“Shogula...” Phong Tình giật nhẹ ống tay áo Shogula.
“Ân? Chuyện gì?” Shogula mở đôi mắt đang thiêm thiếp, nhìn chăm chú hắn.
“Ta rất buồn chán, ta muốn cùng An Nhiên đi chơi, ta đi chơi cùng An Nhiên được không?
“Buồn chán?” Shogula vươn tay sờ sờ khuôn mặt hắn, khẽ cười. “Chúng ta có thể làm chút chuyện khoái lạc xua đuổi buồn chán, không nhất định phải cùng An Nhiên chơi.” Tay đi xuống, đầu ngón tay nhẹ kìm hai điểm thù du trước ngực Phong Tình, ý vị khiêu khích rõ ràng.
“Nhưng ta rất lâu rồi không thấy An Nhiên, ta muốn cùng hắn trò chuyện, tâm sự.”
Hắn không biết ngây người trên xe ngựa này đã bao lâu, cả ngày ngoại trừ ăn ngủ chính là làm tình, mỗi ngày quang thân oa bên trong xe, Shogula không cho hắn mặc quần áo, ngay cả muốn có một kiện nội y che đậy thân thể cũng không được, chỉ có lúc cần bài tiết mới được cho phép mặc quần áo ra khỏi xe ngựa, xong lập tức phải quay về lại bên trong xe.
Vì sao lại thế này?
Vì sao phải cầm cố hắn như giam cầm phạm nhân?
“Ngươi có thể nói chuyện phiếm với ta.” Shogula chính là không lỏng miệng.
Phong Tình nản lòng, tiến vào ổ chăn không hé răng.
Hắn chỉ muốn gặp An Nhiên thôi, vì sao cái này cũng không được?
Shogula ánh mắt thâm thúy, nhìn Phong Tình uất nghẹn mấy ngày nay cuối cùng bạo phát, lặng lẽ kháng nghị, y có chút bất đắc dĩ, tay ôm cục chăn bông Phong Tình, thở dài.
“Nếu thật sự buồn chán như vậy, ngày mai mang ngươi đi một chút, hôm nay thì thôi nhé. Ngày mai chúng ta sẽ tới một thành thị náo nhiệt hơn, ngày mai chúng ta đi dạo trong thành, cùng bằng hữu kia của ngươi.”
Cục chăn bông giật giật, mặt Phong Tình ở bên trong có chút vui vẻ, nhưng vẫn cảm thấy pha chút ủy khuất.
“Ta cũng không phải phạm nhân, ngươi đừng cả ngày coi giữ ta.” Cục chăn bông truyền ra thanh âm rầu rĩ.
Shogula nằm xuống bên trái cục chăn bông, xiết chặt cục chăn bông. “Ta như vậy ngươi không vui phải không? Tổn thương đến ngươi sao?” Ôm lấy cục chăn bông, không đợi Phong Tình trả lời, nói. “Nhưng không như vậy, ta không an tâm, chỉ có thành hôn trước rồi ta mới có một nền tảng, tâm mới có thể vững vàng.”
Phong Tình ở trong ổ chăn, miệng nghẹn nghẹn, cảm thấy hơi muốn khóc.
Buổi sáng ngày hôm sau, xe ngựa tới một thành thị phồn hoa gọi là Khang thành, từ tường thành cũ kỹ lại vẫn sừng sững kia, có thể thấy được đây là một tòa thành chiến cổ xưa. Bên trong thành phần lớn là võ sĩ đại kiếm đeo lưng, xạ thủ cung tiễn vác vai, cùng kỵ sĩ cưỡi thú anh tuấn, trong thành rất náo nhiệt, náo nhiệt đến độ bên đường liên tục tranh chấp lớn nhỏ.
“Gì, ngay cả tiểu quán cũng không có, cũng không có chỗ mua quà vặt ăn.” An Nhiên không sảng khoái lắm than thở. “Toàn là xú nam nhân cao to thô kệch.”
Quả thật, bên đường phố rộng rãi đều là quán rượu, tiệm cơm, kỹ viện cùng tiệm vũ khí trang bị, hành tẩu phần lớn cũng là tráng hán to khỏe, không thấy có bán hàng ăn vặt.
