DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thành Phố Vô Tận
Chương 66

Buổi chiều hôm sau, Từ Thiếu Khiêm đưa An Nham đến một nhà thờ nơi ngoại ô thành phố New York, tiến hành một buổi hôn lễ và nghi thức tuyên thệ đơn giản. Từ Thiếu Bạch nhìn hình bóng Từ Thiếu Khiêm và An Nham tay trong tay đi vào nhà thờ, khóe môi rốt cục hơi hơi cong lên ý cười.

Anh hai và An Nham thực sự đã ở bên nhau, không còn bất luận kẻ nào có thể tách bọn họ ra nữa, tất cả mọi người đều biết quan hệ của bọn họ… Cho nên, Mạc Dương, anh cũng nên triệt để hết hy vọng, đúng không?

Hai người bí mật kết hôn, không có bất kỳ ai đến xem lễ, nhưng dù vậy, An Nham vẫn là có chút hồi hộp.

Kết hôn a… Đây cũng không phải là nói giỡn, đây quả thực chính là gửi gắm nửa đời sau của mình.

Trước kia, thời điểm đối mặt với vô số câu hỏi của phóng viên cũng chưa từng căng thẳng như bây giờ, nhưng hôm nay, chỉ là nắm tay Từ Thiếu Khiêm đi vào nhà thờ, lòng bàn tay An Nham đã hồi hộp đến chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

Hai người đứng trước mặt cha sứ, bắt đầu nghi thức tuyên thệ.

“Từ Thiếu Khiêm tiên sinh, anh có đồng ý kết hôn với An Nham, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, anh vẫn sẽ mãi mãi sát cánh bên cậu ấy, vĩnh viễn không rời không bỏ hay không?”

Từ Thiếu Khiêm quay đầu nhìn An Nham, nghiêm túc nói: “Tôi đồng ý.”

“An Nham tiên sinh, anh có đồng ý kết hôn với Từ Thiếu Khiêm, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, anh vẫn sẽ mãi mãi sát cánh bên cậu ấy, vĩnh viễn không rời không bỏ hay không?”

An Nham cũng nhìn vào mắt Từ Thiếu Khiêm, nghiêm túc nói: “Tôi đồng ý.”

Hai người nhìn nhau một lát, đồng thời mỉm cười. Từ Thiếu Khiêm lấy chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị ra, nhẹ nhàng cầm tay An Nham, thật cẩn thận đeo nhẫn lên tay hắn, An Nham cũng kéo tay Từ Thiếu Khiêm, đeo chiếc nhẫn có khắc chữ ”Nham” lên ngón áp út của hắn.

Đôi nhẫn màu bạc nhẹ nhàng va chạm, phát ra tiếng vang rất nhỏ,

Từ Thiếu Khiêm vươn cánh tay, dùng sức ôm An Nham vào trong ngực, thấp giọng nói: “Tôi yêu cậu.”

Câu trả lời của An Nham là trực tiếp lại gần hôn lên môi Từ Thiếu Khiêm.

Từ Thiếu Khiêm thích chết động tác hỗn hợp cả thẹn thùng lẫn nhiệt tình này của An Nham, thuận thế ôm sát eo hắn, làm sâu nụ hôn.

Thời điểm hai người từ nhà thờ đi ra, đã là lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn phủ lên toàn bộ nhà thờ một tầng ánh sáng rám vàng, An Nham quay đầu nhìn thoáng qua nhà thờ đã chứng kiến hôn lễ của hắn và Từ Thiếu Khiêm, nhịn không được khẽ mỉm cười, nắm tay Từ Thiếu Khiêm, cười tủm tỉm nói: “Thiếu Khiêm, chúng ta vụng trộm kết hôn như vậy, cứ như là bỏ trốn ấy.”

Từ Thiếu Khiêm cũng khẽ cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn An Nham nói: “Sau khi về nước tôi làm chủ, mời gia đình cậu dùng bữa.”

An Nham hơi hơi rầu rĩ nói: “Tôi căn bản chưa thông báo gì cho họ đã vụng trộm kết hôn với cậu, cậu nói, liệu ông nội tôi mà biết, có thể mắng tôi hay không?”

“Sợ gì.” Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng nắm chặt tay An Nham, “Cứ để bọn họ mắng tôi là được, có tôi gánh vác.”

