Không hiểu sao, Dư Hạc một chút cũng không muốn nói cho Quân Khải về chuyện vừa rồi giữa cậu và Kiều Tân Hạo, mặc dù cậu với người kia chưa hề phát sinh gì cả, nhưng kết quả cuối cùng vẫn sẽ làm Quân Khải giận thôi. Cậu nghĩ như vậy, cho nên chỉ có thể im lặng, cũng may Quân Khải đủ bao dung cho cậu.
Nghĩ đến đây, cậu nhẹ nhàng cười.
Sau khi trở về kí túc xá, Dư Hạc có phần mệt mỏi biếng nhác một tay chống đầu nhìn màn hình máy tính, trên đó là hình ảnh hai nam nhân đang kịch liệt làm. Mặt Dư Hạc không có biểu tình gì, cậu mệt mỏi khép nửa con mắt, ánh mắt nhìn vào đoạn video khiến người ta phải ngượng ngùng không có một tia dao động.
Video chiếu rõ ràng khuôn mặt Kiều Tân Hạo, Lý Y Dương thì chỉ có mặt bên trái. Dư Hạc nhớ tới giọng điệu chả bận tâm của Lý Y Dương, hơi châm biếm cười cười, kết quả còn chẳng phải không quay mặt mình vào sao.
Cậu chỉ xem hai phút liền tắt cửa sổ đi, dù sao cậu cũng không muốn để bạn cùng phòng thấy mình đang xem GV.
Chẳng qua, cậu bỗng dưng rất muốn biết sau khi Kiều Tân Hạo tỉnh lại sẽ phản ứng như thế nào.
Về phần chuyện này tại sao lại phát triển thành như hiện nay, thì phải bắt đầu nói từ việc lần nọ Lý Y Dương chủ động liên hệ với cậu.
.
“Dư Hạc, đã lâu không gặp.”
Dư Hạc đang chăm chú xem tạp chí trên tay hơi ngẩng đầu lên, liền thấy Lý Y Dương đang mỉm cười đứng trước mặt mình, cậu nhàn nhạt nhíu mày, cẩn thận tự hỏi xem cái người trông rất quen mặt này rốt cuộc là ai.
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua hướng Kiều Tân Hạo vừa đi khỏi. “Anh muốn tìm Kiều Tân Hạo thì cậu ấy đã đi WC.”
“Không phải, tôi cố tình đến tìm cậu.” Lý Y Dương lễ độ mỉm cười, ngồi xuống trước mặt cậu.
“Nếu tôi không đoán sai, thì cậu với bạn trai vẫn chưa chia tay nhỉ, vậy sao hôm nay có thể một mình ra ngoài với Kiều Tân Hạo.” Trên mặt y vẫn mang theo ý cười, thế nhưng lời nói ra lại khiến Dư Hạc có chút không thoải mái. Cái loại ngữ điệu này, giống như là đang trách cứ cậu đang đi trật đường ray vậy.
“Bạn bè không được sao ?” Cậu chợt cảm thấy phiền toái, vì thế chỉ đơn giản phun ra vài chữ. Kỳ thật, lời của Lý Y Dương đã vừa khéo chọt trúng tâm tư của cậu, cậu vẫn luôn vì chuyện mình đồng ý đi với Kiều Tân Hạo mà phiền não.
“Thật vậy sao ?” Lý Y Dương nở nụ cười, “Cậu xem cậu ta là bạn, nhưng cậu ta trước giờ không hề xem cậu là bạn nha !”
Dư Hạc nâng mắt nhìn y, hơi giật giật môi nhưng không nói gì.
“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng tiếp tục gặp mặt cậu ta nữa.” Lý Y Dương từ đầu đến giờ vẫn giữ ngữ khí bình tĩnh, “Nếu cậu không muốn cuối cùng bị cậu ta ăn.”
Lông mi Dư Hạc nhẹ chớp, “Tại sao muốn cho tôi biết điều này ?”
“Bởi vì…” Nói tới đây ánh mắt Lý Y Dương hơi dao động, “Tôi có hứng thú với Kiều Tân Hạo lâu rồi, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để làm cậu ta. Đáng tiếc tôi hiểu rất rõ cậu ta, nếu tôi thật sự làm vậy, chỉ sợ cậu ta sẽ giết tôi mới hả giận. Hiện giờ trong đầu cậu ta chỉ luôn biết tới cậu, tôi không có cách nào phạm vào cậu ta, và tôi cũng không muốn nhìn cậu ta phạm đến người khác. Thế nên mới tới báo cậu biết một tiếng.” (“phạm” trong xúc phạm, lăng nhục)
“Sao tôi phải tin anh.” Dư Hạc trầm mặc một lát mới mở miệng nói.
