Lao phòng thứ hai đột nhiên vươn ra một cánh tay, láng mịn như mỡ, nhỏ gầy như cọng hành.
Kỷ Vô Địch gặp qua rất nhiều tay đẹp, nhưng đôi này so với những đôi y từng xem qua đẹp hơn chút đỉnh.
Đôi tay hướng y ngoắc một cái, “Tiểu đệ đệ, đến đây.”
Kỷ Vô Địch cười híp mắt tiến lại gần.
Mỹ phụ hơi dựa vào thiết sách (lưới sắt), đôi mắt phượng khiêu khích khẽ mở. Tay nàng vẫn ở ngoài thiết sách, chỉ cần Kỷ Vô Địch tiến lên một chút, nàng có thể nắm vạt áo y.
Nhưng cước bộ Kỷ Vô Địch lại cố tình dừng lại.
“Tiểu đệ đệ, ngươi không muốn tới gần thêm chút nữa sao?” Mỹ phụ nghiêng người, thạc quả trước ngực kề sát trên thiết sách, có loại cảm giác như muốn tràn ra ngoài.
Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt, thở dài nói: “Đại nương, ngươi xuống sắc rồi.”
. . .
Mỹ phụ như bị sét đánh, mặt, ngực, tay đều quỷ dị đơ lại ngay lập tức.
Kỷ Vô Địch thở dài đi qua trước mặt nàng.
Lao phòng thứ ba là một tương sĩ.
Hắn ngay lúc Kỷ Vô Địch đi qua, thoát ra một câu, “Mạng ngươi đã định trước là đoạn tử tuyệt tôn!”
Kỷ Vô Địch Cước bộ dừng lại, kinh ngạc nhìn hắn, “Ai?”
Tương sĩ cười lạnh nói: “Ngươi nếu là không tin, thì cứ chờ xem.”
“Ta điều không phải không tin, ta chỉ là nghĩ ngươi thật lợi hại.” Kỷ Vô Địch kính phục nhìn hắn, “Cư nhiên liếc mắt có thể nhìn ra ta là đoạn tụ.”
Cằm tương sĩ tạp sát một tiếng, rớt trên mặt đất.
“Đoạn tụ?”
Động chỗ sâu nhất, truyền đến một giọng nam trầm thấp dễ nghe.
Nguyên bản còn đang nhìn đông tới nhìn tây, nói này nói nọ, lao phòng nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.
Chỉ còn lại tiếng vang mờ ảo vọng lại.
“Nhượng ta xem xem, có đủ hay không tư cách làm nam sủng của ta.”
. . .
Kỷ Vô Địch tung tăng tung tăng chạy tới.
Lao phòng cuối cùng đối diện với động khẩu, ước chừng lớn bằng ba lao phòng khác, ở giữa dùng thúy trúc bình phong tách ra, phân thư phòng, ngọa phòng (phòng ngủ) cùng ôn tuyền phòng (ôn tuyền = suối nước nóng). Nếu như không phải bên ngoài cũng có thiết sách vây quanh như những phòng khác, Kỷ Vô Địch thật muốn hoài nghi gian phòng này là biệt trang nghỉ dưỡng cha hắn dùng để dưỡng tiểu tình nhân.
Một đạo thân ảnh từ sau bình phong khoan thai đi ra, hắc bào đai ngọc, vẻ mặt kiêu ngạo.
Tề Tử Trung buông thực hạp nhìn hắn, mắt lộ ra ánh nhìn khẩn thiết. ”Viên tiên sinh, ngày hôm nay là mùng một.”
Người nọ nhưng nhìn chằm chằm Kỷ Vô Địch nói: “Ta ngày hôm nay không rảnh.”
. . .
Tề Tử Trung nhất thời u oán liếc về phía Kỷ Vô Địch.
Kỷ Vô Địch vội vàng dụ dỗ nói: “Không sao không sao, hắn không rảnh, ta rảnh. Đợi lát nữa xuống núi, ta đánh đàn cho ngươi nghe.”
Tề Tử Trung u oán càng sâu.
Người nọ nói: “Ngươi là con của Kỷ Huy Hoàng?” Hắn rõ ràng mới hai mươi tuổi trở lại, nhưng câu hỏi này nghe cứ như là trưởng bối của y.
Khó có được Kỷ Vô Địch cũng lão lão thật thật đáp lại.
“Ngươi tên là gì?”
