DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài
Chương 62

Bọn họ vừa ăn cơm, Quân Khải một bên thay băng gạc một bên vừa an ủi Dư Hạc, sau một lát, anh vỗ vỗ ngực mình, bình chân như vại cười nói, “Anh còn không thèm để ý, em cần gì phải ủy khuất thay anh chứ. Chuyện cũng đã qua rồi, nội tình giữa anh với ba rất phức tạp, trong nhất thời không thể nói rõ cho em được, dù sao thì dù không có em, quan hệ giữa anh với ba sớm muộn gì cũng sẽ rất quyết liệt. Bởi vậy đừng tự trách nữa, được không ?”

Dư Hạc ngước hai con mắt đọng nước đáng thương nhìn anh.

Quân Khải nhịn không được cười càng tươi hơn, “Được rồi mà, chiều tối em thì giờ chứ ? Anh dẫn em đi đặt may âu phục một chút.”

Dư Hạc ngoan ngoãn gật đầu.

“Nhưng mà… Ba anh…”

“Stop !” Quân Khải đưa bàn tay mình ra huơ huơ trước mặt Dư Hạc, “Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đổi đề tài đi.”

Dư Hạc bĩu môi, không nói nữa.



Thứ bảy.

Dư Hạc trầm lặng nhìn chính mình trong gương, cậu mặc một bộ tây trang màu đen, với kiểu cách thiết kế hiện đại thế này thì giá tiền chắc chắn rất đắt, mặc lên người cậu vô hình trung tạo nên một khí chất lạnh lùng và cao ngạo. Vóc người vốn hơi gầy yếu của cậu được tôn thêm trở nên cao ráo, tóc mai gọn gàng vén vào vành tai, đôi đồng tử đen thẫm, trong suốt nhưng cũng không kém phần thâm sâu.

Giữa lúc thất thần ấy cậu bất chợt hơi hoảng hốt, dường như chính cậu cứ như vậy xuyên không đến một thời điểm nào đó trong quá khứ, một đứa trẻ lôi thôi lại bẩn thỉu hiện ra trước mắt mình, đứng cùng một chỗ, vẽ nên một bức tranh rõ ràng nhưng cũng mơ hồ.

Tiếng chuông di động thình lình vang lên, cậu lấy lại tinh thần, nhấc di động thản nhiên liếc xem một cái, sau đó lại đút trở về.

Di động vang lên lần thứ hai, lần này là một cuộc điện thoại.

“A lô !”

“Tiểu Hạc, xong chưa ? Anh vừa bảo Hạ Hàm lái xe đến dưới lầu của em, xong rồi thì xuống đây đi.”

Khóe miệng hiện lên một nụ nhẹ nhàng tự nhiên, cậu vuốt lại mái tóc mình lần cuối cùng, xoay người ra khỏi ký túc xá.

Khi cậu xuống đến dưới lầu ký túc xá, liền nhìn thấy Hạ Hàm mặc một thân tây trang tươi tắn đứng tựa vào cửa kính xe chờ cậu.

Quân Khải ngồi ở ghế sau còn đang xem tạp chí, gương mặt nhìn nghiêng trông có vẻ lạnh lùng.

“Hê ! Cuối cùng cậu cũng xuống.” Hạ Hàm vừa thấy Dư Hạc liền lập tức lộ ra một nụ cười rạng rỡ, hắn có phần khoa trương vẫy vẫy tay, “Tôi đứng dưới này bị người ta vây xem như quái vật nửa ngày trời.”

Hắn vừa nói vừa mở cửa xe ngồi vào.

Dư Hạc tự nhiên ngồi vào hàng ghế sau, thắt dây an toàn vào, sau đó mới cười với Hạ Hàm, “Không phải là bị vây xem như quái vật.”

“Mà là bị xem mục tiêu công kích, nói cách khác là bạn trai ‘dự bị’.” Quân Khải thản nhiên tiếp lời.

“Hai người các cậu đủ rồi nha, liên hợp lại trêu chọc tôi đúng không hử ?” Hạ Hàm làm mặt quỷ về phía kính chiếu hậu.

“Ngây thơ.” Quân Khải lập tức xem thường, yên lặng xem tạp chí tiếp.

Dư Hạc ngồi một bên cười như một con mèo.

Vừa bước vào sảnh tiệc Dư Hạc liền hơi khẩn trương lên hẳn, cậu mím chặt môi, nhìn mọi người trong đại sảnh tới lui ăn uống xôm tụ, một sự chán ghét tự đáy lòng theo bản năng bốc lên.

Ai ai cũng đều mỉm cười, nhưng nụ cười lại trông giả dối đến thế kia.

Còn chẳng bằng không cười đi ! Khó nhìn chết được. Dư Hạc thầm phán trong lòng.

