Tiểu thối miêu sẽ tự mình trở về, tiểu thối miêu không trở về.
Nằm trên giường nam nhân theo thói quen vươn tay chạm đến một vật nhỏ tròn mềm mềm, bàn tay duỗi ra rơi vào khoảng không, chỉ đụng đến một mảnh trống trơn lạnh lẽo.
Chẳng qua chỉ là một con tiểu thối miêu suốt ngày hết ăn lại ngủ mà thôi, chạy thì chạy, dù sao y cũng không thích nuôi một con thối miêu tính tình cũng thối nốt, trừ nơi này ra, thối miêu kia có thể chạy đi đâu?
Lâm Cửu oán hận nghĩ, trở mình ôm chăn nhắm hai mắt lại, con thối miêu tính tình thối tha đáng ghét, vong ân phụ nghĩa, có hiếm lạ gì chứ…
Nghĩ nghĩ Lâm Cửu tiến nhập mộng đẹp, vẫn giống thường ngày làm một cái xuân mộng có quan hệ với đại ma đầu, bừng tỉnh, vươn tay định ôm con mèo bên cạnh, giật mình phút chốc, nhắm mắt tiếp tục ngủ, làm một giấc mộng đáng sợ hơn.
Trong mộng có một thiếu niên trẻ tuổi tuấn mĩ, tóc đen nhánh. Một thân y phục đen như mực, hé ra cái mặt thối thối, luôn không ngừng nói bốn chữ với y: thuỷ tính dương hoa… thuỷ tính dương hoa… thuỷ tính dương hoa… thuỷ tính dương hoa…
…
…
Hắc thiếu niên trong giấc mộng đêm qua là ai? Y đã từng gặp người đó chưa?
Vỗ đầu, Lâm Cửu ngồi trong bao sương nhìn dã thú trong đấu thú trường chém giết mà ngẩn người, đến tận lúc tiếng hoan hô đinh tai nhức óc trong tràng vang lên mới kéo y bừng tỉnh.
Hôm nay là ngày tiểu thối miêu tham gia đấu thú trận, tuy rằng Lâm Cửu không biết tiểu thối miêu có thể tự mình chạy tới tham gia thi đấu hay không, nhưng y vẫn đến đây.
Đấu thú trận đã tiến vào nửa sau, tình hình thi đấu cũng càng ngày càng trở nên kịch liệt, dã thú dưới đấu thú tràng cũng theo đó mà càng ngày càng lợi hại, sự kiện thấy máu bỏ mạng cũng nhiều lên, nhưng những chuyện thế này trước trận đấu đã có quy định, sống chết do trời định, không thể nuốt lời.
Lâm Cửu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thi đấu kịch liệt chém giết độc ác như thế, hai dã thú đấu đến chết đi sống lại, miệng vết thương trên người có thể thấy được cả xương, tiếng thét to rên rỉ khiến Lâm Cửu có phần không đành lòng, rất tàn nhẫn, nhưng đây là quy tắc, chỉ có cường giả mới có thể sống sót, quy luật tàn khốc mà thực tế, đây cũng là quy luật trong Hoàng Phủ Đế Quốc.
Cường giả giành được tôn kính, nhược giả sẽ bị khinh thường.
Còn hơn cả những địa phương khác trong đất nước, mảnh đất Tây Nam này càng thêm thờ phụng sức mạnh tuyệt đối, điểm này có chỗ tương tự với mấy quốc gia phương Bắc kia.
Lâm Cửu vỗ đầu trong lòng nghĩ đến một chuyện khác, nếu tiểu thối miêu thực sự chạy mất, có phải y nên nói một tiếng với Diệt Thiên hay không? Từ ngày gặp Hoàng Phủ Thiên Hách, y cùng Diệt Thiên nói một tiếng phải trụ ở nơi khác, Diệt Thiên không hề do dự nói với y, y vốn là người tự do.
Không có bất luận níu giữ gì, Lâm Cửu đến trụ trong đại viện của Hoàng Phủ Thiên Hách, lại nhịn không được thầm oán giận Diệt Thiên, trong lòng không biết là tư vị gì.
Ngẩn người hồi lâu, Hoàng Phủ Thiên Hách bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói: “Con mèo kia rất giống con của ngươi a.”
Lâm Cửu nghi hoặc “A!” Một tiếng, nhìn xuống đấu thú tràng, vừa thấy đã kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, con hắc miêu vẻ mặt thối bên trong kia không phải là con tiểu thối miêu chạy trốn thì còn ai? Sao lại chạy tới thi đấu?
Lâm Cửu đứng lên nhìn khắp các bao sương xung quanh, là Diệt Thiên mang tiểu thối miêu tới sao?
“Tiểu Cửu, làm sao vậy?” Hoàng Phủ Thiên Hách nghi hoặc hỏi.
“Không, không có gì.” Nhẹ nhàng lắc đầu, Lâm Cửu một lần nữa ngồi xuống ghế, y đang ngạc nhiên cái gì, lo lắng cái gì a?
Là lo lắng Diệt Thiên ngay tại bên cạnh mà y lại không biết, lo lắng sinh tử của tiểu thối miêu, hay là oán giận Diệt Thiên không nói chuyện này cho y biết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 43: Nhớ
Chương 43: Nhớ