DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 39: Tranh sủng

Chuyện nước tiểu của báo con chỉ là một khúc nhạc đệm, Sở Mặc tìm Tiêu Dật còn có chuyện quan trọng hơn, hắn muốn về tiên giới một chuyến.

“Anh nói rõ với Lộ rồi?”

Tiêu Dật một bên luống cuống thu xếp cho báo con trong ngực, một bên kinh ngạc nhìn Sở Mặc, tính cách Sở Mặc không giống người sẽ bỏ đi vào lúc này, nếu hắn nói muốn về tiên giới, tất nhiên là chuẩn bị về tìm trợ thủ, tiền đề là hắn phải nói rõ thân phận lai lịch với Lộ.

Sự nhạy bén của Tiêu Dật khiến Sở Mặc ngạc nhiên, hắn tán thưởng nhìn Tiêu Dật một cái, gật đầu.

Lần đột kích của khu trung ương này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, khiến khu D trở tay không kịp. Cho dù trước đó Lộ đã từng để lộ ý sớm muộn cũng phải đối phó với khu trung ương, nhưng ai cũng không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Lần này cả khu D liều hết sức mới đánh lui được tiến công của khu trung ương, Sở Mặc dự đoán được, khu trung ương nếu lại tới một lần nữa thì khu D chưa chắc còn có thể chống đỡ như lần này.

Theo kế hoạch của Lộ, cho dù khu D và khu trung ương trở mặt cũng nên là sau khi tăng viện của khu C tới, nhưng hiện tại khu D và khu C vừa chuẩn bị kết minh, còn chưa kịp bàn kỹ, khu trung ương đã nhân chuyện đội tiền trạm đột ngột phát động tập kích. Sở Mặc hoài nghi, trước đó khu trung ương muốn hợp tác với khu D nói không chừng cũng chỉ là một chiêu bài, chỉ để đánh tan phòng bị của khu D mà thôi.

Chuyện tới hôm nay, khu D sớm đã không còn đường lui, không nói quân đội của khu trung ương đóng ngoài đồng hoang, chặn đường lui của khu D, chỉ nói mùa bão tố đã tới, các thú nhân chỉ dựa vào thân thể cường hãn còn có thể miễn cưỡng sinh tồn ở bên ngoài, còn á thú thì sao? Thành phố là tấm chắn duy nhất bảo vệ an toàn cho họ.

Đối với Sở Mặc, tình thế bên ngoài tuy ác liệt, nhưng khu D cũng không phải không có cơ hội, nếu luận thực lực chân chính, chiến lực của khu D chưa chắc kém khu trung ương, bọn Lộ thua là thua do sau lưng khu trung ương có trợ giúp của ma pháp thế giới. Chỉ cần nghĩ cách giải quyết người của ma pháp thế giới bên ngoài, Lộ dẫn theo khu D hoàn toàn có thể chống lại tiến công của khu trung ương. Trước đó Lộ đã liên hệ với khu C, theo lời hứa của khu C, tăng viện của họ ba ngày sau sẽ tới, đến lúc đó, khu D và khu C liên hợp, chìm vào khốn cảnh sẽ biến thành khu trung ương.

Sở Mặc và Lộ tuy quen biết ngắn ngủi, nhưng lại có cùng chí hướng, hắn không thể mở mắt trân trân nhìn Lộ và thành phố của Lộ cứ thế bị hủy. Cho dù không tính những thứ này, vừa rồi hắn đã bỏ cổ phần vào chuyện làm ăn của Tiêu Dật, Lộ và khu D sẽ là người hợp tác và căn cứ hợp tác của họ tại thú nhân thế giới, chiếm địa vị quan trọng trong chuyện làm ăn của họ. Để bảo đảm giao dịch cho hai bên sau này, hắn cũng cần cố gắng giúp Lộ san bằng nguy cơ trước mắt.

Dưới tình hình này, trên đường về, Sở Mặc dứt khoát chọn nói rõ với Lộ, rồi thuận thế xét thấy hắn đã góp phần vào mối làm ăn đầu tiên của Tiêu Dật từ khi tới đây, hắn giúp Lộ mượn một đợt chiến tiên từ tiên giới qua, sau khi xong chuyện thì Lộ cần phải trả một vạn cân carlo tinh thạch làm thù lao.

