Nơi ở tạm của Tiêu Dật tại Linh Hư cảnh, là một biệt viện của Đoạn gia. Bắt đầu từ khi Tiêu Dật định ra mười nơi tuyển chọn, Đoạn Lăng Thần đã phái người thu dọn biệt viện này, chuẩn bị cho bọn Tiêu Dật ở.
Trong phòng tiếp khách của biệt viện, Tiêu Dật an tĩnh ngồi đó, Tiêu Đỉnh Lâu đối diện cũng đồng dạng yên tĩnh. Hai người đều biết rõ thân phận của đối phương, nhưng ai cũng không nói trắng ra. Tiêu Đỉnh Lâu lấy cớ là đến thăm viếng lão hữu, sau khi nghe tin Lục Thiệp Xuyên không có ở đây, thì bưng trà rồi yên lặng luôn tới giờ.
Tiêu Đỉnh Lâu không nói chuyện, Tiêu Dật cũng không biết nên nói gì, trên mặt bày vẻ chuyên chú, trong đầu thì không khỏi suy nghĩ lung tung đủ thứ. Từ khi nghe nói có người tìm tới thăm ông ngoại, Tiêu Dật vô cùng bất ngờ, vẫn là Sở Mặc nghĩ tới gì đó, để Đoạn Lăng Phong ra ngoài nhìn một cái, mới xác định người tới là Tiêu Đỉnh Lâu.
Hành động trực tiếp tìm tới cửa của Tiêu Đỉnh Lâu, hiển nhiên là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tiêu Dật. Y từng nghĩ tới có thể gặp phải người của Tiêu gia ở Linh Hư cảnh, nhưng thật sự không nghĩ tới sẽ trực tiếp đối mặt Tiêu Đỉnh Lâu. Tiêu Dật cảm thấy tổ phụ nhất định biết chuyện ông ngoại bế quan, vì khi y vừa mới nói ông ngoại không có ở đây, vẻ mặt tổ phụ không có chút ngạc nhiên nào, nếu tổ phụ đã biết, còn mang danh nghĩa tới thăm ông ngoại tìm tới để làm gì? Tiêu Dật hoang mang nghĩ, là muốn gặp y sao? Xác nhận thân phận của y? Nhận y về Tiêu gia? Hay là…
Đối với Tiêu Đỉnh Lâu, ấn tượng của Tiêu Dật không sâu sắc như Lục Thiệp Xuyên, Tiêu Đỉnh Lâu trong ký ức của Tiêu Dật, phần nhiều là một bóng người mờ nhạt, một gương mặt hơi lạnh nhạt. Kiếp trước, Tiêu Dật sống tại Tiêu gia hai tháng, số lần gặp Tiêu Đỉnh Lâu không tới mười lần. Lần đầu tiên gặp cũng là lần gặp Lục Thiệp Xuyên, hai người cùng gặp. So với sự kích động và nghẹn ngào khó nói của Lục Thiệp Xuyên khi gặp Tiêu Dật, thái độ của Tiêu Đỉnh Lâu đối với y chỉ có thể nói là hòa nhã. So sánh hai người, ấn tượng của Tiêu Dật đối với Lục Thiệp Xuyên sâu sắc hơn, cũng thân thiết hơn.
Sau đó Lục Thiệp Xuyên vội vàng bế quan, trong hai tháng tiếp theo, Tiêu Dật không hề đơn độc gặp mặt Tiêu Đỉnh Lâu. Thỉnh thoảng khi người Tiêu gia tụ hội, Tiêu Dật nhìn vượt qua phụ thân hờ và các huynh đệ khác mẹ kia để nhìn Tiêu Đỉnh Lâu, luôn chỉ đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Tiêu Đỉnh Lâu.
Vài lần như thế, Tiêu Dật liền hiểu, tổ phụ đại khái không yêu thích gì y, có lẽ tổ phụ chịu đón y về cũng vì không chịu nổi yêu cầu của ông ngoại. Cũng như các hạ nhân lén lút nghị luận, y làm cả Tiêu gia mất mặt, tổ phụ còn có thể dung chứa y hoàn toàn là nể mặt ông ngoại cao thủ bậc mười.