“Kỷ Vô Địch.”
Người nọ nở nụ cười, “Võ công của ngươi liên đầu lang cũng đánh không chết, vậy cũng có thể gọi là vô địch?”
Kỷ Vô Địch nói: “Võ công của ta đánh không chết một đầu lang, nhưng tiền của ta có tể đè chết mấy nghìn đầu lang.”
Người nọ không cười nữa, “Thứ ngươi có thể cậy vào, bất quá chỉ là một người cha mà thôi.”
Kỷ Vô Địch nói: “Loại cha này một người là đủ rồi, ta cũng thấy rất đủ.”
“. . .”
Tề Tử Trung lấy chén đĩa trong thực hạp từng cái từng cái bỏ xuống, “Ta một lúc nữa sẽ tới thu thập.”
Người nọ liếc liếc mắt, “Không cần. Ta không ăn.”
Kỷ Vô Địch khuyên giải nói: “Ngươi dù có đố kị với tên của ta thì cơm cũng phải ăn.”
Người nọ trừng mắt nhìn y, nửa ngày mới quay đầu nói: “Ớt xanh xào thịt không bỏ nấm hương. Bạch trảm kê [1] quá già, rau xanh không xào chín. Canh cà chua trứng cư nhiên chỉ thả một quả trứng gà, ta không ăn.”
. . .
Kỷ Vô Địch cúi đầu nhìn thức ăn nghiên cứu nửa ngày, “Nếu là ớt xanh xào thịt, liên quan gì nấm hương?”
Người nọ nói: “Ta thích cho nó vào.”
Kỷ Vô Địch lại nói: “Ngươi là thế nào nhìn ra trong canh cà chua trứng chỉ thả một quả trứng gà?”
Người nọ nói: “Bởi vì nó tịch mịch.”
Kỷ Vô Địch: “. . .”
Tề Tử Trung không nói một tiếng đem thực hạp thu thập tốt, cung kính nói: “Ta đây lát nữa trở lại.”
“Không cần. Ta không đói bụng.” Người nọ quay lại Kỷ Vô Địch nói, “Ngươi lưu lại, bồi ta nói chuyện.”
Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “Không được, ta muốn ở cùng một chỗ với tri âm của ta.”
Tề Tử Trung bị mọi người chăm chăm nhìn vào, nhất cá đầu lưỡng cá đại [2]. ”Môn chủ. . .”
“Tử Trung. . .” Kỷ Vô Địch lập tức quay đầu lại, cùng hắn thâm tình nhìn nhau.
Tề Tử Trung nghẹn ngào. Hắn có tài đức gì mà có vinh hạnh ‘đặc biệt’ thế này a!
Người nọ gian nan mở miệng nói: “Các ngươi là… vong niên luyến sao?”
Phanh.
Tề Tử Trung đập đầu vào tường.
Kỷ Vô Địch than thở: “Chúng ta là tri âm, là tri kỷ, là Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ thời đại. Loại cảm tình này, thế nhân sẽ không hiểu được đâu.”
Mỗ thế nhân: “. . .”
Kỷ Vô Địch đi ngang qua, nắm tay Tề Tử Trung, “Tử Trung, đi, ta đi đánh đàn cho ngươi nghe.”
Người nọ đột nhiên nói: “Ta cũng muốn nghe.”
Kỷ Vô Địch nghi hoặc nhìn hắn.
Người nọ nói: “Kẻ có võ công kém, cầm hẳn là đạn không tệ ba?”
Tề Tử Trung: “. . .”
Một lúc lâu sau, người nọ sâu sắc hiểu được, trên đời này, nguyên lai không có nhiều ‘hẳn là’ như vậy.
Hắn nhìn ra được Kỷ Vô Địch đạn rất chăm chú, cũng nhìn ra được y luyện qua thật lâu, thế nhưng thanh âm bắn ra luôn luôn làm người nghe có cảm giác như nghe đạn miên hoa [3]. Duy nhất khác nhau chính là, nghe người ta đạn miên hoa chí ít sẽ không bị khí huyết bốc lên, nhưng nghe Kỷ Vô Địch đánh đàn thì sẽ bị.
“Ẩu!” Tương sĩ đột nhiên một ngụm tiên huyết phun ra đến ba thước ngoài thiết sách.
