DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đi Tìm Cung Điện Cát Vàng Mộng Ảo
Chương 2

Một trăm năm sau.

Thủ đô Hamra của vương quốc Pima ở vào cửa ải phía đông Hành lang Cẩm thạch xanh, cũng là thủ đô giàu có nhất dưới chân núi Mielpa, thương nhân nếu muốn né tránh sa mạc Tatenuric khủng khiếp, đến thành thị khác ở tây bắc, Hamra là nơi nhất định phải đi qua.

Vốn là đô thị ngày đêm náo nhiệt, đã nhiều ngày nay lại bất ngờ vắng lặng, thương nhân nam bắc đều bị cấm ra khỏi quán trọ mình trú ngụ, toàn bộ cư dân cũng bị lệnh cưỡng chế không cho ra ngoài, nếu không giết bất luận tội.

Nguyên nhân? Thành Hamra xảy ra đảo chính.

Tướng quân Yage giam lỏng gia đình quốc vương sau đó đăng cơ làm tân vương, vương quốc Pima lâm vào tình trạng căng thẳng, cấm vệ quân dốc toàn lực lượng, tìm kiếm nguyên hoàng tử Saichi của Pima đã đào thoát.

Mấy ngày rồi cũng chưa bắt được người, hoàng tử Saichi phảng phất như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết hắn trốn ở đâu.

Khu tây thành Hamra là xóm nghèo, nơi ở của dân nghèo hay dân du mục sa mạc, bên trong phần tử phức tạp, mức sống thấp, dân thành bình thường rất ít khi đi tới đây, hiện giờ cấm vệ quân đang tính lục soát nơi này.

Trong những căn nhà lè tè thấp bé, những hộ gia đình đóng chặt cửa lại, ai cũng không dám rước thêm phiền phức vào nhà, ở bên một bức tường hư, mấy kẻ lang thang không chỗ cư trú quây quần cùng sưởi ấm, trao đổi tin tức nghe ngóng được từ đầu đường xó chợ.

Người tạm thời đảm nhiệm chăm sóc vườn hoa hoàng cung thấp giọng nói. “…. Là thật đấy, tướng quân Yage tự mình thống lĩnh cấm vệ quân xông vào hoàng cung, giam lỏng cả nhà quốc vương, trực tiếp đăng cơ làm tân vương…”

Lão già hỏi. “Hoàng hậu là trưởng công chúa của nước Uki, hoàng tử Saichi cũng có hôn ước với công chúa nước Bageke, hai nước còn ký kết hiệp ước đồng minh hữu nghị, lại có thể trơ mắt nhìn vương quốc Pima bị cướp đoạt?”

“ Tướng quân nắm quân quyền trong tay, có binh lính hoàn hảo nhất Hành lang Cẩm thạch xanh, căn bản không để Bageke cùng Uki vào trong mắt…” Người làm công tạm thời nói.

Mọi người ở đây không hẹn mà cùng bảo trì trầm lặng, khung cảnh tĩnh lặng làm âm thanh chạy bộ và tiếng khiển trách của cấm vệ quân cách đó mấy trăm bước càng rõ ràng hơn.

Một người vóc dáng nhỏ nhắn hỏi. “Ta nghe nói… Hoàng tử Saichi đã trốn thoát?”

Người làm công tạm thời trả lời. “Bằng không các ngươi cho rằng quân đội đang lùng bắt cái gì ở trong thành? Sau khi tướng quân làm phản, hoàng tử theo đường bí mật ra ngoài xin cứu binh, cho nên tân quốc vương mới khẩn cấp hạ lệnh phong tỏa thành, muốn bắt hoàng tử về.”

“ Tướng quân, à không, tân quốc vương định giết hoàng tử sao?” Người vóc dáng nhỏ nhắn rút bả vai hỏi.

Người làm công tạm thời lúc này đột ngột trở nên thần bí, nhìn trái nhìn phải, xác nhận binh lính lục soát kinh thành không ở gần đây, mới dùng ngữ điệu quỷ dị nhỏ giọng nói chuyện.

