Lục Viên ngồi chơi nhà họ Vương một lúc, đề tài dần chuyển tới bụng Vương A sao. Đem Tô Hoài ra ngụy trang, Lục Viên hỏi lên hỏi xuống, nói xong còn không quên muốn xác định vị trí của thai nhi.
“Tô đại ca nói, Vương A sao tuổi đã lớn, lần có em bé này phải cẩn thận, đừng làm lụng vất vả, chú ý cả dinh dưỡng nữa. Tô đại ca còn nói, đầu thai nhi hướng xuống xương chậu, sinh là thuận lợi nhất, kiểm tra có thể xác định được đầu và mông của em bé, nếu mông chúc xuống thì phải nhờ ngoại lực giúp chuyển lại, nếu không khi sinh, đầu thai nhi có thể bị ngạt”
Quả nhiên như Lục Viên đoán, vị trí thai nhi trong bụng Vương A sao bị ngược, y đang cân nhắc xem phải nói với thế nào để thuyết phục Vương A sao yên tâm cho y chỉnh thẳng thai nhi lại, thì bỗng cảm giác đằng sau lạnh cóng lại, sau đó lại nghe được giọng nói đáng ghét quen thuộc kia
“Cái gì ta cũng chưa nói.”
Tiếng vừa dứt, Lục Viên đã bị Tô Hoài túm cổ áo lôi đi, hay tay vẫn còn đang đặt trên bụng Vương A sao.
“Đã làm phiền Vương A sao rồi, ta mang hắn về!” – Tô Hoài mặt lạnh gật đầu với nhà họ Vương, sau đó xả chiếc chăn bông Lục Viên đang quấn như bánh chưng xuống, lôi chiếc áo bông hắn mang theo khoác lên người Lục Viên.
Thế nào lại là cái tên chết tiệt nhà ngươi! Đúng thời khắc mấu chốt thì làm hỏng chuyện của ta! Cứ để yên ta chỉnh xong vị trí thai cho Vương A sao không được hả! Tô Hoài ngươi đúng là tên vô lại!
Còn cả tên lừa đảo Cột nữa, nói gì mà ra ngoài đi tiểu, rõ ràng là chạy đi tìm tên Tô Hoài mặt than! Ngươi thế mà lại bán đứng ta
Lục Viên là người không vui nhất, y bắt đầu giãy dụa, hận không thể nhân cơ hội đá cho tên Tô Hoài ý mấy cái. Y nghĩ thế, cũng làm luôn thế, làm Tô Hoài cau mày một cái, nhanh chóng ôm trọn cái eo nhỏ của Lục Viên, vác xốc lên vai khiêng về.
“Tô Hoài! Ngươi buông ra! Vương A sao! Vương thúc! Cột ca cứu mạng” – bị Tô Hoài khiêng như khiêng một con quỷ nhỏ, lại còn hô hào la hét, Lục Viên biết giờ phút này có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu, nhưng mà còn hơn là bị Tô Hoài khiêng về trong tư thế này
“Tô đại phu, ta thấy hôm nay cứ để Tiểu Viên ngủ lại đây đi, trông nó gầy yếu, lại còn bị lạnh, cứ ép buộc nó về nhỡ đâu lại nhiễm phong hàn thì” – Vương A sao thấy thế, đánh mắt với trượng phu, nam nhân lúc ấy mới kéo Tô Hoài lại, giải cứu Lục Viên xuống.
Hai chân vừa chạm đất, Lục Viên đã lui thân tránh Tô Hoài, nhưng lại bị Tô Hoài vươn tay bắt lấy cổ tay y, thế nào cũng giãy không được. Vương đại ca thấy thế cũng nhanh tới trước mặt Tô Hoài nhỏ giọng nói: “Tiểu Viên vẫn còn là một tiểu hài tử, không thể cứng rắn, phải nhẹ nhàng dỗ dành mới được!”
Lúc bấy giờ Tô Hoài mới lới lỏng tay, nhưng vẫn không buông tay Lục Viên ra, nhìn chằm chằm vào mắt y nói: “Tiểu Viên, về nhà, đừng rước phiền phức cho người khác!”
