DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Giá
Chương 12

Trận chiến ở Ngọc thành như dầu sôi lửa bỏng. Trăm năm sau, cuộc chiến này sẽ trở thành vô số áng văn mỹ lệ của giới văn nhân. Hí khúc, Bình thư, Đàn từ… thậm chí trong lời kể chuyện dưới đêm hè đầy sao của người bà hồn hậu sẽ vẫn còn lưu lại vết tích cố sự trong trận chiến Ngọc thành. Dù nói kiểu nào thì hết thảy đều có một điểm chung, đó là trận chiến quá ác liệt, đến nỗi những quan viên tài giỏi nhất trong triều đều đến Cẩm châu cầm quyền, tâm huyết mười năm, nay mới có cơ hội phục hồi sức sống. Cuộc chiến ở Ngọc thành, quân Lỗ Tĩnh vương hơn trăm vạn, cuối cùng chỉ còn lại ba vạn. Lang Gia quân cũng tổn thất nghiêm trọng, sử sách triều Phụng Thiên ghi lại —— người chết vô kể, vua tôi không đành lòng nhìn…

Tóm gọn là, máu chảy thành sông.

Song le, mùa hè ở thành Khúc Giang đã trôi qua phân nửa. Mấy ngày mưa to, mấy hôm nắng gắt, giờ lại đến thời tiết thất thường lúc mưa lúc nắng. Lão mù ở phố đông suốt ngày giả bộ huyền bí lừa bịp khách qua đường, “Long vương đêm qua báo mộng cho lão, sau giờ ngọ canh ba sẽ có một trận mưa to. Khách quan, nghe lão phu nói một câu, mua cái ô giấy dầu này, đảm bảo có phong ba bão táp cỡ nào cũng bình an vô sự."

Qua trưa, khoảnh trời sáng thu hẹp lại, mây đen kéo vào thành. Đám mây âm u tựa cái lồng chụp kín lấy thành Khúc Giang, nhưng không rỏ nổi giọt mưa nào. Chừng chạng vạng, mây tan trời ló dạng, phủ ánh sáng mờ ảo. Cứ thế liên tiếp ba ngày, phố đông không còn thấy bóng dáng thần tiên sống đâu.

“Ái dà, đệ đệ tốt của chị đấy sao? Hiếm khi trời râm che nắng, đi ra ngoài một chút cũng tốt.” Đụn mây xám xịt nhuộm mặt hồ phẳng lặng như gương sáng thành một cái đầm đen hắc ín. Ly Cơ vận đồ lụa mỏng đỏ chót trồi khỏi mặt nước. Sóng gợn lên, mơ hồ không được trong cho lắm, cũng giống như bầu trời kia, nhiễm một màu đục ngầu bẩn bẩn.

Gương mặt cá tinh vẫn một vẻ kiều diễm mỹ miều không đổi, tươi cười khả ái, song ánh mắt lại chẳng tốt lành gì, “Sao không thấy đạo trưởng đâu cả? Chị còn chưa kịp nói gì với hắn.”

“Tỷ tỷ biết rồi, cần gì phải hỏi ngu đệ?” Không nhìn bộ dạng có phần hả hê của nàng ta, Hàn Thiền chắp tay đứng, chăm chú nhìn hồ nước xao động dưới chân.

“Ha ha…” Nở nụ cười duyên dáng, mũi chân Ly Cơ điểm nhẹ, xoay người lướt lên bờ, đáp xuống cạnh Hàn Thiền, “Ba ngày trước, giờ dần hai khắc, hắn ra khỏi thành bằng cửa tây, đi về phương bắc. Nửa đêm hôm kia thì đến thành Doanh Thuỷ. Lưu chừng một canh giờ thì lại đi nhanh về hướng đông. Chính ngọ hôm qua, ra khỏi địa giới Doanh châu thì đi về hướng bắc. Xem ra không phải gấp rút đến Ngọc thành chi viện mà muốn vào kinh. Hừ, thiên tử trong cung còn không tự giữ nổi mình, đến đó phỏng có ích lợi gì?”