Ngữ khí bao che khuyết điểm rõ ràng của nam nhân khiến đáy lòng An Nham đột nhiên dâng lên một trận ấm áp. Hai người cùng nhau đi về phía trước, An Nham cũng nắm chặt tay Từ Thiếu Khiêm, nhẹ giọng nói: “Kết hôn rồi, bước tiếp theo bình thường là làm cái gì?”

Từ Thiếu Khiêm đáp: “Đương nhiên là hưởng tuần trăng mật.”

An Nham cúi đầu làm bộ lơ đãng nói: “À, vậy chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”

Từ Thiếu Khiêm quay đầu nhìn hắn: “Cậu muốn đi đâu?”

An Nham nghĩ nghĩ, hơi hơi đỏ mặt, nói: “Trước kia tôi từng nghĩ, nếu tương lai có một ngày lấy được vợ tốt, sau tân hôn sẽ đưa đối phương đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật… Hay là, chúng ta đi Phần Lan đi, hiện tại đúng lúc là mùa đông, tôi nghe nói cảnh tuyết bên kia khá là đẹp.”

Quả nhiên, An Nham từ nhỏ đã thích tuyết, lần này được ngày nghỉ hiếm có, đúng dịp có thể theo hắn đi ngắm tuyết.

Từ Thiếu Khiêm hơi hơi giương môi, nói: “Được, đi Phần Lan đi.”

Vì thế hai người lại thu dọn hành lý, tức tốc tiến đến Phần Lan.

An Nham cố ý đặt phòng tình nhân trong một khách sạn có chất lượng khá tốt, lúc hai người đến nơi cũng vừa dịp trời đổ tuyết, đẩy cửa sổ lớn sát đất ra, là có thể trực tiếp thưởng thức cảnh tuyết tráng lệ như thế giới được khắc bằng băng tuyết.

Sau khi dàn xếp ổn thoả, hai người đều mặc áo lông thật dày, ở nơi đất khách quê người căn bản không cần lo lắng bị người nhận ra, An Nham ngay cả sản phẩm thiết yếu khi ra ngoài như kính râm linh tinh đều lược bớt, chỉ quàng một chiếc khăn, đi ra ngoài tìm một bãi tuyết sạch sẽ, liền hưng phấn chạy đến chơi đạp tuyết tạo dấu chân.

Từ Thiếu Khiêm không nhịn được nhớ lại cảnh tượng lần đầu nhìn thấy hắn trước đây, cũng là mùa đông tuyết rơi lớn như vậy, hắn đến An gia làm khách bị gia khoả bướng bỉnh kia ném một quả cầu tuyết vào mặt. Giờ phút này, nhìn tuyết cầu trong tay và tươi cười sáng lạn trên mặt An Nham, đáy lòng Từ Thiếu Khiêm không khỏi tràn ngập dịu dàng.

Người này cư nhiên đã hoàn toàn thuộc về mình… Đến bây giờ thậm chí vẫn có chút không thể tin.

Ngay lúc Từ Thiếu Khiêm còn đang đăm chiêu, An Nham một quả cầu tuyết ném đến, Từ Thiếu Khiêm không kịp tránh, nhất thời bị ném cho hoa tuyết đầy mặt. Từ Thiếu Khiêm nhíu nhíu mày, xoay người đi về phía An Nham.

An Nham thấy hắn hùng hổ xông tới, lập tức xoay người muốn chạy trốn, lại bị Từ Thiếu Khiêm bắt lấy cổ tay, dùng sức lôi kéo, ấn vào dưới một thân cây,

Tuyết đọng trên cây rào rào rơi xuống, An Nham bị dính tuyết đến rụt cổ, nhìn Từ Thiếu Khiêm nói: “Không tức giận đó chứ? Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy cậu, muốn ôn lại một chút mà thôi….” thấy Từ Thiếu Khiêm biểu tình nghiêm túc, kính mắt cũng bị đánh lệch, An Nham hơi chột dạ nói, “Khụ khụ, xin lỗi.”

Từ Thiếu Khiêm tháo kính mắt xuống cho vào túi áo, sau đó ghé sát vào môi An Nham, thấp giọng nói: “Hôn tôi.”

“… Hả?” An Nham cảm thấy kịch bản hình như có chút không đúng?

