Lâm Dược mơ hồ choáng váng, bị Caesar bày tới, lật lui. Ban đầu đầu óc y mòng mòng, sau đó là tay chân mềm nhũn.
Không biết qua bao lâu, Caesar cuối cùng cũng dừng lại.
Lâm Dược nằm úp trên giường, Caesar từ sau lưng ôm y, ngón tay không ngừng
trượt tới trượt lui trên người y, đồng thời không ngừng hôn lỗ tai y,
rướn người qua cắn mũi y.
Lâm Dược vẫn không động tĩnh, mắt nửa
khép, sắc mặt có chút tái nhợt, chân mày thỉnh thoảng run một cái, trông có vài phần đáng thương.
Caesar dừng lại, kiểm tra một phen, xác định không bị thương, mới nói: “Tôi biết cậu không thoải mái, tôi vốn
muốn để từ từ, nhưng… ừm, ngày mai đi đăng ký đi.”
Lâm Dược cuối cùng cũng có hành động, y chậm rãi mở mắt ra, con mắt động vài cái, sau đó mới mở miệng: “Tôi nhớ ba tôi rồi.”
Tuy Caesar quả thật không xem trọng gì Lâm Kiến Thiết, nhưng hiện tại hắn
đã đem Lâm Dược ăn sạch sẽ cả da lẫn xương, ác cảm đối với Lâm Kiến
Thiết, cũng giảm đi không ít, hắn hôn mặt Lâm Dược: “Nếu cậu thật nhớ
ông ấy, thì lại mời ông ấy qua đây, hoặc đợi khi nào có thời gian, chúng ta cùng trở về.”
Lâm Dược giống như không nghe thấy, tự nói:
“Ông già đó không phải người tốt gì, nhưng vẫn có vài lời nói rất đúng,
ông ấy bảo tôi cẩn thận anh, tôi không để ý, quả là không nghe lời cha
mẹ, chịu thiệt ngay trước mắt.”
Nói tới cuối, giọng đã rất có
tình cảm, còn mang theo run rẩy, giống như bị oan khuất rất lớn, Caesar
cứng người, tay dùng sức, hận không thể siết gãy eo y.
Lâm Dược
vẫn tiếp tục nói: “Lạc Lạc, anh nói xem tôi không cẩn thận bán mình một
lần cũng đủ rồi, cũng không thể bán hoài chứ, còn nữa, chuyện này thỉnh
thoảng làm chút cũng được, nhưng ngày ngày làm, thì sẽ bị hư thận, Lạc
Lạc anh cũng đã lớn như thế rồi, ưm…”
Lời phía sau y chưa nói ra, Caesar đã đỉnh người, lại vùi vào trong, Lâm Dược bị đỉnh như thế, nhất thời nói không nên lời, qua vài cái, y đang chuẩn bị mở miệng, Caesar
đã cắn môi y, y ngước mắt lên, thì thấy con mắt màu đen có dấu vết
chuyển đỏ.
“Lạc Lạc quả nhiên đã trở nên bạo lực rồi.”
Y nghĩ thế, chỉ cảm thấy mặt sau đỉnh càng lúc càng hung hãn.
Mà khi Lâm Dược và Caesar lật tới lật lui, Trương Trí Công đang ngồi trong một quán bar uống rượu. Thất tình thì uống rượu, hắn cũng cảm thấy mình thật bất lực, nhưng, hắn đã không nghĩ ra được cách nào khác nữa.
Trước giờ chưa từng như hôm nay, khiến hắn tuyệt vọng như thế.
Cả tuần nay hắn cùng Lâm Dược quan hệ thân mật, nhưng hắn biết, cũng chỉ
vậy thôi, nếu đối diện với cái ôm của hắn, Lâm Dược có nửa điểm không
thoải mái, thì có lẽ hắn còn có hy vọng, nhưng không có, Lâm Dược vô
cùng thản nhiên, sự thản nhiên này khiến hắn biết, nhiều nhất, hắn cũng
chỉ là bạn bè anh em mà thôi.
