Giữa trưa tan học, các học sinh ùn ùn kéo ra ngoài, mở hết hỏa lực phóng đi lấp cho đầy bụng. Giờ học sáng quá sớm, mọi người căn bản ăn điểm tâm trước 7 giờ, nhịn tới 12h trưa, đói bụng đến ngực dán vào lưng.
Tô Nham nhanh chóng lấy bình giữ ấm ra, nước miếng chảy ròng ròng dọn thức ăn lên, món ăn hôm nay mang đến có dầu xối cà, rau trộn dưa leo, cá kho, thịt bằm sốt tỏi, y đặc biệt mua bình giữ ấm thật lớn, một bữa cơm ăn thỏa mãn dị thường. Trù nghệ của dì Từ thật không chê vào đâu được, đặc biệt hợp khẩu vị của y.
Vuốt cái bụng căng tròn, Tô Nham thở hắt ra, tựa lưng vào ghế chợp mắt. Nghỉ ngơi như thế nửa giờ, bụng dễ chịu hơn rất nhiều, Tô Nham cầm điện thoại đi khỏi phòng học, ghé vào lan can hành lang bấm điện thoại:“Chào, em là Nham Thạch. Phi ca anh ăn chưa?”
Bạn trên mạng Trời Cao Mặc Chim Bay[1] cởi mở cười to:“Anh đang ăn, có phải muốn hỏi chuyện ngao Tây Tạng không? Thạch Đầu chú em yên tâm, ngao Tây Tạng con anh tự đi coi, người bạn kia của anh lai giống ngao Tây Tạng rất thành công, một ổ sinh sáu con, đều rất khỏe mạnh, ngao Tây Tạng của bạn anh là Tây Tạng thuần chủng giá cao mua lúc trước, lần này lai giống cũng lấy rất nhiều tiền cố ý đi tìm giống Tây Tạng tốt, lứa con sinh ra đủ để em chọn. Em lúc nào rảnh thì tới nhìn xem, hài lòng hay không nhìn rồi nói sau.”
[1] Đây là nick của Phi ca. còn về nghĩa thì nó trích từ câu “Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhâm điểu phi” (《 tây du ký 》hồi tám mươi ba) dùng để hình dung chỗ hữu dụng của anh hùng, trong trời đất rộng lớn, thi thố tài năng, dồn sức phát huy thông minh tài trí, có thể ví dụ như cuộc nghị luận không có trung tâm, lan man.
Tô Nham liên tục không ngừng nói:“Được, thứ bảy em qua.”
Khai giảng đến nay Tô Nham xin nghỉ rất nhiều lần, chủ nhiệm đã không vui. Nhưng Tô Nham không có biện pháp, chỉ có thể xin nghỉ lần nữa. Chủ nhiệm vốn không chịu phê chuẩn, Tô Nham nói cha mẹ mình ly hôn, hiện giờ người cha giám hộ trên danh nghĩa muốn thứ bảy trở về thăm y, chủ nhiệm đành miễn cưỡng chấp nhận. Về thành tích Tô Nham là đứng đầu, thầy không hy vọng Tô Nham vì chuyện trong nhà ảnh hưởng đến thành tích, hài tử tuổi này thường rất nhạy cảm, không may liền sa sút thành học sinh hư hỏng, cao trung cần dốc sức học, nhưng thầy không dám bức chặt Tô Nham quá, hài tử có đôi khi cần thư giản, đặc biệt là Tô Nham, một đứa con trong gia đình như thế. Tô Nham bình thường quá mức trầm mặc ít nói, điểm này đã khiến thầy chú ý, thầy cân nhắc lúc nào thay Trần Yến đến chỗ khác, bằng không nếu Tô Nham càng lúc càng noi theo Trần Yến, vậy thì hỏng bét. Trần Yến thầy có nghe qua, từ nhỏ đã mang tính cách như thế rồi, muốn thay đổi rất khó. Nhưng Tô Nham thì khác, Tô Nham lúc học sơ trung hoạt bát sáng sủa, cũng vì cha mẹ ly hôn mới thành như vậy, hảo hảo khuyên bảo em, vẫn có hi vọng cứu vãn. Lần đầu tiên giữ chức chủ nhiệm, thành tích, kỷ luật, tâm lý, lẫn phụ huynh, hết thảy đều phải quan tâm đến, làm chủ nhiệm áp lực rất lớn a.
