Bổn nguyên thụ nâng bậc thành công đối với mọi người của Tịnh Lưu giới mà nói có thể coi là sự khích lệ to lớn. Là cư dân chính thức đầu tiên của Tịnh Lưu giới, bổn nguyên thụ rất nhanh trở thành mục tiêu phấn đấu của mọi người. Đương nhiên bổn nguyên thụ đối với cái này không chút tự giác, toàn bộ tâm trí của nó đều đặt trên việc tranh giành ông ngoại với Tiêu Dật. Là một cái cây, bổn nguyên thụ không hiểu phải làm sao biểu đạt tình cảm của nhân loại, sau khi biết quan hệ của Tiêu Dật và Lục Thiệp Xuyên, hành động của nó phần nhiều là mô phỏng Tiêu Dật.
Với dung mạo tương tự Tiêu Dật, Lục Thiệp Xuyên cũng không thể nhẫn tâm cự tuyệt nó, đối diện với phương thức biểu đạt thẳng thắn của bổn nguyên thụ, Lục Thiệp Xuyên chỉ đành ngầm công nhận cách gọi “ông ngoại” của bổn nguyên thụ dành cho mình.
Đồng dạng Tiêu Dật cũng phải ngầm thừa nhận, sau khi sự khó xử ban đầu trôi qua, y cũng đã quen với sự tồn tại của bổn nguyên thụ. Mỗi lần nhìn bổn nguyên thụ mang gương mặt khuôn đúc như mình sáp tới cạnh ông ngoại làm nũng ngoan ngoãn, Tiêu Dật đều có cảm giác có lẽ đó thật sự là em trai sinh đôi của mình.
Còn về tại sao không phải là anh trai, Tiêu Dật hừ hừ hai tiếng, bổn nguyên thụ tuy sống mấy vạn năm, nhưng nó hóa hình mới chỉ hơn một năm, sao có thể là anh trai, nhất định phải là em trai. Đương nhiên nếu đứa em này không phải là tóc xanh thì càng tốt, Tiêu Dật lặng lẽ nghĩ.
Từ Sắt Nguyên sau khi nghe suy nghĩ của Tiêu Dật thì từng đùa, “Vạn nhất bổn nguyên thụ thật sự hóa thành tóc đen, Sở Mặc nhận sai người thì làm sao?”
Câu nói này không may đúng lúc bị Sở Mặc nghe được, Sở Mặc lúc đó chỉ hàm ý sâu xa nhìn Từ Sắt Nguyên một cái, cái gì cũng không nói. Nhưng nửa tháng tiếp theo, Từ Sắt Nguyên được thể nghiệm cảm giác vực sâu lửa nóng.
Sau khi tức giận nhưng không dám nói gì với hành vi báo thù của Sở Mặc, Từ Sắt Nguyên đột nhiên bừng sáng, nghĩ ra một chủ ý. Hắn đang phát rầu làm sao để làm khó Sở Mặc trong hôn lễ của Sở Mặc và Tiêu Dật đây nè, đây không phải là một biện pháp tốt có sẵn sao?
Từ Sắt Nguyên rất nhanh hưng phấn nói chủ ý của hắn cho mọi người, bất ngờ là trừ Hạ Tông vẫn luôn xem náo nhiệt không sợ bậc cao ra, ngay cả Bạch Kỳ cũng đồng ý với biện pháp của hắn.
Dùng cách nói của Bạch Kỳ là, “Cả đời chỉ có một lần thôi, quá tiện nghi cho Sở Mặc rồi, vậy không phải là thiệt dữ lắm sao!”
Mọi người đều gật đầu tán thành. Đương nhiên để ngăn Sở Mặc biết được, Từ Sắt Nguyên thậm chí nghiêm lệnh mọi người không được tiết lộ kế hoạch này cho Tiêu Dật, chính là muốn cho Sở Mặc trở tay không kịp.
Sau khi xác định kế hoạch, Từ Sắt Nguyên đặt trọng điểm công lược trên người bổn nguyên thụ, không có sự phối hợp của bổn nguyên thụ, kế hoạch của hắn căn bản không thể thực hiện.
