Cuối cùng Tô Thần cũng tiếp nhận đầu tư của Hoàn Vũ, cậu cùng Sở Thiên Dương nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, ngoài ý muốn phát hiện, nguyên lai dự án với Tô ký lần này là do Sở Thiên Dương đích thân ra tay. Tô Thần cân nhắc một chút, vô luận Sở Thiên Dương đánh chủ ý vào cái gì thì chuyện này với mình mà nói cũng không có hại gì. Dù sao mọi thứ đều viết rõ trên hợp đồng giấy trắng mực đen, cho dù sau này có cạm bẫy gì thì vẫn có cái làm căn cứ. Song, cậu không kí hợp đồng ngay với Sở Thiên Dương mà thỏa thuận đến một tuần sau, dù sao lúc này Tô ký vẫn còn một số việc chưa xử lí sạch sẽ, mà cửa hàng nhà Lý Đạt Phát thuê cũng là một vấn đề. Hơn nữa, nếu giờ nhận đầu tư từ Hoàn Vũ, bản thân mình sẽ phải chạy cả hai đầu, khẳng định là không đủ tinh lực, như vậy, “Húc Nhật” cần phải tuyển nhân viên làm ngoại thương rồi.
Khéo léo từ chối lời mời dùng cơm của Sở Thiên Dương, Tô Thần về Tô ký thật sớm, cậu muốn nói tin này cho cha.
Tô Kiến Quân nghe Tô Thần nói xong, suy xét một chút, mặc dù ông vẫn thấy chuyện này có điểm kì quặc nhưng cũng không tìm ra một chút sai lầm nào. Lại nhìn con trai có vẻ rất để ý chuyện này, nếu đã trực tiếp nói chuyện với ông chủ lớn của người ta thì chắc không có vấn đề gì đi. Hơn nữa ông còn có một việc cần thương lượng với con mình.
“Con à, hôm nay chú Lý có tới đây.”
“Ah,” Tô Thần nhíu nhíu mày, đã lâu rồi không thấy, lần này Lý Đạt Phát tới làm gì a? “Chú Lý tới? Có chuyện gì thế cha?”
Tô Kiến Quân nghĩ, có muốn gạt Tô thần cũng không được nên nói rõ chuyện này cho cậu, “Chú lý nói hai tháng nay chuyện làm ăn không tốt, muốn trì hoãn nộp tiền nhà một chút, cha nghĩ cũng chẳng phải việc gì to tát nên đồng ý rồi.”
Nghe Tô Kiến Quân nói xong, lông mày Tô thần càng chau lại sâu hơn. Kinh doanh không tốt? Không tốt tới trình độ nào mà đến cả tiền thuê nhà cũng không trả nổi?
“Cha, cửa hàng bên kia làm sao không tốt? Chú Lý có nói với cha không?”
Tô Kiến Quân lắc đầu, “Còn có thể vì sao, cha mới hỏi hai câu, chú ấy đã đỏ bừng mặt, nói năng ấp úng, xem ra, trong chuyện này không thể thoát được quan hệ với Lý Lượng.”
Từ Quyên đang bưng một chậu đậu đũa đã nhặt xong đến, nghe được câu chuyện của hai cha con, đưa chậu đậu cho Lưu Hà, đi tới, “Anh Thần, việc này em biết, Ngô Thành nói cho em rồi.”
“Ngô Thành?”
“Đúng,” Từ Quyên dứt khoát kéo một cái ghế tới để ngồi xuống, “Hôm trước gặp ở ngoài chợ, cái đồ sói mắt trắng(vô ơn) vô lương tâm ấy hôm nay sẽ cuốn gói về với ông bà, gặp em, hắn liền liên mồm nói hối hận vì ngày ấy đồng ý ở lại làm việc cho Tô Trân.”
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Thần nghe nói Ngô Thành phải đi thì biết bên Lý Đạt Phát lần này là có chuyện lớn rồi, dù sao thì rất nhiều khách hàng cũ của Tô ký lưu lại là do tay nghề của Ngô Thành, chỗ Lý Đạt Phát nếu không phải thực sự có chuyện nghiêm trọng sẽ không để Ngô Thành đi.
Từ Quyên thấy Tô Thần có vẻ hứng thú với chuyện này liền đem lời Ngô Thành và cô nói chuyện, từ đầu chí cuối nói lại, bao gồm cả chuyện Lý Lượng nhập hàng kém chất lượng lại hao hụt, rồi cả chuyện dùng dầu cống ngầm, …
Tô Kiến Quân nghe xong càng thấy sợ, Lý Đạt Phát và Tô Trần đều là người khôn khéo, sao lại để Lý Lượng làm ra loại chuyện này?
