DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu
Chương 45: Tiểu trùng tử hấp thu nội lực

Trên giường lớn hoa lệ chạm trổ tinh mỹ, Chung Như Thủy buồn bực nằm sấp trước ngực Phong Hàn Bích, dùng ngón tay hung hăng đâm đâm ngực y. Phong Hàn Bích cười nhẹ bắt lấy tay hắn, cúi đầu khẽ cắn vành tai hắn, thấp giọng nói: “Còn có khí lực sao...... Chi bằng chúng ta làm một lần nữa? Tê......” Chung Như Thủy thu hồi hàm răng trắng, chứng kiến kiệt tác của mình trên cổ Phong Hàn Bích mới hả giận. Phong Hàn Bích lạnh giọng nói bên tai hắn: “Ngày mai ta còn phải vào triều......” Một cắn này của Chung Như Thủy thực hung ác, trên dấu răng xuất hiện tơ máu! Chung Như Thủy giải khai xiêm y của mình, chỉ vào dấu hôn xanh tím trên làn da trắng nõn, lành lạnh nói: “Ngày mai gia không cần gặp người ư?” Dù che lên che xuống cũng che không được, hỗn đản!

Phong Hàn Bích: “......” Rồi, cho là hắn trừng phạt đúng tội! Nhưng tội không đáng cũng đã phạm vào, vậy cứ tiến tới a! Dù sao Chung Như Thủy tự cởi xiêm y, đưa dê vào miệng cọp mặc quân nhấm nháp, không ăn thực quá có lỗi với chính mình! Phong Hàn Bích diện vô biểu tình, xoay người áp đảo hắn, hôn!

“Không được! Sẽ chết ! Đã ba lượt, nếu lại tiếp tục ta nhất định sẽ chết! Cứu...... ư!” Phong Hàn Bích hung hăng cuồng loạn trong miệng hắn, thầm nghĩ là sẽ chết, dục tiên dục tử!

Chung Như Thủy lần nữa mở mắt đã qua buổi trưa, toàn thân không có khí lực, nằm trên giường giả chết. Hết cách, vừa động toàn thân liền đau nhức, đặc biệt là chỗ tối hôm qua sử dụng quá độ..... Phong Hàn Bích hỗn đản! Chung Như Thủy nghiến răng nghiến lợi nghĩ, tối hôm qua năm lần chi cừu, tương lai gia nhất định trả lại gấp đôi! Đương nhiên, nếu lời nói hùng hồn của hắn lúc này bị Phong Hàn Bích biết, chắc chắn y sẽ xoa đầu Chung Như Thủy nói: “Mộng tưởng hão huyền là được rồi, tinh tẫn nhân vong mà chết rất khó nhìn, phỏng chừng ngươi cũng không thích.”

Đang lúc trong đầu Chung Như Thủy dùng “Long dương mười tám thức” lăn qua lăn lại Phong Hàn Bích thì Đào Như Lý mang theo dược tương vội vàng đi đến. “Oa!” Chung Như Thủy sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng dùng chăn mỏng cuộn kín từ đầu đến chân, lại vì động quá mức mà đau đến nhe răng. Một thân phủ kín dấu hôn bị Tiểu Đào Nhi nhìn thấy, mặt dày như hắn cũng không chịu được!

“Đừng che, dấu vết trên người ngươi dù che thế nào cũng che không được.” Đào Như Lý mỉm cười ngồi xuống ghế cạnh giường, ánh mắt trêu tức, “Không ngờ mỗi đêm các ngươi đều mãnh liệt như vậy a ~”

“Ực.....” Chung Như Thủy đỏ bừng cả mặt, kéo chăn che kín đầu, thực xấu hổ muốn chết!

