Edit: Đầm♥Cơ
Sau này mỗi khi đến thứ sáu, tôi và Mạnh Khung sẽ cùng nhau ngồi xe điện ngầm trở về, có lúc sáng sớm liền thuận tiện đi dạo chợ một chút. Tôi và Mạnh Khung đã tới chợ vô số lần, mỗi lần đều là lúc không đến không được. Mạnh Khung sẽ liệt kê tất cả những thứ muốn mua ra giấy, sau đó tính toán phải dùng bao nhiêu tiền, nếu không anh sợ tiền của anh không đủ.
Nhưng bây giờ không cần. Hai chúng tôi chậm rãi đi về phía trước, có lúc sẽ nói hai câu, có lúc không nói, nhìn giá hàng hóa, cần liền lấy, không cần cũng có thể cầm.
Lúc nói chuyện, Mạnh Khung sẽ rất dịu dàng nhìn tôi, nghiêm túc nghe tôi nói. Tôi biết tâm tình Mạnh Khung rất tốt, anh đã lý giải sâu sắc những gì mình có thể tự làm tốt —— chỉ một tuần lễ tiệm đã lời gần 5000 nguyên, kinh tế dư dả khiến Mạnh Khung tự tin hơn, anh không hề cúi đầu nói chuyện với người ta nữa. Lúc cúi đầu lưng Mạnh Khung có chút gù, tôi sửa cho anh hai lần, Mạnh Khung liền thay đổi.
Ngày đó khi về nhà, Mạnh Khung dắt tay của tôi. Tôi nhẹ nhàng lắc một cái. Trên thực tế, kể từ trước khi tôi học đại học, Mạnh Khung sẽ không chủ động nắm tay tôi ở nơi nhiều người nữa. Phương thức anh nắm tay tràn đầy tính độc chiếm và khống chế, người hiểu chuyện chỉ cần nhìn một cái liền hiểu quan hệ của hai chúng tôi là thế nào. Mạnh Khung cũng hiểu điều đó, cho nên anh tận lực khắc chế mình biểu lộ cảm xúc ở trước mặt người ngoài.
Nhưng hôm nay anh không còn khắc chế. Tôi dừng một chút, không giãy dụa nữa, mặc cho anh nắm.
Tôi và Mạnh Khung một người cầm một túi đồ, ăn xong bữa ở quán mì thịt bò trước cửa chung cư. Anh ăn ba tô, hai tô cho tôi.
Cơm nước xong cũng chưa vội trở về, chúng tôi từ từ đi về nhà, vừa vào nhà anh liền dùng ngón tay nhẹ nhàng gẩy gẩy lòng bàn tay tôi. Tôi dùng sức cầm, anh liền bất động, một lát sau lại dùng ngón tay sờ sờ theo chỉ tay trong lòng bàn tay tôi. Tôi nói: “Đừng làm rộn.”
Mạnh Khung liền lại gần hôn lỗ tai tôi, nói: “Tốt.”
Miệng nói như vậy nhưng tay lại không làm vậy, anh đi về phía trước hai bước, sau đó dừng lại, dựa thân thể vào trong lòng tôi. Tôi ngửi thấy hương vị ngọt ngào đặc hữu của bánh ngọt trên tóc anh, dùng sức hít một hơi liền sờ sờ lưng anh, nói: “Về nhà lại nói.”
Mạnh Khung không nói, anh thuận theo để tôi sờ sau lưng mình. Những ngày qua Mạnh Khung vẫn đứng làm bánh ngọt, mệt mỏi gầy đi, cách quần áo dầy như thế cũng có thể sờ thấy xương sống của anh.
Chúng tôi mới vừa đi tới lầu ba liền nhìn thấy một bóng đen mơ hồ ngồi ở trên cầu thang cửa nhà Mạnh Khung. Đèn tự động chợt sáng lên, người nọ đứng dậy, híp mắt nhìn bên này.
Cô mặc một cái váy mỏng dài đến gối, còn đi tất, trên chân cũng mang giày cao gót rất cao. Cô gái nhìn thấy Mạnh Khung, rất mừng rỡ kêu:
“A anh Khung.”
Nghe cô kêu Mạnh Khung là ‘ anh ’, tôi mới biết cô là ai. Chính là Lý Diệp Hà đồng hương của Mạnh Khung. Cô thay đổi rất nhiều so với mấy năm trước, trên người đã không còn chút hơi thở thuần phác khi xưa, cả người xinh đẹp và thời thượng, nhìn trời lạnh như thế này mà cô dám mặc váy là biết.