“…. Lúc xảy ra đảo chính, ta vẫn đang ở trong vườn hoa cắt sửa cành lá, nghe các cung nữ nói tướng quân vào cung, việc đầu tiên làm chính là muốn tìm ra bảo vật trấn quốc, “Con Mắt Thương Ưng”, không ngờ…” Gã cúi đầu nói. “Đã bị hoàng tử lấy đi…”

Lời vừa nói ra, tất cả những người vây quanh sưởi ấm nhịn không được kinh hô.

“ Hả!” Người vóc dáng nhỏ nhắn không giấu được kinh ngạc trong giọng nói. “Nghe nói chỉ cần có “Con Mắt Thương Ưng” là có thể mượn đại thần Đoàn quân Quỷ cát đúng không?”

Người làm công tạm thời gật đầu. “Đúng.”

Tất cả mọi người không kiềm được nhớ tới thần thoại truyền miệng mấy ngàn năm về sa mạc và Hành lang Cẩm thạch xanh.

Sa mạc Tatenuric là quốc gia do thần sa mạc Thương Ưng thống trị, y là con trai của nữ thần núi Mielpa, có một đoàn binh mã thần bí sức mạnh vô địch gọi là Đoàn quân Quỷ cát.

Với người du mục và các dân tộc sinh sống ở rìa sa mạc, thần sa mạc nắm trong tay thời tiết tự nhiên của sa mạc như mưa và bão táp, giống như hóa thân của sự sống hay cái chết.

Lão già lúc này lắc đầu thở dài. “Than ôi, vương quốc Pima hiện tại thay đổi người thống trị, không biết ngày sau sẽ trở nên thế nào…”

“ Như vậy, quốc vương Yage muốn có Con Mắt Thương Ưng để làm gì?” Người vóc dáng nhỏ nhắn rất tò mò về vấn đề này.

Lão già kiến thức rộng rãi đoán. “Hắn dã tâm bừng bừng, có lẽ muốn sử dụng Đoàn quân Quỷ cát, làm tất cả các quốc gia ở Hành lang Cẩm thạch xanh đều phải cúi đầu xưng thần.”

Lời vừa nói ra, mọi người im lặng.

Người làm công tạm thời nói. “Mọi người nhẫn nại một chút, nếu Hành lang Cẩm thạch xanh xảy ra chiến tranh, chúng ta quay về sa mạc làm du mục, chết cũng chôn trong sa mạc, một lần nữa trở về dưới cánh Thương Ưng.”

Mấy câu nói đó tạm thời cổ động sĩ khí nhóm dân du cư này.

Lão già lúc này đột ngột ngửa đầu, nhìn nóc nhà thủng thì thào nói. “Ta mấy chục năm trước từng tận mắt nhìn thấy cung điện của thần sa mạc…”

Người vóc dáng nhỏ nhắn khẽ lên tiếng. “Cung điện cát vàng mộng ảo trong truyền thuyết đâu dễ dàng nhìn thấy như vậy? Ông có gạt người không đấy?”

“ Không lừa các ngươi đâu, khi đó ta theo đội buôn lạc đà, phải vượt qua sa mạc, gặp phải bão cát thiếu chút nữa mất mạng, chờ bão cát tan, Cung điện cát vàng mộng ảo liền xuất hiện, ta từ trước tới giờ chưa từng thấy… Như vậy…. Như vậy….”

Lão già căn bản tìm không ra từ ngữ thích hợp để hình dung cung điện tráng lệ lại mờ mịt như vậy, đó quả thực là thiên đường.

Giữa góc tối đột ngột có một âm thanh trẻ tuổi khàn khàn hỏi. “Cung điện cát vàng mộng ảo thật sự tồn tại sao?”

Những người vây quanh ánh nến đồng thời nhìn về phía ngọn nguồn tiếng nói, góc tường có hai người, người nam cao lớn trong đó bọc áo choàng da dê ngủ say, còn cô gái trẻ gầy yếu kia dựa vào tường, khăn trùm đầu cũ nát rũ xuống nửa khuôn mặt nàng.

