Chung Tiểu Trùng và Phong Hàn Bích đùa trong sân phi thường cao hứng. Chung Như Thủy ngồi trước cửa sổ phát ngốc, trên thực tế hắn nhìn chằm chằm vào ngón tay Phong Hàn Bích, thon dài trắng nõn, hoàn toàn không sưng tấy thê thảm giống cây cải củ như tối hôm qua. Vì sao y làm thế? Tim Chung Như Thủy khẽ co rút, vì nhìn thấy Chung Tiểu Trùng dùng lực rất lớn xoay ngón tay Phong Hàn Bích, xú tiểu tử, điểm nhẹ a! Sắc mặt Phong Hàn Bích lại như thường, cùng Tiểu Trùng nháo đến vui vẻ.
“Phong Hàn Bích, ngươi khiến cha sinh khí?” Chung Tiểu Trùng đột nhiên kéo góc áo Phong Hàn Bích, nhỏ giọng nói.
“Có lẽ.” Phong Hàn Bích sững sờ, lập tức cười. Tối hôm qua y cự tuyệt yêu cầu của Chung Như Thủy, hôm nay hắn không thèm liếc y một cái. Nhưng, y lại cao hứng muốn ôm hắn mà hét lên, bởi vì hắn còn rất quan tâm y.
“Ngươi làm gì khiến cha sinh khí? Ta có thể giúp ngươi a!” Chung Tiểu Trùng rất trượng nghĩa nói, hôm qua đi hội chùa, Phong Hàn Bích mua cho nó nhiều thứ, bây giờ nó nên giúp đỡ!
“Nhưng, việc ta làm thật không tốt, cha ngươi tức giận là đúng.” Phong Hàn Bích ngồi xổm xuống, ngang với Chung Tiểu Trùng, “Ta quá tùy hứng không nghe lời cha ngươi, ta nghĩ hắn không bao giờ để ý ta nữa.”
“Cái gì? Không để ý ngươi nữa?” Chung Tiểu Trùng cả kinh, nói vậy, chắc chắn cha sẽ không cho nó chơi với Phong Hàn Bích! Không thể để chuyện này xảy ra, nó rất yêu mến Phong Hàn Bích, ân, giống như yêu mến cha nó! “Sẽ không, chỉ cần có ta, cha sẽ để ý tới ngươi, ta giúp ngươi cầu tình!” Nói xong liền kéo tay y xông vào phòng.
Chung Như Thủy vốn đang nhìn bọn họ, khẽ giật mình, vội vàng đứng lên, vừa vặn tiếp được thân thể Chung Tiểu Trùng nhào tới. “Sao vậy? Không đùa mà chạy vào làm nũng với cha?”
“Không phải!” Chung Tiểu Trùng ngẩng đầu nhỏ nhìn cha nó, rất nghiêm túc nói: “Cha, ngươi đừng chán ghét Phong Hàn Bích! Ta rất yêu mến y, tựa như yêu mến cha! Nếu ngươi chán ghét y, ta sẽ không thể làm bạn với y!”
Chung Như Thủy kinh ngạc, Phong Hàn Bích cũng giật mình, y thật không ngờ Tiểu Trùng sẽ nói như vậy. Trong lòng nhảy nhót, khóe môi Phong Hàn Bích khẽ cong lên, cảm giác làm cha thực hảo, có nhi tử như vậy rất tốt! Tiến lên một bước, vây Chung Như Thủy trước cửa sổ, chỉ ngăn bởi Tiểu Trùng, đầu cách Chung Như Thủy nửa ngón tay, ngữ khí của Phong Hàn Bích đầy vui vẻ: “Ta sai rồi, tha thứ ta.”
Đầu Chung Như Thủy “Oanh” một tiếng, huyết khí toàn thân bốc lên, tứ chi cứng ngắc, lui không thể lui, ngay cả nói cũng lắp bắp: “Ngươi, ngươi, ta, ngươi buông ra......”
