DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
Chương 14: Tự vệ là vô tội

Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Yến hội tiếp tục diễn ra thêm vài ngày. Thành Khê Sơn trong dịp này xuất hiện một loạt các nhân vật xuất chúng, những sự tình liên quan cũng như tin đồn về bọn họ được quần chúng nhân dân bàn tán say sưa.

Cái tên Nhiếp Bất Phàm này lại còn e thiên hạ bất loạn, trong một cuộc nói chuyện phiếm còn bất thần bộc phát ra một ý tưởng kỳ dị. Hắn dựa vào lời giới thiệu của Trương Quân Thực và Lý Dực kết hợp với quan sát “tỉ mỉ” của mình, lập ra hai cái danh sách, gọi là “Phú quý bát công tử” và “Như hoa thất tiểu thư” (những người có tên trên hai danh sách này đều vô cùng chán ghét, thế nhưng khi hay biết thì mọi chuyện đã vô pháp thay đổi). Sở dĩ danh sách công tử nhiều hơn một người so với danh sách tiểu thư, là bởi vì Nhiếp Bất Phàm cũng viết luôn tên giả của hắn – “Lý Tiêu Dao” vào.

Bài danh đệ nhất chính là hoàng tộc – Tư Thần Vũ. Thế nhưng cái thần bí hấp dẫn người khác chính là, vị quý công tử này từ đầu tới cuối chưa từng xuất đầu lộ diện, dù vậy những lời đồn đại về hắn cũng không thiếu. Trước hết miễn bàn đến võ công hắn cao bao nhiêu, chỉ riêng thân phận tôn quý cũng đã đủ trấn áp quần hùng, cho nên hoàn toàn xứng danh đầu bảng.

Xếp hạng hai chính là tiểu tôn nhỏ tuổi nhất của Quốc Công – Thẩm Mộ Nhiên, đệ nhất khoa khảo năm nay, tuấn mỹ vô song, tài hoa vượt trội, chỉ riêng gương mặt cũng đủ mê đảo hàng vạn nữ nhân. Hắn đi tới đâu hào quang vạn trượng bắn ra tới đó, khiến cho nam nhân nào bên cạnh cũng trở nên nhạt nhòa. Nữ tử ái mộ, nam nhân oán giận, quả thực chính là lam nhan họa thủy ông trời sẩy tay tạo thành.

Có một câu rất thích hợp với hắn: “Quá đẹp cũng là một cái tội, cho nên, ta có tội. ”

Bài danh thứ ba và thứ tư cũng đều là những nhân vật xuất chúng.

Lý Dực và Trương Quân Thực cũng có tên trong danh sách. Lý Dực tính tình trầm ổn, không có hứng thú đối với Thiên nữ, nhưng thân phận hắn bất phàm, muốn cho người ta không chú ý cũng khó, hơn nữa hắn lại có vẻ ngoài tuấn dật, biểu tình lãnh khốc, nét anh tuấn tráng kiện của người luyện võ, cũng đủ khiễn nữ nhân mờ hai con mắt. Hắn xếp hạng năm.

Thứ sáu là Trương Quân Thực, danh tiếng thần tài biến không thành có của hắn cũng không phải để dọa xuông. Con người hắn vẫn luôn là một câu đố, sản nghiệp trải rộng khắp đại giang nam bắc. Cái này không phải vì hắn có tầm nhìn xa trông rộng, mà chỉ vì cha hắn thích nhất chính là đuổi hắn đến những nơi hoang vu hẻo lánh chim cũng không thèm thải phân. Cứ vậy, hết lần này tới lần khác hắn chẳng những tìm được đường sinh trong tử lộ mà còn có thể vực dậy kinh tế cả một vùng, tạo ra đủ loại thần thoại. Được gả cho nam nhân như vậy, xem như cả đời có thể cơm áo không lo.

Người thứ bảy là Lý Hoài. Tên tuổi hắn vốn không đến mức tụt lại sau như vậy. Hắn tướng mạo khôi ngô, đối đãi với nữ nhân tao nhã lễ độ, còn am hiểu giao tế hơn so với Lý Dực, lại thêm xuất thân danh môn, rất thu hút nữ nhân. Đáng tiếc, ngay ngày đầu yến hội Nhiếp Bất Phàm đã một tay kéo hắn vào hàng ngũ cơ hữu, riêng cái thanh danh tốt đẹp này đã đủ che khuất hết phong thái bất phàm của hắn.

