DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử
Chương 37: Ghen!

Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng Hoa Tử lại mang vẻ mặt đến là đau khổ, nguyên nhân là vì vị Thiếu sao sao quý giá nhà nó đã ngồi trong nhà bếp ngẩn người cả sáng này rồi, ngay cả di chuyển cũng chưa nhúc nhích tẹo nào.

Cầm cây chổi quét hết sân một lượt, sáng sớm nay thiếu gia lại ra ngoài, tính ra cũng ba bữa rồi, thiếu gia vừa ra khỏi cửa là thiếu sao sao lại nhìn cổng nhà đến ngẩn ngơ, ăn phải món ăn dở ẹt nó làm cũng không mắng chửi, thật là rất không bình thường

“Hoa Tử, cái sân này ngươi quét 7, 8 lần rồi, có phiền không hả!” – chịu không nổi việc Hoa Tử cứ lượn đi lượn lại trước mắt, rốt cuộc Lục Viên cũng nói câu đầu tiên trong ngày.

“Thiếu sao sao, người gọi ta à!” – vốn chỉ nói bâng quơ, không ngờ lại thành gọi người, làm Hoa Tử lon ton chạy lại, Lục Viên nguýt mắt xem thường, đem cằm gác lên mặt bàn gỗ, “Phiền quá, ngươi đừng để ý ta.”

Phiền, phiền quá! Còn vì sao lại phiền, Lục Viên cũng không nói rõ được.

Mấy ngày nay không biết Tô Hoài chơi trò gì, mỗi ngày mở mắt ra đều không thấy hắn, buổi tối thì tới tận khi y ngủ rồi mới về, ba ngày liền rồi Lục Viên chưa nhìn thấy bóng dáng Tô Hoài đâu. Không thấy hắn, cũng không biết hắn làm những gì, đầu Lục Viên cứ muốn ong lên, không biết làm gì thì lại ôm một bụng khó chịu.

Nói trắng ra là Tô Hoài với nơi đây làm y muốn phát hỏa!

“Thiếu sao sao, không phải người cãi nhau với thiếu gia chứ?” – Lục Viên hoàn hồn, thấy Hoa Tử cười tươi như hoa lại gần bóp vai cho y.

Nó là một thư đồng, chuyện vặt vãnh nào cũng đến tay nó rồi, giờ còn phải chăm lo chuyện hòa thuận cặp phu phu thiếu gia nhà nó, tưởng dễ lắm đấy à!

Lục Viên liếc Hoa Tử, không nói.

Ngài học ai không học, lại đi học cái chiêu “vô thanh thắng hữu thanh” của thiếu gia thế nhất thời Hoa Tử khóc không ra nước mắt, còn phải cố nặn ra mặt cười, “Kìa, thiếu sao sao à người có chuyện gì thì đừng để trong lòng nha, nói ra thoải mái hơn, không chừng ta còn có thể ra ý kiến giúp người” – phải thêm tiền! Chờ khi lão gia trở về, nhất định nó phải bảo lão gia thêm tiền lương cho nó, đây đúng không phải nghề đơn giản mà!

“” – Lục Viên quay sang đánh giá Hoa Tử, lần này thời gian nhìn nó lâu hơn trước, Hoa Tử vừa thấy có hy vọng thì nhanh nhảu đổ thêm nhiệt: “Thiếu sao sao người không biết chứ, trong vùng này Hoa Tử ta được kêu là “Tiểu đội trưởng đội tri tâm” đấy nhé, ai trong lòng có gút mắc nào, có tâm sự gì đều kể lể với ta, đảm bảo kín như bưng! Thiếu sao sao, nếu không người cứ nói với ta nè, tuy ta không có ưu điểm gì, nhưng được cái thận trọng, tuyệt đối không phá hỏng chuyện của người”

“Thằng nhóc này khá, xem ra ngươi đi theo thiếu gia nhà ngươi bị chèn ép nhiều quá, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không bị cấm như hủi vậy nhỉ!” – Lục Viên chậc chậc lưỡi, lắc đầu, “Cái gã ôn thần ấy, ai đi theo hắn cũng chẳng hay ho gì”