“Rất nhiều kế hoạch theo đuổi cậu của cậu ta đều là tôi nghĩ giúp.” Lý Y Dương nho nhã cười, “Chẳng hạn như việc để Trương Luân giáo huấn cậu, sau đó nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân…”
Ánh mắt Dư Hạc chợt lóe, biểu tình lập tức biến đổi.
“Còn nữa, tôi còn bảo cậu ta thỉnh thoảng nhắn tin cho cậu. Tìm một người bạn gái để cậu buông lỏng cảnh giác được cậu ta, đương nhiên người bạn gái kia của cậu ta chỉ có công dụng hỗ trợ sự nghiệp cho cậu ta thôi ! Còn có việc, dùng danh nghĩa bạn bè hẹn cậu ra ngoài.” Lý Y Dương kể ra hàng tá sự kiện, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu.
Dư Hạc đã gần như cúi gập đầu, dùng mái tóc rũ xuống che đi đôi mắt, không để cho người ta nhìn rõ ánh mắt của mình.
Lý Y Dương cũng không bận tâm cậu có tin hay không, y đứng dậy, nhìn thoáng qua hướng nhà vệ sinh, sau đó lấy ra một mảnh giấy và một cây bút từ trong túi áo, “Nếu không ngại, hãy viết số điện thoại lên đây, chúng ta sẽ liên lạc đàng hoàng sau.”
Dư Hạc cúi đầu nhìn mảnh giấy nọ, tay nhanh chóng cầm cây bút viết xuống số điện thoại của mình.
Vì thế Lý Y Dương khẽ cười, “Chúng ta sẽ tiếp tục tán gẫu sau.”
Nói xong câu này, y liền bước nhanh đi không quay đầu, chỉ khoảng nửa khắc đã biến mất khỏi tầm mắt Dư Hạc.
Từ sau đợt Lý Y Dương nói chuyện trước mặt Dư Hạc, cậu liền không biết cảm thụ của mình đối với Kiều Tân Hạo là gì. Cái loại cảm giác không thể xác định lúc ban đầu, loại cảm giác mờ mịt mà trước kia mình nghi hoặc, tất cả cứ như đều đã được lý giải. Sau đó một cảm giác chán ghét chậm rãi bốc lên, cùng một loại cảm xúc rối ren khác hòa vào nhau, dần dần lên men thành một loại tình tự kỳ dị.
Đặc biệt sau khi Kiều Tân Hạo dẫn cậu đến quán bar nhìn thấy hình ảnh Quân Khải với Hạ Hàm cùng một chỗ, loại cảm xúc này lại càng thêm mãnh liệt. Cậu có thể dung tha một nam nhân có dã tâm đối với mình, nhưng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho kẻ có hành vi muốn châm ngòi quan hệ của mình với Quân Khải.
Bất quá cậu luôn rất giỏi ngụy trang tâm trạng của mình, hơn nữa biểu cảm của cậu trước Kiều Tân Hạo đó giờ vẫn luôn lạnh nhạt, cho nên hắn không hề phát hiện điều chi.
Mặt khác, đối với quan hệ giữa Quân Khải với Hạ Hàm lúc bấy giờ, mặc dù lý trí nói cho cậu biết tình cảnh ngày đó chính là một âm mưu được cố ý sắp đặt, thế nhưng tâm trạng đau đớn khó chịu kia toàn bộ đều là thật. Dưới loại tình huống ấy, cậu tất nhiên chẳng có tâm tư đi để ý tấm bia đỡ đạn Kiều Tân Hạo. Mãi cho đến khi… Lý Y Dương gửi cho cậu một tin nhắn.
“Để tránh cho cậu bị ăn một cách dễ dàng, tôi hảo tâm nhắc nhở cậu một câu, vào bữa tiệc kinh doanh mấy ngày sau, nếu cậu dự tính đi thì hãy cẩn thận chút. Bởi lẽ Kiều Tân Hạo đã điên cuồng quyết định dùng thuốc mê chuốc cậu rồi cường. Trong kế hoạch này, tôi phụ trách cung cấp địa điểm ‘thi hành’ cho hắn cùng với việc ngăn trở người bạn trai của cậu. Nói trước cho cậu biết một tiếng. *mỉm cười*”
Một khắc kia, trong lòng Dư Hạc dâng lên sự ghê tởm cùng với tức giận mà nhiều năm qua cậu chưa từng cảm thụ, tuy vậy vẻ mặt của cậu vẫn nhìn không ra mảy may.
Cho nên, sau khi cậu trầm mặc một lúc lâu đã gọi điện cho Lý Y Dương, sau đó nói cho Quân Khải mình quyết định đi cùng anh.
.
Dư Hạc lúc này đang lẳng lặng nhìn tập tin chứa video kia, mỉm cười, mở hòm thư nhấn gửi đi. Người bạn gái tên Tô Vũ trong lời Kiều Tân Hạo chắc chắn chưa từng thấy qua video này rồi ! Không biết khi nàng xem được sẽ bày ra phản ứng thế nào.
