Khi kim quang chui vào nội thể Tiêu Dật, sắc mặt Tiêu Dật lập tức tái nhợt. Đau đớn quen thuộc trào lên từ ngực, tất cả đều giống hệt tình huống lần trước ở nhân giới.
Sở Mặc ôm chặt Tiêu Dật, sự xuất hiện của kim quang lập tức khiến hắn hiểu được, hắn lo lắng thấp giọng hỏi: “Có phải ở ngực đau?”
Tiêu Dật cắn môi gật đầu. Sở Mặc hít sâu một hơi, nhìn Từ đạo tử, “Bà bà…”
Từ đạo tử không đợi hắn nói xong đã nói thẳng, “Phòng đầu tiên bên trái là phòng khách, ngươi tự thiết cấm chế, có gì cần thì nói thẳng, ta không vào đâu.”
Kim quang xuất hiện quá đột nhiên, ngay cả Từ đạo tử cũng không phản ứng được. Đợi khi bà hoàn hồn, liền nhạy bén ý thức được, Sở Mặc và Tiêu Dật hình như đều biết kim quang là gì, đối với sự xuất hiện của kim quang không hề ngạc nhiên quá lớn. Sở Mặc tuy lo lắng, nhưng cũng coi như trấn định, xem ra tình hình không mấy nghiêm trọng. Từ đạo tử vốn cũng không phải người hiếu kỳ, chuyện này lại dính tới chuyện riêng của người khác, bà dứt khoát cho Sở Mặc một không gian, để Sở Mặc tự xử lý chuyện này.
Sở Mặc cảm kích nhìn Từ đạo tử một cái, hắn không phải không tin Từ đạo tử, chỉ là thần cách trong người Tiêu Dật có quan hệ tới an nguy của y, Sở Mặc không dám có bất cứ sơ sót nào. Giải quyết vấn đề Từ đạo tử xong, Sở Mặc chuyển sang nhìn Vượng Tài đang ở trong lòng Tiêu Dật. Bộ dạng của Tiêu Dật rõ ràng dọa tới Vượng Tài, hai cái tay dựng thẳng trên đầu nó vụt một cái biến mất. Vượng Tài không để ý tinh ngọc bên cạnh, mà khẩn trương nắm chặt áo Tiêu Dật, giọng nói non nớt an ủi, “Tiểu Dật, không đau!”
Câu nói ấm áp này khiến Tiêu Dật nở một nụ cười nhẹ, y đau tới không phát ra tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt an ủi Vượng Tài. Sở Mặc nghĩ có Vượng Tài thì có thể di chuyển lực chú ý của Tiêu Dật, nên cũng không do dự nữa, trực tiếp ôm Tiêu Dật vào căn phòng Từ đạo tử an bài. Vượng Tài cũng bị ôm lên chung với Tiêu Dật, nó ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiêu Dật, cẩn thận níu chặt Tiêu Dật.
Có kinh nghiệm lần trước ở nhân giới, lần này bất kể là Sở Mặc hay Tiêu Dật đều không hoảng loạn quá mức. Sau khi bố trí liên tục mười mấy cấm chế cho căn phòng, Sở Mặc dịu dàng ôm Tiêu Dật, một tay che lên ngực y. Khi sinh cơ nồng đậm thông qua Sở Mặc truyền vào người Tiêu Dật, đau đớn nơi ngực Tiêu Dật cũng dần hòa hoãn, thân thể lại lần nữa tự động chìm vào giấc ngủ.
Kim quang chói mắt từ ngực Tiêu Dật phát ra, trong kim quang, hình thái cực vốn hư tổn đã bổ sung tới ba phần tư. Sở Mặc nghĩ tới Lục Thiệp Xuyên vẫn đang luyện chế bổn nguyên đan ở Tiêu Diêu cung, trong lòng hiện lên một chút lo lắng. Không biết bổn nguyên đan được mọi người ký thác kỳ vọng đó, có thể bù chỉnh cho thần cách trong người Tiêu Dật không? Trải qua hai lần mảnh vỡ thần cách xuất hiện, Sở Mặc suy đoán có lẽ còn có mảnh vỡ thần cách khác thất lạc khắp nơi. Nếu bổn nguyên đan vô hiệu, chỉ có thể đi tìm mảnh vỡ thần cách khác thôi. Nhưng tứ giới rộng lớn, ai biết mảnh vỡ thần cách còn lại sẽ ở đâu? Huống hồ, sau khi bù chỉnh thần cách sẽ phát sinh cái gì, ai cũng không rõ, là tốt hay xấu cũng không cách nào dự báo.
