Editor: Lệ Cung Chủ
Beta: Vườn Độc Thoại
“Khó tránh Vương công tử sinh nghi, ta đi về trước.” Tĩnh Phàm mỉm cười như hoa.
“Trầm đại hiệp, ngươi không cõng ta đến Vân Mộng sơn trang sao?” Đổng Thiếu Anh nhìn bóng dáng Tĩnh Phàm rời đi, cười hỏi y.
Trầm Lãng lạnh lùng thốt: “Nếu ngươi vẫn vì diễn một tuồng kịch kia, để đổi giải dược cho Tứ Nương, chính mình diễn tới diễn lui, vẫn là giống nhau, tội gì muốn ta đến cõng?”
Đổng Thiếu Anh biến sắc.
“Ngươi… Sớm đã biết…”
“Người bị Vương Liên Hoa dùng thế lực bắt ép không phải ngươi, mà là Tứ Nương.” Trầm Lãng thản nhiên nói: “Ngươi như vậy, một là tranh thủ lòng tin của ta, hai là nhận mệnh của Vương Liên Hoa cố ý làm nhục ta. Lường trước ta tân tân khổ khổ cõng ngươi đi, ngươi cũng phải nói ra mấy lời bất lợi đối với ta, tình hình đó chẳng lẽ không phải hảo giở trò được ngay?”
Đổng Thiếu Anh yên lặng nhìn y nói: “Vậy ngươi vì sao không chế trụ ta, hoặc là dứt khoát giết ta? Vì Tứ Nương, ta cuối cùng phải nói ra mấy lời bất lợi đối với ngươi.”
Trầm Lãng cười khổ: “Dù cho không có ngươi, ta cũng thế muốn toàn bộ đều thua, tái thua thảm một chút, lại có can hệ gì? Nghe được ngươi nói mấy câu, cứu Tứ Nương một mạng, cũng là đáng giá.”
Nói xong lời này, y liền xoay người mà đi, lưu lại Đổng Thiếu Anh đứng ngây ngốc ngay tại chỗ.
Hắn thì thào lẩm bẩm: “Trầm Lãng a Trầm Lãng, ngươi đến tột cùng là quá thông minh, hay là quá ngốc?”
Thời điểm Trầm Lãng tiến vào đại đường của Vân Mộng sơn trang, cũng không có quá nhiều người chú ý tới.
Đương nhiên ngoại trừ Vương Liên Hoa. Vẻ mặt hắn khinh đạm mỉm cười như thế trong nháy mắt cứng ngắc —— Dù ở đây có thiên thiên vạn vạn người, trong mắt của hắn cũng bất quá chỉ có một mình y.
Trầm Lãng lại cũng không nhìn hắn, chính là biếng nhác đứng ở nơi đó, cùng các nhân cùng nhau nhìn giữa tràng tranh đấu. Quần áo của y có chút cũ, tràn đầy phong trần, thần sắc tựa hồ cũng khá mỏi mệt, giống như một giang hồ khách đường xa mà đến, bình bình thường thường.
Cẩm Hoa đạo nhân cùng “Phong trảm” Kỳ Niên đang hăng say giao đấu, mọi người nhìn đến mức kinh hãi, một bên là Cẩm Hoa đạo nhân mướt mồ hôi, một bên may mắn là đối thủ khó chơi như “Phong trảm” Kỳ Niên đã bị trận ác đấu này hao võ công quấy thể lực, vô hình trung (so ra) cũng giúp chính mình hơn vài phần thắng.
Mọi người ở đây, thân phận phần lớn là nhất phái tông chủ, võ công tu vi lại có cao thấp, nhưng cũng không phải nhất thời nửa khắc có thể phân ra thắng bại. Võ học vốn là học dồn thắng, nếu cưỡng cầu(gò ép) đến điểm dừng không đả thương tánh mạng người khác, ngược lại khiến cho kẻ hành động thúc thủ phược cước (bó tay trói chân). “Phong trảm” Kỳ Niên kia vốn nên kỹ năng cao hơn một bậc, nhưng người này căn bản lấy sức nhanh cương mãnh của đao để giành lấy chiến thắng, hiện giờ sợ Cẩm Hoa đạo nhân đã bị thương nặng, không dám toàn lực hành động, không khỏi tức giận trong lòng, tính tình người này lại cương liệt (dễ nổi nóng), không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng: “Như thế này làm sao phân cho ra thắng thua!”