Thứ bảy Tô Nham ngồi xe lửa đến Thành phố B.
Điện thoại liên lạc với Tiểu Phi, Tiểu Phi sẽ đón y ở nhà ga, sau đó cùng đến xem ngao Tây Tạng.
Tô Nham quét mắt liền nhìn thấy Trương Phi giơ tấm biển trên sân ga, vội vàng cười đi qua:“Xin chào, em là Tô Nham.”
Trương Phi sững sờ, lập tức mừng rỡ, vỗ bả vai Tô Nham nói:“Nên đánh! Anh thật không ngờ Thạch Đầu đẹp trai như vậy, oa, mê chết bao nhiêu muội muội rồi. Cái gì mà Thạch Đầu, dùng cái thứ nick hỏng bét này lừa gạt anh, anh còn tưởng chú là một ngốc tử đầu gỗ đeo cặp kính mắt dày như đít chai nữa chứ.”
“Phi ca đừng trêu chọc em, em đường xa đến có phải anh cần mời khách hay không, dẫn em đi nếm thử vài món ăn đặc sản địa phương anh đi.”
“Không vấn đề gì, chú muốn ở chổ anh đây cũng OK.”
“Không được, em chỉ có một ngày nghỉ hôm nay.”
“Ôi, sinh viên bây giờ bận rộn như vậy?”
Tô Nham cười không nói, y cố ý ăn mặc trưởng thành một chút, thoạt nhìn như một sinh viên, ra ngoài dễ làm việc hơn.
Nhà Ngao Tây Tạng cách trung tâm thành thị rất xa, vị trí tại vùng ngoại thành, chủ nhân nhà này hẳn rất có tiền đi, lấy nguyên một cái biệt thự cho ngao ở, dụng tâm với ngao Tây Tạng còn hơn cả vợ con.
Trương Phi thuê chiếc xe tải mang theo Tô Nham thẳng đến vùng ngoại thành, chủ nhân ngao Tây Tạng chờ lâu ngày là một người đàn ông trên dưới bốn mươi, ông lễ độ hướng hai người gật gật đầu, khách khí nói:“Đã ăn cơm chưa? Nếu không ăn ở đây đi.”
“Uy thúc khách khí, chúng ta xem ngao Tây Tạng trước, cái khác nói sau.”
Ngao Tây Tạng đang hóng mát dưới một cây đại thụ sau hậu viện biệt thự, ngao Tây Tạng mẹ uy vũ khổng lồ liếc nhìn sau lại chằm chằm vào ánh mắt của Tô Nham, Tô Nham kích động nói:“Thực con mẹ nó khốc! Quá uy vũ! Thiết mạ vàng là giống ngao Tây Tạng tôi thích nhất.”
Dưỡng dục ngao Tây Tạng nhiều năm được tán thưởng, Uy thúc đắc ý gật đầu nói:“Ngao Tây Tạng của tôi không chỗ chê, năm đó lão tử dùng nhiều tiền từ Tây Tạng mua về, lần này mang đi lai giống đã dùng hơn mười vạn. Mấy thằng nhóc này tôi quả không nỡ bán chút nào, nhưng sáu con quá nhiều, gánh nặng quá lớn, chỉ có thể bán đi bớt. Tiểu huynh đệ tôi thấy cậu còn là học sinh, ngao Tây Tạng cũng không phảisủng vật bình thường, cậu có thể nuôi không? Đừng nói là nuôi trong ký túc xá học sinh đấy.” Nam nhân tựa hồ không yên tâm sợ mấy thằng nhóc của mình sau khi bán đi sẽ chịu ủy khuất.
