Kỳ nhưỡng rượu Tô gia vẫn chưa xong, men rượu lên men trong hầm rượu được một ngày một đêm lại được khuân ra, chưng trong một chiếc nồi lớn ngoài trời. Đó là chiếc nồi tròn có hình như một miệng giếng, đặt trên nền, được chia làm hai tầng, tầng dưới là men rượu, tầng trên là nước lạnh, dưới đáy là củi lửa hun hút. Men rượu được chưng, khí cồn sẽ bay lên gặp nước lạnh, ngưng tụ thành chất lỏng chảy ra theo ống dẫn, rượu được cất này là rượu trắng.
Mấy hôm trước Lục Viên vừa làm náo loạn cả Tô gia nên hôm ấy đành phải thành thật ngồi đần ở nhà, gian bếp thoảng ra hương rượu thơm nồng, cũng huân Lục Viên ngà ngà theo.
Hôm đó, Lục Viên đang trong gian bếp nhỏ giúp Tô Hoài nhặt đậu đũa, chợt nghe thấy tiếng Trương đại ca bên ngoài, nhoắng cái Trương đại ca đã tìm đến bếp.
“Tô đệ, tân ca nhi, có tin tốt này!” – mặt mũi Trương đại ca sáng bừng, hý hửng đi tới, “Còn nhớ chuyện buôn bán rong biển tảo đỏ vài ngày trước không? Hôm nay ta đến vùng duyên hải dò mua một ụ tảo đỏ rong biển của dân chài, sáng sớm nay đã bán hết cho đám người Man rồi.” – Trương đại ca nói xong thì móc trong ngực ra một túi tiền, đưa cho Lục Viên, “Cầm lấy, đây là phần trăm của ngươi, ha ha!”
“Cho ta ư?” – Lục Viên có chút kinh ngạc chớp chớp mắt mấy cái.
“Tất nhiên là cho ngươi rồi, ngươi thay ta ra một chủ ý hay như vậy, ta buôn bán có lời đương nhiên phân nửa chia cho ngươi.” – Trương đại ca cười cười: “Đếm đi đếm đi! Bên trong là hai xâu tiền đấy.”
Cầm túi tiền nặng trịch, Lục Viên vẫn chưa hết sững sờ – đây là những đồng tiền đầu tiên y kiếm được đấy ư? – Lục Viên quay lại nhìn Tô Hoài, Tô Hoài buông công việc trong tay xuống, đi lại xoa xoa đầu Lục Viên, “Đưa cho ngươi thì cầm lấy đi!”
Nói rồi quay lại bắt chuyện với Trương đại ca: “Trương đại ca đã đến, vậy ở lại ăn cơm đi.”
Trương đại ca cười hắc hắc, nhìn lướt qua nồi trên bếp, bên trong mới ninh một nồi sốt thịt tam tiên1 ngậy thơm, gồm mộc nhĩ, sợi đậu phụ khô, nấm, thịt, tôm bóc vỏ và cải vàng phối với một số phụ liệu khác, cuối cùng là dùng nước hầm xương đổ vào, còn xắt cả trứng chiên cho vào, đậm đặc như cháo, ngửi mùi đã muốn ăn. Trên tấm thớt đặt bên cạnh còn bày mì sợi chưa kịp cho vào. Mà cũng còn phải đợi nấu một lúc nữa, ăn món này là phải có thêm cả bát rau đi kèm nữa.
“Hôm nay Tô đệ xuống bếp trổ nghề, ta đây có lộc ăn rồi chậc chậc, lại ăn rình rồi” – đang nói bỗng như nhớ đến điều gì – “Đúng rồi, tân ca nhi, đầu lĩnh thương đội kia là đại ca ruột của ngươi thật sao? Hôm nay hắn thấy ta nói phải qua đây cũng muốn đi theo, nói là rất thích rượu Trung Nguyên, muốn bàn với Tô lão gia một đơn hàng, giờ đang bàn bạc với Tô lão gia đấy! Còn nói đàm xong vụ làm ăn này sẽ tiện thể nhìn ngươi ta nói ể? Người đâu rồi!”
