Ngày qua ngày bình thản như con nước yên ả không gợn sóng, nhịp điệu thong thả như làm con đường sinh mệnh thêm dài ra. Cái đó được gọi là – “ngày lên đi làm, ngày xuống về nghỉ”, không ngừng lặp lại, mọc rồi lặn, lên rồi xuống, chẳng có chút biến dị nào cả, cũng chẳng thấy được thứ gì vụt sáng. Lục Viên cảm giác như – cuộc sống thế này tựa như một ông lão đã trải qua hết quãng đời bể lâu, vô dục vô cầu, chỉ im lặng nhìn dòng đời chảy trôi.
Cành liễu đã hết bụi, vị xuân đã nhạt bớt, ngày lại ngày kéo nắng, rồi đột nhiên ngày vùng dậy, bất giác giờ đã nghe được tiếng ve sầu ca hát sau trưa.
Mặc độc một chiếc áo thùng thình, cổ áo cũng cởi bỏ hai nút thắt, Lục Viên ngồi trên giường, tay phe phẩy quạt hương bồ, mắt híp nửa, uể oải mà nhìn về mảng xanh biếc não nề bên kia cửa.
“Aiii”
Lục Viên cũng chẳng biết đây là lần thứ mấy y thở dài nữa, nâng giơ sờ vòm bụng đã cao phì đến bất thường, đã gần chín tháng rồi đấy, Lục Viên cũng nhẫn nhịn gần cực hạn rồi. Nếu thằng bé mà không ra là e rằng y bị nghẹn đến chết mất.
“Tiểu Viên -” – đang mải gật gà gật gù thì chợt có tiếng người gọi lọt vào tai, Lục Viên nhăn nhó chớp chớp mí mở mắt, dưới mũi y đột nhiên có thêm một chén chè xanh mơn mởn tỏa hương thơm mát.
Tô Hoài thấy Lục Viên dựa vào thành giường ngáy pho pho, mặt ngủ hồng hồng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, lại thấy y khó chịu mở mắt, mí mắt chậm chạp chớp rồi mới mở, như bất mãn làm cả khuôn mặt nhăn nhún như cái bánh bao sau đó, khi y nhìn thấy bát chè đậu xanh, mặt y bung nở như cánh hoa, mặt mày cong tít, đôi mắt sáng lấp lánh lấp đầy bát chè như thể không còn thấy thứ gì đáng giá khác nữa. Tô Hoài cũng biết – một câu “ăn không” đã chẳng phải nói lên lời nữa.
Hắn đưa bát đậu xanh cho Lục Viên, sau đó đứng dậy lấy chiếc khăn thả vào bồn nước ấm.
“Ô! ó hả oa uế hải hông?” – Có thả hoa quế phải không - Lục Viên vừa ngậm thìa vừa ngọng líu ngọng lô hỏi. Chè đậu xanh man mát, lành lạnh lại mang theo vị trong veo lăn tăn, thả thêm hoa quế dậy mùi ngọt nị. Quả thật thủ nghệ của Tô Hoài quá đỉnh, hắn làm món gì là y ăn chẳng đừng được món nấy.
“Đậu xanh, đường phèn, hoa quế.” – Tô Hoài nói xong liền ngồi xuống, cầm chiếc khăn mặt luồn vào quần áo Lục Vươn, đắp lên lưng y.
Thoải mái đến thở than, Lục Viên thở dài một hơi, hiện giờ thằng cu tổ tông trong bụng đã chừng 8 cân, suốt ngày động động làm y đau hết cả thắt lưng, hoạt động cũng đau mà ngồi yên cũng đau, khó chịu chết thôi. Ngày ngày Tô Hoài lấy khăn mặt ấm đắp lưng cho y mới bớt đi phần nào.
“Ôi~ mấy ngày nay trời nóng muốn chết” – túm áo quạt quạt, Lục Viên thở dài, giơ tay gãi gãi mớ lông nhọn trên đầu, tạm gọi nó là tóc.
Vì sợ nóng, mấy bữa trước Lục Viên canh me lúc mọi người trong Tô gia không chú ý, y trộm cầm kéo cắt phăng mái tóc dài. Kiếp trước làm trong khoa phụ sản, y vẫn thường khuyên các bậc cô bác sản phụ là nên cắt tóc, thứ nhất là thoải mái, thứ hai là trong thời gian ở cữ không nên tắm gội, tóc ngắn thuận tiện hơn. Nhưng chỉ có điều đây là cổ đại, ai cũng quan niệm “Đầu tóc thân thể là của cha mẹ ban cho” với vân vũ gì đó, Lục Viên làm một nhát kéo thì thoải mái rồi, mà người Tô gia thì sợ hết hồn hết vía.
