc, một người nam nhân, vì cái gì cũng có lực hấp dẫngiống như nữ tử?
“Ngươi như thế nào im lặng?” Ngũ Phi chậm rãi đứng dậy, thân thể trắng nõn thon dài liền như vậy loã lồ ở trước mặtHắc Trủng, dòng nước theo thân thể trơn nhẵn của hắn chảy xuống, dâm đãng mà dụ hoặc. Hắc Trủng hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, Ngũ Phi mặt mày mỉm cười vươn hai tay ôm lấy cổhắn, tới gần đến bên môi nói giọng khàn khàn: “Ngươi muốn ta? Cho nên nhìn đến choáng váng?”
Hắc Trủng bỗng nhiên giương lên một tươi cườiâm trầm, trong mắt là sát khí nhìn không ra bất luận tình cảm nào, làm cho tươi cười của hắn thoạt nhìn càng thêm dữ tợn. Ngũ Phi trong lòng rùng mình, còn chưa kịp trốn đã bị Hắc Trủng một tay nắm lấy cần cổ non mịn.
“Ân......” Ngũ Phi hoảng sợ nhìn Hắc Trủng đang tươi cười dữ tợn, hai tay dùng sức gỡ tay hắn ra, nhưng đối phương khí lực rất lớn làm cho hắn căn bản không thể mở miệng cầu cứu, yết hầu chỉ có thể phát rathanh âm “ư a”.
“Sự tình thất bại, Vương gia muốn ngươi chết!” Hắc Trủng thị huyết tươi cười ở trước mắt Ngũ Phi, trên môi liền truyền đến độ ấmquen thuộc, đó là nụ hôn của Hắc Trủng. Độ mạnh trên tay càng lúc càng lớn, Ngũ Phi hai mắt mất đi tiêu cự, giãy dụa dần dần yếu đi, thẳng đến khi mất hẳn hô hấp. Hắn chết ở trong nụ hôn của Hắc Trủng.
Không lâusau đó, người hầu vào giúp Ngũ Phi pha thêm nước ấm, lại phát ra một tiếng kêu thảm thiếthoảng sợ. Thoáng chốc, Đông việnnáo loạn thành một đoàn.
Ở trong hai viện khác, Nam công tửNam VũcùngTương quânLam Tử Tương mắt lạnh nhìn thi thể Ngũ Phibị vải trắng che đậy nâng ra khỏi Đông viện. Phó tổng quản Vương Phúc đối Đông viện giải thích là Ngũ Phi thân đang mang bệnh, thời điểm đang tắm bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử. Nhưng bọn họ lại tận mắt nhìn thấy trên cổ Ngũ Phicó năm dấu tay rất rõ ràng, hắn là bị ngườita siết gãy cổ mà chết.
Nam Vũ vừa mới chuẩn bị về tiểu viện của mình, liền thấy Lam Tử Tươngđứng ở đối diện hắn cười lạnh. Nam Vũchỉ nhìn một cái rồi trở vào sân, không để ý đến khiêu khích của hắn.
Hiền vương phủ.
Đại sảnh yến tiệc xa hoa lúc này đang trình diễn một màn ca vũ, tóc mây quanh quẩn, nhẹ nhàng không dứt. Ca múa phô trương như thế, nhưng ngồi phía trên lại chỉ có hai khách nhân.
Phượng Thần Anh tùy tiện ngồi ở một bên, tay phải cầm một chén rượu, tay trái phe phẩy cẩm phiến,vẻ mặt thích thú biếng nhác nhìn không chuyển mắt tà áo đang tung bay nhẹ nhàng trên sân, một vũ nữ dung mạo diễm lệ. Tần Nhan đoan chính ngồi ở một bên thưởng thức một ngụm rượu, cúi hạ mí mắt nhìn Phượng Thần Anh, sau đó theo tầm mắt hắn nhìn qua.
Vũ nương múa dẫn đầu dung mạo diễm lệ,trên đầu trang sức lấp lánh, mặt hoa da phấn, một bộ quần áo sa mỏng màu lam, hai chân uyển chuyển tựa như đạp mây mà đi, hai cánh tay khuất trong tay áo khởi vũ. Nàng kia hình thể thon dài, vòng eo mảnh mai, thướt tha kiều mị, một đôi mắt như nước mùa thu nhiếp hồn phách ngườikhác.
Là loại hình mỹ nhân mà Phượng Thần Anh thích nhất.
