Trọ trong phòng tốt cần tiền, ăn đồ ăn ngon cần tiền, mua y phục cũng cần tiền, tiền của Diệt Thiên là từ đâu mà tới nha, người thiên tính cao ngạo như Diệt Thiên thế này, người luôn độc lai độc vãng chắc chắn sẽ không tự mình ra ngoài làm công.
Quan to quý tộc trong thời cổ đại đều thích dưỡng môn khách, môn khách chính là tương đương với những nhân vật bên lề xã hội, qua lại không ngớt với quan to quý nhân để tìm kiếm giá trị cùng công danh của mình. Lâm Cửu cũng không cho rằng người như Diệt Thiên này lại cam nguyện đóng vai trò như môn khách, nhưng nói đi nói lại, chỉ cần Diệt Thiên nguyện ý, chỉ sợ các vương công quý tộc ở không ít quốc gia đều rất vui lòng dưỡng một vị môn khách như vậy đi.
Thế nhưng Diệt Thiên không chỉ mặc thật tốt, trụ thật tốt, giống như vô luận đi đến đâu cũng đều có người tuỳ thời ở bên cạnh hầu hạ, thêm trước đó không lâu còn đột nhiên tiêu thất một đoạn thời gian, Lâm Cửu phát hiện hoá ra sự hiểu biết của y với Diệt Thiên thật là ít ỏi.
“Cách đây không lâu ngươi đi nơi nào?” Cuối cùng vẫn là kìm không nổi lòng hiếu kì, ở trong xe ngựa đang trên đường chạy tới viện tử Tĩnh Vương cư trụ, Lâm Cửu đã hỏi ra miệng.
Diệt Thiên vẫn duy trì tư thế nhắm mắt điều tức, trên mặt không có biểu tình gì: “Bắc Quốc.”
Bắc Quốc là một quốc gia nằm ở tận cùng cực Bắc của Xích Thổ Đại Địa, băng tuyết quanh năm, lãnh thổ rộng lớn, xuyên qua Bắc Quốc tiếp tục đi về hướng Bắc là dòng sông băng không người, nghe nói bên trong dòng sông băng đó có không ít hung cầm mãnh thú, là một nơi hoang vắng con người không thể sinh tồn mà cũng chẳng muốn đặt chân tới.
Hoàng Phủ Đế Quốc nằm ở phía Tây Nam, Bắc Quốc lại ở cực Bắc, những hiểu biết của Lâm Cửu đối với Bắc Quốc cũng không phải là quá nhiều, có điều dựa vào kiến thức về địa lí từ kiếp trước, Lâm Cửu đại khái cũng có thể hiểu rõ địa phương kia là nơi thế nào, nghe nói Bắc Quốc tuy rằng ở cực Bắc, nhưng dân số giàu có và đông đúc, phong cảnh tuyệt đẹp, có lẽ giống với Bắc Âu ha.
Nhưng mà Diệt Thiên đi Bắc Quốc làm cái gì a? Mà còn phải đi gấp như vậy?
“Ngươi đi Bắc Quốc làm gì, nơi đó có người quen của ngươi?” Lâm Cửu hỏi.
Diệt Thiên mở mắt, nhìn Lâm Cửu nói: “Ngươi còn nhớ Trần Khôi không?”
Lâm Cửu gật gật đầu: “Nhớ rõ a, y là sư đệ của ngươi.”
“Y đến từ Bắc Quốc.” Diệt Thiên nói: “Nơi đầu tiên ta sinh sống cũng là Bắc Quốc, nếu như nói nơi đó có người nào mà ta nhận thức, cũng có thể coi như vậy đi.”
“Sư môn của ngươi…” Lúc Lâm Cửu đang chuẩn bị tiếp tục đặt câu hỏi, xe ngựa đã dần dần dừng lại, bọn họ đã đến đại viện tử bên cạnh phủ thành chủ.