Tô Nham bật cười, lập tức nói:“Đương nhiên không phải nuôi trong trường, là nuôi ở nông thôn, ngài cứ yên tâm, đất quê tôi nhiều vô số kể, nhà cửa còn lớn hơn biệt thự này của ngài, tôi còn đặc biệt nuôi gà vịt làm thức ăn dự trữ cho ngao Tây Tạng nữa là. Bình thường tôi đến trường, có người nhà giúp trông nom.”
Nam nhân buồn bực, một sinh viên ở nông thôn sao mua nổi ngao Tây Tạng, nam nhân nói tiếp:“Lượng cơm Ngao Tây Tạng ăn đặc biệt nhiều, thịt mỗi ngày ăn cũng không phải người thường có thể gánh vát nổi, cậu cần suy nghĩ kĩ, thúc thúc không muốn hại cậu.”
“Cám ơn Uy thúc nhắc nhở, tôi đã suy nghĩ vài năm rồi.”
“Vậy thì thành giao, sáu con đều ở đây, con kia đã có người chọn, năm con còn lại tùy cậu chọn.” Uy thúc châm điếu thuốc tùy Tô Nham đến xem.
Trương Phi đứng bên cạnh Tô Nham cùng xem mấy chú chó con đen bóng, Tô Nham là Trương Phi giới thiệu tới, Trương Phi cũng không muốn Tô Nham mua phải thứ phẩm, liền nghiêm túc chỉ vào mấy con chó nhỏ nói:“Mua ngao Tây Tạng phải chọn tinh thần, ủ rũ không có tí sức lực không được, quá hoạt bát cũng không xong, ngao Tây Tạng là vật nuôi có tỉ lệ bị dại rất cao, bệnh một cái lập tức rắc rối lớn, mấy con này của Uy thúc cũng không tệ, nói tốt nhất chính là con này, mắt sáng, tinh thần tốt, lông mượt, lợi, đầu lưỡi, tai đều không có dị dạng, con này rất tuyệt.”
Tô Nham ôm lấy chú chó cẩn thận dò xét, trong đầu có một thanh âm nói:“Khặc khặc, ngươi mua thứ đồ chơi này không bằng mua sư tử đi, thứ này đội lốt sư tử thôi.”
Tô Nham đang cao hứng lập tức buồn bực, nói:“Sư tử đương nhiên đỉnh nhất, nhưng mẹ nó có người dám bán mới nói, mà có người bán còn phải dám mua, không hiểu thì đừng lên tiếng, không nói cũng chẳng ai bảo ngươi câm đâu.”
“Khặc khặc , ngươi dám mắng ta.”
“Hừ, đừng đùa. Giúp ta nhìn xem con nào tốt nhất.”
“Con trên tay ngươi khỏe mạnh nhất, nhưng cái con gần nhất bên kia căn cốt tốt nhất, có tiềm lực.”
Tô Nham lập tức nhìn sang bên gần nhất, con này là con không có tinh thần nhất, nhìn có điểm nhược.
“Thân thể nó hơi yếu ớt, bất quá sống ở chỗ ta vài ngày tin chắc chắn sẽ sinh long hoạt hổ(khỏe như rồng như hổ), bệnh gì cũng hết.”
Tô Nham nghe vậy gật đầu, chỉ vào con yếu nhất:“Uy thúc, tôi muốn con này, thúc ra giá đi.”
Uy thúc và Trương Phi đều sững sờ, Trương Phi kéo Tô Nham nhỏ giọng nói:“Chú đần hả, con này mang bệnh đấy, nuôi không ổn đâu.”