Trương đại ca nói xong, quay đầu lại chỉ còn thấy trên bàn đặt một chậu đậu đũa chưa nhặt xong, còn Lục Viên với Tô Hoài thì chả thấy bóng dáng đâu!
Ngay khi Lục Viên và Tô Hoài lao ra khỏi phòng bếp, Tán Bố đang trong gian bếp lớn quan sát Tô gia nhưỡng rượu, vừa xem vừa thỉnh thoảng nói với Tô lão gia mấy câu. Lục Viên thấp thỏm lo lắng, sợ người Man kia nói gì đó với Tô lão gia, rồi Tô lão gia biết ông con bảo bối của mình cưới một ca nhi người Man, lại có một ca ca có gương mặt sẹo dữ tợn, còn chẳng tức chết sao!
Đang bàn bạc, thì đúng lúc Tán Bố nghiêng đầu, thấy Tô Hoài với Lục Viên, mặt mày rạng rỡ hẳn. Quay ra nói với Tô lão gia câu gì đó, Tô lão gia trố mắt, Tán Bố hướng phía Lục Viên mà sải bước tới.
“Lạp Mễ Nhĩ! Ngươi cố ý tới gặp ta đấy à?” – Tán Bố rất phấn chấn, đang muốn nắm lấy tay Lục Viên thì bị Tô Hoài nhảy vào ngăn chặn.
“Tán Bố đại ca, mới rồi huynh có nói với Tô lão gia ta là đệ đệ của huynh không đó?” – Lục Viên đứng sau lưng Tô Hoài lo lắng hỏi.
“Lạp Mễ Nhĩ, trước khi ngươi đáp ứng theo ta về, ta đã thề với trời sẽ không phá hỏng cuộc sống hiện tại của ngươi mà.” – Tán Bộ chăm chú nhìn Lục Viên, trầm giọng nói: “Lạp Mễ Nhĩ, trong cơ thể của ngươi đang chảy dòng máu thảo nguyên, là ca nhi được cưng chiều nhất trong Phú nhân gia, trong nhà ai cũng nhớ ngươi. Giờ ngươi định sao? Theo ta về nhà đi!”
“Có chuyện vào nhà nói.” – Tô Hoài chợt ngắt lời Tán Bố, nhìn xung quanh một lượt, nhận ra Tô lão gia đang nhìn chòng chọc vẻ kỳ quái về phía này, Tô Hoài vẫy tay gọi Hoa Tử, “Vào bếp trông nồi mì, nhặt nốt rau với nước dùng đi, bao giờ xong gọi chúng ta ra ăn cơm.” – nói đoạn, kéo Lục Viên và Tán Bố vào phòng.
Mới vào cửa, Tô Hoài đã mời Tán Bố ngồi xuống, rồi thuận thế nắm lấy tay Lục Viên, nghiêm túc đứng đối diện Tán Bố, “Giờ hắn đã là người của ta, trong bụng có cốt nhục của ta, xin lỗi, ta không thể hắn theo người trở về.”
Tán Bố sửng sốt, vẻ mặt khó tin, sau một lúc lâu mới nhìn Lục Viên, hỏi: “Hắn nói, đều là sự thật?”
Lục Viên không ngờ Tô Hoài lại nói những lời này, tình huống này thật giống hệt như con rể về bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu vậy ấy tai Lục Viên bất giác nóng bừng, tay bị Tô Hoài nhéo cho một cái mới ẫm ờ “Vâng” một tiếng.
“Lạp Mễ Nhĩ, chung quy ngươi cũng không phải người Trung Nguyên, đây cũng không phải quê hương của ngươi, càng không có người thân bảo hộ ngươi. Nếu ngươi còn ở lại nơi này chắc chắn sẽ gặp đủ loại phiền phức. Cho dù là như thế, ngươi vẫn muốn ở lại đây ư?” – Tán Bố thở dài, Lục Viên lại xác nhận, tuy lời nói của Tán Bố có chút không sõi nhưng Lục Viên hiểu được, hắn đang muốn nói – ngươi đã phạm trọng tội, còn bị truy nã, nếu ở lại không chừng còn có nhiều rắc rối nữa đến tìm.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên người tên Lạp Mễ Nhĩ này, Tán Bố là người đầu tiên biết lại không nói rõ ràng, hỏi hắn cũng cố ý lảng tránh, y hiểu, Tán Bố muốn bảo vệ y, không muốn y nhớ lại những hồi ức khổ sở trong quá khứ. Chỉ là, hiện tại Lục Viên đã quyết tâm ở lại đây, nếu đã ở lại mà hoàn toàn không biết chuyện xảy ra với cơ thể này, vậy e rằng một lúc nào đó lại liên lụy đến Tô Hoài mất.