Sau trọng sinh, Tiêu Dật sẽ không kìm được nhớ tới Lục Thiệp Xuyên, sẽ muốn nhận lại Lục Thiệp Xuyên, nhưng rất ít khi nghĩ tới Tiêu Đỉnh Lâu, không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì càng không muốn nhận lại Tiêu gia.
Tiếng ly trà nhẹ chạm vào bàn ngắt đứt tư duy hỗn loạn của Tiêu Dật, y vô thức nhìn sang Tiêu Đỉnh Lâu, Tiêu Đỉnh Lâu vẫn luôn cúi đầu uống trà cũng buông nắp trà xuống nhìn sang Tiêu Dật. Tiêu Đỉnh Lâu nhìn rất kỹ, ánh mắt từng chút một lướt qua mặt Tiêu Dật, trong mắt thoáng động cảm xúc mà Tiêu Dật nhìn không hiểu.
Dường như đã qua rất lâu, lại giống như chỉ mới qua một thoáng, Tiêu Đỉnh Lâu cuối cùng thu ánh mắt lại, nhìn Tiêu Dật hòa nhã cười.
“Con trưởng thành rồi, vân mạc rất thực dụng, tuyển tú cũng rất hay.”
Vấn đề đột ngột không chút liên quan khiến Tiêu Dật hoàn toàn không hiểu, y hoang mang chớp mắt, tổ phụ có ý gì?
Phản ứng của Tiêu Dật khiến Tiêu Đỉnh Lâu vô thanh thở dài một tiếng, ông cảnh giác nhìn Sở Mặc đang đứng sau Tiêu Dật, không nói gì nhiều, trực tiếp đứng lên cáo từ, “Nếu Thiệp Xuyên không có ở đây, ta cũng không quấy rầy nữa. Cáo từ vậy!”
Tiêu Dật thật không hiểu nổi cách làm không nói bất cứ cái gì, đột nhiên muốn đi này, nhưng đối với việc tổ phụ muốn đi, Tiêu Dật cũng không có chút ý níu kéo nào. Tuy y nhìn không ra ý định của tổ phụ, nhưng không phải còn có Sở Mặc sao? Tiêu Dật một lòng nghĩ tìm Sở Mặc giải đáp nghi hoặc, cũng không chú ý tới ánh mắt phức tạp khi Tiêu Đỉnh Lâu nhìn y lần cuối.
Đưa Tiêu Đỉnh Lâu đi, Tiêu Dật lập tức kéo Sở Mặc hỏi nghi vấn của mình. Tiêu Đỉnh Lâu tới một chuyến, không nhắc tới thân thế của Tiêu Dật, không nhắc tới Tiêu gia một câu, thậm chí ngay cả tên mình cũng không nói, toàn quá trình chỉ khi bắt đầu giới thiệu mới nói mình là cố hữu của Thiệp Xuyên, ông rốt cuộc có ý định gì?
Đối với vấn đề của Tiêu Dật, Sở Mặc nhẹ nhàng di chuyển vấn đề, “Không phải em không muốn nhận lại Tiêu gia sao? Tiêu gia chủ không nhắc gì cả mới tốt, nếu hắn nhắc, ông ngoại không ở đây, em làm sao cự tuyệt?”
Tiêu Dật nghĩ lại cũng đúng, tổ phụ không nói gì cả mới tốt, nếu thật sự tìm tới để nhận lại y, y sẽ phải đau đầu. Nghĩ thế, Tiêu Dật cũng liền ném chuyện này ra sau đầu, vì y chưa từng ôm kỳ vọng với Tiêu gia, cho nên y cảm thấy duy trì hiện trạng này với Tiêu gia là tốt nhất.
