Chung Như Thuỷ ngẩn ngơ để bạch y nam tử mang về khách điếm, trực tiếp đến phòng Phong Hàn Bích – cũng là phòng của Chung Như Thuỷ.
Bạch y nam tử gõ cửa, thấy Chung Như Thuỷ vẫn như đi vào cõi thần tiên, không biết là nghĩ tới điều gì, đôi mắt một phút trước còn sáng như tinh thạch bỗng ảm đạm rất nhiều. Bạch y nam tử kinh ngạc, hắn làm sao vậy?
Có người mở cửa, là Lâm công công. Lâm công công vừa nhìn thấy người tới, vô cùng kinh ngạc, “Lê đại nhân?” Lê Khổ được Phong Hàn Bích phái đến Đồng Châu âm thầm điều tra chuyện cơ mật, vẫn luôn liên lạc với Phong Hàn Bích nhưng Lâm công công không biết, cho nên Lâm công công rất bất ngờ vì Lê Khổ xuất hiện ở đây, lại còn đi cùng Chung Như Thuỷ!
“Là ta, ta đem tiểu miêu thích gây rắc rối của điện hạ về.” Lê Khổ kéo Chung Như Thuỷ đang ngẩn người vào cửa, nở nụ cười đầy lưu manh.
“Ôi, thế tử sao vậy? Chịu ủy khuất ư?” Lâm công công chưa từng thấy Chung Như Thuỷ như vậy, giống như mất hồn, ngay cả chuyện Thanh quý nhân cũng chỉ chán nản buồn bã mà thôi, tuyệt đối không nghiêm trọng như lần này.
“Sao vậy?” Phong Hàn Bích nghe tiếng liền đi ra gian ngoài – phòng của y chia thành hai gian. Thấy bộ dáng của Chung Như Thuỷ, y cũng sững sờ, khẽ nhíu mày, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Lê Khổ. Lê Khổ vội vàng khoát tay, không liên quan đến ta!
“Đừng nhìn ta, lúc ta gặp hắn thì như vậy, còn có hai người đuổi theo hắn.” Lê Khổ vội vàng giải thích, thiệt là, Phong Hàn Bích càng tức giận hắn càng sợ hãi.
“Sao ngươi biết hắn là người của ta? Mấy tháng nay ngươi chưa trở về kinh, sao ngươi nhận ra hắn?” Phong Hàn Bích lạnh lùng hỏi, y biết rõ Lê Khổ giống như lưu manh hay đùa cợt, có thể gặp trên đường rồi khi dễ Chung Như Thuỷ!
“Uy, thái tử điện hạ anh minh thần võ của ta, năm đó ta theo ngươi xuất chinh đánh Tương quốc, từng gặp vị tiểu thế tử này một lần, đương nhiên nhận ra hắn! Còn nữa, đồng ngọc bên hông hắn, ta theo ngươi nhiều năm như vậy, ngay cả vật ngươi luôn mang ta còn không nhận ra thì, vừa lên chiến trường đã bị địch chém chết!” Lê Khổ bất đắc dĩ nói, ngọc bội này là một đôi, chỉ cần tâm phúc theo Phong Hàn Bích trên năm năm đều hiểu được khối ngọc này có ý nghĩa gì. Hôm nay, nó xuất hiện trên người Chung Như Thuỷ, liền biết Chung Như Thuỷ có vị trí thế nào trong lòng Phong Hàn Bích. Cho dù Lê Khổ chưa từng gặp Chung Như Thuỷ, chỉ cần thấy đồng ngọc, hắn liều mạng cũng phải cứu Chung Như Thuỷ.
Phong Hàn Bích quét mắt nhìn hắn, Lê Khổ khụ một tiếng sờ sờ cái mũi, thầm nghĩ, có gì đâu chứ! Phong Hàn Bích đến trước mặt Chung Như Thuỷ, nâng cằm của hắn hỏi: “Ai khi dễ ngươi?” Lê Khổ rùng mình một cái, Thái tử băng sơn của bọn họ dùng ngữ khí dịu dàng như vậy nói chuyện? Len lén liếc Lâm công công, thấy lão nhân gia vô cùng bình tĩnh cúi đầu mà đứng, Lô Khổ hiểu rõ, mấy tháng nay Phong Hàn Bích đều như vậy.
