Không biết là cố ý hay vô tình, câu nói của Tiêu Tấn rất nhanh đã truyền khắp đại trạch Tiêu gia. Các hạ nhân sau khi nghe xong lén lút khen ngợi Tiêu Tấn thủ lễ hiếu thuận, là tấm gương tốt cho các huynh đệ, ngay cả Tiêu Dương bị trách mắng cũng được khen ngợi, vì hắn biết sai mà sửa, không thấy sau khi nghe lời Tiêu Tấn, Tiêu Dương đã ngoan ngoãn quỳ đủ 24 canh giờ sao! Mà về Tiêu Khắc mà Tiêu Tấn nhắc tới, cũng giống như hắn tạo ấn tượng trong suốt tại Tiêu gia, trong chuyện này cũng không dấy lên bất cứ phong ba nào.
Khi tin tức truyền tới thư phòng Tiêu gia, gia chủ Tiêu gia Tiêu Đỉnh Lâu đang trầm tư nhìn hai thẻ ngọc trước mặt. Sau lưng ông, Tiêu Thất đã theo ông bốn ngàn năm đứng cúi đầu, không mang bất cứ cảm nhiễm jj nào thuật lại tiền nhân hậu quả của câu chuyện.
Tiêu Đỉnh Lâu nghe xong rất lâu không nói, khi Tiêu Thất cho rằng ông sẽ không nói gì, Tiêu Đỉnh Lâu lại mở miệng, “A Thất, ta có phải đã già rồi không?”
“Gia chủ!” Tiêu Thất lo lắng nhìn Tiêu Đỉnh Lâu, từ sau khi hài tử đó ra đời hai mươi năm trước, việc ngoài ý muốn của Lục Mẫn Nương, Lục Thiệp Xuyên tức giận đi tới Hư Vô hải, chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi, Tiêu Đỉnh Lâu đã già đi rất nhiều. Là một cao thủ đỉnh cao bậc tám, tình trạng này là vô cùng bất thường.
Tiêu Đỉnh Lâu phất tay, cắt lời Tiêu Thất, ánh mắt lại nhìn lên hai thẻ ngọc trên bàn. Trong thẻ ngọc là tin tức Hư Vô hải truyền tới, bổn nguyên quả cách ngàn năm lại xuất thế, mà chủ nhân của bổn nguyên quả lại là hảo hữu Lục Thiệp Xuyên mà ông vẫn luôn lấy làm hổ thẹn.
Tiêu Đỉnh Lâu không cần nghĩ cũng biết Lục Thiệp Xuyên tìm bổn nguyên quả để làm gì, sau khi nhận được tin tức, tim ông liền treo lên. Dựa vào một mình Lục Thiệp Xuyên tuyệt đối không thể bảo vệ bổn nguyên quả, cho dù Lục Thiệp Xuyên đã lên tới cảnh giới bán thần. Từ khi nhận được tin tức tới nay đã hai ngày rồi, ông vẫn đợi Lục Thiệp Xuyên xuất hiện tại Tiêu gia, đợi Lục Thiệp Xuyên tới tìm ông, yêu cầu ông đón hài tử đó về. Nhưng ông không đợi được Lục Thiệp Xuyên, ngược lại đợi được tin tức Lục Thiệp Xuyên trở lại Hư Vô hải liên thủ với Tiêu Diêu cung.
Cái tên Tiêu Diêu cung này Tiêu Đỉnh Lâu không hề xa lạ, tất cả thế gia đỉnh cao của Lan Thương tiên triều này cũng không hề xa lạ với nó. Ai không biết năm đó Sở Kinh Hồng bị đày tới Hư Vô hải, do tưởng niệm tiêu diêu vân hải, đã sáng lập Tiêu Diêu cung. Tiêu Đỉnh Lâu dám cược, hơn một nửa thế gia của Lan Thương tiên triều đều có liên hệ với Tiêu Diêu cung. Càng không cần nói nhiều năm nay, Trầm Uyên tiên đế vẫn không chịu lấy thê nạp phi, không phải cũng là do hổ thẹn năm đó đoạt đi đế vị của Sở Kinh Hồng, một lòng muốn tìm cơ hội để quang minh chính đại nhận Sở Mặc sao.