Sở Mặc an ủi vuốt tóc Tiêu Dật, ánh mắt nhìn sang bóng lưng Tiêu Đỉnh Lâu đi xa, trong mắt tràn đầy mỉa mai. Là một trong những thế gia hàng đầu tiên giới, Tiêu Dật không hiểu, Sở Mặc lại không dám coi thường thế lực Tiêu gia. Tiêu Dật trở về tiên giới đã rất lâu rồi, nếu nói ban đầu Tiêu Dật bán chút đồ vặt không bị mọi người để mắt, địa vị của y lại cách biệt hoàn toàn với Tiêu gia, Tiêu gia không biết tin về Tiêu Dật thì cũng có thể. Nhưng một tháng trước chuyện của Lục Thiệp Xuyên và bổn nguyên quả truyền ra, Tiêu Dương lại từng gặp qua Tiêu Dật ngày tiệm sách khai trương, hắn không tin Tiêu gia không đoán ra được cái gì. Tuy hắn bảo vệ Tiêu Dật, nhưng cũng không cố ý che giấu tin tức của Tiêu Dật, dựa vào thế lực của Tiêu gia, muốn tra tung tích Tiêu Dật chỉ là chuyện đơn giản.
Buồn cười là trước đó, hắn và Lục Thiệp Xuyên vẫn luôn lo lắng đủ loại khốn cảnh mà Tiêu Dật phải đối mặt nếu nhận lại Tiêu gia, một lòng muốn thuyết phục Tiêu Dật tránh xa Tiêu gia, nhưng không ngờ bọn họ thật sự là nghĩ quá nhiều, Tiêu gia căn bản không dự định đón Tiêu Dật về. Nếu chỉ như thế cũng chẳng qua là phân định ranh giới rạch ròi thôi, dựa vào hoàn cảnh hiện tại của Tiêu Dật, đã không cần Tiêu gia tới thêu hoa trên gấm. Nhưng hiện tại Tiêu Đỉnh Lâu vừa ra mặt, lại khiến Sở Mặc cười lạnh không thôi. Tiêu Dật còn hỏi ý định của Tiêu Đỉnh Lâu là gì? Chẳng qua là dưới cân nhắc quyền lợi, phát hiện Tiêu Dật hiện tại càng phù hợp với lợi ích của Tiêu gia, lại muốn nói chuyện thân tình mà thôi.
Sở Mặc cười lạnh, quanh sang nhìn Tiêu Dật đã ném bỏ chuyện này, ánh mắt dịu hòa, không biết gì như Tiêu Dật mới tốt.
Tiêu Đỉnh Lâu cáo từ xong lại không đi xa, sau lưng ông, Tiêu Thất bước ra từ trong hư không, vẻ mặt chán nản, sắc mặt tái nhợt.
“Gia chủ.”
Tiêu Đỉnh Lâu khổ sở quay người, mắt đầy lo lắng, “A Thất, ngươi không sao chứ?”
Tiêu Thất lắc đầu, “Đối phương không hạ thủ quá nặng, chỉ bức thuộc hạ lui mà thôi.”
Là thị vệ cận thân của Tiêu Đỉnh Lâu, Tiêu Thất vẫn luôn ẩn sau lưng Tiêu Đỉnh Lâu, lần này tìm Tiêu Dật cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn không ngờ, chẳng qua là vừa theo gia chủ vào biệt viện, liền bị một cao thủ không biết thân phận bức lui. Tiêu Thất muốn ngạnh xông vào, nhưng không phải đối thủ của đối phương, trong lòng hắn lo lắng cho Tiêu Đỉnh Lâu, may là đối phương không có sát ý, chỉ là không để hắn lại gần biệt viện mà thôi.
Tiêu Thất nhìn lén sắc mặt của Tiêu Đỉnh Lâu, thăm dò hỏi, “Gia chủ, Tiêu Dật thiếu gia?”
Tiêu Đỉnh Lâu khổ sở lắc đầu, “Hài tử đó cứ xem như vô duyên với Tiêu gia đi.”
