“Lâm Dược thật đẹp trai!”
“Lâm Dược yêu chết anh rồi!”
“Lâm Dược! Lâm Dược!”
Các thiếu nữ kêu thét, hoan hô, chỉ muốn phá tan tường người của bảo vệ, thấy Lâm Dược quay người, các cô kêu càng lớn tiếng.
Lâm Dược quay đầu, ngón trỏ đặt lên miệng, làm tư thế yên lặng, hai phút trầm mặc, sau đó là tiếng thét càng lớn.
“Tên TQ này thật quá đáng!”
“Không có chút phẩm hạnh nào!”
…
Người Nhật Bản bên cạnh tuy không hiểu Lâm Dược nói gì, nhưng chỉ nhìn tư
thế, cũng đủ hiểu, lập tức phẫn hận kêu lên, nhưng nhân số quá ít, tuy
vô cùng nỗ lực, nhưng vẫn không thể áp được sóng âm thanh cực lớn của
đối phương.
Lâm Dược qua lại vẫy tay vài lần, cuối cùng dưới sự
can thiệp của bảo vệ trở lại chỗ ngồi của mình__ Quản lý sòng bài cuối
cùng cũng không nhìn được hành động làm mè của y, phái người mời y về.
Sau khi ngồi xuống, sóng âm thanh cuối cùng cũng nhỏ lại. Các fans của y
cũng ý thức được, nếu các cô cứ kêu mãi, thì có thể ảnh hưởng tới trận
đấu, các cô khẩn cấp muốn nhìn cảnh tượng Lâm Dược thắng bài.
Fans của Lâm Dược không ồn nữa, tuy fans của Masaru Sato vẫn lầm bầm, nhưng
thứ nhất không phải ai cũng có thể nghe hiểu tiếng Nhật, thứ hai, fans
của Lâm Dược cũng không mấy để ý, các cô cuồng nhiệt nhìn Lâm Dược trên
bàn đấu, ảo tưởng y lập tức sẽ đánh người Nhật đối diện rớt ngựa.
“Anh sai rồi.” Lâm Dược vừa ngồi xuống, Masaru Sato đối diện đã mở miệng nói: “Lần này, xác suất anh có thể thắng vô cùng nhỏ.”
“Vậy sao?”
“Anh là người TQ, chắc biết đế quốc đại Nhật Bản của chúng tôi từng có một
vị nguyên soái vô cùng kiệt xuất, ngài YamamotoIsoroku. Ngài Yamamoto
khi còn đi học, từng dùng thiên phú về mặt số học của mình rong ruổi ở
sòng bài.”
Lâm Dược nhìn cậu, chậm rãi nói: “Cái đó có liên quan gì tới cậu?”
“Tôi đương nhiên không xuất sắc như ngài Yamamoto, nhưng rất trùng hợp, tôi
cũng rất hứng thú với số học, nếu anh từng xem báo hai ngày qua, thì
chắc sẽ biết, tôi ở mặt này cũng có chút thiên phú.”
“À.” Lâm Dược gật đầu, “Còn gì nữa?”
Thái độ của y chẳng chút bận tâm, Masaru Sato cũng không tức giận, vẫn mặt
không biểu tình mở miệng như máy: “Kỹ xảo của anh vô cùng xuất sắc, cũng không có quy luật cố định. Nhưng, vẫn có quy luật.”
“Sau đó?”
“Không có sau đó, tôi chỉ nói với anh, anh sắp phải thất tín với người khác rồi.”
