DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điều Ước Của Dê Con
Chương 11

“Bữa tối đã sẵn sàng.” Ái Đức Mông từ phòng bếp đi ra phòng khách, đối bọn họ nói.

Mọi người đi tới bàn ăn, đến bàn ăn mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, đại chỉ huy gia lấy ra rượu vang quý giá giúp vui. Ái Đức Mông lấy pho mát trong nhà ra chiêu đãi, phối hợp rượu vang cùng nhau ăn.

Lôi Khế Nhĩ đối với rượu vang có chút hứng thú, nhìn đại chỉ huy gia muốn giúp cậu rót một ly rượu, chờ mong tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt mong đợi.

“Thật có lỗi, em của tôi không thể uống rượu.” Lý Ngang nói ra một câu trong nháy mắt làm tiêu tan chờ mong của cậu.

“Chưa đến tuổi trưởng thàng sao ?”

“Không phải, nhưng em ấy uống rượu vào thì sẽ nổi mẩn đỏ khắp người”

“Thì ra là thế. Như vậy có thể uống nước trái cây được chứ ?”

Lôi Khế Nhĩ có chút thất vọng, nhưng cậu không có khả năng trước mặt người ngoài cùng anh trai tranh cãi, thật ra cậu uống rượu không hề bị nổi mẩn trên da. Đối đại chỉ huy gia gật đầu, thuận theo trả lời, “Nước trái cây có thể uống, cám ơn.”

Cậu nhận được một ly nước trái cây, phối hợp bữa tối, pho mát vẫn có thể ăn. Quên đi, dù sao nước trái cây cũng rất ngon, so với rượu vang cũng không kém. Lôi Khế Nhĩ trộm liếc mắt nhìn anh cậu một cái, cùng người khác nói giỡn, một chút cũng không hề chột dạ về lời nói dối. Người này ý muốn bảo hộ quá mạnh mẽ, ngay cả uống hay không uống rượu cũng muốn quản cậu.

Sau khi ăn uống no nê, đại chỉ huy gia mời mọi người đến phòng âm nhạc, khẩn cấp thúc giục mọi người.

Lý Ngang thật đúng là không thấy qua bộ dáng khẩn trương của đại chỉ huy, hỏi con trai của đại chỉ huy Ái Đức Mông, “Ngài ấy xảy ra chuyện gì?”

“Bởi vì Mông Nã” Ái Đức Mông trả lời, “Ba tôi, ông – rất hâm mộ Mông Nã. Vừa rồi Mông Nã chuẩn bị bữa tối, ông ấy mới nhẫn nại không phát tác, hiện tại không có việc gì, khẳng định muốn quấn lấy cậu ấy”

“Thật sao ?” Lý Ngang thực kinh ngạc. Lại lần nữa đánh giá Mông Nã một phen.

Lôi Khế Nhĩ ở một bên nghe nói, đồng dạng kinh ngạc, đè thấp âm lượng đối anh trai cậu nói, “Nhưng anh ta vừa rồi nói với em ngay cả bài Paganini Caprices cũng luyện không tốt, còn kém chút không được tốt nghiệp.”

Cậu còn có thể luyện tốt được một bài, hắn lại ngay cả một bài luyện không tốt. Cậu hiển nhiên cho rằng trình độ của Mông Nã so với chính mình còn kém, mà đại chỉ huy gia cư nhiên coi người kia là thần tượng.

Ái Đức Mông nghe thấy Lôi Khế Nhĩ nói nhỏ, dừng lại cước bộ nhìn Lôi Khế Nhĩ.

Xảy ra chuyện gì sao? Lôi Khế Nhĩ bị Ái Đức Mông chăm chú nhìn có chút sợ hãi, không tự chủ đem chính mình trốn phía sau Lý Ngang.

Đại chỉ huy gia cùng Mông Nã đã đi trước vào phòng âm nhạc.

“Cậu ta quả thật ngay cả một bài tùy tưởng khúc đều luyện không tốt, trên thực tế cơ hồ các chính quy khúc, cậu ấy đều luyện được thất linh bát lạc (ý nói luyện thành thạo, xuất sắc)” Ái Đức Mông cười nói, nhìn Lôi Khế Nhĩ vài lần là vì hắn không nghĩ tới Mông Nã lại cùng cậu nói qua loại sự tình này, có chút ghen tị.

“Nếu là như thế anh ta như thế nào nhận được sự ưu ái của đại chỉ huy?” Lý Ngang tò mò.

Ái Đức Mông không kỹ càng giải thích, lại tiếp tục bước đi, mang người tiến vào phòng âm nhạc, bên trong Mông Nã đã cầm lấy violon. Ái Đức Mông đối hai vị khách nhân nói, “Hai người tự mình nhận thức âm nhạc của Mông Nã đi.”

Mông Nã diễn tấu một bản nhạc jazz phi thường nhẹ nhàng linh hoạt, sinh động, các nốt nhạc giống như đang khiêu vũ, thỉnh thoảng còn diễn tấu ra âm thanh châm chọc, những ánh đèn bên trong phòng rọi lên người Mông Nã tựa như ánh mặt trời phát ra hào quang.

Phi thường độc đáo.