Hôm nay Tiêu Đỉnh Lâu tới tìm Tiêu Dật, thật ra là ôm ý định muốn nhận lại Tiêu Dật. Từ khi biết sự tồn tại của Tiêu Dật, Tiêu Đỉnh Lâu vẫn luôn do dự, ông rốt cuộc có nên nhận lại hài tử này không. Đây không phải đơn giản là chuyện Tiêu gia có thêm một người, mà là dính tới căn bản của Tiêu gia ngày sau, Tiêu Đỉnh Lâu không thể không cẩn trọng. Ném bỏ những suy nghĩ lợi ích lạnh lẽo về trận tranh người thừa kế, Tiêu Đỉnh Lâu còn phải băn khoăn tới phụ thân của Tiêu Dật, thái độ của Tiêu Hàm Chương với Tiêu Dật.
Từ khi Tiêu Dương bị phạt quỳ ở từ đường, sự tồn tại của Tiêu Dật không còn là bí mật tại Tiêu gia nữa, Tiêu Đỉnh Lâu vẫn luôn đợi Tiêu Hàm Chương hỏi về Tiêu Dật, người cực giống Lục Mẫn Nương một câu, nhưng ông lại thất vọng, Tiêu Hàm Chương giống như không biết gì cả, không hề nhắc tới chuyện này. Tiêu Đỉnh Lâu biết, Hàm Chương vẫn chưa cởi bỏ tâm kết.
Năm đó ông ép buộc Hàm Chương tính khí cao ngạo lấy Mẫn Nương, Hàm Chương tuy không nói gì cả, sau khi kết hôn cũng đối xử với Mẫn Nương không tồi, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại bất mãn. Mà những điều bất mãn này, sau khi Tiêu Dật ra đời, triệt để bùng phát. Tiêu Hàm Chương hoàn toàn không thể tiếp nhận con đích tôn của mình lại không có tiên cách trong người, năm đó phụ thân bức hắn lấy Lục Mẫn Nương có hạ phẩm tiên cách, hắn nghĩ tới giao tình của phụ thân và Lục Thiệp Xuyên nên nhẫn nhịn, nhưng Tiêu Dật lại là thứ hắn hoàn toàn không thể dung chứa. Vì Lục Mẫn Nương, hắn đã bị người của tiên giới cười nhạo mấy ngàn năm, lẽ nào còn phải vì một nhi tử không có tiên cách tiếp tục bị cười nhạo nữa sao? Phẫn uất đè nén quá lâu khiến Tiêu Hàm Chương không muốn nhìn tới Tiêu Dật một cái, càng đừng nói tới chuyện nhận lại người có khả năng là nhi tử của hắn.
Đủ mối lo nghĩ khiến Tiêu Đỉnh Lâu vẫn luôn do dự không quyết, cho tới khi Tiêu Diêu cung đưa hòa thần đan ra, cho tới khi khuynh hướng của tiên đế càng lúc càng rõ ràng, Tiêu Đỉnh Lâu cuối cùng cũng quyết định nhận hài tử đó về. Một là, hôn sự của hai nhà Tiêu, Lư đã định, Tiêu Đỉnh Lâu hy vọng mượn chuyện Tiêu Dật để quy phục tiên đế. Ông không có ý định đặt Tiêu gia vào vị trí đối lập tiên đế, cũng căn bản không muốn cuốn vào tranh đấu hai phái như ba ngàn năm trước. Hai là, mỗi lần Tiêu Đỉnh Lâu nghĩ tới Lục Thiệp Xuyên đều cảm thấy hổ thẹn sâu sắc. Nhận Tiêu Dật về là phương pháp tốt nhất để hòa hoãn quan hệ của hai người mà ông có thể nghĩ ra.
Nhưng Tiêu Đỉnh Lâu không nghĩ tới một điều, Sở Mặc căn bản không cho ông cơ hội mở miệng, thậm chí vì thế mà lôi tiên đế ra. Ông sẽ không nhận nhầm, thứ vẫn luôn áp chế tu vi của ông là khí tức của trấn thiên ấn của tiên đế. Trong mắt Tiêu Dật là Tiêu Đỉnh Lâu cúi đầu uống trà, thật ra là trấn thiên ấn áp chế khiến Tiêu Đỉnh Lâu không cách nào mở miệng mà thôi.