Kỷ Vô Địch thu tay lại, kinh ngạc nói: “Tử Trung, không nghĩ tới cư nhiên có người còn hiểu ta hơn cả ngươi. Hắn dĩ nhiên có thể trong tiếng đàn nghe ra ta tịch mịch, còn cảm động đến miệng phun tiên huyết!”
Tương sĩ té trên mặt đất, hữu khí vô lực phất phất tay, “Đều không phải, ta mới rồi, chỉ là nghĩ… vận công, không nghĩ tới… lại tẩu hỏa nhập ma.”
Kỷ Vô Địch khiêm tốn nói: “Kỳ thực tiếng đàn của ta rất phổ thông, cũng không thể cổ vũ tiến độ luyện công.”
. . .
Tương sĩ nằm trên mặt đất, vẻ mặt chết lặng lại tuyệt vọng.
Kỷ Vô Địch sờ sờ cây đàn tranh giữa đường mang về, quay đầu lại trông mong nhìn người nọ không biết từ bao thuở đã rời khỏi thiết sách, kích động hỏi thăm: “Ngươi nghĩ tiếng đàn ta ra sao?”
“Như Hoàng Hà tràn lan.”
Kỷ Vô Địch vui vẻ nói: “Lao nhanh như biển, liên miên không dứt?”
“Điều không phải.” Người nọ chậm rì rì thong thả bước đến bên thiết sách, “Là như Hoàng Hà tràn lan, sinh linh đồ thán, tiếng kêu than dậy khắp đất trời.”
Kỷ Vô Địch khó lắm mới gặp được người nghe hắn đạn hết một khúc, nhưng vẫn khí định thần nhàn như vậy, không khỏi vuốt tay nói: “Nhân ý cảnh này, không bằng ta đạn thêm một khúc ‘Thập diện mai phục’?”
Người nọ tránh không đáp, đổi lại hỏi: “Huy Hoàng Môn đổ rồi sao?”
Kỷ Vô Địch nói: “Trước khi ta tới đây còn chưa có.”
“Nếu không đổ, môn chủ Huy Hoàng Môn như ngươi thế nào lại rảnh rỗi chung quanh đi dạo?”
“Chính là bởi vì Huy Hoàng Môn vẫn chưa đổ, ta mới có thời gian chung quanh đi dạo.” Kỷ Vô Địch không hề xấu hổ cười nói, “Bởi vì chúng đệ tử của Huy Hoàng Môn vẫn đang ở nỗ lực kiếm tiền dưỡng ta.”
“. . .” Người nọ không nói gì nhìn phía Tề Tử Trung.
Tề Tử Trung đối mặt với tường, sống chết cũng không quay đầu lại.
Kỷ Vô Địch ôm đàn tranh đứng lên, bất ngờ nói: “Lại nói tiếp, ta còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của các hạ ni?”
Người nọ nói: “Lẽ nào Kỷ Huy Hoàng không có nói qua ta?” Ngữ khí của hắn thường thường, nhưng trên khuôn mặt rõ ràng đã lộ ra vẻ không duyệt.
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “Kỳ thực có đề cập qua.”
Người nọ trong mắt tinh quang chợt lóe rồi biến mất, “Nga? Nếu đã đề cập qua, vì sao ngươi còn không biết tên ta?”
“Bởi vì gia phụ nói,” Kỷ Vô Địch thanh thanh giọng, cố ý học khẩu khí của Kỷ Huy Hoàng nói: “Cái ngươi cần biết, ngươi cuối cùng cũng sẽ biết được. Cái ngươi không nên biết được, ngươi suốt đời cũng không được biết.”
Người nọ trầm mặc giây lát, nói: “Ngươi là từ đâu nghĩ, những lời này có nhắc tới ta?”
Kỷ Vô Địch nói: “Nếu như ngươi nói cho ta biết tên ngươi, như vậy ngươi chính là ta nên biết được. Nếu là ngươi không nói, đó chính là ta không nên biết được. Vậy không phải là đều bao hàm bên trong sao?”
“. . .” Người nọ thùy mâu, tự thán phi thán, “Kỷ Vô Địch. Thoạt nhìn, ngươi so với Kỷ Huy Hoàng thú vị hơn nhiều lắm.”
Kỷ Vô Địch đắc ý nói: “Cái khác không dám so. Nhưng nói đến sống phóng túng, ta tuyệt đối hậu sinh khả úy.”
“Thật không?”
“Đương nhiên. Không tin, ta ngày mai mang thứ chơi rất vui tới cho ngươi khai nhãn giới!”