Một tiếng rống chất lung phát hội (giác ngộ) kia, rống đến nỗi Cẩm Hoa đạo nhân tâm thần (mềm yếu) rùng mình, liền có nửa khắc sơ sẩy, mắt thấy cương đao kia đã muốn nghênh diện (trước mặt)chém xuống, né tránh đã không kịp.
Sau đó chính là “Đinh” một tiếng vang thanh thúy .
Đao kia thế nhưng trật nửa phần, vừa lúc xẹt qua từ bên tai Cẩm Hoa đạo nhân, chỉ gọt bỏ một mảnh tóc mai của hắn.
Cẩm Hoa đạo nhân tự độ (ước tính) không tránh thoát, không khỏi cảm thấy bất ngờ. Kỳ Niên thu đao đứng vững, ánh mắt chậm rãi đảo qua chung quanh, sau đó ngồi chồm hổm xuống.
Thời điểm đứng lên trong tay của hắn chìa ra một viên hòn đá nhỏ. Lấy một viên hòn đá nhỏ đánh lệch lưỡi dao của hắn, cho dù không tính là tuyệt đỉnh công phu, ở đây có thể làm được cũng không có mấy người.
Kỳ Niên cất cao giọng nói: “Xin hỏi là vị bằng hữu nào ra tay?”
Vương Liên Hoa liếc Trầm Lãng một cái, đạm cười nhạt nói: “Kỳ huynh, nói nên đến điểm dừng, sao lại hạ thủ nặng như thế?” Hắn vừa nói ra lời này, liền cho chuyện này qua đi.
Có vài võ lâm danh túc (người danh tiếng lâu năm), vốn đề phòng Vương Liên Hoa trù tính khiến chúng nhân tự giết lẫn nhau, lúc này trong lòng cũng thay đổi rất nhiều.
Kỳ Niên nói: “Vương công tử, tuy nói là nên đến điểm dừng, nhưng tại hạ luyện được là đao pháp liều mạng, nếu có điều khoản này, làm sao còn sử dụng ra cho ra bản lãnh thật sự!”
Ở đây đương nhiên cũng có người luyện công phu cương mãnh giống như Kỳ Niên, không khỏi gật đầu nói: “Kỳ huynh nói đúng, tất nhiên nên toàn lực hành động.”
Viên Thông đại sư tụng dài một tiếng a di đà phật, thở dài: “Các vị, bất quá là dùng võ kết bạn, có thắng có thua, hà tất chi phải hại mạng người?”
Trong đám người liền có người kêu lên: “Thiếu Lâm Tự giảng chính là nội công tu vi, nếu không lấy tánh mạng, tất nhiên là chiếm hết lợi thế!” Người mới vừa rồi đồng ý với Kỳ Niên, cũng trở nên ồn ào, nhất thời tình thế vô cùng hỗn loạn.
Hòn đá nhỏ kia, đương nhiên không phải Vương Liên Hoa ra tay.
Con ngươi sáng long lanh của Vương liên Hoa nhìn y cười, thấy y cũng có chút không ngẩng đầu lên.
Trầm Lãng thở dài một hơi thật sâu, câu kia nói ra nhất định là trong dự kiến của Vương Liên Hoa.
“Vô địch bảo giám ở trong tay của ta.”
Một viên đá kích thích ngàn tầng sóng.
Người mới vừa rồi đứng ở chung quanh Trầm Lãng nhưng không nhận ra y, nhất tề lui từng bước về phía sau, đẩy y rơi vào trung tâm trống rỗng. Bọn họ đã nhận ra y là Trầm Lãng.
Trầm Lãng kia thân là minh chủ võ lâm, lại cùng Vương Liên Hoa cấu kết với nhau làm việc xấu. Các đại bang phái tự nhiên cũng có trinh sát dò xét tin tức Trầm vương hai người ở trong sa mạc mỗi người đi một ngả, thấy tình cảnh này, không khỏi đoán bí ẩn trong đó.
“Trầm đại hiệp, ngươi nói không phải là đến vạch trần âm mưu của ta khiến võ lâm đồng đạo tự giết lẫn nhau sao?” Khẩu khí của Vương Liên Hoa khinh bạc mà mỉa mai, “Ngươi như thế nào chứng minh ta không có, mà bản bảo giám ngươi có kia là thật?”
