“Ngươi rốt cuộc muốn ở chỗ này đến khi nào nữa!!” Ngao Kiệt toàn thân tán phát nộ khí, cư cao lâm hạ mà nhìn Ngao Ly đang vùi đầu miệt mài mà ăn.
Ngao Ly ngước mắt, nhìn nhìn cái mặt so với nhọ nồi còn muốn đen hơn của Thất đệ mình, bắt đầu bĩu bĩu cái miệng bày ra bộ dạng tiểu tức phụ “Nhân gia mới đến có ba ngày. . .”
“Mới có ba ngày!!” biểu tình nhỏ nhắn làm người ta yêu mến của Ngao Ly trong mắt Ngao Kiệt chỉ giống một ác ma giả làm mặt hề.
Ba ngày!! Ròng rã ba ngày!!! Thủy đàm để hắn chơi bị tên ngũ ca này chiếm lấy, cơm chiều cũng bị tên ngũ ca này chiếm lấy, cũng may. . . Ngao Kiệt ôm lấy Hồ Thập Bát bên cạnh mà cọ a cọ, may mà Thập Bát không bị hắn chiếm lấy. . .
Ngao Ly vứt khúc xương vừa gặm xong trong tay đi, vỗ vỗ bụng quẹt quẹt miệng “Ta mới đến ba ngày mà ngươi đã bắt đầu đuổi người, đệ đệ ngươi quả thật là quá sức bạc tình mà. Chúng ta tốt xấu gì cũng là huynh đệ, mấy trăm năm rồi không gặp mặt, bất quả chỉ ở nhờ nhà ngươi vài ngày, ăn của ngươi vài bữa cơm thôi, có cần phải nhỏ mọn như vậy không~! Hơn nữa, ta tối nào ăn xong cũng liền ngủ ngay, đâu có làm phiền các ngươi. . .” nói đến đây, nhãn tình trộm dời lên dời xuống nhìn Hồ Thập Bát cùng Long Quân một lượt, quay đầu hắc tuyến.
Hai cái tên đầu gỗ này, rõ ràng đã ở chung a a a a a!!
Mỗi ngày trong mắt chỉ có đối phương vậy mà động cũng không thèm động, chỉ tay cầm tay hai ta nhìn nhau mỉm cười, mình ở bên cạnh nhìn thấy thực là cảm thấy buồn nôn vô cùng, cứ nghĩ hai tên này chắc chắn đã cái này cái kia cái nọ cái ấy, chuyện nên làm đều đã làm, tiếp theo chỉ còn chờ về nhà ra mắt cha mẹ rồi trực tiếp thành hôn, thiệt không ngờ hai đứa này như vậy nhưng vẫn là quan hệ nam nam thực là thuần khiết!!
Buổi tối ngủ cùng nhau chỉ là ôm nhau hoặc nắm tay nhau!! Đến ngay cả hôn nhau cũng chỉ là chạm chạm lên môi!!
Các ngươi nghĩ đây là tiểu hài tử đang chơi trò gia đình sao!!
Ta thật sự là nhìn không nổi. . . Ngũ Long Quân âm thầm mà nghĩ, trong lòng đã muốn phun máu.
Phí công ta mỗi ngày ăn xong đều liền lăn ra giả bộ ngủ. . . cho hai ngươi không gian hai người, hai ngươi thì sao??. . .
Hai ngươi. . .
Hồ Thập Bát! Chẳng lẽ ngươi bề ngoài anh vũ như vậy là giả sao, ngươi lên không nổi???
Vẫn là nói ngươi đó, Thất đệ!! Ngươi bên ngoài là long bá vương phun hỏa công nhưng bên trong, bản chất của ngươi kỳ thật là một nhược chất thuần tình thụ???