Xem ra, đây là một tòa thành hỗn loạn, tuy rất náo nhiệt, nhưng cũng vì trong này tụ tập rất nhiều phần tử hiếu chiến nên mới náo nhiệt như thế, quán buôn bán của người bình thường cơ hồ không thấy ở đây.
Trái ngược với An Nhiên mất hứng, Phong Tình rất tò mò nhìn tới nhìn lui.
“Kia là quán gì?” Phong Tình chỉ một cửa hàng bề ngoài rất cuốn hút.
“Kỹ viện, thiên đường của các nam nhân bình thường.” An Nhiên trả lời, nhìn các nam nhân trợn mắt chảy nước bọt nhìn chòng chọc mình, vẻ mặt khinh thường.
“Ác....” Khó trách trước cửa quán có nhiều nữ nhân hở trên lộ dưới vẫy tay cười duyên như vậy.
“Tiểu Tình Tình muốn vào?” An Nhiên quay đầu hỏi hắn. Shogula cũng sáng mắt nhìn qua đợi chờ đáp án.
Ách... Hắn mà nói muốn vào, Shogula chắc chắn sẽ đen mặt đấy chứ.
“Không, ta không thích nơi như vậy.” Hắn không phải song tính luyến ái, đối với ngực to cũng không có điện.
“Ta cũng không thích, nhưng không ngại đi vào chơi.” An Nhiên cười tà miết miết cằm. “Ta từng đi tới một kỹ viện dám cả gan gây thù chuốc oán với ta, ta dạo một vòng nơi đó, làm các nàng liền đóng cửa ngay ngày hôm ấy, kha kha kha....” Nhớ tới liền vui.
“Ngươi đã làm gì?” Phong Tình rất tò mò.
“Ta câu ra hết toàn bộ khách hàng của các nàng.” An Nhiên đắc ý hất đầu vén tóc, quăng một cái mị nhãn hướng xung quanh, lập tức dẫn tới mấy con mắt trợn lồi của những nam nhân trên đường, ngây ngốc đứng chảy nước miếng.
“Ha ha...” Phong Tình cười gượng.
“Tiểu Tình Tình hiện tại muốn đi dạo không ? Nhìn những nam nhân ngốc này bị câu đến hồn cũng bay mất rất thú vị!” An Nhiên xúi giục, ánh mắt hỏa nhiệt đói khát nhìn chòng chọc kỹ viện kia, vẻ mặt xúc động nói rõ bản thân nóng lòng muốn thử.
“Phong tuyệt đối sẽ không đi làm cái chuyện loại đó!” Phong Tình còn chưa kịp nói, Shogula cách giữa hai người liền âm âm thay hắn cự tuyệt.
Trò cười, y không khẩn trương cự tuyệt thì còn làm gì nữa? Nam nhân nào nguyện ý để những nam nhân xa lạ khác thưởng thức ái nhân nhà mình?
An Nhiên le lưỡi, hướng Phong Tình dùng ngôn ngữ môi.
Ông xã ngươi thật bá đạo! Cái gì cũng không cho làm, y như mụ quản gia!
Ngươi đừng nói lung tung, cẩn thận hắn lại không cho ngươi sáng mặt mà sống.
Ta nói chính là sự thật thôi, vốn bộ dạng xinh đẹp y như nàng dâu, còn cả ngày bày ra cái mặt thối kiểu bà vợ. Tiểu Tình Tình ngươi thật kém, bị bà nhà đàn áp.
Ngươi...
Phong Tình đầu xoay một cái, nói không thắng được thì cứ không nói chuyện với An Nhiên, nói với Shogula.
“Shogula, ta muốn đi vào trong đó xem.” Chỉ một quán rượu thoạt nhìn rất náo nhiệt.
“Hảo.” Shogula gật đầu đáp ứng, kéo hắn vào quán rượu. Người trong quán ồn ào, có người tụ ở một bàn uống rượu vung quyền, có người ba hoa khoác lác luôn cười ha hả, có người say khướt bước lên bàn hát vang rồi có người ngăn cản, nói nhao nhao ầm ĩ. Đám Phong Tình đi đến mấy chỗ trống trước quầy rượu không xa, ngồi xuống.