“Giải thích thì phải có thành ý.” Từ Thiếu Khiêm vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt An Nham, “Một câu xin lỗi sao đủ?”

“…”

“Hôn tôi, không thì đêm nay…”

An Nham lập tức thức thời dâng môi mình lên.

Hai người dưới tầng cây ngọt ngào ôm hôn một phen. Buổi tối lúc trở về, cởi áo lông dày cộm, tắm rửa xong cùng nhau nằm trên giường, An Nham cảm thấy lạnh, nhịn không được đánh vài cái hắt xì, vội cuốn chặt chăn lại.

Từ Thiếu Khiêm lập tức xốc chăn An Nham lên, chui vào từ phía sau, ôm An Nham vào trong lòng, sau đó dùng một cái chăn bao chặt lấy hai người, thấp giọng hỏi: “Lạnh không? Cậu hôm nay có phải bị cảm rồi không?”

“.. Không sao, chắc là sổ mũi thôi.” An Nham nhẹ giọng nói, thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng hắn, ôm nhau sưởi ấm, cảm giác đặc biệt thoải mái.

Chỉ là, ôm ôm, đã cảm thấy có chút không thích hợp, hai người khoá lại trong một cái chăn, da thịt cọ xát, nam nhân phía sau nhanh chóng có phản ứng, vật cứng để ở đằng sau khiến đôi tai An Nham hơi hơi nổi lên sắc đỏ.

An Nham muốn lết về phía trước một đoạn, khổ nỗi chăn đem hai người bọc chặt, căn bản không có không gian hoạt động. Cảm giác được tay Từ Thiếu Khiêm chậm rãi trượt đến giữa khe hở xấu hổ kia, lưng An Nham cứng đờ, lập tức đưa tay bắt lấy bàn tay làm loạn của hắn, “Thiếu Khiêm… Đừng…”

Từ Thiếu Khiêm dịu dàng nói: “Trong tuần trăng mật, ngắm tuyết không thôi làm sao đủ được…”

Nói xong liền tách mở mông An Nham, làm trơn vài cái đơn giản, dùng lực đâm vào.

“Ưm…” An Nham kẹt trong chăn, bị Từ Thiếu Khiêm lại một lần nữa ăn sạch sẽ.

An Nham trên giường mới đầu còn hơi thẹn thùng và cứng ngắc, sau đó trái lại dần thả lỏng thân thể mà hưởng thụ.

Lần thứ hai khi bị Từ Thiếu Khiêm lấy tư thế mặt đối mặt tiến vào, An Nham đột nhiên ôm chặt lấy Từ Thiếu Khiêm, không phục lại cắn lại cắn, muốn cào cấu lưu lại dấu vết trên lưng Từ Thiếu Khiêm, trên vai hắn thậm chí còn có vài dấu răng do An Nham cắn ra.

Từ Thiếu Khiêm đặc biệt thích An Nham như vậy. An Nham nhiệt tình, An Nham chân thật, chính là cảm thấy dù có đòi hỏi hắn như thế nào cũng không đủ, đại khái bởi vì nhiều năm áp lực quá lâu đi?”

“Ư…. Thiếu Khiêm… Đủ, đủ…. A….”

Âm sắc mềm mại hơi khàn khàn, nghe vào trong tai Từ Thiếu Khiêm càng là vô cùng tiêu hồn, An Nham rên rỉ cùng đáp lại khiến hắn gần như muốn mất đi lý trí, động tác dưới thân tự nhiên càng thêm điên cuồng.

“A…. Thiếu Khiêm…”

Trong phòng nhanh chóng chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập đan xen cùng những tiếng vang ái muội.

Tết âm lịch này, hai người cùng đi Phần Lan hưởng tuần trăng mật, cả ngày dính lấy nhau, ngọt ngào vô cùng.

Bởi vì trong kỳ trăng mật, An Nham một khi mềm lòng, sẽ không nỡ cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của Từ Thiếu Khiêm, vì thế… Từ Thiếu Khiêm rất không khách khí đem các loại tư thế kỳ quái ra đều thử một lần, An Nham quay đầu nghĩ lại cũng đã thấy nóng mặt.

Kỳ hạn tuần trăng mật một tháng nhanh chóng kết thúc, hai người lúc này mới cùng nhau bay về nước.