Không cần hỏi Lục Viên cũng biết ý câu “rước phiền phức” ấy, chắc chắn lại bị Tô Hoài xem y như phạm nhân, bỗng nhiên trong lòng Lục Viên có bao nhiêu oan ức tủi thân. Giật mạnh tay, thoát khỏi cái nắm tay của Tô Hoài. Nhưng Lục Viên lại không giữ được thăng bằng, hơi lảo đảo. Nhoáng một cái, Lục Viên bỗng thấy trời đất chao đảo, ý thức trầm xuống, cứ vậy ngất xỉu.
Sớm biết thế này lúc trước đã húp hết bát cháo kia! – Lục Viên nghĩ thầm
***
.
“Thế nào? Tô đại phu, Tiểu Viên không sao chứ? Tô đại phu?”
Tô Hoài ngồi bên giường lò, bắt mạch cho Lục Viên, sắc mặt có vẻ kỳ quái, thẳng tới khi Vương A sao hỏi lần thứ hai hắn mới lấy lại ý thức, xoay người nhẹ gật đầu, “Không có việc gì, chỉ là bị lạnh lại có hơi bị nhiễm phong hàn, hơn nữa không ăn uống cẩn thận mới hôn mê. Nghỉ ngơi nghỉ ngơi là ổn thôi!”
Miệng nói có vẻ bình tĩnh, nhưng trên mặt Tô Hoài lại như ẩn ẩn sự trầm trọng nào đó, còn mang theo chút hoang mang.
“Sợ là Tiểu Viên giờ phải ở lại nhà Vương đại ca một đêm rồi, làm phiền Vương đại ca quá!”
“Hầy —– Tô đại phu nói thế là sao hử! Nhà chúng ta cũng không nhỏ tới mức ấy, cứ để Tiểu Viên ngủ với Cột đi, Tiểu Viên nhà ngươi thật ra người gặp người thích, Cột nhà ta cũng thích Tiểu Viên lắm!”
“Không được!”
Đột nhiên quát lớn làm Vương đại ca cũng hoảng sợ, Tô Hoài che giấu khụ một tiếng, thấp giọng giải thích: “Tiểu Viên bị nhiễm phong hàn, sẽ lây bệnh cho Cột, vẫn nên để y ngủ một mình thôi!” – nhìn lướt qua bộ dạng ngủ của Lục Viên, trông không được yên lắm, Tô Hoài lại bổ sung thêm, “Vương đại ca, đừng cho Lục Viên ăn sơn tra nữa, hài tử này dị ứng với sơn tra.”
***
.
Chờ tới khi Lục Viên tỉnh lại đã là trưa hôm sau, hơn nữa nếu không phải bụng đói meo tới lép kẹp thì phỏng chừng y còn không tỉnh nhanh được vậy. Lục Viên nhức đầu, nhưng chẳng biết sao mình lại ngủ say thế. Lơ mơ quan sát căn phòng, nhận ra không phải nhà Tô Hoài, cũng thấy tên ôn thần Tô Hoài đâu. Lục Viên nhẹ nhàng thở phào, mặc quần áo ra ngoài rửa mặt.
“Tiểu Viên ca, huynh tỉnh rồi đó à!” – Nhị ca nhi nhà họ Vương đang cho gà ăn trong sân, thấy Lục Viên đi ra thì đặt bát kê xuống, xắn tay áo lên chào đón, rồi nhận lấy bồn trong tay Tiểu Viên, cười nói: “Tiểu Viên ca cứ quay về phòng đi, để ta đi múc nước cho huynh.”
“Hì hì, cảm ơn Nhị ca nhi!” – Lục Viên ngượng ngùng cười cười, nhìn xung quanh một cái rồi quay lại hỏi: “Ừm thế nào không thấy Vương thúc, đại ca với Cột ca đâu?”
“À, phụ thân với ca ca vào thành đi chợ rồi, tý nữa sẽ về!” – Nhị ca nhi vừa múc nước trong giếng, vừa quay mặt lại nói chuyện với Lục Viên. Mặt mũi đúng là so với Cột thì nom thanh tú hơn, nước da cũng trơn bóng hơn, vòng eo nhỏ gọn, mông cùng tròn một chút, không giống mấy hán tử thô kệch trong thôn.
