Đợi đến khi Nhạc Tư Trà có thể tới thăm Lâm Thanh Nhã đã là chiều hôm sau.
Nhưng trước khi đến, cậu vẫn hẹn Từ Tuyết trước để biết rõ mọi chuyện như thế nào.
Địa điểm là một cửa hàng nước ngoài trường học. Bởi vì đồ ăn ngon, lại rẻ nên các sinh viên tường hay tới đây. Nhưng hiện là thời gian nghỉ, đa số đã về nhà hết nên cũng không nhiều khách lắm.
Khi Nhạc Tư Trà tới, Từ Tuyết đang ngồi uống nước chanh một mình, vẻ mặt cô vui vẻ thấy rõ lúc nhìn thấy cậu.
Nhạc Tư Trà làm bộ như không để ý tới, ngồi đối diện cô “Chẳng phải đang nghỉ sao? Sao cậu không về?”
“Đáng lẽ thế, nhưng chuyện Lâm tỷ như vậy, mình lo.” Vốn Từ Tuyết đã hẹn bạn cùng đi du lịch, nhưng Lâm Thanh Nhã xảy ra chuyện, cô phân vân mãi, cuối cùng quyết định ở lại.
“Lâm tỷ rốt cục làm sao thế?” Nhạc Tư Trà hỏi thẳng.
Nghe Nhạc Tư Trà hỏi, Từ Tuyết nhấp một ngụm nước chanh, chậm rãi kể.
—— kể chuyện nha——
“Lâm tỷ, chọn đi chọn lại mãi, chị chưa nghĩ được mua gì sao?” Từ Tuyết ngồi trên ghế đá ở trung tâm quảng trường, bóp bóp hai chân đã như nhũn ra của mình. Cô vừa với dạo khắp 10 tầng công ty bách hóa cùng Lâm Thanh Nhã, sắp gãy chân đến nới rồi. Hơn nữa, hôm nay phải đi tặng hoa nên cô đi một đôi giầy cao gót 5cm để hợp với chiều cao của Lâm Thanh Nhã.
“A~ Chọn quà thôi sao mà khó thế!” Lâm Thanh Nhã buồn rầu ngồi cạnh cô. Cả hai đã đi một lúc lâu mà chưa mua được gì.
“Bộ đồ thường phục vừa nãy cũng không tệ mà? Sao không mua?” Từ Tuyết nhớ tới bộ đồ Reeves kia.
“Gia Minh không thích của hãng đấy.” Lâm Thanh Nhã nói.
“Còn cặp vòng cổ tình nhân, kiểu dáng cũng đặc biệt, giá phải chăng.” Từ Tuyết lại hỏi, cặp vòng cổ cả heo đó đúng là đẹp nha!
“Anh ấy không thích mấy như vậy. Chị chưa gặp anh ấy đeo trang sức bao giờ.” Lâm Thanh Nhã cũng chịu, bản thân cô rất thích đôi vòng cổ đó.
“Vậy thì khó thật. Lâm tỷ, hay chị cứ đóng gói mình qua tặng là tốt nhất.” Từ Tuyết cười trêu.
“Con nhỏ này, nói gì thế.” Lâm Thanh Nhã đỏ mặt đập nàng một cái. Cô tuy rằng bạo gan, nhưng vẫn rất truyền thống, đối chuyện này cũng rất bảo thủ, trừ phi đã kết hôn, cô sẽ không dâng tặng bản thân mình.
“Được rồi, được rồi, em sai rồi, Lâm tỷ, ngài đại nhân….” Từ Tuyết nhấc tay đầu hàng, đang nói một nửa chợt im bặt, đơ người nhìn phía sau Lâm Thanh Nhã.
“Sao thế?” Lâm Thanh Nhã thấy cô như vậy, giơ tay quơ quơ trước mắt.
Từ Tuyết giữ lấy tay cô “Lâm tỷ, mau nhìn phía sau, đó có phải bạn trai chị không?”
“Cái gì?” Lâm Thanh Nhã khó hiểu quay đầu lại, sau đó —–
Cách hai người không xa, một đôi (cẩu) nam nữ đang hôn nồng nhiệt. Mà người thanh niên đẹp trai với vẻ mặt say mê kia là bạn trai cô – Trầm Gia Minh.
“Trầm Gia Minh!!” Lâm Thanh Nhã nổi giận đùng đùng bước nhanh qua, cầm túi trong tay đập thẳng vào người thanh niên kia. Từ Tuyết nhìn mà thấy đau.