“Ha ha a, ngươi muốn mình nóng chết sao sao!” Đào Như Lý buồn cười giật chăn xuống, chỉ che đến cổ của hắn, xoa gò má ngày càng gầy, mắt tối sầm lại, cười nói: “Dấu răng trên cổ điện hạ là do ngươi a? Sáng nay y bị người chỉ trích, nói y ham mê sắc dục không màng chính sự, vài vị lão thần do Mạc thừa tướng cầm đầu đứng trước mặt hoàng thượng nói năng hùng hồn, không ngừng chỉ trích điện hạ, sau đó mang Bình Vương ra so sánh. Thanh âm lớn tới mức ngay cả ta đứng ngoài cửa điện cũng nghe được.” Đào Như Lý cười khổ lắc đầu, “May là một số đại thần trẻ tuổi và tướng lĩnh trong triều đều do một tay điện hạ đề bạt, ủng hộ điện hạ, thêm Thương lão tướng quân bảo vệ, lần đầu tiên trực tiếp đối đầu nhau mới giữ được thế cân bằng. Ta không ngờ, châm ngòi cho cuộc chiến là một dấu răng nho nhỏ......”

“Không phải chứ?” Chung Như Thủy không thể tưởng tượng nổi, kêu lên, vì tối hôm qua quá độ mà thanh âm có chút khàn khàn, “Như vậy cũng được ư? Chả nhẽ mấy lão gia hỏa trong triều ăn nhiều quá thải ra không kịp? Nên miệng phun đầy phân!”

“Ha ha ha!” Đào Như Lý cười to, tuy ngôn từ của Chung Như Thủy có chút thô bỉ, lại khiến người ta hả lòng hả dạ, “Nếu sáng nay ngươi ở đó, nói ra những lời này với mấy lão già cậy mình nhiều tuổi mà lên mặt, không chừng chúng ta sẽ thắng mà không phải bất phân thắng bại.”

“Hừ!” Chung Như Thủy tức giận nói: “Vốn thế mà! Hành Chi của ta là tai họa của dân chúng hay ăn hối lộ trái pháp luật sao? Cũng không nhìn xem từ khi y là thái tử tới giờ đã làm không ít việc vì dân vì nước! Việc tiêu diệt Tương quốc – một trong bốn đai quốc cũng là công lao của y! Bình Vương kia nhiều năm nay là vương gia nhàn tản, đừng nói đến chiến trường, ngay cả chiến mã hắn còn chưa từng cưỡi! A, hắn là Như Lai chuyển thế Bồ Tát hóa thân sao? Cũng không sợ sét đánh! Mang hắn so với Hành Chi của ta? Tiểu Hoàng cẩu trong trù phòng cũng cảm thấy bị vũ nhục! Còn có a, đem chuyện trên giường ra nói cũng quá vô sỉ! A, bọn họ thánh khiết bọn họ cao nhã, vậy một đoàn nữ nhân trong nhà bọn họ chỉ để trưng bày ư? Tôn tử của bọn họ từ chỗ nào đến? Chả nhẽ theo tảng đá đi ra! Thánh nhân cũng nói thực sắc tính dã! Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bọn họ dựa vào cái gì mà chỉ trích Hành Chi của ta! Ta xem bọn họ già rồi, chuyện đó không được nên đố kị với người trẻ tuổi! Điển hình của nội tâm bị bóp méo!” Nếu không phải thân thể Chung Như Thủy đau nhức, chắc chắn hắn sẽ nhảy dựng lên chống nạnh mắng to.

“Phốc ha ha ha ha cáp! Thủy Thủy, ngươi thực lợi hại, thật tiếc là lúc ấy ngươi không có ở đó, nếu ngươi nói thế, có thể khiến mấy lão già kia tức giận tới mức giậm chân.” Đào Như Lý thiếu chút nữa cười ra nước mắt.

“Lời của ngươi, ngày mai ta sẽ giúp ngươi thuật lại chi tiết.” Theo thanh âm lạnh lùng truyền đến, Phong Hàn Bích đi tới bên giường, kéo chăn phủ lên người hắn vì vừa rồi kích động quá độ mà lộ ra xương quai xanh, “Giờ ngươi ngoan ngoãn để Như Lý bắt mạch giúp ngươi.”

“Sao ngươi trở về? Không thăm cha ngươi ư?” Chung Như Thủy có chút kinh ngạc, y nói hôm nay sẽ ở lại nội cung dùng cơm trưa mà.