Ngũ Long Quân nội tâm vừa cuồng loạn vừa phun máu, bề ngoài vẫn bất động thanh sắc, xoay xoay thắt lưng vài cái, đánh một cái ngáp “A nha nha ~~~ ăn no rồi đi ngủ mới là chuyện khoái hoạt của nhân sinh a ~~~ các ngươi cứ ở nói chuyện, tâm sự gì đó đi, ta đi ngủ trước ~” liền đi vào tiểu mộc ốc, bày ra một cái chữ đại ngã xuống chiếm hết nguyên cái giường.
Mấy bữa đầu, y còn quan tâm mà để giường lại cho hai tên đầu gỗ bên ngoài, nghĩ chúng nó buổi tối khi làm việc kia thì còn có phương tiện.
Kết quả thì sao?
Lãng phí khổ tâm của y! Có giường không ngủ thì rõ là ngu, hanh!
Bất quá. . . Tiểu Thất đúng là thay đổi nhiều thật a, nếu như là trước kia, làm sao có cơ hội để mình mặt dày mày dạn mà lạn qua lạn lại trước mặt chọc giận nó chứ. . . không chừng sớm ném sang cho hắn một cái thiên lôi tạc, sống chết mặc bây rồi!
Ngũ Long Quân trở mình một cái, nhìn hoa văn của của xà gỗ mái nhà, cười khổ một chút.
Vô luận là người, là yêu, hay là thần tiên đi nữa, đều sẽ vì ái tình mà thay đổi a. . .
Nhưng tiểu thân thân tiểu bảo bối của ta, tại sao không thấy hắn có thay đổi gì hết vậy chứ. . .
Ngao Ly suy nghĩ này kia loạn thất bát tao, dần dần chìm vào giấc ngủ.
=====================
Nghe tiếng ngáy như sấm vang lên trong phòng, Ngao Kiệt bị gạt sang một bên đứng tại chỗ, khóe miệng rút gân.
Hồ Thập Bát thu dọn bàn xong đi đến, vỗ vai Ngao Kiệt, kéo hắn cùng ngồi xuống “Ngũ ca ngươi nói đúng a, hắn vừa đến ba ngày, hơn nữa các ngươi đã lâu như vậy không gặp, không nên đuổi hắn đi.”
Ngao Kiệt nặng nề nghiêng đầu sang, liếc mắt nhìn nhìn Hồ Thập Bát một cái nói, hắn là thấy ngươi nấu ăn ngon mới ở lại không chịu đi, nơi này nếu không có gì đó để ăn hắn đã sớm chạy mất dạng rồi. Trước đây, ta lần đầu ra ngoài thu yêu là đi cùng với hắn a. . . Trên đường đi hắn chạy theo một lão nhân bán bánh bao, quăng ta ở lại một mình đối phó với mười mấy yêu quái! Ta thu thập yêu quái xong xuôi mới phát hiện hắn đã sớm quay lại, vẫn ung dung ngồi bên cạnh vừa ăn bánh bao thịt vừa xem náo nhiệt!
Hồi tưởng lại chuyện xưa được một lát, Ngao Kiệt có khuynh hướng bạo tẩu.
Hồ Thập Bát vội đè hỏa của hắn xuống mà khuyên “Việc này mới nghe thì đúng là Ngũ Long Quân không đúng. . . Bất quá Ngao Kiệt, ngươi thử đổi góc độ khác rồi ngẫm lại xem. Hắn ở một bên xem ngươi một mình đối phó với mười mấy yêu quái nhưng lại không ra tay giúp ngươi, nhất định là bởi vì thấy ngươi đang chiếm thế thượng phong, không gặp nguy hiểm gì. Nếu hắn thật là một ca ca không có trách nhiệm như vậy, hắn sẽ không mắc công chạy đi tìm ngươi, bản thân cứ đi tới đi lui dạo vài vòng an nhàn hơn a. Là hắn lo lắng cho ngươi mới quay trở lại để mà đi tìm ngươi a, hơn nữa cũng chính là vì ngươi từ nhỏ đã thân kinh bách chiến, mới trở thành Long Quân anh minh thần võ, uy chấn bát phương như bây giờ a.”