Cô gái vốn vẫn lẳng lặng nghe người nói chuyện, lúc này nghe thấy đề tài thú vị, nhịn không được liền mở miệng hỏi.

Dù đó là một cô gái xa lạ, nhưng trong xóm nghèo khu tây vốn chính là rồng rắn sống hỗn tạp, cho nên đám người nói chuyện phiếm này cũng không quá để tâm.

“ Thật sự tồn tại, cung điện như thiên đường, trân châu, hồng ngọc cùng ngọc lục bảo trang trí tường thành, bên trong tường có đài phun nước cùng cây cối nở rộ hoa lá, ngay cả không khí cũng thơm hương mát lạnh…” Lão già tán thưởng.

Cô gái trẻ tuổi thì thào tự nói. “Không phải ảo ảnh sao?”

Mọi người tạm thời ngưng nói chuyện, nghe lão già miêu tả xong, cũng bắt đầu lâm vào cung điện mỹ lệ mô phỏng.

Tức khắc, người vóc dáng nhỏ nhắn tràn đầy lòng hiếu kỳ lại đặt câu hỏi. “Ông không vào cung điện sao?”

“ Lúc ấy…” Lão Mohamei hồi tưởng gì đó. “Có một chàng trai từ trong cung điện đi ra, khoác áo choàng, cũng không biết bộ dạng thế nào… Ta sau đó liền ngất đi, tới lúc tỉnh lại, cung điện cùng người đó cũng không còn nữa…”

Tất cả mọi người hô nhỏ thất vọng, không thể biết người kia rốt cuộc có phải thần sa mạc hay không.

Cô gái thấp giọng thở dài. “Như vậy à…”

Đúng lúc này, có tiếng bước chân cách mấy chục bước, một thằng nhóc cúi thân chạy tới, nhìn thấy mấy người quây quần nói chuyện, khẩn trương nhắc nhở họ.

“ Cẩn thận một chút, cấm vệ quân đến đấy!”

Mọi người lập tức im miệng, cô gái trẻ tuổi lại khẩn trương, kéo cao khăn trùm cũ nát của nàng, cúi đầu rút ở góc.

Không bao lâu sau, một tiểu đội cấm vệ quân đến, tiến vào khu nhà thấp lè tè kiểm tra, cô gái trẻ tuổi thấy thế, lập tức nhích lại gần chàng trai cao lớn đang ngủ, kề sát nhau giống như hai người bọn họ là một.

Chàng trai cao lớn đang ngủ mơ đột ngột cảm thấy cái gì đó nóng nóng dựa vào, trở người hết sức tự nhiên, thuận tay ôm lấy eo cô gái, sau đó cảm thấy bất thường, mở mắt ra, phát hiện mình không biết đối phương.

“ Ngươi là ai?” Chàng trai hỏi, thần thái có chút ngốc lờ mờ.

Cô gái trẻ tuổi thấy đã có hai cấm vệ quân qua, lại phát hiện đầu chàng trai này không quá linh hoạt, mắt trái còn mù, mang miếng che mắt màu đen, thế là nàng thấp giọng nói. “Suỵt, giúp một cái, có người hỏi thì nói ta là vợ ngươi.”

Người nọ ngớ ra một lúc lâu, ngồi dậy, lại nhìn kỹ cô gái.

“ Ngươi dơ quá, ta không thích.” Y nói, cả khuôn mặt cô gái này đều dơ bẩn, tóc cũng rối tung, thật hôi thối.

Cô gái đang lén nhìn cấm vệ quân kiểm tra đám người trò chuyện kia, nghe thấy chàng ngốc nói như vậy, hơi lo hơi hoảng, đánh một cái vào đầu vai đối phương, thấp giọng mắng. “Ngươi cũng dơ phát khiếp, chê bai cái gì?”

Chàng trai cúi đầu nhìn mình, ngẫm lại cũng đúng, rất nhiều ngày rồi chưa tắm rửa, không khéo còn bẩn và hôi hơn cô gái này.

Cấm vệ quân gặng hỏi người bên đống lửa xong, lại đi tới hướng hai người, cô gái lập tức rút sau lưng chàng trai.