Tô lão gia tức giận đến độ mắng cả Lục Viên, gì mà “Chặt đầu cũng không được cắt tóc!” – râu ria trên mặt ông cũng dựng đứng lên vì giận, giơ trượng nên muốn đánh lắm mà cuối cùng lại nể mặt thằng cháu đích tôn, chỉ hừ mạnh một tiếng, rồi về phòng hừ tiếp. Tán Bố thì không quở mắng nhiều, vì dù sao thảo nguyên cũng không có nhiều quy tắc đến thế, chỉ trách sao lại cắt ngắn thế rồi lải nhải cho một chập mới thôi. Nhưng mà nhất là Tô Hoài kia kìa, trách cũng không trách, mắng cũng không mắng, chỉ có mặt là đen tợn, từ sáng đến tối không nói câu nào với Lục Viên, cuối cùng cũng vẫn là Lục Viên không chịu nổi người ta lạnh nhạt, vừa tự chủ động nhận sai vừa lấy lòng người ta, mà cách lấy lòng ấy là giúp thư giải cái đó đó cho người ta.
“Kỳ cục!” – Tô Hoài gõ nhẹ vào đầu Lục Viên một cái, cả đầu ngắn tũn như lông gà, còn đâm đâm vào tay, Tô Hoài lại nhíu mày.
“Huynh có thôi đi không! Ta đây cắt tóc có lý do chính đáng, chẳng lẽ cứ để nó chua lòm, bẩn thỉu rồi rối bù hả? Dù sao thấy tôi cắt tóc cũng mất mặt lắm hả, mất thể diện nhục nhã lắm đúng không?” – trời thì nóng, gã còn làm phiền, Lục Viên cắn thìa trừng mắt với Tô Hoài.
“Nếu sợ mất mặt ta đã bỏ ngươi không biết bao nhiêu lần rồi.” – thờ ơ liếc Lục Viên, Tô Hoài lại vuốt mái tóc lởm chởm kia, cân nhắc xem phải mất bao lâu thì nó mới dài mềm mại lại như trước.
“Có ý gì hả?”
Muốn gây sự đây mà! – gần đây Lục Viên có chút nóng nảy, nhất là những lo nghĩ thời kỳ tiền sản, quay lại thì thấy mặt Tô Hoài thản nhiên chẳng có lấy phản ứng nào thì tức điên mà không có trút, vài hớp chén sạch bát chè đậu xanh, y nhét bát vào tay Tô Hoài, hai mũi phun đầy lửa.
“Tô” – đang muốn phát tiết, ai ngờ đâu vừa mở miệng Tô Hoài đã nhét cái gì đó vào mồm y, đang muốn nhổ ra lại thấy có vị ngọt, mùi vị không tệ. Nhai nhai, nhép nhép ngon miệng: “Đây là?” – ngay lập tức Lục Viên quên luôn cơn tức vừa rồi.
“Hoa Lạc Thần[1].” – Tô Hoài mở lòng bàn tay ra đã có sẵn một miếng mứt nữa chẳng biết lấy từ lúc nào, một bông hoa đỏ rực nằm trọn trong lòng bàn tay Tô Hoài, có hình dáng giống như nụ hồng, cánh hoa dài nhọn giống hệt một ngọn lửa nhỏ. Lục Viên tò mò, vươn một ngón tay gảy gảy bông hoa trong tay Tô Hoài, miếng mứt ứa ra ít mật, y nhịn không được mà đưa lên miệng mút.
Tiểu tử này cũng thật đáng yêu, thấy món ăn ngon là mềm nhuyễn như hồng chín, mặc người khác tùy tiện nắm ôm, phỏng chừng cả họ tên mình cũng chả nhớ. Đưa tay sờ sờ mái tóc ngắn đen tuyền của Lục Viên, Tô Hoài nheo mắt, cười.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” – Hoa Tử vọt và phòng thì thấy – thiếu gia nhà nó đang cúi đầu, vẻ mặt âm hiểm nhìn thiếu sao sao, tay còn vuốt đầu thiếu sao sao như chải lông, nó không chịu nổi mà rùng cả mình, nhưng chính sự không thể chậm trễ, vẫn là tiến lên thôi nào: “Thiếu gia, bên ngoài thời tiết thay đổi, vừa rồi sấm chớp giật ghê lắm, e chừng sắp có mưa to.”
“Ngươi gào to thế làm gì!” – Lục Viên ngẩng đầu, sặc mặt chẳng lấy chi làm tốt đẹp. Gần đây y đặc biệt ghét ồn ào, lại phải con bồ câu đưa thư Hoa Tử la lối um sùm thế là có chỗ trút.