Lục Viên nắm chặt tay, nhìn Tán Bố, “Xin lỗi, Tán Bố đại ca, ta quyết định ở lại đây rồi. Cho nên, mong huynh có thể đem chuyện đã xảy ra kể lại từ đầu chí cuối cho ta biết!”
Gian phòng có phần mờ tối, tản mát hương rượu thoảng, láng máng còn nghe được tiếng nồi chưng rượu ngoài trời kêu lên ù ù. Tán Bố thở dài thườn thượt, sau đó hắn dùng một giọng nói nặng chất Trung Nguyên, pha chút từ ngữ Phiên Cương không trôi chảy, nói về một câu chuyện đã qua.
*
Phú nhân gia là một bộ tộc lớn trên thảo nguyên, họ uống nước suối trời ban mà lớn, cơ thể to lớn, đôi mắt đen bóng hữu thần, Lạp Mễ Nhĩ là ca nhi hiếm hoi trong Phú nhân gia. Thời điểm Lạp Mễ Nhĩ được sinh ra, cơ thể yếu gầy hơn các ca ca, lúc ấy trong mắt Tán Bố, nó như một con mèo con nhỏ xíu. Màu tóc đỏ vàng, đôi mắt hổ phách, làn da non mịm, so với ca nhi khác trong Phú nhân gia thì đặc biệt hơn rất nhiều, khiến Tán Bố cảm nhận được – đứa bé này lớn lên sẽ khác rất nhiều.
Lạp Mễ Nhĩ chậm rãi trưởng thành, cơ thể không to lớn như những người khác, theo tiêu chuẩn thảo nguyên thì bị coi là khó coi, hơn nữa, vì sinh non mà trí lực của Lạp Mễ Nhĩ không cao Cũng vì đó mà trước khi Lạp Mễ Nhĩ tới tuổi cưới xin, trước khi tìm thấy nhà chồng. cứ thế, nó là ca nhi được Phú nhân gia sủng ái nhất.
Trong một lần thương đội tới Trung Nguyên buôn bán, Tán Bố tròn mười tám tuổi theo vị đầu lĩnh đời trước đi mở mang đầu óc, Lạp Mễ Nhĩ nằng nặc đòi theo, Tán Bố không lay chuyển được đành mang nó theo. Trung Nguyên quả thật là vùng đất trù phú, người nơi ấy giàu có, cuộc sống cũng tinh tế hơn. Dịch trạm nơi thương đội dừng chân có một vị công tử rất tốt bụng, thường dẫn hai anh em đi tham quan danh thắng phụ cận, cũng thường giúp hắn trông nom Lạp Mễ Nhĩ mỗi khi hắn đi đàm phán làm ăn. Tán Bố những tưởng công tử kia là người tốt, không ngờ có một ngày, công tử kia không chào mà biệt, còn Lạp Mễ Nhĩ lại thất thân mà chẳng hề hay biết.
Tán Bố tức giận đến mức điên cuồng, dẫn Lạp Mễ Nhĩ đến cửa nhà công tử kia, muốn người kia phải chịu trách nhiệm với Lạp Mễ Nhĩ.
“Ngươi tình ta nguyện đều hiểu rõ sự tình, việc gì ta phải chịu trách nhiệm? Chính ca nhi nhà ngươi câu dẫn ta trước đấy!”
“Lạp Mễ Nhĩ nó không hiểu chuyện, nếu không phải mày dạy nó, nó sao có thể”
“Ngươi cũng biết nó chẳng hiểu biết gì đấy thôi. Chẳng lẽ ngươi còn bắt một người phong lưu tài tử như ta lấy một ca nhi ngu ngốc như thế sao?”