Trước đây nàng ta có thể nói là yêu quái đệ nhất Doanh châu, cư trú ở hồ Lâm, thường hay giả vờ yếu đuối, mỗi lần đến đêm trăng tròn là lại hiện thân dụ dỗ khách qua đường. Sau đó kéo vào trong hồ, nói là muốn tiêu dao cho thoả tình chàng ý thiếp, kỳ thực là rọc xương cạo tuỷ, hút kiệt dương khí. Chưa đến mười ngày sẽ kiệt lực mà chết. Thi thể trồi lên mặt nước trong hình dạng mặt bủng da beo, ai thấy cũng khiếp. Thuỷ quỷ trong hồ Lâm cũng sợ chạy trối chết. Cho nên rất ít người lai vãng gần hồ, cho dù cảnh đẹp hữu tình cách mấy.

Trấn giữ nhiều năm, tai mắt của nàng ta đã trải rộng khắp mọi ngóc ngách theo tuyến đường thuỷ, trong thành Khúc Giang có biến động nhỏ gì cũng không thoát khỏi mắt Ly Cơ.

“Có người nói, Kim Vân Tử đã xuất quan. Triều đình cấp bách vời chưởng môn các phái vào kinh.” Hàn Thiền hờ hững nói. Khí số triều Phụng Thiên đã tận, cho dù là đạo gia lớn mạnh cách mấy cũng không xoay nổi số trời. Nghe nói, đáp lại tấm thịnh tình của thiên tử, người các phái chỉ phản ứng cho có lệ. Người đi trà lạnh tanh, đừng nói là kẻ phàm phu tục tử tính toán như con buôn, đại hoạ thực sự ập tới, cao nhân siêu phàm thoát tục cũng khó tránh khỏi tầm thường nữa là.

“Hừ, Kim Vân Tử tới thì đã sao? Chúng ta hao hết tâm sức tạo ra huyết trận, chỉ có vài tên đạo trưởng cắc ké mà đòi phá được sao? Chỉ sợ hiện tại hắn còn không biết huyết trận thật sự đang nằm ở đâu.” Ly Cơ đắc ý cười nhạo, “Còn nữa, huyết trận nghiêm mật, người ngoài khó mà nắm được chỗ then chốt. Chỉ cần sơ sểnh, không chỉ phá trận thất bại, mà còn hại chết cả thành Khúc Giang. Ha ha ha ha… đến lúc đó, coi gương mặt nhân từ lương thiện của Đế tinh biết phải trả lại công bằng cho thiên hạ ra sao!”

Nàng ta vỗ tay cười ha hả, lại thấy vẻ mặt bất động của Hàn Thiền, nụ cười có hơi héo một chút. Cặp mắt đảo một vòng, lại tươi cười rạng rỡ. Nàng ta bước một bước đến bên cạnh Hàn Thiền. Ly Cơ cười ngọt như mía, đuôi mắt dùng son quện màu đỏ tươi, tôn lên đoá hoa diễm lệ trên trán, “Hắn mang theo đồ đạc ra khỏi thành, xem ra sẽ không quay về nữa. Ha ha… Hàn công tử, đêm nào chú cũng uống rượu với hắn, giờ có quyến luyến không? Đạo trưởng mất một người bầu bạn, đơn thân lẻ loi mà đi, trên đường không biết có cảm thấy cô đơn không? Nếu không gặp phải phường hồ ly rắn rết nào đó mê hoặc cũng thiệt đáng tiếc ha.”

Nhẹ nhàng lùi một bước kéo giãn cự ly, Hàn Thiền lạnh lùng nhìn nàng ta, “Chỉ cần không gặp chị là hên lắm rồi.”

Không muốn cãi vã với người này, Hàn Thiền quay đầu lại chăm chú quan sát hồ Lâm. Sắc trời âm u, hơi nước dày đặc. Sương mù lẩn quẩn trên mặt hồ. Nếu cúi đầu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, giữa mặt hồ dập dềnh có vô số luồng đen dài thòng uốn lượn vòng qua vòng lại. Trông chúng hệt như những con rắn nhỏ dưới nước, vừa đáng sợ vừa kinh tởm. Càng nhìn càng thấy những luồng đen không đầu không đuôi lấp đầy toàn bộ mặt hồ.

Nó là oán khí. Huyết trận trong lời đồn là một con ma thú khổng lồ, đang lặng lẽ phun ra nuốt vào đầy ắp khói đen oán khí. Oán khí ngút trời không ngừng tuôn ra từ huyết trận, đặc quánh trên hồ Lâm, bốc mùi tanh tưởi, người ngửi vào chỉ muốn ói.

