Chung Như Thủy chậm rãi mở to mắt, tiếng kèn hôn lễ lớn tới mức nằm trong phòng nơi tiểu viện bỏ hoang này cũng nghe được rành mạch, sao hắn có thể tiếp tục ngủ?
Khóe miệng nở nụ cười tự giễu, dù y nói trăm ngàn câu “Ta yêu ngươi”, người y lựa chọn vẫn không phải hắn. Vỗ vỗ đầu, Chung Như Thủy đứng dậy rửa mặt, lúc sửa sang lại quần áo thì tay đụng phải một vật rất quen thuộc, cúi đầu xem, là Hạ Huyền Nguyệt. Tinh tế vuốt ve mảnh ngọc bội sáng bóng, phát hiện trên ngón là chiếc nhẫn rubi, mắt Chung Như Thủy tràn ngập hơi nước, nhắm mắt lại hít vào thật sâu, không đem ngọc giật xuống.
Ra khỏi phòng, thu dọn y phục trong sân phơi từ tối hôm qua.
“Thủy Thủy!”
Thanh âm đã lâu không nghe thấy, Chung Như Thủy dừng tay lại, xoay người, nháy mắt đã bị Thương Giác Trưng ôm lấy. Chung Như Thủy sững sờ, cười nhạt vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Ngươi về khi nào, cũng không nói cho ta biết.”
“......Sáng nay, ta không nghĩ sẽ về, nhưng điện hạ đại hôn......” Ngữ khí của Thương Giác Trưng thống khổ, đồng thời cũng tràn đầy đau lòng. Thương Giác Trưng khẽ cắn môi, kiên định nói: “Thủy Thủy, theo ta đi a, ta sẽ hảo hảo yêu ngươi!”
Chung Như Thủy mạnh mẽ đẩy ra, Thương Giác Trưng không phòng bị lùi sau vài bước.
“Tiểu Cước Chỉ, chúng ta cả đời đều là hảo huynh đệ. Cho nên, không được nói nhưng lời này, ta không muốn mất đi ngươi.” Chung Như Thủy cười gượng, Thương Giác Trưng nhìn thấy hắn cười như vậy, tâm lại đau đớn đến tê tâm liệt phế.
“Ngươi còn yêu y?” Thương Giác Trưng thống khổ nhìn Chung Như Thủy. Chung Như Thủy cúi đầu nhìn ngọc bội bên hông, nâng tay trái, chiếc nhẫn dưới ánh mặt trời tản ra quang mang đỏ sậm, chậm rãi nói: “Có lẽ, cuộc đời ta, rất khó để yêu người khác.” Thương Giác Trưng chấn động! Chung Như Thủy không trả lời thẳng vấn đề của hắn, lại nói với hắn như vậy – cuộc đời này chỉ yêu mình Phong Hàn Bích.
“Đáng sao?” Thương Giác Trưng đau lòng nhìn hắn, trầm giọng hỏi.
“Không đáng.” Chung Như Thủy ngẩng đầu nhìn Thương Giác Trưng, tiếu dung ôn nhu, “Là ta nguyện ý.”
Thương Giác Trưng nắm chặt hai tay, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt cũng không biết. Ngưng mắt nhìn Chung Như Thủy thật lâu, mới chậm rãi nói: “Nếu có một ngày ngươi mệt mỏi, nhớ rõ còn có ta ở đây chờ ngươi.”
“......” Chung Như Thủy rũ mi mắt, im lặng, bỗng nhiên cười sáng lạn: “Hảo, ngày nào đó ta không có tiền dùng, nhất định tìm ngươi!”
Thương Giác Trưng cũng cười nhạt một tiếng, “Ân.”
Thương Giác Trưng rời đi, Chung Như Thủy ngồi yên tại cửa sân, nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh, nghe thanh âm báo hỉ trước phủ, nghe tiếng pháo nổ vui mừng, nghe bà mối nói tân nương rời kiệu, nghe lễ quan nói “Phu thê giao bái”. Dần dần, âm thanh trong phủ lắng xuống, rồi sau đó là tiếng pháo nổ liên tiếp, tiếng gõ chiêng trống dẫn đường .