Mạnh Khung vô cùng lúng túng, theo bản năng lui về sau một bước, khẽ tránh sau người tôi, anh nói:
“Diệp Hà. . . . . . cô xem, hai chúng tôi đều cơm nước xong rồi, không có cách nào mời cô ăn bữa cơm, nếu không, hôm nay cô đi về trước đi? Ngày mai trở lại.”
Lý Diệp Hà rất rộng rãi : “Nhìn anh nói kìa, em đâu có tới nhà anh để ăn chực. Em chỉ đến thương lượng với anh chuyện thuê phòng trọ. Chúng ta cũng không có hợp đồng, em. . . . . .”
Mạnh Khung còn muốn nói điều gì, sau đó rất do dự nhìn tôi. Tôi cúi đầu nhìn hạ thể Mạnh Khung, nơi đó đã mềm nhũn, liền lấy chìa khóa từ trong túi đó, nói với Lý Diệp Hà:
“Vào đi.”
Thời tiết mặc dù có chút ấm lên nhưng vẫn còn lạnh, một cô gái mặc váy chờ lâu như vậy, nên để cô đi vào uống chén nước nóng.
Tôi trở về phòng trong đọc sách, hai người bọn họ ở phòng khách nói chuyện. Giọng của cô gái bén nhọn hơn Mạnh Khung, Mạnh Khung không ngừng nói:
“Cô nhỏ tiếng chút. . . . . . Đại ca đang ở đọc sách trong phòng.”
Lý Diệp Hà rất kích động, cô đề cao giọng mấy lần, Mạnh Khung không thể không ngắt lời cô. Cuối cùng Mạnh Khung không bình tĩnh nữa, thở dài, nói:
“Tôi đi châm trà cho cô.”
Hai người hàn huyên thật lâu, dường như đều là Lý Diệp Hà nói. Chờ cô gái kia đi rồi, tôi mới từ trong phòng ra ngoài, Mạnh Khung đang đem ly trà duy nhất trong nhà vứt vào thùng rác, quay đầu lại nhìn tôi, cười cười.
Tôi ngồi vào ghế sa lon, đột nhiên cảm thấy ngồi phải cái gì đó, vén tấm phủ ghế sa lon lên liền thấy bên trong có một thư ẩn danh.
Tôi nhìn Mạnh Khung, Mạnh Khung ý bảo tôi có thể mở ra.
Phía trên kia là chữ viết xinh đẹp của phái nữ.
Anh Khung:
Anh còn nhớ rõ cây táo khi còn bé chúng ta cùng nhau trèo kia không? Vừa đến mùa thu cây sẽ có rất nhiều táo đen, anh trèo lên cây hái cho em ăn, dùng nước lạnh rửa, tay đều cóng đến tím bầm. Năm nay giải tỏa, cái cây kia bị chặt bỏ rồi. Lúc nào chúng ta cùng nhau trở về xem một chút đi.
Em nguyện ý thuê phòng trọ của anh —— dù anh muốn bao nhiêu tiền.
Mặc dù không viết tên, nhưng nhìn là có thể biết rốt cuộc là ai viết. Tôi đưa thư cho Mạnh Khung, Mạnh Khung nhìn qua, liền vứt thư đi.
Anh nói: “Đại ca, cháu đừng tức giận.”
Tôi nói, “Cái này thì có gì để tức giận .”
Mạnh Khung co quắp nói: “Khi còn bé chú chỉ hái táo cho cô ta có một lần, hôm nay không phải chú bảo cô ta đi đến tìm chú. Chú không ngờ có thể thấy cô ta. . . . . .”
“Mạnh Khung.” Tôi ngắt lời của anh, nói: “Cháu biết. Điều này rất bình thường, cháu sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tính toán chi li. Cũng giống vậy, nếu có cô gái nào tới tìm cháu, chú cũng sẽ không. . . . . . Thôi.”
Từ ‘ đi ’ cuối cùng tôi vẫn không thêm vào, bởi vì tôi phát hiện sắc mặt của Mạnh Khung chìm chìm, anh dùng vẻ mặt nói cho tôi biết, anh sẽ, anh sẽ rất để ý.