Tại sao không được? Lẽ nào chỉ có thể như vậy sao?
Tại Las Vegas, Trương Trí Công hiện tại cũng tính là nhân vật nổi tiếng,
cộng thêm hắn gần đây thường xuyên cùng Lâm Dược Caesar xuất hiện, vì
thế cũng rất được chú ý.
Hắn ở đây uống rượu lúc nửa dêm, không
biết sao bị người chụp được, thế là sang hôm sau, lại có một đống tin
tức nhiều chuyện. Mọi người lại liên tưởng phong phú về tình yêu N tay
này, nhưng trong những liên tưởng này, chúng ta vẫn thỉnh thoảng có thể
thấy một câu: “Ngựa hoang đang ở đâu?!”
Câu này đã được đưa ra
một tuần rồi, từ sau trận đấu đó, mọi người không thấy Ngựa hoang nữa.
Trong lúc tin tức đang nóng hổi nhất cũng không có, khi tin xấu của hắn
bị lộ cũng không thấy, thậm chí ngay cả nghi thức phát thưởng cũng không thấy.
Càng không thấy, mọi người càng hiếu kỳ, càng có nhiều cách nghĩ, đến hiện tại, ngay cả tin kiểu giết vì tình cũng xuất hiện.
Đương nhiên, Ngựa hoang không bị giết, càng không bị nhốt bị khóa, hắn sống
rất khỏe, lúc này, hắn đang chân trần tản bộ trên bãi biển tư nhân của
mình.
Nước biển xanh lam, bãi cát màu trắng bạc.
Hạt cát
mịn màng như phấn xoa của trẻ sơ sinh, bãi cát thế này đương nhiên là
nhân tạo, tất cả hạt cát đều vận chuyển từ đảo Boracay của Philippines
qua đây.
Vì để duy trì cảm giác mịn màng, bãi cát mỗi năm đều
phải đổi một lần, phí dụng tuyệt đối có thể khiến người bình thường tiêu xài cả đời.
Xa xỉ như thế, là thứ trước kia hắn chưa từng nghĩ
tới. Hai mươi năm trước, hắn chẳng qua là một kẻ móc túi của khu dân
nghèo, mười lăm năm trước, hắn vẫn là một kẻ móc túi, chẳng qua là từ
móc túi nhỏ, biến thành móc túi lớn.
Tất cả những gì hắn có được hôm nay, đều là người đó cho, mà người đó, lại sắp biến mất rồi.
“Cơ năng suy kiệt, nếu còn không tỉnh lại, chỉ sợ, không qua nổi một tháng
nữa. Không phải vấn đề máy móc, cũng không phải do thuốc, vô cùng xin
lỗi, tôi thật sự đã cố hết khả năng.”
Một tuần nay, câu nói này
không ngừng vang lên trong đầu hắn. Đầu tiên là chấn động, lại là mê
mang, đến giờ, ngược lại có chút nghi ngờ.
Thật sao? Người đó
thật sự sắp rời khỏi hắn sao? Nhưng, sao có thể chứ? Có lẽ, là hắn nghe
lầm rồi? Có lẽ, chỉ là một giấc mơ? Có lẽ sau khi tỉnh mộng, hắn vẫn là
kẻ móc túi ở khu dân nghèo, kẻ móc túi nằm ở cục cảnh sát?
Một cơn sóng ập bờ, lại một đợt sóng đẩy vào. Nước biển phủ qua chân hắn, hắn hoàn hồn.
“Bất kể thế nào, tôi cũng phải cho anh như nguyện.”
Nhìn mặt biển, hắn thấp giọng nói.
Tân hôn yến oanh, trong màn phù dung ấm áp, quân vương từ đó bất tảo triều…
Tuy từ khác nhau, chữ khác nhau, nhưng ý nghĩ thì đều giống nhau! Đương
nhiên, người bình thường thì không thể nào so sánh với hoàng đế, không
thể nói là thật sự từ đó về sau ngày ngày ủ trong chăn. Nhưng hai người
có quan hệ rồi, chỉ cần không thù không oán, còn có chút hảo cảm với
nhau, luôn sẽ có chút thân mật.