Cả Uy thúc cũng nói:“Tuy chúng đều là anh em chung ổ, cha mẹ đều là giống ưu, nhưng các anh em hơi khác nhau, tôi cũng không lừa cậu, chất lượng của con này là tồi nhất, tôi vốn định tự mình nuôi luôn, bán cho cậu có điểm không hiền lành nga.”
“Đừng lo, ông nội tôi có chút nghiên cứu đối với thú cưng, bị bệnh không bị bệnh đều có biện pháp nuôi, ha ha, giờ tôi mua về, một tháng sau tôi cho thúc xem ảnh của ngao Tây Tạng, đảm bảo sinh long hoạt hổ.”
Uy thúc nghe xong mỉm cười:“Té ra trong nhà có bảo(lời nói kính trọng để gọi gia quyến của người khác), vậy thì thành giao, tôi bán rẻ cho cậu. Cậu muốn gửi vận chuyển hay thế nào, ngồi xe lửa không thể mang thú cưng theo. Gửi vận chuyển phải sớm một tuần, vừa vặn mấy thằng nhóc này tôi tiêm vắc-xin phòng bệnh hết rồi.”
“Không sao, tôi thuê chuyến cao tốc đặc biệt trở về.”
Bàn bạc rất như ý, Uy thúc thỉnh bọn họ ăn cơm trưa, Tô Nham đến ngân hàng gần nhất lấy ba vạn giao cho Uy thúc, ba vạn một con ngao Tây Tạng con, giá tiền coi như vừa phải.
Lúc gần đi uy thúc giao cho Tô Nham một quyển bút ký đóng mộc [ Những điều cần lưu ý khi dưỡng dục ngao Tây Tạng ], cho Tô Nham cách liên lạc, dặn dò:“Nếu gặp phải vấn đề nan giải gì nhất định phải tìm tôi.”
“Nhất định nhất định.”
Tô Nham từ biệt Uy thúc và Trương Phi, ôm tểu ngao Tây Tạng đến trạm xe lửa, lặng lẽ để ngao Tây Tạng vào không gian, Tô Nham thoải mái về nhà.
Trong không gian có gà có vịt thịt các loại động vật, tiểu ngao Tây Tạng muốn ăn cái gì cũng có. Trong hoàn cảnh nơi đấy, càng không cần lo nó sinh bệnh, nó sẽ có được sự phát triển tốt nhất.
Có ngao Tây Tạng, Tô Nham lại phát sầu chuyện đặt tên cho nhóc ta.
Kết thúc giờ học tối về nhà lên mạng, Tô Nham cùng Chiến Thần Võng Du thảo luận đến sôi sục ngất trời.
Chiến Thần: Hao Thiên khuyển thế nào?
Nham thạch:……
Chiến Thần: Nhị Lang thần cũng tốt, dũng mãnh phi thường!
Nham thạch:……
Chiến Thần: Vô địch thiên hạ thì sao?
Nham thạch: Chiến Thần! Vậy đi, cái tên này, soái đến không thể xoi mói gì sất!
Chiến Thần: Shit, coi chừng ông đây dạ tập mi đấy. (dạ tập: đột kích ban đêm)
Nham thạch: Mở cửa chờ mong nha.