“Hắn còn nói với em, mấy hôm trước còn có khách hàng trách cứ là dùng đồ ăn của họ liền bị tiêu chảy, hắn đã biết chuyện này không xong rồi. Quả nhiên, hôm sau liền có người của cục công thương tới, Lý Đạt Phát phải nhét tới hai phong bì dầy, hứa hẹn mãi mới đưa được người ta đi. Nhưng mà phỏng chừng chuyện này một thời gian nữa cũng không ổn đâu, cho nên cái đồ vô ơn kia liền muốn cuốn xéo.”
Nghe Từ Quyên nói xong, Tô Thần biết Lý Đạt Phát và Tô Trân lần này gặp phiền phức lớn rồi, thực ra mà nói, cậu đã hạ quyết tâm không muốn dính líu tới chuyện này, bởi trong đó liên quan tới quá nhiều phương diện thiệt hơn, nhưng xem ra cha cậu không có khả năng mặc kệ hai người đó.
“Cha, cha thấy thế nào?” Tô Thần muốn tham khảo ý cha một chút rồi mới quyết định nên làm gì.
Tô Kiến Quân suy nghĩ một chút, mở miệng, “Cha đã cân nhắc rồi, chuyện này chúng ta có thể không nhúng tay thì sẽ không nên nhúng tay.”
Nghe thế, Tô Thần sửng sốt, không ngờ cha cậu lại có phản ứng này.
Tô Kiến Quân nhìn vẻ mặt Tô Thần, cười cười, sờ sờ đầu cậu, “Con à, con cho cha con là quan âm bồ tát? Chuyện gì cũng lôi về mình? Lúc trước hai người bọn họ nhận lấy chi nhánh của chúng ta, cha không nói gì, là bởi trước đây họ cũng giúp cha con ta rất nhiều, tặng bọn họ một cửa hàng coi như xong. Nhưng hôm nay chuyện này xem chừng không đơn giản, dính vào một chút, không biết chừng lây một thân tanh (aka bị vạ lây, mang tiếng xấu). Con vẫn còn là một sinh viên, lại còn mở công ti thương mại, cha con còn đang trông chờ vào con để mà dưỡng lão với lo ma chay đấy.”
“Đúng thế” Từ Quyên vào hùa, “Chuyện nhà ấy làm, có đền sạch tài sản, cả nhà ra đường ăn xin cũng đáng, anh Thần, anh phải giữ vững lập trường.”
“Rồi rồi” Tô Thần cười ngắt lời Từ Quyên, không thể để cô nhóc này nói thêm gì nữa, càng nói càng kì cục.
Từ Quyên lè lưỡi, bị Lưu Hà lôi vào bếp rửa rau đi.
Tuy Tô Thần quyết định không nhúng tay vào chuyện nhà Lý Đạt Phát và Tô Trân nhưng cũng không muốn làm quá tuyệt tình, đồng ý cho họ khất nợ tiền nhà, dù sao bọn họ cũng đã sứt đầu mẻ trán, còn giục tiền nhà khác gì bỏ đá xuống giếng. Nhưng cậu cũng biết, chuyện này, đã có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, cậu cũng không phải kiểu ngươi lương thiện làm việc không cần báo đáp mà nuôi không người ta.
Tô Thần và Tô Kiến Quân thương lượng với nhau một chút, nếu đã nhận đầu tư từ Hoàn Vũ, tương lai Tô ký khẳng định sẽ mở các chi nhánh khác, như vậy nếu để lại cửa hàng nhà Lý Đạt Phát sẽ có vấn đề, hiện tuy đã sửa lại tên cửa hàng, cũng không dùng bảng hiệu Tô ký nhưng rất nhiều khách đặt hàng từ xa không biết, lỡ sau này Tô ký mở thêm chi nhánh, vợ chồng họ lại lợi dụng danh hiệu Tô ký mà kinh doanh thì phiền phức to. Hơn nữa, ngày trước cho nhà họ thuê phòng cũng chả trông mong gì vào món tiền nhà ấy, vậy dứt khoát bán phứt đi cho xong. Một là không cần lo chuyện sau này có người cố ý dùng tên Tô ký để kinh doanh, hai là bán nhà rồi, tiền thuê nhà là chuyện của bọn họ và chủ nhà mới.
Tô Kiến Quân nghe xong cũng thấy có lí, hôm đó liền gọi điện cho Lý Đạt Phát, nói là miễn ba tháng tiền nhà cho họ, sau lại nói thêm chuyện Tô Thần muốn hợp tác với người khác mở nhà hàng, cần tiền, họ định bán căn nhà đó đi.
Lý Đạt Phát buông điện thoại, đốt điếu thuốc, ngồi trong một góc vắng vẻ của cửa hàng, cảm giác trên người một chút khí lực cũng không còn.
——— ————————–***——— ————————–
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt
Quyển 1 - Chương 22
Quyển 1 - Chương 22