Lang Hiên hoàng cung.
“Người còn chưa tìm được?” Phó Tử Lưu hỏi trinh sát quỳ gối đối diện.
“Hồi bẩm hoàng thượng, mấy ngày trước Ngu tướng quân mất liên lạc với quân ta, đến nay vẫn chưa tìm được.” Trinh sát hồi báo.
“Còn không mau đi tìm! Khúc Dương Vũ đâu? Hai người bọn họ thường ở cùng nhau cơ mà? Gọi người đi tìm hắn cho trẫm!” Phó Tử Lưu hổn hển rống.
“Bẩm hoàng thượng, mấy ngày nay Khúc đại nhân cũng không ở trong quân.” Trinh sát kinh sợ nói.
“Còn chưa cút đi tìm!” Phó Tử Lưu rống giận.
“Vâng, vâng!” Trinh sát chạy ra ngoài.
“Còn ngươi nữa!” Phó Tử Lưu xoay người nhìn người đang ngồi trên ghế thảnh thơi uống trà, “Đều do ngươi dung túng hạ thần! Nếu không, sao có thể thành ra như vậy!”
Người nọ đặt chén trà xuống, cười khổ: “Ngươi tức giận làm gì? Thương Giác Trưng đâu đánh mỗi mình Lang Hiên, còn Hoàng Diệp của ta nữa!” Người nọ chính là hoàng đế của Hoàng Diệp – Tần Nghị! Tần Nghị thở dài: “Chẳng phải ta vứt cả Hoàng Diệp, ngàn dặm xa xôi chạy tới đây bắt người sao, đợi tìm được Tiểu Quyết, chắc chắn ta sẽ hung hăng đánh mông hắn!”
Phó Tử Lưu phỉ nhổ liếc y một cái, đánh mông? Vừa nhìn thấy người ta, ngay cả mình họ gì cũng không nhớ rõ, đúng là hôn quân háo sắc! Thuần Vu Quyết muốn mượn ám vệ của mình liền hai tay dâng, xem, bây giờ người ta dẫn ám vệ của ngươi đi ám sát hoàng đế Quỷ Tà! Thương Giác Trưng đánh tới cửa nhà, Hoàng Diệp ngươi nghĩ ẩn nấp sau Lang Hiên là vạn sự đại cát sao? Nếu không nể Tần Nghị là biểu đệ của mình, Phó Tử Lưu hắn sẽ là người đầu tiên chiếm Hoàng Diệp!
Tần Nghị bị hắn khinh bỉ, xấu hổ khụ một tiếng: “Khụ, chắc chắn lần này ta sẽ hung hăng giáo huấn hắn! Biểu huynh yên tâm, tuy Hoàng Diệp là quốc gia thương mậu, nhưng năm mươi vạn đại quân vẫn có thể chiến đấu, cùng lắm thì cùng Quỷ Tà liều mạng, cá chết lưới rách!” Tuy thực lực của Hoàng Diệp yếu nhất trong ba cường quốc, nhưng lại có kinh nghiệm của gian thương! Nếu không, sao có thể giữ vững cơ nghiệp mấy trăm năm? Huống hồ Tần Nghị là đại gian thương có bản lĩnh!
“Ai, được rồi, chuyện Tiểu Quyết đừng để biểu tẩu của ngươi biết, một tháng nữa nàng sẽ lâm bồn, hiện giờ nàng cần an tâm dưỡng thai! Trong khoảng thời gian này, ta muốn bồi nàng, ngươi thu thập cục diện sạch sẽ cho ta!” Phó Tử Lưu không hổ là kẻ yêu vợ số một, dù Thương Giác Trưng đánh tới cửa, hắn cũng đặt lão bà lên đầu!
Tần Nghị kéo khóe miệng, bản thân cũng thế còn không biết xấu hổ nói mình? “Được, ngươi cứ yên tâm chiếu cố biểu tẩu, ở đây giao cho ta, Tiểu Quyết có tin tức, ta sẽ lập tức thông tri ngươi.”