Chung Như Thuỷ tỉnh táo một chút, thấy rõ Phong Hàn Bích, nhẹ nhàng thở ra, rất tự nhiên mà đem đầu dựa vào ngực y, rầu rĩ: “Ngươi nói ta là ai?” Phong Hàn Bích sững sờ, tay vỗ nhẹ vai hắn, ngữ khí càng thêm nhu hòa: “Như nhi, nói cho ta biết, ai ăn hiếp ngươi? Ta muốn biết, ngươi xảy ra chuyện gì?” Như vậy mới có thể ngầm giúp ngươi báo thù! Những lời này Phong Hàn Bích không nói ra, tuy tính tình Chung Như Thuỷ nóng nảy, nhưng tâm địa thiện lương hơn bất kì ai, nếu biết y sẽ trả thù, hắn chắc chắn không vui.
Nghe thanh âm trầm thấp ôn hòa của Phong Hàn Bích, Chung Như Thuỷ có cảm giác an toàn, không thấp thỏm như lúc nãy, luôn hoài nghi sự tồn tại của mình. “Ta gặp hai người, bọn họ gọi ta là Lưu nhi, nhưng ta không biết bọn họ...... Ta, ta như vậy, ngay cả mình là ai, ta cũng không nắm chắc..... Ta thuộc về nơi này không? Nơi này có sự tồn tại của ta không?” Ngữ khí trống rỗng mê mang. Phong Hàn Bích biết hắn bất an, lần trước y đồng ý để Chung Như Thuỷ nhúng tay vào chuyện của Thanh quý nhân, điều kiện là Chung Như Thuỷ phải nói ra thân phận thật sự cho y biết, chuyện chấm dứt, hai người lại vô thức lảng tránh đối phương nên vẫn chưa giải quyết được gì. Nhưng, trong lòng Phong Hàn Bích đã có suy đoán, chỉ là suy đoán này quá mức không thể tưởng tượng, cũng không có bao nhiêu người tin. Có lẽ đêm nay, dành thời gian để hắn nói ra.
“Ngươi là ngươi, đừng hoài nghi, dù người khác nghĩ ngươi là ai, ta chỉ muốn ngươi là Chung Như Thuỷ.” Phong Hàn Bích thấp giọng, kề sát tai hắn thì thầm, tai Chung Như Thuỷ bỗng dưng đỏ lên, khóe miệng vô thức cong cong, ánh mắt cũng dần dần sáng tỏ. Che dấu sự lúng túng và xấu hổ của mình, Chung Như Thuỷ vội vàng rời khỏi lồng ngực Phong Hàn Bích, vỗ mạnh bả vai y: “Ừm! Nói quá đúng! Ta là ta! Không cần quan tâm người khác nói thế nào, có thể bắt đầu một lần nữa, phải sống thật tốt!”
Lê Khổ ngạc nhiên nhìn Chung Như Thuỷ khôi phục sức sống trong nháy mắt, đôi mắt to linh động không gì sánh được. Chậc chậc, Thái tử gia đúng là Thái tử gia, mị lực không giống bình thường, nói vài câu liền thu phục người ta!
Chung Như Thuỷ sống lại, không còn để tâm chuyện vụn vặt, rốt cục chú ý tới ân nhân cứu mạng của mình. Ba bước đi đến trước mặt hắn, cầm tay hắn, đầy cảm kích: “Đại ca, cám ơn! Nếu hôm nay không có ngươi, ta đã bị bắt!”
Lê Khổ cảm thấy hai đạo hàn quang bắn về phía mình, vội vàng buông tay ra, cười ha ha: “A ha ha ha ha ha, không có gì, kỳ thật ngươi cũng rất lợi hại, thiếu chút nữa cắn đứt yết hầu người kia! Còn câu ‘Có một con heo bay trên trời’, thật là tuyệt! Ta nghĩ lúc ấy mọi người trong trà lâu đều nhìn lên trời!”