Sở Mặc nhẹ nhàng nói lại chuyện giao dịch của hắn với Lộ, Tiêu Dật nghe mà trừng mắt há miệng. Nói thế mối làm ăn đầu tiên của y lại thú nhân thế giới, không phải giao dịch lương thực, không phải giao dịch vũ khí, mà là giao dịch người rồi!

Tiêu Dật nghe xong quá mức kinh ngạc, tới mức quên luôn báo con trong lòng. Báo con bất mãn lại kêu hừ hừ, thân thể nho nhỏ cọ cọ trong ngực Tiêu Dật, ý đồ muốn thu hút sự chú ý của Tiêu Dật. Tiêu Dật hồi thần lại, nhìn báo con trong lòng thoáng chốc biến thành một đứa trẻ sơ sinh mọc lỗ tai đầy lông, một cái đuôi màu đen từ sau lưng nó thò ra, cẩn thận chọc chọc lên tay Tiêu Dật, ý thức được Tiêu Dật không có phản đối, cái đuôi lập tức quấn chặt lên.

Tiêu Dật kinh ngạc chớp chớp mắt, đứa trẻ trong ngực mở con mắt màu hổ phách tròn lóng lánh đầy nước học theo Tiêu Dật chớp chớp, tiếp theo tựa hồ cảm thấy như vậy rất thú vị, đứa trẻ nho nhỏ cười một cái.

Động tác của hai người rơi vào mắt Sở Mặc, khóe môi Sở Mặc khẽ nhếch lên, chỉ là nghĩ tới bọn họ lập tức sẽ về tiên giới, Sở Mặc không thể không nhắc nhở Tiêu Dật, “Chúng ta phải nhanh lên, tốt nhất cậu giao nó cho người nhà nó đi.”

Không cần Sở Mặc nhắc nở, Tiêu Dật cũng biết y không thể cứ ôm báo con này, chỉ là bọn Lộ trở về đã khá lâu rồi, người nhà của báo con vẫn chưa tìm tới, Tiêu Dật cũng không biết báo con rốt cuộc là tiểu thú nhân nhà nào. Nghe Sở Mặc nói thế, Tiêu Dật chỉ đành trước tìm Lạc Phi, nhờ Lạc Phi trông coi báo con.

Có lẽ nhận ra được mình phải rời khỏi lòng Tiêu Dật, báo con lập tức khẩn trương, lại biến về hình dạng báo. Cái miệng còn chưa mọc răng cắn chặt y phục của Tiêu Dật, làm sao cũng không chịu nhả ra.

Nhìn tư thế dùng sức của báo con, Tiêu Dật cùng mấy người Sở Mặc quay mặt nhìn nhau, báo con quá nhỏ, ai cũng không dám dùng sức quá lớn với nó, dưới tình hình không dỗ được báo con, bốn người cũng chỉ đành ngầm đồng ý báo con theo Tiêu Dật về tiên giới.

Vì báo con quá nhỏ, Tiêu Dật đặc biệt dặn dò Vượng Tài sau khi nuốt báo con đừng hạn chế hành động của nó, để nó tự do hoạt động. Vượng Tài uể oải nghe Tiêu Dật nói, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, báo con có gì tốt, vừa nhỏ vừa mềm vừa vô dụng, ngay cả răng cũng không có, mà đã học được bán manh với Tiêu Dật, nó chính là Vượng Tài đẳng cấp dương khí cao cấp, nó mới không ghen tỵ với báo con, hừ!

Tuy trong lòng có rất nhiều bất mãn với báo con, nhưng Vượng Tài tự cảm thấy mình vô cùng độ lượng, sẽ không tính toán với báo con. Chỉ là sau khi nuốt báo con, Vượng Tài lén lút giới hạn phạm vi hoạt động của báo con, đem bảo bối nó khổ khổ sở sở thu thập ngăn cách bên ngoài phạm vi nhìn của báo con, nó mới không muốn để báo con nhìn thấy bảo bối của nó đâu.

Tâm tư nhỏ của Vượng Tài Tiêu Dật không biết, sau khi Vượng Tài nuốt Sở Mặc, Tiêu Dật liền hai lần xuyên qua, đã cách nhiều ngày cuối cùng lại về tiên giới. Mở mắt ra, đập vào mắt là bố trí quen thuộc, trong không khí là tiên khí nồng đậm, Tiêu Dật gần như tham lam hít liền vài cái, trong lòng cảm khái, nơi này mới là thiên đường chân chính.