Ngày hôm sau, trong lúc Kiều Tân Hạo còn đang ngủ say, chợt nghe tiếng điện thoại di động của mình không ngừng reo.
Ý thức của hắn vẫn đang mê man, theo bản năng mò một tay sang bắt lên, “A lô.”
“Này, Kiều Tân Hạo anh đang ở đâu ?” Là giọng Tô Vũ, cách điện thoại còn có thể nghe ra cơn tức đang không ngừng bốc lên của nàng.
“Gì đây ?” Trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ, Kiều Tân Hạo chỉ cảm thấy cơ thể mình đau nhức toàn thân, hắn không được thoải mái nhíu mày, gần như không nghe rõ Tô Vũ đang nói cái gì.
“Anh còn không biết xấu hổ hỏi, em cảnh cáo anh, một tiếng sau lập tức xuất hiện trước mặt em ngay, bằng không dự án hợp tác giữa Tô gia với công ty anh lập tức ngưng.”
Kế tiếp trong điện thoại chỉ còn mỗi âm thanh tút tút tút.
Sau khi nghe thấy năm chữ “hợp tác lập tức ngưng” kia, ý thức của Kiều Tân Hạo tức tốc tỉnh táo ba phần, hắn vùng dậy từ trong cơn ngái ngủ, cảm giác đầu tiên nhận được chính là cả người đau nhức. Hắn hơi nhăn mày, vẫn không rõ rốt cuộc hiện tại chuyện gì đang xảy ra, hắn khẽ cử động, nơi phía sau liền truyền đến cơn đau đớn khiến mọi biểu tình của hắn đều cứng đờ tại chỗ.
Rốt cục hắn dường như đã nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, vội vàng nhìn về chỗ bên cạnh, trên giường chỉ có mỗi mình mình, Dư Hạc gì đó ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy.
Hắn nhận ra được có chuyện không đúng, phía sau vô cùng đau đớn, hắn rất rõ ràng điều này có nghĩa là gì. Cả khuôn mặt hắn lập tức xanh mét, ánh mắt toát ra ngọn lửa phẫn nộ.
“Cái con mẹ nó chuyện này rốt cuộc là thế nào ?” Hắn hung hăng nện xuống giường, hôm qua rõ ràng đã sắp nuốt được con mồi vào bụng, thế mà đột nhiên bị lại bất tỉnh, mà quan trọng nhất, đó là hắn cư nhiên trở thành người bị người ta ăn.
Hắn siết chặt nắm đấm, làm cho người ta không thể nghi ngờ rằng nếu lúc này có ai xuất hiện trước mặt hắn, tuyệt đối sẽ bị hắn cho ăn một đấm vỡ mặt, mà có lẽ cũng không chỉ một đấm.
Chuyện đầu tiên trở lại trong lý trí hắn chính là gọi điện cho Lý Y Dương, khuôn mặt đen xì của hắn cứ như đang muốn giết người. Tuy không rõ lắm chi tiết đã xảy ra, nhưng hắn biết, trong tình huống đêm hôm qua tuyệt đối là có người cứu Dư Hạc, sau đó thì cho người bắt lại hắn.
Không thể không nói, vị bằng hữu Lý Y Dương này sắm vai rất đạt, ít nhất cho đến hiện tại, Kiều Tân Hạo một chút cũng không đặt hoài nghi lên người y. Bây giờ hắn chỉ cho rằng, là Giản Quân Khải đã nghĩ biện pháp cứu Dư Hạc, sau đó vì phẫn nộ mà trả thù mình, kêu một người bắt hắn để…
Nghĩ đến đây, sự căm tức điên cuồng trong lòng hắn đã gần như phun trào, “A lô !”
“A lô. Tân Hạo à ?” Giọng nói của Lý Y Dương còn mang theo sự ngái ngủ đặc sệt, giống như ý thức còn chưa thanh tỉnh.
“Anh ở đâu ?” Thanh âm Kiều Tân Hạo lạnh tanh, hắn đứng dậy, cảm thụ cơn đau nhức truyền đến từ cái nơi khiến người ta thẹn thùng đằng sau, toàn khuôn mặt đều méo mó.
“Ở nhà trọ của tôi a. Sao vậy ?” Lý Y Dương bất mãn càu nhàu, “Cậu tối qua chơi đã rồi, vừa sáng sớm lại còn quấy rầy mộng đẹp của tôi nữa, thế nào, Dư Hạc thức chưa ?”
“Thức con mẹ anh !” Kiều Tân Hạo rốt cục cũng nhịn hết nổi chửi tục một câu, “Hôm qua tôi căn bản chưa làm được gì hết !”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài
Chương 64
Chương 64