Nhưng Caesar không có.
À,
hắn ngược lại không phải thân đế vương, ngay cả điểm này đều không giống người thường. Mà cho dù hắn muốn thân mật, cũng không thể thân mật một
mình.
Lâm Dược chạy rồi.
Tuy cả tối bị hắn lật qua lật
lại, giày vò tới mức tay cũng không nhấc nổi, nhưng sáng hôm sau, Lâm
Dược vẫn dùng nghị lực mà năm đó dùng để khiêng bao cát ở công trường mà trèo xuống giường, sau đó gian nan trở về phòng mình.
Quá trình y chạy Caesar đương nhiên biết, nhưng cũng không ngăn cản, hắn biết phải
cho Lâm Dược một thời gian hòa hoãn, cho nên hắn vẫn nằm trên giường một lúc nữa rồi mới dậy, vốn định tới phòng làm việc của mình, nhưng khi
rửa mặt lại phát hiện, nếu không muốn trở thành chủ đề bàn tán, hắn vẫn
nên tránh người tốt hơn__ Lâm Dược cắn lên miệng hắn ba phát, môi trên
một phát, môi dưới hai phát, nhìn cực kỳ giống một động vật tai dài nào
đó.
Soi gương nửa ngày, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ nếu mỗi lần thân mật đều thế này, cũng không hay cho lắm.
Hắn lại nhìn sau lưng mình, quả nhiên cũng là từng vết máu, nhưng đối với
những thứ này hắn không để ý, hắn thà mấy vết trên mặt cũng đều dịch
xuống người, nhưng hắn cũng có chút nghi hoặc, Lâm Dược không có móng
tay, những vết tích này làm sao mà cào ra được?
Nhưng tuy bị
thương nhiều chỗ, tâm tình của Caesar lại rất tốt, hơn nữa cực kỳ tốt,
khi ăn cơm, hắn thậm chí lên mạng lướt xem tin về mình và Lâm Dược, nhìn màn khoác áo đó cũng không còn cảm thấy chướng mắt nữa.
Tâm tình tốt đẹp này duy trì tới chạng vạng, Carlos báo với hắn: “Cậu Lâm ra ngoài rồi.”
Caesar nhìn đồng hồ, năm giờ bốn mươi sáu phút, Lâm Dược thức dậy từ lúc mười
giờ hai mươi phút, hắn nhớ lúc đó y đi đường còn có chút khó khăn.
“Quả nhiên nên làm nhiều thêm vài lần.” Nghĩ thế, miệng chỉ nói: “Biết rồi.”
Hắn không cần nói gì khác, Carlos đương nhiên sẽ phái người theo Lâm Dược,
không chỉ là sợ Lâm Dược chạy mất, mà cũng là để phòng bất ngờ.
Bình thường cao thủ tại Las Vegas sẽ không có nguy hiểm gì, tuy thành phố
này tràn đầy tội ác, nhưng sẽ không tùy tiện có người dám chọc tới cao
thủ, vì như vậy sẽ phải đối diện sự thảo phạt của tất cả cao thủ. Mà Lâm Dược vì có quan hệ với hắn, cho nên có chút đặc biệt.
Nhưng nói
thật ra thì, Caesar không phải quá lo lắng, vì cho dù có người muốn động tới Lâm Dược, cũng sẽ suy nghĩ tới sự tồn tại của hắn.
Bắt cóc
người quan trọng của đối phương, đây là một thủ đoạn chỉ có kẻ hạ lưu
mới làm. Nhưng thủ đoạn này không thể dễ sử dụng, nguyên nhân, rất đơn
giản, vì nó đồng thời cũng phải đối diện với cơn giận của đối phương.
Vì thế, tuy có khả năng có người sẽ vì đả kích hắn mà động tới Lâm Dược, nhưng khả năng này không lớn.
Caesar nghĩ thế, Carlos cũng nghĩ thế, nhưng hai tiếng sau, bọn họ phát hiện
mình đều đã sai rồi, Lâm Dược, thật sự không thấy nữa!