Vừa đúng dịp Tết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng, Từ Thiếu Khiêm liền chủ động đề nghị làm chủ, mời mọi người An gia đến nhà hàng lớn dùng bữa.

An Nham vừa về nhà cái đã mặt dày xán đến trước mặt An Lạc, cười nói: “Anh, khụ khụ, em và Thiếu Khiêm… đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài, khụ khụ…”

An Lạc sắc mặt cứng ngắc quay đầu lại:”Các cậu.. hết hôn?”

An Trạch trái lại rất bình tĩnh, đi đến nhìn lướt qua chiếc nhẫn trên tay An Nham, cười cười nói: “Tôi biết ngay mà, anh ta xách anh ra nước ngoài chắc chắn là có ý đồ. Anh ta cầu hôn anh, anh đồng ý luôn?”

An Nham gãi gãi đầu, cười nói: “Anh cũng thích cậu ấy mà, vì sao không đồng ý?”

“…” Ngu ngốc này, Từ Thiếu Khiêm hiển nhiên là ủ mưu đã lâu, hắn cư nhiên không phát hiện tý ty nào đã trực tiếp theo người ta sang nước ngoài, vô cùng đơn giản đã bán mình đi — An Trạch dưới đáy lòng bi ai thay anh thứ một chút.

An Nham tiếp tục quay đầu nhìn An Lạc, cười nói: “Anh à, anh và Thiếu Khiêm đừng chiến tranh lạnh nữa có được hay không? Nể mặt em đi, làm hoà nhé? Dù sao hai người cũng là bạn bè hơn mười năm mà…”

AN Lạc trầm mặc một lát, mới nói: “Được. Thời gian địa điểm?”

An Nham lập tức sung sướng nói: “Bảy giờ tối mai, em lái xe đưa mọi người đi!”

Chiều hôm sau, mọi người trong An gia quả nhiên toàn bộ trình diện, ngay cả Từ Tử Chính và Từ Uyển cũng đến, thật là có mùi vị gia trưởng đôi bên gặp nhau, làm chứng cho hai vãn bối trăm năm hạnh phúc.,

Từ Uyển nhỏ tuổi, trước đây cũng từng gặp cô bé kia, An Nham gọi cô Tiểu Uyển tự nhiên là thuận miệng mười phần, nhưng còn Từ Tử Chính…. Vừa bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông kia nhìn, lưng An Nham nhất thời nổi hết cả da gà, vội vàng chủ động đi qua, giúp hắn kéo ghế, cười nói: “Tứ thúc, mời ngồi.”

“…” Đối diện với An Nham tươi cười lấy lòng, Từ Tử Chính cũng khó có được mỉm cười một cái, nếu không phải Từ Thiếu Khiêm ở bên cạnh, hắn thậm chí muốn vươn tay hung hăng vặn tai tiểu hỗn đản này vài cái — ai bảo mi trước đây luôn bắt nạt Thiếu Khiêm nhà ta, về sau sẽ bảo Thiếu Khiêm dạy dỗ dạy dỗ mi thật tốt.

Không khí một bữa cơm coi như là ấm áp, An Nham và Từ Thiếu Khiêm kính rượu với mọi người, các trưởng bối của nói vài câu may mắn chúc phúc. Sau khi cơm nước xong, An Quang Diệu và Từ Tử Chính rời đi trước, trong phòng chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi, An Trạch lúc này mới quay đầu nhìn An Nham nói: “Chuyện các anh kết hôn có định công khai với truyền thông không?”

Từ Thiếu Khiêm nói: “Tạm thời không vội, scandal quá nhiều không có lợi đối với cậu ấy, cậu ấy sắp tới còn có một bộ phim cần quay.”

An Trạch gật gật đầu nói: “Thế thì trong lúc quay phim vẫn là tạm thời tháo nhẫn ra đi, quay xong bộ phim này đã rồi nói.” Nói xong lại quay đầu nhìn về phía An Nham: “Nếu nhớ không nhầm, bộ phim tiếp theo của anh có rất nhiều cảnh bắn súng?”

An Nham nói: “Ừ, phim đề tài dân quốc, vai của anh là nam nhân vật chính nằm vùng, tình tiết cần bắn nhau quả thực rất nhiều.”

An Trạch nghĩ nghĩ nói: “Mấy ngày nay nếu nhàn rỗi, có thể đến trường bắn luyện bắn súng trước, nhờ anh hai dạy anh.”