Sở Mặc, Tiêu Diêu cung, thiếu niên cực giống Mẫn Nương, Tiêu Đỉnh Lâu nhắm mắt, thân phận của thiếu niên đó đã gần lộ rõ rồi. Tuy ông không biết Lục Thiệp Xuyên tại sao lại chọn liên thủ với Tiêu Diêu cung, nhưng nếu là Tiêu Diêu cung, việc đến nhân giới đón hài tử đó về không phải chuyện khó.
Tiếng thở dài nặng nề vang lên trong thư phòng, Tiêu Đỉnh Lâu chỉ một thoáng dường như lại già đi mấy chục tuổi, lão hữu của ông rốt cuộc vẫn không chịu tha thứ cho ông, cũng không chịu tin tưởng ông nữa.
Tiêu Thất càng thêm lo lắng, lại nghe thấy Tiêu Đỉnh Lâu chậm rãi mở miệng, “A Thất, ngươi bảo Tiêu Dương đến từ đường quỳ, khi nào biết sai rồi, lúc đó mới được đứng lên.”
Mệnh lệnh của Tiêu Đỉnh Lâu giống như một cọc ngắm, chiều hướng đồn thổi trong Tiêu gia lập tức lại đổi. Nên biết dưới tình trạng Tiêu Tấn đã phạt qua Tiêu Dương, Tiêu Đỉnh Lâu còn mở miệng bảo Tiêu Dương tiếp tục tới từ đường quỳ, đây không khác nào tát mạnh lên mặt Tiêu Tấn.
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của tổ phụ, Tiêu Tấn rất lâu không nói, hắn biết đây là tổ phụ đang biểu đạt bất mãn, không chỉ là vì Tiêu Dương bất kính với mẹ cả, mà còn có bất mãn sùng sục với chuyện này.
Hạ nhân truyền lời vẫn không đợi được thị ý của Tiêu Tấn, lại không dám tự tiện lui xuống, chỉ đành cố gắng yên hơi lặng tiếng đứng đó, nỗ lực làm mình thêm mờ nhạt. Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Tiêu Tấn, “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Khi hạ nhân đi khỏi, Tiêu Tấn vẫn luôn vẻ mặt bình tĩnh khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười nhạo. Hắn nên cảm tạ tổ phụ vẫn còn giữ thể diện cho hắn, chỉ thông qua việc phạt Tiêu Dương để cảnh cáo hắn.
Tiêu Tấn nhẹ cười, thân phận trưởng tôn Tiêu gia giống như một cái lồng buồn cười trùm lên người hắn. Sáu trăm năm trước, hắn là vật thay thế của đích tôn Tiêu gia, toàn bộ giá trị tồn tại của hắn chính là vì đợi đích tôn ra đời, sau đó sẽ dùng sở học để phò trợ đích tôn. Vì rót quan niệm này vào đầu hắn, không để hắn bị người dẫn sai lối, tổ phụ đích thân giáo dục hắn. Thời gian sáu trăm năm, hắn vốn đã tiếp nhận vận mệnh của mình, ai mà ngờ, hài tử ngàn trông vạn đợi đó lại không có tiên cách trong người.
Hắn nhìn tổ phụ trong một đêm già đi rất nhiều, cái đêm hài tử đó bị đưa đi, hắn đứng trong viện cả đêm. Hắn không cách nào lừa gạt mình, lúc đó trong lòng hắn đã trộm vui mừng. Hắn ngược lại chưa từng nghĩ tới thân phận người kế thừa gì đó, dù sao không có đích tử này thì vẫn còn đích tử khác, hắn chỉ không biết sao trong lòng lại có một khoái cảm không thể nói rõ, có một mầm lửa đang bùng cháy hừng hực.
