“Ô?” Cục cưng tò mò nhìn bộ dáng hiện tại của mình, nâng móng vuốt bé xíu gãi gãi Khải Ân.
Khải Ân cũng không biết nên làm gì bây giờ, chân tay luống cuống nhìn về phía Tây Thụy Tư.
Tây Thụy Tư từ khiếp sợ khôi phục lại tinh thần bình tĩnh như thường từ trong tay Khải Ân tiếp nhận cục cưng, nhìn bé con trong tay không ngừng làm nũng là phe phẩy chiếc đuôi ngắn cũn rốt cuộc không thể áp chế tâm tình kích động của mình. Y giơ cục cưng lên cao qua đầu để tất cả mọi người nhìn rõ tiểu thú sau khi biến thân, như chúa tể muôn loài gầm lớn một tiếng. Các tộc nhân cũng vô cùng kích động, vung tay hoang hô, không khí vui sướng cuốn lấy tất cả mọi người. Khóe mắt ai tát có chút ướt át, đã bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên ông cảm nhận được hi vọng rõ ràng của bộ lạc…….
Cục cưng lần đầu tiên tiếp nhận nhiều tiếng hoan hô của nhiều người như vậy, lúc đầu có chút không biết làm sao, nhưng chậm rãi dòng máu thú vương ngạo mạn thống trị thiên hạ dần thay thế bất an cùng mê mang. Cục cưng ngẩng đầu ưỡn ngực, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt mọi người dồn vào mình, thậm chí sau tiếng rống kích động của Tây Thụy Tư cũng bắt chước gào theo. Chỉ tiếc tuổi cục cưng còn nhỏ, học không đến nơi đến chốn chỉ có thể phát ra âm thanh cao thấp không đồng đều, cứ ‘ô ô’ không ra ngô ra khoai gì cả.
Khải Ân ‘phốc xích’ bật cười, các tộc nhân cũng nhịn không được cười ha ha.
Cục cưng cũng hiểu âm thanh mình vừa phát ra thật sự rất mất mặt, hai tiểu móng vuốt vươn lên che mặt, nhào vào trong lòng ngực ba ba, mặc kệ Tây Thụy Tư dỗ cỡ nào cũng không chịu ra. Cuối cùng vẫn là Khải Ân dịu dàng dỗ dành cục cưng, bé con mới cực không tình nguyện chịu thỏa hiệp.
“Da mặt thực mỏng phải không a.”
Khải Ân buồn cười xoa xoa hai gò má đang phồng lên tức giận của bé con, xoắn xoắn cái đuôi ngắn cũn của tiểu thú phì phì đô đô. Nhìn thấy ánh mắt ần ật nước của cục cưng, ánh mắt đáng thương hề hề Tây Thụy Tư làm bộ như không thấy quay đầu qua chỗ khác. Biểu tình hưng phấn của Khải Ân lúc này y vô cùng quen thuộc, mỗi lần y nhìn thấy ánh mắt này nhìn mình nhất định sẽ tìm cơ hội nhéo lỗ tai y hay linh tinh gì đó. Khụ, tuy rằng hi sinh đứa con có chút ích kỷ nhưng so với bị người ta nhìn thấy Khải Ân đem y thành đại miêu mà đùa giỡn, thì y nguyện ý hi sinh đứa con.
Nghi thức vẫn tiếp tục tiến thành, mười mấy tộc nhân vây quanh lửa trại nhảy vũ đạo cầu phúc, ai tát tự mình giết một vật hiến tế giống như linh dương, lại tựa như con tê giác. Cuối cùng lần lượt diễn ra các hoạt động chính của buổi lễ.
Trên không quảng trường xuất hiện một vật thể tròn tròn lùn lùn chậm rãi hạ xuống. Khải Ân nhìn thấy số 7 đầu đội vòng hoa, mặc y phục làm từ da thú, khóe miệng nhịn không được có chút run rẩy. Các tộc nhân khác nhìn thấy số 7 từ trên trời giáng xuống, bộ dạng vô cùng thành kính cúi đầu. Ai tát ôm bọn nhỏ tới nhận lời chúc phúc từ số 7, cha mẹ của những đứa nhỏ được chúc phúc vẻ mặt kích động đến không thể dùng ngôn từ hình dung. Khải Ân cảm khái nhìn một màn trước mắt: đứa nhỏ đối với bộ lạc mà nói thật sự vô cùng trân quý a.
Nghi thức kéo dài rốt cuộc cũng kết thúc, cục cưng bị một đoàn người nhiệt tình ôm đến ôm đi, ba ba vô cùng yêu thương bé vội vàng đi theo che chở. Nhìn thấy bóng dáng vội vàng của Tây Thụy Tư rời đi, Khải Ân lắc đầu đi về hướng lều trại.
Số 7 vừa nhìn thấy Khải Ân liền vội vàng đi tới, xem ra bộ dạng cậu rất cao hứng a, số 7 thậm chí còn phấn khích xoay vài vòng trước mặt Khải Ân.