Mười chín
giờ ba mươi tám phút, Robert thấy Lâm Dược lần cuối cùng, lúc đó Lâm
Dược đang cúi sấp ở Lance Burton xem ảo thuật, hai tiếng này, một tiếng
đầu y tùy tiện đi dạo, không ngừng bắt xe taxi, có lúc tùy tiện đi vài
bước, sau đó thì đi tới nhà hát này, y dừng lại một chút ở trước chỗ mua vé, rồi mới mua vé vào.
Mua nước suối bỏng ngô ở cửa hàng, sau
đó mới tìm vị trí của mình, chỗ ngồi của y không tệ, ở hàng thứ ba.
Robert và Peter chẳng qua trễ năm phút, chỉ có thể mua hàng thứ sáu.
Lúc mười chín giờ, ảo thuật bắt đầu, mười chín giờ ba mươi tám phút thì có
một cảnh, là ảo thuật sư ở trên tìm khán giả phối hợp, người ở mấy hàng
đầu đều điên cuồng giơ tay, sau đó thầy ảo thuật sư chọn một người,
người đó ngồi ở hàng thứ tư.
Vì thế, khi hắn đi ra ngoài, ánh mắt của Robert bị cản mất trong mấy giây, sau đó thì không thấy Lâm Dược nữa.
Mới đầu, Robert và Perter đều không để ý lắm, vì Lâm Dược vẫn luôn cúi sấp ở đó, lại thêm ánh sáng ở nhà hát rất tối, cho nên bọn họ không lập tức ý thức được Lâm Dược không còn ngồi đó, bọn họ chỉ cho rằng y có lẽ cúi
đầu quá thấp, hoặc là nằm nghiêng người?
Qua năm phút nữa không
thấy Lâm Dược, bọn họ mới kinh hoảng, nhưng lúc này bọn họ vẫn không dám lập tức xác nhận, mà trước tiên thử quan sát, sau đó vào phút thứ bảy,
Robert bước ra, chạy tới hàng thứ ba nhìn, phút thứ tám bọn họ mới có
thể xác nhận, Lâm Dược, quả thật không còn ở vị trí của mình nữa.
Quá trình sự việc rất đơn giản, trong quá trình này, bọn họ không thấy có
nhân vật khả nghi nào. Đương nhiên, khi vị khán giả đó được chọn lên sân khấu, có một trận hỗn loạn, cho nên, cho nên, bọn họ cũng không thể
khẳng định Lâm Dược rốt cuộc tự mình đi hay bị người bắt đi.
Bọn họ không thể khẳng định, nhưng Caesar thì lại tuyệt đối có thể khẳng định, Lâm Dược tuyệt đối không phải tự mình đi!
Cả quá trình nhìn có vẻ như không được sắp đặt gì, nhưng sự trùng hợp này
Lâm Dược không làm được, huống hồ, hắn có thể khẳng định, cho dù Lâm
Dược có thể đi, cũng không chạy được, vậy thì sao y có thể trong vòng
mấy giây thoát khỏi tầm mắt của Robert và Peter?
Bị bắt đi, vậy thì, ai bắt?
“Lưu ý tất cả lối đi, tìm người khán giả được mời lên sân khấu đó, ảo thuật
sư biểu diễn, nhân viên bán vé và tất cả những người tiếp xúc với cậu
ta.”
Hắn buông báo cáo, trầm giọng nói.
Carlos vâng xong lại nói: “Cần thông báo cảnh sát điều tra không?”
Caesar lắc đầu: “Giám sát tất cả điện thoại gọi tới, cho dù chỉ một giây, cũng phải ghi lại.”
“Vâng.”
Caesar tin rằng đây là một vụ uy hiếp, hắn tin người uy hiếp Lâm Dược nhất
định sẽ gọi điện cho hắn. Lâm Dược là ai? Cho dù từng thắng Hoa Hồ tử,
cho dù lấy được vòng tay lần này, y tại Las Vegas cũng chỉ như một tờ
giấy trắng.
