DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)
Chương 32

“Các ngươi cũng nên đi, trong Thí Thần đã không còn chỗ cho các ngươi.” Mở ra danh sách Thí Thần công hội, tuyển tên của Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức và Cương Thiết Chi Thành, ấn nút khai trừ, Túy Sát Giang Sơn không quay đầu lại bóp nát quyển trục hồi thành, trở về tổng bộ của Thí Thần công hội.

Thương Lãng liếc mắt nhìn Phù Tô, thấy đối phương mỉm cười, cảm kích gật gật đầu, cũng lấy ra quyển trục hồi thành, đi theo Túy Sát Giang Sơn về công hội. Tuy rằng manh mối chân tướng đã được điều tra rõ ràng, nhưng chuyện bị đồng bạn phản bội là thật, nó như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng mọi người. Tất cả liếc nhìn nhau, vẻ mặt trầm trọng tự giải tán về.

Hoàn Mỹ Phong Bạo buồn hé ra mặt, không nói lời nào đi theo phía sau Hắc Diệu Chi Ngân trở về tiểu trướng bồng của hắn, hắn không biết nên làm thế nào để đối mặt với Lục Đạo Luân Hồi, không biết phải giải thích thế nào – cho dù có người cố ý hãm hại, nhưng cái chết của Lục Đạo Luân Hồi cũng có phần ngầm đồng ý của hắn.

“Đã trở lại? Sự tình đều đã giải quyết hết chưa?” Thấy mọi người trở về, Lục Đạo Luân Hồi vội vàng ra đón hỏi.

Gật gật đầu, Quy Vu Tịch Diệt bước vào phòng trước, phía sau là Hắc Diệu Chi Ngân, phía sau nữa – là Hoàn Mỹ Phong Bạo. Hai người xấu hổ nhìn nhau, Lục Đạo Luân Hồi không nói gì, yên lặng nhường chỗ cho đối phương, sau đó an vị ở một bên.

Không khí trong phòng áp lực đến cực điểm, Quy Vu Tịch Diệt vốn là tên tiết kiệm chữ như tiết kiệm tiền, Hoàn Mỹ Phong Bạo cùng Lục Đạo Luân Hồi đều trầm mặc không nói, Hắc Diệu Chi Ngân đau đầu nhu nhu thái dương, vấn đề sau khi đã vất vả điều tra ra chân tướng, hắn còn phải đứng ra làm hòa hay sao, đây là mâu thuẫn của hai người này – hắn còn đang trong trạng thái suy yếu có được không a? Vừa rồi vì cứu Phi Long Tại Thiên, đã tấu An Hồn Khúc, làm hắn cả người vô lực.

“Này! Các ngươi có muốn đi Địa Ngục Thâm Uyên chơi với chúng ta không?”

“?” Thấy hắn không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy, hai người đều ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.

“Thương Lãng lão đại nhất định sẽ giúp Túy Sát Giang Sơn kiến thành, nếu vậy thì hắn tất nhiên sẽ kéo Phù Tô cùng Ám Đồng lưu lại, ta muốn đến Ngục Thâm Uyên để tìm đồ vật, thiếu trợ giúp, các ngươi có muốn cùng đi không?”

“Được a, ta sẽ đi.” Đột nhiên hiểu được ý tứ của đối phương, Hoàn Mỹ Phong Bạo cảm kích nhìn đối phương. Hắn đã tạo cơ hội cho hắn. Tất cả những lời giải thích, cùng lời tha thứ đều có thể dễ dàng nói ra miệng, nhưng muốn thêm một lần nữa tạo lòng tin lẫn nhau thì cần có thời gian – đây cũng là nguyên nhân vì sao đến bây giờ hắn vẫn trầm mặc. Hắn không muốn Lục Đạo Luân Hồi bên ngoài tha thứ hắn, nhưng bên trong vẫn còn nhiều khúc mắc.

“Ân, ta cũng đi.” Chuyện Hoàn Mỹ Phong Bạo có thể nghĩ đến, hắn đương nhiên cũng có thể nghĩ được, hắn không nỡ cự tuyệt dụng tâm lương khổ của Hắc Diệu Chi Ngân.

