Trong nháy mắt, Tây Thụy Tư đã chở Khải Ân tới cuối vùng thảo nguyên. Khải Ân rõ ràng phát hiện ra bụi gai cao lớn vây quanh đã ‘co rút’ lại so với trước kia rất nhiều. Bởi vì thủy tinh năng lượng bị xói mòn, có lẽ không bao lâu nữa cũng không còn đủ mạnh mẽ để chống đỡ được nữa. Tây Thụy Tư không dừng lại, bụi gai cũng tự động tránh ra thành một con đường.
“Muốn đi đâu?” Xuyên qua vành chắn, Tây Thụy Tư dừng lại hỏi Khải Ân.
Phán đoán vị trí phi thuyền một chút, Khải Ân chỉ về hướng đông nam ý bảo Tây Thụy Tư đi hướng kia, ước chừng nửa giờ sau, Khải Ân cùng Tây Thụy Tư đã tới nơi phi thuyền bị rớt xuống. Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng phi thuyền, chỉ có đám dương xỉ mọc thành bụi. Dọn đám dây leo rậm rạp qua một bên, Khải Ân mới tìm thấy phi thuyền. Tây Thụy Tư có chút tò mò nhìn trứng lớn trước mặt. Khải Ân mở cửa phi thuyền tìm kiếm những thứ mình cần, hộp cấp cứu, vũ khí, máy phân tích, nguồn năng lượng…… Những thứ trên phi thuyền đều rất quan trọng, không thể quyết định lấy hay bỏ. Trong lúc Khải Ân đang phiền não, Tây Thụy Tư cũng biền về hình người chui vào phi thuyền, bất quá, kích thước phi thuyền đối với y mà nói thì quá nhỏ….. Lần thứ 4 đụng vào đỉnh đầu làm Tây Thụy Tư mắng nhỏ một tiếng, Khải Ân buồn cười nhìn Tây Thụy Tư đang chen vào, linh quang chợt lóe: sao hắn không nghĩ ra, nếu không thể bỏ được thì cứ mang toàn bộ về.
Nhìn thấy Tây Thụy Tư dễ dàng dùng một tay nâng lên phi thuyền nặng hơn 1 tấn Khải Ân vô cùng cảm khái: thật sự là phương tiện vận chuyển tuyệt vời! Một tay khác của Tây Thụy Tư ôm Khải Ân vào lòng, trong mắt lộ ra thần sắc hưng phấn, không đợi Khải Ân mở miệng liền nhanh chóng trở về bộ lạc. Khải Ân sờ lọ thủy tinh nhỏ vừa tìm thấy trên phi thuyền đang giấu trong lòng, lộ ra nụ cười giảo hoạt: có thứ này ai thượng ai còn chưa biết đâu!
Sắc trời dần dần tối sầm, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe lá nhuộm thành màu huyết sắc. Bởi vì Tây Thụy Tư không đổi về hình thú nên tốc độ cũng chậm hơn nhiều, nhưng trong mắt Khải Ân cũng là tốc độ người thường không thể đạt được. Khải Ân nhìn Tây Thụy Tư tò mò nghĩ, y rốt cuộc là lai gen gì? Hổ? Hay là báo? Hoặc là cả hai? Tốc độ và sức mạnh hoàn toàn vượt qua người thường, có lẽ còn được lai thêm gen của những động vật nguy hiểm khác, lúc trở về phải hảo hảo nghiên cứu một chút.
Đang nghĩ ngợi tới xuất thần, Tây Thụy Tư đột nhiên dừng lại. Làm Sao vậy? Khải Ân lập tức cảnh giác quan sát bốn phía, trừ bỏ âm thanh gió thổi sàn sạt cũng không có tình huống gì bất thường.
“Tây Thụy Tư?” Khải Ân vừa mới mở miệng, Tây Thụy Tư liền ôm Khải Ân vội vàng lui về phía sau hai bước. Cùng lúc đó nhánh cây trên đỉnh đầu truyền tới một trận tiếng vang, nơi Tây Thụy Tây đứng lúc nãy xuất hiện một con nhộng khổng lồ màu trắng, cơ thể to lớn từng khúc từng khúc mấp máy như một con sâu lông, đỉnh đầu là một cái miệng khổng lồ như một đóa hoa, có thể thấy một loạt răng nhọn xếp chồng chất bên trong……Bên phải cánh rừng cũng xuất hiện một con nhộng đồng dạng.
Tây Thụy Tư buông phi thuyền, hạ thấp cơ thể, hướng về phía hai con nhộng khổng lồ phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp. Hai con nhộng cũng không nhào tới, chính là đong đưa thân hình mập mạp, giống như đang đánh giá Tây Thụy Tư.
Tây Thụy Tư một bên phát ra tiếng gầm gừ một bên chậm rãi lui về phía sau….. Đột nhiên, Tây Thụy Tư đạp phải một nhánh cây khô dưới chân phát ra tiếng vang thanh thúy. Con nhộng bên phải lập tức hành động: nó co rút cơ thể như một súng máy nhanh chóng bắn một ngụm chất lỏng về phía Khải ân, tốc độ cực nhanh ngay cả Tây Thụy Tư cũng khó khăn mới tránh được.