Đúng rồi, Thái tử nạp phi, phải vào cung diện thánh, nhận lời chúc phúc của hoàng thượng, sau đó bái tế tổ tiên, từ nay về sau, nữ nhân kia chính là thái tử phi mà Phong thị tổ tiên thừa nhận, là thê tử danh chính ngôn thuận của Phong Hàn Bích.
Sắc trời dần dần vi ám, chậm rãi, đêm cuối cùng cũng tới, âm thanh huyên náo vui mừng lần nữa truyền vào tai Chung Như Thủy.
Đã từng, nam nhân kia ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, sẽ không để nam nhân hoặc nữ nhân khác chiếm giường của hắn, đắp chăn của hắn, ở trong vòng tay thuộc về hắn, chính là đêm nay, tất cả sẽ không thuộc về hắn. Chung Như Thủy đè chặt vị trí trái tim, rõ ràng tối hôm qua mới hấp thu nội lực, sao tim còn đau như vậy?
Một đôi giày màu đen xuất hiện trước mắt Chung Như Thủy, Chung Như Thủy cười nói: “Ta còn tưởng rằng đời này ngươi cũng không tới gặp ta.”
“Thủy Thủy...... Ta…”
“Đừng tìm ta nói xin lỗi! Gia đời này ghét nhất ba chữ kia!” Đào Như Lý chưa nói hết đã bị Chung Như Thủy hung hăng ngắt lời, “Hiện tại mới đến, áy náy thì được gì? Hối hận đã chậm, ngươi biết không!”
“Thủy Thủy thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi......” Đào Như Lý cúi người ôm lấy thân thể gầy nhỏ của Chung Như Thủy, nước mắt rơi như mưa. Ngoại trừ câu “thực xin lỗi”, hắn không biết phải làm thế nào mới có thể giảm bớt thống khổ và áy náy trong lòng.
“Đừng khóc!” Chung Như Thủy nghẹn ngào hét lớn, “Mẹ nó, ta bảo ngươi đừng khóc. có nghe không!” Chung Như Thủy ác độc đẩy Đào Như Lý ra, Đào Như Lý chống đỡ hết nổi ngã ngồi trên mặt đất, thống khổ khóc ròng.
Chung Như Thủy cắn môi dưới, hốc mắt nóng lên. Không khí trầm mặc khiến người ta hít thở không thông lưu chuyển giữa hai người, Chung Như Thủy hung hăng nhắm mắt lại mở ra, tiến lên vươn tay, mỏi mệt nói: “Đứng lên đi, ta nói rồi, dù ngươi làm chuyện gì ta cũng không trách ngươi, tha thứ vô điều kiện, ta không nói suông, mà ta luôn ghi tạc trong lòng.”
Đào Như Lý ngẩng đầu, trong mắt là bất lực, cũng là hối hận. Nước mắt theo gương mặtchảy xuống, tâm đau. Chung Như Thủy yên lặng thở dài, ngồi xổm xuống dùng tay áo lau nước mắt cho hắn, “Lớn thế này còn khóc như hài tử, không xấu hổ ư.”
Đào Như Lý nắm chặt tay hắn, sợ hắn rời đi, cố chấp nói “xin lỗi”. Chung Như Thủy có chút đau lòng nhìn hắn, hắn không biết rõ quá khứ của Đào Như Lý thế nào, sau khi Đào Như Lý từ nội cung trở về đã từng một lần suy sụp, hắn cũng đoán được chuyện có liên quan tới hoàng thượng. Về sau hắn cũng không tìm hiểu, tò mò chuyện đau lòng của người khác, hắn chưa bao giờ làm.
“Ta tha thứ cho ngươi, nên ngươi không cần nói xin lỗi. Ta không biết quá khứ của ngươi thế nào, nhưng ngươi đã lựa chọn như vậy, thì phải chấp nhận thống khổ, không nên hối hận.” Chung Như Thủy ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ đầu hắn, “Ta đã xem ngươi như huynh đệ của ta, dù là giúp bạn không tiếc cả mạng sống cũng muốn cùng ngươi tiếp tục a.” Vô luận thế nào, Đào Như Lý là một trong ít người hắn quan tâm ở thế giới này, hắn rất quý trọng.
“Ân......” Đào Như Lý vùi đầu vào lòng Chung Như Thủy, không cách nào kiềm chế nước mắt.