Chiến Thần: Có cần yd như vậy không hử! A a, mau đưa tấm ảnh của Chiến Thần truyền kì tuyệt diệu ra đây xem nào, ngao Tây Tạng a, gg thực hâm mộ mi, lão tử cũng muốn nuôi một con! (yd:dâm đãng)(gg: ca ca, anh đây)
Tô Nham vui vẻ đáp ứng, lấy máy ảnh kỹ thuật số ra tiến vào không gian, vui sướng quay chụp tất cả góc độ của Tiểu Chiến thần, ngao Tây Tạng khỏe mạnh đều rất trung thành, cả đời chỉ nhận một chủ nhân, hơn nữa căn bản chỉ nhận nam chủ nhân, khinh thường nữ chủ nhân. Ngao Tây Tạng là Mục Dương khuyển(chó chăn cừu) trung thành nhất của mục dân, một con ngao Tây Tạng trưởng thành, thậm chí có thể trông coi an toàn cùa toàn bộ lạc. Ngao Tây Tạng thuộc loại vật nuôi không thích kêu to, lặng lẽ ít sủa, khí thế bức người. Các chủ nhân thích nó, chính là thích khí thế loại này. Tiểu Chiến thần trông thấy Tô Nham xuất hiện, chỉ lặng lẽ đi đến đứng cạnh y, Tô Nham sờ sờ đầu Tiểu Chiến thần:“Đi chơi đi, từ nay về sau trong này sẽ là nông trường của mi, hôm nào ta sẽ mua một ít dê con về cho mi, ha ha. Có cơ hội lại mua một con ngao Tây Tạng cái về làm bạn với mi.” Về phần ngao cái, Tô Nham đã hỏi thăm rồi, tìm được giống tốt nhất định sẽ mua. Như vậy hai con ngao Tây Tạng thuận lợi sinh sôi nẩy nở, bằng không sau này sẽ vì lai giống mà chạy ngược chạy xuôi chết lên chết xuống cho mà xem. Kỳ thật y rất muốn đi Tây Tạng một chuyến, thế nhưng tạm thời không có thời gian.
Tô Nham ra khỏi không gian, đem ảnh gởi cho bạn trên mạng.
Chiến Thần: Tiểu ngao Tây Tạng thật đáng yêu, nhưng ngao Tây Tạng trưởng thành coi đã con mắt hơn, nhỏ như vậy cũng không đủ xem .
Nham thạch: Anh nha khi còn bé đảm bảo còn kém hơn cả chiến thần.
Chiến Thần: Thôi đi anh ơi, khi còn bé anh giỏi hơn Chiến Thần nhiều
Nham thạch: Hiểu, là Chiến Thần tệ lậu nhất chứ gì.
Chiến Thần:……
Cuộc sống của Tô Nham có thêm một sự kiện, mỗi ngày phải tiến vào không gian cùng Tiểu Chiến trao đổi, kỳ thật trong không gian y còn có rất nhiều mèo chó, nhưng chỉ có ngao Tây Tạng là y yêu nhất.
Chủ nhân không gian thần thông quảng đại, hắn nói ngao Tây Tạng ưu tú nhất chính là nguyên sản ngao Tây Tạng, nguyên sản ngao Tây Tạng sống trong điều kiện rất rét lạnh, bởi vậy hắn cố ý phân chia một khu vực cho Tiểu Chiến thần, khu vực kia băng tuyết ngập trời, thực vật cũng là loài sống trong trời đông giá rét. Đương nhiên còn vứt không ít các động vật khác vào làm mồi cho ngao Tây Tạng. Có điều kiện thích hợp nhất, hơn nữa còn có linh khí của linh tuyền, Tiểu Chiến thần phát triển khỏe mạnh nhanh chóng, cơ hồ mỗi ngày mỗi khác, chậm rãi , bộ lông càng lúc càng giống sư tử.
Có ngao Tây Tạng, tâm tình Tô Nham trở nên rất tốt. Ở trường thường xuyên trộm cười một người, hoặc là xem điện thoại bật cười. Tuy vậy, y vẫn không thích nói chuyện với bạn học.
Thời tiết dần chuyển lạnh, giờhọc sáng và tối đều có điều chỉnh, giờ học sáng đổi thành bảy giờ mười lăm, buổi tối chín giờ lẻ năm mới kết thúc. Cao trung là kiếp học tập mệt nhất, mặc dù vừa lên lớp mười, nhưng cứ vài ngày lại có bài kiểm tra phải làm, các đợt kiểm tra cùng lúc quét tới, các học sinh kêu khổ thấu trời xanh.