“Tế phẩm ngày càng nhiều, hồ nước không che đậy nổi.” Hàn Thiền cau mày.

Ly Cơ cười nhạt, “Sớm muộn gì cũng thế.”

Thấy Hàn Thiền rút tiêu trúc trong tay áo ra định thổi, nàng ta cười khẩy một tiếng, “Đạo sĩ gỗ đi rồi, chú hà tất phải tốn sức che giấu làm gì?”

“Y là Tử Dương chân quân chuyển thế, là môn đồ đắc ý nhất của Kim Vân Tử. U Minh kiếm đã tuốt khỏi vỏ, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Lẽ nào chị không biết?” Ngón tay chậm rãi ấn lên lỗ tiêu, tiếng tiêu não nùng thoáng chốc chập chờn trên hồ Lâm.

Dường như đáp lại tiếng tiêu đứt quãng, những luồng đen trong hồ đang kịch liệt dao động bỗng nhiên lần lượt chui xuống đáy hồ. Sắc đen mênh mông chuyển thành một màu xám xịt mờ căm.

“Hừ, chỉ cần có huyết trận, sẽ có một ngày thiên hạ là của thiên sư. Cho nên, ta sẽ vì y mà bảo vệ hồ Lâm. Dù là kẻ nào cũng đừng hòng cản trở đại nghiệp của thiên sư, kể cả chú.” Đột nhiên dấn lên một bước, cặp mắt đỏ đậm của Ly Cơ quắc nhìn Hàn Thiền. Nàng ta cất giọng chói tai tỏ rõ quyết tâm, con ngươi để lộ hung quang, dung nhan xinh đẹp nao lòng người bỗng lộ quỷ hình hung ác, “Chuyện huyết trận người ngoài khó nhìn thấu, song cũng khó tránh quỷ bên trong quấy phá. Đệ đệ tốt, nghe tỷ tỷ nói một câu, ngoan ngoãn mà trông coi tiệm đi. Thiên sư sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành vi càn quấy của chú nữa đâu.”

Lắc đầu, Hàn Thiền buông tiêu trúc, trấn tĩnh đối diện với nàng, “Tại sao?” Y vĩnh viễn không lý giải nỗi sự cuồng si của nàng.

Hắn hiện tại, vốn đã không còn là sư huynh hào hiệp, ngổ ngược ngang tàng trên núi Chung Nam xưa kia nữa rồi, cũng không phải đạo sĩ trẻ tiêu sái ngạo mạn bên hồ Lâm ngày ấy. Suốt ngày chỉ có thể quấn mình trong vải đen, mỗi ngày đều phải uống máu người để duy trì nhân dạng, đã không còn là người từ lâu. Diện mạo trong vải đen còn kinh khiếp hơn cả ác quỷ chốn hoang vu hẻo lánh. Người đó là hắn, nhưng có thật là hắn không? E rằng ngay cả hắn cũng không biết. Tại sao người này cứ khư khư cố chấp như vậy?

“Bởi vì ta thích y.” Hất cao cằm, đồng tử Ly Cơ phát ra hào quang chói mắt.

“Y không thích chị.” Hàn Thiền thấp giọng nói.

“Ta tin y.” Lần nào cũng là câu trả lời đó. Như đinh đóng cột, không chút khoan nhượng. Tuy khoé mắt Ly Cơ rươm rướm, song nàng vẫn ngẩng cao đầu, biểu tình kiên định đến mức điên cuồng, “Ta tin y, cho dù y không tin ta. Nhưng ta vẫn sẽ tin y.”

Tin hắn chuyện gì? Tin hắn có thể ngồi trên thiên hạ, thành vua của tam giới? Tin hắn có thể khôi phục lại nguyên hình, nhớ ra bản tính xưa? Hay là tin có ngày hắn sẽ tỉnh giấc Nam Kha, yêu nàng như nàng hằng mong đợi?

“Ta tin y sẽ giữ lời hứa, quay về hồ Lâm, mua cho ta một hộp son.”

Hồi nàng còn là một con cá chép trong hồ Lâm, nàng thường hâm mộ những người đến hồ ngoạn cảnh. Chồng che chở vợ, cha nắm tay con gái, cả nhà cùng đi tảo mộ, thuận hoà ấm êm. Một người lẻ loi như nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác dịu dàng đó.

