DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lá Bài Cuối Cùng
Chương 31

Ván thứ mười.

Sau khi bỏ chín ván liền, số chip của Lâm Dược đã không đủ năm trăm.

Ván này Daniau ở vị trí dealer, Lâm Dược cược mù nhỏ, Daniau cược mù lớn, phát bài riêng. Hai người đều không nhìn bài, nhưng lầu hai vẫn có thể thấy được, Lâm Dược có một đôi 7, Daniau là con 8 chuồn và J cơ, so với Lâm Dược, rõ ràng yếu hơn nhiều.

Lâm Dược nhìn Daniau, Daniau sớm đã lấy xì gà của mình ra cắt gọt, nhưng lúc này lại không động tới, hắn nhìn Lâm Dược, không nói chuyện.

Nghe nói ánh mắt con người có một vật chất kỳ lạ, nếu không phải lưỡng tình tương duyệt, một người bị một người khác nhìn chăm chú thời gian dài, luôn sẽ không thoải mái. Thậm chí cho dù bạn không nhìn qua, cũng sẽ biết có người đang nhìn mình. Chẳng hạn học sinh và thầy giáo, nhân viên và ông chủ.

Càng đừng nói lúc này ánh mắt của Daniau còn nghiêm khắc hơn thầy giáo, hà khắc hơn ông chủ, đôi mắt màu xám lam đó, sớm đã mất đi ôn hòa dĩ vãng, giống như rắn nhìn chằm chằm Lâm Dược.

Lâm Dược vẫn cười hi hi, y vỗ một cái, cắn nát thanh kẹo que ngậm nửa ngày, lấy thanh nhựa chỉ chỉ: “Một trăm.”

Cuối cùng không bỏ bài nữa.

Khán giả lầu hai nghĩ thế, đám người Trương Trí Công ở lầu ba thì không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.

Giống hệt, năm đó, Caesar cũng đẩy ra một trăm khi phát ba lá bài đầu!

Sắc mặt Daniau lại thâm trầm thêm một phần, chậm rãi đẩy ra một trăm, sau đó, lại đẩy ra một trăm.

Giống như lúc đó, năm đó, hắn cũng tố như thế!

Lâm Dược lại cầm một thanh kẹo lên: “Anh thật sự can đảm nha, làm hoàn toàn giống.”

“Heraclitus từng nói ‘con người không thể tắm trong cùng một dòng sông hai lần’, cậu rất can đảm, đây là lần thứ hai tôi nói câu này, nhưng, can đảm không thể mang tới thắng lợi cho cậu. Cậu đang phục chế trận so tài đó, nhưng không có khả năng.”

Đoạn đối thoại này người ở lầu hai nghe được không hiểu gì lắm, nhưng cũng không có cảm giác quá lớn, mà lầu ba, đặc biệt là Lưu Yên Nhiên và tên mập Trần thì đều có cảm giác không yên.

Người này, rốt cuộc có phải là vị mà bọn họ đoán?

Nếu không phải, kỹ thuật này là chuyện gì đây?

Nếu phải, câu nói đó của hắn tuy bốn bề biển lặng, nhưng, trong giọng điệu lại có một chút dị thường, đối với một khách chơi chuyên nghiệp, một cao thủ, quả thật chính là không thể tin nổi.

Hay là nói, ván bài đó ảnh hưởng tới hắn lớn như vậy? Nếu là thế, vậy hắn chắc chắn không thể nào có thành tích gì trong poker Texas nữa!

Đây là suy nghĩ của đám người Lưu Yên Nhiên, bọn họ chỉ cảm thấy Lâm Dược đang phục chế lại ván bài đó. Phục chế lại số chip năm đó, phục chế lại số lần bỏ bài năm đó. Đây là một sách lược, một kỹ thuật, trên bàn đấu, kỹ thuật này không phải không có ai dùng qua.

Nhưng bọn họ không biết một điều, sự phục chế của Lâm Dược không chỉ đơn giản như thế.

Y cầm kẹo que chỉ mặt bàn, cười hi hi nhe răng, giọng điệu khi mở miệng, thậm chí ngay cả số lần chớp mắt, đều gần như y hệt năm đó!

Đúng, chỉ là gần như, vẫn có chỗ khác.

Caesar năm đó cầm là xì gà.

Caesar năm đó chỉ mỉm cười.

Caesar năm đó chớp mắt bao nhiêu lần, Daniau cũng nhớ không rõ nữa.

Nhưng trạng thái này, giọng điệu này, lại mang tới cảm giác giống hệt.

Daniau biết trạng thái của mình lúc này không đúng, hắn không nên đẩy chip ra như năm đó, hắn nên đánh nát cản trở này.