Nhờ nhiều năm giáo dục ban cho, hắn rất nhanh điều chỉnh tâm trạng để chờ đợi đích tử tiếp theo ra đời, nhưng chuyện lại một lần nữa vượt khỏi dự tính của hắn, mẹ cả qua đời, mà hắn trong một đêm bị đẩy lên vị trí người thừa kế Tiêu gia. Sinh mẫu khó thể che giấu vẻ vui sướng, hành vi càng lúc càng huênh hoang, đệ đệ lại dần kiêu ngạo, hắn lúc nào cũng tự nhắc nhở mình phải ghi nhớ bổn phận, nhưng rốt cuộc cũng bị người xung quanh khen ngợi tới che mờ mắt.
Một bạt tai của tổ phụ thật đúng lúc, khiến hắn lại lần nữa biết cái gì là bổn phận, Tiêu Tấn thở ra một hơi, đi tới chỗ Tiêu Dương.
Khi quỳ đủ bốn mươi tám tiếng, cho dù là tiên nhân cũng căn bản chịu không nổi. Tiêu Dương đang nằm trên giường nghỉ ngơi, thì nghe được tổ phụ mệnh lệnh hắn tiếp tục tới từ đường quỳ.
“Ta không đi!” Tiêu Dương tức giận mở miệng, hắn đã chịu phạt rồi, tổ phụ dựa vào cái gì còn phạt hắn nữa. Thập Tứ phụ trách truyền lệnh khó xử nhìn hắn, không biết nên mở miệng khuyên giải thế nào.
“Làm sai thì phải chịu phạt, mẹ từ nhỏ đã dạy con thế nào.” Theo tiếng bước chân mềm nhẹ, một nữ tử mỹ mạo mặc cung trang màu cánh sen đi vòng từ bình phong vào, nữ tử chính là sinh mẫu của Tiêu Dương và Tiêu Tấn, Ngôn Thanh Nhụy, được Tiêu gia gọi là Thanh Nhụy phu nhân.
Tiêu Dương uất ức nhìn nữ tử, “Mẹ, đại ca ăn hiếp con.”
Nữ tử cứng mặt trừng Tiêu Dương một cái, “Đại ca con là vì tốt cho con, phu nhân là mẫu thân của con, có ân dạy dỗ con, cho dù phu nhân đã quy tiên, nhưng con cũng nên thường xuyên ghi nhớ ân đức của phu nhân, sao lại bất kích với phu nhân.”
Khi nữ tử xuất hiện, Thập Tứ đúng lúc lui ra, Tiêu Dương thấy không có người ngoài, không kìm được oán trách, “Rõ ràng là mẹ nuôi con lớn, vì nữ tử đó mang thân phận mẹ cả, con lại phải cảm tạ ơn dạy dỗ của bà ta sao? Khi bà ta còn sống, mẹ đã là cao thủ bậc bảy, bà ta chẳng qua mới tu vi bậc ba, mẹ còn phải ngày ngày cúi mình làm nhỏ với bà ta, hiện tại bà ta chết rồi, dựa vào cái gì mà vẫn ở trên đầu mẹ?”
Lời oán trách của Tiêu Dương từng câu từng chữ là bất mãn thay cho mình, Ngôn Thanh Nhụy thương yêu nhìn Tiêu Dương một cái, “Con đó, con còn nhớ mẹ đã nói gì với con không? Muốn đeo mũ ngọc, tất phải gánh nặng, đại ca con muốn ngồi ổn trên vị trí người thừa kế Tiêu gia, thì con phải ngoan ngoãn đừng gây chuyện cho nó. Hiếu kính mẹ cả là thân phận của con, các con tốt mẹ mới tốt.”
Tiêu Dương không tình nguyện nói, “Nữ nhân đó…”
“Cái gì mà nữ nhân đó? Đệ đã quen lời ta nói rồi sao!” Tiếng trách mắng tức giận vang lên ngoài cửa, Tiêu Tấn bước nhanh vào.
“Tấn nhi.” Ngôn Thanh Nhụy vui mừng nhìn Tiêu Tấn, đã một thời gian rồi nàng không được gặp Tiêu Tấn.
Sắc mặt Tiêu Tấn hòa hoãn lại, cung kính thi lễ với Ngôn Thanh Nhụy, “Phu nhân!”