Tán Bố không vừa ý, lại căm tức vô cùng, giơ tay đấm công tử kia một đấm. Tán Bố khí lực lớn, một đấm nặng đánh cho công tử kia ngã sấp xuống. Thấy đám tôi tớ trong viện chạy ra, Tán Bố kéo tay Lạp Mễ Nhĩ chạy về dịch trạm, thu thập hành trang chuẩn bị lên quan phủ cáo trạng. Ai ngờ đâu, còn chưa kịp chạy tới cửa, quan sai đã vọt đến.
Ra là tên ác nhân kia đã cắn ngược lại, nói Tán Bố cố ý đánh hắn, giờ toàn thân tê liệt mất năng lực làm việc, muốn quan sai bắt hai huynh đệ về trị tội
Tán Bố tức giận nói là ác nhân kia làm vấy bẩn ca nhi hắn trước, nhưng quan phủ lại nói rằng ca nhi nhà hắn câu dẫn người ta trước, phạm vào tội dâm loạn, trị tội Diệp Quả, thả trôi sông.
Tán Bố bị nhốt vào nhà lao, bị đánh mấy chục trượng, đến khi hắn được thả thì Lạp Mễ Nhĩ đã bị hành hình, thả trôi trong nước. Tán Bố phẫn hận, đêm đến trộm đi cứu Lạp Mễ Nhĩ, ôm nó chạy trốn. Quan phủ phát hiện tội phạm đào thoát, tội càng thêm nặng, phái quan binh truy bắt. Tán Bố muốn dẫn dụ truy binh nên đem Lạp Mễ Nhĩ giấu vào một hốc cây trong một thôn nhỏ, rồi bỏ chạy, chạy ba ngày ba đêm, còn bị quan binh chém một đao trên mặt, cuối cùng Tán Bố cũng chạy thoát. Nhưng đến khi hắn quay lại tìm Lạp Mễ Nhĩ thì đã chẳng thấy người đâu
Tán Bố bị quan phủ truy nã không thể ở lại Trung Nguyên, đánh theo thương đội trở về thảo nguyên trốn tạm. Nhưng chỉ cần có thương đội đi Trung Nguyên là hắn sẽ đi theo với hy vọng tìm kiếm được Lạp Mễ Nhĩ.
Sau đó có tin, gia đình công tử nhà giàu kia xảy ra chuyện, danh tiếng không còn như trước nữa, quan phủ cũng vì thế mà không ưu đãi giúp nhà hắn nữa. Do đó, chuyện xảy ra đã trôi qua mấy tháng cũng dần dần lắng xuống. Tán Bố hay tin liền vội vàng đi theo thương đội đến Trung Nguyên, tự mình đi tìm Lạp Mễ Nhĩ, chưa từng nghĩ đến lúc này vậy mà thật sự đã tìm ra được rồi!
Sự tình nói tới đây mới tường tỏ chân tướng, ba người trong phòng đều im lặng. Tán Bố lặng nhớ lại, trong lòng chua xót, nhất thời chưa bình tâm được. Vẻ mặt Tô Hoài vẫn bình tĩnh, chậm rãi nắm bàn tay Lục Viên, chặt lại càng chặt. Còn Lục Viên thì chỉ chăm chăm suy nghĩ một việc, quả thật là y cũng “May mắn” quá hén, tá thi hoàn hồn thì thôi, cơ thể thê thảm không nói, bị mưu hại tội danh không chấp, có chửa cũng cho qua lại còn thiểu năng nữa hả trời!!!