“Thiếu sao sao, đúng là người cãi nhau với thiếu gia rồi!” – Hoa Tử vừa nghe thấy thì trợn tròn mắt như thấy phải trộm, rồi nhìn thẳng vào Lục Viên, “Thiếu gia nhà ta, việc gì cũng tốt chỉ mỗi cái không thích nói chuyện, nếu nói không cẩn thận lại động chạm khiến người ta hiểu lầm, thiếu sao sao người nói xem thiếu gia đã trêu chọc người thế nào, ta có thể phân tích cho người, dễ đâu là hiểm lầm thì sao! Hoa Tử ta, cái khác không dám nói, nhưng đã theo thiếu gia mười năm có thừa rồi, liền y như con giun trong bụng hắn vậy đó, thiếu gia vừa nhấc mông là ta biết ngay hắn đánh loại rắm nào úp, ý ta là ta ví von thế, tóm lại thiếu sao sao có gì không thoải mái cứ nói với ta”

“Ngươi nói ngươi biết thiếu gia nhà ngươi nghĩ gì sao?” – Lục Viên nhăn mặt nhăn mày, có chút đăm chiêu, lại thấy Hoa Tử gật lấy gậy để thì tiện nói: “Vậy ngươi nói xem, mấy ngày nay thiếu gia nhà ngươi đều đi ra ngoài làm gì? Có chuyện gì mà giấu diếm không cho ta biết?”

“Thiếu gia không nói với thiếu sao sao thì là thiếu gia không muốn thiếu sao sao biết, nếu ta mà nói, khẳng định thiếu gia sẽ không tha cho ta” – Hoa Tử khó xử trầm ngâm – “A! Bất quá cũng đoán được phần nào, dạo này chỉ có một chuyện là thiếu gia để bụng thôi, ta nói cho thiếu sao sao biết nhưng người cứ coi như tự mình đoán ra nhé, ngàn vạn lần đừng bảo là ta nói nghen!”

Lục Viên gật đầu, Hoa Tử cười nói: “Này còn phải hỏi sao, đương nhiên là đi giải quyết chuyện về gã Nhan thất công tử kia!”

“Hắn muốn giải quyết thế nào?”

“Ừm, chuyện này cũng rất khó, gã Nhan thất công tử kia giết cũng không được, mà thả cũng không thả được, giữ lại thì càng không ta đoán chừng, với tính cách thiếu gia, nhất định sẽ đi nơi nơi hỏi thăm xem – hiện thế lực của Nhan gia như thế nào, Nhan gia có kẻ thù nào không, Nhan thất công tử có nhược điểm gì để có thể áp chế được không, đại loại như vậy đó Muốn xử lý loại người này thì phải dùng biện pháp ‘Ác mã ác nhân kỵ’[1], hiện giờ nhất định là thiếu gia đang nghĩ cách hàng phục được gã Nhan thất công tử kia, đây là mới là kế lâu dài!” – Hoa Tử chống má phân tích.

“Trách sao mấy ngày nay cứ đi sớm về muộn” – Lục Viên thì thào, “Nhưng thế thì có gì mà phải giấu ta, ít nhất ta cũng giúp được đôi chút gì đó chẳng hạn cái người này cũng thật là”

“Ôi ơi? Thiếu sao sao, chẳng lẽ người không hiểu tại sao thiếu gia lại không muốn người động tay vào chuyện này ư” – Hoa Tử hơi ngạc nhiên, lại thấy vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê của Lục Viên thì mặt nó nhăn lại, khẽ nghiêng mặt sang một bên thầm rằng – nên nói thiếu sao sao trì độn hay thiểu năng đây???

“Thiếu sao sao này ưm, ngươi nghĩ mà xem, trước kia người cùng cái gã Nhan thất công tử kia như vậy như vậy là như vậy đấy! Sau đó lại vì hắn mà người như vậy như vậy ây, giờ thì người với thiếu gia nhà ta như vậy như vậy hắn lại đến tìm người với ý đồ như vậy như vậy Dù sao từ trước người với hắn cũng đã như vậy như vậy, rồi như vậy như vậy”

“Hoa Tử! Ngươi móc não cũng không nói được trọng điểm thì đứng một bên nghỉ ngơi đi! Đừng làm ta thêm rối nữa!” – Lục Viên nghe mà đau cả đầu, không nhịn được lên tiếng mắng.

Hoa Tử cười trừ, vội chạy lại bồi tội: “Không đúng không đúng, kỳ thật ta muốn nói là – thiếu gia nhà ta đang lo lắng, bất an, rồi cả sợ hãi hầy, dù sao cũng là để ý thiếu sao sao thôi!”