Nhưng, tay của hắn lại giống như có ý thức riêng, hắn đẩy ra, là cược giống năm đó, thậm chí ngay cả tuần tự cũng không có bất cứ biến hóa nào.

Ngón tay hắn đang run rẩy mà không ai biết, bề ngoài nhìn không ra, nhưng hắn biết, hắn đang run rẩy.

Không, hắn không sợ thua.

Số chip trên bàn này, hai triệu rưỡi Euro mà Ngụy lão lục còn chưa đưa hắn, thậm chí ngay cả vốn tích lũy quá khứ, tàn sản trên trăm triệu đô la, hắn cũng không để ý.

Thua rồi, còn có thể thắng lại. Cho dù không phải ở trên bàn cược, cũng có thể thắng ở phương diện khác. Hắn có thể làm được, hắn từ nhỏ đã có thể.

Hắn sợ, chỉ là bản thân không thể thắng.

Hắn đẩy hai trăm ra, Lâm Dược theo hai trăm, sau đó, cũng đẩy hết toàn bộ chip còn lại ra.

Cược all!

Khóe miệng Daniau co giật, hắn cảm thấy, chân mình cũng bắt đầu run rẩy, hắn cắn răng, khống chế bản thân.

Đây là một người TQ, một người TQ hoàn toàn khác với người đó. Người TQ này có kỹ thuật, người TQ này đang phục chế lại ván đấu năm đó, người TQ này đang kích thích hắn, người TQ này…

Hắn biết!

Những thứ này hắn đều biết!

Nhưng hắn phát hiện không có tác dụng, hắn vẫn không thể khống chế được mình.

“Đúng rồi, tôi còn một căn nhà trị giá năm trăm ngàn, còn có một tính mạng, hiện tại đều cược hết.” Lâm Dược lấy thanh kẹo qua trong miệng ra, liếm một cái, cười nói.

[À, đúng rồi, tôi còn một vài tài sản, sòng bài này, một tiểu đảo trên Thái Bình Dương, còn có tôi, ván này nếu cậu thắng, thì đều là của cậu.]

Năm đó, người đó cũng nói với hắn như thế. Năm đó, trong đôi mắt lạnh nhạt của người đó lần đầu tiên có bóng dáng hắn. Năm đó, hắn lần đầu tiên được người đó coi trọng.

Từ khi hắn bắt đầu tiếp xúc với poker, đã không ngừng nghe tới người đó, Caesar! Caesar! Caesar!

Người đó là ánh sáng là truyền kỳ là mặt trời, còn hắn thì sao? Hắn không phải là gì cả! Cho dù hắn có giành được quán quân cuộc so tài năm ngàn người, cho dù hắn thắng được mười cao thủ, những người đó vẫn nói tới Caesar Caesar!

Mà Caesar, trước giờ chưa từng để ý tới hắn!

Rất ít ai biết, người đầu tiên hắn khiêu chiến chính là Caesar, nhưng mà ngay cả một hồi đáp cũng không có.

Hắn lấy được quán quân cuộc so tài năm ngàn người, lấy được vòng tay tượng trương cho vinh quang tiền bạc, nhưng ngay cả một câu trả lời cũng không có được!

Mà cho dù hắn thắng được mười cao thủ, người đó, cũng chỉ là lấy danh tiếng ở một đoàn thể, khách chơi và các sòng bài, chứ không tiếp nhận khiêu chiến của hắn.

Tại sao?

Tại sao người đó có thể đấu với đám người hạ đẳng kia, lại không chịu đấu với hắn? Tại sao người đó có thể tiếp nhận khiêu chiến của những cao thủ khác nhưng không chịu tiếp nhận hắn? Tại sao khi đấu với hắn, người đó vẫn không để tâm? Tại sao khi hắn chiếm thượng phong, người đó vẫn không nhìn hắn?

Tất cả số chip tất cả tài sản, bao gồm bản thân hắn (Caesar), trong lúc còn chưa đến vòng Flop đã đặt hết toàn bộ, đây là cái gì?

Giãy chết?

Hoặc nên nói, hắn (Caesar) cho rằng mình thắng chắc rồi?

Hắn (Daniau) tràn đầy không phục, bi phẫn bi thương, còn có rất nhiều cảm giác hắn không thể phân biệt được, hắn biết mình đang tức giận, nhưng, hắn lại không nhìn bài riêng.

Tại sao?

Mười hai năm sau đó, hắn không ngừng hồi tưởng, không ngừng phân tích, sau đó, hắn chỉ có thừa nhận.

Hắn sợ.

Hắn sợ nhìn rồi thì ưu thế trước đó đều hóa thành hư không.

Hắn sợ bài vốn có thể thắng sẽ biến thành bài thua.

Mà kết quả, vẫn là thua.