“Ha ha ha!” Tiếng cười thanh lãnh từ trên tường truyền tới, ngay sau đó năm người cao lớn bịt mặt nhảy xuống, bao vây Chung Như Thủy và Đào Như Lý. Đào Như Lý cảnh giác đem Chung Như Thủy bảo hộ sau người, trên mặt vẫn còn nước mắt làm hắn thêm vài phần nhu nhược, trong mắt lại tràn ngập sát khí khiến người ta không thể bỏ qua. Hôm nay là đại hôn của Thái tử, phòng vệ trong phủ đều tập trung vào yến hội trước phủ, viện tử hẻo lánh này không có người đến thủ vệ!
“Ha ha, tiểu gia hỏa ngươi thật biết giấu mình a, nếu không phải ‘Thỉnh giáo’ một tiểu tỳ nữ thì ta thực sự không tìm thấy ngươi.” Người dẫn đầu không mặc y phục dạ hành, nhưng trên mặt lại che khăn gấm màu đen, trong mắt là trêu chọc và trào phúng, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ vì Phong Hàn Bích mà không muốn sống, không ngờ lại chuyển sang thân thiết với Đào Như Lý, quả nhiên là đồ đê tiện không biết xấu hổ!”
Đào Như Lý trầm mặt, lau đi nước mắt trên mặt, dấu dưới đầu ngón tay là ngân châm chứa kịch độc, ý đồ không tốt, hơn nữa rõ ràng hướng về phía Chung Như Thủy, đừng trách hắn ra tay độc ác!
“Hừ,” Chung Như Thủy cười lạnh một tiếng, kéo Đào Như Lý qua một bên, “Ta còn tưởng ai, hóa ra là tên tiểu tử không chút triển vọng kia, thời tiết nóng bức còn che mặt, thực ủy khuất ngài.”
“Ngươi biết hắn là ai?” Đào Như Lý kinh ngạc nhìn Chung Như Thủy, Chung Như Thủy chọc vào bọn người này lúc nào?
Ánh mắt Phong Hàn Mộ âm lãnh, nhìn chằm chằm vào Chung Như Thủy. Chung Như Thủy cười nhạo một tiếng nói: “Không cần dùng ánh mắt này nhìn ta, không dọa được gia. Ngươi cho rằng che mặt ta sẽ không nhận ra ngươi? Tiếng nói nhu nhuận có thể so được với đào kép và đôi mắt đẹp như nữ nhân kia, ngài có thể lừa gạt ta, trừ phi ta là kẻ thiếu não!”
“Làm càn! Dám bất kính với Bình vương điện hạ, nạp mạng đi!” Thị vệ phía sau Phong Hàn Mộ rút đao muốn tiến lên, Phong Hàn Mộ lạnh lùng trở tay cho hắn một cái tát, quát: “Lui ra!”
Phong Hàn Mộ gỡ khăn che mặt, cười lạnh nhìn Chung Như Thủy: “Ngươi đúng là không biết kiên nhẫn.” Phong Hàn Mộ cực kì kiêu ngạo vì thanh âm và đôi mắt của mình, hôm nay Chung Như Thủy dám châm chọc, xem ra không cho hắn một bài học thì quá có lỗi với chính mình!
“Ôi chao ~ thật đúng là ngươi a! Vừa rồi ta còn nói mò, Bình vương ngươi cũng quá xem thường chính mình đi? Thanh âm của ngươi là tiếng trời, sao lại so với đào kép, còn đôi mắt kia, chớp một cái cũng có thể mê chết người, sao có thể giống nữ nhân! Thuộc hạ của ngươi thật đúng là, mắt mù tìm chỗ ngồi, thực sai lầm!” Chung Như Thủy ngạc nhiên mở to mắt, đôi mắt hoa đào tràn ngập vô tội. Khiến Đào Như Lý đứng một bên phải bật cười.
Phong Hàn Mộ hung hăng liếc thị vệ làm bại lộ thân phận hắn, tiểu thị vệ sợ tới mức rụt đầu, biết rõ sau khi nhiệm vụ kết thúc mình cũng không sống nổi.
Phong Hàn Mộ quay đầu cười nói: “Ngươi dám hù ta?”