An Nham nghi hoặc quay đầu: “Anh, anh biết ạ?”

An Lạc gật gật đầu: “Ừ.”

An Nham lập tức hưng phấn đứng lên, “Thế thì tốt quá, em đi theo anh đến trường bắn luyện trước, lúc quay phim chắc chắn dùng đến!”

Vì thế, An Nham làm một tấm thẻ hội viên trường bắn, bắt đầu khoá huấn luyện bắn súng trước khi quay phim, Từ Thiếu Khiêm cũng cùng đến góp vui.

Có An Lạc ở bên tự mình chỉ dẫn, An Nham quả nhiên tiến bộ thần tốc, trải qua cả ngày luyện tập không chỉ có thể bắn trúng hồng tâm, tư thế cầm súng cũng đẹp trai đến mức không chống đỡ được.

“Đoàng” một tiếng, cư nhiên bắn trúng vòng 9.5, An Nham lập tức sung sướng giương miệng, tiếp tục hướng tới bia ngắm liên xạ vài phát, Từ Thiếu Khiêm ngồi một bên, nhìn dáng vẻ mỉm cười của hắn, trong ánh mắt tràn ngập đều là dịu dàng chiều chuộng.

An Lạc liếc mắt nhìn Từ Thiếu Khiêm, lại theo ánh mắt hắn nhìn về phía sân chính An Nham đang hưng phấn chơi súng, đáy lòng không nhịn được bất đắc dĩ nghĩ: “Tiểu hỗn đản An Nham từ nhỏ đến lớn nghịch ngợm gây sự, làm cho người đau đầu, cũng rốt cuộc gặp được người định mệnh của hắn rồi?

Người đàn ông tên Từ Thiếu Khiêm này, dịu dàng lại cường đại, lạnh lùng lại khoan dung, An Nham ở bên hắn, nhất định sẽ… rất hạnh phúc nhỉ?

Nghĩ đến đây, trên gương mặt lãnh đạm của An Lạc, cũng rốt cuộc cũng vẽ lên một chút mỉm cười.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rỡ.

Bộ điện ảnh thứ hai Khói lửa loạn thế Giang Tuyết Ngưng đạo diễn, tháng hai năm nay bắt đầu bấm máy,

Bộ điện ảnh này kể về một câu chuyện xảy ra vào thời kỳ dân quốc náo động, An Nham trong phim sắm vai một địa chủ ngoài mặt tiêu tiền như nước nhưng thực tế là thân phận nằm vùng của Đảng Đại Hạ, hắn trong bộ phim này có thể nói là diễn quá chân thực.

Dù là ngồi trên ghế xoay xa hoa nheo mắt từng hơi từng hơi hút thuốc, hay là cầm súng xử lý gián điệp theo dõi mình một cách sạch sẽ lưu loát… Quả thực ngầu đến khiến người ta muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi!

Ngay cả Giang Tuyết Ngưng cũng có chút khiếp sợ, diễn kỹ của An Nham, so với thời Thiếu niên thiên tử tiến bộ không phải lớn bình thường. Sau khi trải qua rèn giũa ba nhân vật phân liệt trong Thành phố vô tận, nay đóng kiểu nhân vật phức tạp tâm cơ thâm trầm này, hắn cư nhiên có thể đủ tự nhiên trôi chảy, dễ như trở bàn tay.

Trong quá trình An Nham quay phim, Từ Thiếu Khiêm đều không đến tham ban,

Tình cảm giữa hai người đã ổn định, Từ Thiếu Khiêm tự nhiên sẽ không từng bước giám sát An Nham nữa. Bọn họ đều cần một ít không gian của riêng mình, An Nham đang công tác, Từ Thiếu Khiêm cũng không muốn đến quấy rầy hắn.

Mấy tháng, hai người đều nhung nhớ đối phương lại thật đáng buồn không được gặp. Mãi đến khi bộ phim đóng máy, An Nham rốt cục về đến Tây Lâm, Từ Thiếu Khiêm tự mình ra sân bay đón hắn, An Nham ở trong đám người vừa nhìn Thấy Từ Thiếu Khiêm, liền trực tiếp phi tới, bổ nhào vào trong lòng Từ Thiếu Khiêm, gắt gao ôm lấy hắn.