Trừ mảnh vỡ thần cách, hiện tại Sở Mặc cũng cảm thấy hứng thú với túi càn khôn nhặt được trong miệng Từ đạo tử. Chủ nhân của túi càn khôn là ai? Mảnh vỡ thần cách tại sao lại bị phong ấn bên trong? Túi càn khôn đó thật sự là vật của tiên giới sao? Hư tổn của túi càn khôn là giả tạo hay là đã trải qua cái gì? Vô số vấn đề hiện lên, ánh mắt Sở Mặc đặt lên người Vượng Tài vẫn hoang mang không biết gì kia, vô thanh thở dài một tiếng. Vượng Tài không phải là khí linh túi càn khôn trước kia, mà là khí linh đã trải qua tế luyện của Từ đạo tử, đối với những vấn đề này Vượng Tài cũng không biết gì. Chỉ sợ những vấn đề này vĩnh viễn sẽ không có người biết.
Sở Mặc nghĩ tới đây, lắc đầu, ném bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đi, sau đó yêu thương hôn một cái lên trán Tiêu Dật, ôm chặt lấy y. Vượng Tài cũng học theo sáp lại hôn lên trán Tiêu Dật một cái, khóe miệng Sở Mặc hơi cong, cầm Vượng Tài nhét vào lòng Tiêu Dật.
Tiêu Dật ngủ hết mười hai canh giờ. Trong mơ, Tiêu Dật lờ mờ cảm thấy được có thứ gì đang gọi y, một con đường biển như ẩn như hiện xuất hiện trước mặt y, xung quanh con đường biển này là mặt biển đen kịt của Vô Vọng chi hải. Tiếng gió gào, tiếng gào thét của yêu thú trộn lẫn vào nhau, bên tai tựa hồ còn vang lên tiếng cười xa lạ. Tiêu Dật đứng đó, trong lòng trào lên suy nghĩ cường liệt muốn men theo con đường biển này mà đi, tựa hồ cuối con đường này, là nơi mà y nhớ mong.
Khi Tiêu Dật tỉnh lại, tất cả những gì trong mộng y đều quên sạch. Y chỉ nhớ hình như đã mơ thấy Vô Vọng chi hải, sau Vô Vọng chi hải là gì? Tiêu Dật nhíu mày, cái gì cũng không thể nhớ.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói của Sở Mặc cắt ngang hồi ức của Tiêu Dật, Tiêu Dật tỉnh lại, ký ức trước khi ngủ hiện lên.
Ý thức được y hiện đang ở đâu, Tiêu Dật an tâm cọ cọ vào lòng Sở Mặc. Sở Mặc buồn cười ôm Tiêu Dật, một tay nhẹ vỗ sau lưng an ủi Tiêu Dật. Tiêu Dật rõ ràng cảm thấy được một cỗ ấm lưu chảy tràn khắp nơi trong nội thể, những nơi nó đi qua đều rất thoải mái. Y thỏa mãn duỗi người, ngẩng đầu nhìn Sở Mặc. Nhìn từ góc độ của y, vẻ mặt Sở Mặc hơi trắng tái, nhưng hai mắt lại sáng kinh người. Tiêu Dật không cần nghĩ cũng biết Sở Mặc đã làm gì, y thấy được trong mắt Sở Mặc, toàn bộ là bóng dáng của mình. Trong lúc yên lặng nhìn nhau, tim Tiêu Dật bắt đầu đập kịch liệt, dường như ngay cả hình thái cực cũng bắt đầu chuyển động theo nhịp đập. Y chưa từng sâu sắc cảm thụ được Sở Mặc thích y bằng giờ phút này, mà y cũng thích Sở Mặc.
Khóe miệng nhẹ cong lên, Tiêu Dật hơi ngửa đầu hôn Sở Mặc.