“Lục Tiểu Xuyên!”
Khi Từ Sắt Nguyên tìm được bổn nguyên thụ, bổn nguyên thụ đang ôm vân mạc đời hai chơi vui vẻ.
Khi sự phát triển của Tịnh Lưu giới bước lên quỹ đạo, đội thăm dò do ma pháp thế giới, tiên giới, thú nhân thế giới liên hợp lại lục tục phát hiện ra không ít di vật của thần giới. Trong những di vật này có thần khí bị vỡ, có thuật pháp thượng cổ thất truyền, có khoáng thạch trân quý còn sót lại trong đại hủy diệt, nhưng khiến mọi người hưng phấn nhất là một trận pháp thượng cổ. Trải qua thực nghiệm của Từ đạo tử, khắc trận pháp này bên trong vân mạc, có thể tạo nên một mạng vô hình trên tiên giới, kết nối tất cả vân mạc với nhau, giống như mạng internet của nhân giới.
Dưới tiền đề này, công ty TNHH thương mại Càn Khôn rất nhanh đưa vân mạc đời hai đã được khắc trận pháp này ra. Như thế, vân mạc đời hai chính thức thực hiện được mơ ước ban đầu của Tiêu Dật, có thể phát huy đủ hai tác dụng của máy tính và tivi. Khi vân mạc đời hai được đưa ra tiên giới, công ty TNHH thương mại Càn Khôn thuận thế đẩy ra đủ loại trò chơi vân mạc đa hình đa dạng. Trong đó có trò chơi loại đối chiến, loại huyền nghi phù hợp nam tiên, cũng có trò chơi loại kinh doanh, loại sủng vật phù hợp nữ tiên. Có thể nói là vừa đưa ra đã phổ biến cả tiên giới, quơ được đống fans cuồng nhiệt không phân lứa tuổi. Trước mắt, trò bổn nguyên thụ đang chơi chính là trò cải biên từ tiểu thuyết so tài giật giải trên [Tối tiểu thuyết] – Vương quốc tranh bá. Bổn nguyên thụ chơi quá nhập thần, khi Từ Sắt Nguyên tới ngay trước mặt nó cũng không phản ứng gì.
Ánh mắt Từ Sắt Nguyên rơi trên vân mạc, chỉ thấy bổn nguyên thụ dùng tên Lục Tiểu Nguyên đang bị vây đánh. Bên cạnh nó là một đám Lục Đại Xuyên, Lục Hoành Xuyên, Lục Xuyên Xuyên vây quanh. Cho dù bổn nguyên thụ thao tác không tồi, nhưng đối diện với bom nổ cuồng loạn của mười mấy người đối phương, vẫn bị ngược bán sống thảm thảm thiết thiết.
Cuối cùng, một nữ tiên với tên là “Lục Tiểu Xuyên Nam Thần” hung ác nói với bổn nguyên thụ, “Lần sau nếu còn dám để ta nghe thấy ngươi nói ngươi là Lục Tiểu Xuyên, gặp một lần giết một lần.”
Từ Sắt Nguyên, “…”
Cho dù không biết tiền nhân hậu quả, nhưng chỉ dựa vào một câu nói này, Từ Sắt Nguyên cảm thấy rằng hắn hoàn toàn có thể hiểu cảm giác đau trứng vào giờ phút này của bổn nguyên thụ.
Quả nhiên, bổn nguyên thụ phẫn nộ trực tiếp tắt trò chơi, ngay cả phục sinh mình cũng quên. Đến giờ nó mới chú ý đến sự tồn tại của Từ Sắt Nguyên.
“Sao ngươi tại tới đây?”
Bổn nguyên thụ tuy tu vi cao, nhưng vì nó có gương mặt giống Tiêu Dật, đám người Từ Sắt Nguyên căn bản không thể nào xem nó như tiền bối mà đối đãi, ngược lại coi nó cùng chung bọn.
Từ Sắt Nguyên biết tính cách của bổn nguyên thụ cũng như yêu thú, không thích quanh co vòng vèo, hoặc có lẽ nó cũng chưa chắc nghe hiểu quanh co vòng vèo, trực tiếp nói rõ, “Có chuyện cần ngươi giúp đỡ!”