Hôm ấy có một hộp son rớt xuống hồ, vừa vặn chìm xuống trước mặt nàng, sau đó, bọt văng tung toé, một kẻ liều mình lao xuống, qua tầng tầng lớp nước, nàng chỉ trông thấy một gã đàn ông trẻ vận trường sam. Gã đàn ông ngốc này, không biết bơi mà cũng bày đặt nhảy xuống, đúng là không muốn sống mà. Nàng khinh thường ve vẩy đuôi, náu mình trong đám rong nước nghỉ ngơi. Tên ngốc kia vẫn còn vùng vẫy loạn xạ, làm cho mặt hồ ầm ầm náo động không thôi. Thôi được rồi thôi được rồi, coi như tích công đức cho tu vi của mình, nàng biến thành hình người, len lén nắm đai lưng của hắn nâng lên trên.

Gã đàn ông thoát chết trong đường tơ kẽ tóc ngồi trên bờ thở hổn hển, vẻ mặt đau khổ, “Làm sao bây giờ? Đặc biệt nhờ người ta mang từ kinh thành về mới có, nàng ấy nhất định sẽ thích.”

Cá chép dưới nước gật gù đắc ý. Gã đó mặt mũi cũng xoàng, vóc người không cao, da cũng không trắng, chưa kể nhìn còn có vẻ ngu ngu. Nhưng vì lẽ gì mà lòng bỗng thấy nóng quá? Người con gái trong lòng hắn nhất định hạnh phúc lắm. Phu quân thế này, cầu mong gì hơn. Nếu có người cũng có thể vì nàng mà nhảy xuống hồ vớt một hộp son thì thật tốt biết mấy?

“Công tử, hộp son của thiếp rơi xuống hồ.” Đêm vắng vẻ tịch liêu, hồ nước phản chiếu khuôn mặt quyến rũ kiều mị, nàng cất tiếng khóc thút thít níu chân người nam tử đi ngang qua. Nào là thư sinh bụng đầy kinh luân, nào là thương nhân gia tài bạc triệu, hay lãng khách khí phách hiên ngang… bọn họ nói thật nhiều lời ngon tiếng ngọt, phô bày không hết vẻ hào hiệp nhu tình, rồi thì thề non hẹn biển, hạ tuyết đông lôi, miệng tuôn tràng giang đại hải, cùng thề hẹn dẫu cho sông cạn đá mòn cũng phải bên nhau. Nhưng chỉ khi nàng nói đến hộp son trong hồ, bọn họ đều bày ra vẻ ngần ngại, nở nụ cười gượng gạo cứng ngắc.

Nhìn khuôn mặt do dự của họ trong hồ, nàng đứng phía sau thầm cười khẩy.

Chỉ có y là ngoại lệ, gã đạo sĩ có dáng vẻ tươi cười bộc trực ấy.

“Nếu là vật cô nương thích, bần đạo sẽ lấy cho cô.” Y cười xán lạn rồi nhảy vào trong hồ, không hề lưỡng lự giây nào. Trong khoảnh khắc đó, nàng tựa như lại hoá thành cá chép, cách tầng tầng lớp nước, nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung dẫu tầm thường nhưng lại ghi lòng tạc dạ đó.

“Ái chà, ướt hết rồi, tiếc quá.” Hộp son ướt nhẹp trong tay đạo sĩ hoá thành bột nhão, đạo sĩ vẫn thản nhiên, nhẹ nhàng cười với nàng, “Hôm khác ra phố, bần đạo sẽ mua cho cô nương hộp khác.”

Không thể gật đầu, không thể rời khỏi đôi mắt ngời sáng của y, nàng ôm chặt ngực của mình, tim nóng lên hầm hập.

“Y bảo, người xuất gia không nói dối. Nên ta tin y.” Bỏ lại Hàn Thiền câm bặt nãy giờ, Ly Cơ bước lên mặt hồ. Đám sợi đen ẩn dưới đáy hồ bỗng tán loạn như đàn rắn bị kinh động, vội vàng tản nhanh bốn phía, sau đó lại quần tụ lòng vòng dưới chân nàng. Ly Cơ dừng bước, nhắm mắt lại, nàng căm ghét hồ nước không còn trong suốt này. Mở mắt ra, nàng lại dấn bước về phía trước, trán ngẩng cao, sống lưng thẳng đuột. Mong manh ẻo lả như được gió nâng, uyển chuyển tựa bách điệp xuyên hoa. Đẹp vô ngần, lại dịu dàng tha thướt, “Thích một người chỉ đơn giản là tin người đó, tin hết thảy, toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ, dầu chết cũng không đổi thay.”