Phó Tử Lưu bĩu môi, vừa định nói, một thị vệ từ ngoài cửa xông vào, quỳ gối trước mặt hai người: “Báo! Ngu tướng quân có tin tức!”
“Xem,” Tần Nghị cong khóe miệng, “Tin tức đã đến rồi?” Y có thể giao ám vệ cho Thuần Vu Quyết, thì cũng có tin tưởng khống chế được hắn, bên ngoài luôn để Thuần Vu Quyết ra lệnh cho họ, nhưng, y mới là người cầm quyền thực sự!
Phó Tử Lưu đảo hai mắt trắng dã, gian thương chết tiệt! Sau đó không thèm để ý tới y, liền trở lại hậu cung chiếu cố hoàng hậu của mình.
Tần Nghị cười cười, nhàn nhã nhấp một ngụm trà, Tiểu Quyết a Tiểu Quyết, xem ra trẫm thật sự quá dung túng ngươi!
Phong Hàn Bích đặt tay lên trán Chung Như Thủy, nóng bỏng, lo lắng trong mắt càng sâu, nghỉ ngơi một đêm, nhiệt độ không hạ ngược lại càng thêm cao!
“Ân......” Chung Như Thủy mơ mơ màng màng mở to mắt, đầu đau như muốn vỡ ra, môi khô lưỡi khô, nuốt nước miếng mà yết hầu đau như bị hỏa thiêu, “Trời đã sáng?” Thanh âm khàn khàn khó nghe, Chung Như Thủy nhíu mày, không thoải mái xoa yết hầu.
“Rất khó chịu?” Phong Hàn Bích để hắn ngồi trên đùi của mình, giúp hắn thoải mái chút, “Trời đã sáng, ta mang ngươi xuống dưới.”
“Đừng......” Chung Như Thủy giữ chặt tay y, “Nguy hiểm......”
“Nếu không tìm đường ra, ngươi sẽ nguy hiểm!” Thanh âm Phong Hàn Bích có chút lạnh, cũng không quản Chung Như Thủy nói gì, ôm hắn nhảy xuống đất. Lần này Phong Hàn Bích không đi vào rừng cây rậm rạp, Chung Như Thủy đã rất hư nhược rồi, y không muốn trốn trốn tránh tránh, lãng phí thời gian! Cùng lắm thì gặp thần sát thần gặp phật giết phật, ai cũng không ngăn được y!
Ôm Chung Như Thủy băng qua rừng cây, mấy ngày liền mưa tầm tã khiến đường lầy lội, Phong Hàn Bích đi lại khá gian nan. May mắn từ nửa đêm qua mưa đã ngừng, hiện giờ mây đen tản ra, mặt trời hiển hiện, cho bọn hắn chút ánh sáng.
Trong rừng cây truyền đến tiếng vang, ánh mắt Phong Hàn Bích lạnh lẽo, hơn mười hắc y thích khách từ bốn phía vọt tới, vây hai người lại.
“Cút ngay.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, y không muốn lãng phí thời gian với những người này, Như nhi của y không thể đợi nữa!
“Chủ nhân có lệnh, giết không tha!” Một thích khách lạnh lùng mở miệng, giơ kiếm vọt lên.
Phong Hàn Bích buông một tay ôm Chung Như Thủy, kiếm như quỷ mỵ, sau một khắc, tên thích khách kia trừng to mắt chậm rãi ngã xuống, yết hầu phun máu tươi.
Phong Hàn Bích giơ kiếm cười lạnh, ngữ khí đều đều: “Ai còn muốn đến?”
Những người còn lại phát lạnh, bị vẻ ngoan độc của Phong Hàn Bích làm hoảng sợ, không người nào dám tiến lên!
“Cùng đến!” Một thích khách vội vàng ổn định tâm thần, lớn tiếng quát! Toàn bộ thích khách đột ngột bừng tỉnh, bọn họ chỉ hai, trong đó một người bị bệnh, dù lợi hại đến đâu cũng không thể lấy một địch mười!