Tiêu Dật bảo Vượng Tài thả Sở Mặc và báo con ra. Vượng Tài chần chờ bay tới bên cạnh Tiêu Dật, miệng túi mở rộng, rất nhanh thân hình Sở Mặc lộ ra, chỉ là báo con lại bị nó lén lút giữ lại.

Tiêu Dật tìm một vòng cũng không tìm thấy báo con, trong lòng khẽ động, rất nhanh đoán được tâm tư của Vượng Tài. Y buồn cười nắm lấy Vượng Tài cố ý bay lại gần mình, an ủi vỗ vỗ thân thể màu sắc lòe loẹt của Vượng Tài, nhẹ ho một tiếng nói: “Ta thích nhất là Vượng Tài.”

“Thật sao?”

“Thật!”

Tuy Vượng Tài có lúc giống đứa trẻ khó ưa, nhưng theo tâm trí của nó mà nói thì chẳng qua là đứa trẻ mới mấy tuổi. Càng huống hồ từ khi Vượng Tài có linh trí tới nay, vẫn luôn ở trong tiệm tạp hóa, chưa từng có ai giáo dục nó, mỗi ngày nó thấy chẳng qua là một mảnh đất trong tiệm tạp hóa nhỏ bé, tính cách khiếm khuyết cũng là bình thường.

Tiêu Dật nghĩ tới mấy lần Vượng Tài giúp mình, mỗi lần đều cùng y chung kẻ địch, ánh mắt trở nên nhu hòa, nếu nói mới đầu y vì Vượng Tài có linh trí mà giữ nó lại bên người, hiện tại là thật sự thích Vượng Tài, hơn nữa cũng không rời khỏi Vượng Tài được.

Vượng Tài cảm ứng được sự yêu thích Tiêu Dật dành cho nó, trong lòng ngại ngùng. Nó đã nói mà, tiểu Dật sao lại không thích Vượng Tài chứ, Vượng Tài khả ái hơn báo con nhiều mà. Nghĩ vậy, Vượng Tài liền độ lượng thả báo con ra, nhưng chủ quyền nên nói rõ thì vẫn cần phải nói rõ.

Vượng Tài vẻ mặt kiêu ngạo bay tới trước mặt Tiêu Dật, “Nếu tiểu Dật ngươi thích con báo con vô dụng đó, ta cũng miễn cưỡng tiếp nhận nó. Nhưng đầu của tiểu Dật là vị trí chuyên thuộc của ta, tuyệt đối không cho phép báo con nhòm ngó.”

Tiêu Dật, “…”

Kỳ thật y rất muốn nói, Vượng Tài mày thật sự nghĩ nhiều đó, vị trí cố định của mày là thắt lưng không phải đỉnh đầu đâu!

Lúc Tiêu Dật gian nan bãi bình cuộc tranh sủng của Vượng Tài và báo con, Sở Mặc đã phát một đạo lệnh bài màu đen vào giữa không. Ngay khi lệnh bài bắn lên, rất nhanh hóa thành một đạo lưu quang bay về Lăng Tiêu thiên.

Trong Cửu Thiên Huyền cung của Lăng Tiêu thiên, Đoạn Lăng Phong theo thói quen bọc mình trong hắc bào, phẫn nộ nhìn nam nhân đối diện chắp tay mà đứng.

“Sở Trầm Uyên ngươi có ý gì? Điện hạ còn chưa rõ sinh tử, ngươi lại muốn thu kim ngư vệ trông chừng Lâm gia và Từ gia về?”

Lúc này nếu là người ngoài nghe được lời của hắn, nhất định sẽ kinh ngạc dị thường, thực ra là vì Sở Trầm Uyên trong miệng Đoạn Lăng Phong chính là tên húy của Trầm Uyên tiên đế của Lan Thương tiên triều hiện nay. Từ khi Trầm Uyên tiên đế ba ngàn năm trước chống đỡ gió tanh mưa máu đăng cơ, thì không còn ai dám gọi hắn như thế nữa.

Nghe được chất vấn của Đoạn Lăng Phong, nam nhân vẫn đứng chắp tay chậm rãi quay người lại, chỉ thấy bề ngoài Trầm Uyên tiên đế không quá ba mươi, dung mạo tuấn mỹ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có vài phần tương tự Sở Mặc.

