Sáng sớm tỉnh lại, Lê Khổ thấy Chung Như Thủy mới trở về từ hang địch tối hôm qua, ngậm bánh bao thịt, không hề hình tượng ngồi xổm trên tảng đá trong tiểu viện nhìn trời. Trong lòng Lê Khổ “Lộp bộp” một cái, không phải hôm qua bị kinh hách quá lớn mà choáng váng chứ? Cẩn cẩn dực dực đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, cân nhắc mở miệng: “Tiểu Thủy Nhi, nắng mùa hè không tốt, chúng ta vào phòng ăn?”
“Ngươi nói, rốt cục đám người kia có mục đích gì?” Chung Như Thủy nhai bánh bao, hoàn toàn không nghe Lê Khổ nói với hắn.
“Gì?” Lê Khổ ngẩn ngơ, mục đích? Mục đích Khúc Dương Vũ bắt ngươi sao? “Ực, cái này..... Cái này thật khó mà nói......” Lê Khổ lén xoa mồ hôi, bắt ngươi còn có thể làm gì, không phải tối hôm qua ngươi biết rõ rồi sao...... Nhưng lời này, đánh chết hắn cũng không dám nói, không chỉ khiến Chung Như Thủy thương tâm, mà chắc chắn Phong Hàn Bích mặt không đổi sắc đem hắn chém thành từng đoạn, sau đó băm cho heo ăn......
“Phong Hàn Mộ và Lang Hiên quốc có bí mật gì đó.” Chung Như Thủy sờ sờ cằm tổng kết, chợt nhớ, “Ôi chao, Phong Hàn Bích đi đâu rồi? Dậy đã lâu cũng không thấy y, ta có chuyện rất quan trọng cần nói với y!”
Phong Hàn Mộ? Lê Khổ há to mồm kinh ngạc nhìn Chung Như Thủy, sao Chung Như Thủy biết Phong Hàn Mộ? Hơn nữa hình như biết rất nhiều tin tức! Theo hắn biết, Chung Như Thủy không biết việc bọn hắn làm, Phong Hàn Bích không có lý do gì để nói ra, khiến Chung Như Thủy gặp nguy hiểm!
Không đợi Lê Khổ mở miệng, Chung Như Thủy đã bị người kéo từ phía sau, bánh báo trong tay cũng bị đoạt đi. “Này! Đó là của ta! Ngươi đói bụng thì tự mình đi lấy a!” Chung Như Thủy vung tay kháng nghị, đáng tiếc người nọ đứng phía sau hắn, hoàn toàn không đếm xỉa bất mãn của hắn.
“Bánh bao lạnh không thể ăn, cẩn thận tiêu chảy. Ngồi trên đất sẽ dơ y phục, ngươi không nhiều y phục tới mức có thể thay liên tục, hắn ngồi chồm hổm như thế, ngươi cũng đừng học thói ngu ngốc của hắn.” Thanh âm Phong Hàn Bích lãnh lãnh thanh thanh, Chung Như Thủy nghe vào, cảm thấy thực tổn hại phong vị người khác...... Còn người ngu ngốc đang ngồi chồm hổm kia thì lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. Thái tử điện hạ lạnh lùng anh minh thần võ như thiên nhân hạ phàm nhà hắn, lại, làm tổn thương hắn? Nhìn Chung Như Thủy che miệng xấu xa cười trộm, Lê Khổ tỉnh ngộ, hóa ra y dùng mình làm trò tiêu khiển chọc người ta cười a!
“Vào nhà, đừng phơi nắng, không tốt.” Phong Hàn Bích ném bánh bao đã lạnh vào Lê Khổ, Lê Khổ luống cuống tay chân tiếp được, “Cái này ngươi ăn đi.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, sau đó kéo Chung Như Thủy vào phòng. Chung Như Thủy quay đầu nhìn Lê Khổ, cười mờ ám, mấp máy môi, không phát ra thanh âm nói với hắn: Đáng đời! Lê Khổ cầm bánh bao gượng cười, a ha ha, hóa ra bọn họ đều hiểu ý tứ câu mình chưa nói...... Lê Khổ nhìn bóng lưng của họ, âm thầm thở dài, hắn đã quá xem nhẹ Chung Như Thủy, bộ dáng nho nhỏ, thiện lương mà kiên cường, không ai sánh bằng......