“Cái gì?” Bổn nguyên thụ hiếu kỳ.
Từ Sắt Nguyên nhanh chóng nói kế hoạch của mình ra, tràn đầy lòng tin nhìn bổn nguyên thụ, “Thế nào? Ngươi có nguyện ý phối hợp không?”
Bổn nguyên thụ vô vị quay đầu, “Ta là Lục Tiểu Xuyên, tại sao phải giả thành Tiêu Dật, một chút hứng thú cũng không có.” Sau khi làm Từ Sắt Nguyên nghẹn bán sống, bổn nguyên thụ đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn hắn.
“Nếu ngươi có thể phong số hiệu của mấy kẻ vừa đánh ta, ta sẽ đáp ứng ngươi.”
Từ Sắt Nguyên, “…”
Tuy lạm dụng tư quyền là không đúng, nhưng vấn đề khác nhau sẽ có cách đối diện khác nhau. Từ Sắt Nguyên gần như không chút do dự liền đáp ứng bổn nguyên thụ. Đương nhiên xuất phát từ tâm lý bát quái, Từ Sắt Nguyên không quên hỏi một câu tại sao?
Nói tới cái này, bổn nguyên thụ rõ ràng thật sự tức giận.
“Ta cũng không biết, ban đầu là bọn họ tìm ta trước, nói không cho phép lấy cái tên này. Ta nói ta chính là Lục Tiểu Xuyên, sau đó bọn họ liền tức giận, còn nói nếu ta là Lục Tiểu Xuyên, bọn họ chính là ông ngoại Lục Thiệp Xuyên.”
Bổn nguyên thụ hiển nhiên không lý giải được tâm tư của mấy người đó, Từ Sắt Nguyên lặng lẽ nhìn nó, lại một lần cảm nhận được tư vị đau trứng.
Lo xong bổn nguyên thụ, Từ Sắt Nguyên lập tức liên lạc với mọi người để hoàn thiện kế hoạch của hắn. Đương nhiên trước đó vẫn còn một chuyện quan trọng nhất, đó chính là đánh cược. Mọi người đều lũ lượt đặt tiền tiêu vặt của mình, cược Sở Mặc mất bao lâu mới có thể nhận ra Tiêu Dật chân chính.
Thời gian thoáng cái trôi qua, lập tức đã đến ngày hôn lễ.
Vì Tiêu Dật và Sở Mặc đều không muốn quá mức cao điệu, vì thế chuyện thành thân của hai người, người của tiên giới biết không nhiều. Đa số người tham gia hôn lễ đều là khách trọ ở Tịnh Lưu giới, đương nhiên cũng bao gồm nhân viên của công ty TNHH thương mại Càn Khôn.
Sáng sớm, Lạc Phi đặc biệt từ thú nhân thế giới tới liền bị Từ Sắt Nguyên an bài đến cạnh Tiêu Dật. Mới vừa rồi Từ Sắt Nguyên đã nói với Tiêu Dật, cần y phối hợp chơi một trò nhỏ. Nhiệm vụ của Lạc Phi chính là canh chừng Tiêu Dật, đề phòng Tiêu Dật lén liên lạc với Sở Mặc.
Đối với an bài của Từ Sắt Nguyên, Lạc Phi không có dị nghị gì. Ngược lại đối với chuyện đánh cược, hắn hưng phấn muốn tham gia vào. “Hiện tại đặt cược còn kịp không?”
“Đương nhiên!” Từ Sắt Nguyên sáng mắt, khẳng định, “Vượng Vượng, lấy bàn cược của chúng ta ra.”
Từ Sắt Nguyên vừa nói xong, Vượng Tài đã bay vù một cái qua, hưng phấn lấy bàn cược ra, con mắt lấp lánh đợi Lạc Phi móc tinh ngọc ra.
Lạc Phi buồn cười sờ Vượng Tài một cái, trêu chọc, “Ngay cả Vượng Vượng cũng bị các người mua mất rồi.”