“Ta lo lắng cho ngươi, phụ hoàng thấy ta không yên nên bảo ta trở về, dù sao phụ hoàng vẫn thường thường như vậy, không có vấn đề gì lớn.” Phong Hàn Bích thờ ơ nói, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ vuốt ve mặt hắn.

Chung Như Thủy đỏ mặt, có người ngoài ở đây, không nên như vậy a! Xấu hổ hướng Đào Như Lý cười cười, sau đó giữ chặt tay Phong Hàn Bích, nói: “Đi đi, ngươi ra ngoài trước, Tiểu Đào Nhi giúp ta bắt mạch, ngươi tới xem náo nhiệt làm gì, đi mau đi mau, đừng vướng bận!” Hắn không muốn y thấy Tiểu Đào Nhi xem bệnh cho hắn! Chuyện độc phát hắn tuyệt đối không muốn y biết!

“Có cái gì ta không thể nghe?” Ánh mắt Phong Hàn Bích u ám, nắm chặt tay Chung Như Thủy, lạnh lùng nói: “Nếu ta luôn giả bộ không biết, ngươi chết cũng không nói với ta sao?”

Chung Như Thủy chấn động, vô thức nhìn về phía Đào Như Lý. Đào như Lý cũng khiếp sợ nhìn Phong Hàn Bích, rất rõ ràng Tiểu Đào Nhi không hề bán đứng hắn. “Ngươi, sao ngươi biết......” Chung Như Thủy nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi lại phái người theo dõi ta?”

Phong Hàn Bích nhíu nhíu mày, nhìn Chung Như Thủy, tức giận nói: “Ta không cần phái người theo dõi ngươi cũng biết. Sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, mỗi ngày ăn gấp ba lần người khác mà vẫn gầy đi, thường nghĩ cách tránh mặt ta, một mình trốn trong góc phòng cắn môi nhíu mày đổ mồ hôi lạnh không ngừng, thân thể lúc lạnh lúc nóng, nếu không phải độc phát, ta nghĩ không còn nguyên nhân nào khác khiến ngươi như vậy.”

Mục quang của Phong Hàn Bích đầy sắc bén, ngữ khí lạnh băng, Chung Như Thủy run nhẹ, hóa ra y biết rõ, “Chả nhẽ ngươi quá yêu ta, sao mà chú ý ta tỉ mỉ như thế, hại ta muốn lừa ngươi cũng không được......” Chung Như Thủy trêu đùa, nhưng ngữ khí rất nặng nề.

“Đúng vậy, ta quá yêu ngươi.” Phong Hàn Bích nghiêm túc nói, Chung Như Thủy sững sờ, y, thổ lộ sao? “Ta, cũng không định lừa ngươi, chỉ là không muốn ngươi lo lắng, gần đây ngươi đã rất phiền, ta chỉ muốn......”

Không đợi Chung Như Thủy nói xong, Phong Hàn Bích đã cúi người xuống, hai tay ôm lấy eo hắn, cọ cọ chóp mũi của hắn, dịu dàng nói: “Ngươi vừa mới nói ‘Hành Chi của ta’ ba lần, ta nghe xong thật cao hứng, bởi vì ngươi đã xem ta như người nhà của ngươi. Mà ngươi, ta đã sớm nói, ngươi là Như nhi của ta rất nhiều.” Phong Hàn Bích đem hai chữ “Của ta” nhấn mạnh, “Ngươi xem ta là của ngươi, ta xem ngươi là của ta, đôi nhẫn này là hứa hẹn đời đời kiếp kiếp chúng ta đều thuộc về nhau? Chẳng lẽ đối với mình còn muốn lừa gạt ? Ngươi thích lừa mình dối người sao?”

“Ta......” Chung Như Thủy nghẹn lời, không nói được cái gì, chỉ cảm thấy đầu sung huyết, toàn thân khô nóng. Đây không phải là lần đầu tiên Phong Hàn Bích nói với hắn những lời tình cảm như vậy, mỗi lần tim hắn đều không thể khống chế mà kịch liệt nhảy lên, giống như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, đầu óc choáng váng.