Khóe miệng Lục Viên giật một cái, – “Thiếu gia nhà ngươi lại bất an, lại sợ hãi á? Ngươi lừa được ai hả!”

“Ấy, thiếu sao sao, người chưa từng nghe rằng – quan tâm tất loạn mà thích ai thì biến ngốc sao, ta theo thiếu gia nhà ta từ bé đến giờ cũng chưa từng thấy người ngã dài như thế khụ khụ, ý ta là chưa từng thấy hắn thân thiết như vậy!” – Hoa Tử cười hắc hắc – “Tóm lại, thiếu gia nhà ta lo lắng liệu người có bén lại lửa với gã Nhan thất công tử kia không ấy, hay nói trắng ra chính là – ăn dấm chua mà thôi! Khụ khụ không ngờ khi sinh thời Hoa Tử ta còn có thể thấy được mặt này của thiếu gia, thật là”

Hoa Tử cứ đứng một bên cảm động, tự lẩm bẩm, chỉ thiếu nước chảy nước mắt nước mũi dàn dụa thôi. Còn bên này, Lục Viên nghệch đầu sang một bên, lắc lắc não, ngón tay thì vẽ lên bàn một vòng tròn, lại một vòng tròn, lại một vòng tròn

Cái người mặt than kia cũng biết ghen sao? Ăn dấm chua ư chuyện lạ thiên cổ, tuyệt đối là chuyện lạ thiên cổ rồi!

Đẫu bỗng nhẹ bẫng, Lục Viên chợt cười.

“Khụ khụ thiếu sao sao người cười trông thật” – Hoa Tử nhìn Lục Viên mà sững sờ.

“Hử? Làm sao?” – Lục Viên quay đầu, tự nhủ – ta đang cười nhạo thiếu gia nhà ngươi đấy, ngươi còn chẳng vui quá đi ấy chứ?

“Ha ha, không có gì, không có gì, đến giờ nấu cơm rồi, ta đi nấu cơm cho người.” – Hoa Tử cười hắc hắc, xoay người bước đi, vừa đi còn vừa than thở: “Thiếu sao sao cười trông cả người cứ như con ngựa hoang ấy, thiếu gia à, người khổ tận cam lai! Có hy vọng, tuyệt đối sẽ có hy vọng!”

***

Chuyện Nhan thất công tử còn chưa được giải quyết, những ngày sống tách riêng cũng theo đó mà chưa thấy điểm dừng.

Đêm hôm ấy khi Tô Hoài trở về thì Lục Viên đã đi ngủ từ sớm. Mấy miếng giải quyết mảnh bánh lạnh trong bếp, Tô Hoài lau mặt mũi qua loa rồi lên giường.

Ổ chăn lạnh lẽo, Tô Hoài chống thân không ngủ, nhìn sang khuôn mặt ửng hồng vì ngủ của Lục Viên, kìm lòng không đặng giơ tay xoa lên, khuôn mặt trơn mịn, càng sờ càng không muốn buông tay

Hôn một cái chắc không tỉnh đâu.

Tô Hoài nghĩ, thế là làm, hôn trộm một cái.

“Ưm” – Lục Viên như lẩm bẩm một câu gì đó, nhăn mặt nhăn mũi, Tô Hoài vừa rời khỏi môi thì vị ấy liền mở mắt ra, – “ ngươi, ngươi lại gần vậy làm gì! Lui ra một chút!”

Tay đẩy đẩy, sắc đêm quá sâu nên Tô Hoài không thấy được khuôn mặt đỏ lựng đầy khả nghi của Lục Viên.

“Đánh thức ngươi à?” – Tô Hoài chiếm được tiện nghi, chống mặt nhìn Lục Viên.

“Ngươi nhìn gì hả?” – tâm tình Lục Viên không tốt, quay lưng về phía Tô Hoài, “Cách xa ta một chút, cả người lạnh ngắt!”

“Hôm nay thắt lưng có đau không?” – Tô Hoài tiếp tục chính sách dụ dỗ, dù sao tỉnh cũng đã tỉnh, dứt khoát phải dính lấy. Nói đoạn, vươn tay sờ lên thắt lưng Lục Viên.