“Ôi chao ôi chao, không nên oan uổn người khác như vậy! Bằng trí tuệ của Bình vương ngươi, ta hù sao được?” Chung Như Thủy ủy khuất trạc trạc ngón tay. Phong Hàn Mộ gần như tức điên, lạnh lùng nói: “Còn không bắt hắn cho bổn vương!”
“Cẩn thận!” Đào Như Lý kéo Chung Như Thủy tránh đi một đao, trở tay bắn ngân châm ra ngoài!
“Leng keng đinh” Ba tiếng, ngân châm bị kiếm ngăn cản, một hắc y nhân cao lớn đứng trước mặt bọn họ, võ công Đào Như Lý không kém, hắn biết rõ người này là cao thủ, chỉ sợ ngang tài với Phong Hàn Bích!
“Thủy Thủy đứng ở đằng sau ta, ta yểm hộ ngươi, nhớ kỹ, có cơ hội lập tức chạy! Đi tìm điện hạ cứu viện!” Đào Như Lý thấp giọng bên tai Chung Như Thủy.
“Vậy còn ngươi?” Chung Như Thủy lo lắng hỏi lại, hắn thầm hận mình tại sao không ngừng chọc giận Phong Hàn Mộ!
“Đừng lo cho ta, mục tiêu của bọn hắn là ngươi, sẽ không đối phó với ta.” Đào Như Lý vừa thủ hộ vừa nói, bất động thanh sắc dịch dần đến phía cửa. Đáng tiếc những người kia đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Đào Như Lý, hai Hắc y nhân đem cửa sân phá hỏng. Đào Như Lý thấp giọng mắng một tiếng.
“Hảo! Ngươi phải cẩn thận!” Chung Như Thủy biết mình vướng víu, không nghe lời Đào Như Lý, ở lại chỉ làm phiền hắn.
“Hai người đều bắt, phải sống.” Phong Hàn Mộ nói, dùng Thuần Vu Lưu có thể khống chế Khúc Dương Vũ, mà Đào Như Lý có thể dùng để uy hiếp Phong Hàn Bích!
“Vâng!” Bốn hắc y nhân lĩnh mệnh, nhất tề đánh tới bọn họ, Đào Như Lý đẩy Chung Như Thủy ra sau, phóng ngân châm ngăn cản công kích. Lúc này, trên cây hòe già vang lên một tiếng động nhẹ, một thân ảnh hắc sắc lóe lên, đến bên người Chung Như Thủy, ngăn cản hắc y nhân võ công cao nhất.
“Lang, phải cẩn thận, hắn là ám vệ của Phong Hàn Bích, khó đối phó.” Phong Hàn Mộ đứng một bên, lành lùng cảnh cáo.
“Vâng!” Lang vuốt cằm, đem hết toàn lực giao đầu với Mạc Tiếu.
Mạc Tiếu nhấc cương thương, ngăn trở kình đạo. Nhíu mày, bàn tay bị thương, máu tươi không ngừng chảy ra.
“Ngươi!” Chung Như Thủy kinh hãi, người này không phải là một trong hai hắc y nhân xuất hiện đêm hắn và Phong Hàn Bích bị tập kích? Tại sao hắn lại ở đây.
“Chủ tử cẩn thận, nhất định thuộc hạ sẽ bảo hộ ngài chu toàn!” Mạc Tiếu đem Chung Như Thủy bảo hộ sau người, vừa cùng “Lang” so chiêu, vừa đẩy Chung Như Thủy ra cửa.
Đào Như Lý cũng lắp bắp kinh hãi, lập tức liền minh bạch, Phong Hàn Bích luôn phái ám vệ bảo hộ Chung Như Thủy. Vậy không cần băn khoăn, Đào Như Lý chuyên tâm đối phó hai hắc y nhân trước mắt, chỉ chốc lát sau trên người đã thụ thương.
Mạc Tiếu cũng lấy một chọi hai, còn phải che chở Chung Như Thủy công phu mèo cào, trên người cũng đã xuất hiện vết thương, máu tươi chảy không ngừng. Đột nhiên, hắn chuyển ngang cương thương chặn lại, giữ chặt Lang khiến gã không thể cử động, trầm giọng nói: “Chủ tử, chạy mau!”