“Nơi này có rượu gì?” Phong Tình kỳ vọng hỏi. Thời gian học tập ở học viện Phare như ở trong tháp ngà voi, ngoại trừ học tập vẫn là học tập, cũng chưa từng tới mấy chỗ thế này. Thế kỷ 21, mình có đôi khi sẽ tới quán bar uống rượu, tuy nói không phải ngàn chén không say, nhưng tửu lượng vẫn không tồi. Không biết rượu nơi này có phải cũng giống thế giới kia không, dù không giống thì mùi vị hẳn là cũng sẽ không kém quá nhiều chứ?
“Chúng ta nơi này có rượu lúa mạch, rượu gạo, rượu thuốc...” Chủ quán nói ra từng loại rượu.
“Ngươi rượu gì cũng uống? Ta chỉ uống rượu trái cây, cái khác đều không thích.” An Nhiên điểm một ly rượu quả mọng*, rượu quả mọng màu xanh đậm nhàn nhạt, có hương hoa quả thanh thanh.
“Ta cũng không phải rượu nào cũng uống...” Phong Tình gãi gãi đầu, hơi bối rối vì không biết nên chọn rượu nào. “Shogula ngươi uống gì?”
“Ta không uống rượu.” Y không tiếp nhận cái thứ không biết ngon chỗ nào này, còn không bằng nước suối của Rừng rậm sương mù.
Phong Tình oh một tiếng, bỗng nhiên phát hiện bất thường, mấy đại hán đi tới, vây lấy ba người trước quầy rượu, trong đó, một đại hán huýt sáo, quay đầu hướng phía sau hô lớn.
“Mann, mau tới đây! Xem ta tìm được cái gì, ba mỹ nhân ngon tuyệt đối!” Truyền ra ngoài vòng vây đám người khít chặt.
“Thật chứ? Chừa cho ta!” Một tráng hán đồng dạng cao lớn thô kệch chen vào vòng vây, nước bọt chảy ròng nhìn ba người. “Mẹ nó thật ngon a! Ta muốn tóc bạc!”
“Ngươi cút đi, tóc bạc đẹp nhất, lão tử phát hiện trước, hắn đương nhiên thuộc về ta!”
Đại hán kêu đầu tiên thô lỗ nói, quay đầu nhìn chòng chọc ba người Phong Tình, đầu lưỡi vươn ra liếm một vòng miệng, kha kha cười dâm đãng.
“Shogula, chúng ta trở về đi!” Phong Tình có chút tức giận, phồng má.
“Hảo.” Ánh mắt Shogula lóe lóe, ném một Jar cho chủ quán rượu.
“Đi? Các tiểu mỹ nhân... Ái...”
Các nam nhân thô lỗ này bị một mảnh bạch quang hất ra xa, lại bị một ngọn lửa truy đốt, ái ái kêu to, An Nhiên khinh thường hừ lạnh.
“Loại trình độ này còn ra quậy, cũng không biết vung nước tiểu soi cái mặt heo của mình.”
Phong Tình chảy một đống mồ hôi, tiểu thị dân thế kỷ 21 tôn thờ châm ngôn “nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện”, khiêu khích như vậy chẳng phải phiền toái sẽ ào ào lăn đến?
Phiền toái không quá một hồi đã đến, lúc khởi hành ngày hôm sau, mới ra thành, hai chiếc xe ngựa liền bị một đám người bao vây, phỏng đoán ước chừng có ba, bốn trăm người, bất quá những người đó nhanh chóng bị Shogula - do thời điểm giao phối bị quấy rầy mà lửa giận ngút trời - đánh ngã.
“Họ thế nào rồi?” Quang thân, trên người còn chất nhầy không tiện đứng dậy, Phong Tình hỏi Shogula - người giáo huấn kết thúc trở về.
“Đều bất tỉnh.” Shogula không muốn nhiều lời, tới gần hôn lên mút vào hai cánh môi đỏ mọng của Phong Tình, y cấp bách tiếp tục vận động giao phối bị cắt ngang ban nãy, mới làm có một lần, căn bản không đủ.
“Ngô...” Vừa mới thấy Shogula bộ dạng phẫn nộ lao ra, còn tưởng rằng những người đó lành ít dữ nhiều, không ngờ chỉ bất tỉnh, bất quá cũng tốt, hắn không muốn thấy máu. Thất vọng hơn chính là vốn tưởng rằng cuối cùng tránh được một kiếp không làm nữa, ai ngờ nhiều người như vậy cũng không thay đổi vận mệnh được.