“A!” Cơn đâu đến quá đột nhiên làm cho hai kẻ đang đắm chìm kia hoàn hồn, cũng đưa đến những người vây xem.
“Thanh….Thanh Nhã?” Trầm Gia Mình không ngờ mình sẽ xui xẻo như thế, bị bắt gặp ngay lúc này “Chẳng phải hôm nay em đi sân bay sao?
“Tôi đi sân bay anh có thể đối tôi như thế? Anh coi tôi la ai? Dám bắt cá hai tay!” Lâm Thanh Nhã chưa hết giận, tiếp tục đánh.
“Này, con điên này, mày đánh đủ chưa.” Cô ả ăn mặc sành điệu bên cạnh khoanh tay nhìn Lâm Thanh Nhã khó chịu, cặp mắt lẳng lơ nhìn cô từ trên xuống dưới, khẽ giễu cợt “Gia Minh, đây là bạn gái anh? Nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ, anh đúng là không có mắt.”
Nói đến đây, mấy người xem cũng biết cô ả nói quá. Tuy rằng Lâm Thanh Nhã mặc kiểu trung tính, nhưng nhìn qua là biết cô là đại mỹ nữ, đâu phải nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ.
“Cô lại là loại gì?” Lâm Thanh Nhã dừng lại động tác, trừng mắt nhìn cô ả. Từ Tuyết khẳng định là thấy được hung quang từ mắt Lâm Tỷ.
Cô nàng kia lại không hề tự biết, còn nghịch mấy lọn tóc quăn trước ngược, lả lơi nói “Lại còn thô tục như thế, Gia Minh, anh không giới thiệu đi?”
Trầm Gia Mình xoa xoa chỗ bị đánh, đứng bên cạnh cô ta “Thanh Nhã, nếu như em đã biết, anh cũng không dối nữa, chúng ta chia tay đi.” Tuy rằng vẫn tiếc mình chưa được chạm qua Lâm Thanh Nhã, nhưng vì tiền đồ, gã đành từ bỏ vậy.
“Chia tay?” Lâm Thanh Nhã không ngờ anh ta lại nói chia tay đơn giản như thế, trong lòng đau xót, sắc mặt cũng tái nhợt.
“Lâm tỷ…” Thấy thế, Từ Tuyết lo lắng, đi lên định đỡ cô.
“Chị không sao.” Lâm Thanh Nhã cười, cảm ơn sự quan tâm của cô, lại ghét bỏ nhìn đôi nam nữ chó má kia “Chia tay thì chia tay, dù sao tôi cũng chán ngấy thể loại búng ra sữa này rồi, cô muốn thì cứ cầm.” Cô cũng không thèm để ý Trầm Gia Minh tái mặt, nói tiếp “Tiện nói luôn, lần sau đừng hở hang thế, không khác gì gia cầm.” Nói xong, mặc kệ hai kẻ đang ngẩn ra, kéo Từ Tuyết băng qua đám người.
“Gia cầm?” Cô ả phút chốc nghe không rõ, sau khi nhận ra mới đen mặt.
Chệt tiệt, con điên đó nói cô đây giống gà!!!
—– hiện thực——
“Sau đó chúng tôi đi về. Tuy rằng Lâm tỷ không nói gì nhưng mình biết chị ấy khó chịu.” Từ Tuyết rất lo, từ ngày biết Lâm Thanh Nhã, cô chưa thấy chị ấy mất tinh thần như vậy bao giờ.
“Mình chưa thấy bạn trai Lâm tỷ bao giờ, không biết anh ta là hạng người gì, nhưng con người Lâm tỷ thế nào chúng ta biết rõ, sao chị ấy lại để ý loại như thế?” Nhạc Tư Trà không hiểu, ánh mắt của chị ấy không kém thế chứ.
“Cậu không đến CLB nên không biết, từ đầu năm học, tên kia mỗi ngày đều ôm một bó hồng to tới phòng Lâm tỷ, bám dính không tha, Lâm tỷ bị phiền quá nên đồng ý thử hẹn hò, sau thấy cũng tốt liền chuyển chính thức. Ai lại….” Từ Tuyết lắc đầu, mấy kẻ lãng mạn đều là playboy sao?
“Vậy Lâm tỷ?” Nhạc Tư Trà lo Lâm Thanh Nhã sẽ xảy ra chuyện.