Chung Như Thủy nhìn hắn toàn thân đầy máu, nội tâm phát run, lại nhìn Đào Như Lý một thân đẫm máu vẫn đang tiếp tục giao chiến, khẽ cắn môi xoay người bỏ chạy! Mau mau nhanh! Tìm Phong Hàn Bích, tìm Thương Giác Trưng, tìm được bọn họ Tiểu Đào Nhi và ám vệ kia mới có thể được cứu!
“Muốn đi đâu? Tiểu thế tử của ta?” Phong Hàn Mộ ngăn trở Chung Như Thủy đang liều mạng chạy về phía trước, cười đầy trào phúng.
Chung Như Thủy dừng bước, lạnh lùng nhìn Phong Hàn Mộ. Sau đó nhanh như chớp tung một quyền, đáng tiếc lại bị Phong Hàn Mộ dễ dàng tiếp được, khóa tay của hắn. Chung Như Thủy đau đớn kêu một tiếng, Phong Hàn Mộ cúi đầu cười nhẹ bên tai hắn: “Ta cũng không quên Thuần Vu thế tử biết võ, thời thời khắc khắc đều phòng bị ngươi.”
“Ngươi -- a!” Sau gáy Chung Như Thủy truyền tới đau đớn, hôn mê bất tỉnh. Phong Hàn Mộ ôm lấy, lạnh lùng nhìn vào tiểu viện, cười, biến mất trong màn đêm.
“Thủy Thủy!” Đào Như Lý thấy rõ Chung Như Thủy bị mang đi, trên cánh tay truyền đến đau đớn kịch liệt, chưa kịp phản kích đã bị người điểm huyệt ngủ, một hắc y nhân ôm lấy hắn biến mất trong màn đêm.
“Ngươi đi trước, ta sẽ theo sau.” Lang nặng nề nói, đồng bọn của hắn gật đầu, cũng rời đi.
Mạc Tiếu sốt ruột, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi thắng không được ta.” Lang trầm giọng nói, Mạc Tiếu không nói lời nào trực tiếp tấn công! Thân ảnh Lang nhanh đến mức khiến Mạc Tiếu giật mình, chiêu thức này hắn không dùng hết toàn lực! Lang vung đại đao, Mạc Tiếu tránh thoát vung thương ngăn cản Lang biến hóa chiêu thức, hắn thu hồi đao trực tiếp bổ một chưởng! Chưởng lực mạnh mẽ khiến Mạc Tiếu rút lui vài bước, phun máu tươi. Lang không ham chiến, đánh lui Mạc Tiếu sau đó rời đi, đuổi theo đồng bọn của mình.
Mạc Tiếu điều chỉnh nội tức một chút, sau đó phóng tín hiệu lên trời, đuổi theo phương hướng bọn họ vừa ly khai.
Chung Như Thủy là chủ nhân của hắn, chủ nhân bị bắt, dù hắn chết, cũng phải cứu người trở về. Bảo vệ chủ nhân -- là nguyên tắc tồn tại của ám vệ!
Phong Hàn Bích một thân hỉ phục đứng trước tiểu viện bừa bộn cũ nát, nhìn máu tươi đầy sân, thân thể không tự giác mà run rẩy. Lê Khổ và Thương Giác Trưng sắc mặt tái nhợt đứng phía sau Phong Hàn Bích, nhìn u ảnh quân được điều tới đang tìm manh mối trong sân. Lê Khổ nhẹ giọng hỏi Thương Giác Trưng: “Tiểu Đào Nhi? Xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao hắn không tới?” Thương Giác Trưng lắc đầu, cả ngày nay hắn không nhìn thấy Đào Như Lý.
“Điện hạ, sắc trời không còn sớm, ngài muốn đi nghỉ hay không?” Lâm công công lo lắng nhìn Thái tử gia nhà mình, cẩn cẩn dực dực nói. Phong Hàn Bích lãnh nhãn quét qua, hết thảy đều là sát khí, Lâm công công căng thẳng, cúi đầu xin lỗi: “Lão nô đáng chết! Lão nô đáng chết!”
Phong Hàn Bích phất ống tay áo, điềm nhiên nói: “Đi nói cho nữ nhân kia, muốn bảo trụ vị trí thái tử phi của mình, thì an phận đợi tại biệt viện cho ta.”
“Vâng!” Lâm công công cuống quít đáp, mang theo tiểu thái giám bên người nhanh chóng đi truyền mệnh.