“Từ khi nào ngươi nói lắp bắp vậy?” Khóe miệng Phong Hàn Bích cong lên, Như nhi thật đáng yêu, nếu không ngại Tiểu Trùng còn ở giữa bọn họ, chắc chắn y sẽ lưu lại ấn ký của mình trên khuôn mặt đỏ bừng của hắn!
“Không có, không có, không có!” Chung Như Thủy thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi! Phong Hàn Bích càng vui vẻ, mục quang thâm thúy mà thâm tình. Chung Như Thủy chìm vào ánh mắt của y, quên cả giãy dụa.
Chung Tiểu Trùng bị kẹp giữa hai người, con mắt đảo qua đảo lại, đầy nghi hoặc. Cha và Phong Hàn Bích đang làm gì thế? Nếu muốn đánh nhanh cũng đừng kẹp nó ở giữa chứ? Khó chịu!
“A!! Ta muốn đi ra ngoài! Các ngươi thả ta ra!” Chung Tiểu Trùng chịu không được, kêu to, cuối cùng hai gia trưởng mới nhớ ra tiểu bóng đèn còn kẹp giữa bọn họ.
Phong Hàn Bích cúi đầu, nhíu nhíu mày, khóe miệng còn mang theo ý cười, đột nhiên che kín mắt Chung Tiểu Trùng, thừa dịp Chung Như Thủy ngây người, hôn lên môi của hắn.
Chung Như Thủy khẽ giật mình, môi đã phân. Phong Hàn Bích nở nụ cười thắng lợi, cúi người ôm lấy Tiểu Trùng: “Đi, mang ngươi đi kỵ mã.”
“Kỵ mã! Phong Hàn Bích, ngươi thật sự muốn dẫn ta đi kỵ mã?!” Chung Tiểu Trùng dời lực chú ý, không hỏi vì sao phải che mắt nó, hưng phấn hướng Chung Như Thủy hô to: “Cha! Cha! Đi kỵ mã! Chúng ta đi kỵ mã a!”
“Ta không......” Chung Như Thủy đỏ bừng cả mặt, đang muốn cự tuyệt, Phong Hàn Bích nhanh chóng cắt ngang: “Cha ngươi thích kỵ mã nhất, chắc chắn hắn sẽ đi!” Sau đó nhìn Chung Như Thủy, tiếu dung không giảm: “Đúng không?” Chung Tiểu Trùng rất phối hợp dùng ánh mắt khát vọng nhìn Chung Như Thủy, khóe miệng Chung Như Thủy kéo ra: “Vậy, đi thôi......”
“A ~ đi lạc ~ đi kỵ mã lạc ~” Chung Tiểu Trùng vừa khoa tay múa chân, vừa hưng phấn hò hét. Hai đại nhân, một người cười ôn nhu, một người mặt đầy hắc tuyến.
Phong Hàn Bích ôm Tiểu Trùng ngồi trên tuấn mã màu nâu, Chung Như Thủy một mình một con, buồn bực chậm rãi theo sau, trên môi phảng phất còn lưu lại nhiệt độ của y, tâm loạn như ma.
“Ta muốn tự mình cưỡi, có được không?” Chung Tiểu Trùng ngửa đầu nhìn Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích nhìn gương mặt có tám phần giống mình, cười nói: “Hỏi cha ngươi.”
“Cha!” Chung Tiểu Trùng đầy hy vọng kêu lên.
“Không thể.” Một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân Chung Tiểu Trùng.
Chung Tiểu Trùng buồn bực quyệt miệng, bắt lấy bờm tuấn mã.
“Ngoan, cha ngươi sợ ngươi ngã, ngươi còn nhỏ, ngựa này quá lớn, không thích hợp với ngươi, trở về Mị thành, ta cho ngươi một tiểu mã, chờ ngươi trưởng thành hẵng kỵ đại mã.” Phong Hàn Bích xoa tóc của nó, nói khẽ.