“Khụ khụ thiếu sao sao à” – Hoa Tử tự biết không thể trêu vào một ca nhi sắp sinh với tính tình thất thường hệt ông trời ngoài kia, nó lập tức cười đến là lành.
Tô Hoài thu liễm ý cười, nghiêng người chắn giữa Hoa Tử và Lục Viên, hắn gài lại nút áo cho y, luồn tay ra sau lưng lấy chiếc khăn mặt, rồi xem xét quần áo cho y lần nữa, cuối cùng nhét nốt miếng mứt đỏ vào mồm Lục Viên mới nghiêng mặt liếc Hoa Tử: “Có gì mà lại nói chuyện này?”
“A thiếu gia, là Mạnh thúc nhà bên nói – với kinh nghiệm của ông ấy, thời tiết mấy hôm nay có vấn đề, e rằng không chỉ mưa to mà cả gió cũng lớn, nếu thế thì những hoa màu mới trồng không chống chọi được. Ông ấy tính dựng chòi cho cây, không thì cũng đắp gì đó chống đỡ, bảo chúng ta với mấy người nữa bắt tay cùng làm.”
Lại nói đến chuyện ruộng vườn, thực tế Tô gia không có nhiều loại này cho lắm, ngoại trừ ngô với lúa dùng để nhưỡng rượu cùng với một mảnh vườn rau nhỏ tự cung tự cấp thì còn lại đều bỏ hoang cả. Những công việc thường thường như bón phân trừ sâu, đêm sợ có chồn đến trộm thì nuôi chó săn canh chừng hay những việc khác đều là do nhà Mạnh thúc kế bên thuận tay chiếu cố.
Nhưng rốt cuộc thì Mạnh gia cũng không có nhiều người trưởng thành, đôi khi có công chuyện gấp thiếu người là lại sang nhờ Tô gia hỗ trợ, cũng là hàng xóm láng giềng tắt lửa tối đèn có nhau.
Tô Hoài vừa nghe thấy Mạnh thúc có lời nhờ cậy tất nhiên là muốn đi, cũng vừa lúc để Lục Viên nằm nghỉ, hắn theo Hoa Tử ra ngoài. Ngày hôm đó thương đội của Tán Bố lại có vụ làm ăn, sáng sớm đã ra ngoài chưa về, Tô lão gia với lão Hoa thì đưa rượu ra ngoài quán. Tô Hoài vừa đi, trong nhà chỉ còn ca nhi nhà Tán Bố và Lục Viên, Tô Hoài không cho Hoa Tử đi theo, dặn nó trông nhà xong mới vội vội vàng vàng chạy lại chỗ Mạnh thúc.
Cũng thật khéo, Tô Hoài mới đi bầu trời liền tối sầm, thêm mấy tiếng sấm thì chẳng bao lâu đổ mưa nặng hạt. Lục Viên nhìn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn như muốn đâm sâu vào đất, gió cuồng quấn, cây lựu trong sân nghiêng ngả lảo đảo. Lòng y chợt bất an, đúng lúc ấy bên ngoài đột nhiên rền tiếng “Ầm ầm” như xé trời, sau đó là tiếng Hoa Tử hô hào:
“Hỏng rồi! Hỏng rồi! Trời phá! Mưa đá! Mưa đá!”
Trong sân vang đầy tiếng “lộp bộp”, Lục Viên chống thắt lưng đến gần cửa sổ liền thấy mưa gió vần vũ lẫn với mưa đá liên tiếp trút xuống, lại thấy Hoa Tử khoác áo tơi chạy tới chạy lui thu dọn đồ trong sân, gió quá lớn quất vào chiếc áo tơi làm nó gần như muốn lật, e cũng chẳng ngăn được bao nhiêu. Nạp Cách Nhĩ cũng khoác áo tơi chạy ra giúp đỡ, thấy Lục Viên mở cửa sổ thì vội quát:
“Tiểu Viên! Đóng cửa sổ lại, đừng ra gió!”
Âm thanh bị gió mưa nuốt chửng, Lục Viên cũng hiểu ý của hắn, đang chuẩn bị đóng cửa sổ lại chợt nghe thấy tiếng “Ào” rồi sau đó Hoa Tử hô lên: “Hỏng rồi! Chuồng dê sập!” – cũng chứng minh cho lời Hoa Tử nói, tiếp theo là tiếng dê kêu “Bee~~” kinh hoàng, chúng bắt đầu lao ra sân. Nếu chỉ có chuồng dê thì còn đỡ, đằng này chuồng dê lại liền với chuồng heo, theo đó chuồng heo cũng bị vỡ thành một lỗ hổng, lũ heo kinh ngạc cũng chạy ra góp phần. Hoa Tử vội vàng chạy ra đóng cổng mà không kịp, mấy con dê với vài đầu heo đã chạy lọt ra ngoài.