Lúc Đào Như Lý dẫn năm mươi thị vệ đuổi tới nơi Phong Hàn Bích bị vây, Phong Hàn Bích đã toàn thân đẫm máu.
Hơn mười thích khách chỉ còn lại bốn, mà mỗi người đều trọng thương, trong mắt bọn họ tràn đầy sợ hãi, nhìn Phong Hàn Bích như ma quỷ. Phong Hàn Bích thở hổn hển, một tay ôm Chung Như Thủy lông tóc vô thương, một tay cầm lợi kiếm nhỏ máu. Phong Hàn Bích vươn lưỡi liếm liếm vết thương trên cánh tay, nụ cười lạnh nơi khóe môi lưu lại một vệt máu đỏ tươi, tựa như Thị Huyết Tu La đến từ địa ngục!
“Hoàng thượng!” Đào Như Lý mang người xông vào vòng vây, nhanh chóng chém giết sạch sẽ.
Phong Hàn Bích thấy viện quân xuất hiện, gánh nặng trong lòng liền giải khai, thiếu chút nữa thoát lực quỳ rạp xuống đất.
“Hoàng thượng! Thủy Thủy!” Đào Như Lý xông lên trước đỡ lấy hai người, thân thể Phong Hàn Bích đầy vết thương, y phục nhuộm máu tươi nhìn không ra màu sắc vốn có. Máu kia, có của chính mình, cũng có của thích khách.
“Hành Chi......” Chung Như Thủy ôm lấy Phong Hàn Bích, thanh âm nghẹn ngào, đau lòng không chịu nổi. Phong Hàn Bích vì bảo vệ hắn mà dùng thân thể ngăn cản đao, hắn khàn giọng nói bên tai y, đừng làm thế, nhưng y lại cười cười, dùng hết khí lực ôm hắn, đồng thời vì hắn ngăn trở tất cả thương tổn. Phong Hàn Bích vì hắn đổ máu, mà hắn vì Phong Hàn Bích rơi lệ.
“Ta không sao.” Phong Hàn Bích vươn tay xoa mặt hắn, mỉm cười, không cần đau lòng vì ta, Như nhi, cho tới giờ đều là ta phụ ngươi!
“Hoàng thượng, ta cầm máu cho ngươi trước!” Đào Như Lý lo lắng lấy kim sang dược ra, run rẩy cởi y phục Phong Hàn Bích, có nhiều chỗ đã huyết nhục mơ hồ, hắn không thể không cẩn thận.
“Đi tìm chút nước đến!” Đào Như Lý đỏ mắt, quay đầu hướng thị vệ rống to.
“Vâng!” Năm thị vệ lên tiếng, biến mất trong rừng cây. Những người còn lại vậy quanh bọn họ, cảnh giác đề phòng động tĩnh bốn phía. Viện binh là U Ảnh quân do Phong Hàn Bích tự tay huấn luyện, độ trung thành với y có thể nghĩ, thấy hoàng thượng mình kính sợ nhất bị thương nặng như vậy, bọn họ rất muốn băm vằm những thích khách kia!
Chung Như Thủy cắn môi không cho nước mắt rơi xuống, ôm lấy Phong Hàn Bích, để y nằm trong lòng mình, nhìn Đào Như Lý thoa dược lên vết thương, trong lòng từng trận đau đớn.
“Như Lý......” Phong Hàn Bích chịu đựng dược tính gặm nhấm, “Như nhi sốt cao......”
Đào Như Lý chấn động, hoàng thượng...... Vươn tay đặt lên trán Chung Như Thủy, Chung Như Thủy né tránh, lắc đầu: “Chữa thương cho Hành Chi trước!”
Đào Như Lý gật đầu, Thủy Thủy chỉ nóng lên, nhưng vết thương của hoàng thượng không cầm máu sẽ rất nguy hiểm!