Trầm Uyên tiên đế lặng lẽ nhìn Đoạn Lăng Phong, tuy không nói gì,nhưng lại có một cỗ uy nghiêm nặng nề từ người hắn truyền ra, chỉ là Đoạn Lăng Phong đối với nó không chút sợ hãi, thân thể bọc trong hắc bào ngược lại càng thêm thẳng tắp, khiêu khích nhìn Trầm Uyên tiên đế.

Cuộc đối kháng của hai người chỉ trong thoáng chốc, Trầm Uyên tiên đế chuyển ánh mắt đi trước, khóe môi hiện lên một tia cười tự giễu, chậm rãi mở miệng: “Sở Mặc là cháu của ta, ngươi cho rằng ta không lo lắng cho nó? Nhưng nó mất tích không có quan hệ gì với Lâm gia, Lâm lão gia tử nhân phẩm quý trọng, ngươi tự mình hiểu rõ, ngươi phái kim ngư vệ trông chừng Lâm gia, cũng chỉ là giận lây mà thôi.”

Ngữ khí của hắn tuy là giải thích, nhưng ẩn ẩn mang theo một chút thỏa hiệp, Đoạn Lăng Phong hừ lạnh, đang định mở miệng, một đạo lưu quang đột nhiên hiện lên trong hư không, dừng ngay trước mặt hắn.

“Hư mặc lệnh!” Đoạn Lăng Phong thất thanh kêu, cả tiên giới này người có lệnh bài đó chỉ có một mình Sở Mặc, lẽ nào là? Hắn không còn tâm tư nói chuyện với Trầm Uyên tiên đế nữa, lập tức nắm lấy lưu quang trước mặt, bay theo hướng lưu quang chỉ thị.

Sau lưng hắn, trên mặt Trầm Uyên tiên đế hiện lên một tia u ám, nhìn hướng Đoạn Lăng Phong biến mất rất lâu không động, hắn đã bao lâu không thấy qua hư mặc lệnh rồi?”

“Nhớ năm đó a…” Trầm Uyên tiên đế thấp giọng cảm thán, câu nói chưa hoàn tất phiêu bay trong gió, không nói tiếp nữa.

Sau thời gian một nén hương, hư không bên cạnh Sở Mặc đột nhiên uốn khúc, bóng dáng Đoạn Lăng Phong chậm rãi xuất hiện.

“Điện…”

Đoạn Lăng Phong lập tức kinh hỉ nói, nhưng khi nhìn rõ tình cảnh trước mắt, đành phải nuốt chữ “hạ” lại vào miệng. Chỉ thấy dư nghiệt Vân Lam cùng mất tích với Sở Mặc trước đó cũng đang đứng đây, trong lòng còn ôm một con báo con màu đen, mà điện hạ hắn vẫn luôn lo lắng đang thuần thục cầm một vật hình trụ tròn kỳ quái nhét vào trong miệng báo con.

Ánh mắt Đoạn Lăng Phong nhìn chằm chằm vào báo con trong ngực Tiêu Dật, tiếp theo lại chậm rãi di chuyển lên người Sở Mặc. Là thiếp thân thị vệ của Sở Mặc, hắn nhìn Sở Mặc trưởng thành, đương nhiên biết rõ thú thể của Sở Mặc là gì. Báo con trước mắt và Sở Mặc lúc nhỏ quả thật giống nhau như đúc, Đoạn Lăng Phong kinh ngạc nửa ngày, tiếp theo trên mặt hiện lên đủ tình tự phức tạp, vui sướng, an ủi vân vân không đủ diễn tả.

“Điện hạ, đây là tiểu điện hạ sao?” Đoạn Lăng Phong hồi thần lại, khẩn thiết nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc, “…”

Hắn mất tích mới có mấy ngày ngắn ngủi, làm sao có thể lòi ra tiểu điện hạ gì chứ.

Nhưng còn chưa đợi Sở Mặc giải thích, Đoạn Lăng Phong đột nhiên nghĩ ra gì đó, mãnh liệt quanh nhìn Tiêu Dật, trên mặt đã tràn đầy thần sắc cổ quái bừng tỉnh.

Trong lòng Tiêu Dật nổi lên dự cảm không tốt, quả nhiên câu tiếp theo, Đoạn Lăng Phong dò hỏi, “Tiểu điện hạ không phải là do y sinh đó chứ?”

Tiêu Dật, “…”

Mẹ nó!

.

Đọc truyện chữ Full