“Đừng chạm vào ta, để ta ngủ! Á tay ngươi lạnh quá”

Tô Hoài thở dài, đút tay vào trong ngực mình để một lúc với duỗi ra mát xa cho y. Ban đầu Lục Viên còn ỳ xèo mấy câu, sau rồi được xoa bóp thoải mái, lẩm bẩm hai tiếng rồi không phản kháng nữa.

“Qua trái một chút. ưm a bên cạnh thêm chút lực nữa đi!” – được hầu hạ đến là khoan khoái, Lục Viên còn già mồm ra lệnh, Tô Hoài cũng không chấp nhặt, mặc cho y sai bảo.

“Chết ở bên ngoài cả ngày giờ không có sức hả? Ngươi lui lại đây, bóp chỗ đó đó”

Lục Viên dịch vào bên trong giường, chăn cũng xốc lên một góc nom như mời gọi. Khóe môi Tô Hoài cong lên, chui vào ổ chăn của Lục Viên.

“Lạnh chết mất, ngươi ra ngoài” – Lục Viên ré lên, nhưng lại không nhúc nhích đẩy Tô Hoài ra.

Tô Hoài không nói gì, lại dán lại gần hơn, nhéo lên eo Lục Viên một cái. Cơ thể Lục Viên nóng hổi, hắn thân mật cọ cọ.

“Đừng nghịch” – chợt thấy chân Tô Hoài bò lên chân mình, vừa chà sát vừa cọ dụi, cả người Lục Viên cứng đờ, giọng cũng bất đầu khẩn trương.

Tô Hoài không để ý, chỉ đem chóp mũi chạm lên gáy Lục Viên, thì thầm sau tai y: “Tiểu Viên, ta nhớ ngươi.”

Mẹ nó đồ biến thái chết tiệt, này là học ai thế hả!

Đúng là không biết điều, đã cho hắn sang bên này cho ấm lại còn được đà lấn tới! Lục Viên ta đường đường là đại trượng phu là để ngươi đùa bỡn đấy hả? Hôm nay ta mà không đá ngươi xuống giường, mẹ nó ta không phải họ Lục

“Hôm nay ta nghe được, Nhan gia đã sụp đổ.”

Tên đã lên dây, Tô Hoài lại thấp giọng nói một câu, Lục Viên lập tức quăng tên sang một bên, vất vả xoay người sang, hai mắt tràn ngập tò mò nhìn Tô Hoài, bị Tô Hoài cưng chiều mà nhéo một cái nữa.

“Ngươi!”

“Muốn nghe không?” – vân vê mái tóc mềm mại của Lục Viên, Tô Hoài cười.

“ừ” – Lục Viên lại ngẩn ra, nghe là thật muốn nghe, nhưng lúc này trong đầu y lại chỉ nghĩ – cái tên này cười trông cũng dễ coi lắm.

“Trên thực tế, hai tháng trước Nhan gia đã có chuyện rồi. Nhan gia là thương nhân nhà giàu, nghe nói trong một lần thương đội rời bến thì gặp hải tặc, không chỉ tổn thất hàng hóa mà còn phải bồi thường hơn nửa gia sản, hơn nữa hàng hóa là vận chuyển cho một nhân vật tai to mặt lớn trong kinh thành, Nhan gia chọc giận đại Phật, tiếng tăm liền tụt dốc không phanh, bị đổ vỡ hoàn toàn. Hiện giờ, e rằng đã trở nên nghèo túng rồi.”

“Nói như vậy, tên Trần Thế Mỹ kia cũng nghèo rồi? Chết tiệt —– tự nhiên mất không cho hắn bao nhiêu tiền thuốc men! Nhất định phải dưỡng hắn cho tốt rồi tống vào lầu xanh bán mình trả nợ!” – Lục Viên thở “Phì” chừng chưa hết giận.

“Gã họ Nhan ấy, cũng đã chơi không ít ca nhi, đi đến đâu là chơi bời trác táng đến đó. Ỷ vào thế lực Nhan gia, không ai dám động vào hắn, nhưng giờ Nhan gia đã đổ vỡ”

“Đừng nói mấy ngày nay ngươi đi sớm về tối là đi tìm tất cả những người bị Trần Thế Mỹ phụ bạc đấy nhé? Sau đó để bọn họ đến, có oan báo oan, có cừu báo cừu đúng không?” – mắt Lục Viên sáng lên, trừng trừng với Tô Hoài, – “Từ từ đã, nếu cứ từng người từng người đến đây thế, chẳng phải trong nhà sẽ lộn xộn hết cả sao?”