“Ân!” Nghe đến ngựa có thể thuộc về mình, tâm tình Chung Tiểu Trùng thoáng cái phấn chấn.
“Hứ!” Chung Như Thủy xuy một tiếng, rốt cuộc Phong Hàn Bích muốn làm gì! Muốn dùng kẹo bọc đường làm hắn mất cảnh giác sao?
Phong Hàn Bích nghe Chung Như Thủy khinh thường, cười hỏi Tiểu Trùng: “Nương ngươi có bộ dáng gì? Ngươi và cha ngươi không giống, hẳn là giống nương ngươi a?”
“A?” Chung Tiểu Trùng bị y hỏi vậy, thật đúng là không biết nói thế nào, cha nó chưa từng nói về diện mạo của nương nó, cũng chưa từng có người nói nó và Chung Như Thủy không giống nhau. “Không biết, cha chưa từng nói chuyện về nương cho ta.” Sau đó thò đầu nhìn Chung Như Thủy.
Chung Như Thủy có chút khẩn trương liếc Phong Hàn Bích một cái, chả nhẽ y biết gì đó?
“Cha, nương có bộ dáng thế nào a?” Chung Tiểu Trùng khờ dại hỏi, trong mắt ẩn ẩn khát vọng, từ nhỏ nó không có nương, sao không muốn biết chuyện về nương chứ, chỉ là trước kia nó quá mức hiểu chuyện, sợ hỏi khiến cha thương tâm nên không hỏi mà thôi.
“Ực......” Nương ngươi giống như ta vậy! Chung Như Thủy rất muốn nói thế a, nhưng hắn có thể nói ư? Hắn không thể! Cho nên thở dài, xạo: “Mắt to, mũi cao, miệng anh đào nhỏ nhắn, làn da trắng sữa, tính cách ôn nhu. Là đại mỹ nhân.” Kỳ thật đây là tưởng tượng trước kia của hắn về mẹ mình.
“Đại mỹ nhân a...... Có đẹp như Phong Hàn Bích không?” Chung Tiểu Trùng chỉ là tiểu hài tử, từ nhỏ lớn lên nơi thâm sơn, một nhà đều là đại nam nhân, nữ nhân xung quanh toàn đại thẩm bát quái, tiểu cô nương hay xấu hổ, còn không thì là tiểu nữ hài chảy nước mũi, đâu thấy qua đại mỹ nhân? Cho nên căn bản không cách nào tưởng tượng, đành phải so sánh với người nó thấy đẹp nhất, Phong Hàn Bích, còn đẹp hơn cả Hồ Đồ thúc thúc!
“Khụ khụ khụ khụ khụ!” Chung Như Thủy bị sặc nước miếng, kịch liệt ho khan.
Phong Hàn Bích nhếch môi, yêu thương vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Tiểu Trùng, nhi tử, nói rất hay! Chung Tiểu Trùng nghi hoặc nhìn hai đại nhân, làm sao vậy?
“A? Ngươi nói thế, Tiểu Trùng cũng không giống nương của nó......” Phong Hàn Bích không có ý định buông tha Chung Như Thủy, chớp chớp hai mắt dài nhỏ, trêu tức nhìn Chung Như Thủy đang bối rối. Chung Tiểu Trùng cũng học Phong Hàn Bích, chớp chớp hai mắt dài nhỏ nhìn về phía Chung Như Thủy, gần đây đi theo Phong Hàn Bích quá nhiều, học không ít thói quen của y!
Tâm Chung Như Thủy “Lộp bộp”, nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, dù là thần thái hay động tác đều không khác bao nhiêu, huyệt thái dương nhảy “Thình thịch”, giống quá mức? Quả thực, như phân thân mà ra......
“Ngươi, ta, ngươi......” Chung Như Thủy lại bắt đầu nói lắp, Phong Hàn Bích đang ám chỉ cái gì?
“Ầm ầm”, bầu trời vốn sáng sủa không mây đột nhiên tối sầm, tiếp đó là trận trận tiếng sấm.
Ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn trời, từng hạt mưa lớn đổ xuống bất ngờ.
Cảm tạ trời xanh, rốt cục ngươi cũng giúp ta một lần! Chung Như Thủy kích động hò hét trong lòng.
“Trời mưa trời mưa! Mau trở về!” Chung Như Thủy thực yêu trận mưa đúng lúc này, giục ngựa chạy. Phong Hàn Bích bất đắc dĩ cười, cởi ngoại sam che trên người Tiểu Trùng, giục ngựa đuổi theo.
Lúc hồi phủ ba người đều ướt đẫm, đi đến chỗ nào chỗ đó lưu lại vũng nước.
Hồ Đồ ôm lấy Tiểu Trùng đang hắt xì liên túc, khinh bỉ nhìn hai đại nhân, Phong Hàn Bích là hoàng thượng hắn không có can đảm mắng, chỉ có thể thóa mạ Chung Như Thủy, sau đó mang Tiểu Trùng về phòng hắn tắm rửa thay y phục, phút cuối cùng vẫn không quên bảo Chung Như Phong nấu canh gừng.
Chung Như Phong nhìn Chung Như Thủy đang cúi đầu, lại nhìn Phong Hàn Bích luôn đem lại cảm giác áp bách, đi đến trước mặt Chung Như Thủy, vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm của hắn, nói: “Nhanh đi tắm, thay y phục, Hồ Đồ lo lắng Tiểu Trùng mà thôi, ngươi biết thân thể của nó gần đây không tốt.”
Chung Như Thủy sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười với Chung Như Phong: “Về sau ta sẽ chú ý, lần này chỉ là ngoài ý muốn, ai cũng không ngờ thời tiết đang đẹp đột nhiên đổ mưa.”
“Mùa mưa đến, xuất môn nên mang theo dù. Ta đi nấu canh gừng, nhanh tắm rửa.” Chung Như Phong vỗ vỗ vai Chung Như Thủy, sau đó ôm quyền hướng Phong Hàn Bích: “Thảo dân cáo lui.” Kỳ thật Chung Như Phong muốn lưu lại chiếu cố Chung Như Thủy, nhưng ánh mắt của Phong Hàn Bích thật sự quá kinh khủng, khiến hắn không ngừng cảm thấy áp bách, đành lựa chọn vứt bỏ đệ đệ!
Chờ Chung Như Phong rời khỏi, Chung Như Thủy do do dự dự mở miệng: “Vậy, ngươi trở về đi, coi chừng lại cảm lạnh.”
Phong Hàn Bích không nói lời nào, vài bước tiến đến trước mặt Chung Như Thủy, Chung Như Thủy lui về phía sau, cuối cùng bị y bức đến góc tường.
“Ngươi làm gì!” Chung Như Thủy nghiêm mặt quát, tim đập rộn lên, tứ chi bắt đầu cứng ngắc.
Phong Hàn Bích cười nói: “Không có gì. Ngươi quan tâm như vậy, rất dễ khiến ta hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?” Chung Như Thủy vô thức hỏi.
Phong Hàn Bích kề sát môi hắn, tuy ướt nước mưa một hồi, khí tức vẫn khiến người ta mềm nhũn, “Hiểu lầm ngươi còn để ý ta, hiểu lầm -- ngươi còn yêu ta.”
Chung Như Thủy bỗng dưng mở to hai mắt, mắt hạnh xinh đẹp phảng phất hàm chứa xuân thủy, Phong Hàn Bích có chút chấn động, sau đó, cứ như vậy hôn lên mắt hắn. Lông mi Chung Như Thủy run rẩy, Phong Hàn Bích vươn đầu lưỡi khẽ liếm lông mi hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau, sau đó nụ hôn trượt xuống, trên gương mặt, chóp mũi, cuối cùng dừng tại đôi môi, dùng thanh âm hết sức mị hoặc nói: “Như nhi, nói ngươi còn yêu ta......”