Từ Sắt Nguyên đắc ý gật đầu, vì Vượng Tài và Tiêu Dật có cảm ứng tâm linh, để tránh Vượng Tài đi báo tin cho Sở Mặc, người đầu tiên hắn lôi kéo chính là tiểu Vượng Tài.
Lạc Phi đảo mắt nhìn mục chọn lựa trên bàn cược, phát hiện mọi người đều không có lòng tin quá lớn đối với việc Sở Mặc nhận ra Tiêu Dật, hoặc nhiều hoặc ít đều chọn cần một chút thời gian, duy chỉ có một người nặc danh cược trên mục “Sở Mặc lập tức nhận ra Tiêu Dật”.
Thấy ánh mắt Lạc Phi đặc trên khoảng “Sở Mặc lập tức nhận ra Tiêu Dật”, Từ Sắt Nguyên giữ thái độ người phụ trách nhắc nhở hắn một câu, “Tin ta đi, hiện tại cho dù là bản thân Tiêu Dật tính ra cũng chưa chắc có thể phân biệt được sự khác biệt của y và bổn nguyên thụ.”
Trên thực tế, vốn còn có người do dự có nên chọn tin tưởng Sở Mặc không, nhưng sau khi thấy xong bộ dạng giả trang của bổn nguyên thụ, mọi người đều lũ lượt mất đi lòng tin với Sở Mặc. Thực sự là kỹ thuật hóa trang của Bạch Vi quá lợi hại, quả thực có thể xưng là khéo léo tuyệt vời.
Câu nhắc nhở của Từ Sắt Nguyên khiến Lạc Phi lập tức hạ quyết định, theo đa số chọn thời gian một nén hương. Trong thời gian sau đó, hắn tận trách tận chức ở cạnh Tiêu Dật, nghiêm cẩn phòng Tiêu Dật lén liên lạc với Sở Mặc sau lưng bọn họ.
“Đó là một tháng tiền tiêu vặt của ta đó.” Lạc Phi nghiêm túc nói.
Tiêu Dật nhịn không được bật cười.
Thời gian từng chút trôi qua, tân khách bên ngoài càng tụ càng đông. Rất nhanh đám người Từ Sắt Nguyên truyền tin tới, Sở Mặc đã sắp tới rồi, bảo Tiêu Dật chuẩn bị nhanh. Thời gian một nén hương trôi qua, Sở Mặc xông phá tầng tầng ngăn trở cuối cùng đứng trước mặt Tiêu Dật, nhưng xuất hiện trước mặt hắn lại là hai Tiêu Dật.
Ngoại hình như khuôn đúc, ăn mặc giống nhau, cùng một vẻ mặt.
Mọi người đều sôi nổi mang vẻ mặt hưng phấn nhìn Sở Mặc, suy đoán Sở Mặc phải mất bao lâu mới nhận ra Tiêu Dật chân chính.
Nhưng khiến mọi người thất vọng là, Sở Mặc gần như chỉ đảo mắt một cái, đã giơ tay ra với Tiêu Dật đứng bên trái.
“Tiểu Dật, qua đây!”
Đối với ánh mắt quái dị của mọi người, Sở Mặc nén cười không nói. Không phải Lục Tiểu Xuyên giả trang không giống Tiêu Dật, mà bất kể có giống thế nào, nó cũng không phải là Tiêu Dật, không phải là Tiêu Dật mà Sở Mặc tâm tâm niệm niệm yêu thích.
Đón lấy ánh mắt thâm tình của Sở Mặc, Tiêu Dật mỉm cười bước tới cạnh hắn. Hai người đứng sóng vai, Tiêu Dật lại gần thấp giọng nói, “Nhớ lát nữa đi tìm Từ Sắt Nguyên lãnh tiền cược của chúng ta.”
Sở Mặc ánh mắt nuông chiều, “Chúng ta thắng rồi?”
Tiêu Dật nhíu mày, “Anh nói đi?”
Sau lưng hai người, Từ Sắt Nguyên hổn hển tức giận, “Rốt cuộc là tên khốn nào thắng?”
Sở Mặc và Tiêu Dật nhìn nhau một cái, nắm lấy tay nhau, cùng cười lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 120: Ngoại truyện 5
Chương 120: Ngoại truyện 5