“Ngươi cho rằng hắn thành thế này là do sơn tặc làm hả?” – Tô Hoài không tỏ vẻ gì, nhưng giọng điệu lại rất lạnh: “Lúc đó hắn đang trêu chọc một ca nhi, nhà người ta lại mở tiêu cục. Ta nghe nhà ca nhi kia ở phía nam nên đã nhờ người gửi thư cho người đó. Không đến mấy ngày nữa, ca nhi kia sẽ đến đây đón người.”

“Không chỉ thế thôi đúng không?” – Lục Viên nhìn Tô Hoài, cảm giác rằng chuyện này vẫn chưa đủ giải trừ hết cơn giận, “Ta lấy tính tình ngươi, chắc sẽ không buông tha cho tên khốn nạn ấy thế chứ người hắn đắc tội cũng không ít, ngươi sẽ không”

“Ta chỉ nói cho bọn họ biết vị trí của tiêu cục kia, cùng với tin rằng chừng nào thì gã họ Nhan đến đó.”

“Hoài Chi, ngươi thật ác” – Lục Viên hoàn toàn không phản đối, chỉ có thể cho rằng tên Trần Thế Mỹ kia xui xẻo. Không chỉ thế, trước khi người bên tiêu cục kia đến đón người, chẳng phải thằng nhãi kia là thuộc hạ của nhà này đấy ư, muốn bóc lột thế nào chả được

Khi chính sự đã xong, Lục Viên mới phát hiện ra mình đang bị Tô Hoài ôm, tư thế lại xấu hổ vô cùng, y vội vàng quay mặt đi, phất phất tay, “Chật quá, ngươi lui ra chút đi, đừng làm chậm trễ chuyện ngủ của ta!”

“Tiểu Viên~” – đã đuổi không đuổi được, Tô Hoài lại còn dán lại sát hơn, bàn tay cũng chui vào trong quần áo sờ loạn: “Chúng ta làm nốt nửa chuyện lần trước chưa làm xong đi.”

Đã có một thì tất có hai, Tô Hoài là một thanh niên đang độ tinh lực dồi dào, dục vọng cũng có phần thịnh vượng. Chung giường với Lục Viên đã mấy tháng, cũng nghẹn phát hỏa bằng ấy tháng rồi. Nếu ngay từ đầu cấm dục hẳn thì không nói, nhưng ít ngày trước vừa được ăn một nửa món mặn, liền y như tinh hỏa bùng cháy, liệu giờ còn có thể chịu đựng bằng đồ chay được không?

Trải qua mấy ngày, Tô Hoài cũng nhìn ra – người như Lục Viên là phải đẩy từng bước từng bước, không những vừa tiến công còn phải triệt bỏ đường lui của đối phương. Đun nóng nước luộc ếch xanh[2], chẳng bằng cho một đòn phủ đầu rồi sau đó dưỡng từ từ.

Chủ trương đã định, Tô Hoài cũng không dày vò chính mình nữa, bàn tay trượt theo bụng xuống, bắt lấy chỗ nên bắt, bắt đầu khiêu khích chơi đùa.

“Ngươi con m Cút! Cút ra!” – Lục Viên là người chưa có kinh nghiệm, lại cấm dục mấy tháng, sao có thể chịu nổi sự kích thích, lập tức lên tinh thần. Đầu loạn thành nhùi, mặt cũng bắt đầu bốc hỏa, hồng thấu như chín.

“Tô Hoài, khốn khiếp! Mẹ n ngươi buông ngay tay ra cho ta, nếu không ta lập tức phế của ngươi! Ư ngươ” – miệng Lục Viên không ngừng nghỉ, người cũng giãy dụa không yên, Tô Hoài chỉ động thủ không động khẩu, im lặng hầu hạ, chẳng đến một lát sau, ngay cả khí lực mắng chửi cũng không có, Lục Viên mềm oặt nằm trong lòng Tô Hoài, thở dốc ồ ồ, cơ thể run lên khẽ khàng. Nhưng vẫn cắn răng cố sống cố chết không lên tiếng, trông y như đang đấu tranh với chính mình.