Nàng đứng giữa hồ, tấm áo đỏ chói lọi nhẹ nhàng phiêu hốt như tiên nữ. Hồ nước hỗn độn sóng bập bềnh, bật lên làn da tuyết trắng của nàng. Ly Cơ nhìn Hàn Thiền từ nơi xa, từ từ trầm mình, “Đừng thương hại chị, nhìn lại mình đi. Chú có tin hắn không? Còn hắn? Hắn có tin chú không? A…”

Hàn Thiền thuỷ chung vẫn không mở miệng. Đôi môi đỏ mọng thoáng nhếch lên, Ly Cơ biến mất trong làn nước.

Thật lâu sau đó, quỷ kia vẫn đứng im không nhúc nhích, đám oán khí đen kịt lại càn quấy tràn lan khắp mặt hồ. Trời khuất bóng núi, mặt hồ tĩnh mịch được mây hồng nhuộm một màu đỏ au. Hàn Thiền mới chậm rãi ngẩng đầu, xoay lưng đi vào thành. Tay áo dài vung lên, tiêu trúc vẽ một đường cong duyên dáng trên không, im lìm đáp xuống hồ.

Chiều nay thành Khúc Giang neo người qua lại. Con người thật kỳ lạ, trước cảnh máu chảy thành sông ở Ngọc thành thì chẳng mảy may thương hại, buổi sáng còn hăng say mô tả lại thảm cảnh chết chóc của những sinh linh vô tội. Nhưng nhắc đến chuyện quỷ quái không thấy không chạm được thì lại nín khe như ve sầu mùa đông, chẳng đả động gì chuyện người bị gió cuốn không để lại dấu vết. Khắp thiên hạ đều bàn tán chuyện người bị mất tích, ngày nào cũng có con gái, chị em, anh em của người nọ người kia bị cơn gió quái gở bắt đi. Trước cửa mỗi nhà trong thành Khúc Giang đều dán bùa chú vàng khè vẽ đầy chu sa. Lão mù ở phố đông còn thề sống thề chết làm vậy là có thể xua điềm hung tránh ma quỷ, đảm bảo gia đình bình an, cả nhà vô sự.

Hàn Thiền thong dong bước qua cánh cửa dán đầy bùa chú, trộm cười giễu, nếu cái của này có tác dụng thì thế gian cần gì phải vẽ vời thêm chuyện, sinh ra một Phó Trường Đình làm chi?

Ba hôm trước, đạo giả vội vàng bỏ đi, không để lại chữ nào. Chỉ gửi lại một mẩu giấy được dằn trên bàn sổ sách, mặt giấy trắng trơn, không viết gì hết. Hàn Thiền cầm cái gói đè trên mẩu giấy, bên trong là thuốc giải rượu.

Hồi sau, có người đến gõ cửa, tự xưng là tiểu nhị tiệm bánh bao ở tây thành, có một vị đạo trưởng đặt trước cửa ngân lượng và giấy nhắn, bảo là muốn tặng y một lồng bánh bao cải dầu. Còn đặc biệt dặn dò, chừng nào ra lò thì phải mau mau đem đến cho y.

Hàn Thiền cầm mảnh giấy, láng máng nhớ lại, cách ít hôm, trong lúc uống rượu đã từng đề cập đến, y nhớ đồ chay trên núi Chung Nam. Đó là hương vị còn lưu lại trên lưỡi, ngày trước cảm thấy tầm thường, sau này tìm khắp chốn cũng không thấy. Có điều món bánh bao cải dầu ở thành tây cũng có hương vị na ná. Đặc biệt là mẻ sáng sớm.

Lúc đó đạo sĩ cũng say, còn hào hứng đề nghị chờ đến khi trời sáng phải mua mấy cái nếm thử.

Rồi nhận được một trận cười nhạo của quỷ, “Nhà đó sáng sớm đã tất bật khai trương, sợ đến lúc bình minh người hẵng còn say vật vã trên giường không đứng dậy nổi.”

