DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cổ Mộ Kỳ Duyên
Chương 24

Viên Dã vỗ tay một cái nói: “Đúng vậy, chính là những lời này làm cho ta bỗng nhiên có được đáp án trong lúc đó. Long Tường là tên của Đông Đế, mà sau khi trở thành linh hồn còn có thể thiết trí kết giới cường đại âm hồn như vậy, tựa hồ cũng chỉ có Đông Đế anh hùng suốt đời binh mã mới có thể làm được. Như vậy không thể nghi ngờ, rằng Tường chính là linh hồn Đông Đế, chính là Bách Lý, ngươi ngẫm lại xem, có thể xưng hô với Đông Đế là ‘Tường’, trừ bỏ thân nhân, ân, phải nói trừ bỏ người rất được yêu quý ra, còn có thể là ai? Tối thiểu ta biết tổ mẫu ta, mẫu hậu phụ hoàng là những người gọi ta là Tiểu Dã, người khác đều phải gọi ta là Vương gia, hay phải gọi ta là chủ tử, gia, cho tới giờ, còn chưa xuất hiện người gọi ta là ‘Dã’, loại xưng hô này, bình thường đều là cách gọi thân mật giữa người yêu với nhau, có phải thế không?”

Bách Lý Giang lại gật đầu: “Đúng vậy, trong các tiểu thuyết cũng đều viết như vậy.” Hắn bỗng nhiên khom lưng cười, cười đến mức Viên Dã chả hiểu gì, mãi khi hỏi đến cùng, hắn mới cố gắng nhịn cười đáp lại: “Không có gì, ta chỉ là đột nhiên nhớ ra, nếu không ai gọi ngươi là Dã, không bằng tiếp theo quay về, từ giờ ta gọi đi, nhưng ta còn muốn thêm một chữ, lang, ha ha ha. . . . . . Tiếp theo ta gọi ngươi Dã lang, tốt lắm, biệt hiệu này quả thật rất hợp với ngươi.” (tên thân mật vợ gọi chồng… ^^)

Hắn nói xong lại cười ha hả. Viên Dã vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Bách Lý Giang, thật không rõ đều đang ở trong loại tình cảnh này, nam nhân kia sao còn có tâm tư nói giỡn. Hắn bất đắc dĩ nhẹ nhàng đá Bách Lý Giang một cước: “Ngươi không cần khua môi múa mép, có định nghe phân tích của ta hay không, nếu không nghe ta có thể không phải phí lời nữa.”

“Nghe nghe chứ, ngươi tiếp tục đi, đùa thôi, chứ những suy luận xuất sắc như vậy, ta sao có thể bỏ sót chứ.” Bách Lý Giang ra sức đè nén những biểu cảm trên khuôn mặt cùng cơ thể, cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất ngừng lại tiếng cười, rồi hắn nghe Viên Dã tiếp tục nói: “Ta nghĩ ra rồi hồng y nam tử này có thể là tình nhân phía sau của Đông Đế, đem toàn bộ các đầu mối tập trung vào phương diện này. Viên huyền châu kia có thể nói là báu vật duy nhất không có trên thế gian, mà trong sách sử ghi lại rằng Đông Đế rất yêu thích nó, hắn lý ra nên cho chôn cùng mình mới đúng, nhưng lại xuất hiện trong này, trừ bỏ là hoàng hậu khiến cho hắn yêu thương hơn cả tính mạng, còn có ai có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện vứt bỏ viên huyền châu này chứ.”

Viên Dã dừng một chút, tựa hồ là đang chờ đợi Bách Lý Giang tiêu hóa hết những lời hắn nói, một lát sau tiếp tục nói: “Rồi ta lại nghĩ tới bốn bức bích hoạ kỳ quái kia, lúc trước ngươi nói, ngươi bằng trực giác cho rằng hai người kề vai chiến đấu, cùng bái đường thành thân kia đều là nam tử, ta liền mơ hồ cảm nhận được, đây có lẽ chính là điểm then chốt để xắp xếp lại sự việc, hiện giờ xem ra, quả nhiên là như thế , Đông Đế cả đời chiến công hiển hách, chiến tích văn hoa, những tư liệu lịch sử về hắn lại phần lớn đều bị người đời sau đốt hủy, đương nhiên chính vì nam hoàng hậu của hắn, tình yêu nam nam bị người đời coi là điềm xấu kèm theo đó sẽ chọc giận thần linh, chỉ có như vậy, mới có thể giải thích về một chặng lịch sử kỳ quái kia một cách hợp lí.”

“Ân, không tồi không tồi, phi thường có đạo lý.” Bách Lý Giang nghiêm túc gật đầu, nghĩ thầm, rằng khó trách Viên Dã tuổi còn trẻ mà đã nắm binh quyền, ở nơi độc đáo này hắn quả thật là siêu nhân.