“Lần này trở về, Lạp Mễ Nhĩ đã thông minh hơn rồi, cũng trưởng thành hơn rồi! Đại ca đại ca thực sự rất vui” – Tán Bố kích động vỗ vai Lục Viên, đau đến nỗi miệng Lục Viên méo xệch. Lục Viên nhìn Tán Bố cũng cười cười lấy lệ, cứ nghĩ cái người này nghĩ mình là một thằng ngốc là lại thấy mất tự nhiên, cũng may y được Tô Hoài “Lụm” được, chứ để y quay về thảo nguyên nếu về thật, chẳng phải từ trên xuống dưới Phú gia sẽ coi y như thằng ngốc sao lại còn là một thằng ngốc xấu xí nữa
“Tán Bố đại ca, ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn ở lại Nếu giờ quan phủ đã không truy nã ta nữa, ta ở lại đây cũng an toàn, đại ca cứ yên tâm để ta lưu lại đây đi.” – nếu nói lúc trước Lục Viên còn chần chừ vì phần tình thâm ý trọng của vị đại ca này thì giờ y tuyệt đối không muốn về, y không muốn lại phải tiếp nhận cục diện rắc rối của cơ thể này nữa, “Tán Bố đại ca, tuy rằng ta không nhớ ra chuyện quá khứ, nhưng ta biết huynh rất tốt với ta, huynh cũng thường theo thương đội đến Trung Nguyên buôn bán, chúng ta cũng không phải vĩnh viễn không gặp lại. Chờ khi có dịp, nhất định ta sẽ đến thảo nguyên thăm huynh.”
“Lạp Mễ Nhĩ ngươi ngươi trưởng thành rồi!” – Tán Bố không thể tưởng tưởng được ca nhi ngốc nhà mình có thể nói ra những lời này, nhất thời vui mừng không kìm được, mạnh mẽ cầm tay Lục Viên, trên khuôn mặt màu mật nở một nụ cười ngoác tận mang tai, đôi mắt mở to mênh mang sương mù.
Không phải Lục Viên muốn phá vỡ không khí Cơ mà màn cảm động này tuy có cảm động thật, nhưng biểu tình này xướng trên khuôn mặt sứt sẹo của Tán Bố thì khiến người ta thấy mà không tiêu hóa nổi!!!~~
Lục Viên cười gượng hai tiếng, muốn rút tay khỏi lòng bàn tay đang bị bóp phát đau của Tán Bố
Hoa Tử, Hoa Tử ới ơi, ngươi nấu cơm gì mà chậm thế hả, còn chưa gọi người ta đi – Lục Viên niệm niệm niệm niệm
Tô Hoài đứng bàng quan một bên, ra chiều đang suy nghĩ điều gì đó, muốn nói lại thôi, lời đã đến cửa miệng rồi lại nuốt xuống
__________________________________________
Vở kịch nhỏ 2: “Khẩu vị” của Tiểu Viên!.
Đây là chuyện tình phát sinh sau một ngày Lục Viên nhận người thân.
Bên trong trạm dịch, Tán Bố đang chải lông cho ngựa trong chuồng, nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, ngoái lại thì thấy tiểu tử nhà Tô gia đang tới, gã “hừ” một hơi, Tán Bố ném bàn chải vào xô, đứng dậy.
“Tán Bố, ai vậy?” – một người trong thương đội cũng đang chải lông cho ngựa hỏi.
“Kẻ cướp “cục bông ngốc” bảo bối của ta!”
Tán Bố hằm hè nhìn tiểu tử Tô gia, ai bảo hắn lôi kéo đứa em cưng của gã chứ!
“Ngươi tìm ta?” – Tán Bố cao hơn Tô Hoài một cái đầu, gã ngạo nghễ nhìn xuống.
Tô Hoài giương mắt nhìn Tán Bố, thấy cổ mỏi quá, dứt khoát quay mặt nhìn cảnh tượng thương đội bận rộn vận chuyển hàng hóa, thản nhiên nói: “Ngươi có thể đừng dậy y Phiên ngữ không?”
Mấy ngày nay Tiểu Viên suốt ngày bị một ông lão tóc nâu bắt học tiếng quê hương, mệt đến mức về nhà ngả đầu là ngủ thẳng cằng, làm lúc hắn hôn trộm y cũng thấy miệng y lảm nhảm Phiên ngữ Tô Hoài thực sự không chịu được (ghi chú: Tô Hoài thừa dịp Lục Viên ngủ thường hôn trộm y, chuyện này bắt đầu từ ngày hắn phát hiện mình thích Lục Viên)
“Lạp Mễ Nhĩ vốn là người của thảo nguyên, sao có thể quên tiếng quê hương được! Ta từ chối!”
“Cơ thể Tiểu Viên không khỏe, ngày nào cũng ra ngoài rất nguy hiểm, ta cũng từ chối!”