Bị hôn đến miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy thân xe lắc lư một trận kịch liệt, bản thân thiếu chút nữa cũng bị lắc ngã xuống giường, may mà được Shogula ôm lấy đúng lúc.
“Lại xảy ra chuyện gì?” Shogula gầm giận không thể nén, như cố ý đập vào lửa giận y, thân xe lại lắc mạnh nữa, như có vật lớn mạnh mẽ đập vào xe ngựa.
Shogula phẫn nộ lao ra, Phong Tình ở bên trong xe nghe thanh âm kinh ngạc của Shogula.
“Là ngươi?”
Phong Tình không nghe người trả lời, lại nghe thấy tiếng đánh nhau, nhịn không được kéo ra một cái khe trên cửa sổ xe, nhìn lén.
Một bóng người rất quen thuộc đứng đối diện Shogula, khí chất nho nhã ôn văn, tóc tím huỳnh chói mắt phiêu dật, cặp mắt thoáng hẹp dài.
Eri...
Cảm giác khủng hoảng kinh hoàng như dòng điện từ bàn chân xuyên thẳng lên đầu, Phong Tình lập tức mất năng lực suy nghĩ, ngơ ngác, trố mắt đứng nhìn, tay chân lạnh lẽo, ngã ngồi trên giường.
Eri, Eri trở về, Eri thấy hắn phải không? Eri biết hắn phản bội?
Rút vào trong chăn, tóm chặt chăn gắt gao bao lấy mình, tựa đầu chôn trong ổ chăn.
Thế này, Eri có thể không thấy hắn không?
Ericter một mình độc chiến với Shogula cùng hai con thú một sừng, cũng không chút rơi xuống thế hạ phong, pháp thuật tím huỳnh mang tính ăn mòn mãnh liệt lóe qua lóe lại giữa không trung như tia chớp, mà pháp thuật quang minh hệ màu trắng vây lấy Shogula cùng hai thú một sừng, ngăn trở tia chớp tím kia bên ngoài màn hào quang.
An Nhiên mở cửa sổ xe xem xét tình hình chiến đấu, lại oa oa về lại bên trong xe, cân nhắc có cần chuồn đến xe Phong Tình hay không, mấy gia hỏa đang chiến đấu kia giống như đã hảo ước định, pháp thuật cũng đề phòng không hướng tới xe Phong Tình, mà mình thì không có đãi ngộ hảo như vậy, nóc xe vừa rồi đã bị một mảnh sáng tím lóe ra gọt rớt, hóa thành bột phấn, tiếp theo không biết có vận may chỉ thân xe gặp chuyện còn thân mình hoàn hảo như thế hay không.
Vẫn đến bên Tiểu Tình Tình cho chắc.
An Nhiên trượt xuống xe, chạy đến phía trước cỗ xe xa hoa kia, đập cửa xe, không đáp lại, An Nhiên thẳng thắn đẩy cửa vào, thấy trên giường lớn trong thân xe rộng rãi có một cục chăn bông gói chặt.
“An Nhiên.”
Cục chăn bông hơi tản ra, lộ ra đầu Phong Tình, thấy An Nhiên, Phong Tình mạnh bạo nhào lên. “Mau dẫn ta chạy trốn! Mau dẫn ta chạy trốn! Eri đến rồi, hắn thấy ta, hắn không cần ta...” Lôi An Nhiên lắc mạnh, kinh hoảng thét chói tai.
“Chờ một chút, ngươi trước bình tĩnh một chút.” An Nhiên kiềm chế Phong Tình đã hỗn loạn, đem thân thể không ngừng run rẩy của hắn áp đến bên giường, làm hắn hảo hảo ngồi xuống. “Đừng hoảng hốt, hít sâu, hảo, cứ như vậy. Bây giờ có thể nói, ngươi muốn nói cái gì?”
“Eri, Eri hắn trở về.” Hít sâu không mấy tác dụng, Phong Tình vẫn cứ hỗn loạn, vùi đầu giữa hai đầu gối. “Hắn thấy ta, thấy ta phản bội hắn.”
“Ân, thấy! Nhưng hắn không có không cần ngươi.”