Trong mắt Sở Mặc tràn ra ý cười, thuận theo động tác của Tiêu Dật hôn sâu hơn. Cảm giác ấm áp từ đáy lòng trào lên, không xen bất cứ tình dục nào. Trong lúc môi lưỡi giao nhau, Tiêu Dật cảm thấy giữa hai người hình như lại có chút khác biệt với trước kia, càng thân mật? Càng yêu thích? Tiêu Dật không nói rõ được, nhưng lại rất hưởng thụ cảm giác này.
Bầu không khí trên giường càng lúc càng kiều diễm, hai người ai cũng không nỡ rời khỏi đối phương, Vượng Tài ngủ giữa hai người cuối cùng bị ép tới chịu không nổi, xoa mắt víu vào tay Sở Mặc đứng lên.
“Tiểu Dật, tiểu Dật hết đau rồi chứ?”
Thân thể Tiêu Dật trở nên cứng ngắc khi nghe Vượng Tài hỏi, y phản ứng cực nhanh đẩy Sở Mặc ra, lúng túng chớp mắt. Y đang nghĩ hình như mình quên cái gì, y đã quen Vượng Tài không ở bên cạnh, nhất thời quên mất sự tồn tại của Vượng Tài. Hơn nữa, Tiêu Dật nhìn Vượng Tài đứng cũng chỉ cao bằng một bàn tay, y thật sự không chú ý tới Vượng Tài ngủ giữa hai người.
Tiêu Dật chột dạ nhìn Vượng Tài, “Vượng Tài, mày tỉnh rồi?”
Vượng Tài thanh giọng “ừ” một tiếng, bám vào tay Sở Mặc hì hục đi tới cạnh Tiêu Dật, đối với hai cái chân ngắn ngủn của Vượng Tài mà nói, cánh tay của Sở Mặc quá cao rồi.
Tiêu Dật bị động tác như đảo núi vượt lĩnh của Vượng Tài chọc cười, thân thiết vươn hai ngón tay chọc chọc cái tai đầy lông của Vượng Tài. Vượng Tài cao hứng ôm ngón tay Tiêu Dật, phối hợp với Tiêu Dật một chốc ẩn lỗ tai, một chốc hiện lỗ tai, đương nhiên trong quá trình này nó không quên khinh bỉ nhìn Sở Mặc một cái, lộ ra ánh mắt “khinh thường”. Là Vượng Tài mà Tiêu Dật thích nhất, Vượng Tài nhất định phải luôn luôn bảo vệ địa vị của mình. Trước có Sở Mặc, sau lại báo con, ai cũng không thể giành với nó.
Đợi khi hai người thu xếp xong rời khỏi Ngọc Thanh cảnh, đã là ngày thứ ba hai người tới đây. Vì hình thái cực càng lúc càng có xu hướng hoàn thiện, Tiêu Dật rõ ràng cảm thấy được tốc độ hấp thụ tiên khí của mình lại nhanh hơn mấy phần. Đương nhiên có sinh cơ trong người Sở Mặc rồi, lúc này y đã là tu vi đỉnh cao bậc bốn.
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật áy náy nhìn Sở Mặc một cái, tác dụng của thần cách có hơi giống với hấp tinh đại pháp mà y từng thấy trong một tiểu thuyết võ hiệp, chỉ là mỗi lần đều đổ xui xẻo lên người Sở Mặc.
Tiếp thu được ánh mắt của Tiêu Dật, Sở Mặc cười xoa đầu y. Động tác của hắn rơi vào mắt Vượng Tài, Vượng Tài bất mãn trừng Sở Mặc một cái, chỉ trích, “Đó là vị trí của Vượng Tài, không cho phép Sở Mặc ngươi đụng chạm.” Tuy hiện tại nó không thể giống như trước kia nằm trên đầu Tiêu Dật, như Sở Mặc đừng mơ tưởng chiếm vị trí của nó. Vượng Tài tức giận trôi tới cạnh Tiêu Dật, không ngừng bắn nhãn đao tới Sở Mặc.