Quân Khải hơi nhéo nhéo tay Dư Hạc, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của cậu, “Đừng lo lắng, gia cảnh của em hiện giờ mặc dù không quá cao, nhưng cũng không kém hơn những người ở đây bao nhiêu, cứ bày ra vẻ mặt khinh bỉ của em đi.”

Dư Hạc phụt cười, Quân Khải luôn rất dễ dàng khiến cậu cười.

“Ừm…” Quân Khải hơi ngây người một chốc, “Em muốn đi trên con đường chuyên nghiệp cũng tốt.”

“Này !” Hạ Hàm đột ngột vỗ cánh tay Quân Khải, “Giám đốc công ty Thượng Văn ở bên kia kìa.”

Quân Khải xoay người, vừa chuẩn bị định nói chuyện…

“Em không cần phải đi theo bọn anh đâu !” Dư Hạc cười cười, “Bọn anh có chính sự phải giải quyết mà, em có lẽ nên ra ban công hít thở không khí chút.”

“Được.” Quân Khải sủng nịch vươn tay, khựng một chút rồi cuối cùng vỗ lên vai cậu. “Anh đàm công việc xong sẽ lập tức quay lại với em.”

“Không cần đâu.” Dư Hạc không nề hà lắc lắc đầu, “Em sẽ không để mình bị lạc.”

Cậu vừa nói vừa cất bước chuẩn bị đi về phía ban công, “Em ở ban công bên kia nhé.”

Quân Khải cười nhìn Dư Hạc đi ra ban công, giây khắc vừa được thoát khỏi đám đông cậu rõ ràng thở phào một hơi, cả khuôn mặt cũng nhẹ nhõm trông thấy. Quân Khải nhịn không được cười, “Chúng ta đi thôi !”

Quân Khải và Hạ Hàm đã thành công mua được một tòa nhà sáu tầng ở khu thương mại đang trùng khai phá kia, hiện tại đang vội vã trang hoàng. Còn về vị giám đốc công ty Thượng Văn này, các công ty bách hóa dưới sự quản lí của công ty họ có rất nhiều, không chỉ một cái.

Hạ Hàm với vị giám đốc kia đã từng có giao tình qua vài bữa cơm, mà cũng công nhận là hắn khá lợi hại, nói ngắn ngủi mấy câu mà như đã quen biết nhiều năm. Không được mấy phút đồng hồ, hai người họ đã có thể thân thiết xưng anh gọi em.

Quân Khải hơi cười cười, đó có lẽ cũng là một loại bản lĩnh đi.

Anh vui vẻ nhàn nhã, chỉ ngồi một bên im lặng nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên chỉ cần chêm vào vài câu.

Thỉnh thoảng, anh xoay người liếc mắt nhìn Dư Hạc đang ngửa đầu nhìn trời ngoài ban công một cái. Nhìn bộ dáng chán sắp chết của cậu, giống như là một thiếu niên bất cẩn xông nhầm vào một bữa tiệc nào đó ở khách sạn vậy, hoàn toàn không có chút nào là khí chất lạnh lùng ngạo nghễ của kiếp trước.

“Chết sống không chịu ra ngoài chúc mừng sinh nhật cho tôi, nhưng không ngờ lại gặp được cậu ở nơi này, đây có thể nói quá may mắn không nhỉ ?”

Dư Hạc đang thẫn thờ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Kiều Tân Hạo truyền tới từ sau lưng.

Cậu hơi sửng sốt, quay đầu lại.

Kiều Tân Hạo đi đến bên cạnh cậu, vừa cười vừa cao thấp đánh giá cậu một lượt, “Cậu hôm nay… Thật khiến người ta phải kinh diễm.” (kinh diễm = kinh ngạc vì cái đẹp)

Dư Hạc hơi dịch sang bên cạnh vài bước, biểu tình trên mặt có một chút cứng ngắc, “Cám ơn.”

Giản Quân Khải lại một lần nữa nhìn về phía Dư Hạc, nhưng chỉ có thể nhìn thấy dăm ba người đang đứng cách ban công không xa, vừa vặn chặn mất tầm mắt của anh.

“Quân Khải cậu nói xem có đúng không ?”

“A !” Anh phục hồi tinh thần, xoay mặt về đáp lại câu hỏi của Hạ Hàm. “Đúng vậy !”

Anh khẽ nhíu nhíu mày, lại quay đầu nhìn thoáng qua ban công bị chắn không một kẽ hở, một trận lo lắng khó hiểu chợt dâng lên trong đầu.

“Cậu lại làm sao vậy ?” Kiều Tân Hạo tinh tường thấy được động tác vừa xong của Dư Hạc, có chút bất mãn lên tiếng, “Từ lần trước khi cậu nhìn thấy Giản Quân Khải với một tên khác ở quán bar xong, cậu liền không thèm để ý đến tôi nữa, gọi điện thoại cho cậu cũng không bắt, hẹn cậu ra ngoài cậu cũng từ chối, ngay cả sinh nhật cũng không chịu ra ngoài.”