Dùng qua điểm tâm, Phong Hàn Bích dẫn Chung Như Thủy tới mật thất nghị sự. Đào Như Lý đã sớm chờ ở đó, thấy Chung Như Thủy liền lắp bắp kinh hãi. Cho Lê Khổ ánh mắt dò hỏi, Lê Khổ nhún nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không biết.
“Tiểu Đào Nhi ~” Chung Như Thủy thả tay Phong Hàn Bích, nắm tay Đào Như Lý, nhiệt tình lay lay, “Chúng ta ở cùng một nơi mà lâu như vậy mới được gặp nhau, thật sự quá bi kịch! Tiểu Cước Chỉ có khỏe không? Có ăn hết chỗ thịt khô ta để dành không? Ta mua đặc sản đồng châu cho hắn, chắc chắn hắn sẽ thích! Ta còn mua cho ngươi một hộp gỗ rất tuyệt tại tiệm đồ cổ, chủ tiệm nói hộp gỗ này có thể giữ đồ không bị thối rữa, làm từ gỗ gì đó, ai nha, dù sao ta nhớ không rõ, tóm lại rất lợi hại! Dược liệu ngươi quý trọng có thể đặt bên trong, để một trăm năm cũng không vấn đề gì! Chốc nữa ta sẽ đưa cho ngươi.”
Đào Như Lý mỉm cười nắm tay hắn, trong lòng ấm áp. Chung Như Thủy vẫn thích cười thích nháo như trước, vẫn là Chung Như Thủy tinh khí mười phần, mắt to tràn ngập ánh sáng. Đào Như Lý biết chuyện hôm qua hắn không thể quên, nhưng hắn không muốn người khác vì hắn lo lắng, nên dùng vẻ mặt kiên cường nhất cho bọn họ xem. Kỳ thật điểm ấy hắn và Phong Hàn Bích rất giống nhau, thu đau đớn và tăm tối vào mình, sau đó ở nơi người khác không nhìn thấy, tự mình liếm láp vết thương.
“Thật sao?” Đào Như Lý cười tủm tỉm nói, “Chỉ cần ngươi tặng, một hòn đá nhỏ ta cũng rất thích. Nhưng, hẳn là rất quý a? Ngươi......” Mục quang chuyển hướng Phong Hàn Bích, ý gì không nói cũng hiểu. Từ lúc Phong Hàn Bích bóc lột Chung Như Thủy, cơ hồ mỗi ngày Chung Như Thủy đều than thở khóc lóc hành vi bóc lột của Phong Hàn Bích trước mặt hắn và Thương Giác Trưng, hiển nhiên Chung Như Thủy không có chút ngân lượng dư thừa mua cho hắn thứ quý giá như thế.
“Khụ khụ,” Chung Như Thủy sờ sờ cái mũi, tránh đi ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Phong Hàn Bích, “Mượn của Phong đại lão bản, cái đó gọi là có rận không ngứa nợ nần không lo! Đời này trả không hết, cùng lắm kiếp sau tiếp tục làm không công cho y!”[ uy uy, Tiểu Bạch Thủy, ngươi cứ như vậy bán kiếp sau của mình cho Phong Hàn Bích a......] Sau khi Chung Như Thủy bị bóc lột tất cả tiền lương, liền đổi cách, vay tiền Phong Hàn Bích...... Đến nay đã thiếu nợ Phong đại chủ mười lăm lượng ba tiền bốn phân. Cộng thêm một phần của một trăm mười hai lượng bạc lúc trước, sau này chưa biết sẽ nợ thêm bao nhiêu bạc, chắc chắn kiếp sau của Chung Như Thủy cũng phải bán cho Phong Hàn Bích......
Phong Hàn Bích quay lưng lại, khóe miệng khẽ cong, kiếp sau ư! Lô Khổ từng lên án hành vi vô nhân đạo của Phong Hàn Bích, lúc này nghe được lời của Chung Như Thủy, cũng xấu xa cười ra tiếng, người này thật ngu ngốc!
“Khụ, được rồi, chúng ta nhanh vào chính đề!” Đào Như Lý che dấu nụ cười của mình, tay phải đặt bên môi khụ một tiếng, nghiêm túc nói.