Tiêu Đỉnh Lâu thở dài nhìn xa xa, có vài chuyện đã bỏ lỡ thì là bỏ lỡ. Ông nhớ tới ánh mắt Tiêu Dật nhìn ông, trong đó không có thân cận, không có mong muốn, thậm chí không có oán hận, cái gì cũng không có, hoàn toàn bình tĩnh, giống như nhìn thấy một người xa lạ. Tiêu Đỉnh Lâu biết, trong lòng hài tử đó không có Tiêu gia. Ông thà rằng Tiêu Dật tức giận, thà rằng Tiêu Dật phẫn nộ chất vấn tại sao không chịu nhận y, thà rằng Tiêu Dật oán hận Tiêu gia bỏ rơi y, cũng tốt hơn hoàn toàn không để ý gì như vậy, đây mới là thứ ông không thể đối mặt nhất.
Chỉ một thoáng như thế, Tiêu Đỉnh Lâu dường như càng già thêm.
Tiêu Thất lo lắng mở miệng, “Gia chủ, trời tối rồi.”
Tiêu Đỉnh Lâu hiểu ý Tiêu Thất, phất tay, “Đợi thêm chút, còn một người phải gặp.”
Tiêu Thất không hiểu, nhưng không nói thêm. Khi hắn đang đoán Tiêu Đỉnh Lâu sẽ gặp ai, một khí thế áp bức quen thuộc truyền tới từ hư không trước mặt, Sở Mặc vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi hư không. Ánh mắt Tiêu Thất vượt qua Sở Mặc nhìn ra sau lưng hắn, cao thủ đã bức lui hắn đang ở đó. Trong mắt Tiêu Thất hiện lên phòng bị, cảnh giác nhìn Sở Mặc.
“Sở thống lĩnh, ngươi tới rồi.” Tiêu Đỉnh Lâu khách khí nói.
Sở Mặc gật đầu, “Tiêu gia chủ.”
Ánh mắt Tiêu Đỉnh Lâu nhìn Sở Mặc mang theo một chút phức tạp. Tình báo mà ông thu thập trước kia chỉ biểu hiện Sở Mặc và Tiêu Dật rất thân cận, ông cũng chỉ cho rằng hai người tư giao không tồi, cho tới vừa rồi ông mới ý thức được thân cận này rốt cuộc có nghĩa là gì.
“Sở thống lãnh đặc biệt tìm ta, không biết có gì muốn nói?” Tiêu Đỉnh Lâu mở miệng trước.
Sở Mặc thần sắc nhàn nhạt, “Tiêu gia chủ hôm nay tới có ý đồ gì chúng ta đều rõ, thái độ của tiểu Dật Tiêu gia chủ chắc cũng hiểu rồi. Ta tới tìm Tiêu gia chủ, chỉ là hy vọng Tiêu gia chủ trở về có thể quản cho tốt người của Tiêu gia, ta không hy vọng nghe thấy Tiêu gia truyền chuyện tiểu Dật từng là đứa con bị Tiêu gia ruồng bỏ ra ngoài.”
Sở Mặc nói thế là triệt để cắt đứt liên hệ của Tiêu Dật và Tiêu gia, lau sạch sự thật Tiêu Dật chính là hài tử năm đó bị Tiêu gia vứt bỏ. Khi chuyện làm ăn của Tiêu Dật càng lúc càng lớn, y không thể mãi ẩn phía sau, Sở Mặc không hy vọng Tiêu Dật chịu đựng cái mác đứa con bị Tiêu gia ruồng bỏ mà xuất hiện trước mặt chúng nhân tiên giới.
Tiêu Đỉnh Lâu khổ sở nhìn Sở Mặc, “Đây cũng là ý của Thiệp Xuyên sao?”
Sở Mặc gật đầu, Lục Thiệp Xuyên tuy không nói rõ, nhưng chắc cũng không muốn để Tiêu Dật phải sống dưới vòng nghị luận của mọi người.