“A lạp~ muốn đi chơi có thể cho chúng ta theo được không?” Nhất Quỷ Tha Đao cùng Cực Đoan Phân Tử đẩy cửa vào, cười hì hì nói với hai người.

“Ai? Chúng ta không muốn có thêm gánh nặng a~” Chớp chớp mắt, Hắc Diệu cố ý đùa giỡn.

“Thực quá đáng! Dám nói chúng ta là gánh nặng…” Cực Đoan Phân Tử cùng Nhất Quỷ Tha Đao hai người dồn thành một đoàn, ngồi xổm vào góc tường mà xướng “Tâm của ta, thực thụ thương, thực thụ thương, thực thụ thương…”

“Ha ha~ ta cũng không mạnh bằng Phù Tô, đến lúc đó ta cũng là gánh nặng của các ngươi rồi a~” Hoàn Mỹ Phong Bạo trêu ghẹo.

“Ngươi là hỏa pháp sư, sẽ có công dụng.”

“A? Xin chỉ giáo?” Thấy Quy Vu Tịch Diệt đang trầm mặc đột nhiên nói lên một câu như thế, cân não của Hoàn Mỹ Phong Bạo nhất thời không theo kịp.

“Ha hả a… ý tứ của Tịch Diệt là, dọc đường việc nhóm lửa sưởi ấm, đốt lửa làm cơm, tuyệt đối sẽ không thiếu ngươi hỗ trợ a…” Hắc Diệu Chi Ngân thật vất vả để nhịn cười trông thấy khuôn mặt tuấn tú vẫn không có chút biểu tình nào của Quy Vu Tịch Diệt, trong lòng thầm than, Tịch Diệt, câu nói của ngươi đủ nham hiểm a…

“Phốc…” Lần này ngay cả Lục Đạo Luân Hồi cũng nhịn không được cùng Nhất Quỷ Tha Đao và Cực Đoan Phân Tử ba người cười thành một đoàn.

Hoàn Mỹ Phong Bạo biết mình bị cười nhạo như không có chuyện gì mà nhún nhún vai – không có biện pháp, xem như giải trí đại chúng, ai bảo hắn đuối lý trước chứ…

“Đúng rồi, Hắc Diệu, ngươi muốn đến biên giới của Địa Ngục Thâm Uyên để làm gì?” Từ lúc bắt đầu đã thắc mắc, Sơn Miêu vì sao lại muốn đến nơi nguy hiểm như thế.

“A, a, ta cần tìm một cái răng nanh của chó ba đầu địa ngục.” Lấy ra bản ghi chép ngâm du thi nhân của Lộ Đức Duy Hi cho hắn, lật trang cuối cùng, cho mọi người nhìn tài liệu để chế tạo Yên Diệt Sinh Mệnh.

Thụ Chi của Thế Giới Chi Thụ sao? Lục Đạo Luân Hồi cúi đầu suy tư, từ Không Gian Đại Lý lấy ra một nhánh cây thoạt nhìn rất không thu hút “Hắc Diệu, ngươi xem có phải nó không.”

Hắc Diệu Chi Ngân tiếp nhận rồi giám định, trên nhánh cây quả nhiên hiện ra hàng chữ màu tím “Thụ Chi của Thế Giới Chi Thụ.”

“Ai? Ai? Ngươi lấy được ở đâu thế? Thứ này nghe nói là rất khó tìm không phải sao?”

Thấy đối phương vì kinh ngạc mà đôi mắt trong suốt màu tím trừng thật lớn, Lục Đạo Luân Hồi không khỏi cười ra tiếng: “Ta là Tinh Linh tộc a.” Trước đây hắn đã làm một nhiệm vụ là tinh lọc nguồn nước đã làm ô nhiễm Thế Giới Chi Thụ, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, đại trưởng lão của Tinh Linh tộc liền đưa hắn cái này, tuy rằng là vật phẩm tử giai, nhưng nó không ghi rõ cách sử dụng, bởi vì để hoàn thành nhiệm vụ kia rất gian khổ, Lục Đạo Luân Hồi cũng tiếc khi vứt đi phần thưởng của nhiệm vụ, liền cho nó thành một vật kỷ niệm mà dẹp vào Không Gian Đại Lý.