Thấy ánh mắt Phượng Thần Anh vẫn truy đuổi thân ảnhnàng kia, Tần Nhan bỗng nhiên có chút ghen tị, một tiểu nhạc kĩti tiện, như thế nào xứng đáng để Phượng Thần Anh chăm chú nhìn!
“Thần Anh, ngươi không đi phó ước thật sự không sao chứ?” Không muốn thấy Phượng Thần Anh mê muội vì người khác, Tần Nhan bỗng nhiên đánh vỡ trầm mặc của hai người.
“Thiết Hoán thủ đoạn ngươi còn không rõ ràng? Chuyện này giao cho hắn không thể tốt hơn. Tần Phiền bất quá chỉ là một kẻ có bộ óc heo, không thành được đại sự, hắn còn chưa đáng giá để ta tự thân xuất mã.” Phượng Thần Anh nhấp một ngụm rượu miễn cưỡng nói, ánh mắt vẫn dính trên người vũ nương kia.
Tần Nhan sửng sốt, sau đó nhíu mày nói: “Ngươi rõ ràng biết ta không phải nói đại ca.” Mà là --Phương Lâm. Tần Nhan cũng có an bài người của mình ở bên cạnh Phượng Thần Anh, Phượng Thần Anh mấy ngày nay đối với Phương Lâmnhư thế nào, hắn đều biết đến nhất thanh nhị sở. Phượng Thần Anh là một ngườikhông thể nắm trong tay, cho dù hắn đối với mình là thật tâm, y cũng không thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm, y lo lắng sớm hay muộn cũng có một ngày Phượng Thần Anh sẽ phản bội mình. Cho nên mới xếp người của mình ở bên cạnh hắn, chỉ là muốn tùy thời tùy chỗ biết đượcmọi chuyện, vạn nhất tương lai hắn thật sự thay tâm, có thể tiên hạ thủ vi cường. Sinh ra ở trong gia đình đế vương, thậm chí ngay cả cốt nhục chí thân cũng không thể tin tưởng, huống chi là một bằng hữu ngoại giao?
Phượng Thần Anh rốt cục đem tầm mắt dính ở vũ nương thu hồi lại, mắt phượng khẽ híp tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Tần Nhan. Tần Nhan bị hắn xem đến cả kinh, nháy mắt có cảm giác bị hắn xem thấu tâm tư của mình.
Chỉ thấy Phượng Thần Anh cong lên khóe miệng, lắc chén rượu thuần hương êm dịunói: “Như thế nào, lo lắng nam sủng kia?”
“Ách,” Tần Nhan tránh đi hắn ánh mắt, mất tự nhiên nói: “Không phải, ý tứ của ta,hắn tốt xấu gì cũng là ngườitrong quý phủ, ngươi đi phó ước cũng là chuyện nên làm.”
Phượng Thần Anh ánh mắt tối sầm lại, buông chén rượu nâng tay nắm cằmTần Nhan, trầm giọng nói: “Hắn chỉ là một quân cờ trên tay ta, chỉ cần có thể giúp ngươi đi lên đế vị, chết một người thì có làm sao?”
Nói xong câu đó, Phượng Thần Anh lại tiếp tục quay đầu xem ca múa, hắn thế nhưng một chút cũng chưa đem sống chết của Phương Lâmđể ở trong lòng!
Tần Nhan kinh ngạc nhìn Phượng Thần Anh, trong lòng vừa vui lại sợ. Cao hứng vì Phượng Thần Anh là thật tâm muốn tốt cho hắn, đối với ngoại nhân đều là gặp dịp thì chơi. Về phương diện khác lại đối với Phượng Thần Anh cảm thấy sợ hãi, người vô tình như thế, tương lai nếu phản bội mình, kết cục của hắn chỉ sợ so với Phương Lâmcàng thê thảm!
Vũ khúc tuyệt đẹp trên sân đã chấm dứt, ngay sau đó lại vang lên một đoạn nhạc thanh khác, một đám vũ nương mới lên sân khấu, người múa dẫn đầu lần này so với khi nãy còn đẹp hơn rất nhiều!
Phượng Thần Anh khẽ đung đưatheo âm nhạc, giống như tập trung hết tinh thần xem mỹ nhân ca múa. Mà trong cặp phượng mâu xinh đẹp kialại lạnh băng, không có bóng dáng của bất luận kẻ nào có thể lọt vào.