Cấm vệ quân nhìn chàng trai hỏi. “Phía sau là ai? Bảo ả ra cho chúng ta xem diện mạo.”

Chàng trai gãi gãi đầu cười ngây ngô, quay đầu lại nhìn cô gái, thấy mắt nàng nghiêm khắc kinh người, bị dọa một trận, vội quay đầu trả lời. “Nàng, nàng là vợ ta!”

Cấm vệ quân nhìn nửa bên mặt cô gái một chút, đầy cát bụi, khô quắt xấu hết chỗ chê, trên người cũng mặc quần áo tầng lớp thấp, mơ hồ bay ra mùi hôi thối, khiến người ta chỉ muốn tránh xa.

“ Đi, một đôi vợ chồng ăn mày!” Che mũi, cấm vệ quân rời khỏi.

Cô gái thở ra, thấy cấm vệ quân đều đi xa, mới nhích ra từ phía sau chàng trai, đang muốn rời khỏi, chàng trai giữ nàng lại.

“ Ngươi không phải vợ ta sao? Muốn đi đâu?” Đáng thương hỏi.

Cô gái vốn định đạp y một cái, vừa rồi giả làm vợ y chỉ là kế tạm thời ứng biến, nhưng đột ngột nội tâm khẽ động, nghĩ nếu tiếp tục sắm vai vợ tên ngốc này, không chừng có thể thuận lợi ra khỏi thành.

Một lần nữa ngồi xổm bên cạnh chàng trai, nàng khẽ nói. “Này, ra khỏi thành với ta!”

“À, ta vốn định ra khỏi thành, nhưng cửa thành bị đóng mấy ngày nay, ai cũng không ra được.” Chàng trai lại nói. “Vợ à, ta có thể hỏi một vấn đề không?”

“ Hỏi đi!” Cô gái sốt ruột.

“ Ta lấy ngươi hồi nào? Ta không nhớ…”

“ Ban nãy!” Cô gái thật sự không có tâm trạng giải thích vấn đề này với y.

“ Ta… Ta có thể bỏ ngươi không?” Chàng trai rút bả vai, có chút sợ hãi hỏi. “Ngươi không phải người vợ lý tưởng của ta…”

“ Ngươi vừa ngốc vừa xấu, lại còn bắt bẻ?” Cô gái không vui nói. “Cùng ta ra khỏi thành, ngươi liền có thể bỏ ta, đi tìm người vợ tốt trong cảm nhận của ngươi.”

Chàng trai yên lòng, một lần nữa nằm xuống muốn ngủ lại, nhưng đột ngột nghe thấy tiếng ọc ọc vang vang, sờ bụng mình, nghiêng đầu khó hiểu.

“ Bụng ta sao lại kêu? Mới ăn bánh nướng xong…”

“ Là ta, ta cả ngày nay chưa ăn thứ gì.” Cô gái có chút ngượng ngùng, nàng sinh ra là hoàng tộc cao quý, mới mấy ngày trước còn chưa từng ăn đói mặc rách, càng không nói để bụng phát ra âm thanh kỳ quái.

“À, tất cả mọi người nói, chồng phải chăm sóc bụng vợ cho tốt, cho ngươi ăn cái này!” Chàng trai lấy ra bánh nướng lạnh trong ngực đưa cho nàng.

Bánh nướng cũng đã biến dạng, bất quá cô gái rất đói, cũng không chê bai, giật lấy liền cắn, nhai mấy cái xong lại mong chờ nhìn chàng trai, hỏi còn không.

“ Còn mấy quả chà là (*), cho ngươi hết!” Chàng trai lúc này nhếch miệng cười hỏi. “Ta là chồng tốt phải không?”

Cô gái vừa ăn vừa ngồm ngoàm đáp lại, nàng chịu đói một ngày, tay chân đều nhũn ra, lúc này bổ sung năng lượng, sức lực trở về, cũng không còn nôn nóng như trước.

“Ừ, đồ ngốc ngươi con người cũng tốt, tên gì…. Không cần phải nói, gọi ngươi ngốc, nhớ đó!”