“Ta có thể chứng minh.” Một giọng nữ thanh thúy mà ngọt ngào đột nhiên vang lên.
Nàng mặc áo bào màu xám ảm đạm, nhan sắc lại chiếu sáng hai mắt của mọi người.
Tĩnh Phàm rút ra bảo kiếm, chỉ ở ngực của Trầm Lãng: “Bởi vì chính là y giết chết sư phụ ta.”
Lời nói của nàng êm tai mà rõ ràng, mang theo tình cảm kháp như kỳ phân (vừa phải): “Sư phụ mang theo chúng ta lần theo tung tích của Trầm phu nhân một nhóm tiến vào sa mạc, nhưng Trầm phu nhân đúng là cấu kết Minh Sa bang. Trầm Lãng cùng Trầm phu nhân lúc sau tụ họp, ỷ vào người đông thế mạnh, nhưng lại cưới đi bảo giám từ trong tay Vương công tử, mà sau khi bọn họ phát hiện sư phụ theo dõi bọn họ, liền đối sư phụ cũng hạ độc thủ.” Tĩnh Phàm rưng rưng nói: “Tuy rằng việc này có lẽ tổn hại danh dự của sư phụ, nhưng dấn thân vào việc này, làm sao chỉ một mình sư phụ? Biết đâu cái chết của Hứa sư phụ cũng là bởi vì tranh đoạt bảo giám, đối với người thân là đồ nhi, cho dù mất tánh mạng cũng muốn thay sư phụ báo thù, huống chi ầm Lãng tự cho là đại hiệp, hạ độc thủ như vậy, lại có mặt mũi nào sống yên trên giang hồ?”
Ở đây đương nhiên cũng có môn phái có người bị minh sa bang giết chết, nghe được lời này, mỗi người nảy sinh bi phẫn, rút kiếm nhắm thẳng vào Trầm Lãng.
Viên Thông đại sư vội vàng nói: “Các vị thỉnh đợi một chút, đừng sốt ruột, xin nghe Trầm đại hiệp nói như thế nào.”
Còn có thể nói như thế nào đâu?
Trầm Lãng nhìn vài người trong đó, chính là môn đồ của những người mất tích đã chết trong sa, trong lòng làm sao còn không cho là đúng.
Những người này giống như Tĩnh Phàm.
Vương Liên Hoa chỉ cho phép mỗi phái có hai người tiến vào, ở trong đây tỷ thí, chỉ có thủ lĩnh của các phái, ngoài ra những người khác đến, có lẽ sớm bị Vương Liên Hoa mua chuộc, phải chăng trong ngực bọn họ đều cất giấu hoa đào ngân phiếu?
Y thừa nhận bảo giám ở trong tay của y, tương đương thừa nhận y cùng Minh Sa bang cấu kết, thừa nhận mình là hung thủ giết chết thủ lĩnh các phái.
Nhưng nếu y không thừa nhận, kế hoạch của Vương Liên Hoa khiến chúng nhân tự giết lẫn nhau, sẽ ở trước mắt y tiếp tục diễn ra.
Cho dù thật sự đến điểm dừng, những cao thủ trong cuộc đấu võ này đã hao tổn hơn phân nửa tinh lực, có thể chịu đựng được người thân cận của mình thình lình đâm một đao không?
Trầm Lãng sẽ lựa chọn như thế nào?
Trầm Lãng đột nhiên có chút dự cảm hoang đường.
Sớm đã biết như thế nào cũng là uổng công, nhưng vẫn không thể không tiến hành màn diễn xuất buồn cười này.
Y thở dài một hơi thật sâu: “Nếu tại hạ cướp đi bảo giám của Vương công tử, chuyện Vương công tử hôm nay, lại để làm gì?”
Vương Liên Hoa nếu khăng khăng giữ bảo giám ở trong tay mình, bằng chứng kia của Tĩnh Phàm chẳng lẽ không phải vô căn cứ sao?
Nếu Vương Liên Hoa thừa nhận bảo giám đã bị Trầm Lãng đoạt được, vậy vì sao hắn bày một cục diện dụng tâm này liền đáng hoài nghi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đào Hoa
Chương 62
Chương 62