Một tiếng phu nhân này, làm vẻ mặt của Ngôn Thanh Nhụy cứng lại, nàng lúng túng cười cười, chuyển vấn đề, “Tấn nhi tới thăm Dương nhi sao?”
Tiêu Tấn lắc đầu, “Ta tới để tìm phu nhân.”
Trong mắt Ngôn Thanh Nhụy lập tức lộ ra vẻ vui sướng, Tiêu Tấn cẩn trọng bố trí mấy cái kết giới, nghiêm sắc nói, “Nếu phu nhân thật lòng muốn tốt cho ta, sau này xin đừng làm chuyện dư thừa nữa. Phu nhân nếu thật lòng muốn tốt cho Tiêu Dương, thì sau này cũng xin đừng để Tiêu Dương tiếp tục gọi phu nhân là mẹ.”
“Đại ca!” Tiêu Dương không ngờ Tiêu Tấn lại nói như thế, lập tức phẫn nộ hét lên.
Tiêu Tấn cứng mặt, quỳ bịch xuống trước mặt Ngôn Thanh Nhụy, không thèm nhìn tới Tiêu Dương.
Vẻ vui sướng trong mắt Ngôn Thanh Nhụy biến mất, sắc mặt tái nhợt, thân hình khẽ run, “Con đang chán ghét mẹ sao?”
Tiêu Tấn nghiến răng, “Phu nhân vừa rồi cũng nói phải ghi nhớ bổn phận của chúng ta, nếu phu nhân thật tâm kính trọng mẹ cả, thì nên biết những gì ta nói đều là bổn phận.”
“Tấn nhi, con…” Ngôn Thanh Nhụy dường như không chịu nổi đả kích, thân người khẽ run.
Trong mắt Tiêu Tấn là sự thống khổ, thấp giọng nói: “Cuộc nói chuyện của ta và Tiêu Dương là ai truyền ra ngoài, còn truyền cho cả Tiêu gia đều biết, phu nhân thật sự cho rằng người khác đều là kẻ ngốc sao?”
Tiêu Tấn cúi đầu, hắn biết lúc đó mẫu thân trốn trong hư không, mới cố ý nói như vậy. Chỉ là chuyện lại phát triển hoàn toàn khác với dự định của hắn. Mẫu thân không cam nguyện hắn có thể hiểu, nếu không phải hiểu, hắn cũng sẽ không nhắm một mắt mở một mắt với hành vi bất kính mẹ cả của Tiêu Dương. Nếu không phải mẫu thân xúi bẩy, Tiêu Dương còn nhỏ thì hiểu cái gì. Nhưng hiện tại hành vi của mẫu thân đã chạm tới ranh giới của tổ phụ, nếu còn tiếp tục, tổ phụ tuyệt đối không dung thứ cho sự tồn tại của mẫu thân.
Một bên là tổ phụ một bên là sinh mẫu, Tiêu Tấn thống khổ cúi đầu.
Sóng gió tại Tiêu gia Tiêu Dật không biết, sau khi biểu đạt rõ thái độ với Sở Mặc, tảng đá cuối cùng trong lòng Tiêu Dật cũng triệt để buông xuống. Không còn nỗi lo Tiêu gia, Tiêu Dật đặt toàn bộ tâm trí vào việc làm ăn.
Cho dù đã qua hai ngày, nhưng khai trương rầm rộ của Tam vị thư ốc vẫn khiến chúng nhân tiên giới bàn tán sôi nổi, đặc biệt là lưu ảnh bích cực lớn ngoài cửa và biển quảng cáo sắc màu trên đỉnh, thu hút vô số tiên nhân từ các nơi trên tiên giới đặc biệt tới tham quan. Đương nhiên chỉ cần bọn họ xuất hiện tại Tam vị thư ốc, tiểu thuyết hay vân mạc, luôn sẽ hút lấy ánh mắt họ, dụ hoặc họ móc tinh ngọc trong tay ra.