Cho dù thế, Lục Viên cũng không thể tưởng tượng nổi một đại nam nhân thì sinh bảo bảo thế nào. Hơn nữa, Lục Viên cũng mới chỉ nghe qua về đồng tính luyến ái chứ chưa thực sự gặp qua, hai nam nhân thành thân, vậy thì hành phòng* thế nào nhỉ, thật đúng là nghĩ mãi mã vẫn không ra
“Ưm Tiểu Viên ca, rửa mặt đi này” – chiếc chậu đồng khẽ chạm nhẹ vào y một cái, Lục Viên mới giật mình nhận ra nãy giờ mình nghĩ ngợi tới xuất thần, còn nhìn chằm chằm vào ca nhi nhà người ta, làm Nhị ca nhi như có hơi xấu hổ, đỏ mặt dán mắt vào chậu nước.
Vội đỡ lấy chậu, Lục Viên cười ngây ngô trêu chọc: “Ha hả ngươi thấy ta đấy, nhìn Nhị ca nhi xinh đẹp tới choáng váng nè!”
Phi phi —– thế nào y lại y như mấy đại thúc đáng khinh chòng ghẹo gái nhà lành thế này!
“Tiểu Viên ca đừng có cười ta, nếu nói thì Tiểu Viên ca mới xinh ấy, hán tử trong thôn nào có ai xinh đẹp như Tiểu Viên ca đâu! Ừm Tiểu Viên ca huynh rửa mặt xong thì nhanh ra đây nhé, A sao đã để phần huynh một ít điểm tâm đấy!” – đỏ mặt nói xong mấy câu, Nhị ca nhi xoay người chạy mất, để lại Lục Viên sững sờ ngẩn ra ngay tại chỗ, mãi sau mới nhớ lại màn vừa rồi
Đàn ông mà đỏ mặt thẹn thùng Lục Viên thấy, y sắp bị cái thôn này bức điên rồi ~~~
Tới khi Lục Viên vào phòng chính, đám Cột cũng về tới nhà. Cột là người đầu tiên vọt vào trong phòng, bốc một cái bánh đường nhét vào miệng. Vương A sao cũng không khách khí tát cái “bốp” vào đầu Cột một cái, quát một câu, “Thằng nhãi con, ra rửa tay ngay!” làm cho Nhị ca nhi đang ngồi một bên đan sọt cười khanh khách.
Ngậm bánh đường xoa xoa đầu, Cột lại gần Lục Viên, dí trán mình vào trán Lục Viên, thì thào, “Nhóp nhép Tiểu Viên không còn sốt nữa rồi nhóp nhép đêm nay lên giường ta ngủ đi nhóp nhóp căn phòng phía nam đêm qua ngươi nằm lạnh lắm”
“Ừ.” – Lục Viên đáp, trong lòng đang nghĩ tới chiếc bánh đường Vương A sao làm thật sứ khó ăn, đường ngọt quá, bánh bột ngô lại cứng, không bằng húp bát cháo hoa của tên mặt than kia.
Cách xa Tô Hoài, e chừng là y bắt đầu nhớ tay nghề nấu ăn ngon tuyệt của hắn rồi
Nghĩ vậy, Lục Viên lại cảm thấy hơi rầu rĩ.
“Nãy ta ra ngoài thì gặp lão Lý, thấy bảo oa nhi nhà hắn rất yếu! Gầy không chịu nổi, đã vậy còn liên tục bị bệnh Tô đại phu toàn phải sang xem mấy lần, mà cũng không thấy đỡ hơn! Hai người nhà lão đang lo lắng lắm!” – Vương đại ca cũng vừa về, phủi phủi bụi trên quần áo rồi ngồi vào đầu giường, Vương A sao đưa cho gã một chiếc bánh đường.
“Thì biết sao được! Lý gia với Lý A sao lúc sinh không được ăn uống tử tế, hài tử lại sinh non, cũng chả tránh được yếu ớt! Lại nói oa nhi đâu có dễ nuôi, trước lúc mới sinh Cột đấy, chẳng phải bị sốt suýt nữa thì chết đấy thôi!”
Ngày nào cũng cho trẻ húp cháo loãng, có thể cứng cáp khỏe mạnh mới là lạ ấy!