Mấy lời trước, Ngao Kiệt đều là nghe từ tai trái chui tai phải tọt ra ngoài, duy độc câu nói sau cùng, tám chữ “anh minh thần võ, uy chấn bát phương” nghe thiệt là thành thực chân thành, khẳng định chắc chắn, thực sự rất hưởng thụ ~~
“Ta anh minh thần võ, uy chấn bát phương?”
“Ân” Hồ Thập Bát ra sức gật đầu.
Ngao Kiệt một bộ biểu tình đắc ý “Đó là đương nhiên!! Long tộc hiện tại ngoại trừ Phụ Quân, ta là lợi hại nhất!”
Hồ Thập Bát thầm cười trộm trong lòng, rốt cuộc cũng thành công đem chú ý của Long Quân rời khỏi Ngũ Long Quân.
“Nhắc đến thu yêu. . .” Hồ Thập Bát đột nhiên nhớ đến, Long Quân là phụ trách thu yêu trừ ma, mà Ngao Kiệt nhiều ngày như vậy đi theo mình đó đây, như vậy không sao chứ?
Hắn nói ra lo lắng của mình, Ngao Kiệt tỏ vẻ không sao cả “Không có việc gì, huynh đệ nhà ta đến chín người, trừ bỏ ta ra tất cả đều bất vụ chính nghiệp, chỉ biết du thủ hảo nhàn, ta cảm thấy mệt, phải nghỉ ngơi một chút, bọn họ cũng nên ra chút sức lực chứ!”
“Bất vụ chính nghiệp, du thủ hảo nhàn?” Hồ Thập Bát làm thế nào cũng không thể đem thần tượng của toàn bộ yêu giới –Long Quân nhất tộc mà gán ghép với mấy cái chữ kia, bất quá. . .nghĩ nghĩ lại, nhìn Ngũ Long Quân đang liều mạng mà ngủ trong phòng kia, Hồ Thập Bát dường như cũng dần minh bạch.
“Ân, tỷ như lần trước, ngươi ở Kim Lăng cũng thấy đó, tên kia là Đại ca của ta, hắn với Tam ca thích nhất âm nhạc. . . hai tên đó thường xuyên tụ lại một chỗ mà xướng ca xướng khúc gì đó sảo muốn chết, như sói rú quỷ gào vậy. . . Ngũ ca thích ăn, ngày ngày chỉ lo nghiên cứu nên làm cái gì để ăn, còn Tứ ca thì thích vãn du phiêu tứ xứ, Lục ca ta. . .”
Tuy rằng đầy miệng oán giận, nhưng Ngao Kiệt nhắc về người thân của mình, biểu tình rõ ràng trở nên ôn nhu hơn, cùng Hồ Thập Bát ngồi trên thạch đẳng trước tiểu mộc ốc mà phơi ánh trăng.
Ngao Kiệt nhìn Hồ Thập Bát, đột nhiên im lặng không nói nữa.
Hồ Thập Bát có điểm không tự nhiên, đằng hắng một cái hỏi “Làm sao vậy?”
Ngao Kiệt nhìn hắn, nhãn mâu kim hoàng sắc đột nhiên trở nên âm trầm, chậm rãi nhích đầu lại gần, tựa vào trán Hồ Thập Bát, nhẹ nhàng nói “Tối nay ta vẫn chưa thân ngươi. . .”
Hồ Thập Bát nhắm mắt lại, hôn một cái nhẹ lên môi Ngao Kiệt.
“Môi ngươi lại lạnh hơn. . .” Ngao Kiệt cau mày, chuyển động nội đan, vận khí đem nhiệt độ toàn thân tăng lên, nóng bừng bừng giống cái tiểu hỏa lô, ôm lấy Hồ Thập Bát giúp hắn làm ấm cơ thể.