Hai ngày nay, luyện khí sư từ Tiêu Diêu cung tới đang cả ngày cả đêm nhanh chóng chế tạo vân mạc, rồi thiết kế chủ đề hệ liệt bảy màu. Trừ tiểu thuyết và vân mạc, còn một điều Tiêu Dật không ngờ tới, là có không ít thương gia tìm tới, hy vọng có thể chế tạo biển quảng cáo và lưu ảnh bích giống hệt chỗ họ, điều quan trọng nhất là, bọn họ còn hy vọng Từ Sắt Nguyên có thể ra mặt giúp họ quay quảng cáo tương ứng.
Mới đầu khi nghe tin này, mọi người đều vô cùng bất ngờ. Tiêu Dật còn kéo Từ Sắt Nguyên nhìn trái nhìn phải nửa ngày. Hôm đó y chỉ là tùy tiện nghĩ, lẽ nào Từ Sắt Nguyên thật sự sắp trở thành ngôi sao thiên vương tương lai của tiên giới?
Chuyện là, hai ngày nay tiểu viện của Tiêu Dật có thêm mấy người bạn, bọn họ đều là người trước đó đã cùng Từ Sắt Nguyên quay quảng cáo thư ốc. Mỗi khi đám người này vây quanh Tiêu Dật nghiêm túc hỏi ý tưởng quảng cáo cho khách hàng, Tiêu Dật luôn có cảm giác thời gian rối loạn. Nếu không phải mọi người đều mặc đồ cổ trang, tình hình hiện tại của họ giống như là buổi họp các tinh anh của công ty quảng cáo.
Thuận tiện nhắc luôn, vì Từ Sắt Nguyên tiếp liền một lúc mười mấy đơn quảng cáo, công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Càn Khôn của Tiêu Dật rất thức thời thành lập một bộ quảng cáo, mấy người này đều là nhân viên mới ký hợp đồng với Tiêu Dật. Đương nhiên bọn họ không chỉ phụ trách sáng tạo thiết kế quảng cáo, còn phải phụ trách diễn xuất trong quảng cáo. Trong mấy người này Tiêu Dật ấn tượng đậm nhất chính là Thành Hạo, hắn là thanh niên ngày đó thành công bắt chuyện với Sở Mặc, cũng là chủ nhân trước của Tam vị thư ốc, con trai một của đại địa chủ Thành gia tại Dịch Vân châu.
Lúc này, Thành Hạo vẻ mặt hung hăng huơ tiên khí nhào lên Từ Sắt Nguyên, Từ Sắt Nguyên gặp nguy không sợ, trở tay móc ra tiên khí, lại bị Thành Hạo né được, Thành Hạo ngược lại tìm cơ hội đâm Từ Sắt Nguyên bị thương. Mắt thấy Từ Sắt Nguyên bị thương đã sắp mất mạng, hắn đột nhiên lấy một bình ngọc nhỏ ra, run rẩy mở bình ngọc, uống sạch thuốc bên trong. Chỉ mới chớp mắt, Từ Sắt Nguyên liền sinh long hoạt hổ nhảy lên, lại lần nữa lao tới đánh với Thành Hạo.
Nhạc bối cảnh: Người sống tại tiên giới, sao có thể không dính đao chứ! Bách thảo các thái cực đan, bạn tốt thời khắc mấu chốt, đáng để bạn có!
“Dừng!”
Tiêu Dật thỏa mãn hô dừng, vì mọi người đều không phải là nhân tài chuyên nghiệp, chỉ có mình Tiêu Dật từng xem qua rất nhiều quảng cáo bị tóm tới gánh vai đạo diễn.
Nghe Tiêu Dật hô dừng, Từ Sắt Nguyên và Thành Hạo lập tức sáp lại cạnh Tiêu Dật, bắt đầu lật xem nội dung trên lưu ảnh bích. Nói luôn, quay phim tại tiên giới vô cùng đơn giản, lưu ảnh bích có thể trực tiếp thu ảnh hoạt động luôn, không có vấn đề hậu kỳ cắt nối sau đó, vì thế, một đoạn quảng cáo nhỏ, Tiêu Dật đã giày vò bọn Từ Sắt Nguyên cả buổi sáng.
Lần quay cuối cùng này có thể coi là lần thành công nhất, Từ Sắt Nguyên thỏa mãn vỗ vai Tiêu Dật, “Tiêu huynh cực khổ rồi, nhất là quay ta đặc biệt đẹp trai.”