Phong Hàn Bích nhìn thấy Chung Như Thủy dần dần mơ hồ, nhíu mày, đứng dậy nói với Đào Như Lý: “Hắn lại bắt đầu nóng lên!”

Đào như Lý đã sớm sững sờ nhìn không khí mập mờ giữa Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy, nghe Phong Hàn Bích gọi hắn liền tỉnh lại. Thấy hô hấp Chung Như Thủy có chút dồn dập, hơn nữa cả mặt đỏ bừng, không dám trì hoãn vội vàng bắt mạch.

“Cái này?” Đào như Lý sửng sốt, mạch này giống như......, “Thủy Thủy? Thủy Thủy!” Đào Như Lý có chút kinh hoảng lay Chung Như Thủy, Chung Như Thủy đã không còn ý thức để trả lời. Lòng Phong Hàn Bích xiết chặt, chỉ nghe Đào Như Lý nói với mình: “Điện hạ, mạch của Thủy Thủy lúc có lúc không, rất suy yếu, nhanh, bảo dược phòng chuẩn bị sâm phiến! Ta cần châm cứu cho Thủy Thủy!”

“Lâm Khôi! Nhanh lấy nhân sân ngàn năm tới! Phải nhanh!” Phong Hàn Bích hướng ra ngoài cửa hô, Lâm công công sợ hãi kêu một tiếng, phải biết rằng thái tử điện hạ chưa từng gọi thẳng tên hắn, hơn nữa còn rống như vậy. Biết rõ Chung Như Thủy xảy ra chuyện, chân không dám trì hoãn, dẫn hai hạ nhân lanh lợi vội vàng đi chuẩn bị.

“Điện hạ, trước nâng Thủy Thủy dậy, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của hắn, hiện tại thân thể Thủy Thủy cần châm cứu.” Thanh âm của Đào Như Lý đầy bức thiết, nhưng tay không chút hỗn loạn, nhanh chóng trải ngân châm ra, mở mấy bình dược khác nhau.

Phong Hàn Bích biết rõ lúc này không gấp được, dùng chăn che khuất thân dưới của Chung Như Thủy, sau đó để hắn tựa vào ngực mình, tay áp vào lưng hắn, rót nội lực vào cơ thể hắn. Phong Hàn Bích vận nội lực cũng cảm thấy không được bình thường, giống như trong cơ thể của Chung Như Thủy có cái gì đó hấp thu nội lực của y.

“Khoan!” Phong Hàn Bích ngăn Đào Như Lý đang muốn hạ châm, Đào Như Lý nghi hoặc nhìn lại, “Giúp Như nhi bắt mạch.” Tuy Đào Như Lý không hiểu, nhưng vẫn theo lời y bắt mạch.

“Cái này!” Đào Như Lý cả kinh, mạch Chung Như Thủy đã có, tuy vẫn rất yếu ớt nhưng không nguy hiểm như vừa rồi.

“Trong thân thể hắn có gì đó đang hấp thu nội lực của ta.” Phong Hàn Bích trầm mặt, xem ra cổ độc này cần có nội lực khống chế.

“Điện hạ! Ngươi mau buông ra, để ta.....” Đào Như Lý cả kinh, vừa định ngăn cản lại bị Phong Hàn Bích cắt đứt, “Không, để ta.”

“Nhưng!”

“Ta biết chừng mực.”

Đào Như Lý khẽ cắn môi, vẫn lựa chọn nghe theo. Lo lắng Phong Hàn Bích bị hấp thu nội lực sẽ có nguy hiểm, đây là thời điểm quan trọng, Phong Hàn Bích cần phải bảo trì thực lực của bản thân.

“Điện hạ, đã đưa nhân sâm tới!” Lâm công công bưng nhân sâm đã cắt thành lát nhỏ vào, Phong Hàn Bích phủ lên thân thể Chung Như Thủy. Đào Như Lý tiến lên cầm lấy nhân sâm, ý bảo Lâm công công lui xuống trước. Lâm công công nhìn thoáng qua, sau đó đầy lo lắng rời khỏi phòng.