“Như nhi, ngươi nói trước đi, tại sao biết Hàn Mộ kia chính là Phong Hàn Mộ.” Phong Hàn Bích hỏi Chung Như Thủy, y biết tính cách của Phong Hàn Mộ, hắn không thể chủ quan bại lộ thân phận của mình, mà Chung Như Thủy không phải Thuần Vu Lưu, càng không thể gặp qua Phong Hàn Mộ đã rời kinh nhiều năm.
“Cái này a, ngày đó ta đột nhiên thổ huyết té xỉu, bọn họ tưởng ta hôn mê nên đứng bên cạnh tranh chấp hồi lâu, nói Thái tử ca ca, hậu nhân của công chúa Ngộ quốc, ta vẫn cảm thấy Hàn Mộ quen mắt, hắn và Phượng quý phi rất giống nhau, nghe xong những lời này liền đoán được, hắn không phải thương nhân mà là đệ đệ của ngươi, Bình Vương Phong Hàn Mộ. Cũng vì vậy ta mới biết mình trúng cổ độc.” Chung Như Thủy nói thản nhiên, vẻ mặt chẳng hề để ý. Phong Hàn Bích nghe được Chung Như Thủy độc phát sớm hơn thì trong lòng đau xót, Đào Như Lý thở dài, hỏi: “Bọn họ có nói đến giải dược?”
“Khó giải, Phong Hàn Mộ nói đây là cổ độc nghịch thiên nguy hiểm gì đó, mà ngay cả mẫu phi của hắn cũng không giải được.” Chung Như Thủy nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, giống như người trúng độc không phải hắn.
“Này, ta nói, chi bằng gạt chuyện nghiêm trọng như vậy qua một bên, để Thủy Thủy nói tin tức quan trọng hơn cho xong đã?” Lê Khổ chịu không được chuyện Chung Như Thủy xem nhẹ mạng của mình, hắn như thế, khiến người ta đau lòng. Lê Khổ không thích.
“Ừ cũng đúng. Người kia, chính là người kia, hắn và ta nói chuyện tại sao trước kia lại biết Thuần…… Ta.” Vẻ mặt Chung Như Thủy như ăn phải cơm sống, “Quan hệ giữa hắn và Bình Vương rât khác thường, thấy thế nào cũng không giống thương nhân, có khi tùy tùng của hắn không chú ý gọi hắn là đại nhân, có lẽ hắn là đại quan nào đó của Lang Hiên, vì sao nói hắn là đại quan mà không phải tiểu quan , bởi vì hắn có thể tham dự hôn lễ của Thái Tử hơn nữa còn nói chuyện phiếm với thái tử phi, chắc chắn chức quan của hắn rất lớn.”
“Hắn còn nói những chuyện này cho ngươi biết?” Lê Khổ kinh ngạc, xem ra Khúc Dương Vũ si mê Thuần Vu Lưu không bình thường a! Phong Hàn Bích từng nói với hắn, vì sao Thuần Vu Lưu phải đổi tên hoán họ – bởi vì Thuần Vu Lưu muốn có một cuộc sống mới, tuy hắn không quá tin lý do này, nhưng hắn bất giác xem Thuần Vu Lưu là Chung Như Thủy đang sống cuộc sống bình thường trước mắt.
“Là vì hắn muốn uy hiếp ta, thái tử phi của Lang Hiên quốc, là Thuần Vu Anh, muội muội của ta. Hắn nói thế lực nhà hắn rất lớn, sinh ý làm trong hoàng cung nên ‘May mắn’ gặp được thái tử phi. Nếu ta và hắn đến Lang Hiên, có thể huynh muội đoàn tụ. Hắn tưởng ta là hài tử ba tuổi chắc, cái cớ sứt sẹo như vậy cũng tin!” Chung Như Thủy khinh bỉ nói, về lý do Thuần Vu Anh gả cho Thái tử Lang Hiên, Chung Như Thủy không nói gì, chỉ nói một câu “Nhất kiến chung tình”.
“Cho nên, một Vương gia của Qủy Tà, một đại quan của Lang Hiên, hai người bí mật cấu kết, nhất định muốn làm chuyện vào nhà cướp của!” Chung Như Thủy nhìn về phía Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích liền sáng tỏ cái gọi là ‘Vào nhà cướp của’ của hắn. Đánh vào nhà Phong Hàn Bích, ép Phong Hàn Bích từ bỏ.