Bình thường lớp sáng và tối đều bắt bọn họ phải học thuộc bài, các môn khoa học, kể cả lịch sử chính trị, đều phải thuộc hết. Đây là chỗ hổng khi chưa chia lớp, đáng tiếc, trường của họ tới năm hai mới có bang khoa học tự nhiên.
Cuối tháng mười, lớp lịch sử buổi tối.
Trong phòng học ong ong tiếng học bài, ồn ào không thôi.
Thầy lịch sử nói, hôm nay học sinh nào không thể học thuộc nội dung thầy chỉ định, thì chép phạt hai mươi lần.
Lương Khuê trốn sau đống sách lén mắng thầy lịch sử đầu bị lừa đá, hắn ngồi nghiêm chỉnh, nhìn sách giáo khoa oa oa đọc làu làu, trên thực tế lại ngồi ngầm văng tục:“Fuck, thứ béo phì chết bầm con lừa thối ăn no rỗi việc lông dài không đến lưng a, muốn lão tử thuộc lịch sử, não ông bị cửa kẹp hả, lão tử sau này là học sinh khoa học tự nhiên a! Học lịch sử mụ vợ ông nha, đáng đời bị ế vợ, vợ ông chạy vào lịch sử tìm lão công, tìm Trụ vương cũng tốt hơn tìm con lừa béo như ông có hiểu hay không! Lại bắt lão tử học lịch sử thì đừng mong cưới được vợ có hiểu không, rốt cuộc có hiểu không!!! Ông lúc nào mới có thể hiểu rõ a!”
“Thưa thầy! Lương Khuê đang mắng thầy! Cậu ta mắng thầy bị ế vợ.”
Lương Khuê lầm bầm mắng thầm đang hăng say, nghe vậy sợ tới mức nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ bừng chỉ vào Tô Nham đang hết sức nghiêm túc cáo trạng:“Mày mày mày vu oan cho tao!”
Thầy lịch sử cũng không phải thầy hóa, vừa tốt nghiệp trường sư phạm không bao lâu, tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa chưa lập gia đình, cơn tức từ từ tuôn trào, sải bước vọt tới trước mặt Lương Khuê:“Em đi ra cửa đứng phạt cho tôi! Thuộc rồi mới tìm tôi, học không xong chép 30 lần tiết lịch sử tiếp theo giao cho tôi.”
“……” Ông nhất định phải chết! Đời này làm quang côn luôn a! Con lừa béo chết tiệt! (quan côn: người độc thân, côn đồ, người thức thời)
Lương Khuê nghiến răng nghiến lợi lôi theo sách lịch sử đá văng ghế đi ra, sôi máu đá tung cả cửa, thầy sử chạy theo sau hắn giận dữ:“Em còn đá ghế! Em còn đạp cửa! Em nổi giận với thầy, em mắng thầy còn đạo lý gì nữa !”
Lương Khuê như vậy cứ như sẽ tức giận rời đi, thầy sử vội vàng ra ngoài thì thấy hắn không đi, mà đang tâm không cam lòng không muốn đứng trong hành lang dưới cơn gió đêm nương ngọn đèn mà học bài, còn cố ý đọc đặc biệt lớn, thanh âm lấn át tất cả mọi người trong phòng.
Thầy sử khẽ nói:“Đọc nhỏ lại cho tôi, đừng ồn đến lớp bên cạnh.”
Lương Khuê nhỏ giọng, nhỏ còn hơn tiếng muỗi kêu. Thầy sử giận đến á khẩu không trả lời được, hừ hừ trở về phòng học.
Trong phòng không ít nữ sinh chán ghét Tô Nham cáo trạng, nói nhỏ bảo Tô Nham nói bậy, mắt Trần Oản Oản như dao nhỏ hết sức lạnh lùng, hận không thể dùng ánh mắt giết quách Tô Nham cho xong.
Tô Nham mặt không biểu tình, nhàn nhã lật sách lịch sử xem.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Đại Giới
Chương 6: Cáo trạng
Chương 6: Cáo trạng