Đào Như Lý cầm lấy một lát nhân sâm, mở miệng Chung Như Thủy, để hắn ngậm. Chỉ chốc lát sau khuôn mặt không còn đỏ ửng, hô hấp cũng trở nên vững vàng, nhiệt độ giảm dần. Đào Như Lý vội vàng xem xét mạch tượng của hắn, vui vẻ nói: “Điện hạ, không sao rồi. Mạch của Thủy Thủy đã khôi phục, đừng tiếp tục dùng nội lực, Thủy Thủy không có võ công, tiếp tục như vậy hắn sẽ không chịu được!”

Lúc này Phong Hàn Bích mới thu tay lại, cẩn cẩn dực dực đặt Chung Như Thủy nằm xuống, trên trán đã thấm mồ hôi .

“Điện hạ, ngươi không sao chứ?” Đào Như Lý có chút bận tâm hỏi.

“Không sao, hình như cổ độc hấp thu thì sẽ ngừng lại, chỉ hao tổn một chút nội lực, không đáng ngại.” Y đổ mồ hồi là do nhiệt độ dọa người của Chung Như Thủy.

“Cổ độc này thật đúng là làm khổ người khác, khó trách Thủy Thủy sốt cao, mạch đập khi có khi không. Cổ độc hắn trúng hẳn là cổ hấp thu năng lượng cơ thể mẹ, Thủy Thủy không có võ công nên không có nội lực, mà cổ kia chỉ có thể hấp thu năng lượng của Thủy Thủy, Thủy Thủy không chịu nổi, thân thể sẽ sinh ra phản ứng tiêu cực, nên mới sốt cao. Chờ cổ độc hấp thu đủ sẽ dừng lại, nhiệt sẽ tự hạ. Bị cổ trùng cướp đoạt năng lượng, Thủy Thủy mới xuất hiện bệnh trạng choáng đầu đau đớn.” Đào Như Lý trầm giọng nói, nếu tiếp tục, chỉ sợ Thủy Thủy......

“Đến cuối cùng, nếu Như nhi không chịu nổi, có phải sẽ chết đúng không?” Phong Hàn Bích lạnh giọng nói.

“Khả năng lớn nhất, chính là bị hút cạn năng lượng mà chết.” Ngữ khí Đào Như Lý nặng nề, đau lòng nhìn Chung Như Thủy.

“Ta mất nội lực cả đời cho hắn cũng được, chỉ cần ta sống một ngày, chắc chắn Như nhi sẽ không chết!” Phong Hàn Bích kiên quyết nói, chắc chắn y sẽ bồi cổ trùng đáng ghét kia tới cùng!

“Điện hạ! Tiểu Đào Nhi!” Một bạch y nhân vội vàng chạy vào, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Chung Như Thủy vô cùng tái nhợt, lo lắng hỏi: “Ta nghe Lâm công công nói, Thủy Thủy có khỏe không? Sao cổ độc lại phát tác? Dược của Tiểu Đào Nhi mất hiệu lực ư?”

“Suỵt!” Đào Như Lý ý bảo Lê Khổ không được lên tiếng, Phong Hàn Bích dịch góc chăn cho Chung Như Thủy, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Ra đến trước cửa phòng đột nhiên nói một câu: “Như nhi có chuyện gì lập tức báo cáo.”

Đào Như Lý và Lê Khổ sững sờ, khó hiểu nhìn nhau, nhìn nhìn phòng ngủ không hề an bài hạ nhân, đột nhiên sáng tỏ -- Điện hạ phái ám vệ bảo hộ Thủy Thủy.

Trên đường tới thư phòng, Lê Khổ nghe Đào Như Lý nói qua, có phần hiểu rõ tình trạng của Chung Như Thủy. Thầm nghĩ, điện hạ nói rất đúng, mỗi người trong bọn họ đều là cao thủ nội lực thâm hậu, còn sợ một con tiểu trùng đáng giận ư? Bồi nó đến chết thì thế nào?

Thư phòng.

“Điện hạ, Tứ tiểu thư đến, được an bài tại biệt viện.” Lê Khổ có chút cảm thán nói: “Liễu gia quả nhiên thừa thãi mỹ nhân a! Tứ tiểu thư kia, thật sự là thiên tiên hạ phàm. Ta nghĩ chỉ cần là nam nhân, đều không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn.”