“Không tệ lắm, hôm qua mình gọi điện cho chị ấy, tinh thần không tồi.” Thực ra là, sau khi Lâm Thanh Nhã nghe cô kể chuyện về Nhạc Tư Trà là Diệp Kình mới vui vẻ lên.
“Vậy mình phải tới thăm chị ấy chút.”
“Mình đi với cậu.”
Khi hai người tới nhà Lâm Thanh Nhã, cha mẹ cô đã ở đó.
“Tư Trà, tiểu Nhã, có chuyện gì xảy ra sao? Nó giam mình trong phòng đã một ngày, cơm cũng không ăn. Bá sợ nó có chuyện.” Bà Lâm lo lắng hỏi Nhạc Tư Trà.
“Bá, bá đừng lo, chỉ là tâm tình chị ấy không tốt, sẽ không sao đâu.” Nhạc Tư Trà an ủi.
“Mong là thế.”
Nhạc Tư Trà gõ cửa phòng Lâm Thanh Nhã “Lâm tỷ, là em và Từ Tuyết.”
Trong phòng im lặng hồi lâu, khi Nhạc Tư Trà nghĩ cô chưa nghe đến, định gõ lại thì cánh cửa mờ ra.
“Vào đi.” Lâm Thanh Nhã mặc áo ngủ đứng bên trọng, sắc mặt không tệ, nhưng quầng thâm nói lên cô không ngủ được.
“Chuyện của chị em đã nghe Từ Tuyết kể.” Nhạc Tư Trà nói, Từ Tuyết tỏ vẻ xin lỗi. Dù sao chưa được phép đã kể chuyện của chị.
“Cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ trách chị không nhìn người.” Lâm Thanh Nhã suy nghĩ rất thoáng.
“Chị cứ mặc kệ hắn như thế?” Nhạc Tư Trà thấy Lâm Thanh Nhã bị tổn thương thật bất công, để im thì tốt cho gã kia quá.
“Vậy phải làm sai?” Lâm Thanh Nhã không để tâm lắm. Bối cảnh của Trầm Gia Mình cô biết, đâu có tùy tiện uy hiếp người ta được.
“Đâu thể để chị mất mặt thế được, chị là trưởng CLB của chúng em nha!” Nhạc Tư Trà cùng Lâm Thanh Nhã có thể nói là thanh mai trúc mã, tình như chị em, thấy cô bị thế sao có thể khoanh tay đứng nhìn!
“Đúng thế, kệ hắn ta, là tốt cho hắn quá!” Từ Tuyết cũng không đồng ý bỏ qua cho kẻ kia!
“Vậy phải làm sao?” Nghe hai người nói, Lâm Thanh Nhã cũng thấy bỏ qua thằng khốn kia cũng rất tiếc!
“Tên Trầm Gia Mình đó có bối cảnh thế nào?” Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
“Cha hắn là người đứng đầu công ty Thiên Uy, ở thành phố B cũng có ảnh hưởng không nhỏ. ”
“Thiên Uy?! Đây là công ty lớn nha.” Từ Tuyết cùng là lần đầu biết gia thế của Trầm Gia Mình.
Tập đoàn Thiên Uy, một trong 10 xí nghiệp lớn của thành phố B, tổng giám đốc Trầm Thiên Uy lại rất có tiếng vang ở thành phố B này.
“Thiên Uy thì sao chứ, hai người đã quên, chúng ta cũng quen một VIP à.”
“Thế nào, Tư Trà dằn được lòng cho chị mượn Diệp Kình?” Lâm Thanh Nhã đương nhiên biết cậu đang nói ai. Đại nhân vật mấy người biết, chẳng phải có gia thế xuất chúng, văn võ song toàn Diệp Kình – Diệp đại hội trưởng hội học sinh sao.
“Có gì tiếc chứ, vì Lâm tỷ, em có thể hi sinh bất cứ giá nào.” Cùng lắm thì bị ‘phạt’ vài lần, Nhạc Tư Trà thầm nghĩ.
“Đúng vậy, anh Diệp có gia thế không tồi, nhưng so được với tên playboy kia sao?” Đối với Diệp Kình, Từ Tuyết chỉ biết qua mấy lời đồn.
“Yên tâm, dù không vượt cũng không kém.” Nhạc Tư Trà trả lời kiên quyết. Cậu biết Diệp Kình là gia chủ của Đông Phương gia, hơn nữa, Diệp gia cũng có ảnh hưởng lớn trong cả ngước.
“Vậy bước tiếp theo làm thế nào?”