“Tiểu tử! Ngươi muốn đánh nhau hả?”
“Nếu ngươi nghĩ sẽ đem ta thành như gã bội bạc kia rồi đánh, thì ta cũng sẽ lên quan phủ tố cáo ngươi.”
“Ngươi” – Tán Bộ thực sự không vừa mắt tiểu tử Tô gia này, giơ nắm đấm lên, rồi chợt nhớ ra gì đó, “Đứa bé trong bụng Lạp Mễ Nhĩ thực sự là của ngươi sao?”
Mặt Tô Hoài tối sầm.
“Theo thời gian mà phỏng đoán, ba tháng trước các ngươi các ngươi có con rồi mới thành hôn!”
Sắc mặt Tô Hoài càng đen.
“Ngươi nói! Có phải Lạp Mễ Nhĩ bị ép thành thân với ngươi không? Nó có con của ngươi rồi mới không còn cách nào khác, miễn cưỡng theo ngươi đúng không? Ta đã nói loại tiểu tử gầy còm nhom thế này sao Lạp Mễ Nhĩ thích cho nổi, rõ ràng Lạp Mễ Nhĩ thích tướng người cao to, màu da ngăm đen, sao lại là loại thư sinh trắng trẻo như ngươi chứ”
Mặt Tô Hoài đen toàn phần.
“Chẳng lẽ là đứa bé này mất trí nhớ rồi, “khẩu vị” cũng thay đổi theo sao? Rõ ràng trước kia thấy cơ thể cường tráng, thân hình cao lớn, tứ chi tráng kiện, giọng nói hùng hậu là chân nam đá chân xiêu, nước miếng nhỏ dài dài mà nhỉ”
“Hôm nay ta đến là muốn nói với ngươi, Tiểu Viên là người của ta, ta sẽ chăm sóc y thật tốt, bảo hộ y, ngươi cứ yên tâm giao y cho ta.” – đột nhiên Tô Hoài chen vào một câu, làm Tán Bố ớ ra, nháy mắt mấy cái, tiểu tử Tô gia kia đã quay người đi xa.
Tán Bố lắc đầu, thở dài: “Khẩu vị Lạp Mễ Nhĩ thay đổi thật rồi, còn thích loại người nói năng gì mà người ta nghe cũng chẳng rõ Ai, rõ ràng trước kia mỗi lần Lạp Mễ Nhĩ thấy con trâu đen to lớn là nó lại quấn quýt lấy mình muốn mua mà Ai ai ai”
*
Qua hôm ấy rất nhiều rất nhiều rất nhiều ngày sau
Lục Viên phát giác ra Tô Hoài càng ngày càng lạ lùng, ăn càng ngày càng nhiều, không có việc gì sẽ chạy ra ngoài phơi nắng, bê tảng đá đi đi lại lại. Đến đêm nằm trong lồng ngực hắn, Lục Viên lại cảm thán - ngực người này vốn rất dễ chịu vậy mà sao giờ càng ngày càng cứng thế cơ chứ???
¤_______________
1. Sốt thịt tam tiên: [nguyên văn - 三鲜卤子: tam tiên lỗ tử] – mình chẳng biết đặt tên nó thế nào cho dễ hiểu cả ~~ sau nửa ngày search và search, mình túa mồ hôi hột vì cái món này. Thực ra ”Sốt thịt tam tiên” chỉ là một phần trong món mì được đề cập trong chương này. Món mì ấy là: Tứ điệp diện - nó gần như một loại mì thập cẩm ấy!
Sốt thịt tam tiên là đây:
Mì – Tứ điệp diện: Gồm có trứng chiên xắt sợi, bột mì chiên thái chỉ, sốt thịt tam tiên, tôm bóc vỏ, mì, đậu phụ khô thái chỉ, thịt xắt mỏng xào
Ăn kèm vào rau: Tùy từng mùa mà có các loại rau ăn kèm khác nhau.
Nguồn: Link – Cho bạn nào muốn làm thử ~ nhưng nó là tiếng Trung ấy =.=!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử
Chương 30: Chuyện cũ
Chương 30: Chuyện cũ