“Đúng vậy, ngươi đã bị hấp dẫn. Xem ra mị lực của Tứ tiểu thư thực sự lợi hại!” Đào Như Lý cười tủm tỉm nhìn Lê Khổ, trong lòng Lê Khổ “Lộp bộp” Một tiếng, vội vàng khoát tay kêu lên: “Ta tuyệt đối trong sạch. Cho dù nàng thật sự là thiên tiên hạ phàm ta cũng không động tâm. Cuộc đời này này Lê Khổ ta chỉ động tâm với một người!”

Đào Như Lý khẽ giật mình, vội vàng tránh đi ánh mắt nóng rực của Lê Khổ, có chút xấu hổ ho một tiếng. Lê Khổ cười, hạ mi mắt thở dài. Cho nên hắn không thấy hai má đỏ ửng của Đào Như Lý......

“Để nàng ở biệt viện, nhớ kỹ không cho phép bất kì ai tiếp cận Lý Dược điện, đặc biệt là người của Liễu gia.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, y vẫn chưa thẳng thắn với Chung Như Thủy, qua chuyện vừa rồi lại càng không thể nói, cho nên, y tuyệt không thể để những lời đồn nhảm lọt vào tai Chung Như Thủy! Y không muốn thương tổn Chung Như Thủy dù chỉ một chút, tuy y nói với Chung Như Thủy, sẽ không giấu diếm lẫn nhau, nhưng nếu có thể, sau khi giải quyết hết tất cả phiền toái, y cũng không muốn Chung Như Thủy biết chuyện này. Chỉ cần không thương tổn hắn, y lựa chọn nói dối cả đời!

Đào Như Lý và Lê Khổ liếc nhau, nhẹ gật đầu. Với tình trạng thân thể của Chung Như Thủy hiện giờ, tiếp tục nói dối là tốt nhất.

“À, đúng rồi, Liễu gia Đại tổng quản nói, tốt nhất là để ngài và Tứ tiểu thư mau chóng gặp mặt, làm quen với nhau. Tứ tiểu thư cũng có ý này, nàng nói muốn xem phu quân tương lai của nàng có thật là độc nhất vô nhị hay không, có đáng để nàng phó thác chung thân hay không......” Lê khổ nhếch miệng, một nữ nhi không biết rụt rè, hại hắn lúc nghe được câu này thiếu chút nữa chấn kinh.

“An bài yến tẩy trần, đêm nay đãi khách tại Song Lộc lâu. Tứ tiểu thư đã thịnh tình như thế, bổn vương cũng cho nàng thỏa mãn!” Phong Hàn Bích cầm tấu chương lên đọc, không ngẩng đầu lên, nói.

“Hiểu, ta lập tức sắp xếp!” Lê Khổ gật đầu với Đào Như Lý rồi rời đi, xem ra đêm nay bận rộn.

“Điện hạ, Thủy Thủy......” Đào Như Lý có chút lo lắng, Phong Hàn Bích khẽ động, trầm giọng nói: “Đêm nay ngươi không cần đi, ở cùng Như nhi. Từ nay về sau, mỗi ngày chẩn mạch cho Như nhi, phải thời thời khắc khắc chú ý đến hắn, vạn nhất ngày nào đó ta không thể ở bên cạnh hắn, phải dựa vào ngươi chiếu cố hắn.”

“Ta hiểu, dù điện hạ không nói, ta cũng chăm sóc hắn.”

Phong Hàn Bích sững sờ, ngẩng đầu nhìn Đào Như Lý, trong mắt là lạnh lùng chất vấn.

“Điện hạ đa tâm,” Đào Như Lý không hề lảng tránh ánh mắt của y, mỉm cười: “Thủy Thủy nói, chúng ta là huynh đệ. Hắn xem ta là ca ca, ta đây cũng muốn tận tâm làm một ca ca tốt, chiếu cố bệnh tình của đệ đệ, đúng không? Hắn đáng giá để ta làm như vậy.”