Người duy nhất có mâu thuẫn, có lẽ chính là Ngựa hoang.
Nhưng tên Ngựa hoang này, quả thật có đủ tật xấu, nhưng cũng tuyệt đối là
chấp nhận cược chấp nhận thua, bị Lâm Dược làm cho chạy lõa thể, hắn chỉ nghĩ biện pháp cũng khiến Lâm Dược chạy lõa thể một lần, mà không phải
làm cái khác.
Vậy thì, bắt cóc Lâm Dược, mục đích duy nhất, cũng
chính là tìm hắn để đưa yêu cầu. Caesar nghĩ thế, nhưng, ngày đầu tiên
không có, ngày thứ hai không có, ngày thứ ba vẫn không có!
Không
ai đưa yêu cầu, tuy có rất nhiều cuộc điện thoại gọi tới, nhưng đều
không phải là cái mà hắn đợi! Hắn bắt đầu hoang mang, bắt đầu hoài nghi
Lâm Dược có phải thật sự chạy rồi, nhưng, cho dù chạy, cũng phải có nơi
để chạy chứ. Nhưng Lâm Dược có thể chạy đi đâu?
…
“Rốt cuộc mình đang ở đâu đây?”
Lâm Dược nhìn trần nhà xa hoa có chút mù mờ, trong ấn tượng của y, một phút trước y còn đang xem ảo thuật, mà một phút sau, y lại chạy lên giường,
hơn nữa còn bị còng.”
“Lạc Lạc sẽ không làm chuyện này đi, cậu hai chắc cũng sẽ không làm.”
Sau khi suy nghĩ một chút, cảm thấy Caesar tuy sẽ bỏ thuốc y, nhưng sẽ
không bắt trói. Trương Trí Công trước mắt xem ra cũng sẽ không làm loại
chuyện này, nhưng, y lại không thể nắm chắc.
Lúc này, cửa mở,
Ngựa hoang Jones bưng một ly sữa vào: “Tôi nghĩ anh cũng nên tỉnh rồi,
thế nào, Kẹo que, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Có, mông
tôi rất không thoải mái, cậu có lẽ không biết, nhưng nó vừa bị thương,
cái này, cậu có thể để tôi nằm sấp lại không? Vừa rồi ở nhà hát tôi cũng muốn nằm sấp rồi, chỉ là chỗ đó không có giường. Cậu muốn khóa tôi cũng không sao, nhưng có thể nào đổi tư thế không, thật là, rất đau.”
Ngựa hoang nhìn y một cái, đặt sữa lên đầu giường: “Tôi phát hiện anh rất
giỏi giả ngốc, nhưng vô dụng thôi. Lâm Dược, trước kia anh giả ngốc
thành công, là do người khác hạ thủ lưu tình với anh, nhưng tôi sẽ
không.”
Lâm Dược thở dài: “Được rồi, tuy có chút mất mặt, nhưng
cũng không thể không nói thật, tôi không phải mông đau, là hậu môn đau,
hậu môn đó cậu biết không, chính là chỗ xài mỗi lần bài tiết đó. Gần đây tôi ngày ngày ăn bậy với ba tôi, lại không nghỉ ngơi tốt, trước đó thi
đấu lại có áp lực, giờ thì bị trĩ rồi. Đều là đàn ông. Mười người thì có chín người bị trĩ, cậu nên hiểu nỗi đau của tôi chứ. Không hiểu? Không
hiểu cũng không sao, cậu sớm muộn cũng sẽ hiểu thôi, thật đó, khi tôi
còn trẻ, cũng rất khó hiểu, nhưng hiện tại tôi đã biết rồi. Là đàn ông,
thì không chạy thoát được ải này, xem như cậu vì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bạn bệnh của tôi, để tôi nằm sấp được không.”
Ngựa hoang
cười lạnh nhìn y, Lâm Dược cực kỳ bi thương: “Ngay cả chút mặt mũi này
cậu cũng không cho tôi? Được rồi, tôi quả thật bị công rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lá Bài Cuối Cùng
Chương 87
Chương 87