Đối với Quân Ngân, Lănh Tử Diễm vẫn luôn mâu thuẫn.
Cái hắn không biết chính là, đối với hắn, Quân Ngân cũng đồng dạng như thế.
Một mặt muốn nối lại tình xưa, mặt khác, lại tự thân chán ghét, không thể chấp nhận thế giới hai người có người thứ ba tồn tại.
" Sao ngươi lại tới đây?"
Tướng quân mất tích, Quân Ngân hẳn là bận đến chân không chạm đất mới đúng, sao lại nhàn rỗi đến Lãnh phủ?
Từ Duệ chống cằm, một hồi nhìn Lãnh Tử Diễm, một hồi nhìn nam nhân mới
vào, ðẩy ghế dựa ra ðứng lên. "Các ngýõi trò chuyện, ta ra ngoài..."
" Không cần thiết." Thanh âm Quân Ngân có chút lạnh lẽo, y nhìn chăm chăm Lãnh Tử Diễm nửa ngày, như muốn nhìn xuyên thấu hắn, cuối cùng chậm rãi lấy ra một tấm ảnh. "Quân bộ có một giám thị viên theo dõi vệ tinh, là
ám cọc phụ thân ta mười mấy năm trước sắp xếp vào." Hình từng chút được
đưa qua. "Lần trước sau khi Dã Kê làm chuyện đó với ngươi, ta bảo người
nọ liên tục giám thị hắn." Dừng một chút, Quân Ngân thấp giọng nói. "Hai tiếng trước, trong núi sâu phía nam ngoại thành, Dã Kê hoàn thành thú
hóa lần thứ hai."
" Không thể!" Từ Duệ nhếch mày. "Không ai có thể liên tiếp thú hóa hai lần trong nửa năm."
Da lông phiêu lượng đen như bầu trời đêm, đồng tử sắc bén lạnh như đao cong, hình thể cực đại, cái đuôi thô dài.
Lãnh Tử Diễm hồi tưởng chính là con mãnh thú này áp lên người mình, dùng lợi khí đáng sợ làm hắn nếm đến đau đớn sống không bằng chết.
Đương nhiên mấy ngày trước, Lăng Diệp khiến hắn ôn lại cơn ác mộng này.
Hắn còn chưa tìm con ngân báo kia tính sổ.
Sao có thể để nó chết dưới tay thứ kia.
" Dã Kê sẽ đi tìm Lăng Diệp sao?" Lãnh Tử Diễm nhìn Từ Duệ, cười lạnh.
"Theo tư duy thú tộc các ngươi, Lăng Diệp đoạt người của Dã Kê, Dã Kê
không thể bỏ qua cho hắn. Ðúng không?"
Từ Duệ lấy hình từ trong
tay Lãnh Tử Diễm cầm qua, ngón tay khẽ run, đó là bái phục cùng sợ hãi
với ưu thế huyết thống thâm sâu chôn ở trong máu.
Khi Lăng Diệp
thú hóa lần thứ hai, lấy tư thái cao quý và thân hình tuấn mỹ từ trong
hồ đi ra, lúc Từ Duệ mới liếc nhìn, cũng có loại cảm giác này.
Không thể kháng cự, không thể ngỗ nghịch.
Lăng Diệp với tình huống hiện tại, e rằng khó có thể chiến thắng đệ đệ xấp xỉ y kia.
Trong lòng Từ Duệ rút một ngụm khí lạnh, nhưng gã không thể để Lãnh Tử Diễm
biết những thứ đó, Lăng Diệp phân phó, dù y bị đám gia hỏa kia cắn đến
mình đầy thương tích, cũng chỉ có thể cấp cho Lãnh Tử Diễm thông báo:
hùng thú nhà hắn rất rất rất dũng mãnh, toàn bộ đám vọng tưởng tổn
thương y sẽ bị xé thành mảnh vụn.
Lúc Lăng Diệp nói như vậy, hào quang đồng tử lạnh lùng mà óng ánh, trên mặt cũng kiên nghị như pho tượng.
Như Tướng quân đang ra lệnh cho sĩ quan phụ tá.
Từ Duệ lập tức liền bị bộ dáng của y chọc cười, chân cũng thi lễ. "Thiếu
chủ đại nhân, tiểu nhân chắc chắn không làm nhục sứ mệnh!"