Hắn nói một tràng, giọng nói lại như mang theo ủy khuất, “Đó cũng không đâu phải lỗi của tôi, tôi đâu phải cố ý dẫn cậu đi quán bar, cũng không phải cố ý để cậu nhìn thấy Giản Quân Khải với người khác ở cũng một chỗ, cho dù cậu có tức giận thì cũng không nên đem chuyện này giận chó đánh mèo lên người tôi a.”

“Không phải ư ?” Dư Hạc đột nhiên nhàn nhạt mở miệng.

“Gì ?”

Dư Hạc xoay đầu lại nhìn hắn, “Lần trước cậu không phải cố ý đưa tôi đến quán bar ?”

“Đương nhiên không phải, tôi chỉ nghĩ là…”

“Nghĩ cái gì, nghĩ tôi sẽ thích cái nơi như thế ? Cậu có biết tôi rất ghét nhưng nơi đông người không.” Không hiểu vì sao, Kiều Tân Hạo bỗng cảm thấy Dư Hạc hôm nay có chút kỳ quái. Ánh mắt của cậu lấp lóe những tia sáng sắc bén không biết từ đâu ra.

“Cậu có ý gì ?” Sắc mặt Kiều Tân Hạo trầm xuống.

Dư Hạc hơi hơi cúi đầu, lông mi hơi run rẩy, “Không có ý gì cả ! Chỉ là cảm thấy có gì đó quá mức trùng hợp. Quân Khải nói hôm đó Hạ Hàm là bị chuốc thuốc, tôi nghĩ…”

Dư Hạc còn chưa nói hết, Kiều Tân Hạo đã vội vàng cắt ngang, “Những nơi như quán bar, uống phải mấy thứ gì đó lạ là chuyện rất bình thường không phải sao ? Tôi chỉ có thẻ nói là chính cậu ta đã quá bất cẩn. Cậu dựa vào cái gì nói tất cả tôi sắp đặt, vì sao tôi phải hao phí tâm tư đi sắp đặt chuyện đó, nó có gì ích lợi cho tôi đâu…”

“Xin lỗi…” Đột nhiên, một giọng nói hơi chần chừ cắt ngang lời hắn, một nhân viên tạp vụ bưng cái khay đứng một bên, anh ta có chút ngượng ngùng nhìn bọn họ, giống như thấy hơi có lỗi về việc quấy rầy cuộc nói chuyện của bọn họ, “Xin hỏi hai vị cần rượu không ?”

Kiều Tân Hạo hít thật sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc lại. Hắn vươn tay cầm một ly, ngửa đầu uống một tràng, rồi quay đầu nhìn Dư Hạc, bình tĩnh nói: “Nồng độ rượu này rất thấp, cậu thử một chút chứ ?”

Dư Hạc không hé miệng, bê lấy một ly khác.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi bị kích động.”

“Không có gì.” Dư Hạc thản nhiên nói, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.

Ánh mắt Kiều Tân Hạo lập tức lóe lên.

“Mà… Cậu vừa rồi xác thực hơi kích động.” Dư Hạc ngẩng đầu như có gì đó nghiền ngẫm nhìn hắn, “Tôi chỉ là cảm thấy có nhiều điểm trùng hợp, cũng không nói là do cậu an bày.”

“Tôi…” Mặt Kiều Tân Hạo nhất thời ngượng đỏ chín, “Tôi cũng chỉ… quá lo lắng cậu sẽ hiểu lầm mình.”

“Vậy à ?” Biểu hiện trên mặt Dư Hạc từ nãy đến giờ vẫn chưa hề thay đổi một li, ánh mắt cậu không thể nói rõ là lạnh hay không lạnh, mặt khác lại có một chút tư vị bất cần, ẩn ẩn lộ ra chút lãnh liệt ở kiếp trước.

“Đương nhiên.” Kiều Tân Hạo cười khẽ, “Dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà ! À đúng rồi, cậu có ăn uống các thứ ở đây chưa ? Bên kia có đồ ăn kìa, hay chúng ta qua xem đi.”

Dư Hạc nâng mắt nhìn hắn, không nói gì, nhưng cũng gật đầu nhẹ một cái, cất bước đi theo hắn.

Bàn ăn được bày ở một góc khá sáng sủa của đại sảnh, bên cạnh chính là một lối ra hành lang. Mọi người đến những loại yến tiệc thương mại như này, về cơ bản cũng không phải để ăn uống, cho nên nơi này hiển nhiên rất vắng lặng.

Dư Hạc cầm một cái dĩa, vừa tính gắp chút đồ ăn thì đột nhiên bước chân loạng choạng, cái dĩa xoảng một tiếng rơi xuống bàn.