“Điện hạ, ngươi làm như vậy không sợ Liễu gia......” Lê Khổ lên tiếng nói.
“Không liên quan tới bổn vương! Nếu bọn họ dám nháo, bổn vương sẽ không hạ thủ lưu tình!” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, không, phải nói từ lúc Chung Như Thủy biến mất, y như biến thành Tu La lãnh huyết.
Thương Giác Trưng lạnh lùng nhìn Phong Hàn Bích: “Nếu như Thủy Thủy xảy ra chuyện, ta là người đầu tiên không buông tha ngươi.” Phong Hàn Bích không trả lời hắn, Lê Khổ bất đắc dĩ thở dài -- nói như vậy cũng chỉ có Thương Giác Trưng dám nói.
“Điện hạ, chúng ta tìm được cái này.” Một thị vệ cầm vài ngân châm thật nhỏ đưa cho Phong Hàn Bích. Phong Hàn Bích biến sắc, Lê Khổ kinh hô: “Đây là của Tiểu Đào Nhi!” Lê Khổ vươn tay tiếp nhận, thanh âm run rẩy: “Sao lại như vậy, sao Tiểu Đào Nhi cũng......”
“Xem ra, mục tiêu của đối phương không chỉ mình Thủy Thủy, còn có Tiểu Đào Nhi.” Thương Giác Trưng lạnh lùng nói.
“Không, bắt Như Lý chỉ là tiện thể, mục tiêu của bọn hắn chỉ có Như nhi, nhưng nhìn thấy Như Lý nên cũng bắt đi.” Phong Hàn Bích nói, những người kia trực tiếp đến tiểu viện cũ nát này bắt người, thì chắc chắn mục tiêu là Chung Như Thủy, Đào Như Lý là trùng hợp, cùng một chỗ bắt đi hai người.
“Trăm phương ngàn kế bắt Thủy Thủy, đại khái chỉ có một người, Khúc Dương Vũ.” Lê Khổ càng thêm lo lắng, Khúc Dương Vũ ôm tâm tư thế nào đối với Thuần Vu Lưu, bọn họ rất rõ ràng.
“Không, nếu là hắn sẽ không bắt Như Lý. Ta nghĩ hắn bắt Như nhi không phải muốn uy hiếp ta, mà uy hiếp người khác. Bắt Như Lý mới là để kiềm chế ta, bởi vì hắn biết rõ chỉ cần có Như Lý, ta sẽ đáp ứng bất luận yêu cầu gì của hắn.” Trong mắt Phong Hàn Bích xẹt qua hàn quang, phóng thích ra quang mang thị huyết.
“Cái gì, ý gì?” Lê Khổ khó hiểu, bắt Đào Như Lý mới là vì uy hiếp điện hạ?
Phong Hàn Bích hờ hững, lần nữa quét mắt nhìn tiểu viện này, xoay người rời đi.
Lê Khổ nhìn về phía Thương Giác Trưng, sắc mặt Thương Giác Trưng bất định. Hắn biết Phong Hàn Bích có ý gì. Chuyện năm đó trừ hắn và Đào Như Lý còn có người của Phong gia, mà người có năng lực làm được chuyện này cũng chỉ có Phong Hàn Mộ, hắn biết rõ lời thề của Phong Hàn Bích trước linh vị tổ tiên Phong thị, bắt Đào Như Lý để uy hiếp Phong Hàn Bích là chuyện có thể hiểu. Mà bắt Chung Như Thủy, xem ra là muốn đàm điều kiện với Khúc Dương Vũ của Lang Hiên, hôm nay Phong Hàn Bích đại hôn, chắc chắn Phong Hàn Mộ cho rằng Chung Như Thủy thất sủng, mới dám xông vào đây động thủ!
“Ta tuyệt đối sẽ không buông tha hắn! Lê Khổ, đem hết thảy thế lực có thể điều động ở Đồng Châu thành xuất ra, chắc chắn Phong Hàn Mộ sẽ lợi dụng Võng Lượng cốc đưa Thủy Thủy tới Lang Hiên!” Thương Giác Trưng gầm nhẹ, con mắt đỏ bừng.