Phong Hàn Bích thu hồi mục quang, hạ mi mắt, một lát sau mới trầm giọng nói: “Ta hiểu, cám ơn ngươi.”

“Đây là chuyện ta phải làm. Điện hạ chuẩn bị tốt cho yến hội đêm nay a, xem ra sẽ thật phiền toái . Tận lực khiến người trong phủ rời xa Lý Dược điện, phàm là để Thủy Thủy nghe được dù chỉ một chút, hậu quả cũng không thể tưởng tưởng tượng nổi.” Đào Như Lý thản nhiên nói, tính cách của Chung Như Thủy không chấp nhận phản bội, càng không dung được ngay cả một hạt cát dưới mi mắt. Một khi sơ suất, tình cảm của hắn và Phong Hàn Bích không cách nào vãn hồi.

Phong Hàn Bích gật đầu, nghĩ tới trong tư liệu viết, Liễu gia Tứ tiểu thư Liễu Hiểu Mộng là nữ quyến tướng mạo xinh đẹp, đầy tài hoa. Thiện thư họa hỉ âm luật, tính tình thẳng thắn, dù thân phận tôn quý, lại không hề tự cao, thân hòa thiện lương. Nữ tử như vậy có lẽ thật sự thích hợp làm thái tử phi, chỉ tiếc, y có Chung Như Thủy, dù nữ tử tốt thế nào y cũng không muốn. Nghe nói nàng muốn tới Mị thành, tất cả người trong Liễu gia đều tiễn nàng đến cửa thành, đội ngũ khổng lồ, so với hoàng hậu về thăm nhà năm đó còn náo nhiệt hơn. Liễu gia gia chủ Liễu Nghị Phương – ngoại công của đương kim Thái Tử để đại tổng quản của Liễu gia Liễu Trúc đi theo, có thể thấy được địa vị của vị Tứ tiểu thư tại Liễu gia cao bao nhiêu. Cũng khó trách người Liễu gia nghĩ tất cả biện pháp để nàng làm thái tử phi, nuôi dưỡng nhiều năm là muốn nàng trở thành chính tông hoàng hậu, mà không phải giúp Bình Vương tạo phản, cuối cùng leo lên vị trí kia. Như vậy, có thể tiếp tục cùng Phong gia cộng hưởng giang sơn giữ vững địa vị độc tôn, đồng thời cũng có mỹ danh phò trợ hoàng đế đăng cơ, thật là nhất cử lưỡng tiện!

“Hừ, Liễu gia muốn địa vị kia, bổn vương cho! Chỉ cần bọn họ an phận, đừng làm chuyện gì, bổn vương không cần bọn hắn ủng hộ cũng có thể diệt trừ thế lực của Bình Vương, giúp mẫu hậu và Đào thúc thúc báo thù!” Phong Hàn Bích cười lạnh nói.

Đào Như Lý mỉm cười: “Đúng vậy......” Dừng một chút, lại nói: “Ta đi chăm sóc Thủy Thủy, điện hạ, đêm nay ngươi cứ yên tâm vì Liễu tứ tiểu thư đón gió tẩy trần, ta chắc chắn không để bất kì ai có ý đồ thương tổn Thủy Thủy tới gần Lý Dược điện một bước.”

Chờ Đào Như Lý rời đi, Phong Hàn Bích mới trầm giọng nói: “Mạc Hoan.”

“Có thuộc hạ!” Thân ảnh Mạc Hoan lóe lên, quỳ gối trước mặt Phong Hàn Bích.

“Đêm nay Di nương sẽ truyền tin tức, ngươi đi liên hệ. Nhớ phải cẩn thận, lần này Liễu gia mang tới không ít tai mắt. Chỉ sợ di nương cũng không an toàn.” Phong Hàn Bích đem lệnh bài Liễu Chiêu đưa y, giao cho Mạc Hoan.

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Mạc Hoan tiếp nhận lệnh bài, chớp mắt một cái liền biến mất.

Liễu gia a...... Ngôi vị hoàng hậu cũng không phải là dễ dàng như vậy, y sẽ khiến bọn họ trả giá rất nhiều!

Đọc truyện chữ Full