“Thứ này trong tay ta chỉ là một vật kỷ niệm, nếu nó hữu dụng với ngươi thì ngươi cứ giữ đi.”

“Cảm tạ Lục Đạo.” Không giả vờ khách sáo gì với đối phương, Hắc Diệu Chi Ngân ngắn gọn nói cảm tạ, bỏ nhánh cây vào Không Gian Thủ Trạc “A~ như vậy tính ra chỉ còn răng nanh của chó ba đầu địa ngục thôi~”

“Chúng ta trở về thu thập hành lí, ngày mai liền xuất phát.” Đứng lên hoạt động chút tứ chi, Hoàn Mỹ Phong Bạo cười tủm tỉm nói, không biết vì sao, ở cùng với người của Sơn Miêu tiểu đội, trong lòng hắn phi thường thoải mái, có lẽ trên người bọn họ có loại hơi thở làm người khác thả lỏng tinh thần.

Quy Vu Tịch Diệt đương nhiên muốn mấy cái bóng đèn này rời đi, Hắc Diệu Chi Ngân cũng nhớ đến những tiêu hao phẩm cần không ít khi đi trên lộ trình mạo hiểm, muốn có thêm thời gian chuẩn bị, nên cũng không giữ họ lại, bốn người Thí Thần nói tạm biệt với bọn hắn xong cũng đi ra khỏi tiểu trướng bồng.

“Các ngươi vừa nãy đi đâu làm gì thế?” Ánh mắt sắc bén rơi xuống trên người Cực Đoan Phân Tử cùng Nhất Quỷ Tha Đao, Lục Đạo Luân Hồi dừng cước bộ, nhìn thẳng vào hai người. Nguyên bản sau khi chấm dứt mọi chuyện thì nên trở về trước, nhưng hai người này còn đến trễ hơn Hoàn Mỹ Phong Bạo, trong khoảng thời gian đó nhất định đã xảy ra chuyện.

“Chúng ta đi tìm Cương Thiết Chi Thành và Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức.”

“Tìm bọn họ?”

“Lúc ấy ta đã từng thề, phải để cho người đã hãm hại ngươi trả cái giá đại giới.” Có lẽ những ngoạn gia chọn chức nghiệp thích khách đều có một tâm tư tàn nhẫn quyết tuyệt, biểu tình của Nhất Quỷ Tha Đao khi ôm Lục Đạo Luân Hồi mà phát thệ làm cho Cực Đoan Phân Tử giờ nhớ lại cũng không rét mà run.

“Bọn họ hiện tại thế nào?” Thở dài, không cần nghĩ cũng biết tình cảnh hiện tại của hai người họ, làm loại chuyện này, bị công hội đoàn điều tra được, chỉ sợ cũng không thể nào chơi được trong trò chơi này nữa.

“Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức bị chúng ta tẩy trắng.” Nhất Quỷ Tha Đao mặt không đổi sắc nói “Cương Thiết Chi Thành tự sát.”

Cực Đoan Phân Tử đã chính mắt trông thấy hắn giơ tay chém xuống, chém đứt cổ Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức, sau đó đi đến điểm sống lại một lần lại một lần mặt không đổi sắc chém chết nữ pháp sư… máu tươi ướt đẫm cả người, ngay cả hắn nhìn cũng không đành lòng, nhưng Nhất Quỷ Tha Đao mặt không đổi sắc, kiên trì chém đối phương xuống còn cấp không mới dừng tay. Cũng như khi trông thấy bộ dáng của Quy Vu Tịch Diệt điên cuồng chém giết ở trong kí ức thủy tinh, một hình ảnh Tu La đẫm máu… Cực Đoan Phân Tử không khỏi rùng mình – quả nhiên những người chọn chức nghiệp thích khách đều là những tên đáng sợ…

Lại thở dài, Lục Đạo Luân Hồi không nói gì, hắn không phải thánh nhân, không có khả năng dễ dàng tha thứ cho người đã dùng thủ đoạn nham hiểm để hãm hại mình, nếu không có Nhất Quỷ Tha Đao cùng Cực Đoan Phân Tử đã đi trước hắn một bước, hắn cũng không dám cam đoan mình sẽ không dùng thủ đoạn huyết tinh như thế để đối phó với hai người kia.

>>Hết

Đọc truyện chữ Full