“Chú ý!” Đột nhiên, một thị vệ hét lớn, rút kiếm ngăn cản vũ tiễn!
“Hộ giá!” Đào Như Lý hét lớn một tiếng, bốn mươi lăm thị vệ vây quanh ba người, hình thành một vòng chắc chắn.
Phong Hàn Bích nghe tiếng hét, vô thức kéo Chung Như Thủy vào lòng mình, Đào Như Lý cầm kiếm chắn trước hai người.
Sơ suất quá! Đào Như Lý ngầm bực, hắn không nên dụ địch nhân tới lúc Mạc Hoan chưa đến!
Chung Như Thủy thấy có biến cố, sắc mặt trở nên tái nhợt, chứng kiến Phong Hàn Bích vì hắn lâm vào hiểm cảnh, giờ trọng thương vẫn liều mạng che chở hắn, lửa giận trong lòng bạo phát! Bất kể là ai, tổn thương người của hắn, hắn sẽ không buông tha!
Vùng khỏi lòng Phong Hàn Bích, Chung Như Thủy kéo Phong Hàn Bích ra sau lưng, cũng không quản cuống họng đau nhức, lên tiếng hô to: “Thuần Vu Quyết! Lăn ra đây cho lão tử! Ngươi vì ta báo thù sao! Lão tử con mẹ nó còn chưa có chết! Mau lăn ra đây!” Khàn cả giọng rống giận, Chung Như Thủy che yết hầu, kịch liệt ho khan, mùi máu tươi truyền đến, con mẹ nó rách yết hầu, hô vài câu đã rách! Chung Như Thủy hung hăng nghĩ.
“Như nhi!” Phong Hàn Bích không thể ngờ Chung Như Thủy sẽ làm ra chuyện như thế, cũng bất chấp vết thương, vội vàng tiến lên ôm hắn vào lòng.
“Thủy Thủy......” Đào Như Lý xoay người, sững sờ nhìn Chung Như Thủy, thiệt là, lúc này hắn vẫn khiến người ta dở khóc dở cười.
Thuần Vu Quyết luôn nấp trong bóng tối thưởng thức màn vũ tiễn, nghe được tiếng rồng giận khàn khàn thì sững sờ, tuy thanh âm này khó nghe, nhưng xác thực, rất quen thuộc, tựa như thanh âm mình luôn nhớ tới. Lập tức ra lệnh ngừng, sau đó nhảy lên đại thụ phía trước, tìm vị trí có thể thấy rõ đối phương, cẩn thận tìm kiếm gương mặt quen thuộc trong đám người, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Lần lượt nhìn từng khuôn mặt, không phải người hắn muốn tìm, Thuần Vu Quyết càng lo lắng, chẳng lẽ bọn họ lừa hắn? Đột nhiên, Thuần Vu Quyết chấn động toàn thân, thiếu chút nữa té xuống!
Tuy đã tám năm, nhưng khuôn mặt, Thuần Vu Quyết chết cũng không quên! Thật là đại ca của hắn, đại ca của hắn không chết...... Thuần Vu Quyết kích động nhảy xuống đất, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới chỗ bọn họ. Sát thủ giấu mình trên cây vừa sợ vừa nghi, nhưng e ngại Thuần Vu Quyết gặp chuyện không may, bọn họ liền theo Thuần Vu Quyết.
Thị vệ của Phong Hàn Bích thấy thích khách hiện thân, giơ kiếm trong tay, thề bảo vệ hoàng thượng! Lúc thấy đối phương, tất cả mọi người đều sững sờ, thiếu niên tuấn mỹ như tiên nhân này, là người muốn ám sát hoàng thượng?
“Ca ca......” Thuần Vu Quyết dừng lại trước mặt bọn họ, khiếp sợ nhìn Chung Như Thủy, “Ca ca!” Nước mắt Thuần Vu Quyết đột nhiên rơi xuống, bọn thị vệ cả kinh, sao lại khóc a? Không chỉ bọn hắn, mà ngay cả người của Thuần Vu Quyết cũng giật mình, Ngu tướng quân lãnh tâm lãnh tình của bọn hắn, khóc?