“Thiếu úy, ngài thấy tôi mặc như vầy thế nào, tôi cũng nên thay đổi tạo hình một chút đúng không!”
Khải Ân không nói gì ngước nhìn trời, hôm nay tất cả mọi người làm sao vậy.
“Ân….. rất được.” Giống một cái bình hoa tròn tròn, nửa câu sau Khải Ân đương nhiên sẽ không nói ra.
“Hắc hắc.”
Số 7 khó có khi mới thẹn thùng, đèn đỏ trước ngực không ngừng chớp tắt. Khải Ân khen ngợi làm cậu cao hứng một phen, nhưng cậu cũng không quên chính sự. Đặt số tư liệu khảo sát vào tay Khải Ân, trên đó có bản ghi chép từng chi tiết về trùng tộc bắt giữ được ngày đó.
Không hổ là trợ thủ đắc lực, làm việc vô cùng cẩn thận, chậm rãi lật xem số tài liệu trên tay, nhịp tim đập như trống nỗi.
“Số 7, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thiếu úy…… đây là đang hỏi ý kiến cậu sao? Cho tới giờ thiếu úy luôn hạ mệnh lệnh nguyện ý nghe ý kiến của cậu sao? ! Lời nói của Khải Ân gây nên một trận sóng gào trong lòng số 7.
“Bắt được liên hệ giữa con chip và tế bào thần kinh của trùng tộc liên kết chặt chẽ với nhau, có thể nói là hòa hợp nhất thể. Tôi tuân theo ảnh hưởng từ tia UR đối với trùng tộc tiến hành thí nghiệm, phát hiện ra xạ tuyến từ UR có thể kích thích tế bào thần kinh của trùng tộc. Này được trình bày cụ thể ở trang số 5 của bản báo cáo, tôi đoán mệnh lệnh ở con chip có thể chịu ảnh hưởng từ xạ tuyến có thể bị thúc dục hoặc bị áp chế. Lo lắng trước mắt của thiếu úy rất có khả năng, một khi bị UR kích thích mệnh lệnh trong con chip có thể bị phát động hoàn toàn. Đến lúc đó thú nhân sẽ gặp phải khó khăn từ trước tới nay chưa từng có.”
“Đúng vậy.”
Biểu tình Khải Ân đóng băng, trùng tộc chết tiệt xảo diệu lợi dụng UR để ngăn chặn nhân loại, một khi UR bị hủy ngay lập tức phải đối mặt với thế tấn công toàn diện từ trùng tộc. Có lẽ bọn nó đã sớm biết khả năng sinh sản của nhân loại bị UR ảnh hưởng, vì thế bất động thanh sắc chậm rãi chờ đợi. Khải Ân thở dài một hơn, chúng ta vẫn quá coi thường bọn nó. Lại nghĩ tới những tộc nhân nét mặt hâm mộ nhìn cục cưng, thần sắc Khải Ân vô cùng phức tạp….. lại phải làm bọn họ thất vọng rồi a.
“Thiếu úy, tôi có một ý tưởng…….”
“Nga? Số 7 ngươi nói đi.”
“Kỳ thật, tôi cảm thấy biện pháp lúc trước thiếu úy lúc trước đề xuất không có khả năng.”
Âm thanh số 7 cứng nhắc cùng bình tĩnh không có gì khác biệt, nhưng trong đáy lòng lại đang gào thét hoan hô: đây chính là thành quả cậu suy nghĩ không ngừng a, cậu đã sớm muốn chia sẽ với thiếu úy, ngài nhất định sẽ rất cao hứng.
“Thiếu úy, ngài định dùng một nguồn năng lượng mạnh mẽ đánh vào hạt nhân nguyên tử của UR, ý tưởng của ta cũng không khác biệt lắm bất quá là thêm vào một ít này nọ.”
“Là cái gì?” Khải Ân chăm chú lắng nghe.
“Là một tổ hợp chương trình để gỡ bỏ mệnh lệnh con chip.”
Không đợi Khải Ân phản ứng số 7 đã tiếp tục nói.
“Trong quá trình neutron phản ứng đồng thời sẽ phát ra chương trình gỡ bỏ, làm cho mệnh lệnh công kích từ con chip không còn hiệu quả. Đương nhiên, quan trọng nhất là ——” Số 7 dừng một chút: “Tôi đã phiên dịch được chương tình của con chip.”
………
Tâm tình của Khải Ân giống như từ địa ngục được kéo thẳng lên thiên đường.
“Số 7…… ngươi quá tuyệt vời!” Khải Ân hưng phấn nhào về số 7, ôm lấy cơ thể tròn tròn của cậu hôn lên cái đầu tròn vo một cái vang dội, phỏng chừng ở chung với Tây Thụy Tư lâu ngày hình thành thói quen, chỉ có số 7 đáng thương bị kích thích trong khoảng thời gian ngắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 1 - Chương 39
Quyển 1 - Chương 39