Sở Mặc câm nhín nhìn Vượng Tài phồng mang, xác định Vượng Tài ngoan ngoãn an tĩnh trước đó vẫn khiến hắn thích hơn.
Lúc hai người mang Vượng Tài từ Ngọc Thanh cảnh về Nhược Thủy châu, trong tiên lao tại Lăng Tiêu thiên, một con yêu thú đầu hổ đuôi rắn đang cuồng bạo liên tục tông vào vách tường, muốn thoát khỏi tiên lao.
“Chuyện gì vậy?” Thủ vệ canh giữ tiên lao gõ mạnh vào cửa tiên lao, bảo yêu thú yên tĩnh xuống.
Chỗ cấm chế trên cửa, một cái đầu hổ thật lớn đột nhiên tông vào, lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Thủ vệ bị vẻ mặt của đầu hổ dọa sợ, vô thức lùi lại, nhưng lập tức phản ứng được, đứng vững lại cười nhạo, “Đừng phí sức nữa, đây là cấm chế đủ để giam cầm cao thủ bậc mười, một Trì Mu bậc chín nhỏ bé như mi, căn bản không thể làm gì.”
Trì Mu giống như không nghe thấy lời của thủ vệ, tiếp tục tông vào cấm chế của tiên lao. Nó cảm thấy được, khí tức của thần cách, nằm ở hướng tây, nó nhất định phải chạy thoát.
Tiêu Dật về tới Nhược Thủy châu không biết chuyện xảy ra ở tiên lao, hai ngày không ở, Từ Sắt Nguyên đã sắp xếp mọi chuyện đâu ra đó, nhưng không có nghĩa là Từ Sắt Nguyên đã quyết định tất cả mọi chuyện, hắn để chuyện khó giải quyết nhất lại cho Tiêu Dật.
“Chú muốn làm giám khảo tuyển tú?” Tiêu Dật kinh ngạc nhìn Đoạn Lăng Phong bọc trong hắc bào.
Đoạn Lăng Phong hứng thú gật đầu.
Tiêu Dật đau đầu, y đương nhiên không phải cảm thấy Đoạn Lăng Phong không đủ tư cách, là ấu tử của Huyền Thụy cảnh Đoạn gia, là em trai của Đoạn gia gia chủ hiện nay, thân phận của Đoạn Lăng Phong tuyệt đối đủ tư cách. Nhưng cũng chính vì thân phận của hắn, ngược lại không thể quang minh chính đại ra mặt. Dù sao người của tiên giới đều biết, Đoạn Lăng Phong là bạn học tập của Sở Kinh Hồng, ba ngàn năm trước cũng bị đày tới Hư Vô hải với Sở Kinh Hồng. Càng không cần nói, ban đầu Sở Mặc có thể nhanh chóng đứng vững tại kim ngư vệ, chính là nhờ vào trò kịch diễn cùng Đoạn Lăng Phong. Hiện tại trên người Đoạn Lăng Phong vẫn đóng dấu tội phạm truy nã, y phải tìm cách hợp lý nào cho Đoạn Lăng Phong lên bàn giám khảo.
Tiêu Dật muốn cự tuyệt Đoạn Lăng Phong, nhưng thấy ánh mắt hứng thú của Đoạn Lăng Phong, lại nhớ tới Đoạn Lăng Phong bảo hộ mình thời gian này, thực sự không thể mở miệng. Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Dật chỉ đành hàm hồ đáp ứng, tạm thời cứ để lại một vị trí cho Đoạn Lăng Phong, để y nghĩ cụ thể đã rồi nói sau.
Nghe được yêu cầu của Đoạn Lăng Phong, ngay cả Sở Mặc cũng không biết nói gì cho tốt. Tuy thân phận của Đoạn Lăng Phong người nên biết đều biết rồi, nhưng dù sao cũng chưa công khai, Đoạn Lăng Phong tuyệt đối không thể mang gương mặt của mình xuất hiện trên bàn giám khảo.
Sở Mặc không muốn khiến Tiêu Dật khó xử, “Không bằng đẩy chuyện này cho Sở Trầm Uyên, để hắn ra mặt.”
Tiêu Dật, “… Như vậy không hay lắm đi!”