Chàng ngốc nói. “Ta cũng đã quên tên mình, cho nên mọi người tùy ý gọi… Vợ này, ngươi tên gì?”

“Sai… Ách, Archi.” Cô gái bốc ra một thân mồ hôi lạnh, tên ngốc này làm cho người ta không bố trí phòng vệ, hại nàng thiếu chút nữa khai ra tên thật.

“Archi, ta mệt quá, chúng ta đi ngủ đi!” Chàng trai ôm cô gái nằm xuống muốn ngủ.

“Không được ôm ta, ngươi quá hôi!” Cô gái nhíu mày ghét bỏ, muốn thoát ra, nhưng đồ ngốc này sức lực đúng thật là lớn, bị ôm một cái liền như bị thanh sắt quấn chặt, trốn không ra được.

Ngốc ngửi ngửi mình, cũng ngửi ngửi đối phương. “Vợ à, ngươi cũng hôi mà. Ngày mai chúng ta ra khỏi thành, đến suối nước bên ngoài tắm rửa.”

Cô gái trầm lặng, suy nghĩ hành trình sau khi ra khỏi thành.

Nhiệt độ ban đêm giảm đến mức khiến răng người ta đánh bò cạp, cô gái chỉ dựa vào khăn trùm trên người thì vẫn chưa đủ để giữ ấm, chàng ngốc dù có ngốc thật, nhưng rất biết quan tâm người khác, mở áo choàng da dê bao trùm hai người, thân thể thoáng cái liền ấm áp thả lỏng.

Cô gái giật mình, dù ghét bị một kẻ hôi thối tiếp cận, nhưng khứu giác cũng biết mệt, nhanh chóng không còn ngửi ra mùi hôi trên người tên ngốc nữa, mà cái nàng cần bây giờ chính là nhiệt độ ấm áp.

Căng thẳng mệt mỏi làm mắt nàng không mở ra nổi, trước khi ngủ say, nàng thì thào nói một chút.

“…. Ngươi cứu… Có công… Sẽ thưởng ngươi… Của cải…”

Cách mấy bước, nhóm người lão già cùng người vóc dáng nhỏ nhắn vẫn còn trò chuyện, người làm công tạm thời chỉ chỉ hai người ngủ ở góc kia, thấp giọng cười mỉa. “Vợ chồng ngốc…”

Ngày hôm sau vừa tới, Archi liền đá tỉnh đồ ngốc, nói phải mau mau ra khỏi thành.

“Còn sớm…” Ngốc muốn giường.

Archi lại rất khẩn trương, nàng muốn sớm ra khỏi thành, có chuyện khẩn cấp chờ làm, một khắc cũng không thể chần chừ, cho nên đánh đồ ngốc hai cái, thật sự đánh tỉnh người ta.

Người bị đánh oán giận ủy khuất. “Vợ à, ngươi thật dữ…”

Archi ngẩn ra, lúc này mới nhớ tối hôm qua lừa tên ngốc này, nói mình là vợ y, hôm nay còn tính lợi dụng thân phận này ra khỏi thành.

Thả mềm âm điệu, nàng nói. “Đi nhanh thôi, ra khỏi thành với ta, tương lai ta sẽ ban cho ngươi của cải dư dả.”

Ngốc dùng sức lắc đầu. “Không, không cần, ta chỉ muốn đổi vợ mới, sẽ không đánh ta, rất ôn hòa…”

“…. Ngươi thật sự là đồ ngốc, có một đống của cải, phụ nữ sẽ phía sau tiếp trước đòi gả cho ngươi, thích chọn ôn hòa thì có một đống ôn hòa, thơm hương xinh đẹp cũng có, dù ngươi rất ngốc cũng không ai thèm để ý.” Archi cau mày nói.

“À.” Nghe xong, y ngây ngốc gật đầu, cảm thấy người vợ này hiểu biết thật nhiều chuyện, bỏ đi thật đáng tiếc.