Đương nhiên, ở trong mắt Nhiếp Bất Phàm, người này kỳ thực là một quả bóng căng hơi chỉ chọc một cái liền phát nổ, bề ngoài thì bóng bẩy, nhưng bản chất lại ngạo kiều.

Đứng thứ tám chính là Nhiếp Bất Phàm, bất quá hắn dùng cái tên “Lý Tiêu Dao”, thân phận vô cùng bí ẩn, chẳng qua vì dũng khí bày tỏ tình yêu với Lý hoài mà nổi tiếng. Tính cách hắn thoải mái, nụ cười ấm áp, rất dễ khiến người sinh hảo cảm. Từ sau sự việc kinh thế hãi tục ngày đầu tiên, không ít nữ tử xem hắn như khuê hữu (tỉ muội cùng tâm sự chốn khuê phòng =)))), cũng có vài nam nhân cùng sở thích đôi lúc ném cho hắn những ánh mắt thần bí kiểu như “ngươi hiểu ta hiểu”…

Sau khi Nhiếp Bất Phàm hoàn thành danh sách, lại bảo Thổ Băng một mặt bán trứng luộc trong nước trà, một mặt phân phát danh sách đó. Trong một đêm, những người có tên đều nhanh chóng nổi tiếng. Mà trứng luộc nước trà của Nhiếp Bất Phàm cũng bán đến phong sinh thủy khởi (*).

(*) “Phong sinh thủy khởi” tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc, ý nói buôn may bán đắt, làm ăn phát đạt.

Trương Quân Thực cảm thấy cái danh biến không thành có của mình hẳn là nên nhường lại cho hắn. Chứng kiến một hồi này, Trương Quân Thực cũng học được một chiêu, chính là dùng truyền đơn để quảng cáo, giúp cho tên tuổi sự nghiệp ngày càng nổi tiếng.

Mấy ngày nay Nhiếp Bất Phàm vô cùng thoải mái, thậm chí còn có chút đắc ý, hắn hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đã tới gần.

Ngay khi còn đang huyênh hoang khoác lác, thì hắn bị bắt cóc gọn gàng.

“Tình huống gì thế này?” Nhiếp Bất Phàm bị trói chặt trên giường, nhìn nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên ghế uống trà.

“Lý huynh, muốn gặp ta cứ nói một tiếng là được rồi, hà tất phải dùng hình thức long trọng như vậy?”

Lý Hoài lạnh lùng cười, “Đến lúc này rồi ngươi còn khua môi múa mép, xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. ”

“Không thể nói như vậy, chúng ta cũng xem là tình nhân công khai, tương ái tương sái gì gì đó cũng là một loại tình thú, ta hiểu. ”

“Hiểu cái đầu ngươi!” Lý Hoài quát nạt, “Ngươi cứ mơ đi, đợi lát nữa xem ngươi muốn cười cũng cười không được!”

“Ngươi muốn gì?” Nhiếp Bất Phàm đột nhiên lộ ra biểu tình ngượng ngùng xấu hổ, sợ sệt nói, “Không phải muốn làm như thế rồi lại như thế với ta chứ?”

Sắc mặt Lý Hoài đen thui, nghiến răng nói, “Muốn ‘làm như thế rồi lại như thế’ với ngươi không phải là ta!Ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Nói xong, vỗ vỗ tay, từ ngoài cửa lập tức xuất hiện ba nam nhân cường tráng cao lớn.

Trong mắt Nhiếp Bất Phàm bất chợt lóe lên một tia sắc bén, chầm chậm nói, “Ngươi đây là kẻ bạc tình, thực sự quá ác tâm…”

Lý Hoài cố gắng kìm nén một búng máu đang trào lên cổ, không thèm đếm xỉa đến Nhiếp Bất Phàm, trực tiếp nói với ba đại hán kia, “Hôm nay người này là của các ngươi, muốn dày vò hắn như thế nào liền dày vò như thế, chỉ cần lưu lại cho hắn một hơi thở là được rồi. ”

Ba đại hán liếm mép, nở nụ cười quyến rũ, xoa xoa hai tay vào nhau.

Nhiếp Bất Phàm lăn lộn kêu lên, “Ngươi để mấy người này làm, còn không bằng chính mình làm đi, ít nhất chúng ta đều mắc cùng một bệnh hoa liễu!”

“Phụt. ” Lý Hoài quát, “Ai mắc bệnh hoa liễu!”

“Ngươi đừng che giấu nữa, chính ngươi lây bệnh cho ta, ta cũng chưa từng oán trách ngươi. ” Nhiếp Bất Phàm u oán nhìn hắn một cái.