Phó Trường Đình phản đối, đại trượng phu đã nói là làm, huống hồ người coi trọng chữ tín như y.

Quỷ nhìn khuôn mặt đỏ như gà chọi không kém gì mặt mình kia, nửa tin nửa ngờ.

Hôm sau y quả nhiên say khướt dậy muộn. Một mặt ngẩng đầu lên nhìn kệ hàng cao đụng nóc nhà, mặt khác lấy tay day trán.

Thế gian có mấy người nhớ rõ những lời hồ đồ trong lúc say chứ? Hàn Thiền ẩn mình trong phòng, len lén cười trộm cả ngày.

Hoá ra y vẫn còn nhớ. Một lời hứa đáng giá nghìn vàng, Phó Trường Đình thật sự không bao giờ thất tín.

Đạo sĩ gỗ kia… cúi đầu cười nhẹ một tiếng, Hàn Thiền bình thản bước trên con đường nhỏ rải đầy đá cuội với lố nhố đá tảng kia.

Từ ngoài ngõ nhìn vào, gian tạp hoá nho nhỏ bị chèn ép bởi cơ man bảng hiệu tiệm trà quán rượu. Nếu không nhìn kỹ thì mặt tiền tối tăm nhỏ hẹp kia lướt qua rất nhanh, không gây chú ý cho người khác.

Hai tiếng chuông leng keng, mỗi sáng sớm nghe tiếng chuông đồng giòn giã, y biết đạo sĩ kia đã đến. Đến nửa đêm, cũng hai tiếng chuông đó, đệm cho bước chân rời đi của đạo giả.

Kim Vân Tử giáo dục đệ tử rất tốt. Cho dù trẻ tuổi đầy hứa hẹn cũng không kiêu ngạo, bản thân có tuyệt kỹ cũng không cố ý khoe mẽ. Không huênh hoang, không lớn lối, cử chỉ lễ độ, phong thái mẫu mực. Tuy nhìn có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, kỳ thực cũng có điểm dịu dàng như nước.

Đẩy cửa gỗ ra, tiệm vắng hoe khiến Hàn Thiền thốt chốc ngẩn ngơ, dường như trước gian kệ trĩu trịt có thể thấy bóng dáng Phó Trường Đình vận đạo bào, xắn cao tay áo, xuyên qua khe hở rèm cửa, ánh mắt thoáng chốc lướt qua nhau, trong đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, tia dịu dàng thoắt loé lên rồi biến mất.

Bước qua lối hẹp giữa kệ hàng và bàn tính, vào trong nội thất âm u, nhìn thấy cửa thông ra sân sau đang mở, con quỷ nhướn mày kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía song cửa. Ngoài phòng, vừa đúng lúc ánh chiều tà sau cùng chìm xuống bức tường. Phía bên tường đông, vầng trăng khuyết đang từ từ bay lên. Dưới tàng cây ngân hạnh sừng sững, một bóng người đứng quay lưng lại, ngẩng đầu lên nhìn đám lá xanh mởn vừa đâm chồi trên ngọn cây.

Tiến từng bước một, Hàn Thiền đi thật thong thả, không nhanh không chậm đến sau lưng người đó, “Đạo trưởng thích cây nhà tôi thật.”

Người dưới tàng cây nghe thế bèn từ từ xoay người, nét mặt trầm tĩnh, mày kiếm mắt hổ, tròng mắt không gợn sóng, “Bần đạo có chút chuyện cần công tử để xác thực.”

Người vừa rồi còn vương vấn trong lòng, giờ lại chân chân thật thật đứng trước mặt. Đạo bào không lưu một hạt bụi, vạt áo cài cẩn thận đến tận cằm, liên quan cao cao trực chỉ trời xanh. Lướt qua thanh trường kiếm phía sau lưng y, bảo kiếm mệnh danh ‘U Minh’ đang say ngủ trong vỏ, tua kiếm màu xanh lặng lẽ rũ xuống vai đạo giả.