Hai người rời khỏi khu tây tới đường lớn, cấm vệ quân vẫn đang qua lại tuần tra trong thành Hamra, nhìn thấy nam giới trẻ tuổi sẽ tiến lên kiểm tra, nhưng không khí đã không khẩn trương như trước, tân quốc vương cho rằng hoàng tử Saichi đã rời khỏi kinh thành, đại bộ phận quân lực cũng được sai ra khỏi thành đuổi theo người.

Archi vẫn gắt gao đi bên ngốc, ngốc cũng đầy trách nhiệm cầm lấy tay nàng, không gây ra bất cứ hoài nghi nào, tới cửa thành, thủ thành không hỏi gì nhiều, để họ ra ngoài.

Vui sướng vì rốt cuộc bước ra được ngoài thành, Archi chỉ muốn tăng tốc rời khỏi, lại bị dáng người cao lớn của ngốc cản trở, hại nàng đụng đầu, mũi rất đau.

“Làm gì vậy?” Nàng xoa xoa mũi, thấp giọng quát.

Ngốc không đáp, mắt nhìn phía trên bên phải cửa thành, chỗ có thông cáo treo thưởng mà tân quốc vương mới vừa tuyên bố, trên thông cáo có tranh, thương nhân lui tới cũng vây quanh chụm đầu ghé tai phía trước.

Archi vừa thấy, sắc mặt liền đại biến, lôi ngốc muốn đi, người nọ lại chỉ ngây ra chằm chằm nhìn bức tranh kia, mắt cũng không chớp.

“Thật đẹp…” Y thì thào, đi về phía trước như trúng tà, chen vào nhìn bức tranh kia với đám người.

Archi không muốn tới gần, tiếc rằng tay bị nắm chặt, nửa lôi nửa kéo cũng qua, liền nghe thấy mấy người chỉ chỏ bức tranh đang thấp giọng bàn luận, thương nhân nơi khác hỏi. “Người trong tranh là ai?”

Người địa phương nhỏ giọng trả lời. “Không phải là hoàng tử Saichi sao! Các ngươi xem cáo thị này, người cung cấp tung tích hoàng tử, có thể có được mười đấu tiền vàng, bắt được hoàng tử đưa về, liền ban cho một tòa nhà đẹp…”

“Hoàng tử diện mạo tuấn tú, hẳn rất dễ nhận ra.” Có người nói.

Tuy bức tranh chỉ có vài nét bút, nhưng vẫn phác họa sinh động đặc trưng dung mạo hoàng tử, nhìn tổng thể, hoàng tử là thanh niên vô tư lự sống an nhàn sung sướng, so với tộc người sa mạc tính cách dũng mãnh, khí chất hơi yếu đuối một chút.

Archi cúi đầu, thấy ngốc hai mắt lưu luyến bức tranh, rất tức giận, nhéo y một cái.

“Đông người nhiều thị phi, mau đi với ta! Không đi phải không? Vậy ta tự đi một mình!”

Ngốc tỉnh ra, vội nói. “Vợ chờ một chút, ngươi không thể bỏ ta một mình…”

Hai người vừa kéo vừa lôi rời khỏi chỗ cửa thành, ngốc còn lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn bức tranh. Archi thấy cũng không chịu nổi, nhịn không được hỏi.

“Bất quá chỉ là một bức tranh, có gì đẹp chứ?”

“Không phải muốn đổi vợ mới cho ta à? Ta muốn cái kia…” Ngốc chỉ thông cáo treo thưởng phía xa.

Archi run lên một cái, mắng. “Ngươi thật sự quá ngốc, đó là hoàng tử Saichi, hoàng tử là nam, nam giới chỉ có thể làm chồng, không thể làm vợ, ngươi hiểu hay không?”

Miệng ngốc khẽ nhếch, ậm ừ một lúc lâu, cuối cùng nói. “Không thể cưới hoàng tử làm vợ à? Nhưng ta rất thích hắn, hắn chính là người vợ hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của ta…”

“Không được, không được có vọng tưởng không an phận đối với hoàng tử!” Archi dùng sức gõ đầu y. “Hoàng tử đã đính hôn cùng công chúa nước Bageke, chờ nội loạn vương quốc Pima được bình ổn, hắn sẽ cưới công chúa trở về Hamra, làm sao tới lượt ngươi hưởng?”