“Nhưng ta vẫn không thể hiểu được, Đông Đế vì sao sau khi chết còn không chịu yên nghỉ, còn nảy sinh ra mệnh lệnh cứ trăm năm phải cho người vào trong mộ của hắn mộ để kết hợp khối yên vân gì đó kia, hơn nữa nếu chỉ là một nguyện vọng đấy, hảo hảo để cho ai đó tiến vào đem yên vân đã khấu trừ hợp lại không phải được rồi sao? Ta không tin một đám hoàng tử lại ngốc nghếch như vậy, vậy mà ngay cả một khối nhỏ cũng không kết hợp được. Cho dù khối yên vân kia quả thật rất khó khép lại, nhưng một ngàn năm qua, phái ra không dưới mười vị hoàng tử ưu tú, sẽ không phải ngay cả một người tuyệt đỉnh thông minh cũng đều không có chứ, hơn nữa mặc dù nói như vậy, mọi người cũng là đến để kết hợp khối yên vân, cho dù quá khó khăn mà không thể kết hợp được, Đông Đế lão nhân gia hắn cũng không nên giận chó đánh mèo người ta, làm cho những người đó đều bị thương tàn tật a.” Viên Dã tiếp tục nói xong, trên mặt tràn ngập khó hiểu

Bách Lý Giang gật đầu nói: “Đúng vậy, những lời ngươi vừa nói, quả thật ngược đạo lý.” Hắn bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Ai nha ngu ngốc, trước kia chúng ta chỉ có thể đoán mò, nhưng hiện tại nơi này có sẵn đương sự, vì sao không hỏi nam quỷ đại ca, nga, không đúng, là hoàng hậu đại ca. . . . . . Nga, không, là đại tẩu, di, đại tẩu đâu?”

Một lời còn chưa xong, Viên Dã đột nhiên bị tự mình sặc nước bọt, khụ mấy cái không ngừng. Thật vất vả hạ xuống khẩu khí, hắn hoảng hốt trừng mắt với Bách Lý Giang, khóe miệng co rút vài cái: “Hoàng. . . . . . Hoàng hậu. . . . . . Đại. . . . . . Đại tẩu?” Hắn vỗ vỗ trán: “Bách Lý, ta biết ngươi là thiên tài, nhưng ta thật không nghĩ tới, ngươi thế nhưng lại là thiên tài đến mức độ này. Ngươi thế nhưng. . . . . . Thế nhưng đem cách xưng hô thế tục như vậy để gán trên người hoàng hậu của Đông Đế, ngươi. . . . . . Ngươi muốn cùng Đông Đế xưng huynh gọi đệ, ta nghĩ, cho dù Đông Đế không để bụng mà cùng ngươi trở thành bạn vong niên, nhưng với loại như ngươi cái tuổi chỉ làm con trai mười đời của hắn, hắn cũng không thể đem ngươi trở thành huynh đệ a.”

Hồng y hoàng hậu Đông Đế bỗng nhiên lại từ nơi ẩn nấp hiện ra, thoạt nhìn, hắn với danh xưng hoàng hậu đại tẩu này thập phần quan tâm, khóe miệng cứng ngắc lộ ra vẻ tươi cười: “Cái kia. . . . . . Ta gọi là Ngũ Nguyệt, các ngươi gọi ta là Ngũ Nguyệt đại ca được rồi, Viên Dã, thật không phải vấn đề tuổi tác gì đó, nhưng này. . . . . .này đại tẩu. . . . . . Ta thật sự không tiếp nhận được.” Hắn nói như vậy, không phải giống như đã thừa nhận thân phận của bản thân chính là hoàng hậu của Đông Đế.

***

Nói thêm về câu chuyện của Hán Ái Đế và Đổng Hiền mà Bách Lý Giang đã đề cập ở trên nhé^^

Mối tình của Hán Ai Đế và Đổng Hiền hay còn gọi là mối tình cắt áo (đoạn tụ) khá nổi tiếng trong Trung Hoa cổ

Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau.

Đổng Hiền tự là Thánh Khanh người vùng Vân Dương. Cha là Đổng Cung từng làm đến chức ngự sử. Vào thời đó, Đổng Hiền còn là một người hầu bên cạnh thái tử. Ban đầu, Đổng Hiền không được chú ý nhiều. Cho đến một hôm, Đổng Hiền đang làm việc trong cung, đúng lúc dừng lại ở trước điện thì Ai Đế, khi đó đã là hoàng đế nhìn thấy. Chỉ nhìn một cái, Ai Đế đã phát hiện, dường như mấy năm không gặp vì Đổng Hiền đã trưởng thành và tuấn tú hẳn lên và đem so với những cung nữ phấn sáp trong lục viện anh ta còn kiều diễm hơn. Ai Đế không cầm được sự vui mừng lệnh cho Đổng Hiền theo sau mình hầu hạ. Từ đó Ai Đế đối với Đổng Hiền ngày càng sủng ái hơn. Ngồi cùng xe, ngủ cùng giường, làm gì cũng không rời xa Đổng Hiền. Ông ta còn phong cho Đổng Hiền làm Hoàng Môn Lang, bắt Đổng Hiền lúc nào cũng phải ở bên cạnh mình. Cha của Đổng Hiền là Đổng Cung cũng được thăng lên Bá Lăng Lệnh rồi Quang Lộc đại phu.

Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì thế Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này. (Trích: Ngược dòng thời gian kỳ2- Tích Chiêu)

Đọc truyện chữ Full