Ba đại hán mặt mũi biến sắc, nhìn về phía Lý Hoài và Nhiếp Bất Phàm bằng ánh mắt đầy do dự.

“Nói bậy!” Lý Hoài tức đến khó thở, thanh danh của hắn đều bị người này phá nát hết rồi. Còn có ánh mắt ba người bên cạnh là như thế nào đây!Thật sự tin là hắn có bệnh?Hơn nữa, chẳng qua muốn bọn chúng đánh người mà thôi, có bệnh hay không bọn chúng quản làm cái gì?

Phi, hắn mới không có bệnh!

Nhiếp Bất Phàm tình ý sâu xa nói, “Đều là người chẳng còn sống được bao lâu nữa, hà tất phải nổi giận như vậy?Còn muốn kéo theo vài người vô tội chết chung!Ta vì sao lại thích một người tâm địa độc ác như ngươi chứ?”

“Cái rắm!” Lý Hoài nề nếp quy củ cuối cùng nhịn không được bạo phát phun ra lời thô tục.

Một trong ba đại hán mở miệng nói, “Vị công tử này, làm người vẫn là nên tích chút âm đức, nếu như trong lúc giáo huấn hắn lỡ tay khiến hắn vong mạng, bọn ta cũng không gánh nổi trách nhiệm. ”

Hai người còn lại cũng liên tục gật đầu, “Đúng vậy, nghe lời vị công tử này nói, hắn tựa hồ chính là tình nhân của ngài mà. ”

Nội tâm Lý Hoài bùng nổ muốn cào tường.

Vốn dĩ dưới tay hắn có rất nhiều tùy tùng, nhưng không muốn phiền toái thêm, cho nên mới cố ý tìm mấy người xa lạ này, nào ngờ nghe tên kia nói vài câu đã bị mê hoặc.

Lý Hoài tức giận nói, “Tiền bản công tử đưa còn chưa đủ hay sao?Chuyện khác các ngươi không cần lo, làm tốt việc cần làm là được rồi. ”

“Vậy nếu hắn chết…”

“Bản công tử sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm!” Hắn dễ dàng chết như vậy sao?

Tam đại hán lại động tâm.

Lúc này Nhiếp Bất Phàm mở miệng nói, “Kỳ thực các ngươi không hề biết vị công tử này là ai. ”

Lý Hoài biến sắc.

“Gia tộc hắn thế lực hiển hách, đến lúc án mạng xảy ra, đá các ngươi ra làm kẻ chết thay bất quá chỉ là chuyện vặt. ” Nhiếp Bất Phàm thảnh thơi nói, “Nếu ta là các ngươi, tuyệt đối sẽ không móc nối liên hệ với người như vậy, hắn ngay cả ái nhân của mình còn có thể xuống tay xả hận, huống chi ba người các ngươi là nhân vật tầm thường gì?Vì một chút tiền, đem mạng nhỏ đi đổi, có đáng không?”

Ba đại hán thần sắc đại biến, thân thể nhẹ nhàng hướng về phía môn khẩu mà cất bước.

“Đừng nghe hắn nói bậy!Ta đảm bảo sẽ không gây phiền toái cho các ngươi. ”

“Vậy tại sao không tự mình động thủ, cũng không dùng thủ hạ của ngươi, ngược lại còn tốn tiền tìm người xa lạ?”

Lý Hoài bị bức đến không nói nên lời, sắc mặt tái mét.

Ba đại hán rốt cuộc quyết định, biểu tình có chút lúng túng cự tuyệt vụ làm ăn này, hoang mang ly khai khỏi căn phòng.

“Ha ha ha ha…” Nhiếp Bất Phàm cười lăn cười lộn.

Toàn thân Lý Hoài toát ra lửa giận đủ để phóng sét thiêu người.

“Kỳ thực, ” Nhiếp Bất Phàm cười đủ rồi, dừng lại khuyên giải nói, “Chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, ngươi đánh ta vài cái cũng coi như nguôi giận, hà tất phiền phức mà tìm đến ngoại nhân như vậy?”

“Đánh ngươi, ta sợ bẩn tay mình. ”

“Chúng ta hôn cũng hôn rồi, bẩn thì sớm đã bẩn rồi. ”

Không nói tới thì thôi, vừa nhắc đến, Lý Hoài liền như hít thở không thông, ứ khí một cục!Hắn chưa từng gặp người nào hành động tùy tiện không biết kiêng dè gì như vậy, vui đùa tùy hứng, hoàn toàn không để ý đến thanh danh mặt mũi.