Thể chất cơ thể Long tộc không khác xà là mấy, đều thuộc loài có thân nhiệt thấp, không phải là loài thân thể có cơ năng tự mình điều tiết nhiệt độ cơ thể tốt lắm. Cho dù đã thành tiên, có thần lực, nhưng thể chất này không phải nói sửa là có thể sửa được, cho nên hầu hết Long tộc vừa đến lúc cận đông, mặc dù không đến mức đều chạy đi ngủ đông, nhưng phần lớn đều ủ rũ mặt mày.
Mà Ngao Kiệt lại là dị loại trong Long tộc, cứ xem hắn bình thường thanh thanh lãnh lãnh, thời điểm không phát lực thì cơ thể nhiệt độ so với Hồ Thập Bát còn thấp hơn.
Nhưng Ngao Kiệt lại là một hỏa long thuần dương chi nhật mà hàng thế, nội đan thôi động liền có thể tùy ý nâng cao nhiệt độ cơ thể, nếu không hắn làm sao có thể một năm bốn mùa đều vui vẻ nhảy nhót tung tăng khắp nơi thu yêu chứ.
Kể từ ba hôm trước phát hiện cơ thể Hồ Thập Bát bỗng lạnh như băng, suýt nữa đã ngất xỉu thì Ngao Kiệt liền mỗi ngày trước lúc đi ngủ đều đề cao nhiệt độ toàn thân ôm Hồ Thập Bát giúp hắn làm ấm người.
Cũng không ngờ là rất có hiệu quả, từ hôm đó trở đi, Hồ Thập Bát cảm thấy thân thể mình thật sự tốt hơn rất nhiều, đầu cũng không choáng váng nữa, có thể ăn hết cơm (leo lầu sáu cũng không thở hổn hển . . . *đập nè*). Thế là Ngao Kiệt mỗi ngày đều vui vẻ, lấy chữa bệnh làm cớ mà ôm Hồ Thập Bát sờ sờ soạng soạng.
======================
“Âm thanh gì vậy?” lỗ tai Ngao Kiệt giật giật.
Thanh âm? Hồ Thập Bát cũng vận khởi nhĩ lực, ngưng thần lắng nghe. Trong dạ phong loáng thoáng như truyền đến thanh âm huyên nháo khiếu mại.
“Ở bên kia.” Ngao Kiệt chỉ về hướng bắc Thanh Vân Sơn, trong bóng đêm, trên sơn đạo không biết từ lúc nào bừng lên một mảng tiểu đăng thanh lục sắc chầm chậm mà di động.
“A ~” Hồ Thập Bát hiểu ra, cười cười “Là Quỷ tập.”
“Quỷ tập?”
“Ân, hàng năm đều có. . . giống như dạ thị của nhân gian vậy, chẳng qua tham gia đều là quỷ quái yêu thích, rất hảo ngoạn. Lúc trước nương ta rất hay mang ta cùng các tỷ tỷ đến tham gia, ăn uống chơi đùa, gì cũng có. . .”
“Ăn?” Ngũ Long Quân nãy giờ vẫn ở trong phòng ngủ thẳng cẳng bật dậy cái một, thoắt một cái nhào ra khỏi phong, túm lấy tay Hồ Thập Bát “Thập Bát! Chúng ta đến Quỷ tập ngoạn đi!!”
______________________
Bất vụ chính nghiệp, du thủ hảo nhàn : Không lo làm ăn tối ngày chỉ đi chơi đi bời~~
Thuần dương chi nhật mà hàng thế : sinh ra vào đúng ngày thuần dương, này thuộc lĩnh vực phong thủy, hông biết rõ lắm.
Ngày Thuần Dương: Xuất hành tốt, lúc về cũng tốt, nhiều thuận lợi được người tốt giúp đỡ, cầu tài được như ý muốn, tranh luận thường được thắng lợi.
tóm lại là một ngày cực tốt, trong đây còn mang ý nghĩa Ngao Kiệt là mệnh thuần dương (đối nghịch với Thập Bát là mệnh thuần âm)
Dạ thị : chợ đêm
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hồ Giá
Chương 22
Chương 22