----------------
Ngồi chồm hỗm trên mặt đất hồi lâu, Đường Phi dần dần bình tĩnh trở lại, hai tay cũng không phát run như trước. Từ lúc hắn lợi dụng chức nghiệp của mình giúp một ít kẻ đáng chết vạn lần làm nhiều việc xấu, đã có những ngườibị hại bởi vì thua trên tòa án, không chiếm được phán quyết công bằng mà tuyệt vọng dẫn đến tự sát, hoặc là tự hành hạ mình,nếu không thì là tinh thần bất ổn, nhưng khi đó, hắn vẫn an ủi chính mình rằng hai tay vẫn còn sạch sẽ, dù sao những người trực tiếp hãm hại bọn họ cũng không phải hắn. Hắn còn không có đọa lạc đến mức dính đầy huyết tinh, cho nên hết thảy việc hắn làm đều yên tâm thoải mái như vậy. Nhưng hiện tại, hắn rốt cục, cũng vẫn là trở thành một người trong số đó. Nguyên lai giết người, kỳ thật rất đơn giản.
“Hừ.” Đường Phi tự giễu nắm chặt hai taymột chút, chỉ nhìn lướt qua khối thi thể đã lạnh thấu, liền nhanh chóng ngẩng đầu lên không xem tiếp.
Đường Phi nhặt bộquần áo đã ráchnát lên,tùy ý che đậy thân thể đứng dậy, may mắn quần áo hư hao cũngchưa quá tệ, nếu không phải Đường Phi cảm thấy ghê tởm, hắn có lẽ cũng muốn lấy quần áo người chết mặc vào.
Tuy rằng vết máu loang lổ trên người làm cho Đường Phi hận không thể đem toàn bộ thân thể chính mình ném đi rất xa để không nhìn thấy, nhưng lại bởi vì cảm nhận được sâu sắc vô số vết thương bạo liệt làm cho thần kinh của hắn bị buộc chặt, vẫn duy trì trạng tháitối thanh tỉnh, muốn ngất cũng ngấtkhông được. Cố nén ghê tởm, ở trong đám hình cụ hai bên chọn một cây thiết bổngdài nhỏ, bộ phận phía cuối còn bị làm thành hình dạng sắc nhọn, đây là vũ khí Đường Phi thử qua thấy tiện tay nhất. Cầm lấy chìa khóa trong thi thể kia, Đường Phi đem cửa sắt mở ra một khe hở hẹp, vụng trộm quan sát tình huống bên ngoài. Có lẽ hình thất này khá bí mật, bên ngoài không ai canh gác. Trước dùng thiết bổng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, xác định không có ai,sau Đường phi mới đạp chân ra ngoài. Bên ngoài so với bên trong sáng sủa hơn, hai mặt đều là thạch bíchthô ráp, trên thạch bích cách mỗi năm mươi thước có một ngọn đuốc, kéo dài theo thông đạo thẳng tắp, chỗ giam giữ Đường Phi chính là chỗ cuối cùng của con đường này. Gắt gao đem thiết bổng nắm chặt ở hai tay, mũi nhọn chỉa ra ngoài, Đường Phi tận lực làm cho hô hấp của mình bình tĩnh trở lại, sau đó thật cẩn thận sờ soạng đi về phía trước. Đầu khác của con đường là một cái góc, cách góc chừng hai mươi thước chính là một cầu thang bằng đá. Chổ này đã không còn ánh đuốc chiếu sáng, cầu thang một mảnh hắc ám nhìn không thấy chỗ kết thúc, Đường Phi khẩn trương đếntim cũng muốn nhảy ra ngoài. Nếu hắn vận khí tốt, như vậy dọc theo đường đi này sẽ không gặp bất cứ người nào, hắn có thể nghĩ biện pháp tìm chỗ thoát ra ngoài. Nếu hắn vận khí không tốt, Đường Phi lại nắm thật chặt thiết bổngtrong tay, như vậy thì không thể trách hắn tâm ngoan thủ lạt! Hắn tuyệt đối không thể chết được, hắn muốn sống! Cho nên, Đường Phi chỉ có thể lựa chọn để cho người khác chết! Vì tự cứu mình, chỉ có thể giết chếtđối phương. Kẻ mạnh thắng kẻ yếu, là nguyên tắc vĩnh hằng của thế giới này, bất luận là quá khứhay là tương lai, cũng sẽ không thay đổi!
Tận lực làm giảm tiếng bước chân, Đường Phi chậm rãi theo cầu thang bước lên. Cuối cầu thang, là một cánh cửa sắt, cùngcửa sắt của gian hình phòng kiagiống nhau như đúc. Phía trên có gắn một thiết khóa, Đường Phi nhanh chóng lấy chìa khóa ra mở lần nữa, lại thật cẩn thận đẩy cửa, lại một thông đạo khác xuất hiện ở trước mắt, trên thạch bích hai bên cắm đầy ánh nến.