Tôi chỉ có thể nhìn vào mắt của anh nói: “Mạnh Khung, chú biết không, tình yêu của hai người, cần phải tin tưởng.”
“Chú tin cháu.” Mạnh Khung nói, “Chú tin cháu sẽ không thích người khác. Nhưng cháu quá ưu tú, chú vẫn muốn giấu cháu đi, không để người khác gặp, khiến bọn họ nhìn cũng nhìn không thấy.”
Mạnh Khung nói bên tai tôi:
“Cháu là bảo vật quan trọng nhất của chú.”
Tham muốn chiếm hữuu của anh quá mạnh mẽ, quả thật khiến tôi không còn lời nào để nói.
Tháng sáu ập xuống một trận mưa to. Mây đen thình lình kéo tới che hết bầu trời, rõ ràng là chín giờ sáng nhưng lại tối giống như nửa đêm, mấy tia chớp dồn dập mà chói mắt lướt qua trên bầu trời, tiếng sấm ầm ầm mới chậm chạp mà đến.
Mây đen trầm trầm áp xuống nhưng không có mưa, giáo sư trên bục giảng cười nói tan lớp để sinh viên về sớm một chút —— trời tối như vậy, nói không chừng sẽ mưa rất to.
Không may, bọn sinh viên vừa ra cửa mưa liền bắt đầu rơi xuống. Phía bắc mưa mãnh liệt và hung bạo hơn, mang theo tiếng gió gầm rú không chết không thôi, mưa hung hăng rơi xuống từ trên không. Mưa xen lẫn hơi nước mát mẻ đập vào mặt, khiến người ta vô cùng nhếch nhác.
Tôi đi ra khỏi phòng học lúc trời đang mưa như thế. Cơn mưa này khiến tôi lo lắng cho cửa tiệm của Mạnh Khung. Địa thế nơi đó rất thấp, nước mưa sẽ chảy đến kia bên, thừa dịp trời mới vừa mưa nên nói Mạnh Khung khóa cửa nhanh lên, hôm nay đừng buôn bán.
Tôi che dù chuẩn bị đi về phía bên kia. Mưa quá lớn, người đi trên đường phố đều chạy vào mái hiên tránh mưa, cũng có mấy người không che dù chạy như điên ở trong mưa, lúc này mưa chưa tới mười phút, trên mặt đất liền bắt đầu có nước đọng rồi. Tôi tăng nhanh bước chân, chạy tới chỗ Mạnh Khung.
Trên đường đi thấy một nữ sinh ngồi dưới đất. Cô mặc tất chân rất mỏng, có lẽ là bị cái gì đó vướng phải, cô an vị ở nơi đó che dù. Tôi hỏi cô có cần giúp một tay không, nữ sinh đó rất e lệ, lắc đầu một cái nói không cần.
Tôi đang không có thời gian, không dừng lại nữa liền trực tiếp chạy tới chỗ Mạnh Khung bên kia.
Quán của Mạnh Khung đóng cửa thật chặt, nước sắp qua nấc thang rồi. Cho dù che dù quần áo của tôi cũng ướt hết, tôi dùng chìa khóa mở cửa, vừa cởi quần áo vừa đi vào trong.
Mạnh Khung đang khóa cửa phòng bếp, vừa nhìn thấy tôi cởi trần đi vào, giật mình một cái, hỏi:
“Cháu tới làm gì vậy?”
Tôi nói: “Phía bên chú địa thế quá thấp. Tới ký túc xá với cháu đi.”
Mạnh Khung đáp một tiếng, nói: “Tốt. Chú tìm bộ quần áo cho cháu.”
“Trong ký túc xá có.”
“Chẳng lẽ cởi trần như thế đi về?” Mạnh Khung xem tôi, lắc đầu một cái, “Không được.”
Vì vậy tôi chỉ có thể thay một cái áo phông, trong lòng nghĩ mặc cũng như không, một lát vẫn sẽ ướt. Nhưng không thể từ chối ý tốt của Mạnh Khung nên nói: “Nhanh lên một chút đi, một lát nữa ngập rồi không về được.”
Chờ Mạnh Khung ra ngoài, tôi liền khóa lại cửa. Mạnh Khung chặn phía dưới cửa kiếng mấy tấm ván, có thể ngăn một phần nước tràn vào.