Nói thật, Lý Hoài đối với người này cũng không có oán hận quá lớn, chỉ là bởi vì không chấp nhận bị đùa bỡn mà tức giận. Hắn còn chưa bao giờ mất mặt đến như vật, thật sự là nuốt không trôi cục tức này!

“Bớt sàm ngôn đi, hôm nay bản công tử tuyệt đối không tha cho ngươi!” Nói xong, không biết từ đâu rút ra một cây roi dài, biểu tình dọa người bừng bừng đi tới chỗ Nhiếp Bất Phàm.

Nhiếp Bất Phàm u buồn nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy tình cảnh trước mắt có thể sẽ hết sức thảm thương…

“Cái gì?” Trương Quân Thực kinh hãi nói, “Bất Phàm mất tích rồi?”

Lý Dực sắc mặt âm trầm nói, “Ân, hẳn là đệ đệ ta bắt hắn đi rồi. ”

“Vậy còn chờ gì nữa, mau đi cứu người. ” Hắm chính là biết rất rõ Nhiếp Bất Phàm đã đắc tội với Lý Hoài như thế nào, lần này bị bắt đi, da thịt không thể tránh khỏi một hồi thống khổ. Hắn vô pháp tưởng tượng được Nhiếp Bất Phàm vốn sợ đau kia làm cách nào chịu nổi loại tra tấn này.

Lý Dực gật đầu, vừa đi vừa nói, “Ta biết hắn ở đâu, đi theo ta. ”

Hai người nhanh chóng đi tới chỗ Nhiếp Bất Phàm, chính là một tiểu viện vắng vẻ tĩnh mịch. Vừa bước vào, chợt nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế của người nào đó phát ra.

Vẻ mặt hai người Trương – Lý biến đổi, gia tăng tốc độ, vừa chuẩn bị tung chân phá cửa đã thấy cửa phòng được người phía trong nhẹ nhàng mở ra.

Nhiếp Bất Phàm biểu tình khoa trương, kinh hãi nói, “Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ!”

“Ngươi sao rồi?” Trương Quân Thực bước tới đánh giá quan sát hắn, phát hiện hắn trừ bỏ y phục có chút lộn xộn ra thì tựa hồ không có bị thương.

Nhiếp Bất Phàm lắc đầu nói, “Nguyên lai ta cũng không muốn, nhưng là đột nhiên bị người bắt cóc mang đi, còn muốn cưỡng bức ta muốn phá nơi đó của ta, ta thật sự sợ hãi cực độ, kết cục, bi kịch đã xảy ra. ”

Phá … Phá nơi đó cái gì?Người này có thể nói loại ngôn ngữ người thường nghe hiểu được không?

Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt vô tội, khoát tay nói, “Ta giải thích không rõ, các ngươi tự mình vào xem đi. ”

Hai người Trương – Lý liếc nhau, không ai bảo ai đều đi vào bên trong.

Cảnh tượng đập vào mắt, thật sự là … vô cùng thê thảm…

Chỉ thấy một đống gà, đúng vậy, một đống gà bao phủ lên một vật thể hình người đang té úp sấp trên mặt đất, chỉ lộ ra hai cái chân đang run rẩy.

Đàn gà dẫm đạp trên người kia liên tục cào, mổ, cắn xé, bộc lộ đủ loại bản lĩnh cao cường, lưu lại từng vệt từng vệt dấu tích vô cùng mãnh liệt.

Lông gà cùng vải vụn tung bay, tiếng rên rỉ đan cài vào khiến cho quang cảnh càng thêm vạn phần bi thảm.

Trương Quân Thực che mắt, không đành lòng nhìn tiếp.

Khóe miệng Lý Dực không ngừng co giật, do dự có nên đi cứu người hay không. Hắn nghĩ, có lẽ Lý Hoài thà bị đàn gà giết chết cũng không muốn để người khác chứng kiến cảnh tượng tang thương này.

Hắn thực sự nghĩ không ra, võ công Lý Hoài mặc dù không tốt, nhưng đối phó với một đống gà hẳn là cũng không có vấn đề gì đi?Như thế nào lại rơi vào cái kết cục này?

Nhiếp Bất Phàm buông một tiếng thở dài đầy thông cảm. Gà của hắn không ít con có độc, Lý Hoài thực sự là sơ suất quá, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống.

Vì tên kia mặc niệm mất ba giây đồng hồ, hắn chính là tự vệ, tự vệ mà thôi.

Đọc truyện chữ Full