Không còn cách nào khác, Hoa Tử đành phải nhờ Nạp Cách Nhĩ ở lại để ý sân, nó thì chạy ra ngoài bắt lũ gia súc về.
“Nạp Cách Nhĩ, cài cổng vào, lùa lũ dê với heo vào phòng củi! Phòng củi không nối với phòng phía Tây, nó gần phòng cho khách, không có ai ở. Nhất là lũ dê, dê cái đang có chửa sợ nước!” – Lục Viên rát họng chỉ huy Nạp Cách Nhĩ, tuy vị ca nhi này có sức nhưng không thông thạo bố trí trong Tô gia, luống cuống tay chân không phát huy được ưu điểm, làm Lục Viên khẩn trương đến mức chảy cả mồ hôi. Tiếng mưa rơi quá lớn, Lục Viên chỉ còn cách gào lên, vừa gào, mưa vừa tát vào mặt, xông vào mồm, bên sườn lại ẩn ẩn đau.
Mẹ nó, đau sốc cả hông!
Chờ tới khi vất vả chỉnh đốn xong mớ rối loạn thì trận mưa đá cũng ngừng đổ, mưa vẫn rơi nhưng không còn nặng nề như trước. Lục Viên để Nạp Cách Nhĩ vào nhà, lấy quần áo của mình ra cho hắn thay, ban nãy mưa quá lớn, áo tơi có mặc cũng như không, cả người ướt sũng. Vừa may trong phòng có bồn nước nóng, Lục Viên vắt chiếc khăn ấm đưa hắn lau.
Xong xuôi đâu đấy rồi Lục Viên mới đỡ thắt lưng ngồi xuống, để Nạp Cách Nhĩ tự lau, tầm mắt y nhìn ra ngoài mảnh sân u ám kia, nỗi lo lắng vởn vơ không sao mà bỏ xuống được, từng chút từng chút thắt chặt lại
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai quay về, lòng Lục Viên lại càng bất an. Thời tiết bên ngoài vẫn dữ dội, vừa mưa to vừa mưa đá lại gió lớn, tuy giờ đã ngừng nhưng mới nãy mưa đá xối xả, hòn nhỏ thì như củ lạc, viên lớn lại to như quả trứng gà, cũng phải rơi tầm một canh giờ Tuy không phải trước kia chưa thấy tin có người chết vì mưa đá, nhưng nãy Hoa Tử chạy ra ngoài còn đội một chiếc nón, còn khi Tô Hoài đi trời đã mưa đâu, ngộ nhỡ có mưa đá, mấy mảng đất hoang thì lấy đâu ra chỗ mà trú
“Tiểu Viên, đừng lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Bàn tay bị Nạp Cách Nhĩ nắm chặt, Lục Viên ngẩng đầu, cười: “Không sao, ngươi đi khoác thêm áo đi, tay lạnh quá.”
“Tiểu Viên, để ta lấy cho ngươi một chiếc áo!”
Lục Viên sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra, tay y đã nắm chặt, run rẩy. Hít sâu một hơi, y gật đầu, tầm mắt lại đọng bên kia cửa.
Tô Hoài, ngươi có giỏi thì gặp chuyện không may cho ta xem!
Thời điểm Lục Viên được Nạp Cách Nhĩ khoác cho một chiếc áo, lòng y đang hung hăng mà xả một câu — con bà nó
¤________________
1. Hoa Lạc Thần (Hồng hoa) – Nguyên văn: 洛神花 – Tên khoa học: Hibiscus sabdariffa. Là thực vật thân cỏ, phân bố chủ yếu trong vùng nhiệt đới và á nhiệt đới. Cây cao tầm 1.5~2m, màu tím thẳng, nhiều nhánh, lá dày. Hoa nở và mùa hạ, hoa kỳ dài, đài hoa có hình như chiếc chén màu tím đỏ, tán hoa có màu vàng, mỗi độ nở là rực rỡ sắc màu rất đẹp, đỏ xanh vàng giao nhau, còn có mĩ danh là “Thực vật Rubi”. Đài hoa có tác dụng chống co thắt cơ trơn, làm thư giãn cơ trơn tử cung, làm hạ huyết áp và có tính kháng sinh, trị ho, viêm họng. Người ta thường dùng đài hoa có vị chua làm gia vị thay giấm, chế nước giải khát, làm mứt, có nơi dùng chế xiro. Toàn cây có thể chế rượu vang: rượu có mầu đỏ đẹp, vị chát, chua dịu, dáng dấp của vang Bordeaux.
.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử
Chương 47: Trở dạ (Thượng)
Chương 47: Trở dạ (Thượng)