“Giỏi lắm giỏi lắm, còn biết thành ngữ.” Lâm Dược dựa lên ghế vỗ tay tán
thưởng, “Nếu cậu đã nói nhiều như thế, vậy tôi cũng nói một chút. Thứ
nhất, Nhật Bản trước giờ không phải là đại Nhật Bản gì. Cái kiểu mở
miệng ra là nói mình ‘đại’ thì bao giờ cũng luôn luôn nhỏ, điểm này, chỉ cần nhìn mấy người luôn tự nói mình ‘đại’ là nước nào liền biết. Thứ
hai, nhà số học mà cậu nói, cũng là trường hợp đặc biệt. So với nói nhà
số học đặc biệt lợi hại, không bằng nói là người có trí nhớ tốt, năng
lực tính toán mạnh, năng lực suy lý xuất sắc lợi hại, điểm này, không có mấy quan hệ với nhà số học. Cuối cùng, Yamamoto mà cậu nói tới là tội
phạm chiến tranh… ở đây, tôi muốn nói với cậu một câu, sau khi trận đấu
này kết thúc, tốt nhất cậu nên trở về đế quốc ‘đại’ Nhật Bản, nếu còn để tôi thấy cậu trên đất nước này nữa…”
Y cử động cổ tay, chậm rãi nói: “Tôi thấy cậu một lần, đánh cậu một lần!”
Sắc mặt Masaru Sato cuối cùng cũng thay đổi, cậu nhìn chằm chằm Lâm Dược: “Tôi sẽ khiến anh phải nhận thua.”
Lâm Dược không trả lời, chỉ nhướng mày, biểu hiện vô cùng khinh thường,
khiến rất nhiều khán giả thông qua màn hình lớn nghe được lời của y đều
vô cùng hưng phấn, ngay cả một vài dì tuổi hơn năm mươi cũng không nhịn
được khen hay.
Mà lúc này, Lâm Dược đang quấy rầy Caesar, ừm,
hoặc nói chính xác là y đang bảo đảm: “Lạc Lạc, nếu lần này thua rồi,
tôi sẽ bị tông chết ở Nam Kinh, lấy cái chết tạ thiên hạ!”
… Caesar câm nín nhìn trời xanh.
Ván bài bắt đầu.
Cũng như một ván poker xác suất khi hai người đánh với nhau sẽ lớn hơn lúc
bốn người đánh, một ván mạt chược hai người chơi cũng dễ thắng hơn bốn
người, hơn nữa rất dễ thắng bài lớn.
Sáu ván trước, Lâm Dược hai
thắng được bốn, nhưng nhìn số chip, hai người lại ngang nhau. Số lần
Masaru Sato thắng nhiều hơn, mà số phán (cách tính điểm trong mạt chược) Lâm Dược thắng lại lớn hơn.
Ván thứ bảy, Masaru Sato bình hòa. (chỉ có bài liên tiếp, không phỗng không chiếu)
Ván thứ tám, Masaru Sato phỗng phỗng hòa. (do bốn bộ phỗng hoặc chiếu tổ hợp thành)
Ván thứ chín, Masaru Sato hỗn nhất sắc. (do một loại bài hàng Văn/Sách/Vạn hoặc bốn gió hợp thành)
Ván thứ mười, Masaru Sato cuối cùng thắng một ván lớn, cầm được một ván
tiểu tam nguyên. (hai bộ phỗng Trung Phát Bạch và một đôi)
Trong phòng khách quý đã bắt đầu có người kêu lên, fans ở hiện trường cũng bắt đầu lo lắng.
Ván thứ mười một, Masaru Sato tự tin cười, sau đó tới lượt đổ xúc sắc, lần
này, cậu thắng đại tứ hỉ! (Do bốn bộ phỗng/chiếu Gió hợp thành)
Ở vòng loại, một phán là hai mươi, mà tới vòng bán kết, là năm mươi. Vào chung kết, khai cuộc là 100.
Sau đó, mỗi khi ít đi mười người, thì sẽ tăng thêm 100, khi vào tới bàn cuối cùng, một phán, chín là ba mươi ngàn.