Hừ hừ, khinh thường vò hình quăng vào thùng rác.
" Dã Kê tính cái gì? Đi cũng là tìm chết, ai ai, Lãnh Tử Diễm, ngươi đừng động." Từ Duệ bổ nhào vào trên giường, vừa gào về phía Quân Ngân. "
Đứng làm gì, mau tới giúp đỡ." Động tác giãy giụa của người dưới thân
quá lớn, Từ Duệ sợ vết thương khâu hảo phía sau lại vỡ ra, căn bản không dám dùng lực. "Này!"
Quân Ngân cũng không để ý đến gã, y đứng
đó, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan mất, đó là một loại cảm
giác kỳ dị, Từ Duệ không có tâm tư suy nghĩ nhiều, cũng suy nghĩ không
ra. "Giúp ta!"
Lãnh Tử Diễm một tay đẩy Từ Duệ ra, lảo đảo ngã
xuống giường, vừa vặn ngã bên chân Quân Ngân, hắn ngẩng đầu, phảng phất
như đang hy vọng, biểu tình lại mang đau đớn cõi lòng tan nát. "Quân.... Quân Ngân..."
Động tác Quân Ngân rất chậm.
Ánh mắt trên cao nhìn xuống từng chút nhu hòa, sau đó, từ từ ngồi xổm xuống, chậm rãi nắm lấy tay Lãnh Tử Diễm.
Bên môi gạt ra nụ cười ôn nhã như xuân phong, y nói. "Ngươi muốn đi gặp hắn, ta liền mang ngươi đi."
Ngươi muốn đi gặp hắn, ta liền mang ngươi đi...
Ôm lấy người, lại bế lên.
" Này, tên kia, ngươi điên hả, phía sau mông hắn có thương tích, không thể xuống giường, nghe thấy không, này!"
Từ Duệ vọt tới cửa, Quân Ngân đã bế Lãnh Tử Diễm xuống lầu. Y đi rất
nhanh, tiếng bước chân thanh thúy đánh vỡ sự yên tĩnh sáng sớm. Người
hầu tốp năm tốp ba thò đầu ra, tò mò nhìn xung quanh coi xảy ra chuyện
gì.
Nắm tay của Từ Duệ vô lực giơ nửa ngày trên không trung, cuối cùng phanh một tiếng, nện lên cửa.
Quá bảy giờ, các cửa hàng lần lượt mở cửa, Lãnh Tử Diễm nhìn đường phố từ
vắng lặng đến náo nhiệt bên ngoài, trong lòng từng đợt băng lãnh thấu
tâm.
Quân Ngân khăng khăng nắm tay trái hắn, nhưng nhiệt độ mỏng manh kia căn bản truyền không đến được.
Đèn đỏ.
Trên môi có cái gì đó bao trùm, Lănh Tử Diễm ngước mắt, Quân Ngân nửa hạ
đồng tử, màu xanh dưới mi mắt bởi vậy mà lộ vẻ nồng đậm phá lệ.
Như kéo ra một mảnh âm u.
Nụ hôn rất nhạt, lướt qua liền dừng.
" Còn lạnh không?" Quân Ngân xoa loạn tóc hắn. "Đừng rút trên ghế xe,
người bên ngoài trông thấy không chừng cho rằng ta làm gì đó ức hiếp
ngươi."
Lãnh Tử Diễm nhún nhún vai, cố thẳng lưng.
" Đây
vẫn không khác lắm!" Quân Ngân cười khẽ, lại thưởng cho hắn một nụ hôn ở trán. "Đừng làm mình giống như nữ nhân chết chồng..."
" Quân Ngân!"
" Ta không thích ngươi như vậy." Ngón tay chậm rãi nhấc cằm đối phương.
"Lãnh Tử Diễm.... Dù ngày nào ðó ta thật sự chết ði, ngýõi... Cũng không ðýợc nhý vậy..."
Đèn xanh sáng lên, Quân Ngân phảng phất như cái gì cũng chưa xảy ra, buông hắn ra, một lần nữa cầm lấy vô-lăng.
Mà Lãnh Tử Diễm thì nhắm mắt lại, xoay đầu đi.
Ai trong bọn họ mà chết, hắn đều thương tâm.
Đây vốn chính là một chuyện không thể khống chế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ám Dạ Trầm Luân
Chương 113
Chương 113