“Dễ lắm, chẳng phải hắn muốn tổ chức sinh nhật sao? Chúng ta….” Ba người chụm lại một chỗ, thầm thì kế hoạch.
“Vậy nên, em đem anh cho mượn?” Diệp Kình khoanh tay, ngồi vào sofa, cười tủm tỉm nhìn Nhạc Tư Trà đang bồn chồn.
“Vâng….” Nhạc Tư Trà không dám nhìn Diệp Kình.
“Nói, còn muốn anh làm gì?” Diệp Kình cũng không làm khó cậu, đồng ý luôn.
“A? Anh không giận sao?” Nhạc Tư Trà không ngờ, cậu còn tưởng Diệp Kình sẽ tá hỏa lên.
“Lâm Thanh Nhã có thể coi là chị em, xảy ra chuyện, anh giúp đỡ là bình thường.”
“Cám ơn.” Nhạc Tư Trà biết vì mình nên Diệp Kình mới đồng ý giúp “Bọn em muốn thiệp mời sinh nhật của Trầm gia, anh có thể giúp sao?”
“Bọn em muốn hắn sáng mắt ra sao?” Diệp Kình nâng mi, cách đơn giản vậy mà bọn họ cũng nghĩ ra.
“Vâng.” Nhạc Tư Trà gật đầu, ba người là muốn gã kia bị khiếp sợ trong buổi sinh nhật.
“Anh khuyên em nên bỏ ý định ấy đi.” Diệp Kình không ngại ngần mà bác bỏ.
“Vì sao?” Nhạc Tư Trà không hiểu.
“Sinh nhật của hắn chỉ mời nhị thế tổ, em nghĩ mấy người đấy biết anh sao?” Nếu thật thế, anh đâu có thể nhàn nhã đi học đại học.
“Vậy sao giờ?” Nếu vậy thì không có trò hay xem, đương nhiên, cần biết đại thiếu gia của Diệp gia chứ không phải gia chủ của Đông Phương gia.
“Sắp tới sẽ là kỷ niệm 30 năm thành lập của Thiên uy, lúc đó bọn họ nhất định mở tiệc mừng, các em có thể ra tay ở đây. Anh sẽ mang thiệp mời về cho.” Trầm Gia Mình chính là kẻ gián tiếp phá hủy ‘chuyện tốt’ của anh, sao Diệp Kình có thể cho hắn thoải mái được.
“Vâng.”
Khi Nhạc Tư Trà kể lại lời của Diệp Kình cho Lâm Thanh Nhã cũng Từ Tuyết, ba người bắt đầu bận rộn lu bù.
Để ra oai phủ đầu với Trầm Gia Mình, trừ việc cần nhờ Diêp Kình, Lâm Thanh Nhã cũng không thể quá hạ giá, vậy nên ‘đóng gói’ là không thể thiếu.
Chỉ dựa vào sức mấy người thì chẳng bõ.
Thế nên, Nhạc Tư Trà không ngần ngại nhờ Diệp Kình tìm người tân trăng lại Lâm Thanh Nhã, chắc chắn áp đảo được bạn gái mới của Trầm Gia Mình. Hiệu quả á? Bí mật!
Tuy rằng Lâm Thanh Nhã là đại mỹ nhân, nhưng cô vẫn thiên hướng trung tính hóa, cái đó đương nhiên không hợp yến hội. Vậy nên Nhạc Tư Trà nhờ Diệp Kình mời đến một thầy dạy lễ nghi, sửa đổi lại hết dáng vẻ cùng cử chỉ của chị. Mong là cô sẽ có được khí chất tao nhã, thong dong.
Lâm Thanh Nhã không phụ sự mong đợi của mọi người. Cô vốn học âm nhạc, nhiều năm học tập khiến cho từng động tác của cô đều có tính tao nhã và nhịp điệu, chỉ là nữ vương khí lấn át thôi.
Hơn nữa, là đội trưởng CLB Cos, khả năng diễn xuất cũng không kém. Sau khi được chỉ dạy lễ nghi tỉ mỉ, Lâm Thanh Nhã đã có thể tiếp thu và vận dụng hết nhưng điều được dạy, hơn nữa còn từ 1 ra ba, khiến cho thầy dạy cũng khen nức nở.
Quên nói, vì chết một đống còn hơn sống một mình, Lâm Thanh Nhã cũng lôi thêm Nhạc Tư Trà và Từ Tuyết học cùng mình, khiến hai người khổ không tả xiết.
Nhưng hiệu quả tốt lắm!