“Thoải mái cũng đừng chịu đựng.” – Tô Hoài hôn nhẹ lên vành tai đỏ lựng của Lục Viên, người y run lên, khẽ ngân thành tiếng, tiếp theo là vẻ mặt cứng đờ ra, vội vàng lấy tay bịt chặt miệng mình lại. Tô Hoài thở dài, tinh tế hôn lên thái dương rồi bên cổ Lục Viên, tay vẫn tiếp tục trổ công phu

“Ư” – từ trước đến nay Lục Viên là vị chủ nhân luôn tự tay cho mình được no đủ, nay lần đầu tiên bị người khác sờ lại, tất nhiên là so với tự mình dỗ dành thì cảm hơn rất nhiều. Nhưng trên người càng sảng khoái bao nhiêu thì lòng càng nhục nhã bấy nhiêu, hai cảm giác cứ mâu thuẫn nhau, rồi từng cơn từng cơn sóng triều khoái cảm từ tay Tô Hoài đánh úp lại, Lục Viên cong ngươi, khẽ hô lên một tiếng, bắn.

“Đồ chết tiệt!” – mặt chôn trong chăn, Lục Viên nói muốn chết cũng không quá.

“Còn chưa xong đâu.” – Tô Hoài nắm lấy tay Lục Viên, đưa tay y xuống nơi cứng rắn của mình, – “Thật ra ngươi rất thoải mái.”

“Ta không cầu ngươi hầu hạ, là do ngươi bắt ép ta!” – Lục Viên rút tay, Tô Hoài giữ lại.

“Thế vừa rồi là ai nói ta nhanh lên?”

“Ta không có”

“Trong phòng chỉ có hai chúng ta, ngươi không nói, chẳng lẽ là ta nói?”

“Là ngươi hấp dẫn ta trước”

“Ngươi có lộng hay không?”

“Không ——”

“Ý ngươi là – ta tự mình đến hả?”

“Ngươi tự chơi với bản thân ngươi đi, đừng rây vào ta!”

Sau đó, Lục Viên thuận tiện thu hồi tay lại, còn chưa kịp thở phào thì phía sau lưng đã nóng lên, bên đùi chợt bị một thứ hung khí đặt vào.

“Ngươi ngươi muốn làm gì!” – Lục Viên hoảng sợ.

“Là ngươi bảo tự ta đến mà.” – Tô Hoài bình thản nói.

“Tự ngươi đến, không liên quan đến ta” – Lục Viên nóng nảy.

Tô Hoài không hành động mà ghé lại cắn lại vành tai Lục Viên thủ thỉ: “Yên tâm, ta sẽ không tiến vào đâu.”

“Chết tiệt! Ý ta không phải thế” – cái gì mà vào với không vào! Ý ta là – đáng ra ngươi phải tìm một chỗ tự cung tự cấp ấy, đừng phiền đến ta!

“Muốn ta vào sao?”

“Tô Hoài, mẹ nó đồ vô lại!” – Lục Viên chửi theo bản năng, rồi nháy mắt lại bắt đầu khó hiểu - cái gì mà vào với không vào, y là đàn ông, đàn ông thì có chỗ nào mà vào???

Lúc bấy giờ, đột nhiên Tô Hoài từ phía sau ôm lấy thắt lưng y, nằm sát lại, cái thứ kia cũng lập tức cọ cọ dưới mông Lục Viên, “Kẹp chân lại.”

Ba chữ này cũng quá lợi hại! Tô Hoài vừa mở miệng Lục Viên đã bùng nổ, rống lên: “Tô Hoài! Ngươi dám!” – nháo loạn nửa ngày, cuối cùng Lục Viên cũng hiểu – té ra nam nhân với nhau sẽ làm như thế, thật là, ra là kẹp chân cọ sát sao, vậy hứng thú hơn ư!

“Vậy ngươi đến.” – Tô Hoài thấy Lục Viên không vui cũng không miễn cưỡng, lại nắm tay y.

“Ngươi nằm mơ đi!” – Lục Viên lẩm bầm, tuy vừa rồi Tô Hoài làm cho y rất thoải mái, nhưng đó là do hắn tự đeo đuổi, y cũng không nợ hắn, loại chuyện này cũng không tất yếu phải có qua có lại! Cái tên Tô Hoài kia là đồ biến thái, y là người bình thường, để một thằng đàn ông bình thường đi vuốt ve cho một thằng đàn ông khác chẳng bằng chém y một nhát còn thống khoái hơn!

Tô Hoài không nói gì mà trực tiếp hành động, Lục Viên chợt thấy dưới mông mình bị chọt một cái, ngay giây tiếp theo, Lục Viên luồn ta ra sau

Quên đi, hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt

“Ngươi chăm chú chút đi.”