Vừa mới moi ra được ít điểm mấu chốt, Lâm Cửu không khỏi bực mình, y còn muốn ở tiếp trong xe ngựa để hỏi hỏi Diệt Thiên. Thật không khéo lúc này một chiếc xe ngựa khác chở Hoàng Phủ Thiên Hách cũng tiến về đây, nghe được tiếng quát của thị vệ bên ngoài, Lâm Cửu chỉ có thể bước xuống xe.
“Lâm Cửu.” Khi Lâm Cửu vừa mới nhấc mành lên, Diệt Thiên đột nhiên nói với y: “Sau này ta sẽ đưa ngươi đi Bắc Quốc, tới nơi đó rồi, những thứ ngươi muốn biết đều sẽ có đáp án.”
Lâm Cửu quay đầu lại nhìn vào mắt nam nhân, trong mắt lộ ra ý cười ấm áp, đáng ghét a, tâm tư của mình giống như bị Diệt Thiên nhìn thấu hết thảy, chiếm được lời cam đoan của nam nhân, Lâm Cửu tâm tình vui sướng nhảy xuống xe ngựa, tên thị vệ đang chuẩn bị tiến đến đuổi người vừa nhìn thấy Lâm Cửu liền sững sờ tại chỗ, công tử xinh đẹp này không phải là vẫn luôn ở trong viện sao, lúc nào thì biến thành từ bên ngoài trở về?
Có một đoạn thời gian Lâm Cửu vẫn luôn ở trong viện của Tĩnh Vương, người trong phủ cơ bản đều nhận thức vị công tử trẻ tuổi đẹp vô cùng này.
Nếu là xe ngựa của vị công tử xinh đẹp này, vậy bọn họ tất nhiên không cần qua đó, mấy thị vệ một lần nữa lui về giữ cửa.
Trời mới vừa sáng đã tự mình đến Cửu Thiên Khách Điếm đăng môn bái phỏng, lại toi công vô ích, vị Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách đành ngồi xe ngựa trở về quý phủ, vương gia địa vị cao quý tự mình đăng môn, phóng nhãn nhìn khắp thiên hạ có mấy ai có thể thừa thụ được ân sủng như vậy cơ chứ, có điều Hoàng Phủ Thiên Hách tuy rằng phí công, nhưng trên khuôn mặt tuấn dật vẫn không thấy biểu lộ bất cứ sự tức giận nào, trên mặt vẫn xuân phong phơi phới, ấm áp như gió.
Sau khi nhìn thấy Lâm Cửu nhảy xuống từ một chiếc xe ngựa khác, Hoàng Phủ Thiên Hách lập tức mừng rỡ ra mặt, không để ý đến sự ngăn cản của người khác nhảy ngay xuống xe tự mình ra nghênh đón.
“Ngươi đã đi đâu, tối hôm qua cũng không thấy ngươi ở trong phòng, chỉ để lại mảnh giấy rồi ra đi, ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi thế nào không?” Hoàng Phủ Thiên Hách sải bước như gió, vội vã đi tới bên cạnh Lâm Cửu, thấy nam tử mang ý cười trước mặt, trong lòng dù thế nào cũng không có biện pháp sinh khí, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lâm Cửu.
Trong lòng Lâm Cửu cảm động, cười nói: “Ngươi xem ta không phải vẫn khoẻ mạnh đứng đây sao, có gì mà phải lo lắng chứ?”
“Lần sau nếu ngươi còn dám không nói một tiếng đã bỏ đi như vậy, xem ta chỉnh ngươi thế nào.” Như cảm thấy được lời nói uy hiếp này chưa đủ để Lâm Cửu nghe vào tai, Hoàng Phủ Thiên Hách lại bổ sung thêm: “Trói ngươi lại hung hăng đánh vào mông!”