Chung Như Thuỷ mặt đỏ hồng, sờ sờ cái ót, xấu hổ nói: “Hì hì hì hì, cũng không có gì đâu.” Lâm công công co rút khóe miệng, chiêu này...... Hiển nhiên là nhớ tới trận chiến mỹ thực giữa hắn và Thương Giác Trưng.
“Ngươi thiếu chút nữa cắn đứt yết hầu người khác?” Phong Hàn Bích cả kinh, mới phát hiện khóe miệng Chung Như Thuỷ có vết máu.
“Đúng vậy!” Chung Như Thuỷ nghiến răng nghiến lợi nói, “Ai kêu Khúc gì đó dám chiếm tiện nghi gia! Dám ôm ta, cắn chết hắn!”
Cắn rất tốt! Hàn quang lóe lên trong mắt Phong Hàn Bích, có chút tiếc nuối, sao Chung Như Thuỷ chỉ thiếu chút nữa cắn đứt mà không phải thật sự cắn đứt. Lê Khổ thầm than, Thái tử gia, ngài có thể kín đáo một chút không?
“Ngươi còn nhớ rõ hai người kia tên gì, bộ dáng thế nào?” Phong Hàn Bích cảm thấy hai người kia lai lịch không nhỏ, có thể là người lần trước muốn cướp Chung Như Thuỷ?
“Một người Khúc gì đó, một người Hàn gì đó, chỉ được cái cao bằng ngươi, nhưng không suất như người, dáng dấp thiếu gia nhà giàu xa hoa dâm dật, thấy ta dễ nhìn là nổi sắc tâm, theo sát không bỏ, còn muốn bắt ta đến biệt viện của bọn họ, không phải thứ gì tốt!” Chung Như Thuỷ phẫn uất.
Lê Khổ cười to, rốt cục Khúc gì đó Hàn gì đó, nói cũng như chưa nói. Hạ thấp bọn họ còn không quên tán thưởng Phong Hàn Bích và chính mình, tiểu thế tử này không thanh cao cứng nhắc như lời đồn, ngược lại, đầy kiêu ngạo tự tin, dù không có khí chất xuất trần, nhưng thông minh hoạt bát đáng yêu.
“Không thể ngờ được, lời đồn chỉ là lời đồn, Ngu quốc thế tử tiếng tăm lừng lẫy, sự thật không có nửa điểm giống đồn đãi. Hay là giả?” Lê Khổ bỡn cợt, nụ cười gian trá.
Phong Hàn Bích đảo hai mắt trắng dã, cũng không ngăn cản hắn trêu chọc Chung Như Thuỷ. Chung Như Thuỷ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, tự nhủ, ngài đã đoán đúng, ngoại trừ linh hồn thì tất cả đều thuộc về Thuần Vu Lưu. “Lời đồn, một người truyền trăm người, đến cuối cùng hiển nhiên thay đổi. Thế nhân đồn đãi có cài gì là thật? Đừng tin thì tốt hơn.”
“Thú vị!” Lê Khổ cảm thấy hứng thú nhìn Chung Như Thuỷ, “Khó trách, với tư sắc bình thường của ngươi cũng có thể khiến Thái tử gia cưng chiều như vậy!”
Chung Như Thuỷ đỏ mặt, reo lên: “Cái gì mà cưng chiều! Gia không phải nam sủng! Mắt ngươi thế nào mà thấy ta giống nam sủng chứ! Còn có, tư sắc bình thường cái gì, gia chỉ không quá đẹp thôi!”
Lê Khổ sững sờ, chợt cười to! Lâm công công nén cười, bả vai run lên, mà ngay cả Phong Hàn Bích cũng trộm cười. Mặt Chung Như Thuỷ như phát sốt, thực muốn xé nát miệng bọn họ!