Tiêu Đỉnh Lâu trầm mặc, chậm rãi gật đầu.
Trong đại trạch Tiêu gia, một thanh niên thân hình hơi mập ngắt vân mạc trong tay, trên gương mặt hàm hậu chân thật lộ ra biểu tình cười nhạo không phù hợp.
“Lão đầu tử không nhịn được đi tìm Tiêu Dật rồi, xem ra ông thật sự nhận định Tiêu Dật kia chính là hài tử năm đó. Nhưng ông thật sự cho rằng tất cả mọi người đều xoay quanh Tiêu gia, ông nói gì thì sẽ là thế sao?”
Thanh niên nói xong, cười lạnh, lão đầu tử tính toán rất tốt, nhưng phải xem người khác có đáp ứng hay không. Biếng nhác ném vân mạc trong tay cho người thanh y sau lưng, thanh niên cười hàm hậu, mở miệng, “Bảo Thập Tứ nghĩ cách để lộ tin này cho tên ngu xuẩn Tiêu Dương đó, cứ nói lão đầu tử chuẩn bị nhận lại Tiêu Dật, địa vị của Tiêu Tấn chỉ sợ không thể bảo đảm, xem tên ngu xuẩn đó sẽ làm gì.”
Người thanh y cung kính cúi đầu đáp vâng. Không mất một khắc, tin tức này đã truyền vào tai Tiêu Dương.
“Cái gì? Tổ phụ đi tìm Tiêu Dật? Còn muốn nhận tên phế vật đó về?” Tiêu Dương phẫn nộ nhảy lên.
Kẻ đang quỳ dưới đất là tiểu tư mặc thanh y, tiểu tư run run rẩy rẩy mở miệng, “Tin này là từ trong viện của gia chủ truyền ra, sáng nay gia chủ mang Tiêu Thất ra ngoài, hiện tại còn chưa trở về.”
Tiêu Dương sầm mặt đá tiểu tư một cái, “Sao ngươi không nói sớm?”
Tiểu tư nhịn đau cung kính trèo dậy, cúi đầu nói, “Tiểu nhân cũng vừa nhận được tin mà thôi, thiếu gia ngài biết tin trong viện gia chủ không dễ truyền ra ngoài mà.”
Tiêu Dương hừ lạnh một tiếng, “Mẹ có biết chưa?”
Tiểu tư cúi đầu càng thấp, “Còn chưa kịp nói với phu nhân.”
Tiêu Dương nhíu mày, “Quản cho tốt cái miệng của ngươi, ta không hy vọng mẹ ta nghe được tin này.”
Tiêu Dật nịnh nọt gật đầu.
Tiêu Dương chán ghét phất tay bảo tiểu tư lui xuống, một mình buồn bực đi vòng vòng trong phòng. Lời của đại ca lần trước khiến mẹ không thoải mái cả một thời gian dài. Tin này tạp thời đừng cho mẹ biết, tránh cho mẹ lại chịu kích thích gì đó. Còn cả đại ca cũng không thể nói, vạn nhất đại ca chạy tới trước mặt tổ phụ biểu đạt thái độ, gì mà nguyện ý nhượng hiền, vậy thì phiền phức rồi. Đại ca cũng không nghĩ xem, tên phế vật đó được nhận lại, bọn họ sẽ thế nào?
Tiêu Dương oán hận nhìn chân mình, chỉ vì tên phế vật đó, hắn đã quỳ ở từ đường đủ bảy ngày, sau đó phải tĩnh dưỡng mất mấy ngày mới đỡ hơn. Ấy là tên phế vật đó còn chưa được nhận về Tiêu gia đó, nếu tổ phụ thật sự nhận tên phế vật đó về, thì hắn còn có đường sống gì nữa?
Nếu có thể nghĩ cách gì triệt để làm tên phế vật biến mất thì tốt rồi.
.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 75: Cự tuyệt
Chương 75: Cự tuyệt