“Thiếu Khiêm… rất nhớ cậu…”

Từ Thiếu Khiêm cũng ôm chặt lấy An Nham, dịu dàng nói: “Trở về là tốt rồi, tôi cũng nhớ cậu.”

Không dự đoán được, cảnh này lại bị đám chó săn chờ sẵn ở sân bay chụp được, lên tiêu đề tin tức ngày kế.

Tiêu đề siêu lớn viết: “An Nham ở sân bay nhào vào trong lòng Từ Thiếu Khiêm, hai người ân ái phi thường, như keo như sơn.” Phía dưới còn kết hợp một bức ảnh động, đem động tác nhún chân bay vào lòng Từ Thiếu Khiêm thể hiện ra một cách hoàn mỹ.

“…” An Nham nhìn bức ảnh kia, hai má hơi hơi nóng lên.

Được rồi, hắn là rất nhớ Thiếu Khiêm mới hơi chút kìm lòng không đặng, động tác nhào đến quả thật có phần khoa trương. Bất quá, mắt của đám chó săn kia quả thực là một trăm cái bóng đèn công suất lớn, dù là ở đâu cũng có thể bị chộp, thật sự là rất đáng ghét!

Rất nhanh lại đến cuối năm, Lễ trao giải liên hoan phim lần thứ mười một chuẩn bị được tiến hành, An Nham chắc chắn sẽ được đề cử vai nam diễn viên xuất sắc nhất, đáng tiếc là Thành phố vô tận 2 bởi vì vấn đề đề tài, thời điểm hậu kỳ thẩm định bị lược rất nhiều phân đoạn, thời gian công chiếu được định trước đêm Giáng Sinh năm sau đó, đã không kịp liên hoan phim năm nay.

May mà An Nham dựa vào tác phẩm mới nhất Khói lửa loạn thế đạt được đề cử làm nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Đây cũng là kết quả Từ Thiếu Khiêm chờ mong nhất, hắn không hi vọng về sau khi có người nhắc đến giải thưởng của An Nham sẽ nói là “bởi vì ôm đùi Từ Ảnh đế”, hắn càng hy vọng An Nham có thể hoàn toàn dựa vào năng lực của mình giành được chiếc cúp mơ ước đã lâu này.

An Nham đã làm được.

Hiện trường lễ trao giải, Từ Thiếu Khiêm như trước làm khán giả theo bên cạnh An Nham.

Thời điểm công bố giải thưởng cuối cùng, thanh âm của khách quý trao giải cũng kích động đến hơi chút run rẩy: “Tiếp theo, tôi tuyên bố, đạt được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất Liên hoan phim lần thứ mười một, chính là — Khói lửa loạn thế, An Nham!”

An Nham đứng dậy giữa tràng vỗ tay nhiệt liệt, Từ Thiếu Khiêm cũng đứng lên, mỉm cười hướng hắn dang rộng vòng tay.

— Một màn quen thuộc cỡ nào.

Ở Liên hoan phim hai năm trước, khi hắn giành được giải thưởng đầu tiên trong cuộc đời diễn xuất của mình - “Diễn viên mới xuất sắc nhất”, Từ Thiếu Khiêm thân là Ảnh đế, chủ động đứng lên mở rộng vòng tay với hắn, cho hắn chúc mừng và cổ vũ.

Nay đã là hai năm sau, hắn rốt cục giành được chiếc cúp đại biểu vinh dự tối cao trong giới văn nghệ — nam diễn viên chính xuất sắc nhất, giải thưởng Ảnh đế mà bọn họ từng dùng làm tiền cược ước định. Mà người kia, vẫn như cũ còn ở bên cạnh, chưa từng rời xa.

Nhìn dịu dàng quen thuộc trong mắt Từ Thiếu Khiêm, hốc mắt An Nham đột nhiên nóng lên từng đợt, một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể chui vào vòng tay hắn, dùng lực ôm lại.

Từ Thiếu Khiêm cũng ôm ôm hắn, mỉm cười nói: “Chúc mừng.,”

An Nham cũng cười, nói: “Cám ơn.”