Đối diện giải thưởng phong phú như thế, với độ thổi phồng lớn như thế, thực sự không tính là con số lớn gì… nếu chỉ là một phán, nhưng nếu là sáu
phán, vậy chín là ba mươi ngàn nhân với sáu mươi bốn, cũng chính là nói
ván này, Masaru Sato đã thắng được hơn một triệu chín trăm ngàn! (Sáu
phán = 64 điểm)
Tham gia thi đấu có hơn một ngàn chín trăm người, tất cả số chip cộng lại cũng chỉ hơn một triệu chín trăm ngàn, tuy rằng có một phần nhỏ số người sau khi vào chung kết được lấy số tiền mình
thắng trở về, nhưng đa số mọi người đều thua sạch rồi mới rời khỏi.
Mà khi chỉ còn lại một bàn cuối cùng, Sharon sẽ phân chia đều số chip hơn
tám triệu cho bốn người, cho nên, bốn người cuối cùng, mỗi người khi bắt đầu đều có tiền vốn ba đến bốn triệu.
Thạch Chấn Đào thua sạch
của mình, Lý Vương Hồng Anh mang theo bốn triệu rời cuộc, vì thế tổng số tiền trên bàn là hơn tám triệu.
Mới đầu, số chip của Lâm Dược và Masaru Sato là xấp xỉ, nhưng hai ván này, Masaru Sato đã thắng ba triệu!
Cũng chính là nói, lúc này Lâm Dược chỉ còn lại hơn một triệu.
“Tôi từng nói, số liệu đại biểu cho tất cả.” Masaru Sato khinh thường nhìn
y, “Quy luật xuất bài của anh tôi đã nắm hết toàn bộ, anh không phát
hiện mình đã thua liền bảy ván sao? Tiếp theo, anh sẽ càng thua càng
nhiều. Nếu tôi là anh, hiện tại sẽ rút lui, như thế ít nhất vẫn còn một
triệu.”
“À, tạ trời tạ đất, cậu không phải tôi, nếu không thật sự là bi thảm.”
“Người TQ các anh luôn thích giở công phu mồm mép.”
“Có phải công phu mồm mép không, sau ván này, chúng ta mới biết.”
Masaru Sato lại đổ xúc xắc, sau đó bắt đầu lấy bài. Sau khi cậu lấy bài xong,
gần như muốn cười lên, là ‘nghe’! (*Trong mạt chược có ba chiêu: Nghe,
Nhìn, Mò. Ý nghĩa cụ thể thì bó tay >”
Ba con cửu Văn, ba con bát Sách, ba con Phát, ba con Bạch, còn lại chính là một con Trung
và một con thất Sách. Lúc này, cậu có hai lựa chọn.
Cậu có thể
đánh Trung ra, như thế, cậu chỉ cần tìm thêm lục cửu Sách cho con thất
Sách. Nhưng cách đánh này phán quá ít, cho dù ù, cũng chỉ được hai phán. Nhưng nếu cậu đánh con thất Sách ra, nếu chỉ còn lẻ Trung, thì có thể
ghép ra tam nguyên!
Masaru Sato suy nghĩ một chút, nhìn từ xác
suất, trong ba chiêu nghe đương nhiên phần thắng lớn hơn, nhưng cách
thắng này, quả thật không có chút ý nghĩa nào, hơn nữa, hiện tại mới vừa bắt đầu, cậu có nhiều cơ hội.
Cậu đánh thất Sách ra.
Lâm Dược lật bài, sau đó đánh con ngũ Văn.
Masaru Sato lật bài, là một con lục Văn, cậu không chút chần chừ đánh ra.
Lại tới phiên Lâm Dược, lần này, y đánh ra một con tứ Văn.
Masaru Sato lại lật lần nữa, vào tay cậu, là một con nhị Văn, cậu đột nhiên có chút bực bội, qua bốn lần rồi, bọn họ đều đánh Văn, cái này hoàn toàn
khác với dự tưởng của cậu.
Lâm Dược nhìn cậu một cái, sau đó chậm rãi đẩy ra một con lục Văn.
Lần này, ngay cả những khán giả tại đó cũng phải kêu lên, không ngừng đánh bài Văn, cái này trùng hợp quá mức rồi.