“Cái gì?! Nhưng điện hạ đã hạ lệnh đóng cửa thành, bọn họ không thể ra khỏi thành nhanh như vậy.”
“Nghe ta, ta muốn chuẩn bị tốt, Đồng Châu thành là địa bàn của ngươi, gió thổi cỏ lay ở nơi đó, chắc chắn ngươi biết trước tiên!”
“Hảo, ta nghe lời ngươi, ta đi chuẩn bị!” Lê Khổ biết Thương Giác Trưng nói không sai, tranh thủ thời gian liên lạc với thám tử của chính mình. Còn chưa đi được vài bước, chỉ thấy một hạ nhân chạy vào, vội vàng hấp tấp nói: “Bẩm báo hai vị đại nhân, nội cung truyền đến tin tức, Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch! Thái tử đã tiến cung, nói các ngài chuẩn bị sẵn sàng!”
Thương Giác Trưng sững sờ, trầm mặt nhìn Lê Khổ, chuyện tới thực trùng hợp, Trùng hợp giống như được sắp xếp trước.
“Lê Khổ, ngươi đi chuẩn bị trước, bảo vệ điện hạ! Mị thành có cha ta và tất cả Đại tướng của ông, sẽ không có việc gì, ta muốn đêm nay trở lại Đồng Châu thành!” Thương Giác Trưng trầm mặt nói xong, cũng không quản Lê Khổ trả lời hay không, bước nhanh bỏ đi.
Lê Khổ vuốt cằm cười khổ, mọi thứ ban đầu đều ở trong kế hoạch, sao lại thành như vậy. Tiểu Đào Nhi, ngươi phải bình an a! Lê Khổ nhìn vết máu trong sân đã khô từ lâu, vô cùng lo lắng.
Hoàng cung, Đằng Long các, Phủ Thủy điện.
“Phong gia chúng ta thiếu nợ Đào gia một mạng, dù thế nào cũng phải......” Sắc mặt Phong Thần đau đớn khó nén, nhắm mắt lại nói với Phong Hàn Bích, ngữ khí dị thường trầm trọng.
“Ta nhất định sẽ! Bởi vì không chỉ là phụ hoàng nợ Đào thúc thúc, một phần là ta muốn vì mẫu hậu!” Phong Hàn Bích lãnh đạm nói, dù đối mặt với phụ thân của mình, y cũng khó có ôn nhu. Chuyện năm đó của ba nhà Phong, Đào, Liễu, là nút thắt trong lòng y. Năm đó y đứng trước linh vị tổ tiên Phong thị lập lời thề bảo vệ Đào Như Lý cả đời, y liền quyết định chỉ cần y sống một ngày, Đào Như Lý nhất định không chết! Dù y phải trả giá thế nào!
“Hảo, hảo! Không hổ là nhi tử của Phong Thần ta! Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, huyết mạch Đào gia chỉ còn mình Như Lý, không thể...... Khụ khụ khụ khụ khụ khụ! Phốc!” Phong Thần phun ra một ngụm máu đen, ngự y nhanh chóng tiến lên. Phong Hàn Bích biến sắc nhìn Phong Thần, hai tay nắm chặt, vì sợ hãi mà run nhè nhẹ. Đúng vậy, y đang sợ hãi. Đến giờ Chung Như Thủy không có tin tức, Mạc Hoan cũng không liên lạc được với Mạc Tiếu, y sợ hãi. Phụ thân của mình, thân trúng kịch độc, không còn sống được bao lâu, y sợ hãi.
Không ai nhớ rõ, y chỉ là một thiếu niên vừa qua hai mươi. Tất cả mọi người có thói quen nhìn lên y, mỗi người đều cho rằng y sẽ xử lý mọi chuyện vô cùng tốt, mỗi người đều rất tự nhiên mà ỷ lại y. Không có người hỏi qua y, ngươi có mệt không? Ngươi có sợ không?
Đã từng, có một người, lúc y nửa đêm tỉnh giấc, vuốt khẽ vành tai y nói với y không sợ, hắn nói hắn nguyện ý sủng ái y, hắn nói bất ly bất khí. Nhưng, thế nhưng hắn lại bị bắt đi, y vì báo thù, vì ngôi vị hoàng đế kia, đánh mất hắn......
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu
Chương 51: Kinh biến
Chương 51: Kinh biến