“Ta không....... Ân!” Phong Hàn Bích phong bế môi hắn trước khi hắn nói ra đáp án mình không muốn nghe, hết sức khiêu khích, ôn nhu lưu luyến, lúc Chung Như Thủy xụi lơ liền ôm eo hắn, lần nữa dụ dỗ: “Như nhi, nói ngươi yêu ta!”
“Ta...... Yêu......” Hai chân Chung Như Thủy nhũn ra, đầu óc đã không còn tỉnh táo, hai mắt mê ly nhìn ánh mắt thâm tình mà mị hoặc của Phong Hàn Bích, thì thào, nói ra đáp án Phong Hàn Bích muốn.
“Phong Hàn Bích! Cha!” Chung Tiểu Trùng đã tắm và thay y phục xong, sôi nổi chạy vào.
Chung Như Thủy liền tỉnh táo lại, đẩy Phong Hàn Bích ra, “Ta đi tắm rửa!” Ôm lấy trái tim không ngừng đập loạn, vừa mắng Phong Hàn Bích là quỷ sa tăng chuyển thế, vừa cúi đầu chạy đi.
Phong Hàn Bích liếm môi, vui vẻ càng sâu.
“Tiểu tử, ngươi tới thực không đúng lúc.” Phong Hàn Bích nhéo nhéo hai má nộn nộn của Tiểu Trùng, nhi tử thật đáng yêu! “Thiếu chút nữa cha ngươi tha thứ ta.”
“A? Thật ư?” Chung Tiểu Trùng có chút áy náy nhìn Phong Hàn Bích, lại nói: “Không sao không sao, cha rất dễ hống, ngươi dỗ dành, cha liền tha thứ ngươi!”
“Thật?” Phong Hàn Bích cười hỏi, Chung Tiểu Trùng dùng sức gật đầu: “Thật! Đồ thúc thúc nói cha ta rất dễ hống, hai khối thịt khô là được!”
“Xú tiểu tử, ngươi nói gì!” Tiếng rống giận của Chung Như Thủy từ phòng trong truyền đến, Chung Tiểu Trùng le lưỡi, Phong Hàn Bích bật cười vỗ vỗ đầu nó.
“Phong Hàn Bích, sao ngươi không đi tắm rửa? Ẩm ướt rất dễ cảm lạnh a!” Chung Tiểu Trùng đẩy Phong Hàn Bích vào phòng trong, “Dù sao dục dũng rất lớn, ngươi và cha ta tắm cùng nhau! Ta thường thường cùng cha tắm rửa, hắn sẽ giúp ta đấm bóp lưng, mỗi lần ta đều thoải mái đến ngủ gật!” Tiểu hài tử khờ dại hiền lành khiến Phong Hàn Bích vui vẻ ra mặt, y cầu còn không được!
Chung Tiểu Trùng, ngươi không biết ngươi đang đẩy cha ngươi vào hố lửa sao? Chung Như Thủy ngồi trong dục dũng sau tấm bình phong, rơi lệ đầy mặt!
“Phong Hàn Bích! Ngươi dám tiến đến, thì cứ chuẩn bị theo Lâm công công học tập!” Chung Như Thủy nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
“Ngươi xem, cha ngươi không thích, hay là thôi đi.” Phong Hàn Bích khó xử nhìn Chung Tiểu Trùng, trên mặt có chút tổn thương.
“Cha, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy! Ta muốn chơi với Phong Hàn Bích, y ở đây tắm rửa sẽ không cần đi tới đi lui, hiện tại trời mưa!” Chung Tiểu Trùng phân trần một phen, đẩy Phong Hàn Bích ra sau bình phong, rồi nói với Chung Như Thủy đang ngốc lăng: “Cha, van cầu ngươi! Ta muốn nghe y kể chuyện chiến tranh, hôm qua chưa kể hết, chờ y tắm xong, ta có thể lập tức nghe!” Sau đó không quan tâm, bỏ chạy, từ lúc dính lấy Phong Hàn Bích, Chung Tiểu Trùng trở nên tùy hứng vì quá được nuông chiều.