“Ngươi đoán đúng hơn phân nửa.” Lê Khổ vuốt cái cằm nói, không thể không bội phục Chung Như Thủy, nhìn như mơ hồ kỳ thật so với ai khác đều tinh tường hơn! Chỉ dựa vào Khúc Dương Vũ và Phong Hàn Mộ không cẩn thận lộ ra chân ngựa mà có thể đoán được tám chín phần. Nhìn Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích gật gật đầu, Lê Khổ liền nói ra những chuyện Chung Như Thủy chưa biết.
“Không phải chứ?” Chung Như Thủy giật mình nói, “Các ngươi giúp người khác nuôi quân đội mười năm, giờ mới phát hiện?” Chung Như Thủy dùng biểu tình ‘Quan viên triều đình của các ngươi đều là heo’ nhìn Lê Khổ, Lê Khổ hổ thẹn sờ sờ mũi.
“Vậy là, ta bị nhốt ở tổ trách của hữu thừa tượng Mạc Nguyên, hữu thừa tướng lại là đương kim quốc trượng, dưỡng phụ của Phượng quý phi, khó trách Phong Hàn Mộ nói chỗ ta bị giam, người thường không vào được. Hóa ra địa vị thật sự rất lớn a!” Chung Như Thủy chậm rãi bước đi, cân nhắc, “Thái phó của Thái tử Lang Hiên, Vương gia của Qủy Tà, thừa tướng và quý phi, quân lương vật tư biến mất, quân đội thần bí, cộng thêm bí dược của Ngộ quốc bị diệt ba mươi năm trước. Chuyện này, hẳn đã được trù tính từ rất lâu, không đơn thuần là muốn long ỷ trên điện Kim Loan......”
Nhóm người Phong Hàn Bích lẳng lặng nhìn Chung Như Thủy phân tích từng chi tiết, vẻ mặt nghiêm túc, ba quang lưu chuyển trong mắt, Chung Như Thủy như vậy, bọn họ chưa từng thấy. Có câu, nam nhân nghiêm túc cực kỳ mị lực. Rốt cục Phong Hàn Bích tin tưởng Chung Như Thủy cùng tuổi với mình, thành thục hấp dẫn, một hài tử mười lăm tuổi không thể nào có được.
“Bình Châu ở đâu?” Chung Như Thủy đột nhiên hỏi, Lê Khổ sững sờ, chỉ vào địa đồ thật lớn treo trên tường: “Đây, tây nam của Quỷ Tà, gần ranh giới giữa Lang Hiên và Quỷ Tà, rộng hai ngàn sáu trăm km, tài nguyên phong phú. Tuy nói liền mạch với Đồng Châu thành nhưng cách nhau một ngọn núi và một con sông. Ngọn núi này là Võng Lượng cốc nổi danh ở Qủy Tà, địa thế hiểm trở, có rất nhiều hung cầm mãnh thú ẩn hiện trong cốc. Phía dưới là Si Mị hà, nước sông chảy xiết sâu không thấy đáy, dù người bơi giỏi tới đâu rơi xuống cũng không có khả năng trở lên. Cho nên, người muốn đi từ Bình Châu thành tới Đồng Châu thành, đều đi đường vòng qua một trấn nhỏ – Khách thành.”
“Nơi hiểm yếu sao......” Chung Như Thủy cẩn thận nghiên cứu địa đồ, ngọn núi kia, rất quen...... A, là địa đồ kia, giống hình vẽ trong địa đồ kia. “Cầm giấy bút đến!” Chung Như Thủy nhìn chằm chằm vào địa đồ trên tường, Đào Như Lý theo lời đem giấy bút cho Chung Như Thủy. Chung Như Thủy cầm lấy bút, suy nghĩ một chút, sau đó vẽ địa đồ xem được ngày đó ra, tuy không phải bản vẽ hoàn chỉnh, nhưng có thể sơ lược.
Đào Như Lý và Lê Khổ liếc nhau, hắn phát hiện được cái gì ở Mạc phủ sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu
Chương 35: Âm mưu
Chương 35: Âm mưu