Hảo thối! Thứ con nhộng bắn ra phát ra mùi hôi khó ngửi, Khải Ân lập tức che mũi lại nhưng vẫn chậm. Cơ thể giống như trở nên nặng nề, ngay cả nâng tay che mũi cũng không còn khí lực. Khải Ân cả kinh, chẳng lẽ bị gây tê? Nhìn về phía Tây Thụy Tư, y tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng gì, Khải Ân lúc này mới thở nhẹ ra, lại cảm giác cánh tay Tây Thụy Tư ôm chính mình có chút siết chặt đến mức làm Khải Ân phát đau.
Hai con nhộng thay phiên nhau tấn công, Tây Thụy Tư chỉ một mặt né tránh chứ không ra tay công kích. Loại nhộng khổng lồ này bình thường có lãnh địa của riêng mình, nhưng chỉ cần giết chết một con, mùi của nó sẽ đưa tới những đồng loại khác. Tụ tập hơn mười con thì không có bất luận kẻ nào có thể sống sót.
Đột nhiên, một con nhộng chuyển hướng đánh về phía Khải Ân, con còn lại ăn ý vây hãm Tây Thụy Tư. Khải Ân chỉ có thể trơ mắt nhìn hàm răng nhọn trắng toát tiến tới ngày càng gần…… Tây Thụy Tư phát ra một tiếng kêu rên, cánh tay y kiên quyết ngăn cản hàm răng nhọn hoắt của con nhộng, máu tươi đỏ sậm theo cánh tay chảy dọc xuống, Khải Ân nhìn thấy mà phát hoảng. Thừa dịp Tây Thụy Tư ăn đau, một con nhộng khác cũng nhào tới cắn lên thắt lưng Tây Thụy Tư. Tây Thụy Tư rống giận, xoay người quăng con nhộng đang cắn tay mình ra xa, say đó dùng cánh tay bị thương túm lấy con còn lại đang cố cắn chặt cơ thể mình xả xuống. Thừa dịp con nhộng còn chưa kịp bò dậy, Tây Thụy Tư ôm lấy Khải Ân bám vào dây leo nhanh chóng ly khai lãnh địa của nhộng khổng lồ……..
Lao như bay hơn mười phút sau thì Tây Thụy Tư ngừng lại trên một trạc cây khổng lồ, dựa trên thân cây Tây Thụy Tư chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình….. Hiệu quả gây tê cũng dần dần tán đi, Khải Ân lập tức kiểm tra vết thương của Tây Thụy Tư: trên cánh tay để lại một loạt dấu răng, miệng vết thương rất sâu không ngừng trào máu tươi, phần thắt lưng cũng là một mảnh huyết nhục mơ hồ. Khải Ân xé quần áo của mình băng bó vết thương cho Tây Thụy Tư. Nhìn thấy một vết thương nhỏ trên đùi Tây Thụy Tư, Khải Ân đột nhiên hiểu được: không phải gây tê nhộng khổng lồ phóng ra không ảnh hưởng tới Tây Thụy Tư, mà y vì cố bảo trì thanh tỉnh cư nhiên……Khải Ân chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt vàng của Tây Thụy Tư chỉ có một mảnh thâm tình.
“Ta không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút.” Tây Thụy Tư dùng cánh tay không bị thương ôm lấy Khải Ân, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng hắn: “Buổi tối trong rừng rậm rất nguy hiểm, chúng ta chỉ có thể chờ trời sáng lại tiếp tục quay về bộ lạc.” Khải Ân gật gật đầu, không nói gì chỉ gắt gao ôm chặt Tây Thụy Tư.
Nhiệt độ ban đêm trong rừng chênh lệch với ban ngày rất lớn, nhiệt độ có thể hạ xuống so với ban ngày hơn 20 độ. Một trận gió lạnh thổi qua, cơ thể Khải Ân run rẩy một chút. Giây tiếp theo, một khối lông xù xoát qua má Khải Ân. Không biết từ khi nào Tây Thụy Tư đã biến trở về hình thú, Bởi vì biến thân mà miệng vết thương lần thứ hai bị nứt ra, Tây Thụy Tư cũng không để ý tới, chỉ nhẹ nhàng liếm miệng vết thương. Lớp da lông ấm áp vây quanh Khải Ân, thay hắn chắn đi những cơn gió lạnh thấu xương.
Ấm áp quá, trái tim Khải Ân run rẩy. Dựa vào trong ngực Tây Thụy Tư, hai tay vuốt ve bụng cự thú làm Tây Thụy Tư phát ra tiếng kêu thoải mái ‘càu nhàu’. Khải Ân khẽ mỉm cười…… lọ thuốc trong lòng bàn tay lọt xuống rớt vào một mảnh đen kịt trong rừng rậm. Cọ cọ lớp lông mềm mại, Khải Ân thỏa mãn thở dài: y như vậy, chính mình cam tâm tình nguyện………
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 1 - Chương 18
Quyển 1 - Chương 18