Ấn tượng của Sở Trầm Uyên trong lòng Đoạn Lăng Phong đã đủ kém rồi, ngay cả y nghe Sở Mặc kể về tao ngộ của Sở Trầm Uyên ba ngàn năm trước, cũng đều cảm thấy đồng tình với Sở Trầm Uyên. Nếu thêm chuyện này nữa, tính ra ý định trong lòng Sở Trầm Uyên cả đời này khỏi trông mong luôn.
Hơn nữa, Tiêu Dật bắt đầu do dự, “Thật ra cũng không phải không có cách, nếu không cứ thêm vào một vị giám khảo thần bí, chính là không lộ mặt không lộ thân phận. Như vậy vừa thỏa mãn nguyện vọng của Đoạn Lăng Phong, lại có thể tạo nên một đề tài, anh cảm thấy thế nào?”
Với sự hiểu biết của Tiêu Dật về Đoạn Lăng Phong, hắn chỉ cảm thấy chuyện này thú vị, cho nên muốn tham gia, còn về chuyện lộ hay không lộ mặt, có nổi tiếng hay không chắc không để ý.
Quả nhiên nghe đề nghị của Tiêu Dật, Đoạn Lăng Phong rất sảng khoái đáp ứng. Lo xong vụ Đoạn Lăng Phong, năm giám khảo còn lại, Tiêu Dật đã lười nhọc lòng, toàn bộ đẩy cho Sở Mặc và Từ Sắt Nguyên.
Khi Từ Sắt Nguyên lại tiết lộ sắp đặt về tuyển tú vào kỳ [Tiên giới sớm biết] mới nhất, bao gồm chọn lựa giám khảo và vị trí giám khảo thần bí, đúng như Tiêu Dật dự liệu lại tạo nên một cơn sóng bát quái mới mẻ. Trung tâm của cơn sóng chính là sắp đặt giám khảo thần bí, hắn sẽ là ai? Tại sao không nguyện lộ mặt? Hắn có bối cảnh gì? Hắn sẽ là ông chủ thần bí đứng sau đài truyền hình Càn Khôn sao? Hoặc có lẽ giám khảo thần bí là Trầm Uyên tiên đế, vì thân phận đặc thù không thể không chọn phương thức này?
Tiêu Dật thấy đề tài nóng lên, lập tức dẫn đám người Từ Sắt Nguyên tăng ca thêm giờ tạo quyển tạp chí bát quái tiên giới đầu tiên. Cả quyển tạp chí này vây quanh chuyện tuyển tú. Nội dung trong đó bao gồm suy đoán thân phận thật sự của vị giám khảo thần bí, bình chọn vị giám khảo thích hợp nhất trong mắt chúng nhân tiên giới, bình luận về mấy vị giai lệ nổi tiếng nhất tiên giới hiện tại, ai có thể đoạt mũ quán quân? Ai sẽ trở thành ngựa đen? Nhìn lại các giai lệ trên bảng xếp hạng thiên nữ trước kia, còn triển hiện cuộc sống chân thật của các nàng hiện tại. Một điều làm Tiêu Dật bất ngờ là, về chuyện suy đoán vị giám khảo thần bí của tạp chí, số phiếu của y và Sở Trầm Uyên dẫn đầu thật xa. Hết năm mươi phần trăm người tiên giới kiên định tin tưởng giám khảo thần bí là Sở Trầm Uyên, còn lại ba mươi phần trăm thì tin tưởng vị giám khảo thần bí là ông chủ lớn đứng sau đài truyền hình Càn Khôn, khiến Tiêu Dật giở khóc giở cười. Đương nhiên cái này là về sau, tạm thời không bàn.
Quyển tạp chí vừa được đưa ra lập tức tạo nên sóng cuồng nhiệt tìm mua tại tiên giới, là quyển tạp chí bát quát phổ thông dân chúng nhất tiên giới, giá cả Tiêu Dật đưa ra cũng rất gần gũi, chỉ cần một khối trung phẩm tinh ngọc, ngay cả tên cũng rất hợp thực tế, cứ gọi là [Tối bát quái].
Trang cuối cùng của [Tối bát quái], Tiêu Dật đưa ra quảng cáo về con mắt chân thật.