Dỏng thẳng lỗ tai nghe hai người nhà họ Vương nói chuyện, Lục Viên càng nghe càng thấy có hy vọng, chờ tới khi hai người dần nói hết chuyện, Lục Viên chõ mồm vào nói: “Vương thúc! Chợ có gì vui vui để chơi không? Ta chưa đi lần nào! Cái gì cũng bán hả?”
“Gì cũng có, chỉ cần ngươi muốn mua, không có gì là chợ không có!” – Vương đại ca thấy Lục Viên hỏi có hơi ngốc nghếch, trông lại đáng yêu, cũng vui vẻ trả lời, còn mang theo sự chiều chuộng.
“Vậy mấy con heo, gà, vịt trong nhà cũng bán sao?”
“Ha ha, đương nhiên có!”
“Vậy có bò dê không? Ta từng nghe Tô đại ca nói bò dê gì đó mà chưa gặp bao giờ!”
“Có thì có, mà bình thường đều là mấy nhà giàu mua về ăn thôi, đắt lắm!” – Vương đại ca cười cười, “Chỉ có những con dê con thì nhà chúng ta mới mua nổi!”
Lục Viên vừa nghe thì mắt sáng lên. Dê con cũng được mà! Tuy nói sữa dê không tốt bằng sữa bò! Nhưng mà ở cổ đại chắc gì đã có sữa bò, vẫn là sữa dê thực tế hơn!
Lục Viên bắt đầu sốt ruột tiếp tục hỏi thăm, “Vậy một con dê con phải mua mất bao nhiêu tiền?”
“Ừm, rẻ nhất cũng phải một trăm năm mươi văn tầm tầm một thạch gạo.”
“Ác” Lục Viên xòe năm đầu ngón tay ra tính. Bình thường thấy Tô Hoài đến khám bệnh tại nhà mỗi lần thu nhiều nhất mười văn tiền, một tháng cũng không nhất định đi khám mười lăm lần. Nói thế nào thì người ta cũng dựa vào học vấn kiếm tiền, tiền này phỏng chừng so với người dân bình thường đã dễ kiếm hơn. Người dân bình thường muốn một tháng mà mua được dê cũng đã khó, càng đừng nói tới mình y cái gì cũng không có, chỉ có thể đi làm thuê cho người ta, vậy muốn mua một con dê con, không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào nữa. Lục Viên nghĩ tới đây, mới rồi còn hí hửng giờ đã ỉu xìu xuống.
Cúi mắt nhìn tới Nhị ca nhi đang ngồi một bên thoăn thoắt đan sọt mây, Lục Viên mở miệng hỏi: “Nhị ca nhi? Sọt mây đan đẹp thế này thì bán được bao nhiêu tiền?”
Nhị ca nhi ngẩng đầu, nghĩ nghĩ: “Này ấy hả nếu bán tốt thì một cái cũng bán được một văn tiền.”
Khóe miệng Lục Viên giật giật mấy cái, chình là một cái sọt kia, y thấy Nhị ca nhi nhanh tay đan suốt từ tối qua tới tận giờ mới xong, nếu là y không chừng phải bốn, năm ngày mới xong! Hơn nữa phải đan một trăm năm mươi cái mới đủ tiền mua
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Viên bỗng cảm thấy tấm tức, chỉ cảm thấy một vị chua loét từ dạ dày dâng lên, quả nhiên y há miệng nôn
.¤_________________
* Sơn tra: Tên việt là quả Táo gai, quả nhỏ, thịt mỏng, có vị chua chát.
* Thủ cung sa: Là một loại thuốc để nghiệm chứng sự trinh tiết của các thiếu nữ trong Trung Quốc thời xưa. Chỉ cần chấm nó lên người thiếu nữ thì nó sẽ không bao giờ tan, nhưng khi đã cùng nam nhân giao hợp thì nó sẽ lập tức biến mất. Bởi đặc tính đó, nên người Trung Quốc cổ đại dùng nó để kiểm chứng tiết hạnh. (^^~ trong truyện nó ngược lại, càng ứ ứ càng đậm :”>)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử
Chương 8: Cái gọi là bệnh phong hàn
Chương 8: Cái gọi là bệnh phong hàn