“Ta đây rửa mắt chờ ngươi.” Người nọ dừng một chút, ý vị thâm trường nói, “Nhớ kỹ, ta là Viên Ngạo Sách.”
“Ta ngày hôm nay đi quá lâu, phải về rồi.” Kỷ Vô Địch ôm lấy đàn tranh, đang muốn đi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cước bộ dừng quay đầu lại, “Ngươi nghĩ ta có tư cách làm nam sủng của ngươi không?”
. . .
Tề Tử Trung rốt cục nhịn không được một mình lao ra khỏi động.
Viên Ngạo Sách nghe vậy thiêu mi, “Sao không để ngày mai hỏi lại?”
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy. Làm nam sủng, không vui vẻ là không được.” Hắn nói, đắc ý rời đi.
Kỷ Vô Địch chân trước mới bước vào trang tử (thôn trang), chân sau đã bị Tả Tư Văn ‘thỉnh’ đến phòng nghị sự.
Đang ngồi còn có Hữu Khổng Vũ, Thượng Thước, Chung Vũ và Hạ Hối.
Kỷ Vô Địch sửng sốt nói: “Ai? Ngày hôm nay sao lại đông đủ như vậy? Lẽ nào có việc vui gì muốn tuyên bố? A, chẳng lẽ là A Hữu nỗ lực nhiều năm như vậy, rốt cục làm cho A Tả có?”
“Phốc!” Nước trà từ trong mũi Hạ Hối phun ra ngoài.
Thượng Thước từ trong tay áo rút ra một cây quạt, mở ra, vừa lúc ngăn trở biểu tình trên mặt.
Chung Vũ ngẩng đầu nhìn xà ngang, nỗ lực tìm cách dẫn dắt lực chú ý của mình rời đi.
Hữu Khổng Vũ vỗ án nhảy dựng lên, “Môn chủ! Lão tử đã nói qua mấy trăm lần, không nên đem lão tử cùng tên tử bại hoại này xả thành một đống!”
Kỷ Vô Địch vô tội nói: “Ta không có đem lão tử cùng A Tả xả thành một đống, ta chỉ là đem ngươi và A Tả xả cùng một chỗ. Lão tử vô tội mà.”
Tả Tư Văn hắng giọng căng mặt nói: “Môn chủ, nếu như ngươi đối với luyện võ cũng có loại phản ứng cùng chấp nhất này thì tốt rồi.”
Kỷ Vô Địch nói: “Không có người nào toàn vẹn cả. A Tả, ngươi thỉnh thoảng cũng nên bao dung khuyết điểm của ta.”
Tả Tư Văn: “. . .”
Thượng Thước trước khi Tả Tư Văn bạo phát, nhanh lên nói: “Chẳng hay Tả hộ pháp triệu tập chúng ta, là có chuyện gì?”
Tả Tư Văn bối quá thân, nỗ lực dẹp lửa giận đang lủi khởi trong ngực, xoay người lại nói: “Là vì việc đại thọ của Vũ Đương Lăng Vân đạo trưởng.”
Kỷ Vô Địch nói: “Loại chuyện này đều không phải dùng tiền giải hạn thì tốt rồi sao?”
Tả Tư Văn nói: “Lăng Vân đạo trưởng đặc biệt mời môn chủ tự mình tới.”
“Ta biết a. Hắn hàng năm đều đặc biệt mời, thế nhưng mỗi lần hắn đại thọ, ta đều vừa vặn bị bệnh thương hàn.”
“Lần này không giống.”
“Có cái gì không giống?”
Tả Tư Văn nói: “Lần này Lăng Vân đạo trưởng tự mình đến Huy Hoàng Môn mời môn chủ.”
Kỷ Vô Địch ngây người, “Hắn lúc nào đến?”
“Theo như trên thư mà nói, hẳn là chính ngọ ngày mai.”
Kỷ Vô Địch trấn định nói, “Thu thập bao quần áo, bản môn chủ muốn ra ngoài du lịch!”
******************
[1] Bạch trảm kê: một món làm từ gà, là gà luộc thì phải.
[2] “Nhất cá đầu, lưỡng cá đại” (tục ngữ) ý tứ là: bởi có chút chuyện quá mức phiền phức, hoặc chính mình quá mức không may, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 2: Môn chủ vô địch (nhị)
Chương 2: Môn chủ vô địch (nhị)