“Điện hạ…” Lâm Cửu tức giận lên tiếng, trong lòng lại dở khóc dở cười, không biết tại sao, nhưng nghe thấy lời nói uy hiếp của Hoàng Phủ Thiên Hách, y liền nhớ đến một đêm kia tên đại ma đầu nào đó chụp vào mông y một chưởng, ngay lập tức cảm thấy trên mặt có chút khô nóng.
“Sao, ngươi tưởng những lời này là bổn vương tuỳ tiện nói ra miệng? Ta Hoàng Phủ Thiên Hách đã nói là giữ lời.” Thấy trên mặt Lâm Cửu hơi hơi hồng lên, tâm tình Hoàng Phủ Thiên Hách trỗi lên niềm hân hoan không thể giải thích, trong lòng cũng vô cùng xúc động, Tiểu Cửu sau khi sống lại lại trở nên thẹn thùng động nhân như thế.
“Tin, tin, tiểu nhân tin.” Y vội vàng lộ ra vẻ mặt đau khổ đáp.
Lúc này một bạch y nam tử đội nón lụa trắng che mặt cùng ngồi trên xe ngựa với Lâm Cửu bước xuống, gió thổi hiu hiu, tay áo bay bay, cùng một thân bạch y như Lâm Cửu trái lại có vẻ tương trợ cho nhau, vô hình chung khiến người xung quanh cảm thấy thoải mái khoan khoái nhẹ nhàng không nói nên lời.
“Vị này là?” Thấy Diệt Thiên từ xe ngựa bước xuống, trên mặt Hoàng Phủ Thiên Hách lộ ra một tia nghi ngờ không chắc chắn.
Lâm Cửu cười đáp: “Hắn là… sư huynh của ta.”
Nếu không phải do còn có Hoàng Phủ Thiên Hách ở bên cạnh, Lâm Cửu thật muốn túm lấy cổ áo Diệt Thiên ra sức mà lắc, học Mã Cảnh Đào khoa trương gào thét một phen: Ngươi nha không phải là đại ma đầu Diệt Thiên sao? Thế nào mà lại đột nhiên biến thành Thánh Giả Tiếu Thiên nào đó, còn lấy cái tên gì mà 《Tiếu Thiên》, cho dù muốn giả trang cũng quá qua loa rồi đi!
Diệt Thiên là tên ma đầu, ma đầu trăm phần trăm, đây là việc mà Lâm Cửu có thể hoàn toàn xác nhận, thế nhưng mới vừa rồi Diệt Thiên lại nhanh chóng biến thành Thánh Giả Tiếu Thiên trong truyền thuyết.
Sau khi Diệt Thiên từ xe ngựa bước xuống, Lâm Cửu theo đúng kế hoạch ban đầu của bọn họ nói lại lần nữa cho Hoàng Phủ Thiên Hách, chẳng ngoài mấy việc chính là tối hôm qua kì thật phải đi tìm sư huynh, Diệt Thiên với tư cách “sư huynh” liền cùng Lâm Cửu tới nơi này sau đó mọi người cùng vui vui vẻ vẻ, hoà hoà mĩ mĩ tiến vào viện tử, từ nay về sau Diệt Thiên sẽ lấy thân phận “sư huynh “ lưu lại bên cạnh y.
Trên đây chính là nội dung mà Lâm Cửu đã trù tính.
Chính là sau khi Diệt Thiên báo ra cái tên 《Tiếu Thiên》 của mình, Hoàng Phủ Thiên Hách biến sắc, Lâm Cửu còn tưởng rằng cái tên giả mà Diệt Thiên lấy này quá lộ liễu nên bị Hoàng Phủ Thiên Hách nhận ra thân phận thật, nhưng Hoàng Phủ Thiên Hách lại đứng dậy xoay người thi lễ với Diệt Thiên, thẳng hô đối phương là —— Thánh Giả.
Được rồi, tuy rằng Lâm Cửu thừa nhận biến thân của đại ma đầu rất có vị đạo của một vị thần côn, nhưng là Diệt Thiên từ lúc nào lại biến thành Thánh Giả?