“Ha ha ha ha ha ha! Ngươi quá thú vị! Điện hạ, ngài thật may mắn, tìm được một kẻ dở hơi như vậy.” Lê Khổ ôm bụng, cười tới mức nước mắt chảy ra. Chung Như Thuỷ nhìn hắn với ánh mắt thâm cừu đại hận, người gì chứ! Lê Khổ, mặc dù là quân sư trong U Ảnh quân của Phong Hàn Bích, quân sư hạng nhất hạng nhì của Qủy Tà quốc. Nhưng hắn chẳng có chút phong phạm thành thục nho nhã của quân sư, suốt ngày phe phẩy vũ phiến, trên khuôn mặt tuấn tú là nụ cười vô lại, mà hắn còn thích nhất cẩm y có ống tay áo rộng thùng thình bồng bềnh theo gió. Cho nên, Chung Như Thuỷ cảm thấy chỉ có thể dùng một từ ngữ hiện đại để hình dung người đang cười đến không còn chút hình tượng nào trước mắt – du côn điển hình.
“Kháo, ngươi cười đủ chưa? Bụng không khó chịu sao?” Chung Như Thuỷ run rẩy khóe miệng hỏi, “Ngươi là tiểu đệ của Phong Hàn Bích ư? Rất lạ mặt, ngươi ở đâu? Cùng lão đại của Đường Khẩu sao? Biết Tiểu Cước Chỉ không? Biết Tiểu Đào Nhi không?”
Tiểu đệ? Đường Khẩu? Vật gì đó? Tiểu Cước Chỉ.... Tiểu Đào Nhi...... Không phải là Thương Giác Trưng và Đào Như Lý chứ? “Phốc suy ~” Lê Khổ cười ra tiếng, hắn có thể tưởng tượng sự bất đắc dĩ của hai người kia khi nghe tên “thân mật” như thế.
“Tại hạ là đệ nhất quân sư phong lưu vô song, tiêu sái lỗi lạc, tuấn nhã phi phàm, tài năng hơn Quản Trọng, của quân đội mạnh nhất Quỷ Tà – U Ảnh quân, Lê đại quân sư Lê Khổ.” Lê Khổ nở nụ cười lưu manh, phe phẩy vũ phiến, bày phong thái hắn đắc ý nhất, nhưng thực sự chẳng ra gì!
Phong Hàn Bích nhìn trời, bị nóc nhà chặn, đành quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Lê Khổ thích giới thiệu mình như vậy, dù trước mặt quân địch cũng thế. Mỗi lần Lê Khổ bắt đầu giới thiệu, Phong Hàn Bích có thói quen nhìn trời.
Chung Như Thuỷ kéo khóe miệng, một người thích khoe khoang cỡ nào a! Còn tự nhiên như thế!
Chung Như Thuỷ lấy chiết phiến, là chiết phiến hoa lệ tao nhã của Phong Hàn Bích, “Phật” một tiếng, chiết phiến mở ra, phe phẩy hai cái, cải biên lời kịch: “Tiểu đệ đọc sách hai năm, là một tiểu thư đồng lạc đường trong trần thế – Chung Như Thuỷ, thất kính thất kính.”
Lâm công công bị sặc nước miếng của mình, ho khan không ngừng. Phong Hàn Bích nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, xuất thần, chuyện trong phòng đều không liên quan tới y. Lê Khổ há to mồm, đọc sách hai năm ...... Tiểu thư đồng lạc đường?
“Ha ha ha ha ha ha!” Không hoài nghi vì sao Thuần Vu Lưu nói mình là Chung Như Thuỷ, Lê Khổ cười to, vỗ bả vai Chung Như Thuỷ nói: “Ngươi thật thú vị! Ta quyết định kết giao bằng hữu với ngươi! Từ nay về sau ta gọi ngươi là Thủy Thủy a~”
Chung Như Thuỷ run rẩy khóe miệng, cười cười, quả nhiên cùng một nhóm với Tiểu Đào Nhi! “Có thể, Tiểu Khổ Qua ~” Lần này đến phiên Lê Khổ bị sặc nước miếng, ho khan không ngừng.
(*)Quản Trọng (chữ Hán: 管仲; 725 TCN - 645 TCN) là một chính trị gia, nhà quân sự và nhà tư tưởng Trung Quốc thời Xuân Thu (685 TCN)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu
Chương 28: Lưu manh quân sư
Chương 28: Lưu manh quân sư