Thông đạo rất ngắn, chỉ đi khoảng mười bước đã đến cuối đường. Kỳ quái là lúc này không phải cửa sắt cũng không phải thạch bích, mà là một bức tường gỗ ! Sợ dẫn tới sự chú ý của ngườibên ngoài, Đường Phi không dám làm ra động tĩnh quá lớn,chỉ nhẹ nhàng đẩy thử bức tường -- không chút động đậy. Bất quá chỗ này không còn lối rẽ, như vậy đã nói lên đây chính là cửa ra, nếu tráng hán kia có thể đi vào, nhất định phải có cơ quan mở cửa!
Đường Phi cẩn thận quan sát chung quanhtường gỗ, rốt cục thấy được trên thạch bích bên phải có một chỗ phình ra khôngđược tự nhiên. Vừa định nâng tay đụng chạm, bỗng nhiên nhớ tới khả năng bên ngoài có người, nếu lúc này thật sự mở cơ quan, nhất định kinh động địch nhân, đến lúc đó hẳn là phải chết không thể nghi ngờ! Đường Phi thu hồi tay, sau đó áp lỗ tai trên tường gỗ ngưng thần yên lặng nghe động tĩnhbên ngoài. Qua năm phút đồng hồ, phát hiện không nghe được thanh âm có người hoạt động, Đường Phi mới chạm đến cơ quan.
Tường gỗ “cách cách” chậm rãi mở qua bên phải, Đường Phi nghiêng thân thể theo tường gỗ nhìn ra bên ngoài, đều là một mảnh tối đen, nguyên lai đã là buổi tối. Xác định không có ai, sau Đường phi mới đi ra, dựa vào nguyệt quang từ cửa sổ chiếu vào thấy rõ ràng bài tríphòng trong, là một thư phòngvô cùng đơn giản, mà hắn vừa rồi chính là từ mặt sau giá sách thoát ra.
Nguyên lai chỗ giam giữ hắn là mật thất gian thư phòng này. Đường Phi còn tưởng rằng đó là hình phòng tư gia của đámđại quan quý nhân, đem hắn nhốt tại để tận tình tra tấn trả thù chứ!
Nơi đây không nên ở lâu, miệng vết thương toàn thân càng ngày càng đau, nhiệt độ cơ thể cũng càng ngày càng cao, đầu bắt đầu hỗn loạn. Đường Phi biết miệng vết thương của hắn đã muốn bắt đầu nhiễm trùng, tiếp tục sợ rằng sẽ phát sinh thêm biến chứng. Hắn muốn thừa dịp chính mình còn chút khí lực nhanh chóngthoát khỏi ma quật này!
Đáng tiếc, vận khí Đường Phi rất không tốt, vừa mới mở cửa thư phòng, đám thị vệ tuần tra ban đêm đến coi tình huống của mật thất,thuận tiện bảo tráng hán kia đừng đem người giết chết, vừa vặn đã trở lại!
“Ngươi !” Thị vệ cùng Đường Phi đều sửng sốt.
Đường Phi đầu như “oanh” một tiếng, tại thời điểm thị vệ kia rút đao,theo bản năng đem thiết côn sắc nhọn vẫn nắm chặt trong tay hung hăng đâm vào bụnghắn, đem người xuyên thẳng qua. Vài giọt máu đỏ tươi văng lên trên gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Đường Phi.
“A !” Thủ vệ thê lương kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống, Đường Phi đầu óc trống rỗng nhìn thị vệ cuộn mình lại thống khổ ôm lấy vết thương không ngừng run rẩy, máu tươi ở từ chỗ bị đâm của hắn chảy tràn ra dưới thân.
Đường Phi cả người run run cúi đầu, nhìn màu đỏ tươiđầy trên tay, tầm mắt bắt đầu mơ hồ. Kí ức tuổi thơ lại rõ ràng hiện ra, một đĩahồng thủy do nhiễm máu tươi của chính mình, bị người bắt liếm sạch sẽ giống như chó, hương vịtanh hôi ghê tởm, trongmắt tràn đầymàu đỏ tươi chói lọi...... Thân thể run run chậm rãi ngã xuống, phía sau hắn, là tiếng mà độihộ vệ đang đến......
--------------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Quy Đồ
Chương 20: Huyết sắc…
Chương 20: Huyết sắc…