“” – Lục Viên nằm đối mặt với Tô Hoài, đầu cũng dựa vào ngực Tô Hoài, trên tay đã qua loa qua quýt cho có lệ mà mặt còn hồng thấu như miếng gan heo, “Ngươi mà còn nhìn ta chằm chằm thế nữa ta mặc kệ đấy!”

Tô Hoài nhíu mày, túm lấy tay Lục Viên trở lại, cảm giác cái vòm bụng tròn vo kia chạm lên bụng hắn có vẻ gì đó rất quái dị. Tô Hoài cầm tay Lục Viên bắt y động.

Thế cho nên mặt Lục Viên đỏ lại càng đỏ, cuối cùng thì gục đầu lên bả vai Tô Hoài, Tô Hoài thì thấy người nóng lên từng đợt.

Kỳ thực, kỹ thuật dùng tay của Lục Viên không thật sự tốt lắm, nhưng lại chính vì biểu hiện trúc trắc ấy mà chỉ vuốt ve một lúc, Tô Hoài đã rên lên một tiếng, rồi giải phóng. Đúng lúc ấy, chẳng biết Lục Viên ăn nhầm thứ gì, trên tay ngoan độc dùng lực một cái, Tô Hoài gầm lên, mặt lập tức đen xì.

“Tiểu Viên, ngươi muốn bóp chết ta hả!”

“” – Lục Viên cũng theo đó mà nổi đóa, sắc mặt cũng đen tợn, bộ dáng thở phì phò, rồi rống lên: “Tô Hoài, ngươi cút ngay ra ngoài cho ta! Cút ngay!”

“Ngươi ăn phải thuốc súng hả?” – Tô Hoài nhíu mày.

“Ngươi không cút đúng không? Ta cút!” – Lục Viên trừng mắt với Tô Hoài, nói trở mặt cũng liền trở mặt, ôm quần áo đứng dậy.

Nhìn thấy vòm bụng đã lớn, tay chân lại mảnh mai mịm màng, Tô Hoài niệm trong đầu hai chữ “Tổ tông”, rồi thở dài thườn thượt, chỉnh trang quần áo, “Rồi, ta sợ ngươi, ta đi!” – nói đoạn, phủ thêm áo khoác, đẩy cửa bước ra ngoài.

Lục Viên vẫn duy trì tư thế ngồi ngây trên giường, tức giận mà ngực vẫn phập phồng không ngớt.

Tô Hoài – ngươi là đồ khốn khiếp

Lục Viên không ngừng thầm mắng nhiếc hình ảnh y vừa nhìn thấy khi ghé mặt tựa lên vai Tô Hoài cứ không ngừng chờn vờn trong đầu y —— dưới vạt áo hơi mở rộng, trên làn da lấm tấm những mồ hôi, có một chỗ nào đó trên bờ ngực kia có một vệt hồng hồng

Tô khốn khiếp, ngươi ra ngoài trăng hoa còn để lại ký hiệu, ngươi ức hiếp ta không biết dấu hôn là thế nào ý gì?

¤____________________

1. Ác mã ác nhân kỵ: Ngựa chứng sẽ có người dữ cưỡi. Ai đọc đam chắc hẳn biết đến cái tên này – môt câu chuyện very cute & so sweet do bạn Cầm biên tập nhỉ :)

2. Đun nóng nước luộc ếch xanh: Có một câu đố thế này:

Bạn có 1 con ếch, 1 nồi nước mát và 1 nồi nước nóng.

Làm sao để có món “ếch luộc”?

Đa số chúng ta sẽ thả ngay con ếch vào nồi nước đang sôi (sẽ nhanh hơn đúng ko?). Nhưng con ếch sẽ lập tức phản ứng và nhảy ra.

Nhưng nếu bạn thả con ếch vào nồi nước mát và để cho nó thư giãn, bơi lội thoải mái rồi từ từ đốt lửa, cho nước nóng lên thì đảm bảo sẽ có món “ếch luộc”.

Bài học rút ra là gì? – Dục tốt bất đạt, đúng không :)

Tóm lại ở đây là: anh TH của chúng ta không muốn luộc từ từ, mà anh ấy muốn chế biến thành món ếch ngon lành luôn cơ! =))

Đọc truyện chữ Full