Ngốc bị lời Archi làm cho có chút hỗn loạn, cuối cùng chỉ bức tranh phía xa, thì thào nói. “Ta chính là muốn hắn làm vợ, chỉ cần có thể lấy được hắn, ta sẽ về nhà…”

Archi từ bỏ dạy dỗ ngốc, lắc lắc bàn tay hai người cùng nắm, sắc mặt khó coi. “Này, cũng đã ra khỏi thành rồi, ta không cần làm vợ ngươi nữa, buông tay ra đi, chúng ta đường ai nấy đi đi!”

“Chờ một chút, ngươi đi rồi ta không thể đổi vợ mới.” Ngốc rất kiên trì với chuyện vợ mới, thật sự không buông tay, còn nói. “Chờ ta có vợ mới rồi mới có thể bỏ ngươi.”

“Đồ ngốc, ta cũng là nam, là bất đắc dĩ tạm thời giả nữ, hai chúng ta căn bản không phải… Tối hôm qua ta lừa ngươi!”

Nàng —— Archi, không, phải nói là hắn, cho chàng ngốc một bài học chấn động, vì sợ đối phương không tin, hắn còn cố ý tháo rộng y phục trước ngực, lộ ra lồng ngực bằng phẳng, chứng tỏ không gạt người.

Ngốc đúng thật là bị dọa choáng váng, lại nhanh chóng nhếch miệng cười.

“Đúng vậy, ngươi lừa ta, nam giới cũng có thể làm vợ, vậy ta vẫn có thể lấy cái, cái, ách, hoàng tử Saichi kia…”

Mắt trợn trắng, Archi nghĩ thằng ngốc này thật không phải một câu ngu đần mất linh là có thể hình dung, hắn nói lừa ngốc, là chỉ tối hôm qua lừa y mình là vợ y, chứ không phải lừa cái chuyện nam không thể lấy nam.

Còn muốn mắng người, đột ngột một đám quân nhỏ từ cửa thành nhanh chóng cưỡi ngựa chạy ra, hắn cả kinh, lôi ngốc trốn qua bên cạnh, chờ quân đội đi xa, hắn vẫn kinh hồn chưa hết.

Thở ra, hắn nghĩ nghĩ rồi đề nghị. “Chúng ta kết bạn đi một đoạn đường đi! Ngươi muốn đi đâu?”

Chỉ chỉ đường đi sâu vào Hành lang Cẩm thạch xanh, ngốc nói. “Chỗ đó, lão cha ở tại thôn Ifta, ta để hành lý ở chỗ hắn, muốn đi lấy.”

Archi ngẫm lại thấy tiện đường. “Ừ, ta cũng vừa lúc phải đi đến nước Bageke, ngươi… Tóm lại, trên đường có người hỏi, ngươi đều phải nói ta là vợ ngươi, bất kể ai hỏi cũng vậy, biết chưa?”

“Ngươi vốn chính là vợ ta mà, hê hê, lão cha luôn cười chê ta ngốc, nói không thể lấy được vợ, ta nhất định phải mang ngươi cho hắn nhìn một cái.” Y quấn tới quấn lui, chính là chữ vợ này không rời khỏi miệng được.

Archi lười tranh cãi với y, biết người này cứng đầu cứng cổ, cố chấp ngốc nghếch, bất quá như thế mới có thể trở thành lá chắn tốt nhất, che chắn cho hắn rời khỏi thành Hamra, tránh được toàn bộ quân lính truy bắt, thuận lợi đến Bageke cầu cứu binh.

Nước Bageke từng ký kết hiệp ước đồng minh hữu nghị với vương quốc Pima, có nghĩa vụ xuất binh giúp đỡ lẫn nhau, huống chi hoàng tử cùng công chúa hai nước đã đính hôn, nước Bageke thế nào cũng đáp ứng thỉnh cầu xuất binh giúp phục quốc của hoàng tử Saichi.

Đúng vậy, Archi chính là hoàng tử Saichi của quốc vương Pima.

Đọc truyện chữ Full