Buổi tối mười giờ, bầu trời dần rải tuyết nhỏ, bông tuyết trong suốt tùy ý tung bay trong bầu trời đêm.
Đèn trên dãy lầu lần lượt tắt đi, học sinh từng người rời khỏi, khắp trường thoạt nhìn trầm lặng mà an tĩnh.
Lãnh Tử Diễm mở dù, đứng dựa vào tường, sau khi đèn phòng học cuối cùng tắt
đi, tâm trạng vốn sốt ruột gia tăng đến mức tận cùng. Khó thấy có một
lần hắn chịu tới đón, hay y kỳ thực không có vào học?
Học sinh đi ra cuối cùng quả nhiên không phải Lăng Diệp.
Lãnh Tử Diễm có chút thất vọng.
Đúng lúc tiếp một cú điện thoại của Quân Ngân, hỏi hắn mặc đủ ấm không, Lãnh Tử Diễm xiết chặt cổ áo giáo phục trên người, không dám nói mình bên
trong chỉ mặc một áo lót, lúc này trong băng tuyết, đang lạnh đến phát
run.
" Ngươi ở bên ngoài?"
" A.... Phải." Lãnh Tử Diễm hắt xì một cái, nhiệt khí thở ra tụ thành khói, bốc lên trên. "Đói bụng, đi ra mua chút đồ ăn." Nói dối không chớp mắt.
" Sao không kêu Lăng Diệp?"
Đây là lần đầu tiên Quân Ngân nhắc tới Lăng Diệp trong hai tháng nay, Lãnh
Tử Diễm đề cao cảnh giác, bình chân như vại. "Tại sao phải kêu hắn? Ta
tự mình đi ra mua đồ không được sao?"
Quân Ngân tựa hồ không thích đề tài này. "Vậy ngươi trở về sớm một chút."
Nói xong, tùy tiện thêm vài câu, liền ngắt máy.
" Lại mất hứng?" Lãnh Tử Diễm cười gượng, cũng đúng, chuyện hắn cùng Lăng Diệp day dưa mơ hồ bất minh căn bản là sự thật chắc như đinh đóng cột.
Sau khi trở lại trường học, Lăng Diệp sống chết muốn ở chung, đá làm sao cũng đá không ra. Quân Ngân mắt nhắm mắt mở, Lãnh Tử Diễm cũng không
hiểu suy nghĩ trong lòng y, cứ nói là khoan nhượng Lăng Diệp đi, nhưng
mỗi lần vừa nghe thấy hắn và Lăng Diệp ở cùng nhau, y lại nhất định phát giận, không đúng, Quân Ngân sẽ không phát giận, y chỉ ôn nhu cắt điện
thoại hoặc nói là mình bận, không để ý tới hắn.
Lãnh Tử Diễm xoa xoa mặt, cảm thấy trên mặt có chút nóng.
Trong giới quý tộc, ba bốn người ở cùng nhau không phải không có, nhưng đó là một nam nhân đồng thời có mấy tình nhân xinh đẹp. Vô luận là thân phận
Quân Ngân, thân phận hắn hay thân phận Lăng Diệp, ba người họ muốn ở
cùng nhau, tuyệt đối không thể, nếu truyền ra, chính là một trò cười.
Lăng Diệp mặt dày đương nhiên không sợ, hắn thì thôi, dù sao bị cười nhiều
rồi, sớm đã chai cứng, nhưng Quân Ngân không giống thế, người kia nặng
nhất mặt mũi, sẽ không cùng bọn họ hồ nháo.
Quay về ký túc xá, Lăng Diệp vẫn không thấy bóng.
Lãnh Tử Diễm cảm thấy đầu rất choáng, tắm một trận nước ấm, đi ra, trong phòng vẫn tối như mực.
Chết chỗ nào rồi?
Đầu choáng não căng, rầu rĩ, ngực như bị thứ gì đó lấp lấy, cực kỳ khó
chịu, Lãnh Tử Diễm thân thể cường tráng, từ nhỏ đến lớn căn bản chưa
từng bị cảm cúm, lần này ra ngoài đón Lăng Diệp một cái liền thành ra
như vậy, quả thực hận người kia đến tận xương tủy.
Tức giận đá giường, tắt đèn ngủ.
Ký túc xá mới đổi là dành cho hai người, giường rộng phá lệ, sau lưng
không có ai ôm ḿnh, Lănh Tử Diễm lần đầu tiên không thích ứng, cảm thấy
trong phòng đen nghịt, như một nhà giam.
Đang nửa tỉnh nửa mê, sặc một tiếng, bật dậy liền nôn, ngay cả toilet cũng chưa kịp chạy tới. "Lăng Diệp... Này...!"
Sau lưng vẫn không có ai.
Chết thật?
Rút khăn giấy ra thô bạo lau miệng, lại nôn mấy tiếng, dạ dày cuồn cuộn không ngừng cuối cùng an tĩnh một chút.
Lãnh Tử Diễm nhìn ô vật dưới giường cùng dra giường bị mình làm dõ, nháy mắt liền có xúc ðộng muốn xách người kia tới quất roi.
Khoác áo ngủ lên, kéo sạch sẽ, dra giường cũng thay.
Nằm trên giường hít hít mũi, trước kia khi thấy những người bị cảm cúm chảy chút nước mũi liền rên than như thế, hắn vạn phần coi thường, bây giờ
mới hiểu cảm cúm là hành người đến thế nào, quả thực còn khó chịu hơn so với bị chém mấy đao.
Còn ngực sao lại thế này, thật oi bức.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ám Dạ Trầm Luân
Chương 85
Chương 85