Lôi Khế Nhĩ hoàn toàn bị hấp dẫn, bị âm nhạc của Mông Nã thu hút, cậu đã hiểu được. Đại chỉ huy gia vì cái gì lại hâm mộ Mông Nã, nhưng là cậu không rõ Mông Nã sao ngay cả một bài Paganini Caprices cũng luyện không tốt.

“Tôi đã nghe qua bài này, bất quá anh đã cải biên (soạn lại) không ít, cải biên nhiều có chút nghe không ra nguyên trạng.” Lý Ngang nghe xong một hồi, cuối cùng nhận ra bài hát gốc.

“Đúng vậy, đây là vấn đề của cậu ta. Cậu ta luôn đem cải biên thành phong cách mà cậu ta thích. Tin tưởng tôi đi, bây giờ muốn cậu ta diễn tấu lại một lần nữa chắc chắn sẽ không giống như lúc nãy.”

“Anh ta không thể nhớ ?” Lý Ngang hỏi

“Trí nhớ kém như cá.” Mông Đức mỉm cười nói

Nghe nói trí nhớ của cá chỉ có 3 giây

“Tôi có lúc đem những bản nhạc cậu ta luyện tập ghi âm lại, để cậu ta nghe qua vài lần”

“Cậu ấy có cố gắng như vậy cũng không xong, không có dàn nhạc nào dám dùng cậu ta.” Lý Ngang lập tức đã bắt đến vấn đề mấu chốt, đoàn thể hợp tác cần chính là kỷ luật cùng ổn định, âm nhạc Mông Nã tuy rất thu hút nhưng lại thiếu điều kiện cơ bản nhất.

“Cậu ta quả thật không thích hợp dàn nhạc, chính cậu ta cũng thực phiền não điểm ấy.” Ái Đức Mông thật ra không lo lắng vấn đề này vì nếu cậu ta không thích hợp dàn nhạc, nhưng có thể đi độc tấu hoặc là ngẫu hứng diễn xuất nhạc jazz. Nếu nguyện ý, cậu ta thậm chí có thể xuất bản chuyên tập của chính mình. Phải biết rằng, ba hắn là đại chỉ huy gia cũng không phải là một chút thích âm nhạc của cậu ta, mà là phi thường mê luyến.

Âm nhạc kết thúc, đại chỉ huy gia bắt bẻ hắn vài câu, nghĩ muốn khiêu khích đối phương? Hắn sẽ lại diễn tấu một khúc.

“Lại tiếp tục nữa.” Ái Đức Mông thấy thế thẳng lắc đầu, xem ra nhất thời là chấm dứt không được, “Chúng ta đến một bên ngồi đi, ba tôi một khi khởi động Mông Nã liền dừng không được.”

Phòng âm nhạc, một bên sô pha cùng bàn trà, có thể ngồi nghỉ ngơi, Ái Đức Mông sợ bọn họ nhàm chán còn lấy ra bàn cờ tây dương, cùng Lý Ngang đánh cờ tây dương. Lôi Khế Nhĩ thủy chung chuyên chú nhìn Mông Nã, hiếu kì âm nhạc của hắn.

Lý Ngang mặc dù cùng người chơi cờ, nhưng nỗi lòng chú ý Lôi Khế Nhĩ, sao khi y diễn tấu không thấy Lôi Khế Nhĩ chuyên tâm nhìn không chuyển mắt. Lôi Khế nhìn thật lâu, giống như ngay cả y ở bên cạnh cậu cũng đã quên.

“Em có biết anh diễn tấu tốt hơn anh ta phải không ?” Lý Ngang nhịn không được nói một câu, bất luận là kỹ xảo, lực đạo, hoặc là biểu hiện lực, y cũng không hề thua kém tên Mông Nã kia.

“Ân ?” Lôi Khế Nhĩ hoang mang, không biết. Vì sao đột nhiên nói như thế, cậu tập trung coi Mông Nã diễn tấu một hồi, thẳng cho đến khi hắn buông violon, mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lý Ngang.

Lý Ngang trong lòng giận dữ, nói ra, “Em nhìn anh ta đến ngây cả người.”

“Em không có…..” Lôi Khế Nhĩ muốn phủ nhận, nhưng là vừa rồi cậu quả thật nhìn chăm chú ngón tay Mông Nã đến ngây người, suy nghĩ một hồi lại thừa nhận, “Thật là có chút.”

Lý Ngang không hờn giận chỉ hừ một tiếng, trên bàn cờ, đối thủ của y di chuyển quân cờ.

“Chiếu tướng.” Ái Đức Mông hô một tiếng

Lý Ngang nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo.

Bên kia Mông Nã cùng đại chỉ huy gia hơi chút cãi nhau, đại chỉ huy gia yêu cầu Mông Nã diễn tấu khúc mà hắn không hiểu, nói đúng hơn là không am hiểu, kỳ thật là hắn không thể nào chơi bản nhạc đó.

“Tôi cần một người giúp tôi –” Mông Nã bất quá muốn thỏa mãn yêu cầu của đại chỉ huy nên tìm người giúp, nhìn người phía bên kia, ánh mắt nhìn về phía Lôi Khế Nhĩ.

Đọc truyện chữ Full