“Có thể để tại hạ đoán xem, là chuyện quan trọng gì khiến đạo trưởng phải đích thân đến một chuyến đây?” Khoảng cách giữa quỷ và đạo sĩ là một sải tay. Sương mù lượn lờ, khói quỷ nhợt nhạt phụt lên từ mặt đất, quấn quít giữa hai người. Giọng của Hàn Thiền không có vẻ gì chông chênh, gió mát hây hây tăng thêm phần hiu quạnh, “Nghe nói chiến trận ở Ngọc thành giằng co dữ dội, chắc là Hách Liên tướng quân lo lắm.”

Sương khói phía sau Phó Trường Đình đứng yên, mặt người kia chẳng hề tỏ rõ vui buồn.

“Trận chiến ở Ngọc thành vô cùng quan trọng, nếu thắng có thể thống nhất thiên hạ, thu phục Cửu Châu. Nhược bằng bại tức máu nhuộm sa trường, một đi không trở về. Lang Gia Vương điện hạ nhất định cũng lo lắm.” Hàn Thiền ngân nga thật chậm, cố ý kéo dài những từ cuối cùng. Y hờ hững nhấc tay lên phủi tay áo của mình, ngón tay thanh mảnh gầy trông như xương trắng, bàn tay gầy giơ xương hạ xuống, đôi môi nhợt màu khẽ cong lên bày ra vẻ chế giễu, “Người ta bảo rằng dưới trướng Lỗ Tĩnh Vương có quân sư Thiên Cơ Tử bí mật sử dụng cấm thuật Chung Nam, giăng huyết trận. Không phá được huyết trận, Lỗ quân sẽ bất bại, Tần Lan Khê không thể chiến thắng. Nhìn tình hình giao chiến hiện tại, quân Lang Gia tập kích nhiều lần không thành, lương thảo không còn nhiều nhặn gì, lòng quân dĩ nhiên dao động. Dù quân Lỗ Tĩnh Vương thương vong vô số, nhưng bên trong có yêu thuật của Thiên Cơ Tử tác loạn, bên ngoài có oán khí huyết trận giết người, Ngọc thành phòng thủ hết sức kiên cố, muốn công thành quả là khó hơn lên trời. Huống chi, oán khí không chỉ giết người mà còn có thể giúp người, cho dù quân lính già yếu, tinh lực không còn nhiều, nhưng chỉ cần bị oán khí mê hoặc, có thể kích thích tinh thần, gia tăng ý chí chiến đấu, có thể khiến con người không biết mỏi mệt, bất chấp đau đớn. Khi chém giết, chưa kiệt sức mà chết tuyệt đối không dừng tay. Nói bọn họ là yêu quân cũng chẳng sai. Tính sơ sơ, tối đa ba ngày nữa, nếu không phá được huyết trận của Thiên Cơ Tử, Lang Gia quân tất bại binh như núi. Đến lúc đó, đừng nói là Cẩm châu, sợ là những thành trì chiếm được cũng phải hai tay dâng cho người ta.”

“Cho nên…” Hàn Thiền buông tay. Âm khí dày đặc, quỷ khí mênh mông, tay áo dài của y chấm đất, đầu hơi ngẩng lên, nhàn nhã nhìn khuôn mặt lạnh lùng của đạo giả, “Lần này đạo trưởng đến đây, chắc hẳn liên quan đến huyết trận của Thiên Cơ Tử.”

Đạo sĩ không lắc cũng chẳng gật, ánh mắt sâu hun hút không chớp một lần, đột nhiên tiến lên nửa bước, thân hình cao lớn vượt hơn Hàn Thiền một cái đầu, “Hàn công tử ở Khúc Giang nhưng vẫn quan tâm thiên hạ, đáng kính đáng kính.”

“Tôi là một con quỷ rảnh rỗi, đã cư ngụ nhân thế, tự nhiên sẽ để tâm đến chuyện thời sự, nghe lời ong tiếng ve, không thì biết lấy gì mà trà trộn nhân thế?” Nâng ánh mắt lên vài phân, Hàn Thiền trơn tru đáp lại.

“Bần đạo đến đây không phải vì huyết trận, chỉ có vài chuyện nhỏ muốn lãnh giáo công tử.” Phó Trường Đình trầm giọng nói. Y cúi đầu xuống khoá chặt ánh mắt của người kia, ánh trăng tỏ ngời trên cao như dát lên vài phần lạnh lẽo lên khuôn mặt tuấn lãng, “Hàn công tử, người đoán sai rồi.”

Đọc truyện chữ Full