Chung Như Thủy lạnh lùng nhìn thiếu niên đang khóc lóc gọi “Ca ca”, sau đó đẩy thị vệ ngăn trước mặt, từng bước đi đến chỗ hắn.
“Như nhi!” Phong Hàn Bích lảo đảo đuổi theo, dù người kia là đệ đệ của Chung Như Thủy, cũng không thể lơ là!
“Ca ca......” Thuần Vu Quyết muốn tiến lên ôm Chung Như Thủy, Chung Như Thủy lại đột nhiên vung tay cho hắn một quyền!
Thuần Vu Quyết bị đánh ngã ngồi trên đất, kinh hãi tới mức quên khóc! Không dám tin nhìn về phía Chung Như Thủy, Thuần Vu Quyết chấn động, vì hắn thấy mắt Chung Như Thủy lạnh như băng, không mang theo một tia ôn nhu.
“Nếu năm đó ta biết ngươi sẽ biến thành như vậy, ta cũng không đánh bạc một mạng đi cứu ngươi!” Chung Như Thủy lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm không chút cảm tình. Phong Hàn Bích sững sờ, đau lòng nhìn Chung Như Thủy.
“Ca ca, không phải...... Ta không có......” Thuần Vu Quyết muốn giải thích, nhưng hắn không biết nên nói cái gì!
“Thủy Thủy chú ý!” Đào Như Lý không vì biến cố trước mắt mà buông lỏng cảnh giác, đột nhiên kinh hô. Một mũi tên sắc nhọn hướng tới Chung Như Thủy, Chung Như Thủy nghe tiếng, giương mắt nhìn lên, Phong Hàn Bích đã đứng ở trước mặt hắn, mũi tên đâm xuyên ngực y, lộ ra đầu mũi tên nhiễm máu tươi.
“May mà ngươi không sao......” Phong Hàn Bích cong khóe miệng, mỉm cười với hắn, chậm rãi ngã xuống.
Chung Như Thủy run rẩy, hoảng sợ nhìn Phong Hàn Bích ngã xuống trước mặt mình, “A...... A!! A a!!!” Chung Như Thủy điên cuồng hét to, xông lên trước ôm Phong Hàn Bích, nước mắt thống khổ xẹt qua gò má, “Đừng như vậy! Đừng! Ta không cần! Hành Chi, ngươi đã nói sẽ không vứt bỏ ta nữa! Ta không cần!”
“Hoàng thượng!” Đào Như Lý vọt tới bên cạnh hai người. “Tiểu Đào Nhi, mau cứu y, mau cứu y! Van cầu ngươi, mau cứu y a!” Chung Như Thủy tuyệt vọng bắt lấy tay áo Đào Như Lý, không ngừng cầu khẩn. Đào Như Lý lau đi nước mắt trên mặt, giúp Phong Hàn Bích bắt mạch, mạch đập yếu ớt, gần như biến mất! Vội vàng xuất ra ngân châm giúp y phong bế các đại huyệt cầm máu, sau đó tiến hành chữa trị.
“Chủ nhân!” Lúc này Mạc Hoan mang theo đại đội nhân mã đuổi tới, nhanh chóng ngăn vây bắt nhóm người Thuần Vu Quyết.
Thuần Vu Quyết thất thần mặc cho bọn họ trói mình lại, là ai? Là ai bắn tên? Là ai muốn giết ca ca của hắn? Người của hắn đều theo hắn nhảy xuống mà, Thuần Vu Quyết nhìn về phía rừng cây rậm rạp, ánh mắt chợt trở nên hung ác, là Khúc Dương Vũ! Là gã! Thuần Vu Anh từng bảo hắn thu tay lại, đừng làm chuyện khiến sau này hối hận. Hôm nay hắn hiểu được, đã chậm......
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu
Chương 75: Thương tiếc
Chương 75: Thương tiếc