“Thánh Giả? Thánh Giả gì?” Lâm Cửu hoàn toàn mơ hồ.
“Lâm Cửu, chẳng nhẽ ngươi không không biết rằng sư huynh ngươi chính là vị Thánh Giả được người người trong thiên hạ ca tụng sao?” Hoàng Phủ Thiên Hách sửng sốt nhìn Lâm Cửu vẫn còn u u mê mê, sau đó nhịn không được nở nụ cười: “Ngươi nha, thật là hồ đồ đó.”
Sau khi nghe lời giảng giải của Hoàng Phủ Thiên Hách, Lâm Cửu mới hiểu được hoá ra trên đời này thật sự có Thánh nhân tên là Tiếu Thiên, truyền thuyết… lại thấy truyền thuyết!
Truyền thuyết kể rằng Thánh Giả đại từ đại bi, phổ độ chúng sinh, săn sóc cho thế nhân, không chỉ võ công cao thâm, hơn nữa học thức cũng rất uyên bác, cầm kì thi hoạ mọi thứ đều tinh thông, cũng giống đại ma đầu từ ba chuyện mà nổi danh, đại Thánh Giả cũng từ ba chuyện mà nổi danh.
Chuyện thứ nhất, Thánh Giả Tiếu Thiên xuất thân là Hiền Môn Xích Thổ Đại Địa, Hiền Môn trên Xích Thổ Đại Địa đã tồn tại hơn ngàn năm, trong Hiền Môn không phân biệt giới tính, người người tôn hiền, người người vi thế, môn đồ đông đúc, có ảnh hưởng rất lớn đối với các quốc gia trên Xích Thổ Đại Địa, mà Thánh Giả Tiếu Thiên là nhân vật xuất sắc nhất trong Hiền Môn, đáng tiếc mười năm trước Hiền Môn bị kẻ khác hãm hại, môn chủ qua đời, Thánh Giả thương ẩn.
Nghe đến đó Lâm Cửu nhịn không được mà liếc mắt nhìn đại ma đầu Diệt Thiên, chẳng nhẽ Diệt Thiên từng giết chết sư phụ chính là Hiền Môn môn chủ?! Lâm Cửu không thể làm gì hơn là tiếp tục nghe cho xong câu chuyện.
Chuyện thứ hai, Thánh Giả Tiếu Thiên cũng không gần nữ sắc, đối mặt với sự mê hoặc của ma nữ mà vẫn có thể an nhiên bất động, người nữ tử kia sau đó trở thành một thành viên trong Hiền Môn.
Lâm Cửu trong lòng gật đầu, thối ma đầu này hình như cũng không có hứng thú gì với nữ nhân, đối mặt với hoa khôi Thiên Hương Các mà vẫn có thể động thủ, thật đúng là lạt thủ tồi hoa*(tàn nhẫn bẻ hoa, ra tay ngoan độc)! Có điều vị Thánh Giả lúc ấy khuyên ma nữ gia nhập Hiền Môn hiện giờ lại thành một tên Đại ma đầu…
Chuyện thứ ba, cầm nghệ của Thánh Giả có thể nói là đệ nhất thiên hạ.
Sau khi nghe xong lời nói của Hoàng Phủ Thiên Hách, Lâm Cửu hiện tại đại khái có thể đoán ra lai lịch của thối ma đầu, mười năm trước Thánh Giả Tiếu Thiên trọng thương ẩn thất, mà vừa vặn cũng tại thời điểm đó đại ma đầu Diệt Thiên xuất hiện, hay nói cách khác, Đại ma đầu trước kia vậy mà lại là một thánh nhân!
Lâm Cửu choáng váng, hèn chi thối ma đầu phẫn thần côn lại giống như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 72: Hiền Môn Thánh giả
Chương 72: Hiền Môn Thánh giả