Sau khi bài phát ra thì không thể thay đổi, trừ khi đổi bài, mà trong ván bài như thế, đổi bài hầu như không thể.

Phát ra là cái gì, chính là cái đó.

Hắn nên nhìn, sau khi nhìn rồi hắn sẽ không theo. Hắn có số chip nhiều như thế, chiếm thượng phong như thế, chỉ cần kiên trì tiếp tục, hắn sẽ thắng, hắn sẽ thắng!

Tay của Daniau, đặt trên lá bài.

Hắn tự nói với mình phải nhìn.

“Nếu anh cảm thấy không nắm chắc, chúng ta có thể nói sau.”

Lâm Dược dựa nghiêng trên ghế, một tay chống đầu, một tay cầm que nhựa gõ bàn.

Mắt Daniau co rút lại, tay đặt trên bài tự động rút lại khi hắn còn chưa phát giác.

“Căn nhà năm trăm ngàn, cộng với chip, là tám trăm ngàn. Mạng của cậu, lại đáng giá bao nhiêu?”

“Mạng của tôi, đương nhiên là phải dùng một tính mạng để đổi.”

“Tôi vẫn còn mười bảy triệu.”

Daniau nói rất đơn giản, ý lại rõ ràng, nếu muốn dùng mạng của hắn để đổi, vậy thì mười bảy triệu trên bàn phải tính thế nào?

Ngụy lão lục đứng lên: “Chỗ chúng tôi còn có hai giấy sinh tử!”

Trương Trí Công cũng đứng lên: “Chúng tôi muốn thêm cược!”

Thêm cược, cũng được cho phép, nhưng rất ít người làm như thế, đặc biệt là trong tình trạng khoảng cách rõ rệt.

Nếu thua hết năm triệu, vậy thì muốn thêm cược, phải thêm toàn bộ. Cũng chính là nói, nếu tham gia ván đấu có ba nhà, mỗi nhà năm triệu, vậy thì thêm cược sẽ phải thêm mười lăm triệu. Nếu có hai nhà, thì thêm mười triệu, mà hiện tại bốn nhà, tuy Lý Công chúa và Mèo mập đã lui ra, nhưng muốn thêm cược, cũng phải tính luôn hai nhà đó vào, cho nên, phải thêm hai mươi triệu.

Tự nhiên, con số này các bên không phải không thể lấy ra. Nhưng nếu lại thua thì sao?

Cái này giống như xí nghiệp, bỏ vốn năm triệu muốn phát triển, nhưng phí sức không có hiệu quả, nếu muốn tiếp tục phát triển một mục nào, thì cần phải bỏ thêm vào hai mươi triệu, nếu tiếp tục bỏ vào nhất định có thể thành công, thì đa số xí nghiệp có năng lực đều sẽ bỏ thêm vốn vào, nhưng nếu khả năng thành công không lớn, thì sẽ thế nào?

Đặc biệt là, vì số tiền bỏ vào trước đó đã khiến một thời gian sắp tới hiệu quả bị thu nhỏ, chi ra lại tăng thêm, thì có mấy xí nghiệp chịu mạo hiểm?

Đương nhiên, xí nghiệp mạo hiểm cũng không phải không có, trước kia tham gia ván bài này, có bảy nhà, ban đầu, cũng không phải những người này.

Thua một lần, chịu qua một năm còn có thể tới nữa.

Mà nếu thua hai lần, thì rất có khả năng, không chịu nổi một năm đó nữa.

Ngụy lão lục cầm hai tờ giấy sinh tử, eo không đau chân không xót, dù sao là thắng được, ván này thua rồi vẫn còn một cái, còn có mười bảy triệu kia.

Mà Trương Trí Công nếu lại lấy ra hai mươi triệu, vậy tương lai, sẽ khó nhằn, giống như xí nghiệp có vốn trăm triệu, bọn họ có thể tùy tiện bất cứ lúc nào cũng lấy tiền mặt ra mà không làm ảnh hưởng tới vận hành của xí nghiệp, bình thường cũng sẽ không tiếc mười triệu.

Cậu hai Trương vừa nói ra, ngay cả anh hắn cũng hơi kinh ngạc.

“Anh, em xin anh, em dùng xe hơi du thuyền của em và cả nhà ở Quảng Châu thế chấp, nếu còn không đủ, em… coi như em mượn của anh.”

Cậu hai Trương năm ngoái mới bỏ tiền mua du thuyền, gần một triệu đô la, nhà ở Quảng Châu cũng đáng giá mấy triệu, còn có hai chiếc xe hơi của hắn, cộng lại, cũng gần hai mươi triệu.

Nhưng những thứ này đều là bất động sản, hắn không lấy ra nhiều tiền mặt như thế được.

Trương Trí Thành nhíu mày, “Em nắm chắc không?”

Đọc truyện chữ Full