“Bạn muốn thông qua hư ảo nhìn rõ sự thật sao? Bạn thường xuyên bị ảo thuật bên cạnh mị hoặc sao? Bạn tin rằng mỹ nhân bên cạnh đều trời sinh đoang trang sao? Tới đây đi, con mắt chân thật sẽ giúp bạn. Từ nay về sau, bạn sẽ không còn bị những hư ảo đó mê hoặc, bị ảo thuật vây khốn, và sẽ không bị chướng nhãn pháp trên mặt người bên cạnh lừa gạt. Là trời sinh đoang trang hay là sau này dùng ảo thuật thêm vào, chỉ cần một con mắt chân thật, giúp bạn nhìn được rõ ràng.”
Phần cuối quảng cáo, là lời tuyên bố của đài truyền hình Càn Khôn.
“Tuyển tú lần này tuân theo nguyên tác công chính, công bình, công khai, khẩu hiệu của chúng tôi là trời sinh mỹ lệ, cự tuyệt tất cả những trò ảo thuật cải biến sau đó.”
Tiêu Dật không biết một điều, sau khi nhìn thấy quảng cáo con mắt chân thật, tiên giới có bao nhiêu nữ tiên âm thầm nghiến răng chửi rủa y. Cho dù tiên nhân trời sinh điều kiện ưu tú, lại từ nhỏ được tiên khí tẩm bổ, bất luận là dung mạo hay khí chất đều rất hiếm người xấu xí. Nhưng bạn đẹp, người bên cạnh cũng đẹp. Một mỹ nhân muốn được nổi trội vượt bậc trong một đám mỹ nhân, khó hơn một mỹ nhân muốn nổi bậc trong một đám người bình thường rất nhiều.
Vì vậy, khó tránh mọi người sẽ nghiên cứu một vài ảo thuật, thỉnh thoảng chải chuốt sử dụng một phen, để đạt được hiệu quả càng đẹp hơn, nhưng có con mắt chân thật, tất cả ảo thuật đều phí công, trừ khi tu vi của bạn trên bậc sáu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nữ tiên trên bậc sáu cho dù thiên tư khác nhau, dù sao cũng trên ngàn tuổi rồi, còn không biết thẹn ra tranh giành với một đám tiểu cô nương vừa thành niên sao?
Nói tới nói lui vẫn là kẻ đưa con mắt chân thật ra đáng ghét, quá đáng ghét!
Người có suy nghĩ này còn có tiên đế.
Siết chặt tạp chí trong tay, mặt Sở Trầm Uyên toàn là không ngờ. Từ khi nhận được tin tức Đoạn Lăng Phong muốn làm giám khảo, cho tới khi Tiêu Dật đặc biệt thiết kế vị trí giám khảo thần bí cho Đoạn Lăng Phong, tâm tình của Sở Trầm Uyên vẫn luôn khó chịu.
Hắn không hiểu được một đám nữ tiên yểu điệu giả tạo đi lên triển thị tài nghệ thì có gì đáng xem, Đoạn Lăng Phong sao lại cảm thấy hứng thú với nó? Rõ ràng trước kia Đoạn Lăng Phong căn bản không có những ý định này. Sở Trầm Uyên giận lây trút hết việc này lên đầu Tiêu Dật, xuân cung đồ, Ipad, tuyển tú, đều là Tiêu Dật làm hư Đoạn Lăng Phong. Nếu không phải Tiêu Dật có Đoạn Lăng Phong và Sở Mặc bảo vệ, còn có một ông ngoại bậc mười, hắn đã muốn phái kim ngư vệ bắt Tiêu Dật về giáo huấn vài câu rồi.
Sở Trầm Uyên càng nghĩ càng phẫn nộ, nhưng hắn cũng biết một khi Đoạn Lăng Phong đã hạ quyết tâm thì căn bản không thể thay đổi, càng đừng nói người muốn hắn thay đổi chủ ý còn là mình. Nhất định phải nghĩ cách! Sở Trầm Uyên bực bội nghĩ, có lẽ Tiêu Dật có thể bố trí hai giám khảo thần bí?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 72: Mộng cảnh
Chương 72: Mộng cảnh