Nhi tử, trở về Mị thành ta sẽ bảo một người chuyên kể chuyện xưa cho ngươi! Phong Hàn Bích cao hứng nghĩ.
Nhi tử, ngươi muốn mưu sát cha ruột sao! Chung Như Thủy kêu rên trong lòng.
“Không cho phép nhúc nhích! Xoay người sang chỗ khác! Ngươi muốn tắm sao? Ta đứng dậy, một mình ngươi chậm rãi tắm!” Chung Như Thủy hấp tấp nói.
“Không động, sao ta xoay người sang chỗ khác, Như nhi, rốt cuộc ngươi muốn ta làm thế nào?” Phong Hàn Bích chống tay trên thành dục dũng, cúi xuống xem xét thân thể tái nhợt gầy gò của Chung Như Thủy.
Mặt Chung Như Thủy đỏ bừng, cắn răng một cái, mẹ kiếp, nhi tử cũng đã sinh, không phải chưa bị ngươi xem, ta sợ ngươi a! “Rầm”, Chung Như Thủy đứng dậy, không nhìn Phong Hàn Bích, bước ra dục dũng, cầm lấy khăn lau khô thân thể, mặc xong y phục liền đi ra ngoài. Nhưng hai tay nắm chặt nhẹ nhàng run rẩy tiết lộ hắn đang căng thẳng, Phong Hàn Bích thấy nhất thanh nhị sở.
Bất đắc dĩ cười cười, Phong Hàn Bích cũng đi ra ngoài. Áy náy nói với Tiểu Trùng: “Nước lạnh , ta trở về tắm. Đêm nay sẽ tới kể chuyện cho ngươi.”
Chung Tiểu Trùng bĩu môi, có chút mất hứng, nhưng vẫn nói: “Vậy ngươi phải tới sớm một chút.” Nó không muốn Phong Hàn Bích cảm lạnh sinh bệnh, chuyện xưa không quan trọng bằng y.
“Hảo, đêm nay tới ăn cơm cùng ngươi.” Phong Hàn Bích lại nhéo nhéo gò má Tiểu Trùng, cái này đã thành hứng thú của y!
“Ân!” Tiểu Trùng rốt cục cao hứng. Thấy nhi tử mình tân tân khổ khổ nuôi sáu năm dính lấy Phong Hàn Bích như vậy, trong lòng Chung Như Thủy rất không tiếp thụ, trợn trắng mắt, đừng diễn cảnh đưa tiễn lưu luyến không rời thế chứ!
Nhưng, bữa tối đều ăn xong, khuya cũng đã tới, Phong Hàn Bích vẫn không đến. Chung Như Thủy vất vả hống Tiểu Trùng ngủ, Tiểu Trùng nhíu chặt lông mày, bộ dáng sinh khí thật đáng yêu , Phong Hàn Bích thất hứa với nó, nó tức giận đến cơm tối cũng chẳng muốn ăn!
Chung Như Thủy thở dài, không biết Phong Hàn Bích xảy ra chuyện gì? Y có bao nhiêu thương Tiểu Trùng, Chung Như Thủy đều thấy rõ, nếu không chắc chắn Phong Hàn Bích không biết thân thế của Tiểu Trùng, nhất định Chung Như Thủy cho rằng y phát hiện cái gì đó.
Có đến xem y hay không? Chung Như Thủy nhìn ngoài cửa sổ, mưa vẫn không ngừng rơi, ngẫu nhiên vang lên tiếng sấm. Nhớ tối hôm qua chứng kiến hành vi tự ngược của Phong Hàn Bích, tâm Chung Như Thủy nhảy dựng, quyết định đi xem. Kêu đại ca tới cùng Tiểu Trùng, Chung Như Thủy bung dù ra khỏi tiểu viện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu
Chương 69: Một nhà ba người?
Chương 69: Một nhà ba người?