Tiêu Dật không khách khí trợn trắng mắt, “Tôi cảm thấy Thành Hạo đẹp trai hơn!”
Thành Hạo vẻ mặt khiêm nhường, “Nào có, đạo diễn khen quá rồi, chẳng qua nói thật thì ta rất đẹp trai!”
Tiêu Dật, “…”
Y lại lần nữa nhận thức độ chính xác của câu nói người phân theo bày!
Quay quảng cáo xong, Tiêu Dật ý thức một vấn đề quan trọng, có câu học kỹ năng phải chuyên nghiên cứu, bộ quảng cáo muốn phát triển, chỉ dựa vào mấy kẻ ngoài nghề bọn họ là tuyệt đối không được. Vấn đề diễn viên còn dễ giải quyết, dù sao cái này dựa vào ngộ tính và linh tính, nhưng đạo diễn thật sự là vấn đề lớn.
Tiêu Dật tự biết mình, y thỉnh thoảng quay một lần còn được, nếu muốn trường kỳ dựa vào kẻ ngoài nghề như y chống đỡ, khẳng định không được. Hiện tại y phải đối mặt với chọn lựa là, một là tìm một nhân tài chuyên nghiệp tại nhân giới, hai là phải đưa người bên cạnh tới nhân giới học thành chuyên nghiệp, nếu là phần sau, thì nên đưa ai đi?
Vấn đề nghiêm trọng này bày ra trước mặt bốn đại cổ đông của công ty thương mại Càn Khôn, không có một chút do dự, mọi người thống nhất chọn vế sau, nhưng cụ thể chọn ai, thì không ai chịu chủ động đứng ra.
Từ Sắt Nguyên co lại đầu tiên, “Ta chỉ hứng thú diễn, không phải quay.”
Sở Mặc áy náy nhìn Tiêu Dật, “Ta không thể rời khỏi tiên giới quá lâu.”
Tiêu Dật có quá nhiều chuyện phải lo, thời gian cũng không được, như vậy tính ra, ba người cùng nhìn Lâm Thính Hải.
Không đợi Lâm Thính Hải cự tuyệt, chuyện này đã định như thế, vì tiết kiệm thời gian, Tiêu Dật quyết định thay Lâm Thính Hải báo danh lớp đạo diễn cấp tốc, dạng bổ túc hai tháng. Dù sao bọn họ là công ty quảng cáo duy nhất của tiên giới, tạm thời còn chưa có đối thủ cạnh tranh, học hai tháng đã đủ cho bọn họ ứng phó với khách hàng tiên giới trước mắt. Lâm Thính Hải đáng thương căn bản không có cơ hội biểu đạt bất cứ ý kiến phản đối nào, đã như vịt bị treo trên giá dán mác đạo diễn.
Tiêu Dật an ủi vỗ Lâm Thính Hải, “Yên tâm, chức vị tổng kiểm tra kỹ thuật kiêm sáng tạo của bộ quảng cáo tôi sẽ giữ lại cho cậu, đợi cậu trở về cậu đã thành Lâm đại đạo diễn rồi, ngay cả Từ Sắt Nguyên cũng phải nghe lời cậu. Nếu anh ta muốn quay quảng cáo, còn phải tìm cậu thực hiện quy tắc ngầm nữa.”
“Cái gì là quy tắc ngầm?” Lâm Thính Hải do dự hỏi,
Vẻ mặt Tiêu Dật bất biến, “Chính là Từ Sắt Nguyên tặng lễ vật cho cậu, cậu quyết định có để anh ta quay quảng cáo không.” Còn về lễ là gì, thì tùy quan điểm cảm nhận của từng người thôi.
Một phen cỗ vũ của Tiêu Dật cuối cùng cũng thành công dao động Lâm Thính Hải, Lâm Thính Hải ôm ý định bắt mọi người tuân thủ quy tắc ngầm ôm đầy dũng khí đến tìm Lâm lão gia tử xin nghỉ phép, hắn muốn ra ngoài hai tháng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 59: Quảng cáo
Chương 59: Quảng cáo