An Nham xoay người đi lên sân khấu nhận thưởng, đẹp trai hệt như hai năm trước lần đầu đứng trên nơi đó, chỉ là trên mặt thiếu chút bướng bỉnh, hơn chút phong độ của một người đàn ông thành thục. Hắn tiếp nhận cúp, cầm lấy micro, hướng về phía khán đài cao giọng nói: “Cảm ơn tổ uỷ ban Liên hoan phim đã trao cho tôi giải thưởng này, có thể nhận được sự công nhận của mọi người, là vinh hạnh lớn nhất của tôi!”

“Tôi vẫn ao ước, một ngày nào đó có thể giành được chiếc cúp nam diễn viên chính xuất sắc nhất này để chứng minh bản thân, hôm nay, tôi rốt cục đã hoàn thành tâm nguyện ấy.” An Nham dừng một chút, nghẹn ngào nói, “Ba mẹ trên trời, còn có ở trường quay lúc này đây là người nhà tôi yêu nhất, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người cho đến nay, An Nham… rốt cục không làm cho mọi người thất vọng!”

An Nham điều chỉnh cảm xúc một chút, lại tiếp tục cảm ơn fans điện ảnh, cảm ơn đạo diễn Giang, cảm ơn rất nhiều người trong đoàn làm phim, không ngờ, trong thời khắc kích động nhân tâm như thế, ý tưởng mà hắn nói cư nhiên có thể rõ ràng như vậy, nên cảm ơn một người cũng không sót, khí chất này sớm đã không phải tiểu Thiên Vương ghai năm trước kia có thể so sánh được.

— Danh hiệu Ảnh đế, hoàn toàn xứng đáng!

Ngay khi An Nham cảm ơn fans xong, dưới đài bùng nổ một tràng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người tưởng hắn đã nói xong, lại không ngờ hắn ngừng lại một chút, đột nhiên nói: “Ở đây, tôi còn muốn đặc biệt cảm ơn một người.”

“Đặt cậu ấy ở cuối cùng, là vì, cậu ấy với tôi mà nói là một người rất, rất quan trọng.”

An Nham khẽ cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Thiếu Khiêm đang ngồi trên khán đài. “Đó chính là người yêu tôi, Từ Thiếu Khiêm.”

Người xem tại hiện trường tựa hồ ngây ngẩn cả người, bầu không khí nhất thời xuất hiện yên lặng quỷ dị.

Âm thanh trong trẻo của An Nham xuyên qua micro phóng đại truyền đến toàn bộ hội trường —

“Cảm ơn cậu vẫn luôn ủng hộ tôi, cổ vũ tôi, bao dung tôi. Cảm ơn cậu luôn đúng lúc xuất hiện bên cạnh tôi, khi tôi khó khăn nhất. Nếu không có cậu, sẽ không có An Nham ngày hôm nay.” An Nham đưa tay nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn kim cương bắt mắt trên ngón áp út, nhìn vào màn ảnh, từng câu từng chữ, nghiêm túc nói: “Từ Thiếu Khiêm, tôi yêu cậu.”

Người xem tại trường quay rốt cục kịp phản ứng, hội trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền!

Máy quay khẩn cấp thay đổi màn hình, trực tiếp lên hai màn hình lớn, phân biệt phóng đại mặt hai người, bên trái là động tác hôn nhẫn của An Nham, bên phải là biểu tình mỉm cười của Từ Thiếu Khiêm trên thính phòng. Rõ ràng là cách nhau xa như vậy nhưng hai người lại cứ như trực tiếp đối diện, loại ăn ý và ấm áp chỉ thuộc về tình nhân với nhau này, thông qua màn hình lớn truyền đến mỗi một góc nhỏ ở hiện trường.

Hoàn toàn không ngờ tới, An Nham cư nhiên dám ở trên lễ trao giải thản nhiên cảm ơn Từ Thiếu Khiêm, hoàn toàn không để ý những đánh giá không tốt về đồng tính luyến ái… Hắn dũng cảm, hắn thản nhiên, khiến người xem ở hiện trường nhịn không được vì hắn vỗ tay ủng hộ! Vỗ tay kéo dài rất lâu, đó thậm chí là tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất mọi người từng nghe trong lịch sử Liên hoan phim!

Buổi tối hôm đó, rất nhiều người thấy Từ Thiếu Khiêm nắm tay An Nham, cùng nhau rời đi từ cửa sau hội trường.

Đó cũng là bóng dáng cuối cùng của người đã từng là Ảnh đế và Thiên Vương lưu lại trong giới giải trí.