Đến lần thứ mười, Masaru Sato cuối cùng đánh ra con khác, một con tam Sách, khi cậu đánh con này ra đã bắt đầu có chút bất an, đã qua mười lần, đối phương rất có thể cũng là ‘nghe’, tuy cậu nắm chắc sẽ không đánh ra bài đối phương muốn, nhưng trong ván bài hai người, xác suất ù là năm mươi
phần trăm.
Cậu cầm con tam Sách nhìn nhìn, sau đó vẫn đẩy ra, khi con bài này sáng lên, ngón út của Lâm Dược giật một cái.
Y cần Sách!
Sự bất an của Masaru Sato lập tức tan biến.
Ván bài vẫn tiếp tục, lúc này, trong đại sảnh đều đã yên tĩnh, mấy trăm
người, từ fans tới bảo vệ dường như đều ngừng thở, ngay cả phóng viên
cũng ngừng chụp hình.
Mà trong phòng khách quý trên lầu hai,
những khán giả đó còn khẩn trương hơn người tại hiện trường, vì bọn họ
có thể nhìn rõ bài của hai bên.
Masaru Sato là tiểu tam nguyên, đang đợi Trung.
Mà Lâm Dược thì là bài Vạn hỗn nhất sắc, cũng đang đợi Trung!
Đúng, Lâm Dược cũng đang đợi Trung, hiện tại bài của y vô cùng thuận, ba con
tam Vạn, ba con tứ Vạn ba con ngũ Vạn, đồng thời còn có một chuỗi thất
bát cửu Vạn, mà trừ mười hai con này ra, trong tay y, còn đang giữ một
con Trung!
Trong tay Masaru Sato có một con Trung, trong tay Lâm Dược cũng có một con Trung, bọn họ đều đang đợi Trung!
Trừ hai mươi sáu con trong tay họ, và mười bốn con đã đánh ra, lúc này còn
chín mươi sáu con, mà hai người họ, chính là đang đợi hai con Trung
trong số chín mươi sáu con bài còn lại!
Nếu Lâm Dược lật được,
tuy số phán của hỗn nhất sắc không nhiều lắm, cho dù y thắng, cũng không thể lập tức tăng thêm nhiều tiền cho mình, nhưng nếu để Masaru Sato lật được, tiểu tam nguyên lại có năm phán một triệu lẻ năm mươi ngàn, cũng
có nghĩa là ván này gần như có thể quét sạch số tiền còn lại của Lâm
Dược.
Vòng mười tám, Masaru Sato lật được một con thất Sách, mí
mắt cậu hơi giật một cái, nếu vừa rồi cậu giữ lại con thất Sách của
mình, hiện tại đã thắng rồi!
Không thể đánh thất Sách, Masaru
Sato do dự một chút, đẩy con Trung vẫn luôn giữ trong tay ra, đối phương cần Sách, cậu không thể mạo hiểm.
Con bài vừa được đánh ra, lầu
hai lập tức vang lên một chuỗi hoan hô, nhưng lập tức ngừng lại, Lâm
Dược không đẩy bài! Y không thèm nhìn tới con Trung đó một cái, tiện tay lật một con nữa, sau đó vỗ xuống, đó là một con Trung!
Y nhìn Masaru Sato, sau đó từ từ, đẩy hết toàn bộ bài của mình ra.
Mười hai con bài hàng Vạn, và, hai con Trung.
Masaru Sato ngẩng đầu, Lâm Dược lật bài lên trước, rồi mới đẩy bài của mình ra, cũng có nghĩa là, y tự tìm được một con Trung!
Sau khi cậu vừa đánh ra một con Trung, người này lại lật được một con Trung!
Giống như giải đáp cho nghi hoặc của cậu, Lâm Dược cười nói: “Bài của tôi nhỏ, cho nên, chỉ có thể tự tìm thêm phán.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lá Bài Cuối Cùng
Chương 40
Chương 40