“Ngươi gạt ta!” Phong Tình nâng gương mặt thấm ướt nước mắt lên. “Nam nhân nào đụng phải loại tình huống này mà còn có thể tha thứ cho đối phương? Ngươi gạt ta, Eri chắc chắn không cần ta, không cần ta.”
“Thế nào lại vậy, ngươi xem hắn đang cùng Shogula chiến đấu.” An Nhiên đem Phong Tình kéo đến bên cửa sổ xe, mở cửa xe ra, bảo hắn nhìn. “Đang cùng tình địch chiến đấu, nhìn như hận không thể một tay xé nát tình địch, cướp ngươi trở về.”
“Hắn chắc chắn rất tức giận.” Phong Tình chỉ lộ ra một cái trán hai con mắt lén nhìn, liên tục nức nở.
“Đó là chắc chắn rồi...”
“Ta nên làm thế nào?”
“............” An Nhiên vạn phần rối rắm cào đầu.” Cái này ta cũng không biết...”
“Chúng ta lén trốn được không?”
“Trốn tránh không phải biện pháp.” Hơn nữa chuyện ba người các ngươi làm gì kéo luôn ta vào, lần trước nói chạy trốn, Shogula thân là thánh thú một sừng chung quy còn một chút lương tâm chỉ uy hiếp mình, nếu là Ericter kia tức giận với mình, không chừng không phải uy hiếp, mà trực tiếp rắc rắc xong việc. An Nhiên vẫn có mắt nhìn người, Ericter kia, ôn nhu như vậy, điều kiện tiên quyết là không có người chọc tới y.
“Nhưng ta sợ...” Sợ đối mặt.
“Giải thích với hắn đi, làm sai, chuyện đầu tiên không phải là giải thích sao, thỉnh cầu hắn tha thứ.”
“Eri sẽ tha thứ cho ta sao.” Mặt mày ủ dột.
An Nhiên không đáp, không tha thứ là chắc rồi.
“Ta cứ giải thích với hắn sao, rồi...” Rồi lại làm thế nào đây...
Đang nghĩ, Ericter chiến đấu xa xa bỗng nhiên nheo mắt nhìn qua, tim Phong Tình nhảy lên kịch liệt, có chút muốn né tránh ánh mắt Ericter, Ericter bỗng nhiên nghiêng mình bỏ qua công kích của Shogula, xông tới xe ngựa, xe ngựa bỗng nhiên lấp lánh hào quang màu trắng, ngăn trở Ericter ở bên ngoài xe ngựa một thước.
Đồng tử Ericter tăng vọt nguy hiểm, Shogula lại truy kích, làm y một trận bực bội.
Hai con kia rõ là thánh thú một sừng, thậm chí là cao cấp, rất có thể là trưởng lão bộ tộc thú một sừng, hừ, sợ y tới đoạt Phong về, ngay cả trưởng lão cũng phái tới, còn thêm vào kết giới đặc biệt phòng bị vong linh, cho rằng như vậy có thể ngăn cản y sao?
Hừ, U linh long vương y há lại dễ đối phó!
Đồng tử tím đạm lóe ra tinh quang, thân hình đột biến, từ nam tử nhân loại anh tuấn biến thành u linh long, lân quang tím nhạt bao trùm trên người, khung xương khổng lồ kêu lạo rạo, miệng rồng gầm rống vô thanh, cốt long giữa không trung mạnh bạo lao xuống, thân rồng gây chấn động làm đám người Shogula cấp tốc tránh né, không không phòng bị đến đuôi rồng, đuôi rồng thừa dịp vung xuống, ba một tiếng, đập vỡ khớp nối trên xe ngựa, thân xe nứt vỡ, thân rồng linh hoạt chuyển qua, chân trước bên trái kiềm trụ Phong Tình bay lên tận trời, đám người Shogula kinh hãi, vội vàng biến thành hình dạng thánh thú một sừng đuổi theo.
An Nhiên ngã trên những mảnh gỗ vụn, ngửa đầu nhìn bóng dáng chúng bay lượn biến mất, lo lắng nhíu mày.
Tranh chấp tam giác tình yêu a, đã không thể vãn hồi...
Quả mọng (berry) là từ chung chỉ những quả mọng nước như dâu, mâm xôi, man việt quất...
berries-1.jpgcranberries2084487.jpg
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thú Nô
Chương 33
Chương 33