“Cậu sao thế, Dư Hạc.” Kiều Tân Hạo có chút lo lắng đi tới, đỡ lấy cánh tay Dư Hạc.

Dư Hạc cau mày, một tay chống đỡ trên bàn ăn, cậu cắn cắn môi, ánh mắt chợt trở nên mê man.

“Cậu rốt cuộc làm sao vậy ?”

“Tôi…” Dư Hạc gần như không thể ổn định được thân mình, ngã ngay vào lồng ngực Kiều Tân Hạo.

“Cậu không thoải mái à ? Hay là vì uống rượu ?” Hai mắt Kiều Tân Hạo chớp lóe một tia sáng nhạt, “Tôi dìu cậu tìm một phòng nghỉ ngơi nhé ?”

“Đầu choáng.” Nhịp thở của Dư Hạc trở nên hơi dồn dập, cậu một tay gắt gao túm chặt quần áo Kiều Tân Hạo, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm dưới chân, dường như đã mất đi ý thức tự chủ.

“Không sao đâu, chúng ta đi tìm phòng nghỉ ngơi, nghỉ một lát là khỏe ngay mà.” Kiều Tân Hạo nhẹ nhàng nở nụ cười.



“Vậy, chuyện này cứ quyết định vậy nhé.” Hạ Hàm mỉm cười, hắn chìa một bàn tay, “Ngô Tổng, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Ha ha, hợp tác vui vẻ.” Ngô Tổng bắt tay hắn.

Quân Khải nở nụ cười, cũng lễ độ bắt tay ông.

“À, tôi còn chút chuyện bên kia…”

“Vậy ngài cứ đi đi, chúng tôi không quấy rầy nữa.” Hạ Hàm vội vàng nói, “Có thể hợp tác với công ty Thượng Văn quả thật là vinh hạnh của chúng tôi, hôm nào khác tôi lại mời ngài ăn cơm.”

“Nào có nào có, hậu sinh khả úy mà lại, có thể hợp tác với những thanh niên tài giỏi như hai cậu cũng là vinh hạnh cho tôi.”

Bọn họ khách sáo vài câu, lúc bấy giờ Ngô Tổng mới xoay người rời đi, rồi lại hàn huyên với một người khác bên nọ.

“Cậu chuyên nghiệp thật đấy, mới không được bao lâu mà đã tìm được nhiều đối tượng hợp tác cho chúng ta như vậy.” Quân Khải cười, có một cộng sự như Hạ Hàm ở bên giúp đỡ, anh quả thật là chỉ cần ngồi chờ lấy phần trăm hoa hồng.

“Ha ha, cậu nghĩ t chỉ mới nói mấy câu là ông ấy liền hứng thú với hạng mục của chúng ta à, tôi đã sớm liên hệ với ông ấy mấy trăm năm trước rồi. Thay vì lại thêm một đối thủ bự thì chẳng bằng trở thành đối tác, ít nhiều gì cũng kiếm được nhiều lợi nhuận hơn đúng không ?” Hạ Hàm ngạo nghễ liếc mắt nhìn anh, cười rất chi là đắc ý.

Quân Khải cũng cười, kiếp trước anh cũng không giỏi việc giao tiếp cho lắm, sở dĩ có thể biến Kiều Tân Hạo thành nông nỗi kia cũng đều nhờ có khoản tiền khủng khiếp cậu để lại cho anh cùng với tiền bảo hiểm, mới có thể khiến cho Kiều thị phá sản. Bằng không, với tay lão luyện trên thương trường của Kiều Tân Vũ, muốn đánh bại hắn cũng không dễ dàng như vậy.

Đang cười, bất chợt biểu tình Giản Quân Khải thay đổi, anh gần như toàn thân run lên, nhìn đến ban công không có một bóng người, ánh mắt lập tức hoảng loạn.

“Sao thế ?” Hạ Hàm nghi hoặc nhìn anh.

“Tiểu Hạc đâu rồi ? Em ấy mới vừa rồi còn đứng đằng kia mà.” Môi Quân Khải không ngừng run rẩy, anh xoay người, cẩn thận tìm quanh các phía, ngay cả ngón tay cũng run rẩy.

Hạ Hàm dường như cũng ý thức được gì đó, hắn lạnh mặt xuống, “Tôi tìm trong đám người, cậu gọi cho cậu ta đi.”

Quân Khải có vẻ như bây giờ mới kịp phản ứng, anh vội vàng rút điện thoại ra gọi, thế nhưng đầu bên kia điện thoại mãi vẫn truyền đến một câu duy nhất “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.

Tim anh tức khắc bị treo giữa không trung, áp lực khiến người ta không thể nào hô hấp.

Đọc truyện chữ Full