Sáng sớm hôm sau, An Nham treo thông báo trên trang chủ trang cá nhân của mình, tuyên bố rút khỏi giới giải trí, không tham gia bất kỳ hoạt động liên quan nào nữa, mời phóng viên giải trí không cần đến quấy rầy hắn và người nhà nữa.

An Nham chỉ nhắn lại cho nhóm fans điện ảnh một câu: “Tôi rất hạnh phúc, cũng rốt cuộc tìm được thứ muốn quý trọng nhất của riêng mình, chúc các bạn hết thảy những điều tốt đẹp. An Nham.”

Đúng vậy, hắn rốt cục giành được giải thưởng lớn Ảnh đế, hoàn thành tâm nguyện khi còn trẻ. Nay hắn cũng tìm được thứ mình càng muốn quý trọng, đó chính là người yêu của hắn, Từ Thiếu Khiêm.

Hắn muốn dùng càng nhiều thời gian, ở bên cạnh Từ Thiếu Khiêm, hắn muốn có không gian tự do hơn nữa để ở bên Từ Thiếu Khiêm, cho nên hắn mới có thể lựa chọn rời khỏi giới giải trí cái nơi thị phi kia, không bao giờ cần lo lắng đi ra ngoài hò hẹn sẽ bị bám đuôi nữa, không bao giờ cần phát sầu vì ảnh hai người thân mật bị phát tán trên mạng bị người vây xem nữa.

Không làm ngôi sao, không phải càng thoải mái hơn à?

Thời tiết hôm nay rất tốt, tâm tình An Nham cũng rất tốt, trên đường về nhà, An Nham nhịn không được khoái trá nắm tay Từ Thiếu Khiêm, Từ Thiếu Khiêm lập tức nắm lại, thấp giọng nói: “Cậu cứ như vậy rời khỏi giới giải trí à, không hối hận?”

An Nham nhún nhún vai nói: “Điện ảnh muốn đóng tôi đều đã đóng hết, hiện đại, khoa học viễn tưởng, cổ trang, dân quốc… Hiện giờ cũng không còn hứng thú với quay phim như trước nữa, rất nhiều kịch bản vừa nhìn đã thấy chán.”

Từ Thiếu Khiêm quay đầu nhìn hắn: “Vậy cậu tiếp theo có tính toán gì không?”

An Nham như có chút đăm chiêu sờ sờ cằm, ngẩng đầu nhìn Từ Thiêu Khiêm, cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ở nhà ăn không ngồi rồi, bắt cậu nuôi không đâu.”

Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Tôi rất vui lòng được nuôi cậu.”

Dứt lời liền muốn dính đến hôn trộm, An Nham vội đẩy hắn ra, “Ê, nói nghiêm túc, tôi đột nhiên cảm thấy rất hứng thú đối với ngọc thạch phỉ thuý nhà cậu, cậu có thể dạy tôi giám định chất ngọc tốt xấu như thế nào không? Khối phỉ thúy cậu tặng tôi trước đây, tôi rất thích, nhưng mà hoàn toàn không biết giá trị của nó.”

Từ Thiếu Khiêm nghĩ nghĩ nói: “Cậu muốn học, tôi đương nhiên có thể dạy cậu từ đầu! Bất quá, muốn bái sư, phải có quà bái sư chứ nhỉ?”

“… Cái này về rồi nói sau.” An Nham xoay người đi về phía trước, “Tôi đói bụng, về nhà làm cơm chiều ăn đi!”

Hắn rất tự giác đi đến cửa biệt thự Từ Thiếu Khiêm, đứng lại, chờ Từ Thiếu Khiêm đến mở cửa.

Từ Thiếu Khiêm không nhịn được hơi hơi cong lên khoé môi.

— Nhà?

— Đúng vậy, về sau, nơi này chính là nhà của chúng ta.

— Cũng là bắt đầu cuộc sống mới sau khi từ biệt giới giải trí, không có người ngoài quấy nhiễu.

Từ Thiếu Khiêm mỉm cười tiến lên phía trước, mở cửa nhà ra, nhẹ nhàng cầm tay An Nham, cùng nhau đi vào trong.

Ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu lên một vầng ấm áp phía sau bọn họ cũng làm cho ngôi nhà mới của họ, ánh lên một tầng sáng nhu hoà.

Đọc truyện chữ Full