Mưa càng lúc càng lớn, tôi và Mạnh Khung không thể không nắm tay, có lúc còn phải dừng lại. Trên dù truyền đến tiếng mưa rơi rất to, âm thanh đó khiến tôi lo lắng dù có thể bị rách hay không.
Lúc chúng tôi trở về trường học lại thấy cô gái ngồi dưới đất đó. Cô gấp đến độ khóc lên, vừa nhìn thấy tôi liền liều mạng khoát tay.
Cô há to mồm nói gì đó nhưng mưa quá lớn, tôi chỉ nghe được tiếng khóc của cô, không nghe rõ cô nói cái gì.
Đi vào mới biết thì ra váy của cô ta bị rách, còn trúng nơi rất xấu hổ. Vừa mới đầu cô xấu hổ, không muốn để tôi giúp, ai dè váy mắc ở phía trên cửa, cô làm sao vậy cũng túm không ra. Mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, cô sắp bị hù chết, vừa nhìn thấy hai chúng tôi liền không để ý mặt mũi, liều mạng cầu cứu.
Nơi váy cô gái bị mắc rách thật sự quá xấu hổ, Mạnh Khung nhìn tôi một cái, khiến tôi che dù cho anh, ý bảo anh tới. Mạnh Khung lôi mấy lần cũng không còn lôi được váy cô gái ra ngoài. Sau đó anh nói:
“Nếu không cô cởi váy ra đi, lấy áo khoác khoác vào.”
Cô gái khóc lớn hơn. Tiếng mưa lớn như vậy, trên người cô đều ướt hết, run run khóc. Trên tay Mạnh Khung cầm mấy món quần áo ướt tôi vừa cởi, anh do dự một chút, vẫn giao cho cô gái.
Dù sao cũng là thời khắc đặc biệt. Mạnh Khung rộng rãi khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi biết anh không vui, sẽ không tiếp tục ở nơi đó chờ, chỉ cầm tay Mạnh Khung, mang theo anh tới phòng ngủ của tôi, đồng thời nói:
“—— quần áo đó cháu không cần nữa.”
Đại học nghỉ sớm, tháng Sáu đã không có khóa gì, các sinh viên đều ở trong phòng ngủ học tập. Phòng ngủ của chúng tôi có hai người dọn ra ở riêng, các bạn cùng phòng còn lại đều đi chơi cùng bạn gái, trong phòng ngủ thường thường chỉ có một mình tôi.
Lúc xế chiều người bạn cùng phòng gọi điện thoại cho tôi, nói mưa quá lớn, cậu không trở về. Vì vậy tôi nói với Mạnh Khung:
“Tối nay ở chỗ này đi.”
Mạnh Khung mở to hai mắt, hỏi: “Có thể không?”
“Ừ.” Tôi nói, “Thầy quản lý ký túc xá ngủ lúc mười một giờ đêm. Chúng ta ở bên ngoài đợi đến mười một rưỡi trở về, thầy sẽ không phát hiện. Mười hai giờ thầy sẽ đi ra ngoài ăn cơm, mười hai giờ chúng ta đi.”
Mạnh Khung gật đầu một cái, nói: “Được, chú còn chưa từng ngủ lại chỗ của cháu đâu.”
Tôi mang theo Mạnh Khung đến thư viện, vốn sợ anh cảm thấy nhàm chán nhưng tôi lại phát hiện, Mạnh Khung chỉ cần đi với tôi đã rất hài lòng, dù chỉ ngẩn người nhìn tôi cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Mười một giờ rưỡi, tôi và Mạnh Khung trở lại phòng ngủ. Anh có vẻ vô cùng khẩn trương, hình như rất sợ sẽ bị thầy quản lý ký túc xá phát hiện. Tôi nói:
“Chú đừng khẩn trương, bị phát hiện thì chúng ta dọn ra chỗ khác ở.”
“Không phải.” Mạnh Khung nói, “Chú sợ cháu bị mắng.”
Cuối cùng cũng thành công trà trộn vào, rửa thân thể một chút, hai chúng tôi liền nằm trên giường cùng nhau. Giường rất nhỏ, hai đấng mày râu đều phải nằm nghiêng mới được. Tôi vốn muốn mượn giường người khác, nhưng Mạnh Khung chết sống không cho.
Anh dùng sức chôn đầu vào trong gối của tôi, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn tôi, không lên tiếng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Sót
Chương 62: Cùng giường
Chương 62: Cùng giường