Bận bịu học hành, kỳ nghỉ 1 thắng 5 đã trôi qua nhanh chóng.
“Đây, thiệp mời em cần.” Diệp Kình đặt 3 tấm thiệp lên bàn trà, nhìn Nhạc Tư Trà đang đừa thú cưng.
Nhờ Du Nhiên điều giáo, Nhạc Tư Trà đã yên tâm thả Axue từ không gian ra ngoài, khiến nó quen với căn nhà. Để mãi trong không gian cũng không hẳn là tốt, hơn nữa, Du Nhiên nói Axue có thai, chắc hẳn gia đình sắp được chào đón thành viên mới. Nuôi bên người vẫn an toàn hơn.
“Thời gian?” Nhạc Tư Trà chải lông cho Axue, nghe thấy lời anh thì dừng lại, cầm lấy thiệp mời, quả nhiên là của Thiên uy “Địa điểm ở Hoa Nhã?”
“Đúng thế, 8 giờ, ở phòng yến hội của Hoa Nhã.”
Từ khi có Nhạc Tư Trà làm hậu cần – hoa quả cùng rượu – Hoa Nhã đã phát triển lớn mạnh không ít. Giới thượng lưu đều biết chỉ có ở Hoa Nhã mới được hưởng thụ ẩm thực cùng rượu đẳng cấp cao nhất, vừa khỏe mạnh lại ngon miệng. Điều này dẫn đến thu hút náo nức những nhân vật nổi tiếng thích dưỡng sinh và hưởng thụ.
Tuy rằng, mới đầu khi Hoa Nhã quảng cáo sử dụng thực phẩm xanh, không mấy người tin tưởng. Thậm chí còn có người trộm cầm về đi cục vệ sinh thực phẩm xét nghiệm.
Không ngờ, xét nghiệm này cũng chẳng nghiệm ra gì.
Nhưng đấy là chuyện tốt, đồ ăn Hoa Nhã bán đều không chút thuốc bảo vệ thực vật, không những thế, lượng vi ta min còn cao hơn ở chợ bình thường vài lần, đối thân thể rất tốt, dùng nhiều còn có tác dụng dưỡng sinh.
Thế nên, rau dưa ở Hoa Nhã lại bán chạy, bình thường khách tới đều gọi thịt cá, nhưng giờ, họ đến để ăn rau.
Hơn nữa, vì số lượng hữu hạn, nên dưới sự truy phủng của khách hàng, giá cả tăng rồi lại tăng. Cứ thế nhưng chẳng ngăn được lòng nhiệt tình của mấy người giàu.
Hoa quả và rượu cũng rất chạy. Tuy rằng không phải danh rượu trên thế giới, nhưng hương vị tuyệt vời, lại để dưỡng sinh, đương nhiên cũng được yêu thích.
Bởi vì số lượng có của hai người không nhiều, giá cũng chỉ tăng không giảm. Nhưng đã có thể tới Hoa Nhã ăn, mấy người kia nào có để ý mấy đồng tiền trinh này, bọn họ chỉ muốn để được thứ tốt nhất. Giờ trong giới thượng lưu, có thể ở Hoa Nhã lấy hoa quả rượu đã khách là quang vinh.
“Bọn họ đúng là hào phóng, dùng hẳn phòng yến hội của Hoa Nhã, phí dụng đã gấp hai trước đây đúng không.” Là một cổ đông của Hoa Nhã, Nhạc Tư Trà đương nhiên biết.
“Không thế sao người ta phô được người ta giàu có?” Diệp Kình mỉm cười, tiền đưa tới cửa, anh chối làm gì?
“Nhưng chỗ đấy chẳng phải kín lịch sao? Sao họ có được.”
“Họ đặt trước một tháng rồi.” Diệp Kình nói.
“À, đúng rồi, Cao Dương nói cũng muốn đi.” Nhạc Tư Trà kể với Cao Dương chuyện của Lâm tỷ, tên kia cũng thấy căm ghét gã playboy kia, muốn tới xem kết cục.
“Thiệp anh cho em, muốn mang theo ai, tùy em quyết.” Diệp Kình để cậu ra ý.
“Vậy em đưa thiệp cho cậu ấy là được.” Trên thiệp viết phải mang theo bạn nhảy, Diệp Kình mang theo Lâm Thanh Nhã, Nhạc Tư Trà mang theo Từ Tuyết, hai tấm là đủ rồi, tấm còn lại cho Cao Dương.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
Chương 60
Chương 60